Chương 116: Làm mồi nhử
Thế là không còn cách nào khác, những học viên của Học viện Long Cơ. Đành triển khai tác chiến nhanh chóng, tránh cho đối phương trở nên quá mạnh. Đến lúc đó, người thua thiệt chính là bản thân bọn họ.
Mà kế hoạch của bọn họ, cũng không khác xưa là mấy. Triệu Hoài tất nhiên là người làm mồi nhử, dù sao chuyện này đối với hắn ta mà nói, đã khá là quen thuộc. Nói đi thì phải nói lại, cũng chỉ có mình hắn là người thích hợp nhất.
- Cái lũ khốn nạn đó, lần nào cũng là bắt ta đi cả. Nếu không phải bị uy hϊếp, thì còn lâu ta mới chịu làm!- Ngoài việc mắng thầm bọn họ, Triệu Hoài cũng chẳng thể làm được gì.
Trở lại đoạn thời gian trước, khi mà Triệu Hoài cùng với thầy Mạnh trò chuyện tình thâm, hai người mười ý, không ai chịu ai cả. Nhưng bằng vào uy thế của người thầy, cụ thể là nắm đấm của mình cứng hơn đối phương. Mọi việc mặc nhiên, đều do thầy Mạnh quyết định. Từ đó, hai người bọn họ mới có tiếng nói chung với nhau.
- Tất cả mọi chuyện, đều trông chờ vào em đấy!- thầy Mạnh hiền từ mà nói. Nhìn về Triệu Hoài bây giờ, lại không biết vì sao trên đầu hắn ta sưng lên vài cục to tướng, trông rõ là đau.
- Muốn đánh bại bọn họ, không phải là không được. Nhưng e là phải dùng đến một chút thủ đoạn thì mai ra mới có khả năng!- Triệu Hoài thản nhiên mà nói.
- E hèm, có một chuyện không cần nói rõ thì hơn. Tùy tâm mà làm là được!- thầy Mạnh biểu thị đồng ý.
- Cho dù việc đó có tàn ác, mất hết tính người. Thì cũng đều... được sao?- Lần này đổi lại, Triệu Hoài có chút ngập ngừng. Hắn ta đây là thăm dò ý định của người đó, nếu như có lỡ xảy ra chuyện gì, thì còn có người gánh dùm.
- Lần trước chúng ta thắng, làm như vẻ vang lắm ấy. Em cứ coi tình hình, rồi liệu mà làm. Dù sao kết quả người đó muốn, chính là chiến thắng!- bóng dáng thầy Mạnh từ từ dần xa, âm thanh cũng theo đó mà nhỏ dần- Trận này mà thắng, thì không thiếu phần thưởng cho em đâu. Còn nếu mà thua, thì hậu quả em tự gánh lấy!- Đến khi không còn nghe thấy âm thanh, cũng chính là lúc hình ảnh đối phương hoàn toàn biến mất.
- Chuyện này, đúng là nằm ngoài dữ liệu. Không ngờ tới, vì muốn chiến thắng mà bất cứ thủ đoạn nào cũng cho phép sử dụng. Xem ra, giữa các học viện với nhau, nhìn chung vẫn là có xung đột nhất định!- Triệu Hoài thở dài một hơi. Nhìn về tình hình bây giờ, chỉ có thể làm khổ bản thân mà thôi.
Trở lại với hiện tại, Triệu Hoài sau một hồi cực lực tìm kiếm, cuối cùng cũng đã thấy được đám người đối phương. Chưa kịp để bọn họ định hình, hắn ta đã chủ động tả xung hữu đột, càng quét đội hình kẻ địch.
Chỉ thấy, kim thương từ đâu bay tới, đi vào giữa đội hình đối phương, cắm thẳng xuống đất. Chưa hiểu kiểu gì, một thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mặt bọn họ. Khuôn mặt ấy, vẫn là có chút quen thuộc, sự gợi đòn hiện rõ mồn một, nhìn vào chỉ muốn đánh mà thôi.
- Xin... chào!- Triệu Hoài cất tiếng trước sự kinh ngạc của đối thủ.
Lời nói vừa dứt, một thương đã quét ngang, sức mạnh kinh người. Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng Vũ Văn Không vẫn kịp thời dùng rìu chặn lấy. Nào ngờ, lại bị đòn đó của đối phương đẩy lùi.
- Ta còn chưa chủ động tìm đến ngươi, ngươi đã dâng mình đến đây. Đúng là tự tìm đường chết mà!- Vũ Văn Không ngay lập tức, xông lên tiếp tục đối chiến.
- Tìm ta, không cần mắc công thế đâu. Để hôm nay, ta làm gỏi đám người các ngươi là được!- Triệu Hoài ngạo mạn mà hét lớn, mục đích là khıêυ khí©h bọn họ.
Vũ Văn Không một rìu chém tới, Triệu Hoài liền dậm chân bật lên, thành công tránh được. Lại dùng chân đạp mạnh vào lưỡi rìu, từ đó mượn lực. Bất ngờ mà xông thẳng về phía sau, một thương hướng tới Bảo Ngọc. Sở dĩ tấn công cô ta, là muốn đem thù hận của đối phương, một lần nữa kích phát.
Chớp mắt, thương ấy chỉ còn cách cô ta 1mm nữa. Nào ngờ, lại bị Phan Hải thành công chặn được, hắn ta nắm chặt lấy đầu thương, kéo mạnh về phía mình. Triệu Hoài không kịp trở tay, liền bị đối phương một đấm đánh văng ra xa.
Nhìn về tình hình bây giờ, là năm người bọn họ bao vây lấy Triệu Hoài. Hắn ta chỉ cười khổ một tiếng, mà khí thế trên người toả ra lại không thể xem nhẹ. Ánh mắt sắc bén cùng thần thái tự tin, đúng là không thể coi thường.
- Năm người các ngươi đã bị ta bao vây, khôn hồn thì bỏ vũ khí xuống, tự mình đầu hàng. Biết đâu, ta tha chết cho thì sao?- Triệu Hoài kiêu ngạo mà nói, khuôn mặt dán thẳng lên trời. Hoàn toàn không để đối phương vào mắt.
- Cái tên này, phát điên gì thế? Lại là đến đây kiếm chuyện, bộ ngươi rảnh lắm à?- Vũ Văn Không lớn tiếng mà mắng.
Vì Triệu Hoài đang giả bộ làm ngầu, không hề để ý đến đối thủ. Bảo Ngọc liền nhân cơ hội này, trả thù một phen. Đầu roi theo đó xuất ra, như con rắn độc tiến tới đối phương. Hắn ta tất nhiên là không thấy, trên người vì thế mà xuất hiện thêm một vết thương.
Bất ngờ bị trúng một đòn, mà dòng thứ roi sắt đánh vào, thứ gì mà chịu nổi. Khuôn mặt Triệu Hoài cũng vì lẽ đó mà trở nên nhăn nhó khó coi, nội tâm bây giờ của hắn ta khó mà diễn tả thành lời. Không ngừng dùng tay xoa lấy vết thương, nhằm giảm đi đau đớn phần nào.
- Đã đông người thì thôi đi, lại còn ra tay đánh lén. Mấy người các ngươi, da mặt cũng dày quá đấy!- Triệu Hoài lên tiếng mắng mỏ đối phương.
Dù ai nói ngã nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân. Mặc kệ cho hắn có nói thế nào, Vũ Văn Không không hề dao động. Ngược lại còn mạnh mẽ cường công, một rìu chém tới đối thủ. Tốc độ ra đòn, phải nói là cực kì nhanh.
- Nếu ngươi đã tìm chết, vậy thì ta thành toàn cho ngươi vậy!- Vũ Văn Không hét lớn trong lúc tấn công, thêm phần trợ uy cho bản thân.
Triệu Hoài ngay lập tức, lấy lại tinh thần. Ánh mắt sắc bén đó, liền khiến cho Vũ Văn Không có chút do dự. Vì thế mà một rìu chém tới, lại bị kẻ địch một thương đánh chặn. Thậm chí vũ khí của bản thân, còn bị đối phương đánh văng lên không.
Đưa mắt nhìn tới, liền bị Triệu Hoài một cước đá lùi về sau. Đòn đó xem ra là không hề nhẹ, khiến cho đối thủ bước chân có phần loạng choạng. Chỉ thấy hắn ta vậy mà, lại mỉm cười chế nhạo.
- Đây là thực lực của ngươi đó à, sao mới qua mấy bữa, lại yếu đuối như thế kia?- Trong lời nói đó, toàn là sự mỉa mai. Triệu Hoài đây là muốn kích động đối phương đến cực điểm.
Không để Triệu Hoài tiếp tục nhiều lời, Vũ Phi trực tiếp động thủ. Xuất ra một côn, mạnh mẽ bội phần, không chỉ như vậy mà còn sở hữu tốc độ cực kì nhanh, sự chuẩn sát là không thể thiếu trong đó.
Triệu Hoài cũng chỉ có thể đưa thương đánh chặn. Âm thanh vũ khí va nhau liên hồi vang lên, đến nổi đinh tai nhức óc. Hai người bọn họ, đều đem thực lực chân chính của bản thân mà biểu hiện hết ra ngoài.
Một lần nữa so tài, Vũ Phi liền chiếm phần hơn. Nhờ vào lần cảm ngộ trước đó, thực lực của hắn ta tất nhiên là tiến bộ rõ rệt. Mỗi đòn đánh ra, uy thế đều kinh người, khiến đối phương khó khăn mà chống trả.
Lần này đổi lại là Triệu Hoài cực lực chống đỡ. Mặc dù như thế, sự chênh lệnh giữa hai người bọn họ cũng không quá nhiều. Miễn cưỡng mà nói, mọi chuyện hắn ta vẫn còn kiểm soát được.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Thế là không còn cách nào khác, những học viên của Học viện Long Cơ. Đành triển khai tác chiến nhanh chóng, tránh cho đối phương trở nên quá mạnh. Đến lúc đó, người thua thiệt chính là bản thân bọn họ.
Mà kế hoạch của bọn họ, cũng không khác xưa là mấy. Triệu Hoài tất nhiên là người làm mồi nhử, dù sao chuyện này đối với hắn ta mà nói, đã khá là quen thuộc. Nói đi thì phải nói lại, cũng chỉ có mình hắn là người thích hợp nhất.
- Cái lũ khốn nạn đó, lần nào cũng là bắt ta đi cả. Nếu không phải bị uy hϊếp, thì còn lâu ta mới chịu làm!- Ngoài việc mắng thầm bọn họ, Triệu Hoài cũng chẳng thể làm được gì.
Trở lại đoạn thời gian trước, khi mà Triệu Hoài cùng với thầy Mạnh trò chuyện tình thâm, hai người mười ý, không ai chịu ai cả. Nhưng bằng vào uy thế của người thầy, cụ thể là nắm đấm của mình cứng hơn đối phương. Mọi việc mặc nhiên, đều do thầy Mạnh quyết định. Từ đó, hai người bọn họ mới có tiếng nói chung với nhau.
- Tất cả mọi chuyện, đều trông chờ vào em đấy!- thầy Mạnh hiền từ mà nói. Nhìn về Triệu Hoài bây giờ, lại không biết vì sao trên đầu hắn ta sưng lên vài cục to tướng, trông rõ là đau.
- Muốn đánh bại bọn họ, không phải là không được. Nhưng e là phải dùng đến một chút thủ đoạn thì mai ra mới có khả năng!- Triệu Hoài thản nhiên mà nói.
- E hèm, có một chuyện không cần nói rõ thì hơn. Tùy tâm mà làm là được!- thầy Mạnh biểu thị đồng ý.
- Cho dù việc đó có tàn ác, mất hết tính người. Thì cũng đều... được sao?- Lần này đổi lại, Triệu Hoài có chút ngập ngừng. Hắn ta đây là thăm dò ý định của người đó, nếu như có lỡ xảy ra chuyện gì, thì còn có người gánh dùm.
- Lần trước chúng ta thắng, làm như vẻ vang lắm ấy. Em cứ coi tình hình, rồi liệu mà làm. Dù sao kết quả người đó muốn, chính là chiến thắng!- bóng dáng thầy Mạnh từ từ dần xa, âm thanh cũng theo đó mà nhỏ dần- Trận này mà thắng, thì không thiếu phần thưởng cho em đâu. Còn nếu mà thua, thì hậu quả em tự gánh lấy!- Đến khi không còn nghe thấy âm thanh, cũng chính là lúc hình ảnh đối phương hoàn toàn biến mất.
- Chuyện này, đúng là nằm ngoài dữ liệu. Không ngờ tới, vì muốn chiến thắng mà bất cứ thủ đoạn nào cũng cho phép sử dụng. Xem ra, giữa các học viện với nhau, nhìn chung vẫn là có xung đột nhất định!- Triệu Hoài thở dài một hơi. Nhìn về tình hình bây giờ, chỉ có thể làm khổ bản thân mà thôi.
Trở lại với hiện tại, Triệu Hoài sau một hồi cực lực tìm kiếm, cuối cùng cũng đã thấy được đám người đối phương. Chưa kịp để bọn họ định hình, hắn ta đã chủ động tả xung hữu đột, càng quét đội hình kẻ địch.
Chỉ thấy, kim thương từ đâu bay tới, đi vào giữa đội hình đối phương, cắm thẳng xuống đất. Chưa hiểu kiểu gì, một thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mặt bọn họ. Khuôn mặt ấy, vẫn là có chút quen thuộc, sự gợi đòn hiện rõ mồn một, nhìn vào chỉ muốn đánh mà thôi.
- Xin... chào!- Triệu Hoài cất tiếng trước sự kinh ngạc của đối thủ.
Lời nói vừa dứt, một thương đã quét ngang, sức mạnh kinh người. Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng Vũ Văn Không vẫn kịp thời dùng rìu chặn lấy. Nào ngờ, lại bị đòn đó của đối phương đẩy lùi.
- Ta còn chưa chủ động tìm đến ngươi, ngươi đã dâng mình đến đây. Đúng là tự tìm đường chết mà!- Vũ Văn Không ngay lập tức, xông lên tiếp tục đối chiến.
- Tìm ta, không cần mắc công thế đâu. Để hôm nay, ta làm gỏi đám người các ngươi là được!- Triệu Hoài ngạo mạn mà hét lớn, mục đích là khıêυ khí©h bọn họ.
Vũ Văn Không một rìu chém tới, Triệu Hoài liền dậm chân bật lên, thành công tránh được. Lại dùng chân đạp mạnh vào lưỡi rìu, từ đó mượn lực. Bất ngờ mà xông thẳng về phía sau, một thương hướng tới Bảo Ngọc. Sở dĩ tấn công cô ta, là muốn đem thù hận của đối phương, một lần nữa kích phát.
Chớp mắt, thương ấy chỉ còn cách cô ta 1mm nữa. Nào ngờ, lại bị Phan Hải thành công chặn được, hắn ta nắm chặt lấy đầu thương, kéo mạnh về phía mình. Triệu Hoài không kịp trở tay, liền bị đối phương một đấm đánh văng ra xa.
Nhìn về tình hình bây giờ, là năm người bọn họ bao vây lấy Triệu Hoài. Hắn ta chỉ cười khổ một tiếng, mà khí thế trên người toả ra lại không thể xem nhẹ. Ánh mắt sắc bén cùng thần thái tự tin, đúng là không thể coi thường.
- Năm người các ngươi đã bị ta bao vây, khôn hồn thì bỏ vũ khí xuống, tự mình đầu hàng. Biết đâu, ta tha chết cho thì sao?- Triệu Hoài kiêu ngạo mà nói, khuôn mặt dán thẳng lên trời. Hoàn toàn không để đối phương vào mắt.
- Cái tên này, phát điên gì thế? Lại là đến đây kiếm chuyện, bộ ngươi rảnh lắm à?- Vũ Văn Không lớn tiếng mà mắng.
Vì Triệu Hoài đang giả bộ làm ngầu, không hề để ý đến đối thủ. Bảo Ngọc liền nhân cơ hội này, trả thù một phen. Đầu roi theo đó xuất ra, như con rắn độc tiến tới đối phương. Hắn ta tất nhiên là không thấy, trên người vì thế mà xuất hiện thêm một vết thương.
Bất ngờ bị trúng một đòn, mà dòng thứ roi sắt đánh vào, thứ gì mà chịu nổi. Khuôn mặt Triệu Hoài cũng vì lẽ đó mà trở nên nhăn nhó khó coi, nội tâm bây giờ của hắn ta khó mà diễn tả thành lời. Không ngừng dùng tay xoa lấy vết thương, nhằm giảm đi đau đớn phần nào.
- Đã đông người thì thôi đi, lại còn ra tay đánh lén. Mấy người các ngươi, da mặt cũng dày quá đấy!- Triệu Hoài lên tiếng mắng mỏ đối phương.
Dù ai nói ngã nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân. Mặc kệ cho hắn có nói thế nào, Vũ Văn Không không hề dao động. Ngược lại còn mạnh mẽ cường công, một rìu chém tới đối thủ. Tốc độ ra đòn, phải nói là cực kì nhanh.
- Nếu ngươi đã tìm chết, vậy thì ta thành toàn cho ngươi vậy!- Vũ Văn Không hét lớn trong lúc tấn công, thêm phần trợ uy cho bản thân.
Triệu Hoài ngay lập tức, lấy lại tinh thần. Ánh mắt sắc bén đó, liền khiến cho Vũ Văn Không có chút do dự. Vì thế mà một rìu chém tới, lại bị kẻ địch một thương đánh chặn. Thậm chí vũ khí của bản thân, còn bị đối phương đánh văng lên không.
Đưa mắt nhìn tới, liền bị Triệu Hoài một cước đá lùi về sau. Đòn đó xem ra là không hề nhẹ, khiến cho đối thủ bước chân có phần loạng choạng. Chỉ thấy hắn ta vậy mà, lại mỉm cười chế nhạo.
- Đây là thực lực của ngươi đó à, sao mới qua mấy bữa, lại yếu đuối như thế kia?- Trong lời nói đó, toàn là sự mỉa mai. Triệu Hoài đây là muốn kích động đối phương đến cực điểm.
Không để Triệu Hoài tiếp tục nhiều lời, Vũ Phi trực tiếp động thủ. Xuất ra một côn, mạnh mẽ bội phần, không chỉ như vậy mà còn sở hữu tốc độ cực kì nhanh, sự chuẩn sát là không thể thiếu trong đó.
Triệu Hoài cũng chỉ có thể đưa thương đánh chặn. Âm thanh vũ khí va nhau liên hồi vang lên, đến nổi đinh tai nhức óc. Hai người bọn họ, đều đem thực lực chân chính của bản thân mà biểu hiện hết ra ngoài.
Một lần nữa so tài, Vũ Phi liền chiếm phần hơn. Nhờ vào lần cảm ngộ trước đó, thực lực của hắn ta tất nhiên là tiến bộ rõ rệt. Mỗi đòn đánh ra, uy thế đều kinh người, khiến đối phương khó khăn mà chống trả.
Lần này đổi lại là Triệu Hoài cực lực chống đỡ. Mặc dù như thế, sự chênh lệnh giữa hai người bọn họ cũng không quá nhiều. Miễn cưỡng mà nói, mọi chuyện hắn ta vẫn còn kiểm soát được.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Danh sách chương