Chương 45: Hành trình cướp bóc bắt đầu
Trời sáng, Triệu Hoài thức dậy, tin thần sảng khoái. Thưởng thức không khí trong lành, nhăm nhi một tách trà. Đối với hắn, đây không khác gì một cuộc nghỉ dưỡng ngắn ngày. Cũng đã đến lúc, ác tặc một lần nữa xuất hiện.
Sau một đêm không có kết quả, đám người Thanh Hằng rơi vào bế tắc. Dù sao đối phương lúc ẩn lúc hiện, hành tung vô cùng khó đoán.
Bọn họ giờ đây, mệt mỏi không thôi. Định giải tán đám đông, trở về nghỉ ngơi. Thì có một người chạy vào, khuôn mặt hốt hoảng.
- Anh Thành, hai tên ác tặc đó xuất hiện rồi. Ta khó khăn lắm mới trốn thoát trở về, để báo cáo tình hình với mọi người ở đây!
Nghe được lời này, tinh thần bọn họ một lần nữa được vực dậy. Cả người phấn chấn trở lại, khí thế tràn trề.
- Đi, đưa ta đến đó!- Văn Thành đáp lời.
Đoàn người một lần nữa khởi hành, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Tại một khu rừng vắng, họ thấy được hai học viên đang bị trói, treo trên cây lủng lẳng, đung đưa theo ngọn gió. Hai người họ không ngừng vùng vẫy cầu cứu.
- Mau, cứu người!- Thanh Hằng lên tiếng.
Đám người Văn Thành lập tức ứng cứu, đem người hai người bọn họ đưa xuống. Thanh Hằng gấp gáp mà hỏi:" Người đâu?"
Một trong hai người được cứu, đưa tay chỉ về một hướng trong rừng:" Hai tên ác tặc, đi về hướng đông, bọn họ rời đi chưa được bao lâu!"
Bọn họ nhanh chóng đuổi theo, lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt là hai người bị trói. Còn tung tích của hai tên ác tặc, hoàn toàn là không có.
- Cái gì, lại là mất dấu nữa sao?- Văn Thành bất lực thét lên.
Hai tên đó, lại xem bọn họ như chong chóng mà xoay vòng vòng. Khiến cho họ tức giận không thôi, điên cuồng truy đuổi. Đáng tiếc lại không thu được gì, một ngày hôm đó chẳng khác gì dã tràng xe cát biển đông.
Hai bên cứ như thế, giằng co với nhau trong nhiều ngày. Một bên phạm tội, một bên truy đuổi. Có điều bên liên minh chẳng thu hoạch được gì ngoài tức giận.
Cuộc thi đã trải qua một nửa thời gian, mọi người đều đạt được thành quả nhất định. Đây cũng là lúc Triệu Hoài thu hoạch thành quả của riêng mình.
- Chúng ta cướp của người khác như thế này, liệu có ổn không?- Thanh Đạt nhỏ tiếng.
- Yên tâm đi, đây là cuộc thi săn. Chúng ta đang săn con mồi của riêng mình, hoàn toàn hợp lệ. Làm sao mà học viện trừng phạt được!- Triệu Hoài mở lời chấn an, dù sao hành động này vẫn chưa từng có tiền lệ trong lịch sử. Thanh Đạt vẫn là có tâm lí sợ hãi đôi phần.
- Vậy tại sao không cướp hết của họ, mà còn phải để lại cho họ một nửa? - Wa, ngươi có cần tàn ác thế không? Dù sao cũng là thành quả của bọn họ, lấy đi hết thật sự rất tàn nhẫn.- Sau đó nói nhỏ vào tai Thanh Đạt- Ngươi mà cướp hết, họ lấy đâu động lực mà đi săn. Để lại cho họ một ít, họ còn cố gắng đi săn yêu thú. Sau đó chúng ta lại tiếp tục cướp của bọn họ thêm nhiều lần nữa. Đây được gọi là thu hoạch lâu dài, hiểu không?
- Wow, ta không ngờ ngươi còn có thể làm ra chuyện tàn ác đến vậy. Thật sự mà nói, luận về làm chuyện ác, ngươi số hai thì không ai dám nhận số một!- Thanh Đạt khuôn mặt bội phục, biểu tình khen ngợi.
- Quá khen, quá khen!
Ngươi hai bọn họ thì vui vẻ trò chuyện, nhưng ba người bị bắt trói trước mắt thì không vui vẻ như thế. Họ kêu lên những tiếng " Ú ớ" biểu hiện sự phản đối.
Trở về khoảng thời gian trước đó. Trong khung cảnh buổi chiều, những ánh nắng dần khuất bóng. Có ba học viên đang cùng nhau sải bước, hai nam một nữ, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Chủ yếu vẫn là liên quan đến việc săn được rất nhiều yêu thú trong hôm nay.
- Hôm nay, thật sự là bội thu mà. Không ngờ còn có thể săn được nhiều yêu thú đến thế!- Người con gái lên tiếng.
- Đây là điều tất nhiên, chỉ là mấy con yêu thú nhỏ. Ta còn không để chúng vào mắt!- Một tên mạnh miệng nói.
- Ngươi đấy, cứ khoác lác. Đợi đến khi gặp được yêu thú mạnh mẽ, lúc đó lại là người đầu tiên bỏ chạy!- Người nam còn lại lên tiếng.
- Xì, ngươi chỉ biết nói móc ta!
Cả ba đang vui vẻ cười đùa, nụ cười trên khuôn mặt tắt dần khi có sự xuất hiện của người phía trước. Một tên đồ đen đứng chặn đường đi của bọn họ, nhìn sơ qua là biết không phải hạng tốt lành gì.
- Chuyện gì vui thế, có thể kể ta nghe được không? Khà khà!- Tên đồ đen lên tiếng, nở ra nụ cười gian manh.
- Đó... Không phải là tên ác tặc mà liên minh các lớp muốn bắt hay sao? Nghe nói phần thưởng khi bắt được hắn rất hậu hĩnh!- Cô gái lên tiếng.
- Không ngờ tên này lại chủ động xuất hiện, đợi ta bắt được hắn. Vậy không phải hôm nay niềm vui nhân đôi sao?- nam thanh niên mạnh miệng nói lớn.
Cả ba ngay lập tức chuẩn bị thế tấn công, giương cung bạt kiếm đã sẵn sàng. Người nam còn lại, bỗng nhận ra điều bất thường:
- Không đúng, hình như là hắn ta còn một tên đồng bọn nữa thì phải?
- Lúc này mới nhận ra, không phải là đã quá trễ rồi sao?- Triệu Hoài giọng điệu có chút nham hiểm.
Người đó nhìn lại, hai người bạn đồng hành của mình đã bị đánh ngất từ bao giờ. Đưa mắt nhìn tới, một gậy đã đập thẳng vào đầu hắn, trực tiếp ngất xỉu.
- Phản ứng chậm thế này, không cướp của các ngươi thì còn cướp của ai!- Thanh Đạt cảm thán.
- Đúng là ba con cừu béo, xem trên người chúng có thứ gì. Cướp của họ đi một nửa là được, nhanh tay một chút!- Triệu Hoài nụ cười có chút gian manh.
- Ngươi đấy, chỉ biết ra lệnh!
- Ta là chỉ huy của nhóm, phụ trách việc suy nghĩ kế hoạch. Việc còn lại là lao động tay chân, thì là phần của ngươi. Ở đấy mà phân bì, tên chết tiệt này!
- Nhóm có hai người, ở đó mà chỉ với chả huy. Đợi có cơ hội, nhất định sẽ chơi chết ngươi!- Thanh Đạt tay chân nhanh nhẹn, vừa làm nhiệm vụ vừa lẩm bẩm trong miệng.
Phía không xa, có hai người đang quan sát bọn họ. Nhìn vào hành động này, một người nhịn không được mà muốn ra tay giáo huấn nhưng lại bị người kia nhanh tay cản lại.
- Hành động cướp trắng trợn thế này, làm sao mà chấp nhận. Ngươi còn ở đó mà cản ta?- Người bị ngăn cản lên tiếng.
- Đừng quên tính chất của cuộc thi lần này, là săn. Con mồi có thể là bất kì một ai, về hành động của bọn họ là hoàn toàn không sai. Chỉ cần không ra tay gϊếŧ hại đồng học thì đều có thể chấp nhận được!- Người còn lại, liền nói lí lẽ.
- Nhưng... Từ khi học viện được thành lập đến nay, không ai có hành động như bọn họ cả!- Hắn bực dọc mà nói.
- Hai kẻ đó, bỏ đi đạo đức, hành động theo bản chất của sự việc. Không biết là tốt hay xấu nữa đây, mong là không có kẻ nào lạc lối. Còn về việc này, chúng ta ghi nhận trước, sau đó báo cáo với học viện là được. Dù sao mục đích của cuộc thi lần này vẫn là rèn luyện học viên, đây coi như là chút trải nghiệm nhỏ đối với bọn họ vậy!
- Ta thật sự là nói không lại ngươi. Đi thôi, chúng ta báo cáo việc này lên cấp trên!
Hai bóng đen biến mất giữa khu rừng, Triệu Hoài thông qua DG, không còn cảm nhận khí tức của bọn họ. Hắn lúc nãy là đang đặt cược, hành vi của bản thân rốt cuộc là có được chấp thuận hay không? Xem ra là có thể đường đường chính chính mà ăn cướp rồi.
- Đi thôi, ta muốn xem xem ai là người mai mắn kế tiếp bị chúng ta cướp?- Triệu Hoài với mưu đồ bất chính, miệng cười gian xảo.
- Ngươi đấy, trong đầu chỉ toàn chuyện xấu. Ở đây ta xử lí xong rồi, đi thôi!- Thanh Đạt đáp lời.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Trời sáng, Triệu Hoài thức dậy, tin thần sảng khoái. Thưởng thức không khí trong lành, nhăm nhi một tách trà. Đối với hắn, đây không khác gì một cuộc nghỉ dưỡng ngắn ngày. Cũng đã đến lúc, ác tặc một lần nữa xuất hiện.
Sau một đêm không có kết quả, đám người Thanh Hằng rơi vào bế tắc. Dù sao đối phương lúc ẩn lúc hiện, hành tung vô cùng khó đoán.
Bọn họ giờ đây, mệt mỏi không thôi. Định giải tán đám đông, trở về nghỉ ngơi. Thì có một người chạy vào, khuôn mặt hốt hoảng.
- Anh Thành, hai tên ác tặc đó xuất hiện rồi. Ta khó khăn lắm mới trốn thoát trở về, để báo cáo tình hình với mọi người ở đây!
Nghe được lời này, tinh thần bọn họ một lần nữa được vực dậy. Cả người phấn chấn trở lại, khí thế tràn trề.
- Đi, đưa ta đến đó!- Văn Thành đáp lời.
Đoàn người một lần nữa khởi hành, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Tại một khu rừng vắng, họ thấy được hai học viên đang bị trói, treo trên cây lủng lẳng, đung đưa theo ngọn gió. Hai người họ không ngừng vùng vẫy cầu cứu.
- Mau, cứu người!- Thanh Hằng lên tiếng.
Đám người Văn Thành lập tức ứng cứu, đem người hai người bọn họ đưa xuống. Thanh Hằng gấp gáp mà hỏi:" Người đâu?"
Một trong hai người được cứu, đưa tay chỉ về một hướng trong rừng:" Hai tên ác tặc, đi về hướng đông, bọn họ rời đi chưa được bao lâu!"
Bọn họ nhanh chóng đuổi theo, lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt là hai người bị trói. Còn tung tích của hai tên ác tặc, hoàn toàn là không có.
- Cái gì, lại là mất dấu nữa sao?- Văn Thành bất lực thét lên.
Hai tên đó, lại xem bọn họ như chong chóng mà xoay vòng vòng. Khiến cho họ tức giận không thôi, điên cuồng truy đuổi. Đáng tiếc lại không thu được gì, một ngày hôm đó chẳng khác gì dã tràng xe cát biển đông.
Hai bên cứ như thế, giằng co với nhau trong nhiều ngày. Một bên phạm tội, một bên truy đuổi. Có điều bên liên minh chẳng thu hoạch được gì ngoài tức giận.
Cuộc thi đã trải qua một nửa thời gian, mọi người đều đạt được thành quả nhất định. Đây cũng là lúc Triệu Hoài thu hoạch thành quả của riêng mình.
- Chúng ta cướp của người khác như thế này, liệu có ổn không?- Thanh Đạt nhỏ tiếng.
- Yên tâm đi, đây là cuộc thi săn. Chúng ta đang săn con mồi của riêng mình, hoàn toàn hợp lệ. Làm sao mà học viện trừng phạt được!- Triệu Hoài mở lời chấn an, dù sao hành động này vẫn chưa từng có tiền lệ trong lịch sử. Thanh Đạt vẫn là có tâm lí sợ hãi đôi phần.
- Vậy tại sao không cướp hết của họ, mà còn phải để lại cho họ một nửa? - Wa, ngươi có cần tàn ác thế không? Dù sao cũng là thành quả của bọn họ, lấy đi hết thật sự rất tàn nhẫn.- Sau đó nói nhỏ vào tai Thanh Đạt- Ngươi mà cướp hết, họ lấy đâu động lực mà đi săn. Để lại cho họ một ít, họ còn cố gắng đi săn yêu thú. Sau đó chúng ta lại tiếp tục cướp của bọn họ thêm nhiều lần nữa. Đây được gọi là thu hoạch lâu dài, hiểu không?
- Wow, ta không ngờ ngươi còn có thể làm ra chuyện tàn ác đến vậy. Thật sự mà nói, luận về làm chuyện ác, ngươi số hai thì không ai dám nhận số một!- Thanh Đạt khuôn mặt bội phục, biểu tình khen ngợi.
- Quá khen, quá khen!
Ngươi hai bọn họ thì vui vẻ trò chuyện, nhưng ba người bị bắt trói trước mắt thì không vui vẻ như thế. Họ kêu lên những tiếng " Ú ớ" biểu hiện sự phản đối.
Trở về khoảng thời gian trước đó. Trong khung cảnh buổi chiều, những ánh nắng dần khuất bóng. Có ba học viên đang cùng nhau sải bước, hai nam một nữ, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Chủ yếu vẫn là liên quan đến việc săn được rất nhiều yêu thú trong hôm nay.
- Hôm nay, thật sự là bội thu mà. Không ngờ còn có thể săn được nhiều yêu thú đến thế!- Người con gái lên tiếng.
- Đây là điều tất nhiên, chỉ là mấy con yêu thú nhỏ. Ta còn không để chúng vào mắt!- Một tên mạnh miệng nói.
- Ngươi đấy, cứ khoác lác. Đợi đến khi gặp được yêu thú mạnh mẽ, lúc đó lại là người đầu tiên bỏ chạy!- Người nam còn lại lên tiếng.
- Xì, ngươi chỉ biết nói móc ta!
Cả ba đang vui vẻ cười đùa, nụ cười trên khuôn mặt tắt dần khi có sự xuất hiện của người phía trước. Một tên đồ đen đứng chặn đường đi của bọn họ, nhìn sơ qua là biết không phải hạng tốt lành gì.
- Chuyện gì vui thế, có thể kể ta nghe được không? Khà khà!- Tên đồ đen lên tiếng, nở ra nụ cười gian manh.
- Đó... Không phải là tên ác tặc mà liên minh các lớp muốn bắt hay sao? Nghe nói phần thưởng khi bắt được hắn rất hậu hĩnh!- Cô gái lên tiếng.
- Không ngờ tên này lại chủ động xuất hiện, đợi ta bắt được hắn. Vậy không phải hôm nay niềm vui nhân đôi sao?- nam thanh niên mạnh miệng nói lớn.
Cả ba ngay lập tức chuẩn bị thế tấn công, giương cung bạt kiếm đã sẵn sàng. Người nam còn lại, bỗng nhận ra điều bất thường:
- Không đúng, hình như là hắn ta còn một tên đồng bọn nữa thì phải?
- Lúc này mới nhận ra, không phải là đã quá trễ rồi sao?- Triệu Hoài giọng điệu có chút nham hiểm.
Người đó nhìn lại, hai người bạn đồng hành của mình đã bị đánh ngất từ bao giờ. Đưa mắt nhìn tới, một gậy đã đập thẳng vào đầu hắn, trực tiếp ngất xỉu.
- Phản ứng chậm thế này, không cướp của các ngươi thì còn cướp của ai!- Thanh Đạt cảm thán.
- Đúng là ba con cừu béo, xem trên người chúng có thứ gì. Cướp của họ đi một nửa là được, nhanh tay một chút!- Triệu Hoài nụ cười có chút gian manh.
- Ngươi đấy, chỉ biết ra lệnh!
- Ta là chỉ huy của nhóm, phụ trách việc suy nghĩ kế hoạch. Việc còn lại là lao động tay chân, thì là phần của ngươi. Ở đấy mà phân bì, tên chết tiệt này!
- Nhóm có hai người, ở đó mà chỉ với chả huy. Đợi có cơ hội, nhất định sẽ chơi chết ngươi!- Thanh Đạt tay chân nhanh nhẹn, vừa làm nhiệm vụ vừa lẩm bẩm trong miệng.
Phía không xa, có hai người đang quan sát bọn họ. Nhìn vào hành động này, một người nhịn không được mà muốn ra tay giáo huấn nhưng lại bị người kia nhanh tay cản lại.
- Hành động cướp trắng trợn thế này, làm sao mà chấp nhận. Ngươi còn ở đó mà cản ta?- Người bị ngăn cản lên tiếng.
- Đừng quên tính chất của cuộc thi lần này, là săn. Con mồi có thể là bất kì một ai, về hành động của bọn họ là hoàn toàn không sai. Chỉ cần không ra tay gϊếŧ hại đồng học thì đều có thể chấp nhận được!- Người còn lại, liền nói lí lẽ.
- Nhưng... Từ khi học viện được thành lập đến nay, không ai có hành động như bọn họ cả!- Hắn bực dọc mà nói.
- Hai kẻ đó, bỏ đi đạo đức, hành động theo bản chất của sự việc. Không biết là tốt hay xấu nữa đây, mong là không có kẻ nào lạc lối. Còn về việc này, chúng ta ghi nhận trước, sau đó báo cáo với học viện là được. Dù sao mục đích của cuộc thi lần này vẫn là rèn luyện học viên, đây coi như là chút trải nghiệm nhỏ đối với bọn họ vậy!
- Ta thật sự là nói không lại ngươi. Đi thôi, chúng ta báo cáo việc này lên cấp trên!
Hai bóng đen biến mất giữa khu rừng, Triệu Hoài thông qua DG, không còn cảm nhận khí tức của bọn họ. Hắn lúc nãy là đang đặt cược, hành vi của bản thân rốt cuộc là có được chấp thuận hay không? Xem ra là có thể đường đường chính chính mà ăn cướp rồi.
- Đi thôi, ta muốn xem xem ai là người mai mắn kế tiếp bị chúng ta cướp?- Triệu Hoài với mưu đồ bất chính, miệng cười gian xảo.
- Ngươi đấy, trong đầu chỉ toàn chuyện xấu. Ở đây ta xử lí xong rồi, đi thôi!- Thanh Đạt đáp lời.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Danh sách chương