Chương 101: Trồng lại dược liệu
Hai mẹ con bọn họ, cùng nhau trò chuyện thâm tình. Từ đây mà Triệu Hoài biết được, đối phương thực lực mạnh mẽ nhưng sức khỏe thì có phần không ổn. Một suy nghĩ loé lên trong đầu, hắn ta đang tìm cách để trốn thoát khỏi đây.
- Tất nhiên là có liên quan rồi, trong lần đột phá trước. Con vậy mà tẩu hỏa nhập ma, khiến cơ thể tổn hại không ít. Mặc dù bây giờ đã tấn cấp thành công, nhưng những khiếm khuyết ấy vẫn tồn tại trên người. Không điều trị cho tốt, nhất định sẽ ảnh hưởng về sau. Mẹ trước đó cho con uống thuốc, đã áp chế một phần. Thời gian tiếp theo, con cứ ở đây. Có được sự chỉ dạy tận tình của mẹ, con mới có thể loại bỏ hoàn toàn những khiếm khuyết đó!- Hương Lan tận tình giải thích.
- Vậy, viên thuốc mà con uống... rốt cuộc là thứ gì thế?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi.
- Thứ đó à, là do mẹ chế mà ra. Đó là đồ cực kì tốt đấy, công dụng là tẩy tủy phạt thể, từ trước tới nay chỉ có một viên duy nhất. Con là người đầu tiên thử thuốc, thấy sao cảm giác thế nào?- Bà ta khuôn mặt có phần háo hức.
- Khoan đã, từ từ chút, thuốc không rõ nguồn gốc. Mẹ lại dám cho con uống, đã vậy còn là thử thuốc nữa. Người đây là không cần con trai này nữa sao?- Triệu Hoài kinh hãi tột độ.
- Sao lại nói là thuốc không rõ nguồn gốc? Đây là do mẹ vất vả chế tạo mà ra, mất rất nhiều thời gian cũng như công sức. Lại thêm vào không biết bao nhiêu thảo dược quý hiếm mới luyện chế mà thành. Vốn dĩ mẹ còn dự định giữ lại tự thân mà dùng. Nếu không phải vì con, cũng không lấy ra đâu!- Bà ta thở dài một tiếng, tự nhiên có chút ưu sầu.
( Trải qua tai kiếp lần này, ta vậy mà vẫn còn sống. Phải công nhận là cái mạng này, cứng thật!) Triệu Hoài cảm thấy mai mắn khi bản thân vẫn còn, khả năng đứng đây.
- Còn nữa, con nhìn về xung quanh mà xem. Khung cảnh nơi này đúng là quá hoang tàn, cỏ Nhiệt Năng vì con mà bị hủy gần hết. Nhiệm vụ bây giờ của con là tìm cách chăm sóc cũng như trồng lại nó cho mẹ đi. Đó là nguồn lương thực chính của hai người chúng ta!- Hương Lan nói tiếp.
- Vậy là... thời gian tiếp theo, chúng ăn thật sự sẽ ăn chay sao? Cỏ này, ăn nhiều sẽ không tốt đâu, có khi còn tẩu hỏa nhập ma nữa đấy!- Triệu Hoài ngay lập tức phản bác.
- Có gì mà không tốt, không phải mẹ vẫn còn sống sờ sờ đây sao? Để vài bữa nữa, mẹ sẽ dạy con công pháp điều chỉnh tâm cảnh của bản thân. Tránh tình trạng tẩu hỏa nhập ma như vừa rồi. Còn bây giờ, thì lo trồng lại cỏ Nhiệt Năng đi!- Lời này bà ta nói ra, chứa đựng trong đó là sự quan tâm đối với đứa con mới vừa nhận.
- Có thể để sau được không? Con bây giờ, cần nhất vẫn là nghỉ ngơi. Mệt lắm rồi, không nói nhiều với mẹ nữa, ngủ trước đây!- Nói rồi, Triệu Hoài ngã lăn ra đất. Mặc kệ thế sự, bình thản mà đánh một giấc mộng say.
Cho đến khi một lần nữa mở mắt ra, Triệu Hoài nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hắn không khỏi bất ngờ. Hương Lan bà ấy, lại tự mình chăm chút cho từng cây hoa cọng cỏ nơi đây. Bà ta đối với chúng, hết sức nâng niu, nhẹ tay mà chăm sóc. So sánh với lúc ban đầu gặp nhau, đúng là khác một trời một vực.
- Mẹ à, người đây là làm gì thế?- Triệu Hoài vẫn còn ngủ mớ, đưa tay dụi mắt.
- Không nhìn thấy sao mà còn hỏi, tất nhiên là trồng lại những cây cỏ Nhiệt Năng này rồi. Bọn nó đều là những dược liệu quý hiếm, không chăm sóc kĩ, e là sẽ chết hết. Ta còn phải dựa vào bọn chúng mà sống tiếp đấy!- Hương Lan lời nói có chút tức giận.
- Còn đứng ngay ra đó làm gì, không mau phụ giúp một tay. Đây đều là do con phá, cũng nên tự tay trồng lại một chút đi!- Bà ta nói tiếp, lần này lời nói êm dịu không ít.
- Biết rồi, biết rồi. Tới liền đây!- Triệu Hoài mặc dù không bằng lòng, nhưng vẫn ngồi xuống mà làm.
Có điều, cách làm của hắn, khá là vụng về. Gần như chỉ là trồng xuống cho có, thậm chí còn trồng sai cách. Dù sao chuyện này, Triệu Hoài cũng chưa từng thử qua lần nào. Bảo hắn phá thì dễ, còn chăm sóc thì khó như lên trời. Nhìn về hành động này, Hương Lan không khỏi lên tiếng.
- Thằng nhóc nhà ngươi, đây mà gọi là trồng sao? Là gϊếŧ bọn chúng thì có, con làm như thế, sao nó sống được? Muốn chăm sóc những dược liệu này, đều phải bỏ cái tâm của mình ra!- Kèm theo lời nói đó, mẹ hiền liền tặng cho hắn một cú tát trời giáng.
- Chuyện này làm sao mà con biết được, đây là lần đầu con bỏ công sức ra chăm sóc mấy cái thứ quái quỷ này. Mẹ còn trách con, có biết rằng người ta buồn lắm không?- Triệu Hoài uất ức mà nói.
- Còn biết cãi lại! Cãi này! Buồn này!- Tiếp theo đó, là mấy cú đấm sấm sét thẳng vào đầu Triệu Hoài, u lên không ít là cục.
Hắn ta chỉ có thể, ngoan ngoãn mà làm theo lời dặn của mẹ hiền. Bỏ công ra chăm sóc những cây cỏ nơi đây, tận tâm chu đáo. Không chỉ nhẹ tay, mà còn phải nói lời yêu thương với chúng.
- Các ngươi mau ăn chóng lớn, phát triển cho tốt. Nếu không cái đầu của ta, e là sẽ không xong mất!- Triệu Hoài phàn nàn, nét mặt có phần không cam tâm.
- Không ngờ tới đấy, Triệu Hoài ngươi một đời. Lại còn có màn này, đúng là mở rộng tầm mắt!- DG buông lời châm chọc.
- Nhờ ai mà ta ra nông nổi này, ngươi không giúp được gì mà còn nói lời bông đùa. Cái đồ vô dụng nhà ngươi, từ đây về sau cũng đừng hòng nghĩ tới Urimi tinh luyện nữa. Tiền đó ta thà đem cho người khác, một xu cũng không cho ngươi!- Triệu Hoài tức giận mà nói, liền đem cục tức này trút lên người DG.
- Khoan đã bạn hiền, mình chỉ là đùa chút mà thôi. Cần gì căng thế, chúng ta có chuyện gì thì từ từ mà nói. Nóng giận hại thân, bình tâm tỉnh táo lại nào!- DG cực lực giảng hòa.
Dù muốn hay không, chuyện chăm sóc này tất nhiên Triệu Hoài vẫn phải bỏ công ra làm. Mất hết cả buổi, quằn cong xương sống. Đau tay mỏi khớp, vất vả lắm mới có thể hoàn thành. Nhưng so với khung cảnh ban đầu, đúng là hoang tan đi không ít.
- Cái này xem ra là tốt không ít thời gian mới có thể hồi phục đây!- Triệu Hoài nhìn về cảnh vật nơi đây, buông lời cảm thán.
- Chuyện này con còn dám nói, đây là do ai mà ra? Muốn trồng được một dược liệu quý hiếm, bỏ ra sức là không hề nhỏ đâu!- Hương Lan một lời giáo huấn.
- Chuyện này thì con biết, nhưng đâu phải do con cố ý. Xém tí cái mạng còn không giữ được, huống chi cây cỏ nơi đây!- Triệu Hoài minh bạch.
- Tránh qua một bên đi, xem mà học hỏi đây. Nói không trừng còn giúp ít cho con sau này! Nói rồi, Hương Lan nhắm mắt lại, cảnh tượng xung quanh liền tức khắc thay đổi. Triệu Hoài liền có thể nhận thấy, cơ thể có cảm giác dễ chịu bao lấy xung quanh. Khung cảnh nơi đây, phát sinh biến hóa không ít.
Xuất hiện những ánh sáng nhỏ li ti màu xanh, hòa mình vào cây cỏ tấc đất. Dáng vẻ hoang tàn dần dần có sức sống trở lại. Cỏ Nhiệt Năng phát ra khí tức sinh mệnh mãnh liệt, mạnh mẽ phát triển. Chẳng mấy chốc, khung cảnh đã trở về dáng vẻ ban đầu.
- Wao, đây là cái gì mà hay thế? Có thể hồi phục sự sống cho những sinh mệnh nơi đây. Mẹ, người có thể dạy con hay không?- Triệu Hoài hai mắt tròn xoe, vẻ mặt mười phần hào hứng.
Hương Lan mở mắt ra, cơ thể suy nhược không ít. Hai chân có phần mất sức, loạng choạng mà đi. Triệu Hoài ngay lập tức đỡ lấy, dìu nhẹ từng bước, ân cần chăm sóc.
- Mẹ, người đây là sao thế?- Triệu Hoài quan tâm mà hỏi.
- Không sao, chỉ là mất sức một chút mà thôi. Nghỉ ngơi một lát thì sẽ khỏe ngay!- Bà ta lời nói có chút yếu ớt.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Hai mẹ con bọn họ, cùng nhau trò chuyện thâm tình. Từ đây mà Triệu Hoài biết được, đối phương thực lực mạnh mẽ nhưng sức khỏe thì có phần không ổn. Một suy nghĩ loé lên trong đầu, hắn ta đang tìm cách để trốn thoát khỏi đây.
- Tất nhiên là có liên quan rồi, trong lần đột phá trước. Con vậy mà tẩu hỏa nhập ma, khiến cơ thể tổn hại không ít. Mặc dù bây giờ đã tấn cấp thành công, nhưng những khiếm khuyết ấy vẫn tồn tại trên người. Không điều trị cho tốt, nhất định sẽ ảnh hưởng về sau. Mẹ trước đó cho con uống thuốc, đã áp chế một phần. Thời gian tiếp theo, con cứ ở đây. Có được sự chỉ dạy tận tình của mẹ, con mới có thể loại bỏ hoàn toàn những khiếm khuyết đó!- Hương Lan tận tình giải thích.
- Vậy, viên thuốc mà con uống... rốt cuộc là thứ gì thế?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi.
- Thứ đó à, là do mẹ chế mà ra. Đó là đồ cực kì tốt đấy, công dụng là tẩy tủy phạt thể, từ trước tới nay chỉ có một viên duy nhất. Con là người đầu tiên thử thuốc, thấy sao cảm giác thế nào?- Bà ta khuôn mặt có phần háo hức.
- Khoan đã, từ từ chút, thuốc không rõ nguồn gốc. Mẹ lại dám cho con uống, đã vậy còn là thử thuốc nữa. Người đây là không cần con trai này nữa sao?- Triệu Hoài kinh hãi tột độ.
- Sao lại nói là thuốc không rõ nguồn gốc? Đây là do mẹ vất vả chế tạo mà ra, mất rất nhiều thời gian cũng như công sức. Lại thêm vào không biết bao nhiêu thảo dược quý hiếm mới luyện chế mà thành. Vốn dĩ mẹ còn dự định giữ lại tự thân mà dùng. Nếu không phải vì con, cũng không lấy ra đâu!- Bà ta thở dài một tiếng, tự nhiên có chút ưu sầu.
( Trải qua tai kiếp lần này, ta vậy mà vẫn còn sống. Phải công nhận là cái mạng này, cứng thật!) Triệu Hoài cảm thấy mai mắn khi bản thân vẫn còn, khả năng đứng đây.
- Còn nữa, con nhìn về xung quanh mà xem. Khung cảnh nơi này đúng là quá hoang tàn, cỏ Nhiệt Năng vì con mà bị hủy gần hết. Nhiệm vụ bây giờ của con là tìm cách chăm sóc cũng như trồng lại nó cho mẹ đi. Đó là nguồn lương thực chính của hai người chúng ta!- Hương Lan nói tiếp.
- Vậy là... thời gian tiếp theo, chúng ăn thật sự sẽ ăn chay sao? Cỏ này, ăn nhiều sẽ không tốt đâu, có khi còn tẩu hỏa nhập ma nữa đấy!- Triệu Hoài ngay lập tức phản bác.
- Có gì mà không tốt, không phải mẹ vẫn còn sống sờ sờ đây sao? Để vài bữa nữa, mẹ sẽ dạy con công pháp điều chỉnh tâm cảnh của bản thân. Tránh tình trạng tẩu hỏa nhập ma như vừa rồi. Còn bây giờ, thì lo trồng lại cỏ Nhiệt Năng đi!- Lời này bà ta nói ra, chứa đựng trong đó là sự quan tâm đối với đứa con mới vừa nhận.
- Có thể để sau được không? Con bây giờ, cần nhất vẫn là nghỉ ngơi. Mệt lắm rồi, không nói nhiều với mẹ nữa, ngủ trước đây!- Nói rồi, Triệu Hoài ngã lăn ra đất. Mặc kệ thế sự, bình thản mà đánh một giấc mộng say.
Cho đến khi một lần nữa mở mắt ra, Triệu Hoài nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hắn không khỏi bất ngờ. Hương Lan bà ấy, lại tự mình chăm chút cho từng cây hoa cọng cỏ nơi đây. Bà ta đối với chúng, hết sức nâng niu, nhẹ tay mà chăm sóc. So sánh với lúc ban đầu gặp nhau, đúng là khác một trời một vực.
- Mẹ à, người đây là làm gì thế?- Triệu Hoài vẫn còn ngủ mớ, đưa tay dụi mắt.
- Không nhìn thấy sao mà còn hỏi, tất nhiên là trồng lại những cây cỏ Nhiệt Năng này rồi. Bọn nó đều là những dược liệu quý hiếm, không chăm sóc kĩ, e là sẽ chết hết. Ta còn phải dựa vào bọn chúng mà sống tiếp đấy!- Hương Lan lời nói có chút tức giận.
- Còn đứng ngay ra đó làm gì, không mau phụ giúp một tay. Đây đều là do con phá, cũng nên tự tay trồng lại một chút đi!- Bà ta nói tiếp, lần này lời nói êm dịu không ít.
- Biết rồi, biết rồi. Tới liền đây!- Triệu Hoài mặc dù không bằng lòng, nhưng vẫn ngồi xuống mà làm.
Có điều, cách làm của hắn, khá là vụng về. Gần như chỉ là trồng xuống cho có, thậm chí còn trồng sai cách. Dù sao chuyện này, Triệu Hoài cũng chưa từng thử qua lần nào. Bảo hắn phá thì dễ, còn chăm sóc thì khó như lên trời. Nhìn về hành động này, Hương Lan không khỏi lên tiếng.
- Thằng nhóc nhà ngươi, đây mà gọi là trồng sao? Là gϊếŧ bọn chúng thì có, con làm như thế, sao nó sống được? Muốn chăm sóc những dược liệu này, đều phải bỏ cái tâm của mình ra!- Kèm theo lời nói đó, mẹ hiền liền tặng cho hắn một cú tát trời giáng.
- Chuyện này làm sao mà con biết được, đây là lần đầu con bỏ công sức ra chăm sóc mấy cái thứ quái quỷ này. Mẹ còn trách con, có biết rằng người ta buồn lắm không?- Triệu Hoài uất ức mà nói.
- Còn biết cãi lại! Cãi này! Buồn này!- Tiếp theo đó, là mấy cú đấm sấm sét thẳng vào đầu Triệu Hoài, u lên không ít là cục.
Hắn ta chỉ có thể, ngoan ngoãn mà làm theo lời dặn của mẹ hiền. Bỏ công ra chăm sóc những cây cỏ nơi đây, tận tâm chu đáo. Không chỉ nhẹ tay, mà còn phải nói lời yêu thương với chúng.
- Các ngươi mau ăn chóng lớn, phát triển cho tốt. Nếu không cái đầu của ta, e là sẽ không xong mất!- Triệu Hoài phàn nàn, nét mặt có phần không cam tâm.
- Không ngờ tới đấy, Triệu Hoài ngươi một đời. Lại còn có màn này, đúng là mở rộng tầm mắt!- DG buông lời châm chọc.
- Nhờ ai mà ta ra nông nổi này, ngươi không giúp được gì mà còn nói lời bông đùa. Cái đồ vô dụng nhà ngươi, từ đây về sau cũng đừng hòng nghĩ tới Urimi tinh luyện nữa. Tiền đó ta thà đem cho người khác, một xu cũng không cho ngươi!- Triệu Hoài tức giận mà nói, liền đem cục tức này trút lên người DG.
- Khoan đã bạn hiền, mình chỉ là đùa chút mà thôi. Cần gì căng thế, chúng ta có chuyện gì thì từ từ mà nói. Nóng giận hại thân, bình tâm tỉnh táo lại nào!- DG cực lực giảng hòa.
Dù muốn hay không, chuyện chăm sóc này tất nhiên Triệu Hoài vẫn phải bỏ công ra làm. Mất hết cả buổi, quằn cong xương sống. Đau tay mỏi khớp, vất vả lắm mới có thể hoàn thành. Nhưng so với khung cảnh ban đầu, đúng là hoang tan đi không ít.
- Cái này xem ra là tốt không ít thời gian mới có thể hồi phục đây!- Triệu Hoài nhìn về cảnh vật nơi đây, buông lời cảm thán.
- Chuyện này con còn dám nói, đây là do ai mà ra? Muốn trồng được một dược liệu quý hiếm, bỏ ra sức là không hề nhỏ đâu!- Hương Lan một lời giáo huấn.
- Chuyện này thì con biết, nhưng đâu phải do con cố ý. Xém tí cái mạng còn không giữ được, huống chi cây cỏ nơi đây!- Triệu Hoài minh bạch.
- Tránh qua một bên đi, xem mà học hỏi đây. Nói không trừng còn giúp ít cho con sau này! Nói rồi, Hương Lan nhắm mắt lại, cảnh tượng xung quanh liền tức khắc thay đổi. Triệu Hoài liền có thể nhận thấy, cơ thể có cảm giác dễ chịu bao lấy xung quanh. Khung cảnh nơi đây, phát sinh biến hóa không ít.
Xuất hiện những ánh sáng nhỏ li ti màu xanh, hòa mình vào cây cỏ tấc đất. Dáng vẻ hoang tàn dần dần có sức sống trở lại. Cỏ Nhiệt Năng phát ra khí tức sinh mệnh mãnh liệt, mạnh mẽ phát triển. Chẳng mấy chốc, khung cảnh đã trở về dáng vẻ ban đầu.
- Wao, đây là cái gì mà hay thế? Có thể hồi phục sự sống cho những sinh mệnh nơi đây. Mẹ, người có thể dạy con hay không?- Triệu Hoài hai mắt tròn xoe, vẻ mặt mười phần hào hứng.
Hương Lan mở mắt ra, cơ thể suy nhược không ít. Hai chân có phần mất sức, loạng choạng mà đi. Triệu Hoài ngay lập tức đỡ lấy, dìu nhẹ từng bước, ân cần chăm sóc.
- Mẹ, người đây là sao thế?- Triệu Hoài quan tâm mà hỏi.
- Không sao, chỉ là mất sức một chút mà thôi. Nghỉ ngơi một lát thì sẽ khỏe ngay!- Bà ta lời nói có chút yếu ớt.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Danh sách chương