Một lát sau, nàng tỉnh lại. Bên cạnh có Hàn Quân, Hàn Ôn, bọn bạn nàng, không thấy Lãnh lưu đâu.

Hàn Ôn nói: “ Mệt quá thì muội cứ nghỉ đi.”

Hàn Mộ Ngọc lắc đầu: “ Khỏe chán.”

Hàn quân nghiêm mặt: “ Nếu con khỏe thì nghe đây, cái hình nhân đó lại là cái gì vậy? Rồi còn vụ miễn dịch nữa. Kể hết cho ta nghe xem nào, có gì tuôn hết ra đi nhanh lên.”

“ Được thôi được thôi, con cũng biết chuyện này chỉ là sớm muộn. Nhưng mà các huynh có thể ra ngoài được không? Ta chỉ muốn kể cho phụ thân cùng ca ca ta thôi.”

Cao Lãng nhảy dựng lên: “ Muội không tin tưởng chúng ta à?”

Nhưng khác với vẻ bỡn cợt của hắn, nàng lại lạnh lùng giương đôi mắt sắc lạnh của mình, gằn giọng: “ Chính xác là thế đấy. Chúng ta chưa đủ thân để cái gì cũng để các ngươi biết.”

Năm người kia hậm hực ra khỏi phòng.

Vương Dịch: “ Chuyện gì mà không để chúng ta biết được chứ?”

Lục Cảnh Thần: “ có lẽ phải quan trọng lắm. Nó sẽ lý giải được tất cả mọi chuyện kỳ lạ xung quanh muội ấy từ trước đến nay.”

Trong phòng, Hàn Mộ Ngọc hít một hơi thật sâu, rồi nói: “ Tôi nghĩ mình đã diễn kịch đủ rồi.”

“ Diễn kịch? Con đang nói gì vậy?” Hàn Quân thắc mắc.

Nàng cười: “ Đúng vậy. Là diễn kịch. Với cả, tôi cũng không phải nữ nhi của ông. Nàng ta đã chết từ lâu lắm rồi, từ cái hồi luyện cấm thuật đó rồi. Tôi chỉ là một người khác, một người cùng nàng ta chẳng có chút liên quan.”

“ Muội nói nhảm cái gì vậy?!” Hàn Ôn gắt lên.

“ Chẳng nhảm đâu, vểnh tai lên mà nghe đây này, tôi chỉ kể một lần thôi, và các người phải nhớ, còn chuyện tin hay không, không phải việc của tôi. Nhưng đó là sự thật. Có khó tin nó cũng là thật. Tôi mong các người hiểu điều đó, và xin nhắc lại, tôi cùng các người, không có quan hệ huyết thống.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện