Chương 99: Mẹ nuôi
Đợi đến khi một lần nữa mở mắt, Triệu Hoài mơ hồ nhìn về cảnh vật xung quanh. Toàn thân đau nhức, tay chân rụng rời. Chỉ cần nhẹ động, không khỏi rùng mình đau đớn. Vốn dĩ muốn ở tại nơi này dưỡng thương, lại không ngờ tới hiện trạng bây giờ so với ban đầu. Càng thảm thương bội phần, hắn ta chỉ có thể thở dài ngao ngán.
- Còn sống này, ta còn tưởng rằng bản thân sẽ chết nữa chứ?- Triệu Hoài khó khăn mà nói, giọng điệu yếu ớt đến đáng thương.
Nhìn về xung quanh một lượt, lại không thấy bóng dáng của người đàn bà kia đâu. Triệu Hoài đành lết cơ thể đau nhức của mình, không ngừng di chuyển về trước. Nhằm tìm kiếm cho bản thân, một con đường sống.
- Lần này, e là phải dưỡng thương dài lâu rồi đây. Cái bà già chết tiệt đó, lần sau gặp lại nhất định sẽ cho bà ta biết tay!- Triệu Hoài không quên buông lời mắng mỏ.
- Biết tay như thế nào, ngươi nói ta nghe?- Một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau. Nghe được lời này, Triệu Hoài run như cày sấy. Không dám quay đầu, trực tiếp úp mặt xuống đất ngay tại chỗ, giả vờ ngất xỉu. Thế gian mọi sự bây giờ, đều không liên quan đến hắn.
- Lại là trò này, ngươi không còn trò khác hay sao?- Hương Lan đưa chân đá mạnh vào người hắn, Triệu Hoài lại không dám cử động. Nằm yên tại chỗ, không khác là mấy nếu so với cái xác chết- Không nhúc nhích à? Nếu đã như vậy, đừng trách ta ra tay động ác! Chỉ thấy, Hương Lan nhấc tay một cái, ngay lập tức xung quanh Triệu Hoài được bao phủ bởi một ngọn lửa đỏ. Mắt thấy, lửa ấy cháy lớn mạnh mẽ, sức nóng toả ra là vô cùng khủng khϊếp. Dường như có thể thiêu rụi mọi vật mà nó tiếp xúc.
Triệu Hoài lại nằm ngay trung tâm, hưởng trọn tất cả. Sức nóng đó hắn ta không sao chịu được, chỉ có thể miễn cưỡng mà thoát khỏi đám cháy. Trên người, thịt khét không ít, khuôn mặt thì trở nên lắm lem.
- Nóng chết ta rồi, phù phù. Đây là muốn nướng chín ta mà, tiền bối người vẫn còn chưa từ bỏ ý định ăn thịt ta hay sao?- Triệu Hoài cố gắng dập tắt những đốm lửa trên người, miệng thì không ngừng nói.
- Giả vờ, sao không tiếp tục giả vờ nữa đi? Vốn dĩ muốn cho ngươi một con đường sống, không ngờ ngươi lại thích đi vào con đường chết đến thế!- nhìn về hành động nhảy nhót như con khỉ của hắn, Hương Lan miệng bất giác mỉm cười.
- Đường sống? Tiền bối đây là muốn tha mạng cho ta. Vậy thì không làm phiền người nữa, vãn bối cáo từ!
Tránh để đối phương thay đổi chủ ý, Triệu Hoài ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất ra sức mà chạy. Giờ phút này, không gì quan trọng hơn việc thoát khỏi nơi đây. Chỉ thấy, hắn ta chạy rất nhanh, nhưng vị trí không có gì là thay đổi cả. Đưa mắt nhìn xuống dưới chân, bản thân vậy mà đang lơ lửng trên không.
- Lời chưa nói hết, ngươi đây là muốn đi đâu?- Âm thanh thân thương vang lên phía sau.
- Không phải tiền bối nói tha mạng cho vãn bối hay sao? Nên ta muốn rời khỏi đây, trả lại yên tĩnh cho người. Ngài còn giữ kẻ hèn này lại làm gì?- Triệu Hoài biểu tình nghi hoặc, lại cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra.
- Hình như ngươi có nhầm lẫn thì phải, tha mạng và thả ngươi rời đi. Hai chuyện này sao lại gộp thành một được?- Hương Lan nói lời ẩn ý.
- Tiền bối nói lời này, rốt cuộc là có ý gì?- sắc mặt của Triệu Hoài, liền trở nên khó coi.
- Không phải ngươi nói cảm giác mà ta mang lại, giống như mẹ của chính mình à? Vậy thì ta liền trở thành người tốt, nhận ngươi làm con. Chuyện này, ngươi thấy thế nào?- Hương Lan nở ra nụ cười kì dị. Làm vợ người trước không được, liền làm mẹ người sau. Nước đi này, Triệu Hoài vĩnh viễn không bao giờ ngờ tới.
- Nếu vãn bối nhớ không lầm, người năm nay tuổi đã hơn trăm. Việc nhận con nuôi thế này, vẫn nên là thôi đi!( Có điên mới nhận bà làm mẹ. Nói không chừng, lúc nào không vui, liền đem ta ra trút giận thì sao?)- Triệu Hoài gượng cười mà đáp.
- Ngươi bây giờ có tin, ta liền có thể hoá kiếp ngay tại chỗ cho ngươi hay không?- Bà ta đưa tay vẫy nhẹ, một hòn đá lớn cứ như thế mà nổ tung.
- Mẹeeeee, con yêu mẹ nhất trên trần đời. Thật mai mắn khi có mẹ kề bên, không gì vui sướиɠ hơn cái khoảnh khắc này. Con sẽ khắc ghi nó, vào sâu thẳm trong trái tim mình.( Nổi nhục ngày hôm nay, ta sẽ nhớ kĩ!) Người bây giờ là mẹ của con, sau này vẫn vậy!- Triệu Hoài ngay lập tức thay đổi thái độ, nước mắt dàn dụa mà nói ra lời này. Là đau khổ hay vui mừng, chỉ có hắn ta mới là người hiểu rõ.
- Không hổ danh là ngươi, nhận giặc làm mẹ. Chuyện này, không phải ai cũng làm được đâu!- DG liền nhân cơ hội này, trêu chọc hắn ta.
- Ngươi thì biết cái chó gì! Không vào hang cọp, sau bắt được cọp con. Ta đây là trà trộn vào quân địch, thăm dò tình hình!- Triệu Hoài mạnh mẽ đáp trả.
- Quân địch cái nổi gì, có một móng người thế kia. Ngươi đúng là hết thuốc chữa thật rồi!- DG phản bác khiến cho hắn ta cứng miệng.
Triệu Hoài từ từ bay gần lại đối phương, khuôn mặt của hắn ta cũng vì thế mà trở nên xanh mét, mặt cắt không còn giọt máu. Hương Lan lại nhẹ nhàng ôm đứa con mới nhận này vào lòng, hưởng thụ hơi ấm tình thân.
- Con trai ngoan của ta, con sau này nhất định phải nghe lời. Đừng giống như ai kia, thất hứa đủ điều. Nếu không hậu quả, con gánh không nổi đâu!- Bà ta nhẹ nói, như cứa từng nhát vào tim gan của Triệu Hoài, khiến cho hắn không khỏi sợ hãi.
- Lời mẹ dạy chí phải, con xin nghe theo. Mẹ ơi, có thể nào thả con ra được không? Con cảm thấy, khó chịu quá!- Triệu Hoài giả vờ đáng thương mà nói.
Nhẹ vẫy tay một cái, sự khống chế trước đây đã hoàn toàn biến mất. Triệu Hoài lấy lại tự do, nhưng lần này hắn ta không còn manh động như trước. Thay vào đó, là sự ngoan ngoãn tuân lời như chó con.
- Nhân cơ hội mà hai mẹ con ta nhận nhau, người làm mẹ như ta không thể không tặng quà được. Cầm lấy đi, đừng ngại!- Bà ta đưa cho Triệu Hoài một viên thuốc, toàn thân màu đen. Đen từ trong ra ngoài, gần như là tuyệt đối.
- Giữa hai mẹ con chúng ta, không cần phải khách sáo như vậy. Quà cáp ấy mà, không cần cũng được. Người cứ giữ lại, từ từ mà dùng!- Triệu Hoài mỉm cười, ngay lập tức đẩy trả viên thuốc.
Không biết vì sao những phiến đá bên cạnh Triệu Hoài lại nổ tung, một viên đá nhỏ bắn thẳng vào mặt hắn ta, như là lời cảnh tỉnh. Biết là có chuyện không lành, không còn cách nào khác. Đành miễn cưỡng mà nhận lấy viên thuốc của đối phương.
- Nếu mẹ đã tặng, thì con xin nhận. Ơn đức của người, đời đời khắc ghi!- Triệu Hoài thuận tay, đem nó cất đi.
- Sao lại cất vào, uống đi chứ! Không lẽ con đây là, chê thuốc của mẹ hay sao? Nói cho con biết, thứ đó là đồ tốt đấy. Người ngoài có muốn, mẹ cũng không cho đâu!- Hương Lan có vẻ không hài lòng cho lắm.
Nhìn về viên thuốc trong tay, nổi bất an trong lòng Triệu Hoài một lần nữa dấy lên. ( Cái thứ độc dược này, uống vào được sao? Không uống cũng chết, mà uống vào thì hên xui. Đây là muốn dày vò ta mà, thủ đoạn thật là cao thâm!) Sự do dự hiện rõ trên khuôn mặt hắn ta, đang lúc đắn đo. Đối phương lại ho lên vài tiếng nhắc nhở.
- Con trai, con đây là sao thế? Không phải là vì thấy con bị tà khí quấn thân, mẹ cũng không lấy ra đồ tốt thế này. Nhìn cơ thể của con kìa, suy nhược thấy rõ. Mau uống nó vào, điều chỉnh cơ thể lại đi!- Bà ta ân cần mà nói.
( Ta tàn tạ thế này là do ai, bà còn nói ra được? Hay lắm, giờ lại ép ta uống độc dược. Đến bây giờ mới hiểu, tại sao ban nãy bà lại không gϊếŧ ta? Thì ra, là muốn ta sống không bằng chết, chịu đủ dày vò. Như vậy, bà mới hả được cơn giận trong lòng, đúng là độc ác mà!) Triệu Hoài chỉ có thể mắng thầm, không dám chống cự.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Đợi đến khi một lần nữa mở mắt, Triệu Hoài mơ hồ nhìn về cảnh vật xung quanh. Toàn thân đau nhức, tay chân rụng rời. Chỉ cần nhẹ động, không khỏi rùng mình đau đớn. Vốn dĩ muốn ở tại nơi này dưỡng thương, lại không ngờ tới hiện trạng bây giờ so với ban đầu. Càng thảm thương bội phần, hắn ta chỉ có thể thở dài ngao ngán.
- Còn sống này, ta còn tưởng rằng bản thân sẽ chết nữa chứ?- Triệu Hoài khó khăn mà nói, giọng điệu yếu ớt đến đáng thương.
Nhìn về xung quanh một lượt, lại không thấy bóng dáng của người đàn bà kia đâu. Triệu Hoài đành lết cơ thể đau nhức của mình, không ngừng di chuyển về trước. Nhằm tìm kiếm cho bản thân, một con đường sống.
- Lần này, e là phải dưỡng thương dài lâu rồi đây. Cái bà già chết tiệt đó, lần sau gặp lại nhất định sẽ cho bà ta biết tay!- Triệu Hoài không quên buông lời mắng mỏ.
- Biết tay như thế nào, ngươi nói ta nghe?- Một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau. Nghe được lời này, Triệu Hoài run như cày sấy. Không dám quay đầu, trực tiếp úp mặt xuống đất ngay tại chỗ, giả vờ ngất xỉu. Thế gian mọi sự bây giờ, đều không liên quan đến hắn.
- Lại là trò này, ngươi không còn trò khác hay sao?- Hương Lan đưa chân đá mạnh vào người hắn, Triệu Hoài lại không dám cử động. Nằm yên tại chỗ, không khác là mấy nếu so với cái xác chết- Không nhúc nhích à? Nếu đã như vậy, đừng trách ta ra tay động ác! Chỉ thấy, Hương Lan nhấc tay một cái, ngay lập tức xung quanh Triệu Hoài được bao phủ bởi một ngọn lửa đỏ. Mắt thấy, lửa ấy cháy lớn mạnh mẽ, sức nóng toả ra là vô cùng khủng khϊếp. Dường như có thể thiêu rụi mọi vật mà nó tiếp xúc.
Triệu Hoài lại nằm ngay trung tâm, hưởng trọn tất cả. Sức nóng đó hắn ta không sao chịu được, chỉ có thể miễn cưỡng mà thoát khỏi đám cháy. Trên người, thịt khét không ít, khuôn mặt thì trở nên lắm lem.
- Nóng chết ta rồi, phù phù. Đây là muốn nướng chín ta mà, tiền bối người vẫn còn chưa từ bỏ ý định ăn thịt ta hay sao?- Triệu Hoài cố gắng dập tắt những đốm lửa trên người, miệng thì không ngừng nói.
- Giả vờ, sao không tiếp tục giả vờ nữa đi? Vốn dĩ muốn cho ngươi một con đường sống, không ngờ ngươi lại thích đi vào con đường chết đến thế!- nhìn về hành động nhảy nhót như con khỉ của hắn, Hương Lan miệng bất giác mỉm cười.
- Đường sống? Tiền bối đây là muốn tha mạng cho ta. Vậy thì không làm phiền người nữa, vãn bối cáo từ!
Tránh để đối phương thay đổi chủ ý, Triệu Hoài ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất ra sức mà chạy. Giờ phút này, không gì quan trọng hơn việc thoát khỏi nơi đây. Chỉ thấy, hắn ta chạy rất nhanh, nhưng vị trí không có gì là thay đổi cả. Đưa mắt nhìn xuống dưới chân, bản thân vậy mà đang lơ lửng trên không.
- Lời chưa nói hết, ngươi đây là muốn đi đâu?- Âm thanh thân thương vang lên phía sau.
- Không phải tiền bối nói tha mạng cho vãn bối hay sao? Nên ta muốn rời khỏi đây, trả lại yên tĩnh cho người. Ngài còn giữ kẻ hèn này lại làm gì?- Triệu Hoài biểu tình nghi hoặc, lại cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra.
- Hình như ngươi có nhầm lẫn thì phải, tha mạng và thả ngươi rời đi. Hai chuyện này sao lại gộp thành một được?- Hương Lan nói lời ẩn ý.
- Tiền bối nói lời này, rốt cuộc là có ý gì?- sắc mặt của Triệu Hoài, liền trở nên khó coi.
- Không phải ngươi nói cảm giác mà ta mang lại, giống như mẹ của chính mình à? Vậy thì ta liền trở thành người tốt, nhận ngươi làm con. Chuyện này, ngươi thấy thế nào?- Hương Lan nở ra nụ cười kì dị. Làm vợ người trước không được, liền làm mẹ người sau. Nước đi này, Triệu Hoài vĩnh viễn không bao giờ ngờ tới.
- Nếu vãn bối nhớ không lầm, người năm nay tuổi đã hơn trăm. Việc nhận con nuôi thế này, vẫn nên là thôi đi!( Có điên mới nhận bà làm mẹ. Nói không chừng, lúc nào không vui, liền đem ta ra trút giận thì sao?)- Triệu Hoài gượng cười mà đáp.
- Ngươi bây giờ có tin, ta liền có thể hoá kiếp ngay tại chỗ cho ngươi hay không?- Bà ta đưa tay vẫy nhẹ, một hòn đá lớn cứ như thế mà nổ tung.
- Mẹeeeee, con yêu mẹ nhất trên trần đời. Thật mai mắn khi có mẹ kề bên, không gì vui sướиɠ hơn cái khoảnh khắc này. Con sẽ khắc ghi nó, vào sâu thẳm trong trái tim mình.( Nổi nhục ngày hôm nay, ta sẽ nhớ kĩ!) Người bây giờ là mẹ của con, sau này vẫn vậy!- Triệu Hoài ngay lập tức thay đổi thái độ, nước mắt dàn dụa mà nói ra lời này. Là đau khổ hay vui mừng, chỉ có hắn ta mới là người hiểu rõ.
- Không hổ danh là ngươi, nhận giặc làm mẹ. Chuyện này, không phải ai cũng làm được đâu!- DG liền nhân cơ hội này, trêu chọc hắn ta.
- Ngươi thì biết cái chó gì! Không vào hang cọp, sau bắt được cọp con. Ta đây là trà trộn vào quân địch, thăm dò tình hình!- Triệu Hoài mạnh mẽ đáp trả.
- Quân địch cái nổi gì, có một móng người thế kia. Ngươi đúng là hết thuốc chữa thật rồi!- DG phản bác khiến cho hắn ta cứng miệng.
Triệu Hoài từ từ bay gần lại đối phương, khuôn mặt của hắn ta cũng vì thế mà trở nên xanh mét, mặt cắt không còn giọt máu. Hương Lan lại nhẹ nhàng ôm đứa con mới nhận này vào lòng, hưởng thụ hơi ấm tình thân.
- Con trai ngoan của ta, con sau này nhất định phải nghe lời. Đừng giống như ai kia, thất hứa đủ điều. Nếu không hậu quả, con gánh không nổi đâu!- Bà ta nhẹ nói, như cứa từng nhát vào tim gan của Triệu Hoài, khiến cho hắn không khỏi sợ hãi.
- Lời mẹ dạy chí phải, con xin nghe theo. Mẹ ơi, có thể nào thả con ra được không? Con cảm thấy, khó chịu quá!- Triệu Hoài giả vờ đáng thương mà nói.
Nhẹ vẫy tay một cái, sự khống chế trước đây đã hoàn toàn biến mất. Triệu Hoài lấy lại tự do, nhưng lần này hắn ta không còn manh động như trước. Thay vào đó, là sự ngoan ngoãn tuân lời như chó con.
- Nhân cơ hội mà hai mẹ con ta nhận nhau, người làm mẹ như ta không thể không tặng quà được. Cầm lấy đi, đừng ngại!- Bà ta đưa cho Triệu Hoài một viên thuốc, toàn thân màu đen. Đen từ trong ra ngoài, gần như là tuyệt đối.
- Giữa hai mẹ con chúng ta, không cần phải khách sáo như vậy. Quà cáp ấy mà, không cần cũng được. Người cứ giữ lại, từ từ mà dùng!- Triệu Hoài mỉm cười, ngay lập tức đẩy trả viên thuốc.
Không biết vì sao những phiến đá bên cạnh Triệu Hoài lại nổ tung, một viên đá nhỏ bắn thẳng vào mặt hắn ta, như là lời cảnh tỉnh. Biết là có chuyện không lành, không còn cách nào khác. Đành miễn cưỡng mà nhận lấy viên thuốc của đối phương.
- Nếu mẹ đã tặng, thì con xin nhận. Ơn đức của người, đời đời khắc ghi!- Triệu Hoài thuận tay, đem nó cất đi.
- Sao lại cất vào, uống đi chứ! Không lẽ con đây là, chê thuốc của mẹ hay sao? Nói cho con biết, thứ đó là đồ tốt đấy. Người ngoài có muốn, mẹ cũng không cho đâu!- Hương Lan có vẻ không hài lòng cho lắm.
Nhìn về viên thuốc trong tay, nổi bất an trong lòng Triệu Hoài một lần nữa dấy lên. ( Cái thứ độc dược này, uống vào được sao? Không uống cũng chết, mà uống vào thì hên xui. Đây là muốn dày vò ta mà, thủ đoạn thật là cao thâm!) Sự do dự hiện rõ trên khuôn mặt hắn ta, đang lúc đắn đo. Đối phương lại ho lên vài tiếng nhắc nhở.
- Con trai, con đây là sao thế? Không phải là vì thấy con bị tà khí quấn thân, mẹ cũng không lấy ra đồ tốt thế này. Nhìn cơ thể của con kìa, suy nhược thấy rõ. Mau uống nó vào, điều chỉnh cơ thể lại đi!- Bà ta ân cần mà nói.
( Ta tàn tạ thế này là do ai, bà còn nói ra được? Hay lắm, giờ lại ép ta uống độc dược. Đến bây giờ mới hiểu, tại sao ban nãy bà lại không gϊếŧ ta? Thì ra, là muốn ta sống không bằng chết, chịu đủ dày vò. Như vậy, bà mới hả được cơn giận trong lòng, đúng là độc ác mà!) Triệu Hoài chỉ có thể mắng thầm, không dám chống cự.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Danh sách chương