Bảo Nhi chưa từng bị giam cầm nên cũng không biết cách chạy trốn. Đời người thì phải mạo hiểm một lần, nên bây giờ phải tìm cách trốn thoát thôi.

Có lẽ do trời sinh nàng đã lớn gan, có lẽ do nàng không hiểu thế gian hiểm ác, mà lần giam giữ này cũng không phải chịu khổ nên thời điểm tính toán chạy trốn thực sự nàng không cảm thấy quá sợ hãi.

Thực sự nàng chưa suy tính kĩ càng sẽ chạy trốn như thế nào, dù kế hoạch cuối cùng vẫn là đi tìm Long Khánh Sinh, nhưng nàng lại nghĩ trước tiên đi tìm Lăng Nặc, để nàng (Lăng Nặc) biết bản thân (Bảo Nhi) đã an toàn, không cần mạo hiểm trở về cứu mình. Nhưng đi đâu để tìm Lăng Nặc, nàng hoàn toàn không nghĩ tới.

Nhưng mà, Bảo Nhi biết có câu nói rằng “thuyền tới cầu tự nhiên thẳng”. Tóm lại ở bước đầu tiên này, trước tiên phải thoát khỏi khốn cảnh, sau đó mới bàn chuyện kế tiếp.

Bảo Nhi suy nghĩ một lúc, muốn tìm ra kế sách thật tốt.

Sáng nay mọi người đều ra ngoài, chỉ còn một đại hán trông coi bên ngoài phòng của nàng.

Bảo Nhi đã thấy đại hán này tập luyện cùng người khác trong sân và biết công phu của hắn cũng không tồi, khinh công thì càng tốt. Nàng khá nghi ngờ bọn họ tập luyện trong sân cho nàng xem, để nàng biết chạy trốn không phải là điều dễ dàng.

Nhưng mà Bảo Nhi không thèm để ý, nàng quyết định khoan hồng độ lượng tha thứ việc bọn họ không có kiến thức. Bọn họ cho rằng võ công giỏi là tốt sao? Muốn chạy trốn cũng không phải chỉ bàn về võ lực.

Bảo Nhi thấy thời cơ có vẻ khả quan, không có người nào ở ngoài trừ đại hán nọ. Bảo Nhi di chuyển ghế tựa, nhưng khi quan sát cửa sổ thấy nó không cao, cái ghế không thể sử dụng, vì thế lại di chuyển nó về chỗ cũ. Đứng dưới cửa sổ, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, dùng lực đẩy, xác nhận cửa sổ bị cài then, nàng chạy về phía sau cửa nhìn xuyên ra bên ngoài, đại hán kia đang ngồi trên ghế đá trong viện lau chùi đại đao của hắn.

Hắn ở đây thì tốt.

Bảo Nhi lại nhìn tình hình trong phòng, sau đó dùng một chưởng, ầm một tiếng, cửa sổ bị đẩy ra.

m thanh này làm đại hán trong viện ngạc nhiên, hắn vọt đến trước cửa, đẩy cửa ra thì thấy cửa sổ đã mở rộng, trong phòng không có ai. Hắn nhíu mày, nhanh chóng đuổi theo hướng cửa sổ.

Bóng dáng hắn vừa biến mất ngoài cửa sổ, Bảo Nhi lập tức từ trong gầm giường lăn ra, tập hợp chân khí để tăng tốc độ, lao ra từ cửa phòng. Sau khi xông ra, nàng không vội vàng chạy ra ngoài, bởi nàng không rõ bên ngoài còn ai trông coi không, nàng cũng không biết đường đi, đại hán kia có khinh công rất cao, hắn sẽ nhanh chóng quay lại đây kiểm tra, nàng sợ bản thân chạy không thoát khỏi hắn.

Vì thế, Bảo Nhi dựa theo kế hoạch, nhảy lên tường vây, mượn lực nhảy lên trên một cây đại thụ. Thân cây cao thẳng, cành lá xum xuê, rất thích hợp để ẩn thân.

Chờ những người này lục soát khắp nơi mà không thấy nàng rồi lơi lỏng phòng bị, nàng lại tìm cơ hội an toàn rời đi.

Bảo Nhi dự đoán không sai, nàng vừa mới nhảy lên cây thì đại hán kia liền trở lại.

Bảo Nhi thầm nghĩ thật nguy hiểm rồi cẩn thận ẩn mình sau tán cây. Cây rất cao, lại ở sân bên cạnh, đại hán kia không nhìn thấy nàng. Đại hán chạy trái chạy phải điều tra một hồi nhưng không tìm được tung tích Bảo Nhi, hỏi huynh đệ trông coi ngoài cửa viện cũng không thấy có người rời đi, hắn bắt đầu hơi nóng nảy.

Bảo Nhi cắn môi, nhìn chằm chằm hành động của người nọ, tò mò hắn sẽ làm thế nào.

Đại hán đứng ở trong sân, sờ ót, đột nhiên vào gian phòng giam giữ Bảo Nhi, mở hết ngăn tủ trong phòng, quan sát gầm giường, vẫn không thấy có người trốn trong đó

Mặc dù Bảo Nhi không nhìn thấy động tĩnh của hắn trong nhà nhưng vẫn đoán được tám chín phần, cảm thấy may mắn, lại khen bản thân thật thông minh lanh lợi. Kẻ nào nói nàng ngốc? Rõ ràng nàng thông minh giống như Nhị bá nương vậy.

Đợi một hồi lâu, có thêm hai đại hán trở về, cùng bàn luận với đại hán trông coi Bảo Nhi một hồi, vẻ mặt mấy người đều nghiêm túc, có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn.

Bảo Nhi cố gắng nhìn xung quanh, có chút tò mò đối với việc đã xảy ra, không biết liệu bọn họ có kế sách gì đối phó với việc nàng bỏ trốn không? Quan sát mấy người kia nói chuyện, sau đó có vẻ tản ra để đi tìm nàng, nhưng hơn nửa ngày mới trở về, vẻ mặt uể oải, hiển nhiên việc không tìm được nàng là một đả kích rất lớn.

Bảo Nhi thấy tình cảnh này thì trong lòng rất vui vẻ, một mình nàng trốn trên tán cây rất lâu nên đã cảm giác rất ngột ngạt, thấy bọn họ không hề nghi ngờ nàng đang ở ngay gần đó nên lại rất đắc ý.

Nhưng một lát sau, gương mặt tươi cười của nàng cứng đơ.

Nàng nhìn thấy một người giống Long Khánh Sinh như đúc, dẫn theo vài gã hán tử và Lăng Nặc tới. Người tự xưng là ca ca của Lăng Nặc là Lăng Duệ cũng đi theo bọn họ, cùng mang theo mấy thuộc hạ trở lại.

Hai nhóm người vào sân, đại hán trông coi Bảo Nhi vội vàng thi lễ, sau đó bắt đầu nói không ngừng. Nội lực của Bảo Nhi không sâu, lại cách hơi xa, nghe không rõ ràng, chỉ thấy mấy tiếng nào là cửa sổ bể vỡ, truy đuổi một hồi. Bảo Nhi nghĩ nhất định hắn muốn bẩm báo cho họ chuyện nàng chạy trốn.

Ban đầu khi Bảo Nhi nhìn thấy Long Khánh Sinh thì suýt nữa gọi to, nhưng rồi sau đó suy nghĩ thì thấy không thể nào. Khánh Sinh ca ca của nàng đang trấn giữ biên quan ở thành Trung Lan rất xa, sao lại xuất hiện ở nơi này được? Mà Lăng Nặc còn từng nói, trong giang hồ tam đại pháp bảo có một thứ là dịch dung.

Nàng và Lăng Nặc có thể thay đổi dung mạo, người khác đương nhiên cũng có thể. Việc dịch dung hiếm có này nàng cũng từng nghe cha nương nói qua. Hiện giờ thấy Long Khánh Sinh vốn không có khả năng xuất hiện ở đây, nàng nảy ra ý nghĩ người này là giả.

Bảo Nhi nghĩ như vậy thì lập tức giận dữ. Lại dám giả mạo Khánh Sinh ca ca của nàng. Nếu mèo hoa nhỏ của nàng còn sống, nhất định phải sai nó cào nát mặt kẻ kia.

Long Khánh Sinh cũng không biết tâm tư của Bảo Nhi đang cách đó không xa.

Hắn bôn ba mấy ngày, theo kết quả điều tra mà tới thành này. Nhưng hắn chậm một bước, bị người khác nhanh tay hơn bắt Bảo Nhi đi. Hắn tóm được Lăng Nặc đi cùng Bảo Nhi, tra xét hai ngày, rốt cục tra được tung tích của Bảo Nhi.

Nhưng lúc này Lăng Duệ cũng điều tra hắn, biết hắn bắt Lăng Nặc đi. Hai nhóm người dễ dàng gặp nhau rồi xảy ra xung đột. May mà hai bên đều đã do thám nội tình của nhau. Long gia của kinh thành và Lăng Việt Sơn đại hiệp đều có danh tiếng vang dội, hai bên đều kiêng nể nhau, cho nên sau đó đều thương lượng được kết quả cuối cùng, Long Khánh Sinh giao Lăng Nặc, Lăng Duệ trả lại Bảo Nhi.

Vì thế lúc này mọi người mới cùng tới tiểu viện mà Lăng Duệ giam giữ Bảo Nhi, nhưng lại không dự đoán được việc không thấy Bảo Nhi nữa.

Mặt Long Khánh Sinh xanh mét. Vẻ mặt của Lăng Duệ tất nhiên cũng không thể tốt được, hắn cảm thấy thuộc hạ đã làm mất mặt bản thân.

Long Khánh Sinh nghe đại hán kia thuật lại mọi việc, vào trong phòng quan sát. Quả thực căn phòng y lời hắn nói, cửa sổ bị chưởng lực làm vỡ nát, dù ngăn tủ và gầm giường có thể chứa người nhưng cũng không tìm được tung tích Bảo Nhi. Đại hán nọ lại nhấn mạnh: "Khinh công của ta không kém, nghe thấy âm thanh liền xông vào, nhưng khi đuổi theo thì không thấy tung tích của nàng. Trừ phi nàng có khinh công xuất thần nhập hóa, nếu không thì không thể chạy trốn nhanh như vậy."

Long Khánh Sinh không nói gì, khinh công của Bảo Nhi hắn biết rất rõ, xuất thần nhập hóa cái gì, căn bản nàng không thể liên quan tới điều này.

Hắn quan sát một vòng, lại nằm sấp trên cửa sổ để nhìn ra ngoài, sau đó bước ra.

Hắn đánh giá bốn phía trong sân, nhìn thấy cái cây nọ.

Bảo Nhi ở trên cây đang lo lắng nhìn trộm tình hình bên này, suy đoán bọn họ làm gì trong phòng, chợt thấy người nọ ra ngoài, còn nhìn chằm chằm về phía đại thụ.

Bảo Nhi cảm thấy ánh mắt người kia bắn thẳng sang, nàng sợ tới mức rụt vào sau tán lá.

Chẳng lẽ hắn đoán được?

Tất nhiên hắn đã đoán được. Bảo Nhi nhìn thấy hắn đi tới phía đại thụ bên này.

Bảo Nhi cúi đầu nhìn tay mình, móng tay có vẻ cũng dài, nếu vậy dùng nó cào người hẳn cũng đau nhỉ. Mèo hoa nhỏ đã không còn, chỉ có thể dựa vào chính nàng thôi. Nếu nàng bị ác nhân này tóm, nhất định nàng sẽ cào hắn thật độc ác.

Làm chuyện xấu gì cũng được, nhưng không thể giả mạo Khánh Sinh ca ca để lừa gạt nàng!

"Bảo Nhi, muội ở đâu?"

Long Khánh Sinh không vội vàng lên cây tìm người, nếu Bảo Nhi thực sự trốn trên đó, hắn sợ hành động không suy nghĩ thì sẽ dọa nàng.

Một đám người ngơ ngác nhìn hành động của Long Khánh Sinh, đại hán nọ vỗ đầu thật mạnh. Đúng vậy, tiểu cô nương này sao có thể chạy nhanh thế được, thì ra là thế.

Bảo Nhi vẫn trốn mà không nói lời nào.

Ác nhân này có giọng nói cũng giống hệt Khánh Sinh ca ca.

"Bé ngoan Bảo Nhi, huynh tới đón muội đây."

A, gọi nàng là bé ngoan Bảo Nhi? Người ngoài hẳn là không biết cách gọi này mà?

Bảo Nhi hơi luống cuống. Thật sự là Khánh Sinh ca ca sao?

Nhưng cả nhà đều gọi như vậy, trong kinh thành cũng không ít người biết. Hơn nữa Khánh Sinh ca ca rõ ràng đang ở Thành Trung Lan rất xa. Nàng đã trải qua bao nhiêu vất vả để tới chỗ hắn, sao hắn có thể dễ dàng xuất hiện trước mặt nàng được?

"Bé ngoan Bảo Nhi, huynh nhận được tin từ bồ câu, lập tức lên ngựa, rất vất vả mới tới được đây." Thực ra Long Khánh Sinh đã nhìn thấy một đôi giày thêu xinh xắn, chắc chắn Bảo Nhi đang trốn trên đó, nhưng nàng không động đậy cũng không nói gì. Hắn đoán được suy nghĩ của nàng, vì vậy liền giải thích nguyên nhân mình xuất hiện.

Bảo Nhi nghĩ nửa ngày, rốt cục không nhịn được, thò đầu ra, liếc mắt quan sát.

Long Khánh Sinh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không khỏi mỉm cười.

Bảo Nhi nhăn mũi nói: "Ngươi phải chứng minh ngươi thực sự là Khánh Sinh ca ca."

Long Khánh Sinh rất kiên nhẫn, gật đầu đáp: "Được."

Lăng Nặc lấy ghế dựa trong nhà ra ngồi xem kịch vui, thấy cảnh tượng như vậy thì trừng mắt nhìn ca ca nhà mình: "Huynh xem người ta đi." Cũng là ca ca mà khác biệt thật lớn.

Lăng Duệ cũng trừng mắt nhìn nàng: "Người ta còn được gọi là bé ngoan, muội có từng ngoan sao?" Hắn vẫy tay, để thuộc hạ cũng lấy cho hắn cái ghế ngồi

Lăng Nặc hỏi hắn: "Có hạt dưa không?"

Lăng Duệ liếc nàng một cái, hỏi lại: "Muội có thể bớt bày trò đi không?"

Lăng Nặc ngậm miệng, đương nhiên không thể.

Ở bên này, quá trình hỏi đáp chứng minh thân phận của Long Khánh Sinh đã bắt đầu.

Bảo Nhi nghĩ nửa ngày, rốt cục hỏi trước một vấn đề: "Ngươi từ đâu tới?"

"Thành Trung Lan." Long Khánh Sinh đáp rất thoải mái.

Bảo Nhi thực sự suy nghĩ lại, cảm thấy việc Long tiểu tướng quân đang ở thành Trung Lan cũng không phải là bí mật, ác nhân này cũng có thể dễ dàng hỏi thăm được.

Vì thế nàng lại hỏi: "Bồ câu truyền tin cho ngươi tên là gì?"

Huynh muội Lăng gia suýt thì ngã từ trên ghế xuống. Gì cơ? Bồ câu truyền tin mà cũng có tên?

Long Khánh Sinh nhíu mày. Năm đó Bảo Nhi quả thật đã lôi kéo hắn cùng đặt tên cho tất cả động vật trong Long phủ, nhưng con bồ câu kia không có bảng tên buộc ở chân, có thể là mới được huấn luyện.

Hắn thở dài: "Trên chân con bồ câu đó không có bảng tên muội làm." Việc có bảng tên trên chân bồ câu này hắn cũng biết, nàng cũng nên tin tưởng rồi.

Nhưng Bảo Nhi vẫn cảm thấy, chuyện nàng đặt tên cho bồ câu thì mọi người toàn Long phủ cũng biết, còn cười nhạo nàng rất lâu, nên sự việc được truyền ra ngoài cũng không kì quái.

"Con mèo hoa nhỏ ta nuôi có tên là gì?"

"Nhất định tên là Tiểu Hoa." Lăng Nặc đoán.

Long Khánh Sinh đáp: "Tên là Tiểu Miêu, muội nói như thế nó sẽ biết mình là con mèo mà không phải là một đóa hoa."

Phốc. Các hán tử đứng một bên có người không nhịn được mà cười.

Cười quá lớn tiếng nên Bảo Nhi nghe được. Nàng ló đầu nhìn sang, trừng mắt lườm đám người đó. Cười cái gì mà cười, mèo hoa nhỏ gọi là Tiểu Miêu rõ ràng là cực kỳ chính xác.

Quay đầu lại, nàng nhìn Long Khánh Sinh. "Vậy..." Bảo Nhi hơi đau đầu, nàng cảm thấy đây chính là Khánh Sinh ca ca, nhưng vẫn hơi không dám tin. Nàng cố gắng tìm vấn đề gì đó hiểm hóc để hỏi hắn, nhưng tâm tình hơi kích động nên lại chẳng nhớ ra điều gì hay cả.

"Muội biết vẽ tranh, là do năm đó Nhị thúc tìm phu tử dạy. Muội biết đánh đàn, do Nhị thẩm dạy. Muội biết võ, là do tam thúc dạy, một phần là huynh dạy. Muội từng trốn trên cây để nghe chuyện xưa của Nhị thẩm." Long Khánh Sinh bắt đầu chủ động nói chút chuyện của Bảo Nhi để làm nàng an tâm.

Lăng Duệ nghe xong, nhân cơ hội này giáo dục muội muội: "Muội xem người ta đi, cầm kỳ thi họa văn võ song toàn."

Lăng Nặc không phục: "Phê bình muội làm gì, võ công của muội tốt hơn nàng. Huynh làm sao biết cầm kỳ thi họa của nàng có giống võ nghệ của nàng hay không đâu."

Bên này Long Khánh Sinh vẫn đang nói: "Bảo Nhi, thực ra có một điều có thể chứng minh huynh là thực."

"Điều gì?" Thực ra nàng đã biết hắn chính là Khánh Sinh ca ca, nước mắt của nàng đã đong đầy đôi mắt.

"Nếu như huynh là kẻ giả mạo thì đã bắt muội từ sớm rồi."

Bảo Nhi òa lên khóc.

Không sai, chỉ có Khánh Sinh ca ca thật sự mới có thể đối với nàng như thế, kiên nhẫn dỗ dành, nói chuyện cùng nàng, không bao giờ tức giận.

Hai mắt Bảo Nhi đẫm lệ, vừa khóc vừa nhảy xuống.

Long Khánh Sinh đã sớm đoán được nàng sẽ làm như vậy, khẽ nhảy lên, vững vàng ôm nàng vào trong ngực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện