Chương 68: Khổ cực hơn người

- Tiền không phải là vấn đề!- Âm thanh đó, vang vọng trong đầu của hai người bọn họ. Chỉ thấy, nét mắt họ vẫn còn bình tĩnh, làm ra dáng vẻ khiêm nhường.

- Tiểu thư, chúng tôi không phải là loại người vì tiền mà bất cứ chuyện gì cũng làm. Người vẫn nên là trở về đi!- Một trong hai người bọn họ lên tiếng.

Triệu Hoài nghe được lời này, thở phào nhẹ nhõm. Sắp thấy, ở đây hồi lâu, ắt hẳn sẽ xảy ra chuyện không lành. Nên hắn ta gấp gáp muốn rời đi. Cái cảm giác mà tai họa bất cứ lúc nào cũng có thể ập xuống, bất an tràn ngập trong tâm trí Triệu Hoài.

- Chị đại, bọn họ đã từ chối. Chúng ta vẫn nên là về thôi!- Triệu Hoài nói nhỏ.

Mặc kệ lời nói ngoài tai, Bích Nhi vẫn kiên định với lòng:" Gấp 5 lần!". Nghe được lời này, sắc mặt của hai người bọn họ tối sầm lại. Không khí rơi vào ưu ám, Triệu Hoài biết rằng, có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
- Tiểu thư, lời này là nói thật!- họ nghiêm giọng mà nói.

- Đúng vậy! Triệu Hoài biết sự tình không ổn, lẳng lặng chuồn đi. Nào ngờ, một bàn tay lớn giữ chặt lấy đầu hắn. Nhẹ nhàng mà nhấc bổng cả người Triệu Hoài lên không trung, hắn ta mơ hồ cảm giác, sống lưng có phần lạnh.

- Chuyện còn lại, tiểu thư cứ giao cho hai người chúng tôi. Không cần lo lắng, Ha ha!- Tiếng hai người bọn họ cười vang.( Lần này thì giàu to rồi!)

- Thả ta ra, ta không muốn, thả ta ra!- Triệu Hoài gào thét trong vô vọng.

- Anh bạn nhỏ à, đừng sợ. Vào đi, vui lắm!- bọn họ nói lời an ủi. Càng làm như vậy, Triệu Hoài càng cảm thấy sợ hãi tột độ.

- Vui cái bíp, có mà chết ấy!- Triệu Hoài ra sức vùng vẫy, đáng tiếc đã bị hai người bọn họ kẹp chặt. Không sao thoát khỏi.

Từ vô vọng, Triệu Hoài chuyển sang trạng thái tuyệt vọng. Ba người bọn họ, từ từ hòa mình vào màn sương. Không còn tung tích, chỉ còn nghe thấy. Tiếng kêu la thảm thiết, không khác gì heo nọc bị thiến.
Ba ngày trải qua, Triệu Hoài một lần nữa trở lại đấu trường ngầm. Trong hắn không khác gì mất nửa cái mạng, cả người đều bơ phờ đi không ít. Đứng giữa sàn đấu, như cái xác không hồn, chờ đợi đối thủ tiếp theo của mình.

- Xin chào mừng quý vị khán giả một lần nữa trở lại. Xin mời hai tuyển thù của chúng ta chào sân. Giữa sàn đấu là Chiến Vô Ngân, lần này đối đầu là Dạ Đao. Không biết ai sẽ là người chiến thắng, quý vị khán giả xin mời đặt cược!- Tiếng MC cất vang.

Triệu Hoài đứng đó, mắt nhìn xa xăm. Một làn khói trắng bốc lên, Dạ Đao theo đó xuất hiện, cực kì hoành tráng. Tiếng hò reo tưng bừng của khán giả, đây là lời cổ vũ dành riêng cho hắn.

Rất nhanh, hai người đối mặt. Thù mới nợ cũ trước đó, đều tính hết trong lần này. Đối phương vậy mà không sợ hãi, ngược lại tràn đầy tự tin. Xem ra là nắm chắc phần thắng trong tay.
- Lần này, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!- Dạ Đao cất tiếng.

- Vậy sao… Phải xem ngươi có bản lĩnh hay không đã?- Triệu Hoài cười nhạt, một mặt khinh thường đối thủ.

Tiếng chuông vang lên, Dạ Đao chủ động tấn công. Đường đao sắc bén, xước qua người Triệu Hoài. Hắn ta đứng đó, sừng sững như ngọn núi. Không hề di chuyển, đây khác gì, coi thường người khác.

Chứng kiến hành động này, Dạ Đao, sôi máu một phen, càng thêm phần tức giận. Một đao chém tới, Triệu Hoài một bên tránh né. Lập tức phản công, một quyền đánh tới. Trực tiếp đem Dạ Đao đánh văng ra xa, phun ra một ngụm máu tươi.

- Ba ngày, ta sống không bằng chết. Đã đến lúc, ngươi phải trải nghiệm cái cảm giác đó!- Triệu Hoài mỉm cười, lộ ra vẻ đau thương, nhưng có phần tà ác.

Chỉ thấy, Triệu Hoài chậm rãi bước tới, mỗi bước đi, khí thế thêm phần gia tăng. Lại cộng thêm nụ cười trên môi, khiến cho Dạ Đao có phần sợ hãi.

- Ngươi đừng qua đây, còn bước tới. Đừng trách ta ra tay tàn độc!- Dạ Đao hét lớn.

- Tàn độc sao? Vậy thì ta cũng muốn thử một chút, có tàn độc bằng hai tên cơ bắp đó không?- Triệu Hoài nghiến răng mà nói.

Dạ Đao tay cầm đoản đao, rắc lên một chút bột trắng. Triệu Hoài nhìn thấy một màn này, liền biết đối phương sử dụng độc dược. Cách này không cấm, chỉ là ít thấy người dùng.

- Đây là thứ mà ngươi dựa vào sao? Ấu trĩ!- Triệu Hoài khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc.

Lần này đổi lại, Triệu Hoài chủ động tấn công. Hắn đây là muốn, hoàn toàn áp chế đối phương. Dù sao người ta sử dụng là độc, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Một cái bật nhảy, đã đứng ngay bên cạnh đối thủ. Không để Dạ Đao kịp trở tay, Triệu Hoài đã tung đòn. Một trảo được tung ra, hướng ngực mà tới. Dạ Đao lại đưa đao chém tới, ý đồ ngăn chặn.

Trước tình cảnh này, Triệu Hoài lập tức thay đổi hướng tấn công. Lần này thì nhắm vào tay đối thủ, mạnh mẽ đánh tới. Dạ Đao thấy vậy, liền thu tay lại.

Hai bên giằng co, liên tục thay đổi thế tấn công. Giữa lúc đó, Triệu Hoài tung ra đòn giả, thu hút đối phương. Trong một khoảnh khắc, liền thay đổi tấn công. Khiến cho Dạ Đao khó lòng phòng bị, từ đó trúng chiêu.

Triệu Hoài nhân cơ hội này, đánh bay vũ khí trong tay hắn. Đối phương bây giờ, như bọ cạp đứt đuôi, trong mắt Triệu Hoài là hoàn toàn vô hại. Tiếp theo đây, muốn chơi thế nào là tùy hắn ta.

- Ngươi... ngươi đừng qua đây!- Dạ Đao thu mình vào một góc, khuôn mặt đáng thương cầu xin.

Chỉ thấy, bóng dáng Triệu Hoài dần che mờ tất cả. Âm thanh hò hét điên cuồng kêu lên. Đến khi hắn xoay người rời đi, Dạ Đao đã bị hành hạ không còn hình người.

- Xin chúc mừng tuyển thủ Chiến Vô Ngân, thành công giành lấy tấm vé bước vào vòng trong. Xin mời tuyển thủ tiếp theo!- Tiếng MC vang vọng.

Triệu Hoài bước xuống nghỉ ngơi, chờ đợi trận chiến tiếp theo diễn ra. Nhờ tôi luyện thực lực trong ba ngày này, hắn bây giờ so với xưa, quả thật khác đi rất nhiều.

Rất nhanh, trận chiến tiếp theo đã diễn ra. Trên sàn đấu, tám người trên sàn đấu, sẽ được phân ra đối chiến trận tứ kết tại đây. Đều Triệu Hoài ngạc nhiên hơn thẩy, là người yếu hơn mình, vẫn còn tồn tại đến bây giờ. Xem ra không thể coi thường đối phương.

Lần này, Triệu Hoài ghép đối chiến với một cô gái. Biệt danh Hoạ Sầu, cả người đều che kín, lộ nữa khuôn mặt. Nhan sắc tầm trung, đôi mắt sắc lạnh, theo những gì hắn ta quan sát trước đây. Chỉ biết rằng đối phương tốc độ rất nhanh, chỉ có đều, đòn đánh hơi yếu.

Trận đấu của hắn lại trận mở màn, chỉ nghe thấy tiếng chuông vang lên. Cô ta gần như biến mất, không để lại tung tích nào. Cả người như bốc hơi, khó mà phán đoán.

Triệu Hoài cẩn thận, quan sát xung quanh một lượt. Lại không thấy cô ta đâu, liền cảnh giác phòng thủ. Cả khán đài đều rơi vào im lặng, Triệu Hoài mơ hồ nghe thấy tiếng gió.

Một phi tiêu theo đó xuất hiện, hắn ta xoay người tránh né. Lại thêm những phi tiêu khác liên tục tấn công, Hoạ Sầu thoát ẩn thoát hiện. Đây là lần đầu, Triệu Hoài đấu với người có năng lực ẩn nấp cao đến thế. Khó tránh có phần bối rối.

- Muốn chơi trò trốn tìm, vậy thì ta chơi cùng ngươi!- nói rồi, Triệu Hoài ném mạnh phích lịch hoả pháo xuống đất, một làn khói đỏ bốc ra. Bao trùm lấy sàn đấu.

Trong làn khói đỏ, nghe được tiếng ho sặc sụa của đối phương. Triệu Hoài thành công trong việc tìm được vị trí tấn công. Hoạ Sầu bất ngờ bị một thương đánh lén, cô lại lập tức đánh trả. Đáng tiếc, đối phương lại biến mất. Một đấm đánh tới, đấm này hướng mặt cô ta mà đánh.

- Không ai dạy ngươi, không được đánh vào mặt phụ nữ hay sao? Đã vậy, còn đánh vào mặt nữa!- Hoạ Sầu hét lớn.

Đổi lại, là một thương đánh tới. Chỉ cần cô ta quay đầu nhìn lại, ngay lập tức sẽ bị Triệu Hoài tấn công từ phía sau. Trong làn khói đỏ này, lợi thế hoàn toàn thuộc về hắn.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện