Chương 94: Trong dự tính
Chỉ thấy, Phan Hải miệng bất giác lộ ra nụ cười, nụ cười của kẻ chiến thắng. Trong tình thế đó, hắn ta đưa tay chuẩn sát nắm chặt lấy phi đao. Một quyền đánh xuống, uy lực mười phần mạnh mẽ. Tình huống đảo ngược trong phút chốc, Văn Thành khó bề né tránh.
Dường như tất cả đều nằm trong phán đoán của Phan Hải, hắn ta chặn đòn dứt khoát, ra đòn mạnh bạo. Đối phương như cá nằm trên thớt, tùy thời mà mặc hắn ta chém gϊếŧ. Tiếp theo, là một loạt cơn mưa quyền cước giáng xuống, đều trút lên thân hình Văn Thành. Tất cả đều là kế hoạch do Phan Hải sắp đặt, từ giả vờ bị thương cho đến đối phương sập bẫy, kết quả thì phản công giành chiến thắng.
- Hết rồi, hết thật rồi! Tiếp theo là đến ta với ngươi đấy, Triệu Hoài!- Thanh Đạt một bên, buông lời cảm thán.
- Không ấy, một mình ngươi lên được không? Nhìn thấy cảnh này, ta ngán quá!- Triệu Hoài bên cạnh, cùng một tâm trạng.
- Wa, ngươi đây là muốn đem con bỏ chợ. Tên khốn nhà ngươi, chỉ có chút khó khăn như vậy mà đã muốn bỏ cuộc rồi. Không phải ban nãy, hùng hồn mạnh mẽ lắm sao? Nào là nát thịt xương tan, cái chết khó từ,... Cái khí thế lúc đó, đâu mất cả rồi?- Thanh Đạt cảm xúc dâng tràn, ý chí bừng bừng.
- Ban nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ. Sao có thể gộp chung mà nói được? Ngươi không nhìn thấy Văn Thành hắn ta à, sắp chết đến nơi rồi kia kìa!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về phía võ đài. Văn Thành thoi thóp hơi tàn.
Phía trên, Văn Thành đang hứng trọn quyền cước của đối thủ. Hai mắt mờ dần, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Cả người đều thương tích, máu me be bết. Còn Phan Hải, lại nhân cơ hội này, ra đòn tàn bạo, triệt hạ đối phương. Đòn đánh của hắn, dư âm đều lan ra xa, nhìn về cảnh này không khỏi thương xót. Đến khi Văn Thành không còn khả năng cử động, Phan Hải mới chịu dừng tay.
Nhìn về hai người còn lại, khuôn mặt liền trở nên kiêu ngạo. Khí thế của Phan Hải giờ đây, cao ngút mây xanh. Dù sao kẻ có thực lực cao nhất, cũng đã bị hắn ta đánh bại. Chỉ tay về Triệu Hoài, Thanh Đạt ngạo mạn mà nói:" Hai người các ngươi, ai sẽ là người tiếp theo lên đây chịu chết?"
- Tiếp theo, hai người bọn em, ai sẽ là người lên trận?- Thanh âm phát ra bên tak, quay đầu nhìn lại là khuôn mặt thân thương của thầy Mạnh.
- Thầy bảo là hai thằng bệnh bọn em, lên đó giao lưu với người ta? Trình nó lệch nhau cả một khúc, đánh đấm gì nổi. Đây đâu phải là đối chiến, mà là thí mạng thì có. Không ấy, mình hòa được không?- Triệu Hoài lên tiếng, khuôn mặt trở nên đáng thương.
- Đúng vậy, một người cấp 2 đỉnh cao đang bị thương, một người cấp 2 cao cấp sắp chết. Thầy lại muốn hai thằng bọn em đối chiến với cấp 3 sơ cấp đang hừng hực khí thế như kia, thứ gì mà chịu nổi!- Thanh Đạt tiếp lời, thêm phần hỗ trợ Triệu Hoài.
- Lời mà hai em nói, quả thật là có lý. Vậy thì... Thanh Đạt em lên trước đi!- Thầy Mạnh từ tốn mà nói.
- Cái gì...
Chưa kịp để Thanh Đạt phản ứng, thầy Mạnh đã túm lấy cổ áo hắn. Ném mạnh lên võ đài, mặc kệ cho hắn ta có ra sức phản kháng thế nào đi chăng nữa. Lại đưa mắt nhìn xuống Triệu Hoài, khuôn mặt liền nở ra nụ cười nhân từ.
- Nếu em ấy mà bại, thì em chuẩn bị đi. Cho dù phải chết, cũng nhất định phải thắng trận này!- Thầy Mạnh từ tốn mà nói.
- Thầy là đang đùa phải không? Cho dù có chết, em cũng không lên đâu!- Triệu Hoài quả quyết mà đáp.
- E hèm, không biết gia tộc nhà họ Từ, có muốn biết tên d@m tặc nào đã rình tiểu thư nhà họ tắm hay không? Em nói thử xem, cái hậu quả mà tên d@m tặc đó phải chịu. Sẽ tàn độc như thế nào? Là rút gân lột da, hay là thiến bỏ. Chậc chậc, không biết sẽ là cái nào đây?- Thầy Mạnh nói lời đe dọa.
- Chuyện này, sao thầy lại biết? Đến ngay cả cô ta, còn không biết hung thủ là ai?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi, sắc mặt trở nên trầm ngâm hơn.( Chuyện này vốn dĩ, làm gì có người thứ ba biết được!)
Nhìn về biểu cảm đó, thầy Mạnh liền biết chắc, ai là hung thủ. Dù sao chuyện ác trong học viện, cứ mặc định do Triệu Hoài làm là được. Nếu đã như vậy, thì cứ úp úp mở mở để hắn ta tự hiểu lầm. Từ đó mà rài bẫy Triệu Hoài.
- Chuyện đó e không cần phải biết làm gì. Em chỉ cần biết, người đó muốn nhất, chính là học viện chiến thắng trong lần giao hữu này!- Thầy Mạnh hiền từ mà nói.
- Thực ra mà nói, em đối với học viện, một lòng ngưỡng mộ. Có thể ra sức, là đều đáng nên làm. Chuyện này, thầy cứ yên tâm mà giao cho em. Chiến thắng ấy mà, cho dù phải chết em nhất định cũng sẽ giành về. Còn về chuyện đó, thầy xem...- Triệu Hoài liền trở mặt, nở ra nụ cười giả tạo.
- Nếu như em biểu hiện tốt, chuyện đó tất nhiên là sẽ không ai biết. Thầy trò chúng ta, đều là người chung một thuyền. Sung sướиɠ hay gian khổ, đều là do em chọn lấy!- thầy Mạnh mỉm cười, giả tạo không kém. Hai người bọn họ, nắm chặt tay nhau, tình thương mến thương.
Còn phía trên võ đài, Thanh Đạt đang bị đối phương lùa đánh. Tình thế thảm thương vô cùng, chỉ có thể cực lực bỏ chạy, mai ra mới giữ được mạng. Hắn ta vừa chạy vừa chửi, chửi trời chửi đất, chửi người ném hắn lên đây.
- Đã bảo là đánh không lại rồi, còn bắt ta lên đây, làm thế mà coi được. Đây là muốn lấy mạng nhau mà, chết tiệt!- Thanh Đạt nghiến răng mà mắng thầm.
- Cố lên Thanh Đạt, ta tin ở ngươi!- Triệu Hoài phía dưới, ra sức cổ vũ.
Phía sau là bóng dáng của Phan Hải. Một người chạy, một người đuổi, cứ như là chơi trò đuổi bắt. Có đều trò này, hơi nguy hiểm đến tính mạng. Nếu để đối phương bắt được, không biết Thanh Đạt sẽ như thế nào? - Tên khốn nhà ngươi, đánh không đánh. Tại sao lại chạy?- Phan Hải phía sau, buông lời mắng mỏ.
- Ta thích chạy đó, ngươi làm gì được ta?- Thanh Đạt không kém, liền nói lời khıêυ khí©h.
Nhưng mà, có vẻ như hắn ta thách lầm người. Chỉ thấy, Phan Hải gia tăng tốc độ, chớp mắt đã xuất hiện sát sau lưng đối thủ. Nắm chặt lấy cổ áo kẻ địch, dậm chân làm trụ, ném bổng Thanh Đạt lên không.
Em giật mình, em hoang mang. Thanh Đạt chưa hiểu chuyện gì, một quyền đã đánh mạnh, đem hắn ta đấm văng ra xa. Cả người mới vừa tiếp đất, thì đối phương đã xuất hiện ngay trước mắt. Báo hiệu cho điềm xấu sắp xảy ra.
Phan Hải đưa chân đá tới, xem kẻ địch như bao cát, tùy ý ra cước. Thanh Đạt theo phản xạ, xoay người quét ngang, khiến cho đối phương té ngã. Lại thay đổi tình thế, từ bị động chuyển sang chủ động.
Lần này đổi lại, là Thanh Đạt tay đấm chân đá. Đối phương không kém, liền ra tay mà kéo ngã hắn ta. Hai người cùng nhau lăn lộn dưới đất, ra đòn với đối thủ. Có điều, Thanh Đạt lại há miệng thật to, cắn mạnh vào vai Phan Hải, khiến hắn ta không khỏi đau đớn.
- Con chó này, còn không mau thả ra!- Phan Hải liên tục đấm mạnh vào người đối phương.
- Cắn hay lắm, cắn mạnh vào cho ta!- Triệu Hoài ở dưới hét lớn, thêm phần trợ uy.
Thanh Đạt bây giờ đã rơi vào bước đường cùng, thế là làm liều một phen. Chỉ thấy hắn ta ôm chặt, ra sức cắn mạnh. Vết thương theo đó máu chảy đầm đìa, ai nhìn vào cũng có phần sợ hãi.
Phan Hải thì không cần phải nói, khuôn mặt hiện rõ sự thống khổ. Tay đấm chân đá liên hồi, hòng tạo cơ hội thoát thân. Nhưng tất cả đều bằng không, đối phương đã khóa chặt. Muốn thoát ra, khó như lên trời.
- Thả ra... thả ta ra...- Phan Hải bất lực mà nói, không một chút hi vọng.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Chỉ thấy, Phan Hải miệng bất giác lộ ra nụ cười, nụ cười của kẻ chiến thắng. Trong tình thế đó, hắn ta đưa tay chuẩn sát nắm chặt lấy phi đao. Một quyền đánh xuống, uy lực mười phần mạnh mẽ. Tình huống đảo ngược trong phút chốc, Văn Thành khó bề né tránh.
Dường như tất cả đều nằm trong phán đoán của Phan Hải, hắn ta chặn đòn dứt khoát, ra đòn mạnh bạo. Đối phương như cá nằm trên thớt, tùy thời mà mặc hắn ta chém gϊếŧ. Tiếp theo, là một loạt cơn mưa quyền cước giáng xuống, đều trút lên thân hình Văn Thành. Tất cả đều là kế hoạch do Phan Hải sắp đặt, từ giả vờ bị thương cho đến đối phương sập bẫy, kết quả thì phản công giành chiến thắng.
- Hết rồi, hết thật rồi! Tiếp theo là đến ta với ngươi đấy, Triệu Hoài!- Thanh Đạt một bên, buông lời cảm thán.
- Không ấy, một mình ngươi lên được không? Nhìn thấy cảnh này, ta ngán quá!- Triệu Hoài bên cạnh, cùng một tâm trạng.
- Wa, ngươi đây là muốn đem con bỏ chợ. Tên khốn nhà ngươi, chỉ có chút khó khăn như vậy mà đã muốn bỏ cuộc rồi. Không phải ban nãy, hùng hồn mạnh mẽ lắm sao? Nào là nát thịt xương tan, cái chết khó từ,... Cái khí thế lúc đó, đâu mất cả rồi?- Thanh Đạt cảm xúc dâng tràn, ý chí bừng bừng.
- Ban nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ. Sao có thể gộp chung mà nói được? Ngươi không nhìn thấy Văn Thành hắn ta à, sắp chết đến nơi rồi kia kìa!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về phía võ đài. Văn Thành thoi thóp hơi tàn.
Phía trên, Văn Thành đang hứng trọn quyền cước của đối thủ. Hai mắt mờ dần, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Cả người đều thương tích, máu me be bết. Còn Phan Hải, lại nhân cơ hội này, ra đòn tàn bạo, triệt hạ đối phương. Đòn đánh của hắn, dư âm đều lan ra xa, nhìn về cảnh này không khỏi thương xót. Đến khi Văn Thành không còn khả năng cử động, Phan Hải mới chịu dừng tay.
Nhìn về hai người còn lại, khuôn mặt liền trở nên kiêu ngạo. Khí thế của Phan Hải giờ đây, cao ngút mây xanh. Dù sao kẻ có thực lực cao nhất, cũng đã bị hắn ta đánh bại. Chỉ tay về Triệu Hoài, Thanh Đạt ngạo mạn mà nói:" Hai người các ngươi, ai sẽ là người tiếp theo lên đây chịu chết?"
- Tiếp theo, hai người bọn em, ai sẽ là người lên trận?- Thanh âm phát ra bên tak, quay đầu nhìn lại là khuôn mặt thân thương của thầy Mạnh.
- Thầy bảo là hai thằng bệnh bọn em, lên đó giao lưu với người ta? Trình nó lệch nhau cả một khúc, đánh đấm gì nổi. Đây đâu phải là đối chiến, mà là thí mạng thì có. Không ấy, mình hòa được không?- Triệu Hoài lên tiếng, khuôn mặt trở nên đáng thương.
- Đúng vậy, một người cấp 2 đỉnh cao đang bị thương, một người cấp 2 cao cấp sắp chết. Thầy lại muốn hai thằng bọn em đối chiến với cấp 3 sơ cấp đang hừng hực khí thế như kia, thứ gì mà chịu nổi!- Thanh Đạt tiếp lời, thêm phần hỗ trợ Triệu Hoài.
- Lời mà hai em nói, quả thật là có lý. Vậy thì... Thanh Đạt em lên trước đi!- Thầy Mạnh từ tốn mà nói.
- Cái gì...
Chưa kịp để Thanh Đạt phản ứng, thầy Mạnh đã túm lấy cổ áo hắn. Ném mạnh lên võ đài, mặc kệ cho hắn ta có ra sức phản kháng thế nào đi chăng nữa. Lại đưa mắt nhìn xuống Triệu Hoài, khuôn mặt liền nở ra nụ cười nhân từ.
- Nếu em ấy mà bại, thì em chuẩn bị đi. Cho dù phải chết, cũng nhất định phải thắng trận này!- Thầy Mạnh từ tốn mà nói.
- Thầy là đang đùa phải không? Cho dù có chết, em cũng không lên đâu!- Triệu Hoài quả quyết mà đáp.
- E hèm, không biết gia tộc nhà họ Từ, có muốn biết tên d@m tặc nào đã rình tiểu thư nhà họ tắm hay không? Em nói thử xem, cái hậu quả mà tên d@m tặc đó phải chịu. Sẽ tàn độc như thế nào? Là rút gân lột da, hay là thiến bỏ. Chậc chậc, không biết sẽ là cái nào đây?- Thầy Mạnh nói lời đe dọa.
- Chuyện này, sao thầy lại biết? Đến ngay cả cô ta, còn không biết hung thủ là ai?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi, sắc mặt trở nên trầm ngâm hơn.( Chuyện này vốn dĩ, làm gì có người thứ ba biết được!)
Nhìn về biểu cảm đó, thầy Mạnh liền biết chắc, ai là hung thủ. Dù sao chuyện ác trong học viện, cứ mặc định do Triệu Hoài làm là được. Nếu đã như vậy, thì cứ úp úp mở mở để hắn ta tự hiểu lầm. Từ đó mà rài bẫy Triệu Hoài.
- Chuyện đó e không cần phải biết làm gì. Em chỉ cần biết, người đó muốn nhất, chính là học viện chiến thắng trong lần giao hữu này!- Thầy Mạnh hiền từ mà nói.
- Thực ra mà nói, em đối với học viện, một lòng ngưỡng mộ. Có thể ra sức, là đều đáng nên làm. Chuyện này, thầy cứ yên tâm mà giao cho em. Chiến thắng ấy mà, cho dù phải chết em nhất định cũng sẽ giành về. Còn về chuyện đó, thầy xem...- Triệu Hoài liền trở mặt, nở ra nụ cười giả tạo.
- Nếu như em biểu hiện tốt, chuyện đó tất nhiên là sẽ không ai biết. Thầy trò chúng ta, đều là người chung một thuyền. Sung sướиɠ hay gian khổ, đều là do em chọn lấy!- thầy Mạnh mỉm cười, giả tạo không kém. Hai người bọn họ, nắm chặt tay nhau, tình thương mến thương.
Còn phía trên võ đài, Thanh Đạt đang bị đối phương lùa đánh. Tình thế thảm thương vô cùng, chỉ có thể cực lực bỏ chạy, mai ra mới giữ được mạng. Hắn ta vừa chạy vừa chửi, chửi trời chửi đất, chửi người ném hắn lên đây.
- Đã bảo là đánh không lại rồi, còn bắt ta lên đây, làm thế mà coi được. Đây là muốn lấy mạng nhau mà, chết tiệt!- Thanh Đạt nghiến răng mà mắng thầm.
- Cố lên Thanh Đạt, ta tin ở ngươi!- Triệu Hoài phía dưới, ra sức cổ vũ.
Phía sau là bóng dáng của Phan Hải. Một người chạy, một người đuổi, cứ như là chơi trò đuổi bắt. Có đều trò này, hơi nguy hiểm đến tính mạng. Nếu để đối phương bắt được, không biết Thanh Đạt sẽ như thế nào? - Tên khốn nhà ngươi, đánh không đánh. Tại sao lại chạy?- Phan Hải phía sau, buông lời mắng mỏ.
- Ta thích chạy đó, ngươi làm gì được ta?- Thanh Đạt không kém, liền nói lời khıêυ khí©h.
Nhưng mà, có vẻ như hắn ta thách lầm người. Chỉ thấy, Phan Hải gia tăng tốc độ, chớp mắt đã xuất hiện sát sau lưng đối thủ. Nắm chặt lấy cổ áo kẻ địch, dậm chân làm trụ, ném bổng Thanh Đạt lên không.
Em giật mình, em hoang mang. Thanh Đạt chưa hiểu chuyện gì, một quyền đã đánh mạnh, đem hắn ta đấm văng ra xa. Cả người mới vừa tiếp đất, thì đối phương đã xuất hiện ngay trước mắt. Báo hiệu cho điềm xấu sắp xảy ra.
Phan Hải đưa chân đá tới, xem kẻ địch như bao cát, tùy ý ra cước. Thanh Đạt theo phản xạ, xoay người quét ngang, khiến cho đối phương té ngã. Lại thay đổi tình thế, từ bị động chuyển sang chủ động.
Lần này đổi lại, là Thanh Đạt tay đấm chân đá. Đối phương không kém, liền ra tay mà kéo ngã hắn ta. Hai người cùng nhau lăn lộn dưới đất, ra đòn với đối thủ. Có điều, Thanh Đạt lại há miệng thật to, cắn mạnh vào vai Phan Hải, khiến hắn ta không khỏi đau đớn.
- Con chó này, còn không mau thả ra!- Phan Hải liên tục đấm mạnh vào người đối phương.
- Cắn hay lắm, cắn mạnh vào cho ta!- Triệu Hoài ở dưới hét lớn, thêm phần trợ uy.
Thanh Đạt bây giờ đã rơi vào bước đường cùng, thế là làm liều một phen. Chỉ thấy hắn ta ôm chặt, ra sức cắn mạnh. Vết thương theo đó máu chảy đầm đìa, ai nhìn vào cũng có phần sợ hãi.
Phan Hải thì không cần phải nói, khuôn mặt hiện rõ sự thống khổ. Tay đấm chân đá liên hồi, hòng tạo cơ hội thoát thân. Nhưng tất cả đều bằng không, đối phương đã khóa chặt. Muốn thoát ra, khó như lên trời.
- Thả ra... thả ta ra...- Phan Hải bất lực mà nói, không một chút hi vọng.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Danh sách chương