Chương 10: Giao hữu
Hôm sau, Triệu Hoài toàn thân quấn băng trắng, từ đâu cho tới chân, một thân bạch y. Hắn so với xác ướp, đứng cạnh nhau, khó mà phân biệt.
- Wa, gu ăn mặc của ngươi cũng lạ thật đấy. Thời trang kiểu mới à?- Thanh Đạt nhìn hắn, xém tí là không nhịn được cười.
- Thời trang cái đầu nhà ngươi. Không thấy ta toàn thân bị thương à. Khó khăn lắm mới băng bó xong!- Triệu Hoài lên tiếng.
- Ta thật sự thắc mắc, rốt cuộc là ngươi làm sai chuyện gì để mà ra nông nổi này? - Ta cũng thật sự muốn biết, bản thân đã làm sai chuyện gì? Để rồi phải ra nông nổi này. Không lẽ là do ta quá đẹp trai!- Triệu Hoài tự tin.
- Sao lại bị hoang tưởng rồi, chắc là đầu bị thương nặng. Nào, ta đưa ngươi đi bệnh viện.
- Cút!
Thầy Mạnh đã tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của hắn. Vẫn cứ là như cũ, 10 vòng sân khởi động làm nóng cơ thể.
Lần này thì hắn đã rút kinh nghiệm từ lần trước, Triệu Hoài là người cán đích đầu tiên. Nhưng hắn ngàn lần không nghĩ tới, xui xẻo lần trước vẫn lập lại.
- Khá quá nhỉ. Lần này em là người về trước tiên!- Thầy Mạnh nói với hắn.
- Quá khen, quá khen! Thầy cứ làm em ngại.- Triệu Hoài vui mừng.
- Hôm qua luyện tập, thật sự là có ích. Thấy em tiến bộ như vậy, thầy rất là vui. Nào, hôm nay tiếp tục 20 vòng nữa nào!- Thầy niềm nở nói.
Triệu Hoài nghe tới đây, mặt có chút biến sắc. Hai cái chân mài nhíu lại, nói:
- Hình như có gì đó sai sai thì phải, hôm nay em là người về đích đầu tiên. Sao vẫn phải chạy 20 vòng?
- Em phải biết rằng, rèn luyện nhiều thì cơ bắp mới phát triển. Cấp bậc bây giờ của em còn yếu, nên cần rèn luyện. Người khác nền tảng đã tốt, còn của em thì hơi loạn. Cần rèn giũa lại, nếu không sau này thành tựu có hạn.
- DG, lời thầy Mạnh nói có đúng không?- Triệu Hoài dùng ý niệm liên kết, hắn cần một lời xác thực.
- Theo như lí thuyết, thì lời của ông ta có phần đúng. Chiến giả cấp 1 cần không ngừng rèn luyện mới có thể lên cấp!- DG đáp.
- Đừng đứng ngay ra đó nữa. Tiếp tục chạy đi nào!- tiếng thầy Mạnh hối thúc.
- Chạy ngay đây, chạy ngay đây!- Triệu Hoài đáp.
Sau khi kết thúc bài tập khởi động cũng như là rèn luyện sức bền. Tiếp theo đó vẫn là luyện tập đối chiến.
Thầy Mạnh tiến tới gần Triệu Hoài. Hắn dự cảm có điềm không lành. Chỉ cần thầy Mạnh tìm hắn, thì chẳng có điều gì tốt cả.
- Hôm nay, thầy đừng có nói với em. Đối thủ là vẫn người hôm qua đó!- Hắn mở lời trước.
- Đối thủ hôm nay của em vừa tầm. Suy!- Thầy nhẹ giọng nói.
- Suy, ngon!- Triệu Hoài lúc này, lộ ra vẻ vui mừng.
Nghe tới đây, hắn một hơi thở phào nhẹ nhõm. Đối thủ hôm qua bón cho hắn không ít hành, tới hôm nay vẫn còn chưa tiêu hóa kịp. Chỉ cần không phải là hắn, Triệu Hoài tự tin đối chiến.
Bỗng tên đó xuất hiện, đứng lù lù trước mặt hắn. Triệu Hoài lúc này vẫn còn vui mừng, hắn cười tươi mà nói:
- Ngươi có thể nào đi ra chỗ khác được không? Ta đang đợi đối thủ của mình!
Tên đó nhe răng ra, cười còn giòn hơn cả hắn:
- Suy đây! Đánh đi!
Nụ cười trên môi cũng tắt dần đi, đằng sau ấy là nước mắt. Triệu Hoài dường như không tin vào những gì mình nghe thấy. Quay đầu nhìn sang phía thầy Mạnh để tìm đáp án. Đổi lại là một cái gật đầu đồng ý. Triệu Hoài giờ đây mới ý thức được việc bản thân rơi vào hang cọp.
- Điêu à, ngươi mà suy chỗ nào!- Triệu Hoài lớn tiếng nói.
- Ta tên Suy, được chưa?
( Ngươi Suy mà không suy. Ta suy. Ốm đòn thật rồi!) Triệu Hoài mắng thầm.
- Lừa người, đây rõ ràng là lừa người. Ta không đánh đâu, các ngươi tìm người khác đi!
Triệu Hoài nhanh chóng xoay người rời đi, bước chân của hắn rất nhanh. Nhanh đến nổi mà chân không chạm đất. Triệu Hoài ý thức được có chuyện không lành, cả cơ thể dường như đều được nhấc bổng lên.
Triệu Hoài hướng về phía thầy Mạnh cầu cứu:
- Thầy xem em này. Toàn thân đều là vết thương. Có thể tha cho cái mạng nhỏ của em có được không?
- Ừm, còn sức vùng vẫy thế kia, chắc là còn khỏe mạnh chán. Suy, tự biết chừng mực nghe em!- Thầy Mạnh nhìn hắn mà đánh giá.
- Vâng, thưa thầy.
Thấy việc cầu cứu là vô ích, Triệu Hoài xoay đầu lại. Nhằm năn nỉ đối phương:
- Có thể tha cho ta, một lần này được không?
- Không!- Lời này nói ra rất thẳng thắn, rất dứt khoát.
- Vậy, nhẹ tay một chút chắc là được nhỉ?
- Cái đó thì ta sẽ cố gắng hết sức. Hehe!
Sau đó, lần này thì vẫn còn cái gọi là sau đó nhưng có điều hơi thảm.
Sau một tuần luyện tập vất vả, nói là luyện tập cho nó sang chứ thật ra là toàn bị đánh. Thực lực của Triệu Hoài cũng tiến bộ đáng kể. Khả năng thực chiến cũng như né đòn đều được nâng cao.
Ở học viện Long Cơ, giữa các lớp thường có giao đấu. Chủ yếu vẫn là trao dồi kinh nghiệm, rèn luyện bản thân.
Hôm nay, Triệu Hoài thuộc lớp C sẽ đối đầu với lớp A. Để xem thành tích của học viên cũng như đánh giá cách dạy của mỗi giáo viên.
- Hôm nay, các em sẽ giao đấu với nhau. Giao lưu là chính, nên biết điểm dừng!- Thầy Mạnh sơ lược qua.
- Nào, Triệu Hoài lớp C sẽ là người lên sân mở đầu trước!
Triệu Hoài bước lên sân, khí thế ngập tràn. Dẫu sao bao ngày rèn luyện, hắn giờ đã khác xưa. Chỉ cần đồng cấp, tự tin kèo trên.
- Ngô Dung, lên sân đi em!
Nghe đến hai từ này, trong lòng Triệu Hoài dâng lên cảm giác bất an.
Một người con gái xinh đẹp bước lên, khuôn mặt đó mang cho hắn cảm giác quen thuộc. Dường như đã gặp ở đâu rồi, ngực hắn tự nhiên nhói lên một cái. Hắn nhớ ra rồi, đây là người con gái trong hẻm kia mà.
Triệu Hoài vội nhìn phía thầy Mạnh, lớn tiếng nói:
- Không thể nào, thực lực của cô ta không thể nào là học viên năm nhất được!- Triệu Hoài khẳng định.
Chỉ thấy thầy Mạnh hiền từ mà nói:
- Tiểu tiết ấy mà, không quan trọng!
( Cái đó mà là tiểu tiết à, rõ ràng là chuyện lớn đấy. Cô ta mà đánh hết sức, sẽ mất
cái mạng nhỏ của em đó!) Hắn nghĩ thầm.
- Cảm ơn chú, chú ba!- Ngô Dung nhìn về phía thầy Mạnh, lễ phép thưa.
- Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Các con giao lưu học hỏi là chính, không cần ra tay quá nặng. Còn mạng là được!
- Vâng, thưa chú ba!
- E hèm, sau này đừng gọi chú ba. Phải gọi là thầy Mạnh. Biết chưa?
- Vâng, cháu xin nghe theo lời chú!
Nghe một màn đối thoại này, Triệu Hoài hiểu ra tất cả mọi chuyện. Nhưng điều hắn thắc mắc nhất, rõ ràng là bản thân đã ẩn thân rất kĩ. Làm sao mà họ phát hiện ra được?
( Vậy mà thầy nói tất cả là tốt cho em. Đúng là lừa người, phi!) Triệu Hoài mắng thầm.
- Muốn ta đánh với cô ta, hai người nằm mơ đi!- Nói rồi, hắn xoay người định rời đi.
Hắn quay người lại, đường đi đã bị chặn bởi Suy. Muốn đi qua là điều không thể.
- Đi đâu đấy, bạn ơi!- Suy.
- Có thể làm ơn né sang một bên được không?
- Ta thì được nhưng đám cơ bắp trên người thì không!
Triệu Hoài bây giờ mới ý thức được, trận chiến này dù hắn muốn hay không. Vẫn phải đánh!
- Được, đây là các người ép ta. Đừng trách ta ra tay độc ác.
Một lần nữa trở lại, đợi hắn vẫn là dáng vẻ quen thuộc đó. Lần này, thật sự là trốn không khỏi.
- Dù sao cũng là đàn chị, tránh để người khác nói ta ức hϊếp ngươi. Đành nhường ngươi ra chiêu trước vậy. Ra tay đi!- Ngô Dung cất tiếng.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Hôm sau, Triệu Hoài toàn thân quấn băng trắng, từ đâu cho tới chân, một thân bạch y. Hắn so với xác ướp, đứng cạnh nhau, khó mà phân biệt.
- Wa, gu ăn mặc của ngươi cũng lạ thật đấy. Thời trang kiểu mới à?- Thanh Đạt nhìn hắn, xém tí là không nhịn được cười.
- Thời trang cái đầu nhà ngươi. Không thấy ta toàn thân bị thương à. Khó khăn lắm mới băng bó xong!- Triệu Hoài lên tiếng.
- Ta thật sự thắc mắc, rốt cuộc là ngươi làm sai chuyện gì để mà ra nông nổi này? - Ta cũng thật sự muốn biết, bản thân đã làm sai chuyện gì? Để rồi phải ra nông nổi này. Không lẽ là do ta quá đẹp trai!- Triệu Hoài tự tin.
- Sao lại bị hoang tưởng rồi, chắc là đầu bị thương nặng. Nào, ta đưa ngươi đi bệnh viện.
- Cút!
Thầy Mạnh đã tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của hắn. Vẫn cứ là như cũ, 10 vòng sân khởi động làm nóng cơ thể.
Lần này thì hắn đã rút kinh nghiệm từ lần trước, Triệu Hoài là người cán đích đầu tiên. Nhưng hắn ngàn lần không nghĩ tới, xui xẻo lần trước vẫn lập lại.
- Khá quá nhỉ. Lần này em là người về trước tiên!- Thầy Mạnh nói với hắn.
- Quá khen, quá khen! Thầy cứ làm em ngại.- Triệu Hoài vui mừng.
- Hôm qua luyện tập, thật sự là có ích. Thấy em tiến bộ như vậy, thầy rất là vui. Nào, hôm nay tiếp tục 20 vòng nữa nào!- Thầy niềm nở nói.
Triệu Hoài nghe tới đây, mặt có chút biến sắc. Hai cái chân mài nhíu lại, nói:
- Hình như có gì đó sai sai thì phải, hôm nay em là người về đích đầu tiên. Sao vẫn phải chạy 20 vòng?
- Em phải biết rằng, rèn luyện nhiều thì cơ bắp mới phát triển. Cấp bậc bây giờ của em còn yếu, nên cần rèn luyện. Người khác nền tảng đã tốt, còn của em thì hơi loạn. Cần rèn giũa lại, nếu không sau này thành tựu có hạn.
- DG, lời thầy Mạnh nói có đúng không?- Triệu Hoài dùng ý niệm liên kết, hắn cần một lời xác thực.
- Theo như lí thuyết, thì lời của ông ta có phần đúng. Chiến giả cấp 1 cần không ngừng rèn luyện mới có thể lên cấp!- DG đáp.
- Đừng đứng ngay ra đó nữa. Tiếp tục chạy đi nào!- tiếng thầy Mạnh hối thúc.
- Chạy ngay đây, chạy ngay đây!- Triệu Hoài đáp.
Sau khi kết thúc bài tập khởi động cũng như là rèn luyện sức bền. Tiếp theo đó vẫn là luyện tập đối chiến.
Thầy Mạnh tiến tới gần Triệu Hoài. Hắn dự cảm có điềm không lành. Chỉ cần thầy Mạnh tìm hắn, thì chẳng có điều gì tốt cả.
- Hôm nay, thầy đừng có nói với em. Đối thủ là vẫn người hôm qua đó!- Hắn mở lời trước.
- Đối thủ hôm nay của em vừa tầm. Suy!- Thầy nhẹ giọng nói.
- Suy, ngon!- Triệu Hoài lúc này, lộ ra vẻ vui mừng.
Nghe tới đây, hắn một hơi thở phào nhẹ nhõm. Đối thủ hôm qua bón cho hắn không ít hành, tới hôm nay vẫn còn chưa tiêu hóa kịp. Chỉ cần không phải là hắn, Triệu Hoài tự tin đối chiến.
Bỗng tên đó xuất hiện, đứng lù lù trước mặt hắn. Triệu Hoài lúc này vẫn còn vui mừng, hắn cười tươi mà nói:
- Ngươi có thể nào đi ra chỗ khác được không? Ta đang đợi đối thủ của mình!
Tên đó nhe răng ra, cười còn giòn hơn cả hắn:
- Suy đây! Đánh đi!
Nụ cười trên môi cũng tắt dần đi, đằng sau ấy là nước mắt. Triệu Hoài dường như không tin vào những gì mình nghe thấy. Quay đầu nhìn sang phía thầy Mạnh để tìm đáp án. Đổi lại là một cái gật đầu đồng ý. Triệu Hoài giờ đây mới ý thức được việc bản thân rơi vào hang cọp.
- Điêu à, ngươi mà suy chỗ nào!- Triệu Hoài lớn tiếng nói.
- Ta tên Suy, được chưa?
( Ngươi Suy mà không suy. Ta suy. Ốm đòn thật rồi!) Triệu Hoài mắng thầm.
- Lừa người, đây rõ ràng là lừa người. Ta không đánh đâu, các ngươi tìm người khác đi!
Triệu Hoài nhanh chóng xoay người rời đi, bước chân của hắn rất nhanh. Nhanh đến nổi mà chân không chạm đất. Triệu Hoài ý thức được có chuyện không lành, cả cơ thể dường như đều được nhấc bổng lên.
Triệu Hoài hướng về phía thầy Mạnh cầu cứu:
- Thầy xem em này. Toàn thân đều là vết thương. Có thể tha cho cái mạng nhỏ của em có được không?
- Ừm, còn sức vùng vẫy thế kia, chắc là còn khỏe mạnh chán. Suy, tự biết chừng mực nghe em!- Thầy Mạnh nhìn hắn mà đánh giá.
- Vâng, thưa thầy.
Thấy việc cầu cứu là vô ích, Triệu Hoài xoay đầu lại. Nhằm năn nỉ đối phương:
- Có thể tha cho ta, một lần này được không?
- Không!- Lời này nói ra rất thẳng thắn, rất dứt khoát.
- Vậy, nhẹ tay một chút chắc là được nhỉ?
- Cái đó thì ta sẽ cố gắng hết sức. Hehe!
Sau đó, lần này thì vẫn còn cái gọi là sau đó nhưng có điều hơi thảm.
Sau một tuần luyện tập vất vả, nói là luyện tập cho nó sang chứ thật ra là toàn bị đánh. Thực lực của Triệu Hoài cũng tiến bộ đáng kể. Khả năng thực chiến cũng như né đòn đều được nâng cao.
Ở học viện Long Cơ, giữa các lớp thường có giao đấu. Chủ yếu vẫn là trao dồi kinh nghiệm, rèn luyện bản thân.
Hôm nay, Triệu Hoài thuộc lớp C sẽ đối đầu với lớp A. Để xem thành tích của học viên cũng như đánh giá cách dạy của mỗi giáo viên.
- Hôm nay, các em sẽ giao đấu với nhau. Giao lưu là chính, nên biết điểm dừng!- Thầy Mạnh sơ lược qua.
- Nào, Triệu Hoài lớp C sẽ là người lên sân mở đầu trước!
Triệu Hoài bước lên sân, khí thế ngập tràn. Dẫu sao bao ngày rèn luyện, hắn giờ đã khác xưa. Chỉ cần đồng cấp, tự tin kèo trên.
- Ngô Dung, lên sân đi em!
Nghe đến hai từ này, trong lòng Triệu Hoài dâng lên cảm giác bất an.
Một người con gái xinh đẹp bước lên, khuôn mặt đó mang cho hắn cảm giác quen thuộc. Dường như đã gặp ở đâu rồi, ngực hắn tự nhiên nhói lên một cái. Hắn nhớ ra rồi, đây là người con gái trong hẻm kia mà.
Triệu Hoài vội nhìn phía thầy Mạnh, lớn tiếng nói:
- Không thể nào, thực lực của cô ta không thể nào là học viên năm nhất được!- Triệu Hoài khẳng định.
Chỉ thấy thầy Mạnh hiền từ mà nói:
- Tiểu tiết ấy mà, không quan trọng!
( Cái đó mà là tiểu tiết à, rõ ràng là chuyện lớn đấy. Cô ta mà đánh hết sức, sẽ mất
cái mạng nhỏ của em đó!) Hắn nghĩ thầm.
- Cảm ơn chú, chú ba!- Ngô Dung nhìn về phía thầy Mạnh, lễ phép thưa.
- Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Các con giao lưu học hỏi là chính, không cần ra tay quá nặng. Còn mạng là được!
- Vâng, thưa chú ba!
- E hèm, sau này đừng gọi chú ba. Phải gọi là thầy Mạnh. Biết chưa?
- Vâng, cháu xin nghe theo lời chú!
Nghe một màn đối thoại này, Triệu Hoài hiểu ra tất cả mọi chuyện. Nhưng điều hắn thắc mắc nhất, rõ ràng là bản thân đã ẩn thân rất kĩ. Làm sao mà họ phát hiện ra được?
( Vậy mà thầy nói tất cả là tốt cho em. Đúng là lừa người, phi!) Triệu Hoài mắng thầm.
- Muốn ta đánh với cô ta, hai người nằm mơ đi!- Nói rồi, hắn xoay người định rời đi.
Hắn quay người lại, đường đi đã bị chặn bởi Suy. Muốn đi qua là điều không thể.
- Đi đâu đấy, bạn ơi!- Suy.
- Có thể làm ơn né sang một bên được không?
- Ta thì được nhưng đám cơ bắp trên người thì không!
Triệu Hoài bây giờ mới ý thức được, trận chiến này dù hắn muốn hay không. Vẫn phải đánh!
- Được, đây là các người ép ta. Đừng trách ta ra tay độc ác.
Một lần nữa trở lại, đợi hắn vẫn là dáng vẻ quen thuộc đó. Lần này, thật sự là trốn không khỏi.
- Dù sao cũng là đàn chị, tránh để người khác nói ta ức hϊếp ngươi. Đành nhường ngươi ra chiêu trước vậy. Ra tay đi!- Ngô Dung cất tiếng.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Danh sách chương