Chương 85: Nội thương được chữa khỏi
Trận chiến phía dưới diễn ra ác liệt muôn phần. Mà ở trên này, Triệu Hoài đối mặt với thầy Mạnh, cũng ác liệt không kém. Mặc cho sự vùng vẫy trong bất lực của hắn ta, thầy Mạnh chỉ nhẹ mỉm cười.
- Em nghĩ, với chút sức lực đó của mình, muốn thoát khỏi tay thầy. Thì có được không?- Thầy Mạnh cất lời.
- Thầy à, có chuyện gì thì nói, cần gì phải động tay động chân thế này. Có thể thả em ra được không?- Triệu Hoài cười cười mà nói.
- Thả em ra, để em chạy mất à. Quan sát lâu đến như vậy, ắt hẳn em đã biết chuyện gì. Nghiêm túc mà nói, lần này tìm đến. Là mong muốn em ra sân, đối chiến với bọn họ!- Thầy Mạnh khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
- Đối chiến? Thầy nhìn vào cơ thể em này! Không phải em không muốn đánh, mà là vì cơ thể đang bị nội thương. Đối chiến với bọn họ, nhất định sẽ thua. Đến lúc đó, người mất mặt là ai, thầy phải hiểu rõ!- Triệu Hoài toả ra yếu ớt mà nói, bây giờ mà xuống đánh, không khác gì bảo hắn đi tìm chết.
Nghe được lời này, thầy Mạnh dùng khí kiểm tra qua hắn một lượt. Triệu Hoài mơ hồ cảm nhận, có thứ gì đó đang tràn vào, nó đi đến từng ngóc ngách trong cơ thể. Mang đến cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác lạ, hắn muốn phản kháng nhưng đáng tiếc là không thể.
Sau khi kiểm tra hồi lâu, khuôn mặt của thầy Mạnh có chút nhăn lại:" Sau lại ra nông nỗi này, đây là gây chuyện ở đâu mà có?" Thông qua kiểm tra, thầy Mạnh phát hiện, trong người hắn thương tổn rất nhiều, nhưng không đáng lo ngại. Có đều cần phải dưỡng thương ít nhất nữa tháng, mới có thể hồi phục.
- Đây là chuyện riêng của em, nên xin từ chối trả lời. Bây giờ, với cái cơ thể này, làm sao mà em xuống đó đánh được? Nên mong thầy tìm người khác mà giao lưu với bọn họ!- Triệu Hoài khéo léo trả lời.
- Ai nói là em không lên đánh được?- Thầy Mạnh trên mặt, lại lộ ra nụ cười khoái ý.
( Đã bị thương ra nông nỗi này, vẫn còn chưa chịu buông tha. Đây là muốn lấy mạng ta à? Dù sao cũng chỉ là giao hữu, đâu cần phải chơi lớn như thế?) Khuôn mặt Triệu Hoài, xuất hiện biểu tình lo lắng.
- Em nhớ không lầm, ân oán của em và Ngô Dung. Hình như đã kết thúc, thầy đâu cần phải ưu ái cho riêng mình em như thế này. Sự ưu ái đó, vẫn nên là để dành cho người khác thì hơn!- Triệu Hoài làm ra bộ dạng đáng thương.
- Ân oán gì chứ? Vì học viện mà ra sức, đều là trách nhiệm của mỗi học viên. Mặc dù đây chỉ là trận giao hữu, nhưng nó ảnh hưởng không ít đến danh tiếng của nhà trường. Em thì hay rồi, lại muốn trốn tránh!- Thầy Mạnh nghiêm mặt mà nói.
- Không phải em không muốn đánh, mà là vì cơ thể không cho phép. Có cùng họ đối chiến đi chăng nữa, với thân thể hiện tại, không phải là kéo chân đồng đội hay sao?- Triệu Hoài nói lời lí lẽ.
- Vậy không phải là nói, chỉ cần cơ thể hồi phục. Em lập tức đối chiến phải không?- Thầy Mạnh nghi hoặc mà hỏi.
- Phải! Chỉ cần hồi phục, em liền xuống đó, đánh cho bọn họ trở tay không kịp!( Nội thương này, ta không phải không biết. Không tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng thì sẽ không hồi phục. Muốn khỏi liền ngay bây giờ, thì chỉ có thể sử dụng máu người cá mà thôi. Vì tiết rẻ nó, nên ta mới lựa chọn từ từ hồi phục. Dù sao số lượng máu có hạn, tiết kiệm được thì vẫn là hơn!)- Triệu Hoài khẳng khái đáp trả, vì hắn ta biết rằng. Dù sao muốn hồi phục ngay bây giờ, là điều không thể nào.
- Được, lời này là do em nói ra. Nói lời thì giữ lấy lời! Chỉ thấy, thầy Mạnh vận khí, xung quanh xuất hiện một làn khói trắng. Từ từ đi vào trong cơ thể Triệu Hoài, nó mang đến cho hắn cái cảm giác khó tả. Dễ chịu chưa từng có, toàn thân như bay bổng giữa không trung. Cảm giác se khít đến từng lỗ chân lông, không từ ngữ nào có thể miêu tả được hết cảm nhận hiện tại của hắn.
Trở lại trận chiến phía dưới, Thị Thu nhanh nhẹn tấn công, lại bị Bảo Ngọc dùng roi đánh lấy. Theo đó, thêm một vết thương trên người nữa xuất hiện. Thuận thế, Bảo Ngọc liền vung roi đánh tới.
Thị Thu nhất thời sơ ý, vô tình bị roi đánh trúng vào tay. Thanh kiếm trong tay, liền bị đánh văng ra xa. Giờ đây, cô ta chỉ có thể dựa vào phản xạ cơ thể mà nhanh nhẹn tránh né.
Nào ngờ, Bảo Ngọc một roi đánh tới, đem kiếm phía xa. Trực tiếp kéo về phía mình, nhẹ nhàng bắt lấy. Phải nói là trình độ dùng roi này. Đã đạt đến mức độ thượng thừa, có thể tùy ý sử dụng nó như một phần của cơ thể.
- Mất kiếm rồi, không biết cô làm sao mà đánh đây?- Bảo Ngọc lên tiếng, trong đó có phần giễu cợt. Đổi lại, Thị Thu nhìn cô ta, với ánh mắt cực kì sắc bén.
- Đón lấy!- Bảo Ngọc hét lớn.
Chỉ thấy, Bảo Ngọc bất ngờ ném Trường Thu kiếm về phía Thị Thu. Nàng ta ngay lập tức, đưa tay đón lấy. Nào ngờ, một roi xuất hiện, đánh thẳng vào tay. Khi kéo roi về, đem theo cả thanh kiếm. Chỉ để lại, Thị Thu ôm bàn tay sưng đỏ của mình, trên mặt hiện lên toàn là nét đau đớn.
- Kêu cô đón lấy, thật sự là nhận lấy này. Ngu thế không biết! Cái cảm giác này, dễ chịu chứ?- lời nói của Bảo Ngọc, chứa đầy sự khinh thường, khoé miệng bất giác mà mỉm cười. Bông hoa này xinh đẹp, nhưng đáng tiếc lại là bông hoa có độc.
Thị Thu phía trên, không lời nào phản bác. Chỉ nhìn cô ta, bằng ánh mắt chứa đầy thù hận. Văn Thành phía dưới, nhìn về tình cảnh này, chua xót không thôi. Đứa em mà hắn ta yêu quý nhất, lại bị người khác tùy ý chà đạp.
- Thu, nhận thua đi! Trận chiến này đến đây là được rồi!- Văn Thành phía dưới hét lớn.
- Đúng vậy, làm như lời hắn ta nói. Để tránh khỏi đau đớn thì hơn!- Bảo Ngọc mỉm cười, lộ ra vài tia ác ý.
- Trận chiến này, ta quyết đánh tới cùng. Cho dù phải đổ máu, cũng khiến cô trầy da tróc vảy!- Thị Thu mạnh mẽ đáp trả.
Nói thì nói thế thôi chứ làm gì được đối phương, một roi theo đó đánh tới. Thị Thu đang nhất thời nói chuyện, không kịp phản ứng, thế là giáng thẳng vào người.
- Chơi kì thế! Người khác đang nói chuyện, cô lại ra tay đánh lén. Làm vậy mà coi được, đạo đức với lương tâm của cô. Rốt cuộc để ở đâu thế?- Thanh Đạt hét lớn, biểu thị sự bất bình.
Mặc kệ sự tức giận của người khác, Bảo Ngọc vẫn toả ra thái độ không quan tâm. Đều mà cô ta chú ý ngay bây giờ, chính là đối thủ của mình, Thị Thu.
Liên tiếp đòn roi đánh tới, Thị Thu chỉ có thể đưa mình chịu đòn. Cô ta bây giờ, thương nặng khắp người. Khó mà cử động, đến cái nhấc tay cũng là đều khó khăn. Hai mắt mờ dần, cả người theo đó đổ gục.
Vào giây phút này, Văn Thành ngay lập tức đỡ lấy Thị Thu. Đưa tay sờ lấy những vết thương, đều lộ ra vẻ đau xót. Còn Thanh Đạt thì chặn lại đòn roi của Bảo Ngọc. Đưa ánh mắt nhìn tới, đều là nộ khí. Nhìn về tình cảnh này, người của Học viện Phi Phụng, ngay lập tức xuất hiện trên võ đài. Bầu không khí cũng theo đó, rơi vào căng thẳng cực độ.
- Cô ta thua rồi, không cần phải ra tay nữa đâu!- Thanh Đạt hét lớn, toả ra khí thế áp người.
- Xì, đúng là yếu đuối đến đáng thương mà!- Bảo Ngọc lên tiếng, có phần xem thường người khác.
- Thanh Đạt, đi thôi!- Văn Thành cất lời, vẻ mặt có chút đau thương. Nhưng lời nói, vẫn rất điềm tĩnh.
Chỉ thấy, Văn Thành nhẹ nhàng ôm Thị Thu vào lòng, bước từng bước nhanh. Hắn đây là muốn dùng tốc độ nhanh nhất, giúp nàng trị thương.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Trận chiến phía dưới diễn ra ác liệt muôn phần. Mà ở trên này, Triệu Hoài đối mặt với thầy Mạnh, cũng ác liệt không kém. Mặc cho sự vùng vẫy trong bất lực của hắn ta, thầy Mạnh chỉ nhẹ mỉm cười.
- Em nghĩ, với chút sức lực đó của mình, muốn thoát khỏi tay thầy. Thì có được không?- Thầy Mạnh cất lời.
- Thầy à, có chuyện gì thì nói, cần gì phải động tay động chân thế này. Có thể thả em ra được không?- Triệu Hoài cười cười mà nói.
- Thả em ra, để em chạy mất à. Quan sát lâu đến như vậy, ắt hẳn em đã biết chuyện gì. Nghiêm túc mà nói, lần này tìm đến. Là mong muốn em ra sân, đối chiến với bọn họ!- Thầy Mạnh khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
- Đối chiến? Thầy nhìn vào cơ thể em này! Không phải em không muốn đánh, mà là vì cơ thể đang bị nội thương. Đối chiến với bọn họ, nhất định sẽ thua. Đến lúc đó, người mất mặt là ai, thầy phải hiểu rõ!- Triệu Hoài toả ra yếu ớt mà nói, bây giờ mà xuống đánh, không khác gì bảo hắn đi tìm chết.
Nghe được lời này, thầy Mạnh dùng khí kiểm tra qua hắn một lượt. Triệu Hoài mơ hồ cảm nhận, có thứ gì đó đang tràn vào, nó đi đến từng ngóc ngách trong cơ thể. Mang đến cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác lạ, hắn muốn phản kháng nhưng đáng tiếc là không thể.
Sau khi kiểm tra hồi lâu, khuôn mặt của thầy Mạnh có chút nhăn lại:" Sau lại ra nông nỗi này, đây là gây chuyện ở đâu mà có?" Thông qua kiểm tra, thầy Mạnh phát hiện, trong người hắn thương tổn rất nhiều, nhưng không đáng lo ngại. Có đều cần phải dưỡng thương ít nhất nữa tháng, mới có thể hồi phục.
- Đây là chuyện riêng của em, nên xin từ chối trả lời. Bây giờ, với cái cơ thể này, làm sao mà em xuống đó đánh được? Nên mong thầy tìm người khác mà giao lưu với bọn họ!- Triệu Hoài khéo léo trả lời.
- Ai nói là em không lên đánh được?- Thầy Mạnh trên mặt, lại lộ ra nụ cười khoái ý.
( Đã bị thương ra nông nỗi này, vẫn còn chưa chịu buông tha. Đây là muốn lấy mạng ta à? Dù sao cũng chỉ là giao hữu, đâu cần phải chơi lớn như thế?) Khuôn mặt Triệu Hoài, xuất hiện biểu tình lo lắng.
- Em nhớ không lầm, ân oán của em và Ngô Dung. Hình như đã kết thúc, thầy đâu cần phải ưu ái cho riêng mình em như thế này. Sự ưu ái đó, vẫn nên là để dành cho người khác thì hơn!- Triệu Hoài làm ra bộ dạng đáng thương.
- Ân oán gì chứ? Vì học viện mà ra sức, đều là trách nhiệm của mỗi học viên. Mặc dù đây chỉ là trận giao hữu, nhưng nó ảnh hưởng không ít đến danh tiếng của nhà trường. Em thì hay rồi, lại muốn trốn tránh!- Thầy Mạnh nghiêm mặt mà nói.
- Không phải em không muốn đánh, mà là vì cơ thể không cho phép. Có cùng họ đối chiến đi chăng nữa, với thân thể hiện tại, không phải là kéo chân đồng đội hay sao?- Triệu Hoài nói lời lí lẽ.
- Vậy không phải là nói, chỉ cần cơ thể hồi phục. Em lập tức đối chiến phải không?- Thầy Mạnh nghi hoặc mà hỏi.
- Phải! Chỉ cần hồi phục, em liền xuống đó, đánh cho bọn họ trở tay không kịp!( Nội thương này, ta không phải không biết. Không tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng thì sẽ không hồi phục. Muốn khỏi liền ngay bây giờ, thì chỉ có thể sử dụng máu người cá mà thôi. Vì tiết rẻ nó, nên ta mới lựa chọn từ từ hồi phục. Dù sao số lượng máu có hạn, tiết kiệm được thì vẫn là hơn!)- Triệu Hoài khẳng khái đáp trả, vì hắn ta biết rằng. Dù sao muốn hồi phục ngay bây giờ, là điều không thể nào.
- Được, lời này là do em nói ra. Nói lời thì giữ lấy lời! Chỉ thấy, thầy Mạnh vận khí, xung quanh xuất hiện một làn khói trắng. Từ từ đi vào trong cơ thể Triệu Hoài, nó mang đến cho hắn cái cảm giác khó tả. Dễ chịu chưa từng có, toàn thân như bay bổng giữa không trung. Cảm giác se khít đến từng lỗ chân lông, không từ ngữ nào có thể miêu tả được hết cảm nhận hiện tại của hắn.
Trở lại trận chiến phía dưới, Thị Thu nhanh nhẹn tấn công, lại bị Bảo Ngọc dùng roi đánh lấy. Theo đó, thêm một vết thương trên người nữa xuất hiện. Thuận thế, Bảo Ngọc liền vung roi đánh tới.
Thị Thu nhất thời sơ ý, vô tình bị roi đánh trúng vào tay. Thanh kiếm trong tay, liền bị đánh văng ra xa. Giờ đây, cô ta chỉ có thể dựa vào phản xạ cơ thể mà nhanh nhẹn tránh né.
Nào ngờ, Bảo Ngọc một roi đánh tới, đem kiếm phía xa. Trực tiếp kéo về phía mình, nhẹ nhàng bắt lấy. Phải nói là trình độ dùng roi này. Đã đạt đến mức độ thượng thừa, có thể tùy ý sử dụng nó như một phần của cơ thể.
- Mất kiếm rồi, không biết cô làm sao mà đánh đây?- Bảo Ngọc lên tiếng, trong đó có phần giễu cợt. Đổi lại, Thị Thu nhìn cô ta, với ánh mắt cực kì sắc bén.
- Đón lấy!- Bảo Ngọc hét lớn.
Chỉ thấy, Bảo Ngọc bất ngờ ném Trường Thu kiếm về phía Thị Thu. Nàng ta ngay lập tức, đưa tay đón lấy. Nào ngờ, một roi xuất hiện, đánh thẳng vào tay. Khi kéo roi về, đem theo cả thanh kiếm. Chỉ để lại, Thị Thu ôm bàn tay sưng đỏ của mình, trên mặt hiện lên toàn là nét đau đớn.
- Kêu cô đón lấy, thật sự là nhận lấy này. Ngu thế không biết! Cái cảm giác này, dễ chịu chứ?- lời nói của Bảo Ngọc, chứa đầy sự khinh thường, khoé miệng bất giác mà mỉm cười. Bông hoa này xinh đẹp, nhưng đáng tiếc lại là bông hoa có độc.
Thị Thu phía trên, không lời nào phản bác. Chỉ nhìn cô ta, bằng ánh mắt chứa đầy thù hận. Văn Thành phía dưới, nhìn về tình cảnh này, chua xót không thôi. Đứa em mà hắn ta yêu quý nhất, lại bị người khác tùy ý chà đạp.
- Thu, nhận thua đi! Trận chiến này đến đây là được rồi!- Văn Thành phía dưới hét lớn.
- Đúng vậy, làm như lời hắn ta nói. Để tránh khỏi đau đớn thì hơn!- Bảo Ngọc mỉm cười, lộ ra vài tia ác ý.
- Trận chiến này, ta quyết đánh tới cùng. Cho dù phải đổ máu, cũng khiến cô trầy da tróc vảy!- Thị Thu mạnh mẽ đáp trả.
Nói thì nói thế thôi chứ làm gì được đối phương, một roi theo đó đánh tới. Thị Thu đang nhất thời nói chuyện, không kịp phản ứng, thế là giáng thẳng vào người.
- Chơi kì thế! Người khác đang nói chuyện, cô lại ra tay đánh lén. Làm vậy mà coi được, đạo đức với lương tâm của cô. Rốt cuộc để ở đâu thế?- Thanh Đạt hét lớn, biểu thị sự bất bình.
Mặc kệ sự tức giận của người khác, Bảo Ngọc vẫn toả ra thái độ không quan tâm. Đều mà cô ta chú ý ngay bây giờ, chính là đối thủ của mình, Thị Thu.
Liên tiếp đòn roi đánh tới, Thị Thu chỉ có thể đưa mình chịu đòn. Cô ta bây giờ, thương nặng khắp người. Khó mà cử động, đến cái nhấc tay cũng là đều khó khăn. Hai mắt mờ dần, cả người theo đó đổ gục.
Vào giây phút này, Văn Thành ngay lập tức đỡ lấy Thị Thu. Đưa tay sờ lấy những vết thương, đều lộ ra vẻ đau xót. Còn Thanh Đạt thì chặn lại đòn roi của Bảo Ngọc. Đưa ánh mắt nhìn tới, đều là nộ khí. Nhìn về tình cảnh này, người của Học viện Phi Phụng, ngay lập tức xuất hiện trên võ đài. Bầu không khí cũng theo đó, rơi vào căng thẳng cực độ.
- Cô ta thua rồi, không cần phải ra tay nữa đâu!- Thanh Đạt hét lớn, toả ra khí thế áp người.
- Xì, đúng là yếu đuối đến đáng thương mà!- Bảo Ngọc lên tiếng, có phần xem thường người khác.
- Thanh Đạt, đi thôi!- Văn Thành cất lời, vẻ mặt có chút đau thương. Nhưng lời nói, vẫn rất điềm tĩnh.
Chỉ thấy, Văn Thành nhẹ nhàng ôm Thị Thu vào lòng, bước từng bước nhanh. Hắn đây là muốn dùng tốc độ nhanh nhất, giúp nàng trị thương.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Danh sách chương