Chương 108: Phục kích

Bốn người bọn họ vì tránh bất trắc, nên cùng nhau đi tìm. Âm thanh kêu vang, gọi tên Vũ Văn Không, những đổi lại là không chút hồi đáp. Đến lúc này bọn họ mới nhận ra, bản thân đã rơi vào bẫy của kẻ địch.

Đi mãi, Phan Hải lại có cảm nhận, xung quanh đây nhất định có vấn đề. Bỗng nhiên Vũ Phi đạp trúng vào một sợi dây thừng, theo đó một cây to đổ xuống, hướng thẳng vào bọn họ. Cả đám nhanh nhẹn, đều thành công thoát thân.

Tiếp theo mới đáng kinh nhạc, hàng trăm cọc tre, như mưa tên mà bắn vào người bọn họ. Nhưng đây đối với họ mà nói, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, không đủ gây ra vết thương. Nhẹ nhàng vài ba bước chân, đã thành công tránh né.

Chuyện này chưa hết, chuyện khác đã tới. Một thanh gỗ lớn, được treo trên không, lại bất ngờ rơi xuống, lao đến với tốc độ cực nhanh. Vũ Phi dùng thân chặn lấy, cả người bị thương không ít. Khó khăn lắm mới dừng được nó.
- Tên khốn nhà ngươi đang núp ở nơi nào, còn không mau ra đây!- Bảo Ngọc giận dữ mà hét lớn.

- Kêu réo cái quái gì, không phải ta vẫn ở đây hay sao? Rốt cuộc là con mắt các ngươi, đặt ở đâu vậy!- Triệu Hoài bất ngờ xuất hiện phía sau bọn họ. Hắn ta đứng trên cành cây, phong thái ung dung mà nhìn xuống.

- Vũ Văn Không ở đâu? Ngươi đã làm gì hắn ta rồi?- Vũ Phi một lời chất vấn.

- Tên đó à? Bây giờ e là... Chậc chậc, các ngươi nói thử xem, ta đã làm gì hắn ta rồi?- Triệu Hoài liền bày ra bộ mặt tràn đầy đắc ý. Thái độ vẫn là có chút bỡn cợt đối thủ.

Trở lại khoảng thời gian trước, Vũ Văn Không vẫn còn truy tìm tung tích Triệu Hoài. Bỗng nhiên phía trước lại xuất hiện một thân ảnh, ẩn ẩn hiện hiện. Thế là không nghĩ được nhiều, hắn ta lập tức đuổi theo.
Triệu Hoài phía trước, cố tình để lộ hành tung, mục đích là dẫn dụ đối phương. Bây giờ giải quyết được tên nào, thì hay tên đó. Vũ Văn Không thực lực mạnh mẽ, nếu loại được hắn. Phần thắng càng thêm phần vững chắc.

Vũ Văn Không chỉ mãi mê đuổi theo, hoàn toàn không để ý đến địa hình nơi đây. Trước mắt, thấy sắp đuổi kịp bóng dáng kia, vì thế mà hắn ta càng ra sức truy đuổi. Lại vô tình loạt vào cái hồ mà Triệu Hoài đã đào sẵn trước đó.

Chiếc hố sâu gần ba mét, thành hố toàn là đất bùn. Đã vậy ở dưới, nước ngập tới đầu gối, khó mà đứng vững. Vũ Văn Không cứ thế mà ngã nhào xuống dưới, cả người đều là lấm lem bùn đất. Thậm chí còn uống không ít là nước.

- Các tên khốn kiếp nhà ngươi...- Hắn ta tức giận mà hét lớn.

Triệu Hoài đứng trên nhìn xuống, ánh mắt gian xảo. Khuôn mặt thoả mãn, miệng có phần mỉm cười. Cuối cùng cũng có thể, bẫy được tên này. Không biết hắn ta từ đâu tìm được, một tảng đá to, vừa đủ để lấp miệng hố.
- Chậc, chậc, ngươi cứ ở dưới, từ từ mà chơi. Ta có chuyện gấp, nên đi trước đây, khà khà!- Triệu Hoài nhẹ nhàng dùng tảng đá, bịt kín miệng hố. Để lại Vũ Văn Không phía dưới, tức giận mà gào thét.

Trở lại thực tại bên này, Triệu Hoài cùng với mấy người bọn họ. Đưa mắt nhìn nhau, trực chờ như hổ đói. Bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra giao chiến. Nhưng thái độ của hắn ta, hoàn toàn là ung dung, thậm chí còn có phần tự đắc.

- Dựa vào một mình ngươi, không lẽ muốn đối phó bốn người bọn ta. Đây là muốn nằm mơ giữa ban ngày hay sao?- Bảo Ngọc hét lớn.

- Ai nói với cô, là chỉ có một mình ta!- Triệu Hoài nhẹ mỉm cười, tràn đầy tự tin- Ra đây đi, đã đến lúc cuộc chơi này bắt đầu! Theo sau lời nói đó, bốn người Văn Thành, Thanh Đạt, Thị Thu, Thanh Hằng xuất hiện. Kết hợp với Triệu Hoài, tạo thành một vòng tròn bao vây lấy đối phương. Với hiện trạng bây giờ, năm đánh bốn, lợi thế tất nhiên là bọn họ chiếm phần hơn.

- Đánh nhanh thắng nhanh, tránh xảy ra biến cố. Ra tay!- Văn Thành hạ lệnh, lập tức tấn công đối thủ.

Những người khác thấy vậy, liền cùng nhau tham chiến. Quần chiến giữa bọn họ, bây giờ mới thật sự diễn ra. Triệu Hoài đối chiến Vũ Phi, thương côn giao nhau, uy lực kinh thiên, dư chấn đều lan ra xung quanh. Những nơi mà họ đi qua, cây cỏ xơ xác không ít.

Thanh Hằng một lần nữa, giao đấu cùng với Nguyễn Khiêm. Lần này đổi lại là muốn phân ra thắng thua. Một người ám tiễn b ắn ra, tốc độ cực nhanh. Một người xuất chiêu, hư ảo khó phân. Hai người bọn họ, ngang tài ngang sức mà đánh.

Thị Thu chủ động công kích Bảo Ngọc, nhằm mục đích trả lại thù thưa. Mỗi kiếm chém ra, như xé gió mà đi, lại thuần thục tránh né chiêu thức của đối phương. Xem ra là vì chuẩn bị cho lần này, luyện tập qua không ít. Chỉ vì muốn báo được thù, cô ta đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Phan Hải bên này, cực lực đối chiến. Văn Thành với Thanh Đạt, hai người bọn họ kết hợp với nhau. Cường công mà đánh, không chỉ ra tay mạnh mẽ, mà còn phối hợp ăn ý. Khiến cho đối phương, khó mà chống đỡ.

Vốn dĩ sau khi truy đuổi Triệu Hoài, thể lực của đám người Học viện Phi Phụng đã giảm đi không ít. Nay lại bị đối phương, mạnh mẽ vây công. Khó tránh khỏi tình trạng, rơi vào thế yếu.

Dường như bọn họ, đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chỉ việc đoạt lấy tấm vải thủ lĩnh của đối phương, là hoàn toàn chiến thắng. Mang về vinh quang cho học viện, cũng như chính bản thân mình.

Nào ngờ, Văn Thành với Thanh Đạt lại bị Phan Hải đánh bay. Điều này khiến cho những người còn lại, không khỏi bất ngờ. Chỉ còn thiếu chút nữa, vậy mà lại để nó vụt khỏi tầm tay.

- Chuyện quái gì thế? Hai người các ngươi, vậy mà đánh thua người ta sao?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi.

- Ngươi nhìn kìa!

Chỉ thấy, Phan Hải mở ra đôi mắt của mình, con ngươi của hắn hoàn toàn là màu lam. Khí tức trên người cũng vì thế mà thay đổi, mang đến cho người khác, cái cảm giác khó mà miêu tả. Giống như bản thân, bị người khác nhìn thấu tâm can.

Hai người Văn Thành, Thanh Đạt một lần nữa tấn công. Tốc độ ra đòn phải nói là cực nhanh, chỉ nhằm vào miếng vải thủ lĩnh của đối phương. Chỉ cần đạt được nó, mọi việc đều sẽ kết thúc.

Phan Hải không hề nao núng, nhịp nhàng bước chân, né sang một bên. Mắt nhìn kẻ địch, liền nhân cơ hội đối phương bất cẩn, tung ra một quyền đánh trả. Văn Thành lùi người, vốn dĩ đã thành công tránh được. Vậy mà không hiểu vì sao bản thân lại bị đánh trúng, đau điếng toàn thân.

Thanh Đạt bên cạnh cũng không kém, liền được Phan Hải tặng cho vài cú đấm, tình thương mến thương. Hai con mắt cũng vì đó, mà chuyển sang màu nâu. Bầu trời trong mắt hắn, hôm nay khác lạ.

Nhìn về tình hình này, Triệu Hoài cảm thấy có phần không ổn. Vũ Phi liền nhân cơ hội hắn ta phân tâm, một côn đánh mạnh. Uy lực mạnh mẽ không nói, còn chuẩn sát mà đánh vào miệng đối phương.

- Cái tên khốn nhà ngươi, ra tay đúng là ác độc mà!- Triệu Hoài vừa ôm miệng, vừa chửi. Chảy ra không ít là máu tươi.

- Cuối cùng cũng đánh được ngươi, thoả mãn thật đấy!- Vũ Phi toại nguyện mong ước, liền cười lớn khoái chí.

Chưa kịp định thần, Triệu Hoài lại nhận được một rìu chém ngang. Nếu không phải phản xạ nhanh nhẹn, xém tí thì hắn đã bỏ mình tại đây. Quay đầu về sau, khuôn mặt của Vũ Văn Không xuất hiện, trên khuôn mặt đó toàn là nét tức giận.

- Lại gặp được nhau rồi, bất ngờ không?- Vũ Văn Không nghiến răng mà nói.

Chuyện mà Vũ Văn Không có thể thoát ra, Triệu Hoài vốn dĩ đã nghĩ qua một lượt. Lại không ngờ tới, đối phương vậy mà lại thành công thoát thân nhanh đến như vậy. Xem ra là trước đây, đã có chút coi thường đối thủ rồi.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện