Giữa Khai Phong Thành, trên đường cái, Hi Cổ Lục lảo đảo mà đi tới, Tiểu Tứ Tử ngồi ngáp trên vai.

Ngày hôm qua thời điểm tiệc trà, Tiểu Tứ Tử bởi vì phải giúp Triển Chiêu bọn họ tra án, cho nên nói nhiều lắm, kết quả khát nước uống vài chén trà, dẫn đến buổi tối qua nửa đêm cũng chưa ngủ.

Dùng Triệu Phổ lời nói mà nói, Tiểu Tứ Tử đã trải qua lần đầu tiên mất ngủ trong đời!

Công Tôn thuận thế hỏi Triệu Phổ, “Ngươi lần đầu tiên mất ngủ trong cuộc đời là khi nào?”

Cửu vương gia ngẩn mặt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Âu Dương há miệng đáp, “Hắn ngay cả đánh giặc cũng có thể ngủ quên, còn mất ngủ… Trừ bỏ chuyện ngu ngốc bị cảm mạo ở ngoài thì cũng sẽ không mất ngủ!”

Kết quả, Tiên Phong quan họa là từ miệng mà ra, bị Triệu Phổ đá bay ra tường viện.

Sáng sớm, Hi Cổ Lục liền chạy đến tìm Tiểu Tứ Tử, hai người bọn họ lúc này quan hệ tốt đến độ vượt qua tình thân huynh đệ, Hi Cổ Lục người Tây Vực tính tình cũng chả hiền lành gì, trước kia trừ bỏ Triệu Phổ cùng mẹ hắn thì không ai chế trụ được hắn, nhưng kỳ quái chính là, hắn đặc biệt nghe lời Tiểu Tứ Tử nói, quả thực nói gì nghe nấy, bảo tới hướng đông không đi hướng tây, để đánh chó sẽ không đuổi gà.

Tiểu Tứ Tử trước dẫn hắn đi giúp vài lão nhân gia mẹ goá con côi tu sửa phòng ở, Hi Cổ Lục sức lực lớn vô cùng, vài người khiêng xà ngang thì hắn một tay có thể nhấc hai, chỉ trong một ngày, Khai Phong Phủ liền truyền tin ra nhanh chóng. Triệu Phổ từ vương phủ đi ra đường nghe, không ai nói ngốc huynh đệ kia của hắn đáng sợ, còn nói hắn đáng yêu thiện tâm, đây chính là lần đầu gặp.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngày hôm qua tiệc trà tra án có chút mất mặt vì suy luận sai, hai người nhờ được Bàng phi nhắc nhở, quyết định đổi phương hướng tra án.

Chỉ là, bốn vị quan viên này ngày thường đi lại tự do, hẳn là đã có khả năng nhìn đến những hình cáo thị, nếu thực sự có người đã từng trải qua chuyện xấu, như vậy nhất định có chuẩn bị tâm lý, muốn như thế nào thử bọn họ đây? Mặt khác, giữa bốn người này, thì Tây Nam trấn an sử cùng Ngôn bình ti gần đây cũng không thấy ở Khai Phong. Tây Nam trấn an sử ba tháng trước đi vùng Kiềm Quế làm công, Ngôn bình ti lại là đang ở Giang Nam đợi hơn một tháng. Mà lúc này đang có mặt ở Khai Phong Phủ, là khảo công lang trung cùng bộ binh lang trung, hai người.

Khảo công lang trung Nghiêm Tề, năm nay hơn bốn mươi tuổi.

Bộ binh Tư Mã lang trung Tào Nam, năm nay cũng là hơn bốn mươi.

Hai người cuộc đời cũng không phải sinh ra giàu sang vinh hiển, mà xuất thân bình hàn, gian khổ học tập, khổ đọc rất nhiều còn luyện qua công phu, thuộc loại các phương diện đều phi thường ưu tú, nhưng lại đều không phải là kiểu người sẽ điển hình tương đương cho văn hay võ. Nhờ tài trí mà thăng quan tiến chức rất nhanh, cưới vợ về đều là tiểu thư nhà quan lớn, từ đó về sau một bước lên mây, là kiểu người có chí tiến thủ song cũng coi là như cá gặp nước mà thành.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chuẩn bị trước tiên xuống tay từ Nghiêm Tề cùng Tào Nam.

Hai người hỏi Bao đại nhân, hai vị quan viên này làm người thế nào.

Bao đại nhân cùng Thái Sư tuy rằng tính cách hoàn toàn tương phản, nhưng mắt nhìn người tài năng thì bình thường là thần kỳ nhất trí.

Bao đại nhân cũng cho rằng hai người này vẫn tương đối khả nghi, đích thực là tâm ngoan thủ lạt. Mặt khác hai người này không có tin phong lưu bên ngoài cũng là có thể lý giải, nói như thế nào đây, dù sao cũng là phu bần thê quý, dựa vào thế lực nhà người vợ mới thay đổi vận mệnh, bởi vậy cũng chưa từng cưới vợ bé.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chế định phương án thực hiện tương đối chu đáo chặt chẽ, đương nhiên, còn muốn mượn Tiểu Tứ Tử cùng Hi Cổ Lục hỗ trợ, dù sao, người Khai Phong Phủ một khi lộ diện, mục đích cũng rất dễ dàng bị nhìn ra.

Tiểu Tứ Tử cùng Hi Cổ Lục muốn làm như thế nào? Rất đơn giản.

Hai người bọn họ chỉ cần “trùng hợp” đi theo sát bên người hai vị quan viên kia mà bước qua, mà lại “trùng hợp” tán gẫu về chuyện giếng trong Thiều Hoa cung giấu thi thể nam nhân, mà còn tiếp tục cho tới đoạn —— đã xác định thân phận thi thể là Thôi Thành. Như vậy là được rồi.

Cái này khó khăn không lớn, Triển Chiêu thỉnh Bàng thái sư hỗ trợ, Thái Sư có thể tùy ý điều động người Lục bộ, tùy tiện tìm lý do, có thể để hai người họ xuất môn một chuyến.



Mọi người quyết định trước tiên sẽ thử Lại bộ!

Tiểu Tứ Tử cùng Hi Cổ Lục tại một quán trà nhỏ đợi không bao lâu, liền nhìn đến Lễ bộ Thị Lang mang theo Nghiêm Tề đi ra, cầm trong tay công văn thật dày.

Hi Cổ Lục liền chỉ tay tay hướng phương hướng phía bọn họ, bất quá ánh mắt lại cũng không nhìn hai người kia, mà là theo Tiểu Tứ Tử nói chuyện phiếm, “Bộ xương kia có người đến nhận rồi?”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Bộ xương nào a?”

“Cái bộ xương lấy bên trong cái giếng gì ở trong chỗ nào hoàng cung ấy…”

“Ân!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Phụ thân sáng sớm nói, thi thể này của người tên gọi Thôi Thành a.”

Hi Cổ Lục bĩu môi, “Còn trẻ như vậy mà chết rồi? Mấy năm rồi liệu có người nhận ra hắn được sao.”



Một lớn một nhỏ đang trò chuyện, “vừa vặn” hai vị quan viên từ Lại bộ này đi qua bên người.

Lại Bộ Thị Lang nhìn còn giống như tưởng theo Tiểu Tứ Tử chào hỏi, bất quá Tiểu Tứ Tử hình như là không phát hiện ra hắn, bởi vì còn bận cúi đầu theo một người cao to nói chuyện phiếm.

Lại Bộ Thị Lang nhìn lên thân hình thô kệch cao lớn của người kia cũng không dám tiến lên đáp lời, tâm nói Khai Phong Phủ đây cũng là làm cái quỷ gì? Có hổ có rồng rồi giờ còn có người khổng lồ a…

Xa xa trên nóc nhà, ba phương hướng, đều có người theo dõi.

Đối diện hai người chính là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, bên trái là Triệu Phổ cùng Công Tôn, bên phải là tới giúp vui Thiên Tôn và đi theo Ân Hậu.

Bọn họ từ ba phương hướng bất đồng, quan sát biểu tình khảo công lang trung Nghiêm Tề biến hóa.

Bất quá Nghiêm Tề phản ứng cũng thực bình thường, hắn tựa hồ cũng muốn theo Tiểu Tứ Tử chào hỏi, mặt khác cũng rất tò mò thân phận Hi Cổ Lục, mà đối với nội dung hai người nói chuyện phiếm, hắn thế nhưng không quan tâm.

Tiểu Tứ Tử cùng Hi Cổ Lục đi qua, Lại Bộ Thị Lang cùng Nghiêm Tề vẫn đều quay đầu lại nhìn, cuối cùng cũng không theo Tiểu Tứ Tử tán gẫu một hai câu, nhìn tựa hồ có chút tiếc nuối, bất quá hai người hiển nhiên cũng có công vụ trong người, không có dừng lại, tiếp tục rời đi.

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, tựa hồ là có chút không cam lòng, hỏi, “Ngươi có ý kiến gì không?”

Ngũ gia nghĩ nghĩ, nói, “Cảm giác Nghiêm Tề giống như không vấn đề gì.”

Công Tôn cũng hỏi Triệu Phổ, “Có thể hay không là giả vờ thật khéo?”

“Điều này cũng có thể giả vờ tới vậy…” Triệu Phổ gật đầu, “Thật là một nhân tài.”

Mà một đầu khác, Thiên Tôn vuốt cằm, đột nhiên hỏi Ân Hậu, “Vì cái gì hai ta phải giúp bọn họ tra án?”

Ân Hậu trắng mắt liếc Thiên Tôn, “Đúng vậy, ngươi như thế nào không trở về Thiên Sơn đi?”

Thiên Tôn híp mắt nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu lại đột nhiên đẩy hắn một cái.

“Để làm chi!” Thiên Tôn bất mãn.

Ân Hậu chỉ chỉ, ý tứ —— bọn chúng dời trận địa đi rồi, còn theo hay không?

Thiên Tôn quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, quả nhiên Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bọn họ hướng theo hướng bộ Binh đi, vì thế nhanh chóng đuổi kịp.



Hi Cổ Lục mang theo Tiểu Tứ Tử đi tới bộ Binh, Lục bộ vị trí cũng không cách nhau quá xa, Hi Cổ Lục bước vài bước liền tới, tại phụ cận chờ.

Tiểu Tứ Tử ngồi ngáp.

Hi Cổ Lục hỏi hắn, “Tiểu Tứ Tử, lát ngươi có muốn ăn vi cá?”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử xoa mắt, tiếp tục ngáp.

“Ăn lẩu cá mà chưa ăn vi cá là không thường thức a.” Hi Cổ Lục khuyến khích Tiểu Tứ Tử xong xuôi sự xong cùng đi ăn lẩu, muốn ăn cái loại lẩu vi cá này, Tiểu Tứ Tử vui vẻ đồng ý, đồng thời có chút tưởng niệm Tiểu Lương Tử, Tiểu Lương Tử cũng là thích ăn chính thứ lẩu đó.

Hai người liền như vậy chờ, chờ đến trà nguội lạt nhách, vị bộ binh Tư Mã lang trung Tào Nam cũng chưa đi ra.

Trên nóc nhà, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vừa rồi truyền lời rồi chứ?”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Cùng lúc với Nghiêm Tề bên kia, không lý do còn không ra a.”

Công Tôn hí mắt, “Chậm hơn!”

Triệu Phổ cũng có chút buồn bực, “Theo lý mà nói động tác bộ Binh so với Lại bộ phải là nhanh hơn mới đúng a.”

Bên kia phía trên lầu, Thiên Tôn ngẩng mặt ngáp, Ân Hậu cũng có chút không kiên nhẫn, thời điểm mọi người ở đây sốt ruột, chỉ nghe đến bên trong đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai.

Mọi người vừa ngẩng đầu.

Sau đó bộ binh bên trong liền cảm giác lộn xộn, mơ hồ còn nghe được có người la hét ầm ĩ.

“Xảy ra chuyện gì?!”

“Nhanh chóng đi báo quan a!”



Triển Chiêu khóe miệng co giật thật khẽ, nói, “Đột nhiên có dự cảm bất hảo.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Trùng hợp như thế? Ta cũng có a…”

Rất nhanh, chỉ thấy bên trong phủ nha lao tới hai người, giống như là muốn hướng Khai Phong Phủ chạy.

Triển Chiêu đơn giản từ nóc nhà nhảy xuống, giả vờ đi qua rẽ tới gặp hai người.

“A!” Hai người hét to một tiếng, “Triển đại nhân!”

Triển Chiêu xoa xoa lỗ tai —— nói nhẹ nhàng chút, ta không điếc.

“Nhanh chóng!” Hai người lôi kéo tay áo Triển Chiêu vào trong nha môn, “Gặp chuyện không may rồi!”

Bạch Ngọc Đường cũng đến bên cạnh Triển Chiêu.

Triệu Phổ mang theo Công Tôn cũng lại, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Hai người quay đầu lại nhìn đến Triệu Phổ, “Cửu vương gia! Gặp chuyện không may rồi!”

Công Tôn nhìn trời, “Tóm lại nói rõ đã xảy ra chuyện gì.”

“Tào… Tào đại nhân bị người giết!” Hai người kích động.

Đám người Triển Chiêu chân mày đều nhíu cả lại.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cái gì Tào đại nhân?”

“Tư Mã lang trung Tào Nam.”



Trên nóc nhà, Thiên Tôn nghiêm túc hỏi Ân Hậu, “Chân ngoại tôn ngươi nhìn cũng rất dài a, vì cớ gì hắn lần nào đến đều chậm một bước?”

Ân Hậu không biết nói gì mà nhìn Thiên Tôn, “Ai để hắn làm bộ khoái đâu? Ngươi gặp qua thứ bộ khoái nào là đúng lúc đuổi tới chứ?”

Thiên Tôn nhíu mày, “Ác! Lão quỷ, ngươi cũng có lúc nói đạo lý thật đúng a!”

Ân Hậu một tay đẩy hắn khỏi nóc nhà, “Bỏ đi, cùng vào cửa!”

Thiên Tôn chạy tới đuổi theo Triển Chiêu, kéo kéo tay áo Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn.

Thiên Tôn vươn tay chỉ hướng Tây Bắc, “Vừa rồi vi sư nhìn đến có người từ bên kia chạy.”



Bạch Ngọc Đường sửng sốt, bên người Triển Chiêu “vèo” một tiếng.

Bạch Ngọc Đường cũng vèo một tiếng.

Triệu Phổ lại là hỏi Thiên Tôn, “Người nào?”

“Một cái thân ảnh màu đen!” Thiên Tôn nghiêm túc nói.

Ân Hậu cũng nói, “Từ hậu viện tường vây bộ Binh đi ra ngoài, khinh công tốt lắm, phỏng chừng Chiêu bọn họ là cản không nổi.”

Quả nhiên, chỉ thấy Triển Chiêu chạy trở về, từ trên nóc nhà hỏi Nhị lão, “Hướng phương hướng nào chạy?”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu buông tay —— nhảy ra khỏi tường là thành không ảnh, có trời mới biết là đi phía nào.

Không trong chốc lát, Bạch Ngọc Đường cũng đã trở lại, đối Triển Chiêu lắc đầu, ý tứ —— tìm không thấy.

Triệu Phổ vuốt cằm suy tư —— ngày đó hắn cũng nhìn đến một thân ảnh màu đen tới, ngay tại phụ cận hoàng thạch hàng ngọc khí, là người của hàng ngọc khí sao? Nhưng xem ra, đảo ngược lại dường như là giám thị hàng ngọc khí kia.



Bên trong bộ Binh đã sớm tụ tập lại, Tư Mã lang trung cũng không phải quan nhỏ, huống chi là tại bên trong nha môn thủ vệ sâm nghiêm mà mất mạng.

Tào Nam nằm trong thư phòng, ngoài cửa mấy tên thủ hạ của hắn còn có những quan viên khác đều có mặt nhìn xung quanh, có mấy người còn đang ra sức nôn oẹ.

Triển Chiêu đánh giá tử trạng một chút, liệu có chỗ nào bình thường chỗ nào bất ổn.

Ngũ gia đã tự động thả chậm cước bộ, đi đến chỗ đội ngũ cuối cùng, ý tứ —— các ngươi từ từ xem, ta là không có hứng thú.

Đến vị trí cửa.

Công Tôn là người đầu tiên thăm dò nhìn hướng trong liếc mắt một cái, quay đầu lại, mở to hai mắt, bộc lộ thần tình đối với mọi người là tương đối phức tạp.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Phổ, “Tình huống nào?”

Triệu Phổ xua tay, “Phỏng chừng là tử trạng có tình huống li kỳ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, quyết định không đi vào nhìn, chính là Ngũ gia còn chưa kịp lui về phía sau một bước, phía sau Thiên Tôn đột nhiên liền đẩy hắn một phen.

Bạch Ngọc Đường không có để ý, lao đi phía trước một bước, thuận tiện đụng phải Triển Chiêu đang đứng ngay tại cửa.

Triển hộ vệ may mắn khinh công thực tốt, không trực tiếp ngã vào bên trong, nhưng cũng một cước kích động tiến vào phòng, ngồi xổm trên bàn quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia cũng là không có biện pháp, đành phải tiến vào bên trong, liền nhìn thấy tình hình.

Chỉ thấy trong thư phòng, Tào Nam đang ngồi ở bên cạnh bàn, cầm trong tay một cái bút, tay kia thì trong cầm một phần công văn, phải là đang thẩm duyệt.

Nhưng mà, so sánh với vị trí tay trên người đều bình thường, phần còn lại trên người Tào Nam cũng không phải là rất bình thường.

Lúc này, trên lồng ngực vị bộ binh Tư Mã này có một vết máu đỏ rất lớn, là máu đã cô đặc lại sau khi chảy ra bên ngoài. Đầu của Tào Nam đặt trên bàn, hai tay của hắn ở hai bên.

Mà ở trên vách tường màu trắng sau xác chết bị chặt đầu quỷ dị này, bức họa giang sơn ngàn dặm bị ném xuống đất, trên vách tường tuyết trắng, dùng máu vẽ một bức “Ngư Vĩ Độ” đồ án cực lớn…

Công Tôn đi đến bên cạnh thi thể quan sát một chút, lắc đầu, “Người ta dùng binh khí sắc bén chặt bỏ đầu, thời gian chết còn không đến nửa nén hương.”

Chính là thủ hạ Tào Nam cũng nói, “Thời điểm ta vừa mới vội tới đưa công văn cho đại nhân, hắn hoàn toàn ổn.”

Công Tôn tiếp tục kiểm tra thi thể, những người khác đều nhìn bức hoạ Ngư Vĩ Độ trên tường kia.

Triển Chiêu ngồi xổm trên bàn, hai tay nâng cằm, tỉ mỉ mà suy nghĩ hiện trường phạm tội trước mặt.

Bạch Ngọc Đường xem xong rồi, lui ra ngoài.

Thiên Tôn cười tủm tỉm nhìn hắn, còn có điểm vui sướng như vậy khi người gặp họa.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên vươn tay tay chỉ phía sau hắn.

Thiên Tôn quay đầu lại, không hiểu được Bạch Ngọc Đường chỉ hắn xem ai, cũng cảm giác trên chân nhói đau, cúi đầu vừa thấy, chỉ thấy giày Bạch Ngọc Đường đang từ trên chân hắn di di… Lại nhìn trên đôi giày trắng tinh khôi của chính mình, in lại nửa dấu giày thật rõ.

Thiên Tôn há hốc miệng, đây là một trong mấy đôi giày hắn thích nhất…

Ân Hậu đúng lúc mà một phen kéo cổ áo Thiên Tôn đem hắn kéo sang một bên, không cho hắn đối Bạch Ngọc Đường tiếp tục nháo loạn.

Đúng lúc này, chợt nghe một giọng nói cường đại thô phàm truyền đến, “Ai nha! Hung hưu khẳng định là tức hồ hắn!”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người cao to Hi Cổ Lục không biết khi nào cũng đến cửa rồi, hắn đem Tiểu Tứ Tử đặt tới trên mặt đất, Tiểu Tứ Tử dẫn theo ảnh vệ môn lấy cho Công Tôn lấy cái hòm thuốc nhỏ, chạy vào giúp đỡ Công Tôn khám tử thi.

Triệu Phổ hỏi Hi Cổ Lục, “Làm sao ngươi biết hung thủ là tức phụ nhi hắn?”

“Kia không phải là Ngư Vĩ Độ đi?” Hi Cổ Lục tay chỉ bức họa kia.

Triển Chiêu cũng là nhẹ nhàng nghiêng đầu, “Giống như… Có chỗ nào đó không đúng.”

“Đích xác không hoàn toàn giống!” Bạch Ngọc Đường nhìn huyết họa trên tường kia gật đầu, “Cùng đuôi cá chẩm kia không giống, này là một phản hoạ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện