Chương 26: Chuột Đồng Đen

Mùa xuân đến, là mùa mà mọi vật bắt đầu sức sống mới. Là khởi điểm cho sự ra đời của nhiều loài động vật. Trong đó có Chuột Đồng Đen.

Chuột Đồng Đen, yêu thú cấp 1, sinh sống theo bầy. Thường xuất hiện nhiều vào mùa xuân. Chúng chuyên phá hoại mùa màng của người nông dân.

Thân hình lớn bằng con mèo, toàn thân màu đen một màu, hai cái răng cửa vừa dài vừa nhọn. Thường sinh sống ven đồng lúa, đợi đến mùa xuân là sinh sản, số lượng rất nhiều.

Nhiễm vụ lần này của cả lớp, là tiêu diệt bọn chúng. Đây là một trong những rèn luyện cần thiết, giúp cho học viên đối diện yêu ma, rèn giũa bản thân.

Lần này, làm đồng hành cùng lớp C là lớp A. Cả hai sẽ tiến hành rèn luyện cùng nhau, đây cũng là một trong những điều mà học viện sắp đặt. Chỉ khi có sự ganh đua thật sự, con người mới có sự tiến bộ rõ rệt.
Sau một hành trình dài trên xe, cuối cùng cả hai lớp cũng đã đến đích. Cảnh quan trước mắt là cánh đồng lúa trải dài, một màu xanh bát ngát, thơm mùi hương lúa chín. Báo hiệu cho một mùa màng bội thu của người nông dân. Mà kế bên là cánh rừng rộng lớn. Chuột Đồng Đen xuất hiện từ trong cánh rừng mà phá hoại sang đồng lúa.

- Triệu Hoài, nhìn xem cánh đồng này lớn thật đấy!- tiếng Thanh Đạt nói to.

- Đừng réo nữa, ta sắp mệt chết rồi đây này. Wa, cảnh quan này cũng đẹp đấy chứ!- Tiếng Triệu Hoài vọng đáp.

- Tập hợp kia kìa, đi thôi!

Cả hai lớp tập hợp lại, thành những hàng ngay thẳng. Người giám sát bên lớp A là thầy Thông, so với thầy Mạnh không khác là mấy. Có điều người này có một vết sẹo trải dài bên má trái. Nghe đồn đâu là hai người bất hòa với nhau nhiều năm.
- E hèm- thầy Mạnh cất tiếng- như những gì đã nói trước đó với các em. Thì lần rèn luyện này, mục đích chính là gϊếŧ yêu ma, rèn luyện bản thân, bảo vệ tài sản của nông dân. Nhưng nhớ lấy, phải chú ý an toàn của bản thân, đừng vì hiếu thắng nhất thời mà phạm phải sai lầm. Yêu ma, không dễ đối phó như các em nghĩ đâu!

Tiếng thầy Thông chen vào:" Ừm, lần gϊếŧ yêu ma này. Các em cần thu thập ngọc của chúng, chỉ cần đưa nó lại gần vòng tay. Nó sẽ tự động hấp thụ, điểm sẽ được tính cho các em. Tùy theo thứ hạng mà có phần thưởng xứng đáng. Hạng 1 lần này sẽ được 1 viên cường hóa loại 2 cao cấp, so với loại 1 kia tốt hơn nhiều lần!"

Triệu Hoài dưới này, cùng với Thanh Đạt xì xầm to nhỏ.

- Wao, ta thấy hai người kia, dường như có cái gì đó không ổn lắm?- Triệu Hoài nói nhỏ.
- Nghe đồn đâu, giữa hai người họ có xích mích từ thời niên thiếu tới giờ. Xem ra đúng là sự thật rồi!- Thanh Đạt đáp.

- Ngươi nói xem, giữa hai người họ có xích mích gì? - Chuyện này nghe qua đã lâu, hai người năm đó là một cặp bạn thân, đáng tiếc lại thích cùng một cô gái. Kết quả thì chẳng ai đạt được cô gái kia, hai người cũng trở mặt thành thù. Đấu đá nhau đã nhiều năm, xem ra lần này cũng không ngoại lệ. Ngươi đấy, coi chừng có hoạ rơi vào đầu!

- Ngươi có cần trù ẻo ta như thế không?- Triệu Hoài nhìn lên, thấy khuôn mặt của thầy Mạnh, hắn cảm giác bất an trong lòng- Chuồn đi trước vẫn là cách tốt nhất!

Một âm thanh lớn phát ra:" Triệu Hoài!!!" Nghe được lời này, có dự cảm không lành. Triệu Hoài đành im lặng rời đi, chưa được ba bước đã có một bàn tay đặt lên vai hắn. Nhìn lại, vẫn là ánh mắt thâm tình đó.

- Đi đâu thế em? Nào lên đây, để thầy giới thiệu em với thầy Thông!

- Cái đó, có thể không lên được hay không hả thầy?- Triệu Hoài nhỏ giọng nói, đổi lại là một nụ cười thân thiện của thầy Mạnh.

Thế là Triệu Hoài bị cưỡng chế đưa lên đứng trước tất cả mọi người. Học viên lớp C đã quá quen thuộc với chuyện này, dù sao cái nào khó cũng đều do Triệu Hoài gánh. Còn về người lớp A, đối với họ vẫn có chút bỡ ngỡ.

- Thầy à, có thể bỏ em ra được không? Làm như thế em ngại lắm!- Triệu Hoài nhỏ giọng nói.

- Làm gì thế? Đây đâu phải là lần đầu tiên. Nào, thầy giới thiệu cho em làm quen. Đây là thầy Thông, người hướng dẫn lớp A. Còn đây là Triệu Hoài, học viên mạnh nhất lớp C!

( Mạnh nhất cái quái gì? Thầy không thấy ánh mắt bọn họ nhìn em à, như muốn ăn tươi nuốt sống. Muốn lấy em ra làm bia đỡ đạn, tập chung mọi sự chú ý của bọn họ. Sau đó để những người kia tự do hoạt động. Còn em thì thảm rồi, không chừng còn được bọn họ " chăm sóc" đặc biệt nữa)

Triệu Hoài miễn cưỡng nặn một nụ cười:" Chào thầy!" Thân thiện mà nói. Đổi lại, thầy Thông chìa tay ra, đáp:" Chào em!" Vì phép lịch sự, Triệu Hoài đành bắt tay.

Từ đây, Triệu Hoài cảm nhận được một áp bức vô hình xuất hiện. Một nguồn năng lượng mạnh mẽ từ thầy Thông, không ngừng thông qua cánh tay mà truyền sang người hắn. Cái sức mạnh ấy, khiến Triệu Hoài trong phút chốc, không thể thích ứng. Cả cơ thể dường như không cử động nổi, cái cảm giác như có một ngọn núi lớn, đè nặng lên người. Đến ngay cả việc thở, cũng vô cùng khó khăn.

Ngay lúc Triệu Hoài sắp không chống đỡ nổi, một nguồn năng lượng từ phía sau truyền tới. Không ngừng cân bằng với sức mạnh của thầy Thông, hỗ trợ Triệu Hoài, hắn cảm giác được cả cơ thể nhẹ nhàng sảng khoái chưa từng có. Thì ra, đó là thầy Mạnh đang trợ giúp hắn.

Cảm giác đó quả thật là khó tả, như đạt được ngưỡng cửa sự thăng hoa. Như làm được việc mà bản thân luôn muốn, cảm xúc trào dâng tột độ. Ngay lúc này, Triệu Hoài cảm nhận được sức mạnh chưa từng có, trong trước đây.

Thầy Mạnh ho lên vài tiếng " Khụ, khụ" như nhắc nhở, thầy Thông mới dừng tay lại. Xem ra là một màn thử nghiệm của thầy Thông dành cho Triệu Hoài.

- Em học viên này, xem ra rất khá!

Còn hắn, vẫn đang đứng đó mà tận hưởng dư vị còn sót lại. Cái cảm giác mà trước đây chưa từng khó, hơn lúc nào hết. Triệu Hoài lúc này, hắn ta khao khát sức mạnh.

- Được rồi Triệu Hoài, em trở về đi. Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta tiến hành rèn luyện!- Thầy Mạnh.

Cả hai lớp tiến hành dựng trại ven cánh đồng. Bọn họ giờ vẫn còn vui vẻ, dù sao nhiều người vẫn coi đây như chuyến du lịch. Chưa biết được sự tàn khóc thật sự khi đối chiến yêu ma. Muốn tạo được một chiến binh, là không ngừng đánh đổi sự ngây thơ ban đầu.

Ban đêm, Triệu Hoài nằm giữa một bãi cỏ mà nhìn lên bầu trời đầy sao đêm ấy. Lấp lánh những vì sao nhỏ, có ngôi sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm, cũng ngôi sao mờ nhạt mà tồn tại. Đó là bức tranh của thiên nhiên, một khung cảnh đồng quê, mà đối với nhiều người. Chỉ có gợi nhớ trong kí ức.

- Đẹp lắm sao?

Triệu Hoài nhìn lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, Nhược Tuyết. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến.

- Nàng có biết rằng, có người từng nói với ta. Mỗi một con người trên thế gian này, đều có một vị thần hộ mệnh của riêng mình, đó chính là ngôi sao sáng trên bầu trời đêm kia!

Nhược Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, một cơn gió nhẹ thổi qua. Khung cảnh này còn đẹp ngàn lần so với bầu trời đêm kia. Vì ở đây, ta có nàng!

- Vậy, đâu là thần hộ mệnh của ngươi?- Nhược Tuyết nhẹ nhàng hỏi.

Chỉ thấy Triệu Hoài im lặng hồi lâu. Đến khi mở miệng, lại mang một chút đau thương:" Ngôi sao của ta... Đã không còn nữa... Không còn nữa!"

Không gian rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng dế kêu, tiếng gió nhẹ mùa xuân, tiếng ngọn cỏ xào xạc. Triệu Hoài nhắm lại mà tận hưởng tất cả, như thể đó là bản nhạc dành riêng cho hắn.

- Ngày mai, ngươi định thế nào?- Một thanh âm phát ra, xóa tan đi tất cả. Nhược Tuyết cất nhẹ giọng.

- Ta... Không biết, có thể vẫn vậy, cũng có thể có sự thay đổi. Nàng nói xem, cái nào tốt hơn?

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện