Từ khi Quý Chước và Cố Xước mua bán xong lại ra được một đứa bé, trên miệng Diệp Phụng không nói gì, thế nhưng tối nào cũng càng thêm ra sức dằn vặt Tần Thước. Tần Thước rất muốn nói cho anh biết, dù gã có cố gắng bao nhiêu chăng nữa cũng không có cách nào tạo ra một đứa bé đâu, vì căn bản nô tì không làm đượccc!

Trước đây Tần Thước đa tình là tự mình làm, bây giờ lại thể hiện ở ngoài miệng, tục xưng tỏ vẻ ta đây.

Bạn xấu gọi điện đến, Tần Thước lén lút nhìn Diệp Phụng đang bận rộn trong thư phòng rồi mới lặng lẽ đến ban công.

“Tần thiếu, đêm nay Bạch thiếu có một bữa tiệc, nhiều minh tinh đến lắm, tới nhé?”

Trong lòng Tần Thước chộn rộn, nhưng cũng không dám đáp ứng ngay lập tức, chỉ hàm hồ nói: “Ông đây bận lắm, lúc đó hẵng tính.” Nói xong liền cúp máy.

Tần Thước vừa quay đầu lại đã thấy Diệp Phụng đứng ở cửa ban công, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Gã chột dạ, âm thanh nâng lên rất cao ra vẻ mình giận lắm: “Sao đi mà không có tiếng? Hù chết ông đây rồi, suýt nữa anh thành người góa vợ rồi đấy!” Âm thanh thì rất cao, nhưng lời nói lại như đang làm nũng.

Diệp Phụng hơi nheo mắt: “Lại đây.”

Tim Tần Thước nảy một cái, chỉ đành ngoan ngoãn đi tới, đấm nhẹ một cái lên ngực anh: “Diệp Phụng, anh có ý gì?”

Diệp Phụng nắm lấy tay gã thuận thế kéo Tần Thước vào ngực, một tay bắt lấy cằm gã để gã ngẩng đầu lên, sau đó hôn thẳng xuống. Ban đầu Tần Thước vẫn cố phân cao thấp với anh, nhưng sau đó thân thể gã nhanh chóng nhũn mềm, dựa vào người Diệp Phụng, tay không nhịn được mà lần mò vào trong quần áo của anh.

Đột nhiên Diệp Phụng buông gã rồi quay người rời đi. Tần Thước lẻ loi đứng đó, nét hồng trên mặt lui xuống, không nhịn được mà mắng một câu.

“Đ C M M!”

Châm lửa xong không chịch quá là đáng ghét! Anh không chịch thì bố đây cũng có cả đống người!

Tần Thước bày ra khuôn mặt sưng sỉa đi vào, đạp ghế đổ rầm rầm. Hôm nay nhất định gã phải tìm cớ ra ngoài lêu lổng! Tần Thước ngồi trên sô pha, vắt hết óc ra để kiếm cớ sao mới có thể làm cho Diệp Phụng không cảm giác được là mình đi chơi.

Một lát sau, Diệp Phụng ra khỏi nhà vệ sinh, anh mặc âu phục thắt cà vạt, đôi chân vừa thẳng vừa thon dài, vai rộng, vóc người gần như hoàn mỹ, kết hợp với gương mặt nho nhã tuấn lãng, trên người tỏa hormone, sắc thái cấm dục lại vô cùng nồng nặc. Tần Thước nhìn anh, đôi mắt rực sáng chăm chăm nhìn, ánh mắt cực kỳ hạ lưu.

“Tôi đi ra ngoài một chút, đêm nay sẽ về muộn.” Diệp Phụng nói.

Tần Thước lập tức hỏi: “Đi đâu?”

“Họp hàng năm của công ty.”

Diệp Phụng là đối tác của công ty, đêm nay là nhân vật chính nên mặc thế này cũng không có gì trách được, Thế nhưng vừa nghĩ đến việc gương mặt tuấn tú này của Diệp Phụng sẽ bày ra trước mặt mọi người, Tần Thước liền cảm thấy trong lòng chua chát. Gã đi tới vươn tay vò đầu Diệp Phụng một cái, vò mái tóc được anh chăm chút cẩn thận thành một cục lông ngố, mới nói: “Đi đi.”

Diệp Phụng cầm túi đi.

Diệp Phụng vừa đi, nhất thời Tần Thước như ngựa hoang mất cương, “Yeh” một cái với không khí. Gã lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho bạn, sau khi hỏi thời gian địa chỉ thì bắt đầu chuẩn bị. Tần Thước đổi một thân quần áo bóng bẩy, vuốt tóc một cái, còn xịt nước hoa, hình ảnh phản chiếu trong gương của mình quả thật đẹp trai đến sững sờ. Gã cảm thấy một anh chàng đẹp trai thế này nên giao nộp cho quốc gia chứ không nên bị Diệp Phụng độc chiếm.

Tần Thước lấy chiếc xe thể thao đã lâu không lái trong gara, “Vèo” một cái phóng đi.

Bóng đêm dần buông, Tần Thước cũng bước vào cửa quán bar.

“Tần thiếu đến rồi.”

“Tần thiếu, đã lâu không gặp.”

“Càng đẹp trai hơn.”

Gã đi vào, rất nhiều người liền dồn dập chào hỏi. Tần Thước như cá gặp nước, tinh thần diện mạo cũng phấn khởi hẳn. Gã ngồi xuống, hoàn toàn chính là một hoa hoa công tử. Gã cầm một ly rượu bắt chéo hai chân ngồi đó một lúc đã có người khoát tay lên vai.

“Tần thiếu, đến sớm thế à?” Người bạn kia ngồi xuống cạnh Tần Thước. Tần Thước cong cong môi: “Trong nhà nhàm chán quá.”

Đám người lục tục đến rồi nhanh chóng ngồi kín một bàn, còn dẫn theo mấy tiểu thịt tươi trẻ tuổi. Tần Thước đẹp trai, mặc một thân âu phục quý giá trông rất ra dáng, hấp dẫn sự chú ý của tiểu thịt tươi.

Một thiếu niên tới ngồi sát rạt cạnh Tần Thước, gã liền ôm cậu ta vào ngực. Thân thể thiếu niên mềm mại không xương, không biết mềm hơn bao lần so với Diệp Phụng. Thiếu niên nom rất đáng yêu, nào giống Diệp Phụng, mỗi lần đều làm cho gã chết đi sống lại.

Kỳ thật Tần Thước không hiểu nổi Cố Xước, cả ngày vây quanh một người không chán sao? Riêng gã thì vẫn rất thích cảm giác mới mẻ, nếu không có Diệp Phụng ngày ngày nhìn thì…

“Sao gần đây Tần Thiếu không đi chơi? Nghe nói trong nhà có người à?” Bạn bè gã hỏi.

Tần Thước bày ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Đúng thế, trong nhà có một mụ vợ, phiền chết đi được.”

Gã vốn thuộc loại hình cường tráng như một đại lão gia, căn bản không có ai hoài nghi thuộc tính của gã hết.

“Đúng thế, mụ vợ đúng là đáng ghét.” Người bạn kia lộ ra một nụ cười xấu xa: “Có điều Tần thiếu không dám ra ngoài thì đúng là đã bị mụ ta quản chặt rồi.”

Bình thường Tần Thước bị Diệp Phụng áp bức dữ dội, chỉ có thể thừa dịp lúc này nổ văng miểng làm màu một chút, oán hận Diệp Phụng bằng lời nói, làm một đại tổng công: “Cũng không phải là sợ, mà lần đíu nào cũng khóc lóc sướt mướt, khóc khiến tao sợ luôn. Đàn ông thì chấp đàn bà làm gì?”

Trong đầu mọi người nhất thời hiện lên một người phụ nữ nhu nhược ồn ào, chỉ có thể dựa vào nước mắt để giữ đàn ông.

“Ha ha nói cũng đúng. Thế sao đêm nay lại có thời gian ra ngoài.”

“Mụ vợ đấy đi họp rồi. Đừng nói nữa, mất hứng lắm, chúng ta cứ chơi của chúng ta đi.”

Đám người liền bắt đầu chơi đùa. Quán bar này có chế độ hội viên, người không có thân phận không vào được, vì thế bọn họ chơi rất phóng khoáng thoải mái, anh hôn em một cái, em cho anh uống rượu. Sau đó Tần Thước nhanh chóng bị hơi rượu xông lên đầu.

“Tần thiếu, người kia vẫn nhìn mày kia, bọn mày quen nhau à?” Người bạn không nhịn được chọc chọc Tần Thước, hỏi.

Tần Thước chóng mặt quay đầu lại nhìn, vừa thấy người kia liền tỉnh rượu, đầu óc nổ “Uỳnh” một tiếng, sau lưng bốc lên hơi lạnh.

Sao, sao Diệp, Diệp Phụng lại ở đây?! Tần Thước vội vàng đẩy hai thiếu niên đang ôm trong ngực ra, ngồi ngiêm chỉnh lại!

Ánh mắt Diệp Phụng vô cùng âm u, âm u đến mức Tần Thước hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống!

Diệp Phụng đột nhiên đứng đậy đi tới!

Tần Thước có kích động muốn ôm đầu bỏ chạy! Thế nhưng thân thể gã hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ đành trơ mắt nhìn Diệp Phụng đi tới trước mặt mình rồi ngồi xuống bên cạnh, khoác tay lên vai gã. Dáng vẻ này trước mặt người ngoài hoàn toàn là anh em tốt, thế nhưng Tần Thước vẫn cảm nhận được cơn giận của anh. Diệp Phụng dùng sức rất mạnh, gần như muốn bóp nát vai của gã.

Những người khác rốt cuộc cũng cảm giác được bầu không khí không đúng lắm.

“Tần thiếu, đây là bạn của anh hả? Sao không giới thiệu một chút?” Có người hỏi.

Diệp Phụng nở một nụ cười, hỏi Tần Thước: “Đúng thế, chúng ta là quan hệ gì?”

Tần Thước bị hỏi như đi trên băng mỏng, căn bản không biết trả lời thế nào, cả người ngơ ngơ ngác ngác.

“Quan hệ bạn, bạn bè.” Răng gã run lên.

“Quan hệ bạn bè?” Diệp Phụng cười càng thêm nguy hiểm.

“Lẽ, lẽ nào là quan hệ khác à?” Tần Thước vẫn cố mạnh miệng.

Diệp Phụng khẽ cười một tiếng. Tần Thước biết anh đang đứng trước ranh giới tức giận rồi. Sau đó Diệp Phụng đứng lên xoay người rời đi.

Tần Thước nhìn bóng lưng anh, chẳng hề biết sai.

Diệp Phụng vừa đi, bầu không khí liền sôi nổi lên.

“Tần thiếu, người bạn của anh đáng sợ quá. Nhìn thì lịch sự nhã nhặn mà thực tế lại rất quả quyết.”

“Anh với người bạn này vốn không phải là người cùng một đường, sao quen được nhau vậy?”

“Tần thiếu, đến uống rượu đi.”

Tần Thước đứng vụt dậy đi ra ngoài, những người khác đều bị giật mình, nhất thời không phản ứng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bắt đầu Tần Thước còn đi, nhưng sau đó đã bắt đầu chạy, gã cứ chạy như một cơn gió phóng vụt ra khỏi quán bar. Cả người Tần Thước tê dại, nhưng trong lòng rất sợ hãi. Nhất định Diệp Phụng giận rồi, Diệp Phụng mà giận thì cực kỳ đáng sợ.

Tần Thước mới ra quán bar đã nhìn thấy có một người đang đứng cạnh cửa. Gã thở phào nhẹ nhõm một cái, vội vã đến trước mặt Diệp Phụng rồi kéo tay anh lại, hạ thấp giọng như đang làm nũng: “Sao mới tí đã chạy rồi? Giận hả? Tôi sai rồi mà. Diệp Phụng, tôi còn chưa khởi binh vấn tội đây, không phải anh tham gia cuộc họp hàng năm à? Sao giờ lại chạy đến quán bar?”

Tần Thước vừa nghĩ đến chuyện này thì đã bốc lửa nóng, hai mắt phun lửa, chờ một lời giải thích hợp lý từ người này.

Diệp Phụng cảm thấy buồn cười, rõ ràng người này phạm lỗi, giờ lại còn phản công, tức giận như thật. Anh chỉ cười lạnh nhìn gã, nhìn đến mức Tần Thước ghen tuông lăn lộn.

Một hồi lâu sau, Diệp Phụng khẽ thở dài một hơi: “Sau khi họp hàng năm thì đến ngồi một chút, tôi không uống rượu.”

Tần Thước ngửi một cái, đúng là trên người Diệp Phụng không có mùi rượu. Gã như một quả bóng bay bị chọc thủng, xìu xuống. Diệp Phụng giật tay mình về, khoanh tay lại: “Vậy còn em? Giải thích thế nào?”

Tần Thước nói: “Ông đây…” Thích không được à.

Diệp Phụng cắt lời gã: “Nghĩ cho kỹ rồi lại giải thích.”

Nhất thời tóc gáy Tần Thước dựng đứng hết cả lên. Diệp Phụng là kiểu người khẩu Phật tâm xà, nếu hôm nay mình giải thích không ổn thì sau đó chỉ có nước chịu khổ. Nếu như biết ra ngoài chơi phải đối mặt với chuyện này, Tần Thước thà rằng ở nhà coi phim sếch hoặc theo Diệp Phụng đến tiệc tất niên ăn chực còn hơn.

Tần Thước cắn răng kéo tay Diệp Phụng vào quán bar, đi đến trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu của gã. Ánh mắt của đám người kia rơi trên người hai người Diệp Tần.

“Không phải lúc nãy mấy người hỏi quan hệ giữa tôi và anh ấy là gì à?” Tần Thước thẳng thắn vứt bỏ mặt mũi: “Đây chính là mụ vợ của tôi!”

Mấy người bạn ai nấy đều chấn kinh, không ai nghĩ được một bà vợ yếu đuối khóc huhu lại là một người đàn ông.

Diệp Phụng như cười như không, hiển nhiên rất không vừa ý với danh xưng này: “Vợ?”

Tần Thước không thèm đếm xỉa gì nữa: “Chồng ơi!”

Mãi đến tận khi Tần Thước bị chồng mình lôi đi, đám bạn của gã vẫn còn hóa đá. Tần Thước, kẻ tự xưng là “Đại tổng công của vũ trụ”, lại là thụ!

Tin tin tin tức này quá sốc!

Tần Thước bị Diệp Phụng lôi trở về, vừa vào cửa đã bị ném lên giường dạy dỗ cho một trận. Cả ngày hôm sau gã chỉ có thể nằm liệt trên giường không xuống được. Cái gã Diệp Phụng mặc quần áo thì như thư sinh, cởi quần áo quả thật là một cái mô tơ chạy bằng điện!

Lòng Tần Thước vẫn còn sợ hãi, Diệp Phụng xét thấy thái độ nhận sai của mình tốt nên mới nằm một ngày, vậy nếu như thái độ nhận sai của mình không tốt, chẳng phải là hết xuống giường luôn được à? Có một lần thừa dịp tâm tình Diệp Phụng đang vui, Tần Thước mới hỏi chuyện này, Diệp Phụng liếc nhìn gã, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì trực tiếp chia tay thôi.”

Tần Thước sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, âm thầm vui mừng vì cũng may là mình cơ trí. Thế nhưng chuyện lần này vất vả như vậy mà vẫn không có kết quả tốt, gã cũng không muốn tiếp tục nữa.

Diệp Phụng quản gã rất đáng ghét, thế nhưng nếu một ngày kia Diệp Phụng biến mất trong sinh mệnh của gã, vậy thì còn đáng ghét hơn.

_________________________Toàn văn hoàn_______________________________

Tác giả có lời muốn nói: Truyện này đến đây là xong rồi, lần đầu tiên Phạn Phạn viết một cuốn ngọt đến ngấy thế này, cảm giác cũng được lắm ha ha. Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã làm bạn, đã comment, đã cùng Phạn Phạn hoàn thành câu chuyện này. Phạn Phạn cũng rất không nỡ bỏ cuốn truyện này và các tiểu thiên sứ, từng câu mỗi chữ đến là tâm huyết, mỗi ngày xem comment cũng đã thành thói quen. Thế nhưng vẫn có lúc kết thúc, hi vọng truyện sau sẽ có duyên gặp lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện