Chương 54: Ngoài kế hoạch
Thanh Hằng rơi vào suy tư, nhìn về thực lực của người trước mắt. Cô liền nghĩ ra kế hoạch, lợi dùng một phần sức mạnh của hắn trong việc săn gϊếŧ yêu thú.
Triệu Hoài lúc này, cách khoảng mười bước chân. Mắt thấy hắn sắp rời đi, sau một hồi suy nghĩ, cô vội lên tiếng:
- Bạn học, không biết là bạn có ngại hợp tác với chúng tôi hay không? - Hợp tác? Hợp tác thế nào?- Triệu Hoài xoay người trở lại, khuôn mặt có phần ngạc nhiên.
- Như bạn đã thấy, con yêu thú này vốn dĩ rất mạnh nhưng đổi lại điểm số rất cao. Cách đây không xa, có một bầy Trâu Đỏ Sừng Đen tồn tại, tầm khoảng mười con. Chắc nghĩ, đó không phải là điểm số nhỏ. Không biết bạn có hứng thú hay không?
- Mười con? Một con thì ta còn mai mắn đánh bại, đằng này lại mười con. Mặc dù cuộc thi lần này đối với ta rất quan trọng. Nhưng không cần phải làm chuyện bán mạng đến thế. Xin khiếu!- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, hắn có phần muốn rời đi.
- Khoan đã, bạn học hãy nghe ta nói hết. Thật ra gần đây có một khe núi rất hẹp, chúng ta chỉ cần dẫn dụ yêu thú đến đó. Sau đó lại ở trên phục kích, việc này khả năng cao là thành công!- Thanh Hằng cố gắng thuyết phục hắn, dù sao đây cũng là một cơ hội lớn, không thể để vuột mất khỏi tầm tay.
Triệu Hoài khuôn mặt nhăn lại:" Vậy, ai là người làm chuyện nguy hiểm đó?"
- Ngươi nghĩ thử xem, tại sao bọn ta lại tốn nước bọt với ngươi nhiều đến thế?- Chi, đồng bạn của Thanh Hằng, lên tiếng.
- Chi, không được vô lễ! Nếu như bạn học đồng ý, mình thật sự muôn phần cảm kích!- Thanh Hằng nhã nhặn mà nói.
Triệu Hoài rơi vào suy ngẫm:( Suy cho cùng, không phải là kêu ta bán mạng cho các người hay sao? Ăn gì mà khôn hết phần thiên hạ thế này? Việc này, không phải không được. Giúp đỡ bọn họ, tăng chút thiện cảm vẫn là đều nên làm. Mà cái quan trọng nhất, vẫn là tìm cách chơi chết cái con mụ nhiều chuyện này!) Sắc mặt hắn có phần khó coi, sau đó giãn nở ra rất nhiều.
- Nhìn bộ dáng của ngươi kìa, không có tí phong độ đàn ông nào cả. Ngươi có biết, có nhiều người vì muốn lấy lòng chị Hằng. Cho dù bảo bọn họ moi tim móc gan ra đi chăng nữa, chẳng có kẻ nào từ chối. Nay lại bảo ngươi giúp đỡ một chút, lại nhăn hết cả mặc thế kia. Chị Hằng à, chúng ta vẫn nên là tìm Văn Thành hợp tác thì hơn!- Chi một lần nữa lên tiếng, thành công chọc giận Triệu Hoài, hắn tức lắm nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
- Chi, đã nói với em rồi, không được vô lễ. Bạn học này, nếu bạn không muốn, chúng tôi cũng không ép buộc. Việc này không cần làm phiền đến bạn!- Thanh Hằng thanh tao, khí phái mà nói.
- Khoan đã, ta cũng không nói là không tham gia. Nhưng mà, phải nói về việc ăn chia thế nào? Các cô có bốn người, ta lại một mình. Làm sao chia cho hợp lí?
- Tất nhiên là chia đều rồi, không lẽ ngươi muốn phần hơn. Nhìn không ra đấy, ngươi lại là cái đồ tham lam!- Vẫn tiếp tục là Chi.
( Sao ta cay, con nhỏ này quá ta, đây là muốn kiếm chuyện với ta à?) Triệu Hoài trong lòng tức giận, nhưng biểu hiện bên ngoài không có gì thay đổi.
- Bạn học này, bạn thấy sao?- Thanh Hằng lên tiếng, nhằm thăm dò người trước mắt.
- Việc đó cũng được thôi, chỉ cần các cô muốn. Ta hân hạnh phục vụ!- Triệu Hoài mỉm cười thân thiện.
Thế là bọn họ dẫn đường, Triệu Hoài đi theo phía sau. Nhóm người cứ thế mà đi, mỗi bên đều có tính toán của riêng mình. Dù sao vẫn là khác lớp, đều có đề phòng lẫn nhau.
- Chị Hằng, cái tên phía sau chúng ta. Nhìn có vẻ không phải là người tốt gì?- Chi nói nhỏ.
- Sao em lại nói vậy?- Thanh Hằng đáp lời.
- Nhìn tên này, em lại không có thiện cảm. Một chút nữa, chị vẫn nên là đề phòng hắn ta!
- Chị biết rồi, chị sẽ cẩn thận hành động!
Theo đó, đoàn người đi qua một khe núi hẹp. Triệu Hoài cẩn thận quan sát một lượt, khe núi ở đây thật sự quá hẹp, độ rộng không đến 2m. Nơi đây nếu bị phục kích, khó mà thoát thân.
Qua khỏi nơi đó, hắn nhìn thấy một đồng cỏ trước mắt. Khoảng tầm mười con Trâu Đỏ Sừng Đen đang đứng ở đây ăn cỏ. Không khí êm dịu, từng cơn gió mát thổi qua. Quả thật là nơi lí tưởng nghỉ dưỡng của yêu thú ăn cỏ.
- Kế hoạch rất đơn giản, ngươi chỉ cần dẫn dụ đám yêu thú này, đến vách núi vừa đi qua. Chúng ta ở trên phục kích, như vậy là có thể dễ dàng tiêu diệt bọn chúng!- Chi lên tiếng.
- Cách đó thật sự... Ổn?- Triệu Hoài nghi hoặc mà nói.
- Ngươi đấy, có cần hèn nhát đến thế không? Biết vậy, chuyện này đã nhờ đến Văn Thành, không nhờ đến ngươi!- Chi lớn tiếng nói.
( Các ngươi thì hay rồi, không phải đã từng chịu thiệt trong tay Trâu Đỏ Sừng Đen đến tận hai lần sao? Bây giờ thì lại mạnh miệng mà nói, giỏi lắm!) Triệu Hoài nộ khí xung thiên, nhưng sắc mặt lại không thay đổi.
- Được thôi, ta biết cô là nhất rồi. Mời lên mà đánh, ta về trước đây!- Triệu Hoài xoay người rời đi, dù sao chuyện này đối với hắn. Có cũng được, không có cũng được, không quan trọng.
- Khoan đã, Triệu Hoài. Chi đây chỉ là đùa thôi, không có ác ý. Vẫn mong là bạn bỏ qua, chúng ta vẫn nên là hợp tác với nhau thì hơn!- Thanh Hằng vội nói, nếu kéo hắn lại. Chuyện làm mồi nguy hiểm thế này, tất nhiên là phải nhờ đến người khác làm thay.
Triệu Hoài xoay người trở lại, mắt nhìn điềm tĩnh, làm ra vẻ thanh cao:" Đây là do cô nói ta mới ở lại, nếu còn tiếp tục khıêυ khí©h. Đừng trách ta không khách khí!" Triệu Hoài lời nói hùng hồn, khí thế áp bức người khác. Lời này, hoàn toàn là nghiêm túc nói ra. Ánh mắt đó, dọa cho Chi sợ vài phần.
- Ngươi...
Triệu Hoài bước lên, hai người đứng đối mặt với nhau, ánh mắt của hắn vô hồn, khiến cho Chi nhìn vào chỉ biết đứng im bất động. Mọi người đều bất ngờ trước hành động này của hắn, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hắn không nói lời nào, chỉ cười nhẹ một tiếng, trực tiếp đi qua người cô. Sau đó khom người cầm lấy một viên đá vừa tay, hướng về phía Trâu Đỏ Sừng Đen đang đứng mà đi tới. Ánh mắt lúc này lại trầm ngâm, nhìn về phía xa.
- Kế hoạch bắt đầu, mọi người hành động!- Triệu Hoài cất tiếng, phá tan bầu không khí mà hắn tạo ra ban nãy.
Nghe được lời này, mọi người không tự chủ làm theo lệnh hắn. Tất cả đều ẩn nấp trên vách núi, chờ đợi thời cơ. Còn về Triệu Hoài, hắn từ từ chậm rãi bước lên phía trước.
Bầy Trâu Đỏ Sừng Đen thấy hắn, bọn nó nhìn chăm chú không thôi. Có con còn rống lên tiếng lớn để dọa sợ. Triệu Hoài lúc này, không hề hoảng loạn. Hắn cầm chặt viên đá trong tay, nhắm vào con gần nhất mà ném mạnh.
- Nhìn cái chó gì, tặng cho ngươi đó!- viên đá đó, trúng thẳng vào mặt của yêu thú.
Mặc dù sát thương vật lí mà nó gây ra không lớn, nhưng mang tính chất sỉ nhục rất cao. Trâu Đỏ Sừng Đen đôi mắt dần hoá đỏ, nó rống lên một tiếng biểu thị sự tức giận. Sau đó hướng Triệu Hoài mà xông tới.
Những con khác thấy vậy, liền theo đó mà bắt đầu chạy nối đuôi theo sau. Triệu Hoài nhìn thấy tình cảnh này, lập tức bỏ chạy. Mặc dù trước đó đã giữ khoảng cách khá xa, nhưng chưa được bao lâu đã bị bọn nó đuổi kịp.
- Ta biết lắm mà, làm gì có chuyện ngon ăn mà mời tới ta. Lần này thì liều mạng thật rồi!- vừa nói hắn vừa dốc sức mà chạy, chạy không nhanh, mất mạng như chơi. Những lúc như thế này, tiềm năng của con người mới được k1ch thích tột độ.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Thanh Hằng rơi vào suy tư, nhìn về thực lực của người trước mắt. Cô liền nghĩ ra kế hoạch, lợi dùng một phần sức mạnh của hắn trong việc săn gϊếŧ yêu thú.
Triệu Hoài lúc này, cách khoảng mười bước chân. Mắt thấy hắn sắp rời đi, sau một hồi suy nghĩ, cô vội lên tiếng:
- Bạn học, không biết là bạn có ngại hợp tác với chúng tôi hay không? - Hợp tác? Hợp tác thế nào?- Triệu Hoài xoay người trở lại, khuôn mặt có phần ngạc nhiên.
- Như bạn đã thấy, con yêu thú này vốn dĩ rất mạnh nhưng đổi lại điểm số rất cao. Cách đây không xa, có một bầy Trâu Đỏ Sừng Đen tồn tại, tầm khoảng mười con. Chắc nghĩ, đó không phải là điểm số nhỏ. Không biết bạn có hứng thú hay không?
- Mười con? Một con thì ta còn mai mắn đánh bại, đằng này lại mười con. Mặc dù cuộc thi lần này đối với ta rất quan trọng. Nhưng không cần phải làm chuyện bán mạng đến thế. Xin khiếu!- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, hắn có phần muốn rời đi.
- Khoan đã, bạn học hãy nghe ta nói hết. Thật ra gần đây có một khe núi rất hẹp, chúng ta chỉ cần dẫn dụ yêu thú đến đó. Sau đó lại ở trên phục kích, việc này khả năng cao là thành công!- Thanh Hằng cố gắng thuyết phục hắn, dù sao đây cũng là một cơ hội lớn, không thể để vuột mất khỏi tầm tay.
Triệu Hoài khuôn mặt nhăn lại:" Vậy, ai là người làm chuyện nguy hiểm đó?"
- Ngươi nghĩ thử xem, tại sao bọn ta lại tốn nước bọt với ngươi nhiều đến thế?- Chi, đồng bạn của Thanh Hằng, lên tiếng.
- Chi, không được vô lễ! Nếu như bạn học đồng ý, mình thật sự muôn phần cảm kích!- Thanh Hằng nhã nhặn mà nói.
Triệu Hoài rơi vào suy ngẫm:( Suy cho cùng, không phải là kêu ta bán mạng cho các người hay sao? Ăn gì mà khôn hết phần thiên hạ thế này? Việc này, không phải không được. Giúp đỡ bọn họ, tăng chút thiện cảm vẫn là đều nên làm. Mà cái quan trọng nhất, vẫn là tìm cách chơi chết cái con mụ nhiều chuyện này!) Sắc mặt hắn có phần khó coi, sau đó giãn nở ra rất nhiều.
- Nhìn bộ dáng của ngươi kìa, không có tí phong độ đàn ông nào cả. Ngươi có biết, có nhiều người vì muốn lấy lòng chị Hằng. Cho dù bảo bọn họ moi tim móc gan ra đi chăng nữa, chẳng có kẻ nào từ chối. Nay lại bảo ngươi giúp đỡ một chút, lại nhăn hết cả mặc thế kia. Chị Hằng à, chúng ta vẫn nên là tìm Văn Thành hợp tác thì hơn!- Chi một lần nữa lên tiếng, thành công chọc giận Triệu Hoài, hắn tức lắm nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
- Chi, đã nói với em rồi, không được vô lễ. Bạn học này, nếu bạn không muốn, chúng tôi cũng không ép buộc. Việc này không cần làm phiền đến bạn!- Thanh Hằng thanh tao, khí phái mà nói.
- Khoan đã, ta cũng không nói là không tham gia. Nhưng mà, phải nói về việc ăn chia thế nào? Các cô có bốn người, ta lại một mình. Làm sao chia cho hợp lí?
- Tất nhiên là chia đều rồi, không lẽ ngươi muốn phần hơn. Nhìn không ra đấy, ngươi lại là cái đồ tham lam!- Vẫn tiếp tục là Chi.
( Sao ta cay, con nhỏ này quá ta, đây là muốn kiếm chuyện với ta à?) Triệu Hoài trong lòng tức giận, nhưng biểu hiện bên ngoài không có gì thay đổi.
- Bạn học này, bạn thấy sao?- Thanh Hằng lên tiếng, nhằm thăm dò người trước mắt.
- Việc đó cũng được thôi, chỉ cần các cô muốn. Ta hân hạnh phục vụ!- Triệu Hoài mỉm cười thân thiện.
Thế là bọn họ dẫn đường, Triệu Hoài đi theo phía sau. Nhóm người cứ thế mà đi, mỗi bên đều có tính toán của riêng mình. Dù sao vẫn là khác lớp, đều có đề phòng lẫn nhau.
- Chị Hằng, cái tên phía sau chúng ta. Nhìn có vẻ không phải là người tốt gì?- Chi nói nhỏ.
- Sao em lại nói vậy?- Thanh Hằng đáp lời.
- Nhìn tên này, em lại không có thiện cảm. Một chút nữa, chị vẫn nên là đề phòng hắn ta!
- Chị biết rồi, chị sẽ cẩn thận hành động!
Theo đó, đoàn người đi qua một khe núi hẹp. Triệu Hoài cẩn thận quan sát một lượt, khe núi ở đây thật sự quá hẹp, độ rộng không đến 2m. Nơi đây nếu bị phục kích, khó mà thoát thân.
Qua khỏi nơi đó, hắn nhìn thấy một đồng cỏ trước mắt. Khoảng tầm mười con Trâu Đỏ Sừng Đen đang đứng ở đây ăn cỏ. Không khí êm dịu, từng cơn gió mát thổi qua. Quả thật là nơi lí tưởng nghỉ dưỡng của yêu thú ăn cỏ.
- Kế hoạch rất đơn giản, ngươi chỉ cần dẫn dụ đám yêu thú này, đến vách núi vừa đi qua. Chúng ta ở trên phục kích, như vậy là có thể dễ dàng tiêu diệt bọn chúng!- Chi lên tiếng.
- Cách đó thật sự... Ổn?- Triệu Hoài nghi hoặc mà nói.
- Ngươi đấy, có cần hèn nhát đến thế không? Biết vậy, chuyện này đã nhờ đến Văn Thành, không nhờ đến ngươi!- Chi lớn tiếng nói.
( Các ngươi thì hay rồi, không phải đã từng chịu thiệt trong tay Trâu Đỏ Sừng Đen đến tận hai lần sao? Bây giờ thì lại mạnh miệng mà nói, giỏi lắm!) Triệu Hoài nộ khí xung thiên, nhưng sắc mặt lại không thay đổi.
- Được thôi, ta biết cô là nhất rồi. Mời lên mà đánh, ta về trước đây!- Triệu Hoài xoay người rời đi, dù sao chuyện này đối với hắn. Có cũng được, không có cũng được, không quan trọng.
- Khoan đã, Triệu Hoài. Chi đây chỉ là đùa thôi, không có ác ý. Vẫn mong là bạn bỏ qua, chúng ta vẫn nên là hợp tác với nhau thì hơn!- Thanh Hằng vội nói, nếu kéo hắn lại. Chuyện làm mồi nguy hiểm thế này, tất nhiên là phải nhờ đến người khác làm thay.
Triệu Hoài xoay người trở lại, mắt nhìn điềm tĩnh, làm ra vẻ thanh cao:" Đây là do cô nói ta mới ở lại, nếu còn tiếp tục khıêυ khí©h. Đừng trách ta không khách khí!" Triệu Hoài lời nói hùng hồn, khí thế áp bức người khác. Lời này, hoàn toàn là nghiêm túc nói ra. Ánh mắt đó, dọa cho Chi sợ vài phần.
- Ngươi...
Triệu Hoài bước lên, hai người đứng đối mặt với nhau, ánh mắt của hắn vô hồn, khiến cho Chi nhìn vào chỉ biết đứng im bất động. Mọi người đều bất ngờ trước hành động này của hắn, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hắn không nói lời nào, chỉ cười nhẹ một tiếng, trực tiếp đi qua người cô. Sau đó khom người cầm lấy một viên đá vừa tay, hướng về phía Trâu Đỏ Sừng Đen đang đứng mà đi tới. Ánh mắt lúc này lại trầm ngâm, nhìn về phía xa.
- Kế hoạch bắt đầu, mọi người hành động!- Triệu Hoài cất tiếng, phá tan bầu không khí mà hắn tạo ra ban nãy.
Nghe được lời này, mọi người không tự chủ làm theo lệnh hắn. Tất cả đều ẩn nấp trên vách núi, chờ đợi thời cơ. Còn về Triệu Hoài, hắn từ từ chậm rãi bước lên phía trước.
Bầy Trâu Đỏ Sừng Đen thấy hắn, bọn nó nhìn chăm chú không thôi. Có con còn rống lên tiếng lớn để dọa sợ. Triệu Hoài lúc này, không hề hoảng loạn. Hắn cầm chặt viên đá trong tay, nhắm vào con gần nhất mà ném mạnh.
- Nhìn cái chó gì, tặng cho ngươi đó!- viên đá đó, trúng thẳng vào mặt của yêu thú.
Mặc dù sát thương vật lí mà nó gây ra không lớn, nhưng mang tính chất sỉ nhục rất cao. Trâu Đỏ Sừng Đen đôi mắt dần hoá đỏ, nó rống lên một tiếng biểu thị sự tức giận. Sau đó hướng Triệu Hoài mà xông tới.
Những con khác thấy vậy, liền theo đó mà bắt đầu chạy nối đuôi theo sau. Triệu Hoài nhìn thấy tình cảnh này, lập tức bỏ chạy. Mặc dù trước đó đã giữ khoảng cách khá xa, nhưng chưa được bao lâu đã bị bọn nó đuổi kịp.
- Ta biết lắm mà, làm gì có chuyện ngon ăn mà mời tới ta. Lần này thì liều mạng thật rồi!- vừa nói hắn vừa dốc sức mà chạy, chạy không nhanh, mất mạng như chơi. Những lúc như thế này, tiềm năng của con người mới được k1ch thích tột độ.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Danh sách chương