17/05/20
Editor: Ji_en
Hai người đều bận rộn với công việc của mình, bởi vì tối hôm qua vừa có nổ súng xảy ra, nên ở đây là chịu ảnh hưởng trực tiếp, hậu quả rất nghiêm trọng.
Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên ở bên nhau, bắt đầu băng bó cho mấy em nhỏ, có không ít người đã qua đời, nhìn tình huống nơi này, Dịch Thần Hi bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, cuộc sống này thật không dễ dàng, nghe tiếng khóc nức nở của những em nhỏ ấy, trái tim Dịch Thần Hi cũng cảm thấy đau xót.
Không chỉ trẻ em, ngay cả người lớn, cũng đều quá đáng thương.
Bọn họ đều là người vô tội, mà lúc này đây, cô lại không giúp gì nhiều cho bọn họ, nhìn bác sĩ và nhóm quân nhân ai ai cũng bận rộn, cô chỉ có thể dùng máy ảnh, lưu lại những sự kiện, hình ảnh đầy cảm xúc này vào từng tấm hình.
Chụp lại toàn bộ khung cảnh hỗn độn xung quanh, những bức tường đổ vách xiêu vẹo, tiến hành đưa tin tức.
Sau khi Dịch Thần Hi giúp đỡ băng bó những người bị thương nhẹ xong, mới bắt đầu quay phim chụp hình, mỗi một tấm hình, mỗi một bức ảnh đầy màu sắc nhưng đều lộ ra sự tuyệt vọng khốn cùng. Cô không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng cô muốn cho cả thế giới thấy hình ảnh những người dân vô tội ở Nam Sudan, trên mặt bọn họ đều tràn ngập sự đau khổ và bi thương.
Nếu trên thế giới này, không còn có chiến tranh, thì thật tốt làm sao.
——
Đội của Hạ Xuyên nhanh chóng tiến vào trong khu vực chiến tranh, chuẩn bị nghỉ ngơi ở nơi này, dù không có nhà hay phòng ốc, bọn họ cũng cố gắng đáp ứng những nhu cầu thiết yếu, cứu viện cho người bị thương, thu xếp ổn thỏa từ trên xuống dưới, yêu cầu người dân chờ theo thứ tự.
Đây là yêu cầu duy nhất của phía bộ đội bọn họ, mong mọi người chấp hành.
Quân đội của Nam Sudan cũng gia nhập trong đó, cho đến buổi tối, bọn họ mới sắp xếp được một mảnh đất trống rộng lớn, dựng một cái lều lớn thật đơn sơ, để những phụ nữ bị thương và trẻ em có chỗ nghỉ ngơi.
Dịch Thần Hi đứng nhìn ở cách đó không xa, hốc mắt nóng lên.
Không biết từ khi nào Hạ Xuyên đã đứng bên cạnh cô, duỗi tay ôm lấy bả vai cô, dịu dàng nói: "Em đừng đau buồn như vậy."
Dịch Thần Hi hơi nghiêng người, dựa đầu trên vai anh, nghẹn ngào hỏi: "Vì sao ở đây lại rối loạn như vậy chứ?"
Hạ Xuyên trầm mặc thật lâu nói: "Có rất nhiều nguyên nhân tích tụ lại, trong lúc nhất thời không thể giải quyết ổn thỏa được."
"Vậy các anh thì sao?" Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn anh: "Các anh sẽ gặp những tình huống như vậy sao?"
Hạ Xuyên mím môi: "Cũng không hẳn."
Lúc chuyện còn chưa xảy ra, không ai chắc chắn rằng tai họa sẽ ập lên đầu mình, liệu mình có thể là người bị hại tiếp theo hay không. Ở nơi này, đúng là không ai ngờ. Mà điều Hạ Xuyên cần làm, ngoại trừ nhiệm vụ ở bên ngoài, còn phải bảo vệ những người đang có mặt ở đây.
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, nhìn những con người đã ngủ say trong chiếc lều ấy, không khỏi ngậm ngùi: "Bọn họ thật sự rất đáng thương."
Hạ Xuyên duỗi tay xoa tóc cô, kéo cô ngồi xuống ở một bên: "Gần đây em thế nào?"
"Vẫn khỏe ạ."
Hạ Xuyên nhìn cô chăm chú: "Em rất lo lắng có phải không?"
Dịch Thần Hi cười: "Đương nhiên." Cô ôm cổ Hạ Xuyên, cọ cọ ở nơi ấy, nói nhẹ nhàng: "Hạ Xuyên."
"Hửm?"
"Sau khi tới đây, em cảm thấy lòng em yên tĩnh hơn rất nhiều." Cô trầm giọng: "Em dường như không còn để ý đến những chuyện trước kia nữa, thật ra đôi khi em cảm thấy, hình như là em đã sai rồi, cứ vô tình đem lại nhiều áp lực cho bản thân mình, em không nên như vậy."
Hạ Xuyên im lặng nghe cô nói, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, nghe Dịch Thần Hi nói những lời này, anh đột nhiên có loại cảm giác, đồng ý dẫn cô tới nơi này là một quyết định vô cùng đúng đắn.
"Em có gọi điện về cho nhà sao?"
Dịch Thần Hi lắc đầu: "Không có." Ngoại trừ việc không còn muốn chuyển ra ngoài ở nữa, ngoài ra cũng không biết phải nói gì. Tuy rằng oán hận dưới đáy lòng đã dần dần biến mất, nhưng dù sao cũng là chướng ngại tâm lý nhiều năm như vậy, trong lúc nhất thời, cô không thể nào tha thứ hoàn toàn được.
Hạ Xuyên cong khóe miệng, "Vậy không cần gọi, em đừng tạo cho mình áp lực tâm lý quá lớn, Trình Nguyên Phong vừa mới nói với anh tình trạng của em đã khá hơn rồi."
"Em cũng cảm thấy như vậy." Trình Nguyên Phong là bác sĩ, cho nên có đôi khi sẽ tư vấn tâm lý cho Dịch Thần Hi, ngoài là bác sĩ ngoại khoa, anh ta cũng hiểu biết khá nhiều, tình trạng của Dịch Thần Hi không quá nghiêm trọng, lúc trước anh ta còn nói, không tới nửa năm, Dịch Thần Hi hẳn là có thể khỏi hẳn.
Ở quốc gia này, không cần tới bác sĩ, bệnh trầm cảm cũng có thể được chữa trị. Nhìn những gia đình phải lang bạt khắp nơi, những hậu quả sau chiến tranh, bạn sẽ không khỏi quý trọng thêm cuộc sống của mình, chỉ cần còn sống, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Hai người ngồi nói chuyện thật lâu, Hạ Xuyên mới quay qua nhìn cô: "Em mệt sao?"
"Có một chút." Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn anh: "Anh phải đi về sao?"
"Không cần về cũng được, tối nay anh ở tạm chỗ này để quan sát."
"Những đồng đội còn lại của anh thì sao?" Vừa dứt lời, Chu Tinh Vũ liền chạy lại đây, Chu Tinh Vũ là đồng đội đi chung với Hạ Xuyên, lần tới Sudan này không phải là do duyên số, mà là do cậu ta ngưỡng mộ Hạ Xuyên, cho nên khi Hạ Xuyên xin tới nơi này, cậu ta cũng thuận thế xin luôn.
"Đội trưởng!" Chu Tinh Vũ còn nhỏ tuổi, lúc cười rộ lên còn có thể nhìn thấy hai cái răng nanh, trước đây cậu ta đã từng gặp Dịch Thần Hi, cho nên khi gặp lại, chào hỏi rất tự nhiên: "Chị Thần Hi!"
Dịch Thần Hi cười nhẹ: "Hai người nói chuyện đi."
"Vâng."
——
Dịch Thần Hi nhìn hai người đang đứng cạnh nhau, trong mắt mang ý cười, đi về hướng lều, chuẩn bị đi thăm những người bị thương. Trình Nguyên Phong vẫn còn bận rộn phía bên kia, có rất nhiều người bị thương, có người bị thương rất nặng, vết thương nhìn vô cùng dễ sợ, Dịch Thần Hi lần đầu nhìn thấy liền chịu không nổi, bị Chu Ảnh đẩy đi chỗ khác.
Cô vừa qua tới đó, Chu Ảnh liền từ bên trong bước ra, chớp chớp mắt nhìn cô hỏi: "Người vừa nãy là bạn trai cậu à?"
Dịch Thần Hi cười, gật đầu: "Là bạn trai mình."
"Trước đây mình có nghe bác sĩ Trình nói hai người tới cùng nhau, không ngờ đó là sự thật."
Dịch Thần Hi ừ một tiếng: "Nhưng anh ấy có nhiệm vụ của mình, còn mình lại là người tự do."
Chu Ảnh vỗ vỗ bả vai cô: "Không sao đâu, quân binh ở nơi này không quá khắt khe như trong nước, bọn họ có thể hành động tùy vào hoàn cảnh, những tình nguyện viên như chúng ta có thể thường xuyên hợp tác đi chung với họ, bởi vì đều là người Trung Quốc, cho nên làm quen cũng khá nhanh."
Nghe vậy, Dịch Thần Hi tò mò nhìn cô ấy hỏi: "Sao đột nhiên cậu muốn làm tình nguyện viên vậy?"
Chu Ảnh cười thoải mái: "Năm đó thất tình, không thể thoát ra được, cuối cùng lại bồng bột báo danh đi châu Phi, mình đi rất nhiều nơi rồi, sau đó gặp được nhóm của Trình Nguyên Phong, mới xem như ổn định được."
Lúc vừa mới chia tay, Chu Ảnh lcó ý định tự sát, có ai ngờ rằng bạn trai lại lén lút với bạn thân của mình chứ, loại chuyện cẩu huyết này lại có thể xảy ra đối với mình, nhất thời không thể nào chấp nhận được, luẩn quẩn trong lòng, kết quả liền tới nơi này, sau khi trả qua rất nhiều chuyện, cô đã suy nghĩ thông suốt, lúc còn sống nhất định phải trân trọng cuộc đời này, đến thời điểm bây giờ... Cô chỉ muốn làm nhiều việc có ý nghĩa hơn.
Dịch Thần Hi giật mình, duỗi tay ôm Chu Ảnh: "Không sao, mọi chuyện đều đã qua cả rồi."
Chu Ảnh cong khóe miệng: "Mình nói cậu nghe, lúc trước mình ở Somalia từng bị bắt cóc, trong lúc bị thương, mình mới nhận ra trước kia chỉ vì thất tình mà muốn tự tử mới ngu ngốc làm sao!"
Dịch Thần Hi gật đầu: "Đúng vậy, phải trải qua rồi chúng ta mới nghĩ thoáng ra được."
Hai người nhìn nhau cười, duỗi tay ôm ôm lấy đối phương.
"Đúng rồi, bạn trai cậu ở đây bao lâu?"
"Tạm thời là một năm."
"Một năm sao, mình cũng trở về trong khoảng thời gian đó."
"Vậy sao?" Dịch Thần Hi cười nhìn cô: "Cậu ở đâu?"
"Thủ đô đó."
Dịch Thần Hi cười: "Bạn trai mình cũng ở thủ đô." Chẳng qua Hạ Xuyên ở gần trường đại học S.
Đôi mắt Chu Ảnh sáng rõ, vô cùng kinh ngạc: "Bác sĩ Trình cũng vậy, bạn gái anh ấy cũng thế."
"Anh ấy có bạn gái sao?" Chuyện kì lạ này khiến Dịch Thần Hi vô cùng bất ngờ, dù gì cũng là bác sĩ không biên giới, là một công việc vô cùng nguy hiểm...... Trong suy nghĩ của cô, Trình Nguyên Phong sẽ không có bạn gái.
Chu Ảnh cười to: "Đương nhiên là có, nghe nói người bạn gái này là thanh mai trúc mã của anh ấy, là một cô gái rất xinh đẹp, lần sau nếu có cơ hội có thể nói bác sĩ Trình giới thiệu cho hai người làm quen với nhau."
"Được thôi."
Hai người vui sướng nói chuyện ở dưới bầu trời đêm.
Một lúc sau Hạ Xuyên đi tới, chào Chu Ảnh một tiếng, mới dẫn Dịch Thần Hi đi về hướng khác.
——
"Ngủ một chút đi." Hạ Xuyên chỉ vào lều trại trước mắt, nhìn Dịch Thần Hi nói.
Dịch Thần Hi gật đầu, đi vào trong lều: "Nhóm của Chu Ảnh thì sao ạ?"
"Đã có sắp xếp cho bọn họ rồi, em yên tâm đi."
"Dạ."
Dịch Thần Hi ngủ, Hạ Xuyên ngồi ở một bên nhìn. Sau khi nằm xuống, Dịch Thần Hi cũng ngủ không được, nhịn không được muốn nói chuyện với Hạ Xuyên nhiều hơn.
"Hạ Xuyên."
"Hửm? Làm sao vậy?"
Dịch Thần Hi nhìn sao trời, lều trại của bọn họ vô cùng đơn sơ, vốn không có gì che đậy, nói là lều trại nhưng thật ra chỉ là căng một tấm bạt, để người nằm trên đó, bên cạnh còn có mấy nhánh cây được bao xung quanh, mỗi khi có gió thổi tới chúng sẽ phát ra tiếng xào xạt.
"Anh và Trình Nguyên Phong lớn lên cùng nhau à?"
"Ừ, quen nhau khi còn nhỏ." Hạ Xuyên lớn hơn Trình Nguyên Phong một năm, cho nên mới sẽ yên tâm giao Dịch Thần Hi cho anh ta chăm sóc.
Dịch Thần Hi nga một tiếng, nhịn không được hỏi: "Vậy anh có quen với bạn gái anh ấy không?"
"Có quen." Hạ Xuyên dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Dịch Thần Hi: "Em từng gặp rồi đấy."
"A?" Cái này đến lượt Dịch Thần Hi kinh ngạc, cô gặp bạn gái Trình Nguyên Phong khi nào chứ, vì sao cô không biết.
Hạ Xuyên cười nhìn cô: "Em còn nhớ Tết Âm Lịch năm hai không?"
"Nhớ nha" Năm ấy, cô đi theo Hạ Xuyên tới thủ đô, nói dối mọi người trong nhà, nói là đi ra ngoài du lịch với Noãn Noãn, cuối cùng hai người lại đi thủ đô, lúc ấy còn gặp bạn của Hạ Xuyên, đột nhiên ánh mắt Dịch Thần Hi sáng lên, kinh ngạc nhìn Hạ Xuyên hỏi: "Anh đừng nói với em, trong nhóm người mình gặp lúc ấy có bạn gái Trình Nguyên Phong trong đó nha?"
"Đúng vậy." Hạ Xuyên cười: "Là Hướng Doanh Doanh đó."
Điều này thật sự làm Dịch Thần Hi giật mình, "Anh vừa nói trong hai cô gái trong nhóm có một người là bạn gái anh ấy, em liền nghĩ ngay đến Hướng Doanh Doanh."
Hạ Xuyên cong khóe môi: "Ừ, hai người đó quen nhau lâu rồi."
Dịch Thần Hi suy nghĩ giây lát, cười nói: "Thật tốt."
Hai người nhìn nhau cười, Hạ Xuyên duỗi tay xoa tóc cô, trầm giọng nói: "Chúng ta cũng rất tốt mà."
Hai người dựa sát để san sẻ hơi ấm cho nhau, thật lâu sau, mí mắt Dịch Thần Hi bắt đầu khép lại, Hạ Xuyên nhìn mà đau lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Em ngủ một chút đi, ta sẽ ở đây."
Cô nắm chặt Hạ Xuyên quần áo, ôn nhu hỏi: "Thật ạ?"
"Đương nhiên." Hạ Xuyên nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau nhẹ giọng nói: "Anh không đi, tối nay anh sẽ luôn ở đây."
"Dạ." Dịch Thần Hi mơ mơ màng màng trả lời, bất tri bất giác ngủ lúc nào không biết. Hạ Xuyên dùng bàn tay còn lại không có nắm tay cô, để trước mắt Dịch Thần Hi, thay cô che chắn cả một bầu trời lộng lẫy ánh sao.
Chiến tranh qua đi, ban đêm mọi thứ đều trở về yên lặng. Ngôi sao xen ra xem náo nhiệt, trong màn đêm u tối, như xuất hiện một tia sáng, giống như ánh sáng của ngày mới, chiếu rọi lên mọi người, cho bọn họ thêm hy vọng.
Editor: Ji_en
Hai người đều bận rộn với công việc của mình, bởi vì tối hôm qua vừa có nổ súng xảy ra, nên ở đây là chịu ảnh hưởng trực tiếp, hậu quả rất nghiêm trọng.
Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên ở bên nhau, bắt đầu băng bó cho mấy em nhỏ, có không ít người đã qua đời, nhìn tình huống nơi này, Dịch Thần Hi bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, cuộc sống này thật không dễ dàng, nghe tiếng khóc nức nở của những em nhỏ ấy, trái tim Dịch Thần Hi cũng cảm thấy đau xót.
Không chỉ trẻ em, ngay cả người lớn, cũng đều quá đáng thương.
Bọn họ đều là người vô tội, mà lúc này đây, cô lại không giúp gì nhiều cho bọn họ, nhìn bác sĩ và nhóm quân nhân ai ai cũng bận rộn, cô chỉ có thể dùng máy ảnh, lưu lại những sự kiện, hình ảnh đầy cảm xúc này vào từng tấm hình.
Chụp lại toàn bộ khung cảnh hỗn độn xung quanh, những bức tường đổ vách xiêu vẹo, tiến hành đưa tin tức.
Sau khi Dịch Thần Hi giúp đỡ băng bó những người bị thương nhẹ xong, mới bắt đầu quay phim chụp hình, mỗi một tấm hình, mỗi một bức ảnh đầy màu sắc nhưng đều lộ ra sự tuyệt vọng khốn cùng. Cô không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng cô muốn cho cả thế giới thấy hình ảnh những người dân vô tội ở Nam Sudan, trên mặt bọn họ đều tràn ngập sự đau khổ và bi thương.
Nếu trên thế giới này, không còn có chiến tranh, thì thật tốt làm sao.
——
Đội của Hạ Xuyên nhanh chóng tiến vào trong khu vực chiến tranh, chuẩn bị nghỉ ngơi ở nơi này, dù không có nhà hay phòng ốc, bọn họ cũng cố gắng đáp ứng những nhu cầu thiết yếu, cứu viện cho người bị thương, thu xếp ổn thỏa từ trên xuống dưới, yêu cầu người dân chờ theo thứ tự.
Đây là yêu cầu duy nhất của phía bộ đội bọn họ, mong mọi người chấp hành.
Quân đội của Nam Sudan cũng gia nhập trong đó, cho đến buổi tối, bọn họ mới sắp xếp được một mảnh đất trống rộng lớn, dựng một cái lều lớn thật đơn sơ, để những phụ nữ bị thương và trẻ em có chỗ nghỉ ngơi.
Dịch Thần Hi đứng nhìn ở cách đó không xa, hốc mắt nóng lên.
Không biết từ khi nào Hạ Xuyên đã đứng bên cạnh cô, duỗi tay ôm lấy bả vai cô, dịu dàng nói: "Em đừng đau buồn như vậy."
Dịch Thần Hi hơi nghiêng người, dựa đầu trên vai anh, nghẹn ngào hỏi: "Vì sao ở đây lại rối loạn như vậy chứ?"
Hạ Xuyên trầm mặc thật lâu nói: "Có rất nhiều nguyên nhân tích tụ lại, trong lúc nhất thời không thể giải quyết ổn thỏa được."
"Vậy các anh thì sao?" Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn anh: "Các anh sẽ gặp những tình huống như vậy sao?"
Hạ Xuyên mím môi: "Cũng không hẳn."
Lúc chuyện còn chưa xảy ra, không ai chắc chắn rằng tai họa sẽ ập lên đầu mình, liệu mình có thể là người bị hại tiếp theo hay không. Ở nơi này, đúng là không ai ngờ. Mà điều Hạ Xuyên cần làm, ngoại trừ nhiệm vụ ở bên ngoài, còn phải bảo vệ những người đang có mặt ở đây.
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, nhìn những con người đã ngủ say trong chiếc lều ấy, không khỏi ngậm ngùi: "Bọn họ thật sự rất đáng thương."
Hạ Xuyên duỗi tay xoa tóc cô, kéo cô ngồi xuống ở một bên: "Gần đây em thế nào?"
"Vẫn khỏe ạ."
Hạ Xuyên nhìn cô chăm chú: "Em rất lo lắng có phải không?"
Dịch Thần Hi cười: "Đương nhiên." Cô ôm cổ Hạ Xuyên, cọ cọ ở nơi ấy, nói nhẹ nhàng: "Hạ Xuyên."
"Hửm?"
"Sau khi tới đây, em cảm thấy lòng em yên tĩnh hơn rất nhiều." Cô trầm giọng: "Em dường như không còn để ý đến những chuyện trước kia nữa, thật ra đôi khi em cảm thấy, hình như là em đã sai rồi, cứ vô tình đem lại nhiều áp lực cho bản thân mình, em không nên như vậy."
Hạ Xuyên im lặng nghe cô nói, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, nghe Dịch Thần Hi nói những lời này, anh đột nhiên có loại cảm giác, đồng ý dẫn cô tới nơi này là một quyết định vô cùng đúng đắn.
"Em có gọi điện về cho nhà sao?"
Dịch Thần Hi lắc đầu: "Không có." Ngoại trừ việc không còn muốn chuyển ra ngoài ở nữa, ngoài ra cũng không biết phải nói gì. Tuy rằng oán hận dưới đáy lòng đã dần dần biến mất, nhưng dù sao cũng là chướng ngại tâm lý nhiều năm như vậy, trong lúc nhất thời, cô không thể nào tha thứ hoàn toàn được.
Hạ Xuyên cong khóe miệng, "Vậy không cần gọi, em đừng tạo cho mình áp lực tâm lý quá lớn, Trình Nguyên Phong vừa mới nói với anh tình trạng của em đã khá hơn rồi."
"Em cũng cảm thấy như vậy." Trình Nguyên Phong là bác sĩ, cho nên có đôi khi sẽ tư vấn tâm lý cho Dịch Thần Hi, ngoài là bác sĩ ngoại khoa, anh ta cũng hiểu biết khá nhiều, tình trạng của Dịch Thần Hi không quá nghiêm trọng, lúc trước anh ta còn nói, không tới nửa năm, Dịch Thần Hi hẳn là có thể khỏi hẳn.
Ở quốc gia này, không cần tới bác sĩ, bệnh trầm cảm cũng có thể được chữa trị. Nhìn những gia đình phải lang bạt khắp nơi, những hậu quả sau chiến tranh, bạn sẽ không khỏi quý trọng thêm cuộc sống của mình, chỉ cần còn sống, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Hai người ngồi nói chuyện thật lâu, Hạ Xuyên mới quay qua nhìn cô: "Em mệt sao?"
"Có một chút." Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn anh: "Anh phải đi về sao?"
"Không cần về cũng được, tối nay anh ở tạm chỗ này để quan sát."
"Những đồng đội còn lại của anh thì sao?" Vừa dứt lời, Chu Tinh Vũ liền chạy lại đây, Chu Tinh Vũ là đồng đội đi chung với Hạ Xuyên, lần tới Sudan này không phải là do duyên số, mà là do cậu ta ngưỡng mộ Hạ Xuyên, cho nên khi Hạ Xuyên xin tới nơi này, cậu ta cũng thuận thế xin luôn.
"Đội trưởng!" Chu Tinh Vũ còn nhỏ tuổi, lúc cười rộ lên còn có thể nhìn thấy hai cái răng nanh, trước đây cậu ta đã từng gặp Dịch Thần Hi, cho nên khi gặp lại, chào hỏi rất tự nhiên: "Chị Thần Hi!"
Dịch Thần Hi cười nhẹ: "Hai người nói chuyện đi."
"Vâng."
——
Dịch Thần Hi nhìn hai người đang đứng cạnh nhau, trong mắt mang ý cười, đi về hướng lều, chuẩn bị đi thăm những người bị thương. Trình Nguyên Phong vẫn còn bận rộn phía bên kia, có rất nhiều người bị thương, có người bị thương rất nặng, vết thương nhìn vô cùng dễ sợ, Dịch Thần Hi lần đầu nhìn thấy liền chịu không nổi, bị Chu Ảnh đẩy đi chỗ khác.
Cô vừa qua tới đó, Chu Ảnh liền từ bên trong bước ra, chớp chớp mắt nhìn cô hỏi: "Người vừa nãy là bạn trai cậu à?"
Dịch Thần Hi cười, gật đầu: "Là bạn trai mình."
"Trước đây mình có nghe bác sĩ Trình nói hai người tới cùng nhau, không ngờ đó là sự thật."
Dịch Thần Hi ừ một tiếng: "Nhưng anh ấy có nhiệm vụ của mình, còn mình lại là người tự do."
Chu Ảnh vỗ vỗ bả vai cô: "Không sao đâu, quân binh ở nơi này không quá khắt khe như trong nước, bọn họ có thể hành động tùy vào hoàn cảnh, những tình nguyện viên như chúng ta có thể thường xuyên hợp tác đi chung với họ, bởi vì đều là người Trung Quốc, cho nên làm quen cũng khá nhanh."
Nghe vậy, Dịch Thần Hi tò mò nhìn cô ấy hỏi: "Sao đột nhiên cậu muốn làm tình nguyện viên vậy?"
Chu Ảnh cười thoải mái: "Năm đó thất tình, không thể thoát ra được, cuối cùng lại bồng bột báo danh đi châu Phi, mình đi rất nhiều nơi rồi, sau đó gặp được nhóm của Trình Nguyên Phong, mới xem như ổn định được."
Lúc vừa mới chia tay, Chu Ảnh lcó ý định tự sát, có ai ngờ rằng bạn trai lại lén lút với bạn thân của mình chứ, loại chuyện cẩu huyết này lại có thể xảy ra đối với mình, nhất thời không thể nào chấp nhận được, luẩn quẩn trong lòng, kết quả liền tới nơi này, sau khi trả qua rất nhiều chuyện, cô đã suy nghĩ thông suốt, lúc còn sống nhất định phải trân trọng cuộc đời này, đến thời điểm bây giờ... Cô chỉ muốn làm nhiều việc có ý nghĩa hơn.
Dịch Thần Hi giật mình, duỗi tay ôm Chu Ảnh: "Không sao, mọi chuyện đều đã qua cả rồi."
Chu Ảnh cong khóe miệng: "Mình nói cậu nghe, lúc trước mình ở Somalia từng bị bắt cóc, trong lúc bị thương, mình mới nhận ra trước kia chỉ vì thất tình mà muốn tự tử mới ngu ngốc làm sao!"
Dịch Thần Hi gật đầu: "Đúng vậy, phải trải qua rồi chúng ta mới nghĩ thoáng ra được."
Hai người nhìn nhau cười, duỗi tay ôm ôm lấy đối phương.
"Đúng rồi, bạn trai cậu ở đây bao lâu?"
"Tạm thời là một năm."
"Một năm sao, mình cũng trở về trong khoảng thời gian đó."
"Vậy sao?" Dịch Thần Hi cười nhìn cô: "Cậu ở đâu?"
"Thủ đô đó."
Dịch Thần Hi cười: "Bạn trai mình cũng ở thủ đô." Chẳng qua Hạ Xuyên ở gần trường đại học S.
Đôi mắt Chu Ảnh sáng rõ, vô cùng kinh ngạc: "Bác sĩ Trình cũng vậy, bạn gái anh ấy cũng thế."
"Anh ấy có bạn gái sao?" Chuyện kì lạ này khiến Dịch Thần Hi vô cùng bất ngờ, dù gì cũng là bác sĩ không biên giới, là một công việc vô cùng nguy hiểm...... Trong suy nghĩ của cô, Trình Nguyên Phong sẽ không có bạn gái.
Chu Ảnh cười to: "Đương nhiên là có, nghe nói người bạn gái này là thanh mai trúc mã của anh ấy, là một cô gái rất xinh đẹp, lần sau nếu có cơ hội có thể nói bác sĩ Trình giới thiệu cho hai người làm quen với nhau."
"Được thôi."
Hai người vui sướng nói chuyện ở dưới bầu trời đêm.
Một lúc sau Hạ Xuyên đi tới, chào Chu Ảnh một tiếng, mới dẫn Dịch Thần Hi đi về hướng khác.
——
"Ngủ một chút đi." Hạ Xuyên chỉ vào lều trại trước mắt, nhìn Dịch Thần Hi nói.
Dịch Thần Hi gật đầu, đi vào trong lều: "Nhóm của Chu Ảnh thì sao ạ?"
"Đã có sắp xếp cho bọn họ rồi, em yên tâm đi."
"Dạ."
Dịch Thần Hi ngủ, Hạ Xuyên ngồi ở một bên nhìn. Sau khi nằm xuống, Dịch Thần Hi cũng ngủ không được, nhịn không được muốn nói chuyện với Hạ Xuyên nhiều hơn.
"Hạ Xuyên."
"Hửm? Làm sao vậy?"
Dịch Thần Hi nhìn sao trời, lều trại của bọn họ vô cùng đơn sơ, vốn không có gì che đậy, nói là lều trại nhưng thật ra chỉ là căng một tấm bạt, để người nằm trên đó, bên cạnh còn có mấy nhánh cây được bao xung quanh, mỗi khi có gió thổi tới chúng sẽ phát ra tiếng xào xạt.
"Anh và Trình Nguyên Phong lớn lên cùng nhau à?"
"Ừ, quen nhau khi còn nhỏ." Hạ Xuyên lớn hơn Trình Nguyên Phong một năm, cho nên mới sẽ yên tâm giao Dịch Thần Hi cho anh ta chăm sóc.
Dịch Thần Hi nga một tiếng, nhịn không được hỏi: "Vậy anh có quen với bạn gái anh ấy không?"
"Có quen." Hạ Xuyên dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Dịch Thần Hi: "Em từng gặp rồi đấy."
"A?" Cái này đến lượt Dịch Thần Hi kinh ngạc, cô gặp bạn gái Trình Nguyên Phong khi nào chứ, vì sao cô không biết.
Hạ Xuyên cười nhìn cô: "Em còn nhớ Tết Âm Lịch năm hai không?"
"Nhớ nha" Năm ấy, cô đi theo Hạ Xuyên tới thủ đô, nói dối mọi người trong nhà, nói là đi ra ngoài du lịch với Noãn Noãn, cuối cùng hai người lại đi thủ đô, lúc ấy còn gặp bạn của Hạ Xuyên, đột nhiên ánh mắt Dịch Thần Hi sáng lên, kinh ngạc nhìn Hạ Xuyên hỏi: "Anh đừng nói với em, trong nhóm người mình gặp lúc ấy có bạn gái Trình Nguyên Phong trong đó nha?"
"Đúng vậy." Hạ Xuyên cười: "Là Hướng Doanh Doanh đó."
Điều này thật sự làm Dịch Thần Hi giật mình, "Anh vừa nói trong hai cô gái trong nhóm có một người là bạn gái anh ấy, em liền nghĩ ngay đến Hướng Doanh Doanh."
Hạ Xuyên cong khóe môi: "Ừ, hai người đó quen nhau lâu rồi."
Dịch Thần Hi suy nghĩ giây lát, cười nói: "Thật tốt."
Hai người nhìn nhau cười, Hạ Xuyên duỗi tay xoa tóc cô, trầm giọng nói: "Chúng ta cũng rất tốt mà."
Hai người dựa sát để san sẻ hơi ấm cho nhau, thật lâu sau, mí mắt Dịch Thần Hi bắt đầu khép lại, Hạ Xuyên nhìn mà đau lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Em ngủ một chút đi, ta sẽ ở đây."
Cô nắm chặt Hạ Xuyên quần áo, ôn nhu hỏi: "Thật ạ?"
"Đương nhiên." Hạ Xuyên nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau nhẹ giọng nói: "Anh không đi, tối nay anh sẽ luôn ở đây."
"Dạ." Dịch Thần Hi mơ mơ màng màng trả lời, bất tri bất giác ngủ lúc nào không biết. Hạ Xuyên dùng bàn tay còn lại không có nắm tay cô, để trước mắt Dịch Thần Hi, thay cô che chắn cả một bầu trời lộng lẫy ánh sao.
Chiến tranh qua đi, ban đêm mọi thứ đều trở về yên lặng. Ngôi sao xen ra xem náo nhiệt, trong màn đêm u tối, như xuất hiện một tia sáng, giống như ánh sáng của ngày mới, chiếu rọi lên mọi người, cho bọn họ thêm hy vọng.
Danh sách chương