Chương 51: Trâu Đỏ Sừng Đen
Triệu Hoài dựa vào Trâu Đỏ Sừng Đen, thành công càn quét đội hình đối phương. Khiến cho bọn họ loạn đến gà bay chó chạy, không một ai yên ổn.
Văn Thành tức giận, liền cho người vây gϊếŧ yêu thú. Cả đám người xông lên, nhưng điều không phải là đối thủ của nó. Liền bị húc bay lên cao, sau đó giẫm đạp dưới chân. Đem toàn bộ kẻ thù, đánh đến mức không có khả năng chống trả.
Còn về Thanh Đạt, hắn đã tẩu thoát từ sớm. Triệu Hoài, bản thân cũng muốn rời đi, có điều lại bị bọn họ giữa chân ở lại. Phía trước là đám người vây chặn, phía sau là yêu thú truy đuổi, không sao thoát khỏi.
- Rượt theo ta làm cái quái gì? Ta nhớ không lầm, chúng ta làm gì có thù oán!- Triệu Hoài hét lớn.
Nghe được lời này, Trâu Đỏ Sừng Đen càng điên tiết hơn. Hai mắt phát đỏ, tốc độ tăng lên đáng kể. Dí ngay sát sau lưng Triệu Hoài, hắn phải dùng đến tốc độ tối đa. Mới có thể miễn cưỡng dẫn trước nó một đoạn.
- Vây hắn ta lại, đừng để hắn ta trốn thoát!- Thanh Hằng hạ lệnh.
- Yêu thú trước mắt, các ngươi lại vì tư thù riêng, mà hãm hại đồng học. Đây là cái chân lí mà các ngươi theo đuổi, ta phi!- Triệu Hoài ngay lập tức đáp trả.
- Vây bắt cả hai, đừng để kẻ nào trốn thoát!- Văn Thành hạ lệnh.
( Đã nói đến mức độ như vậy, các ngươi lại còn chưa chịu tha cho ta. Không biết thù oán đến mức nào, mới có thể làm ra loại chuyện này?) Triệu Hoài trong lòng mắng thầm.
Hắn nhớ lại bản thân, cũng chưa từng làm qua chuyện gì quá đáng. Chỉ cướp của đánh người, hay rình nữ nhân tắm, còn dạy dỗ không ít đồng học. Quả thật là chưa từng gây ra chuyện gì khiến người khác có ác cảm, không hiểu tại sao đám người đó cứ ghi thù hận với hắn.
Đám người bọn họ, dưới sự chỉ huy của Thị Thu, Thanh Hằng. Tạo thành một vòng tròn lớn, bao vây lấy Triệu Hoài cùng với Trâu Đỏ Sừng Đen phía trong. Cả hai muốn thoát ra, đều bị đánh bật trở lại.
Nhìn về kẻ thù từ hai phía, Triệu Hoài thở mạnh một hơi, đưa mắt quan sát tình hình. Hắn đây là đang suy nghĩ, tìm cách thoát thân nhưng đáng tiếc, trước mắt thì vô vọng thoát khỏi.
Trâu Đỏ Sừng Đen hít lấy một hơi mạnh, rống lên một tiếng dài. Nó liên tục dậm chân xuống đất, lấy đà rồi chạy mạnh. Cặp sừng trâu vừa to vừa dài, hướng Triệu Hoài mà tới.
Một lần nữa, cả hai cùng nhau đọ sức. Khí thế giao thoa, mọi người xung quanh mơ hồ cảm nhận được sức mạnh phát ra từ cả hai, lan tỏa khắp nơi.
Chưa kéo dài được bao lâu, Triệu Hoài đã bị nó húc văng ra xa. Trâu Đỏ Sừng Đen kêu lên những tiếng khoái chí, cuối cùng cũng báo được thù.
Triệu Hoài lom khom bò dậy, miệng chảy ra không ít máu. " Không lí nào, ban nãy nó đâu có mạnh như vậy, đây rõ ràng là thay đổi một trời một vực. Trong khoảng thời gian ngắn như thế, làm sao có thể? Lẽ nào còn có bí mật, có cơ hội phải tìm hiểu mới được!"
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Triệu Hoài lấy ra phích lịch hoả pháo. Văn Thành thấy thế, vội vàng hét lớn:
- Ngăn hắn ta lại, đừng để hắn ta rời đi! - Muộn rồi, lần sau chúng ta tiếp tục chơi!- Triệu Hoài đắc ý mà nói.
Triệu Hoài nhanh tay, ném mạnh phích lịch hoả pháo xuống đất. Một làn khói đỏ bốc ra, đám người vội lao vào tấn công. Khi mà làn khói đỏ biến mất, cũng là lúc Triệu Hoài theo đó rời đi.
Đám người Văn Thành, Thanh Hằng, Thị Thu tức giận không thôi. Lại nhìn về Trâu Đỏ Sừng Đen trước mặt, liền tập hợp người lại, vây công yêu thú.
Thấy thế, nó rống lên một tiếng lớn, " Hừa hừa". Thị uy với người xung quanh, mọi người có phần sợ hãi, liền lùi lại mấy bước lui về phòng thủ.
Văn Thành thấy thế, lập tức tiên phong tấn công. Một chưởng tung ra, đánh trực diện vào đầu yêu thú. Hai bên cùng nhau đọ sức, Văn Thành không ngừng bị ép lùi về sau.
Thanh Hằng cũng ra tay, thi triển kĩ năng: Nguyệt quang tử cực kiếm pháp của mình. Gây ra vô số vết thương trên người Trâu Đỏ Sừng Đen, cô ta làm như vậy càng khiến cho nó điên tiết hơn.
Nó rống mạnh một tiếng, liền đem Văn Thành hất bay. Sau đó quay sang Thanh Hằng, lấy đà vài cái rồi húc mạnh. Trần Khánh lúc này mới xuất hiện, lập tức ứng cứu, đứng chặn trước mặt nàng.
Đáng tiếc, hắn cũng không phải là đối thủ, cứ thế mà bị húc cho tới thương nặng. Trâu Đỏ Sừng Đen liền rống lên vài tiếng tiếp tục thị uy, biểu thị sức mạnh của bản thân.
- Không sao chứ, Văn Thành?- Thanh Hằng lên tiếng.
- Không sao! Chỉ là chút thương nhỏ, ta vẫn còn trụ được!- Văn Thành nhẹ nhàng đáp.
- Nhưng, miệng ngươi chảy ra cả máu. Lại nói là không sao?- Thanh Hằng lo lắng.
- Chỉ là chút thương tích, không đáng quan tâm. Chuyện trước mắt vẫn là giải quyết yêu thú, đó mới là vấn đề mà chúng ta cần quan tâm!- Văn Thành từ tốn nói.
Cả đám người bọn họ, lập tức vây công. Từng người từng người liên tiếp thay nhau tấn công không ngừng, đem sức lực của Trâu Đỏ Sừng Đen không ngừng tiêu hao dần. Rất nhanh, thể lực nó cạn kiệt, miệng bắt đầu th ở dốc.
Bọn họ cũng không khá khẩm hơn là mấy, bị thương quá nửa số người, không kể nặng nhẹ. Hai bên liên tục giao chiến hồi lâu, trận chiến dần đi đến hồi kết.
Văn Thành tiếp cận tấn công, di chuyển nhẹ nhàng sang bên trái Trâu Đỏ Sừng Đen. Phóng ra phi đao, đao ấy sắc bén, cắm chặt hơn nữa đao vào thân trâu.
Nó rống lên một tiếng đầy đau đớn, hướng tới Văn Thành mà húc mạnh. Hắn ta lại né sang một bên, tiếp tục phóng ra phi đao.
Trâu Đỏ tức giận, liền đem Thị Thu làm con mồi của mình. Một hơi chạy tới, Văn Thành bên này, liên tiếp phóng ra phi đao, gây ra sát thương trên người nó. Lại thêm Trần Khánh dùng gậy sắt đánh mạnh vào chân trâu, Trâu Đỏ cứ thế mà đổ gục xuống.
Trần Khánh đắc ý tới gần, lại lộ ra sơ hở. Trâu Đỏ Sừng Đen liền đá mạnh về sau, đem hắn đá văng đi nơi khác. Nó từ từ đứng dậy, rống lên một tiếng đầy đau đớn.
Sau đó đột phá vòng vây, tìm đường bỏ chạy. Có vài người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng điều bị khí thế của nó ép lui. Thị Thu muốn truy đuổi, nhưng bị Văn Thành cản lại.
- Không cần đuổi theo, chúng ta còn tiếp tục dồn nó vào đường cùng. Không biết nó sẽ làm ra loại chuyện gì? Chúng ta vẫn nên là trị thương cho bản thân trước!- Văn Thành lên tiếng.
- Không ngờ, kế hoạch mà chúng ta dày công sắp xếp. Tất cả lại hoá hư vô như thế này, con trâu đỏ chết tiệt đó!- Trần Khánh bức xúc nói.
- Đúng vậy, vì ngày hôm nay mà chúng ta bỏ ra không ít công sức. Cuối cùng lại để hai tên ác tặc trốn thoát, tức chết ta mà!- quần chúng tức giận.
- Được rồi, mọi người thương thế đều nặng. Chúng ta trở về trước thôi, còn về chuyện này. Chỉ trách hai tên đó quá cao số, không trách chúng ta được!- Văn Thành đứng ra an ủi mọi người.
- Anh, anh không sao chứ?- Thị Thu quan tâm tâm mà hỏi, ánh mắt có chút chua xót.
- Không sao, có lẽ cần tịnh dưỡng vài ngày. Ta cũng không ngờ tới, mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng ít nhất, vẫn là giáo huấn hai tên đó một chút, như vậy cũng không uổng chuyến đi lần này!- Văn Thành đáp lời.
Theo đó đoàn người trở về, lần này ra quân, thương thế phải nói rằng là rất nhiều. Nhưng cũng không uổng công, ít nhất là đem hai tên ác tặc, trừng trị qua một lượt.
Trâu Đỏ Sừng Đen sau khi chạy trốn, liền tìm đến một hang động. Theo sau nó là một bóng mình, cả hai cùng biến mất vào màn đêm.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Triệu Hoài dựa vào Trâu Đỏ Sừng Đen, thành công càn quét đội hình đối phương. Khiến cho bọn họ loạn đến gà bay chó chạy, không một ai yên ổn.
Văn Thành tức giận, liền cho người vây gϊếŧ yêu thú. Cả đám người xông lên, nhưng điều không phải là đối thủ của nó. Liền bị húc bay lên cao, sau đó giẫm đạp dưới chân. Đem toàn bộ kẻ thù, đánh đến mức không có khả năng chống trả.
Còn về Thanh Đạt, hắn đã tẩu thoát từ sớm. Triệu Hoài, bản thân cũng muốn rời đi, có điều lại bị bọn họ giữa chân ở lại. Phía trước là đám người vây chặn, phía sau là yêu thú truy đuổi, không sao thoát khỏi.
- Rượt theo ta làm cái quái gì? Ta nhớ không lầm, chúng ta làm gì có thù oán!- Triệu Hoài hét lớn.
Nghe được lời này, Trâu Đỏ Sừng Đen càng điên tiết hơn. Hai mắt phát đỏ, tốc độ tăng lên đáng kể. Dí ngay sát sau lưng Triệu Hoài, hắn phải dùng đến tốc độ tối đa. Mới có thể miễn cưỡng dẫn trước nó một đoạn.
- Vây hắn ta lại, đừng để hắn ta trốn thoát!- Thanh Hằng hạ lệnh.
- Yêu thú trước mắt, các ngươi lại vì tư thù riêng, mà hãm hại đồng học. Đây là cái chân lí mà các ngươi theo đuổi, ta phi!- Triệu Hoài ngay lập tức đáp trả.
- Vây bắt cả hai, đừng để kẻ nào trốn thoát!- Văn Thành hạ lệnh.
( Đã nói đến mức độ như vậy, các ngươi lại còn chưa chịu tha cho ta. Không biết thù oán đến mức nào, mới có thể làm ra loại chuyện này?) Triệu Hoài trong lòng mắng thầm.
Hắn nhớ lại bản thân, cũng chưa từng làm qua chuyện gì quá đáng. Chỉ cướp của đánh người, hay rình nữ nhân tắm, còn dạy dỗ không ít đồng học. Quả thật là chưa từng gây ra chuyện gì khiến người khác có ác cảm, không hiểu tại sao đám người đó cứ ghi thù hận với hắn.
Đám người bọn họ, dưới sự chỉ huy của Thị Thu, Thanh Hằng. Tạo thành một vòng tròn lớn, bao vây lấy Triệu Hoài cùng với Trâu Đỏ Sừng Đen phía trong. Cả hai muốn thoát ra, đều bị đánh bật trở lại.
Nhìn về kẻ thù từ hai phía, Triệu Hoài thở mạnh một hơi, đưa mắt quan sát tình hình. Hắn đây là đang suy nghĩ, tìm cách thoát thân nhưng đáng tiếc, trước mắt thì vô vọng thoát khỏi.
Trâu Đỏ Sừng Đen hít lấy một hơi mạnh, rống lên một tiếng dài. Nó liên tục dậm chân xuống đất, lấy đà rồi chạy mạnh. Cặp sừng trâu vừa to vừa dài, hướng Triệu Hoài mà tới.
Một lần nữa, cả hai cùng nhau đọ sức. Khí thế giao thoa, mọi người xung quanh mơ hồ cảm nhận được sức mạnh phát ra từ cả hai, lan tỏa khắp nơi.
Chưa kéo dài được bao lâu, Triệu Hoài đã bị nó húc văng ra xa. Trâu Đỏ Sừng Đen kêu lên những tiếng khoái chí, cuối cùng cũng báo được thù.
Triệu Hoài lom khom bò dậy, miệng chảy ra không ít máu. " Không lí nào, ban nãy nó đâu có mạnh như vậy, đây rõ ràng là thay đổi một trời một vực. Trong khoảng thời gian ngắn như thế, làm sao có thể? Lẽ nào còn có bí mật, có cơ hội phải tìm hiểu mới được!"
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Triệu Hoài lấy ra phích lịch hoả pháo. Văn Thành thấy thế, vội vàng hét lớn:
- Ngăn hắn ta lại, đừng để hắn ta rời đi! - Muộn rồi, lần sau chúng ta tiếp tục chơi!- Triệu Hoài đắc ý mà nói.
Triệu Hoài nhanh tay, ném mạnh phích lịch hoả pháo xuống đất. Một làn khói đỏ bốc ra, đám người vội lao vào tấn công. Khi mà làn khói đỏ biến mất, cũng là lúc Triệu Hoài theo đó rời đi.
Đám người Văn Thành, Thanh Hằng, Thị Thu tức giận không thôi. Lại nhìn về Trâu Đỏ Sừng Đen trước mặt, liền tập hợp người lại, vây công yêu thú.
Thấy thế, nó rống lên một tiếng lớn, " Hừa hừa". Thị uy với người xung quanh, mọi người có phần sợ hãi, liền lùi lại mấy bước lui về phòng thủ.
Văn Thành thấy thế, lập tức tiên phong tấn công. Một chưởng tung ra, đánh trực diện vào đầu yêu thú. Hai bên cùng nhau đọ sức, Văn Thành không ngừng bị ép lùi về sau.
Thanh Hằng cũng ra tay, thi triển kĩ năng: Nguyệt quang tử cực kiếm pháp của mình. Gây ra vô số vết thương trên người Trâu Đỏ Sừng Đen, cô ta làm như vậy càng khiến cho nó điên tiết hơn.
Nó rống mạnh một tiếng, liền đem Văn Thành hất bay. Sau đó quay sang Thanh Hằng, lấy đà vài cái rồi húc mạnh. Trần Khánh lúc này mới xuất hiện, lập tức ứng cứu, đứng chặn trước mặt nàng.
Đáng tiếc, hắn cũng không phải là đối thủ, cứ thế mà bị húc cho tới thương nặng. Trâu Đỏ Sừng Đen liền rống lên vài tiếng tiếp tục thị uy, biểu thị sức mạnh của bản thân.
- Không sao chứ, Văn Thành?- Thanh Hằng lên tiếng.
- Không sao! Chỉ là chút thương nhỏ, ta vẫn còn trụ được!- Văn Thành nhẹ nhàng đáp.
- Nhưng, miệng ngươi chảy ra cả máu. Lại nói là không sao?- Thanh Hằng lo lắng.
- Chỉ là chút thương tích, không đáng quan tâm. Chuyện trước mắt vẫn là giải quyết yêu thú, đó mới là vấn đề mà chúng ta cần quan tâm!- Văn Thành từ tốn nói.
Cả đám người bọn họ, lập tức vây công. Từng người từng người liên tiếp thay nhau tấn công không ngừng, đem sức lực của Trâu Đỏ Sừng Đen không ngừng tiêu hao dần. Rất nhanh, thể lực nó cạn kiệt, miệng bắt đầu th ở dốc.
Bọn họ cũng không khá khẩm hơn là mấy, bị thương quá nửa số người, không kể nặng nhẹ. Hai bên liên tục giao chiến hồi lâu, trận chiến dần đi đến hồi kết.
Văn Thành tiếp cận tấn công, di chuyển nhẹ nhàng sang bên trái Trâu Đỏ Sừng Đen. Phóng ra phi đao, đao ấy sắc bén, cắm chặt hơn nữa đao vào thân trâu.
Nó rống lên một tiếng đầy đau đớn, hướng tới Văn Thành mà húc mạnh. Hắn ta lại né sang một bên, tiếp tục phóng ra phi đao.
Trâu Đỏ tức giận, liền đem Thị Thu làm con mồi của mình. Một hơi chạy tới, Văn Thành bên này, liên tiếp phóng ra phi đao, gây ra sát thương trên người nó. Lại thêm Trần Khánh dùng gậy sắt đánh mạnh vào chân trâu, Trâu Đỏ cứ thế mà đổ gục xuống.
Trần Khánh đắc ý tới gần, lại lộ ra sơ hở. Trâu Đỏ Sừng Đen liền đá mạnh về sau, đem hắn đá văng đi nơi khác. Nó từ từ đứng dậy, rống lên một tiếng đầy đau đớn.
Sau đó đột phá vòng vây, tìm đường bỏ chạy. Có vài người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng điều bị khí thế của nó ép lui. Thị Thu muốn truy đuổi, nhưng bị Văn Thành cản lại.
- Không cần đuổi theo, chúng ta còn tiếp tục dồn nó vào đường cùng. Không biết nó sẽ làm ra loại chuyện gì? Chúng ta vẫn nên là trị thương cho bản thân trước!- Văn Thành lên tiếng.
- Không ngờ, kế hoạch mà chúng ta dày công sắp xếp. Tất cả lại hoá hư vô như thế này, con trâu đỏ chết tiệt đó!- Trần Khánh bức xúc nói.
- Đúng vậy, vì ngày hôm nay mà chúng ta bỏ ra không ít công sức. Cuối cùng lại để hai tên ác tặc trốn thoát, tức chết ta mà!- quần chúng tức giận.
- Được rồi, mọi người thương thế đều nặng. Chúng ta trở về trước thôi, còn về chuyện này. Chỉ trách hai tên đó quá cao số, không trách chúng ta được!- Văn Thành đứng ra an ủi mọi người.
- Anh, anh không sao chứ?- Thị Thu quan tâm tâm mà hỏi, ánh mắt có chút chua xót.
- Không sao, có lẽ cần tịnh dưỡng vài ngày. Ta cũng không ngờ tới, mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng ít nhất, vẫn là giáo huấn hai tên đó một chút, như vậy cũng không uổng chuyến đi lần này!- Văn Thành đáp lời.
Theo đó đoàn người trở về, lần này ra quân, thương thế phải nói rằng là rất nhiều. Nhưng cũng không uổng công, ít nhất là đem hai tên ác tặc, trừng trị qua một lượt.
Trâu Đỏ Sừng Đen sau khi chạy trốn, liền tìm đến một hang động. Theo sau nó là một bóng mình, cả hai cùng biến mất vào màn đêm.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Danh sách chương