NT, 26/04/20

Edit+beta: Xiao He

Dịch Thần Hi nâng mi: "Lâu vậy ạ?"

Bác sĩ gật đầu bất đắc dĩ: "Vết thương của cậu ta để quá lâu rồi." Bác sĩ nhìn Hạ Xuyên: "Có phải mấy hôm trước mới phát sốt không?"

Hạ Xuyên nhấp môi, đối diện với đôi mắt long lanh của Dịch Thần Hi, không đành lòng nói thật, nhưng lại không thể không thừa nhận, đúng là mấy hôm trước bởi vì vết thương bị nhiễm trùng mà anh bị phát sốt.

"Vâng."

"Bây giờ đo nhiệt độ cơ thể, có lẽ còn có chút sốt nhẹ."

Hạ Xuyên vâng một tiếng, cầm lấy nhiệt kế: "Cháu cảm ơn."

......

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Dịch Thần Hi không nói một lời, cầm túi thuốc lắc lư liên tục, cái túi màu trắng lắc qua lắc lại, làm cho Hạ Xuyên chóng hết cả mặt.

"Anh dẫn em đi xem phim nhé." Hạ Xuyên rũ mắt nhìn chăm chú vào cô, thật lâu sau mới hỏi.

Dịch Thần Hi dừng một chút, giọng điệu lạnh nhạt: "Em không đi."

Cô liếc nhìn Hạ Xuyên: "Chúng ta về đi."

Hạ Xuyên có chút đau đầu nhìn cô gái nhỏ đang giận dỗi, duỗi tay nắm lấy bàn tay Dịch Thần Hi, bị cô né tránh. Hạ Xuyên trực tiếp cầm lấy cô cổ tay, hơi hơi dùng chút lực, khiến cô phải quay lại đối diện với mình, giải thích: "Không phải anh cố ý gạt em, dù sao cũng hạ sốt rồi, nên anh không muốn làm em lo lắng."

Dịch Thần Hi nhấp miệng, vẫn yên lặng không nói lời nào. Sau khi nghe nói Hạ Xuyên còn phát sốt, cô liền trầm mặc hẳn đi. Rõ ràng hồi sáng mới đáp ứng cô sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, vậy mà vừa mới hứa xong thì cô lại nghe tin này. Cô có chút chán ghét chính mình, ở bên Hạ Xuyên lâu như vậy, thế mà không hề phát hiện ra nhiệt độ cơ thể anh lại khác thường.

Thật ra cô không khó chịu việc Hạ Xuyên nói dối mình, nhưng liên quan đến thân thể thì đều cần phải cẩn thận. Vừa rồi lúc bác sĩ tháo băng gạc, cô liền nhìn thấy vết thương trên tay anh, bỗng cảm thấy nhói lòng. Dịch Thần Hi không phải là người bị hại còn cảm thấy đau, đừng nói tới Hạ Xuyên, anh mới thật sự là người bị thương. Vậy mà anh không để tâm tới, chủ động ôm hôn cô, còn ôm cô ngủ, lặng im không hề nhắc tới việc vết thương của mình nghiêm trọng như thế nào, cũng không nói bản thân vẫn còn phát sốt.

Làm cho Dịch Thần Hi còn tưởng rằng...... Nhiệt độ cơ thể đàn ông vốn dĩ cao hơn mình.

"Hạ sốt chỗ nào chứ?" Dịch Thần Hi tức giận phản bác một câu: "Vừa nãy bác sĩ còn nói anh vẫn sốt nhẹ đấy."

Hạ Xuyên dùng sức xoa xoa tóc tóc, kéo người ôm vào lòng, cong khóe miệng cười: "Cho nên em muốn chăm sóc người ốm sao?" Ngón tay anh thon dài nhéo nhéo lỗ tai Dịch Thần Hi, khom lưng tới gần cô, trong ánh mắt tràn ngập ý cười: "Cùng anh về nhà, được chứ?"

Nhìn Dịch Thần Hi bất động, Hạ Xuyên cố ý hạ giọng, nói bên tai cô: "Tiểu Bảo." Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Dịch Thần Hi, Hạ Xuyên cười, cũng không hề cố kỵ đang ở trước cửa bệnh viện, hôn đôi mắt cô, anh khàn giọng, tạo cảm giác mê hoặc, lôi kéo suy nghĩ của cô.

"Anh......" Dịch Thần Hi không tin nổi trừng mắt với Hạ Xuyên.

Đậu má, nhũ danh của cô, chính là cái tên khiến cô cảm thấy xấu hổ đó sao?? Hạ Xuyên biết được từ khi nào?!

Cô quả thực là không thể tin được. Cô chưa từng nhắc tới cái tên này, đối với Dịch Thần Hi mà nói đây thật sự là một sự xấu hổ mà.

Chớp chớp mắt, Dịch Thần Hi trừng mắt với anh, toàn bộ vẻ kinh ngạc đều rơi vào trong mắt anh.

"Ai là Tiểu Bảo chứ!" Cô dậm dậm chân, không thèm phản ứng với Hạ Xuyên. Cái nhũ danh mất mặt này, có đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận.

Hạ Xuyên nghe xong, đuôi lông mày nhếch lên, cười xấu xa nhìn cô, ánh mắt sáng rỡ, cặp mắt thâm thúy như muốn khắc sâu cô vào trong ấy. Anh cầm lấy bàn tay đang đong đưa của cô, tiến tới từng chút một, mười ngón tay đan vào nhau.

Nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, Hạ Xuyên cố ý dùng cái giọng mà Dịch Thần Hi không thể nào chống cự được: "Tiểu Bảo." Anh nhìn Dịch Thần Hi cứng đờ, nghiêng người hôn lỗ tai mềm mại của cô, mút một ngụm, trầm giọng hỏi: "Đồng ý cùng anh về nhà nhé?"

Dịch Thần Hi nghe xong, đầu quả tim phát run. Sao có thể trả lời không chứ.

Dịch Thần Hi cảm thấy thân thể không còn là của mình nữa rồi, chỉ cần Hạ Xuyên dựa lại đây, cô liền có chút chịu không nổi, trái tim run rẩy, thân thể cũng mềm hẳn. Cảm giác như thể không có chút sức lực nào, anh như thế này, cô không thể nào giận dỗi được nữa.

Cô phát hiện mình không có biện pháp nào đối với Hạ Xuyên, muốn nổi giận nhưng lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể tự trách bản thân.

"Không được gọi em là Tiểu Bảo."

Hạ Xuyên cong khóe miệng cười, ôm cô vào lòng: "Nhưng anh thích thì phải làm sao bây giờ?."

Dịch Thần Hi hừ lạnh: "Em không thích."

Cô liếc xéo Hạ Xuyên một cái, đỏ mặt nói: "Đi về trước thôi."

"Được."

Thời điểm tan tầm, tình trạng kẹt xe vô cùng nghiêm trọng. Mặt trời vẫn chói chang như cũ, rọi xuống người vô cùng nóng nực, Dịch Thần Hi vẫn luôn không thích phơi nắng, cho nên nắm tay Hạ Xuyên nhanh chóng gọi một xe taxi, ngồi vào trong xe, cô híp mắt nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, lộ ra thưa thớt cành lá rơi vào trên mặt đất, vài tán cây tươi tốt ở hai bên đường đã che đậy không ít ánh sáng.

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy của hai người, không biết vì sao, chỉ cần được Hạ Xuyên nắm tay, cô liền cảm thấy thật an tâm.

Rất nhiều năm sau, khi bọn họ một mình ở khu vực chiến tranh, cứ mỗi lần đến thời điểm tập kích, điều làm Dịch Thần Hi cảm thấy an tâm nhất chính là đôi tay của Hạ Xuyên, cho dù cô bị kẹt ở nơi nào, cho dù hai người tách ra bao lâu, cuối cùng anh cũng sẽ tìm được cô, sau đó nắm lấy tay cô cùng nhau về nhà, trở lại nơi an toàn.

Từ đầu đến cuối, Hạ Xuyên đều luôn ở bên bảo vệ cô, chưa bao giờ khiến cô mất đi cảm giác an toàn.

Sau này, khi Dịch Thần Hi nhớ lại tình huống ngày hôm nay, cô chỉ cảm thấy chua xót, đã từng có lúc, tình cảm giữa cô và Hạ Xuyên tốt như vậy. Chỉ cần Hạ Xuyên sốt nhẹ, cô sẽ không nhịn được mà đau lòng cho anh, nhưng sau này với những loại bệnh tật nhỏ nhoi đó, hai người đã không còn thời gian để quan tâm nhau nữa rồi.

Bọn họ của khi ấy, chính là lúc vô tư nhất, cũng là lúc mà tình cảm thăng hoa nhất.

......

Sau khi hai người về nhà đã là lúc chạng vạng, cũng tới thời điểm ăn tối.

Dịch Thần Hi định sẽ nấu cơm, nhưng Hạ Xuyên rất ít khi về nhà thế nên trong bếp không có đầy đủ dụng cụ để dùng, hai người hết cách, chỉ có thể ăn cơm hộp thêm lần nữa.

Sau khi ăn tối xong, Dịch Thần Hi bảo Hạ Xuyên đi tắm rửa.

"Anh đi tắm trước đi, lát nữa em thay thuốc cho anh."

Hạ Xuyên nhướng mày, khóe môi gợi lên một nụ cười xấu xa nhìn chăm chú vào chú: "Chúng ta nói chuyện chút đi."

"Chuyện gì?"

Hạ Xuyên dùng tay nâng cằm cô, khiến cho Dịch Thần Hi không thể nào trốn tránh tầm mắt mình, anh mím môi, hai người nhìn nhau thật lâu, Hạ Xuyên mới nói: "Xin lỗi, đã khiến em lo lắng rồi."

Dịch Thần Hi bẹp miệng, không muốn nghe lời xin lỗi của anh.

"Anh không cần xin lỗi em." Cô nhìn Hạ Xuyên, khuôn mặt anh vô cùng kiên định, thật ra lúc đầu, trên người Hạ Xuyên vẫn còn chút non nớt, nhưng hiện tại đã hoàn toàn biến mất những nét non trẻ ấy, chỉ còn lại sự rắn rỏi và từng trải, bên cạnh đó còn tràn ngập hormone nam tính quyến rũ của anh. Anh không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng lại suy nghĩ vô cùng chính chắn, nói nhiều lời nhưng cũng làm rất nhiều việc, đều này làm Dịch Thần Hi cảm thấy con người anh vốn không hề tương đồng với tuổi tác.

Nhưng cô cũng biết lý do đã làm nên dáng vẻ anh hiện tại. Không chỉ vậy, Dịch Thần Hi còn thích nhất chính là anh của bây giờ.

Cô nhìn Hạ Xuyên, vô tình mềm giọng, Dịch Thần Hi duỗi tay ôm lấy cổ Hạ Xuyên, không muốn anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, cô dựa vào bả vai Hạ Xuyên, nhỏ giọng nói: "Buổi sáng anh đã đồng ý với em, sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."

Trái tim Hạ Xuyên căng thẳng, duỗi tay dịu dàng vỗ về cô: "Nhất định anh sẽ giữ lời."

Anh không muốn làm Dịch Thần Hi lo lắng, là một người con trai, có rất nhiều chuyện không cần phải nói ra. Vốn dĩ Hạ Xuyên cũng không phải là người giỏi ăn nói, thỉnh thoảng anh vẫn có thể nói vài câu chuyện cười, nhưng muốn anh nói những lời này, thật đúng là nói không nên lời. So với nói, anh càng thích làm hơn.

Hôn mái tóc của Dịch Thần Hi, Hạ Xuyên nhỏ giọng thở dài.

Một lúc sau, Dịch Thần Hi đỏ mắt trừng anh: "Vậy anh đi tắm rửa đi, sau đó uống thuốc, em thay thuốc cho anh luôn."

Hạ Xuyên bất đắc dĩ cười, vỗ nhẹ đầu cô: "Nghe lời em."

Trầm mặc một lát, Hạ Xuyên không biết tại sao lại đột nhiên muốn chọc cô: "Tiểu Bảo."

"Không được gọi em là Tiểu Bảo." Dịch Thần Hi tức giận, trừng lớn đôi mắt nhìn Hạ Xuyên. Cô ho nhẹ, nhìn chằm chằm Hạ Xuyên hỏi: "Sao anh biết được nhũ danh của em?"

"Anh biết lâu rồi." Hạ Xuyên nhìn cô nhăn mày, nhẹ giọng nhắc nhở: "Có phải bà ngoại anh thỉnh thoảng vẫn gọi em là Tiểu Bảo đúng không?."

Dịch Thần Hi: "......" Thật là cạn lời mà.

Bà Dương và ông bà ngoại của cô là hàng xóm đã rất nhiều năm rồi, thế nên vô cùng quen thuộc với nhũ danh của cô, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi cô như vậy...... Đối với cách xưng hô này của người lớn tuổi, Dịch Thần Hi vẫn luôn để tùy ý họ.

Nhưng hiện tại chỉ cần nghĩ đến Hạ Xuyên đã sớm biết nhũ danh của mình, Dịch Thần Hi liền cảm thấy mệt tim.

Cô đỏ mặt, hai tròng mắt thuần khiết nhìn Hạ Xuyên: "Cho nên anh đã sớm biết?"

"Ừ."

"Vậy anh......"

Hạ Xuyên giống như đọc được hết suy nghĩ trong đầu cô, cọ cọ chóp mũi cô, còn thuận thế cắn trên mặt một chút: "Trước đây sợ em sẽ xù lông nên anh không dám gọi." Anh nhướng mày cười, "Không ngờ giờ gọi em vẫn xù lông lên như vậy."

Dịch Thần Hi: "......"

Thật sự quá mất mặt mà.

Nhưng cô rất thích Hạ Xuyên gọi mình như vậy. Suy nghĩ, Dịch Thần Hi chớp mắt nhìn anh: "Anh gọi thêm một lần nữa đi."

"Không giận à?"

Dịch Thần Hi hôn lên khóe môi anh, ừm một tiếng, vô cùng thành thật nói: "Bỗng cảm thấy nghe anh gọi thế cũng không quá khó nghe."

Hạ Xuyên cười, cúi đầu tìm khóe môi cô hôn xuống, trằn trọc liếm mút môi trên, như là muốn hút ra càng nhiều mật nước càng tốt. Sau khi hôn môi, giọng Hạ Xuyên hơi khàn khàn kiềm nén, nỉ non bên tai Dịch Thần Hi: "Tiểu Bảo."

Cô nghe xong, chỉ cảm thấy mấy đầu ngón chân đều cuộn tròn lại. Khó kiềm nén được.

Hai người không hiểu vì sao họ cứ hôn tới hôn lui mà không thấy chán. Có lẽ thời điểm yêu thương cuồng nhiệt, hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ, chỉ muốn hấp thụ được nhiều thứ của đối phương càng nhiều càng tốt (*), không muốn rời xa nhau dù chỉ một phút giây. Tâm trạng của Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên hiện tại chính là như vậy.

(*): Không biết dịch sao cho hợp lý luôn:(

Chờ đến khi tách nhau ra, môi cô đã sưng đỏ không nỡ nhìn. Cả người Dịch Thần Hi đỏ bừng giống tôm luộc chín vậy. Cô thở dốc duỗi tay đẩy Hạ Xuyên, nghe âm thanh thô ráp của anh, chỉ cảm thấy...... Cơ thể nóng không chịu nổi, nhiệt độ cơ thể hai người đều hừng hực.

"Em đi toilet." Nói xong, Dịch Thần Hi cũng không đợi Hạ Xuyên trả lời, nhanh như chớp chạy tới toilet.

Hầu kết Hạ Xuyên chuyển động, đôi mắt híp lại nhìn bóng người biến mất sau cánh cửa, ngón tay thon dài chạm vào khóe môi đã bị Dịch Thần Hi phá nát, cười nhỏ.

Lá gan bé thật!.

——

Chờ Hạ Xuyên tắm rửa và thay thuốc xong cũng đã khuya rồi.

Dịch Thần Hi phải về trường học, mắt cô tràn ngập trông mong nhìn anh: "Mai em lại qua đây."

"Ngày mai em có tiết đấy."

Dịch Thần Hi bẹp bẹp miệng: "Vậy lên lớp xong em qua đây, vậy được chưa?"

Hạ Xuyên bất đắc dĩ cười, vỗ nhẹ đầu cô: "Giờ đưa em về trước, ngày mai anh đi đón em."

"Đừng." Dịch Thần Hi từ chối: "Tay anh cũng bị thương rồi, em tự mình về được mà."

Hạ Xuyên cũng không nói lời nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện