Sau khi cùng Thiên Tôn Ân Hậu bọn họ ăn cơm trưa xong, Triển Chiêu lau miệng, vội vã thúc giục Bạch Ngọc Đường đi thẳng đến hoàng cung.
Thiên Tôn vuốt cằm từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Triển Chiêu lôi kéo Bạch Ngọc Đường lách qua dòng người ngược xuôi đông đúc trên đường cái Khai Phong Phủ, Triển Chiêu bản thân động tác cực nhanh lại linh hoạt không khác gì một con mèo, Bạch Ngọc Đường bị hắn kéo chạy khắp nơi. Dường như đã quen rồi, mọi người trong Khai Phong Thành tựa hồ hoàn toàn thấy bình thường trước hình ảnh này, ngày thường Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm cũng hay bị Triển Chiêu kéo đi trên đường cái, cũng không một lần thấy hắn sinh khí.
Thiên Tôn nâng cằm, nhìn hai thân ảnh một đỏ một trắng, hơi hơi cười cười.
Ân Hậu lúc này cũng dựa vào lưng ghế dựa, nhìn phương hướng ngoài cửa sổ.
Tiểu Tứ Tử đang cầm chén trà vừa uống, nhìn lúc này Thiên Tôn cùng Ân Hậu khóe miệng tươi cười, thực cũng khiến người khác an tâm mà mỉm cười theo.
Chính lúc này, Hi Cổ Lục nhẹ nhàng chọt chọt Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Hi Cổ Lục liền hỏi, “Tiểu thị chỉ, Triển Đại Oa lấy bổng lộc triều đình ra sao, hắn chủ yếu làm việc gì a?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ân, Miêu Miêu cùng phụ thân đều là người của Khai Phong Phủ, giúp đỡ Bao đại nhân bắt người xấu a.”
“A…” Hi Cổ Lục hỏi tiếp, “Thế Đại Oa của ta cùng Bạch Đại Oa thì sao?”
Tiểu Tứ Tử tự trừng mắt nhìn, nghiêng đầu, “Ân… Hai người bọn họ cũng không phải người của Khai Phong Phủ.”
“Vậy hai người bọn hắn giúp đỡ tra án nhiều thế để làm chi a?” Hi Cổ Lục buồn bực, “Mẹ ta kể, Đại Oa cũng không có ở tại vương phủ đâu!”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, “Tiểu hồ lô, ta gần đây học được một cái từ, khả năng nói đúng là về hai người bọn họ!”
Hi Cổ Lục nghiêm túc hỏi Tiểu Tứ Tử, “Là cái gì a? Đại nương nhà ta nói người Trung Nguyên trong bụng toàn là chữ nghĩa, có thể để ta học thêm chút đỉnh!”
Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay nhỏ bé ra quơ quơ, nói, “Kêu là phu xướng phu tùy!”
“Khụ khụ…” Ân Hậu còn đang uống trà, lập tức bị sặc nước.
Thiên Tôn đồng tình mà nhìn về phía hai người kia, Tiểu Tứ Tử đây là lại cùng ai học cái kiến thức loạn thất bát tao gì, Công Tôn mà nghe được hẳn sẽ muốn đánh mông hắn.
Hi Cổ Lục còn mang vẻ thực nghiêm túc mà học hỏi về cái cụm từ mới.
Lúc này, chỉ thấy một ảnh vệ mới hạ xuống, xuất hiện tại ngoài cửa sổ, đối mọi người nói, “Lang Vương bảo cùng đội ngũ Thượng Quan Ma Quỷ Thành nói, bọn họ đã tới sát gần kinh thành, phỏng chừng thời gian ngắn nữa thôi là tới nơi rồi!”
“Oa!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay.
Hi Cổ Lục lập tức bế hắn lên vai rồi lao xuống lầu, chuẩn bị đón tiếp Tiểu Lương Tử đi.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng xuống lầu, hai người theo một lớn một nhỏ phía trước hướng phương hướng cửa thành đi, vừa suy nghĩ chút tâm tư.
Thiên Tôn hỏi, “Thật sự không cần lo lắng sao?”
Ân Hậu cười gượng một tiếng, “Lo lắng cũng vô dụng.”
Thiên Tôn đột nhiên nhìn Ân Hậu, hỏi, “Nếu cho ngươi chọn một chỗ quy thiên, ngươi sẽ chọn chỗ nào đây a?”
Ân Hậu sờ sờ cái mũi, tựa hồ cảm thấy rất tốt nên còn bật cười, nhìn Thiên Tôn, “Đã nhiều tuổi như vậy, nói thế không phải xui xẻo sao?”
Thiên Tôn ôm cánh tay, “Ta không tin ngươi chưa từng nghĩ về vấn đề này, chết ở Ma Cung sao? Có thực nhiều người làm bạn?”
Ân Hậu nhìn Thiên Tôn, “Vậy còn ngươi? Thiên Sơn? Chỗ nào tới hồi chỗ nào đi?”
Thiên Tôn cười cười, nói, “Ta sẽ không chết tại Thiên Sơn đâu, Ngọc Đường viếng mồ mả sẽ gặp nhiều phiền toái.”
Ân Hậu nhìn trời, cười nói, “Ngươi chết rồi mới xuất hiện cảnh tượng một tâm nguyện có thể thực hiện.”
Thiên Tôn tò mò, “Tâm nguyện gì?”
“Nhìn đồ đệ ngươi ở trước mộ phần ngươi khóc toáng lên đến bi thương.” Ân Hậu trêu chọc hắn.
Thiên Tôn cũng cười, nghiêng đầu, “Như thế quả thực rất khiến người chờ mong.”
“Hoắc, hai ngươi bình thường tán gẫu đều chọn đề tài như thế a, thật sự là không gì kiêng kỵ hết.”
Đột nhiên, phía sau hai người truyền đến thanh âm nói chuyện.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngược lại không hề kinh động, đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Yêu Trường Thiên vung ống tay áo, xuất hiện tại phía sau hai người bọn họ.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời thở dài.
Yêu Trường Thiên sờ sờ ngực, có chút đả kích, “Hai ngươi không cần vừa nhìn đến ta đã liền thở dài đi? Ta khiến cho nhiều người ngại nhận mặt như vậy sao?”
“Ghét bỏ không phải bản thân ngươi.” Thiên Tôn lấy tay chỉ hắn.
Ân Hậu gật đầu, “Ghét bỏ chính là việc ngươi loại thời điểm này tự dưng lại đến.”
Yêu Trường Thiên không hiểu, “A?”
“Chính lúc lo lắng sự tình Vạn Chú Cung ngươi liền hiện ra.” Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều lắc đầu, cho nên nói sợ cái gì thì lại hay đụng phải nó cũng không sai.
Yêu Trường Thiên ôm cánh tay, nhíu mày, “Vạn Chú Cung như thế nào liền có liên hệ đây?”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều kinh ngạc, nhìn hắn, “Ngươi không phải vì sự tình Vạn Chú Cung mà tới?”
Yêu Trường Thiên vươn tay đến trước ngực sờ sờ, lấy ra một phong thư, miệng nói, “Tìm được một tờ giấy, nên ta mang cho các ngươi phong thư.”
Thiên Tôn có chút không hiểu, “Ai đưa cho ngươi tờ giấy mà viết thư?”
Yêu Trường Thiên nhìn trời, “Tờ giấy Yêu Vương lưu lại.”
Ân Hậu vươn tay tiếp nhận, quả nhiên chỉ thấy trên phong thư là Yêu Vương tự tay viết hai chữ “Tương Du”, nháy mắt đột nhiên hoài niệm ùa về, đồng thời lại thấy dở khóc dở cười.
“Hắn để tờ giấy ở đâu mà ngươi tìm được?” Thiên Tôn nghi hoặc.
“Khụ khụ.” Yêu Trường Thiên ho khan một tiếng, hàm hàm hồ hồ trả lời, “Trong vò rượu.”
“Vò rượu nào cơ?” Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều buồn bực.
“Thì cái chỗ mà… trong sân nhà ở Thiên Sơn ngươi có chôn vò rượu…” Yêu Trường Thiên chắp tay sau lưng, ngửa mặt tiếp tục nhìn trời.
“A!” Thiên Tôn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ngươi thế nhưng thừa dịp ta không có mặt liền đi trộm rượu của ta!”
“Mới chỉ uống có vài chén, dễ giận như vậy để làm chi?” Yêu Trường Thiên nói thầm một câu.
Ân Hậu bừng tỉnh đại ngộ, “Ta đang muốn nói rượu chôn hơn một trăm năm như thế nào lại có mùi hương mới như thế.”
Thiên Tôn dậm chân muốn đuổi đánh Yêu Trường Thiên, “Ngươi thừa dịp ta không có mặt liền uống rượu của ta sau đó ra quán mua rượu mới đổ vào có phải hay không!”
Yêu Trường Thiên chợt lóe không ảnh, trốn được phía sau Ân Hậu, híp mắt nhìn Thiên Tôn.
Hai người trên đường cái giằng co không ngớt.
Ân Hậu quyết định mặc kệ, không đi để ý tới hai người, quay qua hỏi, “Tờ giấy Yêu Vương chính xác giấu chỗ nào?”
“Thư cùng tờ giấy đều đặt ở trong một cái bình rượu trống không.” Yêu Trường Thiên nói xong, từ đâu đó lấy ra một tờ giấy đưa cho Thiên Tôn.
Thiên Tôn tiếp nhận đến vừa thấy, chữ viết quen thuộc của Yêu Vương, viết ngắn gọn một hàng chữ —— trộm rượu, đem phong thư này giao cho nhóm Tương Du.
Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhìn Yêu Trường Thiên.
Yêu Trường Thiên ôm cánh tay đi qua nhìn phong thư, tò mò, “Theo Vạn Chú Cung lại có quan hệ? Các ngươi gần đây đang làm cái quỷ gì?”
Ân Hậu đại khái nhìn lướt qua thư, nhíu mày, nói nhanh “Không ổn”, liền ý bảo Thiên Tôn cùng Yêu Trường Thiên là —— tìm một chỗ nói chuyện.
Ba lão đầu cầm thư của Yêu Vương đi rồi, liền quên mất Hi Cổ Lục cùng Tiểu Tứ Tử chạy phía trước.
Lúc này, Hi Cổ Lục khiêng Tiểu Tứ Tử, đi tới cửa thành náo nhiệt.
Lúc này đúng là tấp nập người, thật nhiều đều là đến xem náo nhiệt, cũng là Triệu Trinh làm ra cái phần thưởng miêu đại hội kia, hơn nữa dân chúng Khai Phong Thành nói chung đều rất nhàn, vì thế quanh chu vi thật nhiều người.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai Hi Cổ Lục, ngẩng mặt nhìn Tiểu Lương Tử nhà hắn xem có đến đây không.
Hi Cổ Lục dậm dậm chân, liền hỏi, “Tiểu thị chỉ, Tiểu Lương Tử bọn họ ở đâu?”
Lên tiếng nói ra, lại không có nghe đến Tiểu Tứ Tử trả lời.
Hi Cổ Lục quay đầu vừa thấy, sửng sốt… Tiểu Tứ Tử đâu rồi? Hi Cổ Lục ngốc lăng tại chỗ, xoay mình hai vòng, sờ sờ bả vai lại sờ sờ đầu, vừa rồi Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai chính mình đâu?
Nghĩ có thể hay không là ngã xuống hay nhảy xuống trên mặt đất, Hi Cổ Lục cúi đầu nhìn, đừng nhìn hắn có vẻ ngốc nghếch, thực ra hắn cũng không ngốc, Tiểu Tứ Tử nếu bị rơi trên mặt đất tự nhiên sẽ có tiếng động, hắn cũng không có khả năng không phát hiện, vừa rồi một chút cảm giác đều không có mà Tiểu Tứ Tử lại đột nhiên tiêu thất, không cần nghĩ nhiều, đây là do một cao thủ nội công thâm hậu đã lén ôm đi!
Hi Cổ Lục khắp nơi tìm kiếm, phát hiện nhiều người quá nên không chỗ nào nhìn thấy, đứng lại rống lớn, “Tiểu Tứ Tử!”
Tiếng hét này của Hi Cổ Lục cũng không phải là đùa giởn, người ở chu vi xung quanh chấn động thậm chí còn có vài người hôn mê, soạt một chút, nguyên bản cửa thành nháo động lớn đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Hi Cổ Lục không có nghe đến Tiểu Tứ Tử đáp lại, đánh giá hẳn là đã chạy xa, vì thế… Hắn từ trong lồng ngực móc ra một cái túi. Túi kia cách đây không lâu Âu Dương Thiếu Chinh đưa cho hắn, bên trong có mấy tên lệnh dùng liên lạc. Âu Dương nói với hắn, nếu là gặp được người nào tìm phiền toái, liền ném tên màu xanh lá, gặp nguy hiểm ném tên màu đỏ…
Hi Cổ Lục thấy trong tay một nắm tên lệnh cũng chia không rõ được cái gì là cái gì nên mặc kệ, hắn vung tay một cái… Đem một túi toàn tên lệnh ném lên trời, nháy mắt… Trên trời giống như vừa được nã pháo, bùm bùm nổ tung, đủ mọi màu sắc làm thành một đoàn.
…
Trong hoàng cung.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường đi, mới đụng phải Triệu Phổ cùng Công Tôn, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe đến xa xa “bùm bùm” ồn ào loạn lên.
Trên nóc nhà, Tử Ảnh ngửa mặt nhìn, “Hoắc, ai đem tên lệnh dùng như pháo hoa mà ném thế này?”
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, hắn trước kia gặp qua trận này rồi, khi đó đánh giặc trên chiến trường, Hi Cổ Lục cũng là như thế này ném loạn một mạch…
“Hi Cổ Lục?” Triệu Phổ nhíu mày.
“Hắn không phải theo Tiểu Tứ Tử, còn có ngoại công ta cùng Thiên Tôn đồng thời ở Thái Bạch Cư ăn cơm sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Cùng Tiểu Tứ Tử ở một chỗ?!” Công Tôn cả kinh.
Mọi người cũng quản không được nhiều chuyện như vậy, trước tiên theo phương hướng tên lệnh liền vội vã đi.
…
Mà lúc này, trên quan đạo ngoài cửa thành Bắc, đội ngũ Lang Vương bảo cùng Ma Quỷ Thành song song đi tới.
Trong xe ngựa, Tiểu Lương Tử ngáp, một bên Lâm Dạ Hỏa liền liếc hắn, “Ngươi xem ngươi mới vài tuổi cả ngày ngáp mấy chục lần liền!”
Tiểu Lương Tử bĩu môi, “Đều tại ngươi, trên đường cứ liên tục dừng mua cái đặc sản gì, nếu không sáng nay đã tới nơi! Ta đã lâu không gặp Cận nhi rồi!”
“Ngươi có nửa ngày thêm cũng phải so đo a?” Lâm Dạ Hỏa cầm một chai hương liệu bách hoa mở nắp thưởng thức mùi vị, “Còn tuổi nhỏ gấp cái gì? Đại hòa thượng hơn một trăm tuổi liền không nóng nảy.”
Hắn vừa nói chuyện, Vô Sa đại sư đang ngủ gật mà dựa vào đệm của Tiểu Lương Tử đột nhiên mở mắt.
Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử cho rằng Đại hòa thượng bị đánh thức, cả liền đều trừng mắt nhìn nhau, ý tứ —— đều tại ngươi!
Chính là Vô Sa đại sư sau đó liền ngồi dậy.
Đại hòa thượng nhẹ nhàng sờ sờ cằm, nghiêng đầu lắng tai nghe tựa hồ vừa cảm thấy cái gì.
Cùng lúc đó, màn xe mở ra, Túc Thanh thăm dò tiến vào nói, “Hình như là đã xảy ra chuyện gì, trên trời cửa thành Bắc bên kia đột nhiên xuất hiện thực nhiều tên lệnh.”
“Thực nhiều tên lệnh?” Lâm Dạ Hỏa đang muốn ra ngoài nhìn liếc mắt một cái, Vô Sa đại sư đột nhiên nói, “Đồ nhi.”
Lâm Dạ Hỏa sửng sốt, quay đầu lại nhìn Đại hòa thượng.
Vô Sa đại sư vươn tay tay chỉ mặt Đông, nói, “Phương hướng kia có người đến, khinh công tốt lắm, động tác rất nhanh, đi chặn đứng người nọ.”
Lâm Dạ Hỏa chợt lóe thân, liền sau đã không thấy.
Tiểu Lương Tử chạy ra nhìn nhìn trái phải, cũng đuổi theo Lâm Dạ Hỏa đi.
…
Lâm Dạ Hỏa dựa theo Vô Sa đại sư phân phó, hướng Đông không ngừng chạy theo, quả nhiên, xuyên qua một mảnh rừng thưa, đến một điểm khác trên quan đạo, cũng cảm giác có một cỗ nội kình mang theo gió mà đến, tốc độ cực nhanh, tựa hồ là một cao thủ đang chạy như điên.
Hỏa Phượng mặc kệ là ai, sư phụ hắn nói hắn ngăn đón lại, vì thế hắn hướng trên quan đạo vừa đứng, vung hai tay lên… Một cỗ nội kình hướng phía phương hướng đối phương chính diện quét qua, bụi trên mặt đất nháy mắt bay lên, đồng thời, một bóng người xuất hiện.
Đối phương đại khái cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên xuất hiện người chặn đường, hơn nữa Lâm Dạ Hỏa nội lực cực cao, Vô Phong chưởng mang nội kình quấy rầy khinh công đối phương, nếu không dừng lại sẽ dẫn theo một hơi loạn, khả năng sẽ bị nội thương.
Bị bắt dừng bước lại, hai bên tại quan đạo giằng co.
Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay, đánh giá người bị chính mình ngăn lại… Chỉ thấy đó là một hắc y nhân, mặt bịt kín chỉ lộ ra đôi mắt, trên vai khiêng túi vải bố, mà trông cái túi cũng không nhỏ.
Hỏa Phượng một bên lông mày liền nhướn lên, nhìn ăn diện thật khả nghi!
Hắc y nhân kia mở miệng, “Ngươi cùng ta không oán không cừu, tự dưng chặn đường ta làm gì!”
Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay, “Ngươi mang theo bộ dáng có chút khả nghi, trong túi là cái gì?”
Hắc y nhân theo bản năng nghiêng người, ngăn cản tầm mắt Lâm Dạ Hỏa nhìn về phía cái túi, nói, “Cùng ngươi không quan hệ.”
Hỏa Phượng vốn là cũng không rõ ràng lắm Đại hòa thượng để hắn ngăn Hắc y nhân kia lại làm chi, hơn nữa đích thực là nước giếng không phạm nước sông, bất quá… Đối phương vừa rồi theo bản năng làm một cái động tác che chắn, khiến cho Lâm Dạ Hỏa khởi lòng nghi ngờ, trong túi kia là cái gì vậy?
Vừa lúc hiếu kỳ, đột nhiên, chỉ thấy túi kia động một cái.
Lâm Dạ Hỏa cả kinh —— hay nha! Bên trong có thứ còn sống?
Hỏa Phượng liền nghiêng đầu bắt đầu nhìn nhìn, độ lớn của túi kia mà đựng một người lớn khẳng định không đủ, nhưng nếu là đựng chó mèo gì lại có vẻ quá lớn…
Cân nhắc một chút, Lâm Dạ Hỏa vỗ tay một cái, “Ai nha! Ngươi là đang bắt theo tiểu hài nhi có phải hay không?!”
Hắc y nhân ánh mắt đột nhiên phát lạnh, chợt lóe thân…
Lâm Dạ Hỏa chỉ thấy bóng đen lướt qua bên người cấp tốc, trong lòng ngược lại giật mình, người này rốt cuộc từ đâu a, khinh công không tồi!
Bất quá muốn từ bên người Hỏa Phượng đi qua cũng không phải là kiện chuyện dễ dàng, Lâm Dạ Hỏa lách qua một chút, vươn tay kéo cái túi một lần, chợt nghe đến “xoẹt” một tiếng.
Hắc y nhân kia đi phía trước, Lâm Dạ Hỏa ở phía sau, Hỏa Phượng trên tay dùng sức, vải túi kia dù có bền chắc tới đâu cũng chịu không nổi lực kéo như vậy, rách ra một cái lỗ hổng lớn, chỉ thấy từ bên trong một vật tròn tròn mũm mĩm màu trắng bị lăn ra.
“Ta tới rồi!”
Lâm Dạ Hỏa cùng hắc y nhân kia mỗi người một tay kéo nửa cái túi, thối lui hai bước, liền nhìn đến từ góc khuất nào đó một cái bóng đen nhỏ chạy ra, vọt tới giữa hai người bọn họ, nhoài về phía cục màu trắng bay đến giữa không trung mà một phen tiếp được.
Hắc y nhân kia đưa tay phải bắt Tiêu Lương, Lâm Dạ Hỏa cũng đưa tay đến, chặn hắc y nhân kia lại, hai người liền bắt đầu đánh nhau.
Tiểu Lương Tử tại giữa không trung ôm lấy kia vật thể kia, không hiểu sao cảm thấy cảm giác ôm rất quen thuộc.
Lâm Dạ Hỏa theo hắc y nhân giao thủ đồng thời nội lực được đẩy ra bên ngoài quét qua, nhắc nhở Tiểu Lương Tử lui xa một chút, tránh hắn ở chỗ phụ cận bị ngộ thương.
Tiểu Lương Tử bay ra thật xa, ôm lấy vật màu trắng kia rơi xuống đất, giờ mới phát hiện thứ mình ôm lấy chính là một cái bao vải bố màu trắng mềm mại, bên trong tựa hồ là một tiểu hài nhi, đang “ô ô” kêu và giãy dụa.
Tiểu Lương Tử đem dây cột một đầu túi kéo ra, chỉ thấy từ bên trong một cái đầu tròn tròn chui ra, “Ha…” thở hắt một tiếng, thanh âm thực quen tai.
Tiểu Lương Tử cúi đầu vừa thấy người chui ra khỏi túi, người nọ cũng nhìn lại hắn, hai bên cứ thế đối diện nhìn nhau, Tiểu Lương Tử hít một ngụm khí, tiểu hài nhi ở trong cái túi trước mắt mang khuôn mặt nhỏ nhắn buồn đến đỏ bừng, đúng là Cận nhi nhà hắn!
“Cận nhi?!” Tiểu Lương Tử há to miệng, Tiểu Tứ Tử lập tức nhào vào lòng hắn, nước mắt lưng tròng, “Tiểu Lương Tử!”
Tiêu Lương sửng sốt một lúc, sau đó liền ôm chặt tiểu hài tử đang sợ hãi vào lòng, đối Lâm Dạ Hỏa rống to, “Hoả Kê! Ngươi không được làm cho hắn chạy!”
Lâm Dạ Hỏa lúc này ánh mắt cũng đã thay đổi, vung túi vải trong tay, cười lạnh nhìn hắc y nhân kia, “Cái này giờ cũng không phải là không oán không cừu a!”
Thiên Tôn vuốt cằm từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Triển Chiêu lôi kéo Bạch Ngọc Đường lách qua dòng người ngược xuôi đông đúc trên đường cái Khai Phong Phủ, Triển Chiêu bản thân động tác cực nhanh lại linh hoạt không khác gì một con mèo, Bạch Ngọc Đường bị hắn kéo chạy khắp nơi. Dường như đã quen rồi, mọi người trong Khai Phong Thành tựa hồ hoàn toàn thấy bình thường trước hình ảnh này, ngày thường Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm cũng hay bị Triển Chiêu kéo đi trên đường cái, cũng không một lần thấy hắn sinh khí.
Thiên Tôn nâng cằm, nhìn hai thân ảnh một đỏ một trắng, hơi hơi cười cười.
Ân Hậu lúc này cũng dựa vào lưng ghế dựa, nhìn phương hướng ngoài cửa sổ.
Tiểu Tứ Tử đang cầm chén trà vừa uống, nhìn lúc này Thiên Tôn cùng Ân Hậu khóe miệng tươi cười, thực cũng khiến người khác an tâm mà mỉm cười theo.
Chính lúc này, Hi Cổ Lục nhẹ nhàng chọt chọt Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Hi Cổ Lục liền hỏi, “Tiểu thị chỉ, Triển Đại Oa lấy bổng lộc triều đình ra sao, hắn chủ yếu làm việc gì a?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ân, Miêu Miêu cùng phụ thân đều là người của Khai Phong Phủ, giúp đỡ Bao đại nhân bắt người xấu a.”
“A…” Hi Cổ Lục hỏi tiếp, “Thế Đại Oa của ta cùng Bạch Đại Oa thì sao?”
Tiểu Tứ Tử tự trừng mắt nhìn, nghiêng đầu, “Ân… Hai người bọn họ cũng không phải người của Khai Phong Phủ.”
“Vậy hai người bọn hắn giúp đỡ tra án nhiều thế để làm chi a?” Hi Cổ Lục buồn bực, “Mẹ ta kể, Đại Oa cũng không có ở tại vương phủ đâu!”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, “Tiểu hồ lô, ta gần đây học được một cái từ, khả năng nói đúng là về hai người bọn họ!”
Hi Cổ Lục nghiêm túc hỏi Tiểu Tứ Tử, “Là cái gì a? Đại nương nhà ta nói người Trung Nguyên trong bụng toàn là chữ nghĩa, có thể để ta học thêm chút đỉnh!”
Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay nhỏ bé ra quơ quơ, nói, “Kêu là phu xướng phu tùy!”
“Khụ khụ…” Ân Hậu còn đang uống trà, lập tức bị sặc nước.
Thiên Tôn đồng tình mà nhìn về phía hai người kia, Tiểu Tứ Tử đây là lại cùng ai học cái kiến thức loạn thất bát tao gì, Công Tôn mà nghe được hẳn sẽ muốn đánh mông hắn.
Hi Cổ Lục còn mang vẻ thực nghiêm túc mà học hỏi về cái cụm từ mới.
Lúc này, chỉ thấy một ảnh vệ mới hạ xuống, xuất hiện tại ngoài cửa sổ, đối mọi người nói, “Lang Vương bảo cùng đội ngũ Thượng Quan Ma Quỷ Thành nói, bọn họ đã tới sát gần kinh thành, phỏng chừng thời gian ngắn nữa thôi là tới nơi rồi!”
“Oa!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay.
Hi Cổ Lục lập tức bế hắn lên vai rồi lao xuống lầu, chuẩn bị đón tiếp Tiểu Lương Tử đi.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng xuống lầu, hai người theo một lớn một nhỏ phía trước hướng phương hướng cửa thành đi, vừa suy nghĩ chút tâm tư.
Thiên Tôn hỏi, “Thật sự không cần lo lắng sao?”
Ân Hậu cười gượng một tiếng, “Lo lắng cũng vô dụng.”
Thiên Tôn đột nhiên nhìn Ân Hậu, hỏi, “Nếu cho ngươi chọn một chỗ quy thiên, ngươi sẽ chọn chỗ nào đây a?”
Ân Hậu sờ sờ cái mũi, tựa hồ cảm thấy rất tốt nên còn bật cười, nhìn Thiên Tôn, “Đã nhiều tuổi như vậy, nói thế không phải xui xẻo sao?”
Thiên Tôn ôm cánh tay, “Ta không tin ngươi chưa từng nghĩ về vấn đề này, chết ở Ma Cung sao? Có thực nhiều người làm bạn?”
Ân Hậu nhìn Thiên Tôn, “Vậy còn ngươi? Thiên Sơn? Chỗ nào tới hồi chỗ nào đi?”
Thiên Tôn cười cười, nói, “Ta sẽ không chết tại Thiên Sơn đâu, Ngọc Đường viếng mồ mả sẽ gặp nhiều phiền toái.”
Ân Hậu nhìn trời, cười nói, “Ngươi chết rồi mới xuất hiện cảnh tượng một tâm nguyện có thể thực hiện.”
Thiên Tôn tò mò, “Tâm nguyện gì?”
“Nhìn đồ đệ ngươi ở trước mộ phần ngươi khóc toáng lên đến bi thương.” Ân Hậu trêu chọc hắn.
Thiên Tôn cũng cười, nghiêng đầu, “Như thế quả thực rất khiến người chờ mong.”
“Hoắc, hai ngươi bình thường tán gẫu đều chọn đề tài như thế a, thật sự là không gì kiêng kỵ hết.”
Đột nhiên, phía sau hai người truyền đến thanh âm nói chuyện.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngược lại không hề kinh động, đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Yêu Trường Thiên vung ống tay áo, xuất hiện tại phía sau hai người bọn họ.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời thở dài.
Yêu Trường Thiên sờ sờ ngực, có chút đả kích, “Hai ngươi không cần vừa nhìn đến ta đã liền thở dài đi? Ta khiến cho nhiều người ngại nhận mặt như vậy sao?”
“Ghét bỏ không phải bản thân ngươi.” Thiên Tôn lấy tay chỉ hắn.
Ân Hậu gật đầu, “Ghét bỏ chính là việc ngươi loại thời điểm này tự dưng lại đến.”
Yêu Trường Thiên không hiểu, “A?”
“Chính lúc lo lắng sự tình Vạn Chú Cung ngươi liền hiện ra.” Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều lắc đầu, cho nên nói sợ cái gì thì lại hay đụng phải nó cũng không sai.
Yêu Trường Thiên ôm cánh tay, nhíu mày, “Vạn Chú Cung như thế nào liền có liên hệ đây?”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều kinh ngạc, nhìn hắn, “Ngươi không phải vì sự tình Vạn Chú Cung mà tới?”
Yêu Trường Thiên vươn tay đến trước ngực sờ sờ, lấy ra một phong thư, miệng nói, “Tìm được một tờ giấy, nên ta mang cho các ngươi phong thư.”
Thiên Tôn có chút không hiểu, “Ai đưa cho ngươi tờ giấy mà viết thư?”
Yêu Trường Thiên nhìn trời, “Tờ giấy Yêu Vương lưu lại.”
Ân Hậu vươn tay tiếp nhận, quả nhiên chỉ thấy trên phong thư là Yêu Vương tự tay viết hai chữ “Tương Du”, nháy mắt đột nhiên hoài niệm ùa về, đồng thời lại thấy dở khóc dở cười.
“Hắn để tờ giấy ở đâu mà ngươi tìm được?” Thiên Tôn nghi hoặc.
“Khụ khụ.” Yêu Trường Thiên ho khan một tiếng, hàm hàm hồ hồ trả lời, “Trong vò rượu.”
“Vò rượu nào cơ?” Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều buồn bực.
“Thì cái chỗ mà… trong sân nhà ở Thiên Sơn ngươi có chôn vò rượu…” Yêu Trường Thiên chắp tay sau lưng, ngửa mặt tiếp tục nhìn trời.
“A!” Thiên Tôn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ngươi thế nhưng thừa dịp ta không có mặt liền đi trộm rượu của ta!”
“Mới chỉ uống có vài chén, dễ giận như vậy để làm chi?” Yêu Trường Thiên nói thầm một câu.
Ân Hậu bừng tỉnh đại ngộ, “Ta đang muốn nói rượu chôn hơn một trăm năm như thế nào lại có mùi hương mới như thế.”
Thiên Tôn dậm chân muốn đuổi đánh Yêu Trường Thiên, “Ngươi thừa dịp ta không có mặt liền uống rượu của ta sau đó ra quán mua rượu mới đổ vào có phải hay không!”
Yêu Trường Thiên chợt lóe không ảnh, trốn được phía sau Ân Hậu, híp mắt nhìn Thiên Tôn.
Hai người trên đường cái giằng co không ngớt.
Ân Hậu quyết định mặc kệ, không đi để ý tới hai người, quay qua hỏi, “Tờ giấy Yêu Vương chính xác giấu chỗ nào?”
“Thư cùng tờ giấy đều đặt ở trong một cái bình rượu trống không.” Yêu Trường Thiên nói xong, từ đâu đó lấy ra một tờ giấy đưa cho Thiên Tôn.
Thiên Tôn tiếp nhận đến vừa thấy, chữ viết quen thuộc của Yêu Vương, viết ngắn gọn một hàng chữ —— trộm rượu, đem phong thư này giao cho nhóm Tương Du.
Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhìn Yêu Trường Thiên.
Yêu Trường Thiên ôm cánh tay đi qua nhìn phong thư, tò mò, “Theo Vạn Chú Cung lại có quan hệ? Các ngươi gần đây đang làm cái quỷ gì?”
Ân Hậu đại khái nhìn lướt qua thư, nhíu mày, nói nhanh “Không ổn”, liền ý bảo Thiên Tôn cùng Yêu Trường Thiên là —— tìm một chỗ nói chuyện.
Ba lão đầu cầm thư của Yêu Vương đi rồi, liền quên mất Hi Cổ Lục cùng Tiểu Tứ Tử chạy phía trước.
Lúc này, Hi Cổ Lục khiêng Tiểu Tứ Tử, đi tới cửa thành náo nhiệt.
Lúc này đúng là tấp nập người, thật nhiều đều là đến xem náo nhiệt, cũng là Triệu Trinh làm ra cái phần thưởng miêu đại hội kia, hơn nữa dân chúng Khai Phong Thành nói chung đều rất nhàn, vì thế quanh chu vi thật nhiều người.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai Hi Cổ Lục, ngẩng mặt nhìn Tiểu Lương Tử nhà hắn xem có đến đây không.
Hi Cổ Lục dậm dậm chân, liền hỏi, “Tiểu thị chỉ, Tiểu Lương Tử bọn họ ở đâu?”
Lên tiếng nói ra, lại không có nghe đến Tiểu Tứ Tử trả lời.
Hi Cổ Lục quay đầu vừa thấy, sửng sốt… Tiểu Tứ Tử đâu rồi? Hi Cổ Lục ngốc lăng tại chỗ, xoay mình hai vòng, sờ sờ bả vai lại sờ sờ đầu, vừa rồi Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai chính mình đâu?
Nghĩ có thể hay không là ngã xuống hay nhảy xuống trên mặt đất, Hi Cổ Lục cúi đầu nhìn, đừng nhìn hắn có vẻ ngốc nghếch, thực ra hắn cũng không ngốc, Tiểu Tứ Tử nếu bị rơi trên mặt đất tự nhiên sẽ có tiếng động, hắn cũng không có khả năng không phát hiện, vừa rồi một chút cảm giác đều không có mà Tiểu Tứ Tử lại đột nhiên tiêu thất, không cần nghĩ nhiều, đây là do một cao thủ nội công thâm hậu đã lén ôm đi!
Hi Cổ Lục khắp nơi tìm kiếm, phát hiện nhiều người quá nên không chỗ nào nhìn thấy, đứng lại rống lớn, “Tiểu Tứ Tử!”
Tiếng hét này của Hi Cổ Lục cũng không phải là đùa giởn, người ở chu vi xung quanh chấn động thậm chí còn có vài người hôn mê, soạt một chút, nguyên bản cửa thành nháo động lớn đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Hi Cổ Lục không có nghe đến Tiểu Tứ Tử đáp lại, đánh giá hẳn là đã chạy xa, vì thế… Hắn từ trong lồng ngực móc ra một cái túi. Túi kia cách đây không lâu Âu Dương Thiếu Chinh đưa cho hắn, bên trong có mấy tên lệnh dùng liên lạc. Âu Dương nói với hắn, nếu là gặp được người nào tìm phiền toái, liền ném tên màu xanh lá, gặp nguy hiểm ném tên màu đỏ…
Hi Cổ Lục thấy trong tay một nắm tên lệnh cũng chia không rõ được cái gì là cái gì nên mặc kệ, hắn vung tay một cái… Đem một túi toàn tên lệnh ném lên trời, nháy mắt… Trên trời giống như vừa được nã pháo, bùm bùm nổ tung, đủ mọi màu sắc làm thành một đoàn.
…
Trong hoàng cung.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường đi, mới đụng phải Triệu Phổ cùng Công Tôn, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe đến xa xa “bùm bùm” ồn ào loạn lên.
Trên nóc nhà, Tử Ảnh ngửa mặt nhìn, “Hoắc, ai đem tên lệnh dùng như pháo hoa mà ném thế này?”
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, hắn trước kia gặp qua trận này rồi, khi đó đánh giặc trên chiến trường, Hi Cổ Lục cũng là như thế này ném loạn một mạch…
“Hi Cổ Lục?” Triệu Phổ nhíu mày.
“Hắn không phải theo Tiểu Tứ Tử, còn có ngoại công ta cùng Thiên Tôn đồng thời ở Thái Bạch Cư ăn cơm sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Cùng Tiểu Tứ Tử ở một chỗ?!” Công Tôn cả kinh.
Mọi người cũng quản không được nhiều chuyện như vậy, trước tiên theo phương hướng tên lệnh liền vội vã đi.
…
Mà lúc này, trên quan đạo ngoài cửa thành Bắc, đội ngũ Lang Vương bảo cùng Ma Quỷ Thành song song đi tới.
Trong xe ngựa, Tiểu Lương Tử ngáp, một bên Lâm Dạ Hỏa liền liếc hắn, “Ngươi xem ngươi mới vài tuổi cả ngày ngáp mấy chục lần liền!”
Tiểu Lương Tử bĩu môi, “Đều tại ngươi, trên đường cứ liên tục dừng mua cái đặc sản gì, nếu không sáng nay đã tới nơi! Ta đã lâu không gặp Cận nhi rồi!”
“Ngươi có nửa ngày thêm cũng phải so đo a?” Lâm Dạ Hỏa cầm một chai hương liệu bách hoa mở nắp thưởng thức mùi vị, “Còn tuổi nhỏ gấp cái gì? Đại hòa thượng hơn một trăm tuổi liền không nóng nảy.”
Hắn vừa nói chuyện, Vô Sa đại sư đang ngủ gật mà dựa vào đệm của Tiểu Lương Tử đột nhiên mở mắt.
Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử cho rằng Đại hòa thượng bị đánh thức, cả liền đều trừng mắt nhìn nhau, ý tứ —— đều tại ngươi!
Chính là Vô Sa đại sư sau đó liền ngồi dậy.
Đại hòa thượng nhẹ nhàng sờ sờ cằm, nghiêng đầu lắng tai nghe tựa hồ vừa cảm thấy cái gì.
Cùng lúc đó, màn xe mở ra, Túc Thanh thăm dò tiến vào nói, “Hình như là đã xảy ra chuyện gì, trên trời cửa thành Bắc bên kia đột nhiên xuất hiện thực nhiều tên lệnh.”
“Thực nhiều tên lệnh?” Lâm Dạ Hỏa đang muốn ra ngoài nhìn liếc mắt một cái, Vô Sa đại sư đột nhiên nói, “Đồ nhi.”
Lâm Dạ Hỏa sửng sốt, quay đầu lại nhìn Đại hòa thượng.
Vô Sa đại sư vươn tay tay chỉ mặt Đông, nói, “Phương hướng kia có người đến, khinh công tốt lắm, động tác rất nhanh, đi chặn đứng người nọ.”
Lâm Dạ Hỏa chợt lóe thân, liền sau đã không thấy.
Tiểu Lương Tử chạy ra nhìn nhìn trái phải, cũng đuổi theo Lâm Dạ Hỏa đi.
…
Lâm Dạ Hỏa dựa theo Vô Sa đại sư phân phó, hướng Đông không ngừng chạy theo, quả nhiên, xuyên qua một mảnh rừng thưa, đến một điểm khác trên quan đạo, cũng cảm giác có một cỗ nội kình mang theo gió mà đến, tốc độ cực nhanh, tựa hồ là một cao thủ đang chạy như điên.
Hỏa Phượng mặc kệ là ai, sư phụ hắn nói hắn ngăn đón lại, vì thế hắn hướng trên quan đạo vừa đứng, vung hai tay lên… Một cỗ nội kình hướng phía phương hướng đối phương chính diện quét qua, bụi trên mặt đất nháy mắt bay lên, đồng thời, một bóng người xuất hiện.
Đối phương đại khái cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên xuất hiện người chặn đường, hơn nữa Lâm Dạ Hỏa nội lực cực cao, Vô Phong chưởng mang nội kình quấy rầy khinh công đối phương, nếu không dừng lại sẽ dẫn theo một hơi loạn, khả năng sẽ bị nội thương.
Bị bắt dừng bước lại, hai bên tại quan đạo giằng co.
Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay, đánh giá người bị chính mình ngăn lại… Chỉ thấy đó là một hắc y nhân, mặt bịt kín chỉ lộ ra đôi mắt, trên vai khiêng túi vải bố, mà trông cái túi cũng không nhỏ.
Hỏa Phượng một bên lông mày liền nhướn lên, nhìn ăn diện thật khả nghi!
Hắc y nhân kia mở miệng, “Ngươi cùng ta không oán không cừu, tự dưng chặn đường ta làm gì!”
Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay, “Ngươi mang theo bộ dáng có chút khả nghi, trong túi là cái gì?”
Hắc y nhân theo bản năng nghiêng người, ngăn cản tầm mắt Lâm Dạ Hỏa nhìn về phía cái túi, nói, “Cùng ngươi không quan hệ.”
Hỏa Phượng vốn là cũng không rõ ràng lắm Đại hòa thượng để hắn ngăn Hắc y nhân kia lại làm chi, hơn nữa đích thực là nước giếng không phạm nước sông, bất quá… Đối phương vừa rồi theo bản năng làm một cái động tác che chắn, khiến cho Lâm Dạ Hỏa khởi lòng nghi ngờ, trong túi kia là cái gì vậy?
Vừa lúc hiếu kỳ, đột nhiên, chỉ thấy túi kia động một cái.
Lâm Dạ Hỏa cả kinh —— hay nha! Bên trong có thứ còn sống?
Hỏa Phượng liền nghiêng đầu bắt đầu nhìn nhìn, độ lớn của túi kia mà đựng một người lớn khẳng định không đủ, nhưng nếu là đựng chó mèo gì lại có vẻ quá lớn…
Cân nhắc một chút, Lâm Dạ Hỏa vỗ tay một cái, “Ai nha! Ngươi là đang bắt theo tiểu hài nhi có phải hay không?!”
Hắc y nhân ánh mắt đột nhiên phát lạnh, chợt lóe thân…
Lâm Dạ Hỏa chỉ thấy bóng đen lướt qua bên người cấp tốc, trong lòng ngược lại giật mình, người này rốt cuộc từ đâu a, khinh công không tồi!
Bất quá muốn từ bên người Hỏa Phượng đi qua cũng không phải là kiện chuyện dễ dàng, Lâm Dạ Hỏa lách qua một chút, vươn tay kéo cái túi một lần, chợt nghe đến “xoẹt” một tiếng.
Hắc y nhân kia đi phía trước, Lâm Dạ Hỏa ở phía sau, Hỏa Phượng trên tay dùng sức, vải túi kia dù có bền chắc tới đâu cũng chịu không nổi lực kéo như vậy, rách ra một cái lỗ hổng lớn, chỉ thấy từ bên trong một vật tròn tròn mũm mĩm màu trắng bị lăn ra.
“Ta tới rồi!”
Lâm Dạ Hỏa cùng hắc y nhân kia mỗi người một tay kéo nửa cái túi, thối lui hai bước, liền nhìn đến từ góc khuất nào đó một cái bóng đen nhỏ chạy ra, vọt tới giữa hai người bọn họ, nhoài về phía cục màu trắng bay đến giữa không trung mà một phen tiếp được.
Hắc y nhân kia đưa tay phải bắt Tiêu Lương, Lâm Dạ Hỏa cũng đưa tay đến, chặn hắc y nhân kia lại, hai người liền bắt đầu đánh nhau.
Tiểu Lương Tử tại giữa không trung ôm lấy kia vật thể kia, không hiểu sao cảm thấy cảm giác ôm rất quen thuộc.
Lâm Dạ Hỏa theo hắc y nhân giao thủ đồng thời nội lực được đẩy ra bên ngoài quét qua, nhắc nhở Tiểu Lương Tử lui xa một chút, tránh hắn ở chỗ phụ cận bị ngộ thương.
Tiểu Lương Tử bay ra thật xa, ôm lấy vật màu trắng kia rơi xuống đất, giờ mới phát hiện thứ mình ôm lấy chính là một cái bao vải bố màu trắng mềm mại, bên trong tựa hồ là một tiểu hài nhi, đang “ô ô” kêu và giãy dụa.
Tiểu Lương Tử đem dây cột một đầu túi kéo ra, chỉ thấy từ bên trong một cái đầu tròn tròn chui ra, “Ha…” thở hắt một tiếng, thanh âm thực quen tai.
Tiểu Lương Tử cúi đầu vừa thấy người chui ra khỏi túi, người nọ cũng nhìn lại hắn, hai bên cứ thế đối diện nhìn nhau, Tiểu Lương Tử hít một ngụm khí, tiểu hài nhi ở trong cái túi trước mắt mang khuôn mặt nhỏ nhắn buồn đến đỏ bừng, đúng là Cận nhi nhà hắn!
“Cận nhi?!” Tiểu Lương Tử há to miệng, Tiểu Tứ Tử lập tức nhào vào lòng hắn, nước mắt lưng tròng, “Tiểu Lương Tử!”
Tiêu Lương sửng sốt một lúc, sau đó liền ôm chặt tiểu hài tử đang sợ hãi vào lòng, đối Lâm Dạ Hỏa rống to, “Hoả Kê! Ngươi không được làm cho hắn chạy!”
Lâm Dạ Hỏa lúc này ánh mắt cũng đã thay đổi, vung túi vải trong tay, cười lạnh nhìn hắc y nhân kia, “Cái này giờ cũng không phải là không oán không cừu a!”
Danh sách chương