Thiên Mẫu bị bắt giữ …….

Tin tức này truyền ra, ngay lập tức liền chấn động toàn bộ Tuyết châu phủ, mặc dù khí trời khắc nghiệt, trên đường vẫn có thật nhiều người đến vây quanh nhìn xem.

Thiên Mẫu bị giam trong một chiếc cũi, đặt trên mã xa, xung quanh còn có màn che.

Không ít dân chúng đều hiếu kỳ, nhưng mà cũng không có nhìn thấy, có mấy tiểu hài nhi còn để chỏm đào đột nhiên cầm đá ném vào cũi tù.

Mấy hòn đá vừa ném một cái, màn che vốn không được giắt chặt lắm liền rơi xuống, trong lồng xe xuất hiện một nữ nhân mặc bạch y, trên mặt còn có băng bó, giống như là vừa mới xử lý qua loa vết thương vậy.

Nhưng thật ra cái này trước mắt mọi người thật có hiệu quả, lúc hóa trang cho A Quy, vừa đúng lúc nàng bị thương, trên tai còn có băng gạc, thoạt nhìn càng giống như thật.

Thấy rèm rơi xuống, A Quy đột nhiên há miệng hướng về phía đoàn người mà rống lên.

“Nương a !”

“A !”

“Thật sự là Thiên mẫu đó, thấy không, thấy không !”

“Yêu quái nha !”

Đám người bỗng ồn ào lên, còn có không ít người muốn nhặt đá ném chết nàng.

Đồ ăn, cùng đá cục to nhỏ cứ thế mà rào rào bay đến.

A Quy cau mày cúi đầu, tâm nói, nhịn ………

Nàng đã chuẩn bị tinh thần tốt lăm nhưng mà lại không có thấy đồ ăn đó đập trúng người nàng.

Ngẩng đầu nhìn lên, Triển Chiêu nhảy một cái lên đầu xe, ngăn lại đống đồ ăn kia, đem màn kéo lên, nhìn bốn phía, “ Yên lặng, tất cả hãy đều giao cho Bao đại nhân theo luật xử lý, không được lạm dụng tư hình.”

Mọi người ven đường hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tiếp tục ném nữa, nhưng mà bộ dáng A Quy quả thật là để lại ấn tượng quá sâu cho mọi người, ngay lập tức bốn phía nghị luận nổi lên. Ngay cả việc hàm răng trong miệng A Quy dọa người đến thế nào đều thanh thanh sở sở được truyền xa. Cứ vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền lại càng đáng sợ, đợi đến khi A Quy thuận lợi tiến vào nha môn Tuyết châu phủ, dân chúng toàn thành đều đã biết Thiên Mẫu đã bị bắt được ——— Cái gì thật kinh khủng a, cũng không phải hình dạng con người a, cả miệng cũng đều là răng cả ……. hơn nữa còn có người là tận mắt chứng kiến a !

Sau khi trở lại Tuyết châu phủ, cửa cũi được mở ra, A Quy nhảy xuống, trên người một chút da cũng không hề hấn gì, ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy cách đó không xa, Triển Chiêu đang đứng phủi y phục.

Tiểu Tứ Tử cầm cái chăn mỏng phủi y phục cho Triển Chiêu, còn buồn bực, “Miêu Miêu, sao trên người thúc lại toàn là đồ ăn với rau lá a ?”

Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, dân chúng vừa rồi mang đồ đi ném cũi lồng cũng quá kích động đi, hơn nữa những thứ đồ này cứ ào ào mà bay tới, cũng khó mà phòng bị.

Long Miểu Miểu tiến tới hỏi A Quy, “Không sao chứ ? Có bị ném trúng hay không ?”

A Quy lắc đầu một cái, lại nhìn Triển Chiêu ……

Lúc này, Triệu Hổ ở bên ngoài chạy vào, “Đại nhân, Tần Lê Thanh cầu kiến.”

Mọi người hai mắt nhìn nhau ——- Tới khá nhanh a.

A Quy thở dài, định chui vào lại lồng xe. Bao đại nhân khoát tay một cái, “Ai, A Quy cô nương không cần phải đóng kịch nữa, cùng mọi người về phía viện sau nghỉ ngơi là được.”

A Quy nhìn Bao Chửng một chút, “Cứ như vậy là xong sao ?”

Bao Chửng hòa ái gật đầu, “Chuyện tiếp theo chúng ta sẽ tự xử lý.” Nói xong liền mang theo mọi người đi thực hiện kế hoạch.

Chờ bọn A Quy đi rồi, Bao Chửng vẫy vẫy tay với Triển Chiêu, “Triển hậu vệ, làm kẻ xấu một lần a ?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, “Giả làm kẻ xấu ? Đại nhân muốn ta đi đuổi Tần Lê Thanh a, không để cho hắn thấy Thiên Mẫu ?”

Bao Chửng khẽ mỉm cười, “Triển hậu vệ quả nhiên hiểu bản phủ, còn có ………”

Không đợi Bao Chửng nói xong, Triển Chiêu liền cười xấu xa, “ Còn có chính là muốn thử một chút Tần Lê Thanh xem lần nay hắn rốt cuộc là muốn thế nào, từ đó có thể thấy được bọn họ đối với chân tướng vụ án đến tột cùng là có liên quan gì, phải không a ?”

Bao đại nhân nhẹ nhàng sờ sờ râu, cười vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu “Thông minh hơn người a !”

“Đại nhân yên tâm.” Triển Chiêu vừa nói vừa nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đột nhiên nhìn mình chằm chằm, bộ dáng kia ——— giống y như là đang có chủ ý gì đó.

Một lát sau, Triển Chiêu tựa hồ có tính toán gì đó, chạy đến đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói với Công Tôn, “Cho ta mượn một chút.”

Công Tôn thật ra cũng rất tò mò, không hiểu được mà hỏi Triển Chiêu “Mượn đi làm gì ? Cũng đừng có làm hỏng chuyện..”

Tiểu Tứ Tử bĩu môi một cái.

Triển Chiêu lại là híp mắt cười mà lắc đầu, “Dĩ nhiên là không rồi.”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu lại lộ ra miêu tính bộ dáng, đôi môi mím lại, khóe miệng vi kiều, cũng đã biết được hắn hẳn là lại có quỷ kế gì.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đi đến trong sân, những người khác đều có việc để làm cả.

Cuối cùng cũng chỉ lưu lại ba người rảnh rỗi, Bạch Ngọc Đường, Ân Hầu cùng Thiên Tôn, ở lại vách tường viện nghe lén, nhìn xem Triển Chiêu đối phó thế nào với Tần Lê Thanh.

Triển Chiêu đem Tiểu Tứ Tử ôm trở lại viện của mình, đặt bé bên cạnh bàn, Thần Tinh Nhi đem đến chút điểm tâm.

Tiểu Tứ Tử bưng một chén canh hạt sen uống, vừa trêu chọc Tiểu ngũ đang dùng cái đầu thật lớn cọ cọ bé.

Triển Chiêu tiến tới trước mặt bé, nói, “Tiểu Tứ Tử a , lát nữa giúp thúc một tay nha.”

“Giúp cái gì nha ?” Tiểu Tứ Tử bộ dáng rất lắng nghe, nghiêng cái đầu nhìn Triển Chiêu.

“Cháu cũng biết a, vị Bạch thúc kia của cháu đó, bản lĩnh chiêu ong gọi bướm là nhất đẳng rồi !”

Một câu nói của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cách vách thiếu chút thì làm đổ chén trà, không nói gì mà đối diện với Thiên Tôn cùng Ân Hầu đang gật đầu lia lịa.

“Ách” Tiểu Tứ Tử giương mặt mà gật đầu một cái ——- Đúng ác, Bạch Bạch đẹp như vậy, chắc chắn là có không ít người thích đâu, “Sau đó thì sao nha ?”

Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ mà xua tay, “Vị Tần Lê Thanh một lát đến đây kia , đối với Bạch Ngọc Đường vừa thấy là tâm đã xiêu a, lòng đã đổ a, đến chết cũng không có thay lòng a …….”

Triển Chiêu tới một chuỗi lời như vậy khiến khóe miệng Bạch Ngọc Đường cách vách cũng quất thẳng tới rồi.

Tiểu Tứ Tử cũng há to miệng, “A…….”

“Bất quá đáng tiếc là, Bạch Ngọc Đường lại không có thích hắn, vậy mà hắn lại đến chết cũng cứ dây dưa không dứt a !” Triển Chiêu vẻ mặt còn rất thành thật.

“Cái này thật không tốt a.” Tiểu Tứ Tử cũng không tán thành mà lắc đầu, “Phụ thân nói a, yêu yêu cần phải ta tình ngươi nguyện mới được a.”

Triển Chiêu nhéo quai hàm bé một chút, thật đáng yêu, “Cho nên nói, cần có biện pháp đuổi hắn đi sao, nhưng mà cũng không cần quá làm tổn thương người khác, dù sao thích một người cũng không có sai ! Lỗi đều là do cái con chuột đó quá phong lưu mà thôi !”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Miêu Miêu, cái gì là phong lưu nha ?”

“Ách …….” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, trả lời, “Chính là quá phong tao (Lẳng lơ a ….) cho nên mới dẫn đến không ít oanh oanh yến yến đi !”

Cách vách, Bạch Ngọc Đường giận đến không còn tâm tư mà uống trà, Mèo này sao lại cùng tiểu hài nhi nói những chuyện như vậy ? Ân Hầu cùng Thiên Tôn còn lại đều là nâng cằm ngửa mặt mà nhìn trời —— Thì ra Phong lưu chính là nghĩa như vậy a.

“Cái gì là phong tao cùng lưu oanh a ?” Tiểu Tứ Tử tiếp tục nghiêng đầu hỏi.

“Phong tao chính là cái con chuột kia ! Còn Lưu oanh chính là Tần Lê Thanh một hồi sẽ đến đó, cùng một đám oanh oanh, yến yến, tê tê, tước tước có tình ý với con chuột đó.” Triển Chiêu nghiêm túc dạy Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường ở cách vách mấy lần đã cầm đao lên, nhưng cứ ngay lúc đó Thiên Tôn đều lặng lẽ đem đao của hắn giấu ra phía sau, để tránh cho hắn động đao, Ân Hầu còn lại rót trà cho hắn, an ủi, “Nhỏ không nhẫn tất loạn đại mưu a !”

Bạch Ngọc Đường cả hàm răng cũng đã nghiến ken két, con miêu kia ………

“Miêu Miêu, vậy chúng ta phải làm sao đây ?” Tiểu Tứ Tử thỉnh thoảng rất ngây ngô, nhưng đôi khi cũng rất thông minh, cái đầu nhỏ nhắn phân tích lời của Triển Chiêu, cho ra kết luận là, có một người thích Bạch Bạch nhưng mà Bạch Bạch lại không có thích hắn, Miêu Miêu phải giúp Bạch Bạch cự tuyệt nhưng cũng không thể quá làm tổn thương hắn.

Triển Chiêu nhéo mặt bé một cái, nói, “Một lát nữa thúc muốn nghĩ biện pháp đuổi hắn đi, thúc cũng rất khó nói a, sau khi thúc ra hiệu, cháu liền giúp thúc nói thẳng ra Bạch Ngọc Đường đã có người trong lòng rồi a.”

“Ách !” Tiểu Tứ Tử hiển nhiên là đối với nửa sau câu nói của Triển Chiêu có hứng thú hơn, “Bạch Bạch có người trong lòng rồi sao ?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, “Ách …….”

“Là ai a ?” Tiểu Tứ Tử còn tò mò hơn nữa.

Triển Chiêu cũng kịp giữ lại, “Tùy tiện nói a, vì muốn đuổi đi những lưu oanh kia mà !”

Tiểu Tứ Tử lại nháy mắt mấy cái, gật đầu, “Miêu Miêu a, cháu hiểu rồi, sau này nếu như có bất cứ ai hỏi, liền nói Bạch Bạch đã có người trong lòng rồi, tin tưởng cho dù thúc ấy có phong tao hơn nữa, cũng sẽ không dẫn đến lưu oanh, vì vậy cũng không còn phong lưu nữa, đúng không a ?”

“Thông minh a !” Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đập tay một cái, sau đó xoa xoa mặt bé.

Bạch Ngọc Đường ở cách vách ngoại trừ đỡ trán cũng chẳng thể làm gì khác, Thiên Tôn cùng Ân Hầu thì nhìn nhau một cái ——- Được chứ ! Bạch Ngọc Đường tất cả đường lui đều bị Triển Chiêu đem chặt đứt hết luôn.

Tiểu Tứ Tử thật vui vẻ mà nhận nhiệm vụ này, ăn xong canh hạt sen liền cầm cái bàn chải , nằm trên bụng Tiểu ngũ giúp nó chải lông.

Trong viện, trên cái thảm nhung mềm mại, Tiểu Ngũ nằm ngửa làm lộ ra một cái bụng đầu lông mịn, Tiểu Tứ Tử nằm ở trên bụng nó, Tiểu ngũ cũng không có nhúc nhích để Tiểu Tứ Tử tùy tiện chải, còn thật thoải mái mà hừ hừ hai tiếng.

Tần Lê Thanh được nha dịch mang vào, hắn không nhìn thấy, chỉ có thể nghe động tĩnh.

Đầu tiên hắn nghe được thanh âm chải lông quái dị, tiếp theo còn có tiếng lộp bộp tí tách, xem ra gần đó có để noãn lô.

Nha dịch có lẽ cũng biết mắt hắn không tiện, dẫn hắn đến tận nơi rồi mới dời đi.

“Nhị trang chủ sao lại tới đây ?” Triển Chiêu mở lời, để cho Tần Lê Thanh tìm được vị trí của hắn.

“Triển huynh.” Tần Lê Thanh bước nhanh đến, tựa hồ còn có chút vội vàng, “Nghe nói các ngươi bắt được Thiên Mẫu rồi ?”

“Đúng vậy .” Triển Chiêu cười cười, “Đã bắt được.”

“Vậy có thể hay không ………”

“Ta biết, Tần huynh là muốn có Tuyết con ngươi a.” Triển Chiêu nói, “Thiên Mẫu đó giờ đang bị giam tại thiên lao, sống rất tốt, không cần lo lắng.”

“Nga…..” Tần Lê Thanh tựa hồ như thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp, “Cái kia, chuyện lấy Tuyết con ngươi……”

“Cái này thì không gấp được a.” Triển Chiêu trả lời hắn, “ Bây giờ còn phải thẩm vấn trước, chờ khi thẩm vấn xong, tự nhiên sẽ nghĩ cách cho nàng chảy nước mắt ….. Chỉ e rằng ………”

“Chỉ e cái gì ?” Tần Lê Thanh hỏi.

“Cái này dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, vạn nhất khi nước mắt nàng chảy ra cũng không có kết thành hạt châu, vậy phải làm sao ?” Triển Chiêu nói, “Cho nên a, Nhị trang chủ cũng không nên quá kỳ vọng.”

“Ân …… Triển huynh nói cũng phải.” Tần Lê Thanh gật đầu một cái, thở dài, “Thật ra thì tại hạ cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

“Vậy thì tốt.” Triển Chiêu gật đầu một cái, tâm nói ——- Không phải đâu ? Thiên tân vạn khổ nhiều năm tâm niệm như vậy, trước kia khi nói bắt Thiên mẫu còn kích động như vậy, lần này đến ngược lại mới có mấy câu liền thối chí sao ?

“Đúng rồi.” Tần Lê Thanh hỏi Triển Chiêu “Bạch huynh đâu ? Ta lần trước có hỏi hắn một chút chuyện, hắn cũng chưa có cho ta câu trả lời chắc chắn.”

Triển Chiêu nheo mắt lại, Tiểu Tứ Tử ở một bên cũng ngẩng đầu lên, bé nghĩ đến lúc trước Triển Chiêu đã giao nhiệm vụ cho bé a, vì vậy liền nói, “Bạch Bạch có ái nhân rồi.”

“Phốc…..” Triển Chiêu đang uống trà, còn mải suy nghĩ xem có phải là có liên quan đến chuyện bọn họ nói trong rừng không a, hôm đó Bạch Ngọc Đường sau khi trở lại cứ ấp a ấp úng. Hắn còn đang suy nghĩ làm sao để lừa được Tần Lê Thanh nói ra đây, không nghĩ đến Tiểu Tứ Tử lại trực tiếp mà phun ra một câu như vậy .

Tần Lê Thanh cũng ngẩn người, lúng túng hỏi, “Sao lại có tiểu bằng hữu a ?”

Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử, nháy mắt với bé mấy cái, ý là ——- Tiểu Tứ Tử a, hàm xúc chút, nhẹ nhàng chút a !

Tiểu Tứ Tử thấy Triển Chiêu nháy mắt với mình mấy cái, tiếc là bé cũng không có phải là Bạch Ngọc Đường, không có biện pháp cùng Triển Chiêu tâm tư tương thông, liền rất tự nhiên đem ý tứ của Triển Chiêu lý giải thích thành —— Làm tốt lắm ! Cứ tiếp tục a!

“Ngươi nói, Bạch Ngọc Đường có ái nhân rồi ?” Tần Lê Thanh tựa hồ còn rất để ý chuyện này, liền hỏi Tiểu Tứ Tử, “Là ai a ?”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, nhìn Triển Chiêu, ý là ——- Phải trả lời thế nào a ?

Triển Chiêu nâng cằm, híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử ——– Cái này sao ……

Tần Lê Thanh mặc dù không nhìn thấy, nhưg có thể cảm nhận được Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn Triển Chiêu một cái, vì vậy, liền nhàn nhạt mà cười cười, “Không biết hôm đó sau khi Bạch huynh trở về, có nói với Triển huynh chuyện ta nói hôm đó không ?”

Cách vách, Thiên Tôn cùng Ân Hầu tò mò cùng nhìn Bạch Ngọc Đường, ý kia —— Hắn đã nói gì với ngươi ?

Bạch Ngọc Đường tâm nói —– Nguy rồi ! Hắn hỏi chuyện định thân của Triển Chiêu, lúc đó mình lại nói bừa rằng Triển Chiêu đã có ái nhân rồi, đừng có để cho Tần Lê Thanh lừa nói ra chứ, vậy sẽ càng khó xử hơn.

Triển Chiêu đầy bụng tò mò ——- Hắn đã nói cùng Bạch Ngọc Đường cái gì a ? Bạch Ngọc Đường trở về lại ấp a ấp úng ……..

“Nói rồi.” Triển Chiêu gật đầu một cái, cũng không biết tại sao, dù sao cũng đã trả lời rồi.

Ở cách vách, Bạch Ngọc Đường ngược lại cũng buồn bực ——– Nói rồi ?

Một tiếng, “Nói” này của Triển Chiêu thật ra cũng có chút tâm tư. Tần Lê Thanh không biết là đã cùng Bạch Ngọc Đường nói cái gì, dáng vẻ đã thần thần bí bí lại còn có vẻ rất đắc ý nữa, nếu như hắn lại nói thẳng là Bạch Ngọc Đường chưa nói, đó không phải là nói hắn vẫn còn khách khí với mình sao ? Triển hộ vệ vì một chút tâm tư hư vinh như vậy, mang theo một ý nghĩ ngây thơ, ý là, Bạch Ngọc Đường thân với ta hơn một chút.

Ân Hầu cùng Thiên Tôn ở cách vách cũng lắc đầu, Bạch Ngọc Đường ngược lại có chút hài lòng, trả lời “nói” so với “chưa nói” có chút tốt hơn ! Tần Lê Thanh cũng không có cơ hội hỏi tiếp chuyện đó nữa.

“Kia ….. Vậy thì không biết ý của Triển đại nhân như thế nào ?” Tần Lê Thanh hỏi tiếp.

Cách vách, Bạch Ngọc Đường lại có chút khẩn trương ——- Triển Chiêu cũng đừng có không hiểu đầu cua tai nheo gì mà hờ hững đáp ứng a, vậy thì xong rồi.

Triển Chiêu cụ thể cũng không có hiểu chuyện gì, nhưng nếu như là chuyện có liên quan đến Bạch Ngọc Đường, lại do chính Tần Lê Thanh mở miệng hỏi, hơn phân nửa chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì ! Vì vậy lắc đầu một cái, “Không đồng ý.”

Bạch Ngọc Đường ở cách vách nghe được, đột nhiên muốn nở nụ cười, lại cảm thấy kỳ quái ———- Mèo này bây giờ là cái tình huống gì ?

Tần Lê Thanh hiển nhiên là lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ai …….. quả nhiên là thật sự đã có ái nhân a.”

Lời này vừa nói ra, một cái chui thẳng vào lỗ tai Triển Chiêu, ái nhân ? Ái nhân gì ? Ái nhân của ai ?

“Đúng rồi.” Tần Lê Thanh không đợi Triển Chiêu nghĩ hoàn, liền hỏi, “Không biết phủ Khai phong làm thế nào mà bắt được Thiên Mẫu a ? Bạch quỷ sơn trang chúng ta nhiều người như vậy mà bao nhiêu năm cũng chưa bắt được, các vị lại chỉ cần ngắn ngủi có mấy ngày, thật là khiến người ta bội phục.”

Triển Chiêu tự nhiên là hiểu rõ Tần Lê Thanh muốn dò xét thực hư, vì vậy liền thở dài, “Đừng nói nữa, Thiên mẫu đó đúng là khó bắt, lần này may nhờ có cao nhân đến giúp một tay, nếu không nhất định phiền toái.”

“Cao nhân nào ?” Tần Lê Thanh tò mò.

“Nga, sư phụ của Ngọc Đường đã đến đây.” Triển Chiêu thuận miệng đáp một câu.

Tần Lê Thanh kinh ngạc, “Thiên Tôn ở đây …..”

Bên cạnh, Thiên Tôn cùng Bạch Ngọc Đường đều theo bản năng mà nhìn Ân Hầu , chỉ thấy Ân Hầu ở một bên bĩu môi, hiển nhiên là không vui, nói đến cao thủ, không nói ngoại công mà lại nói tên quỷ kia !

Bạch Ngọc Đường vội vàng rót cho Ân Hầu chén trà, ý nói ——- Triển Chiêu cũng không có cách nào khác a.

Ân Hầu nhìn Bạch Ngọc Đường còn thật lo lắng cho Triển Chiêu a, bất quá hắn dỗ Ân Hầu cũng rất tốt, Thiên Tôn lại không vui, liếc mắt nhìn đồ đệ mình ——– Ngươi sao lại rót trà cho hắn mà không rót cho ta ?

Bạch Ngọc Đường vội vàng đem cả bình trà đẩy sang cho hắn.

Mà ở bên kia, Triển Chiêu cũng nơm nớp lo sợ, hắn lo lắng ngoại công sẽ tức giận. Nhưng mà cũng không thể nói Ân Hầu đang ở đây, nếu nói ra thiên hạ không thể không đại loạn a ! Dù sao thì, trên giang hồ đứng đầu hai phái, Thiên Tôn là chính, Ân Hầu là tà, đại ma vương trong truyền thuyết đã lui ẩn nhiều năm, nay lại đột nhiên tái xuất giang hồ, đến lúc đó phiền phức không ngừng cho xem.

“Thì ra là Thiên Tôn ở đây…..” Tần Lê Thanh tựa hồ còn rất để ý chuyện này, nhắc lại đến hai lần, điều này theo nhận định của Triển Chiêu, không có phù hợp với tính cách trầm ổn của hắn.

“Không biết ta có thể có vinh hạnh đựợc gặp mặt Thiên Tôn một lần hay không ?” Tần Lê Thanh hỏi.

Triển Chiêu nhìn hắn một chút, có chút nghĩ không thông, Tần Lê Thanh không có nhìn thấy, muốn gặp Thiên Tôn thế nào ? Chẳng lẽ là nói mấy câu sao ? Tính tình Thiên Tôn không thích nhiều lời với người khác, cũng không biết hắn có muốn hay không nữa.

Tại căn phóng cách vách, Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn , ý là ——– Người có muốn gặp hắn hay không ?

Thiên Tôn quay ngoắt mặt một cái, ý là ——- Ta mới không thèm !

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, cũng không biết Triển Chiêu ở cách vách có cảm nhận được ý tứ mình truyền đến hay không.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy được nên từ chối đi, liền nói, “Thiên Tôn đã đi rồi, Ngọc Đường vừa mới đưa hắn ra khỏi thành a.”

“Nhanh như vậy sao ?”

“Đúng vậy, chúng ta còn muốn đến chỗ khác giúp đỡ thiên tai nữa.” Triển Chiêu rất bất đắc dĩ, “Mặt khác nếu như nước mắt của Thiên mẫu nếu như thực sự có thể trị được thiên tàn, chúng ta còn muốn đem nàng trở lại Khai Phong, cho nên ……..”

Tần Lê Thanh gật đầu một cái, “Cho nên, có thể ta cũng không đợi được Tuyết con ngươi, phải không ?”

“Ai, dĩ nhiên không phải.” Triển Chiêu vội vàng xua tay, “Bao đại nhân nếu đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ giữ lời, chẳng qua là cũng không có cách nào nhanh như vậy thôi …..”

“Triển đại nhân, ta đã đợi nhiều năm như vậy, dĩ nhiên là không sợ đợi thêm vài ngày, ngươi và Bao đại nhân đều là người nhất ngôn cửu đỉnh, huống chi Bạch Ngọc Đường cũng đã đáp ứng ta, ngày nào đó ta tự nhiên sẽ có được Tuyết con ngươi. Hơn nữa cũng đã nói, nước mắt Thiên mẫu chảy xuống có thể thực sự trở thành Tuyết con ngươi hay không, vẫn còn chưa biết chắc.” Tần Lê Thanh cười nhạt, “Có một số việc, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, giúp nạn dân thiên tai vẫn trọng yếu hơn, ta có thể chờ được.”

Triển Chiêu gật đầu, “Nhị trang chủ quả nhiên là người thấu tình đạt lý ……” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Triển Chiêu cũng động ——– Mục đích thật sự của Tần Lê Thanh cũng không phải là muốn Tuyết con ngươi gì đó, hắn căn bản không hề trông cậy vào việc nước mắt Thiên mẫu có thể tạo ra được Tuyết con ngươi a ! Lúc trước Bạch Ngọc Đường suy đoán quả nhiên không sai, hắn chỉ là muốn giúp mọi người một tay bắt lại Thiên mẫu, sớm kết thúc án để rời khỏi Tuyết châu phủ ! Xem ra, tất cả đều không có đơn giản như vậy.

Tần Lê Thanh rảnh rỗi ở lại trò chuyện vài câu, liền hỏi, “Ngọc Đường đại khái khi nào thì trở lại ?”

Triển Chiêu còn chưa kịp trở lại, Tiểu Tứ Tử đã nói, “Còn phải chờ lâu đó.”

“Nga, chẳng lẽ là đi rất xa sao ?” Tiểu Tứ Tử cười hỏi.

Tiểu Tứ Tử sờ cằm, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đối bé gật đầu một cái, ý là ——- Đủ rồi a, cũng xong rồi.

Vẫn là câu nói kia, Triển Chiêu đối với Tiểu Tứ Tử đương nhiên không linh như với Bạch Ngọc Đường, ánh mắt đó Tiểu Tứ Tử không có hiểu được, thấy Triển Chiêu gật đầu, còn tưởng là Triển Chiêu khích lệ bé nói tiếp đâu.

“Tiểu bằng hữu .” Tần Lê Thanh mặc dù không nhìn thấy được dáng vẻ của Tiểu Tứ Tử, nhưng là cảm thấy được thanh âm rất dễ nghe, nhất định phải là một oa nhi làm cho người ta yêu mến, hơn nữa …….. cách nói chuyện còn thật ngây ngô, “Ngươi mới nói Bạch Ngọc Đường trong lòng có ái nhân, bộ dáng gì nha, nói nghe một chút xem.”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, lại một lần nữa quay đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường ở cách vách đỡ trán mà lắc đầu ——– Mèo này thật sự sẽ mang đến phiền toái cho mình a.

“Trước tiên cho ta hỏi một câu.” Tần Lê Thanh hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ái nhân của hắn là nam hay nữ ?”

“Khái khái.” Triển Chiêu bị sặc nước trà, che miệng mà hết nhìn Tần Lê Thanh lại nhìn Tiểu Tứ Tử .

Tiểu Tứ Tử gãi đầu, suy nghĩ một chút, trả lời, “Nam a.”

Triển Chiêu cả kinh há to miệng, Bạch Ngọc Đường ở cách vách nhìn trời, Ân Hầu cùng Thiên Tôn ngược lại cười tươi, còn có chút hả hê nữa.

“Nam nhân sao ?” Tần Lê Thanh tựa hồ cảm thấy hứng thú hơn, hỏi tiếp Tiểu Tứ Tử, “Là ai a ?”

Triển Chiêu cảm thấy càng nói càng loạn, vội vàng nháy mắt với Tiểu Tứ Tử, ý là …….. Dừng lại được rồi a !

Tiểu Tứ Tử còn đang nghĩ đây, ai sao ? Muốn nói ra một người nào đó làm bằng chứng mới có thể chặt đứt ý niệm của Tần Lê Thanh sao.

Tiểu Tứ Tử liếc một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Triển Chiêu.

Thấy Triển Chiêu một mực nháy mắt, Tiểu Tứ Tử liền nghĩ tới nghĩ lui, những người mà bé quen biết cũng không có ai xứng với Bạch Ngọc Đường hơn được Triển Chiêu a ! Vì vậy ……

Tiểu Tứ Tử ngẹo đầu, híp mắt cười nói với Tần Lê Thanh, “Là Miêu Miêu nha !”

Tần Lê Thanh ngẩn người, Triển Chiêu trà cũng đổ rồi.

Mà ở cách vách, Bạch Ngọc Đường cũng là ngây dại, Ân Hầu cùng Thiên Tôn lại liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt kia vi diệu a !

Tần Lê Thanh cau mày, “Miêu Miêu là ai a ?”

Tiểu Tứ Tử thanh âm thanh thúy lại mềm mại, “Là Triển Chiêu nha.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện