Nhưng chủ yếu là bên phe gia chủ, còn những người bên Sở Nham Hoàng có cho thêm bọn hắn vài cái mạng cũng không dám trừng mắt, chỉ khẽ cười thầm trong lòng, sợ đang đơn chiến bỗng biến thành hỗn chiến thì khó mà ăn nói với tộc trưởng.

Khoảng cách giữa hai người giảm dần, cảm giác như tốc độ Việt Hưng giảm lại nhưng không phải, chính là do Thủy Hạc kia có đôi cánh kia làm lợi thế kết hợp với Lược Thủy Bộ, không có nước ở xung quanh đây mà chỉ cần đất có chút độ ẩm là có chút nước. Tuy không thực sự nhanh bằng tốc độ Thủy Hạc khi dưới nước nhưng cũng đủ để truy đuổi một cái Du Long Bộ không chút tu vi cũng như khế ước thú.

Việt Hưng tay phải tạo thành trảo thủ, một chân làm trụ, chân kia xoay một vòng cung tròn hoa lệ làm bụi mù tung lên mù mịt, che khuất một ít tầm nhìn Sở Hoàng sau quay người di động bên trong làm bụi mù ngày càng dày đặc. Những người tu vi thấp hơn Bạch Ngân cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không thể xem xét tình hình bên trong, mà những người như Sở Mạnh, Sở Viêm, các trưởng lão đều không bị ảnh hưởng chút nào, hai mắt bọn họ sáng rực màu nguyên khí hệ của khế ước thú.

Trong bụi mù, bản thân cả hai đều không thấy thân ảnh của nhau, tốc độ cả hai giảm lại, đi vòng quanh dò la một cách cẩn trọng, đi một bước nhìn một bước. Sở Hoàng cảm thấy thể nội có chút không ổn, kinh mạch toàn thân như sắp căng cứng trương phình, mặt mày lúc đỏ lúc tím, toàn thân như thon gọn lại mấy vòng, khuôn mặt hắn dần nhỏ lại…

Toàn thân đau đớn, Sở Hoàng kêu thảm thiết nằm lăn lộn trên mặt đất, người bên ngoài nghe thấy còn tưởng Sở Hoàng bị đánh không có lực hoàn thủ, nhưng chỉ hai người Sở Viêm, Sở Nham Hoàng biết rõ nếu không ra tay thì Sở Hoàng sẽ biến thành yêu thú, linh hồn cũng bị diệt. Đồng thời chính tiếng kêu đó đã xác định vị trí chính xác cho Việt Hưng tìm tới nơi Sở Hoàng kêu gào.

Nhanh như thiểm điện, trảo thủ của Việt Hưng định đánh vào người hắn nhưng cảm thấy có chút không ổn, liền đem trong túi càn khôn bên hông ra một thanh đoản đao, tay phải giương cao, chuẩn bị chém xuống thì bên ngoài nghe thấy tiếng gầm thét vang dội hung dữ vào tai hắn:
  • Tiểu tử!! Dừng tay!!!


Tiếng hét đó, không ai khác, chỉnh là Đại trưởng lão Sở Nham Hoàng, tiếng thét kinh khủng, lực trùng kích thẳng vào tâm thần làm hắn có chút hoảng loạn, đoản đao chém xuống cũng chỉ để lại trên mặt Sở Hoàng một vệt máu.

Chưa hết, tiếng hét đó làm bản thân Việt Hưng bay ra khỏi bụi mù, miệng phun một ngụm máu bay vào trong đám đông, may mắn hắn không bị gãy mấy căn xương, vì Sở Mạnh đã nhanh chóng đỡ lấy hắn, lau máu trên khóe miệng, Việt Hưng nhìn ba người Sở Nham Hoàng cực độ khinh bỉ.

Sở Viêm, Sở Nham Hoàng không thèm để ý đến Việt Hưng, vội vàng lao tới bên cạnh Sở Hoàng, tay làm ra một loạt thủ ấn kỳ dị, hai ngón điểm chỉ vào giữa mi tâm Sở Hoàng, khiến nhân thân sắp chuyển thành yêu thú như dính phải chiêu đảo ngược thời gian, bạch vũ, thanh vũ liên tục rút lui, toàn thân căng phồng trở lại, chân cũng trở về bình thường. Chỉ là Sở Hoàng ngất đi không biết chút gì về mặt mình vẫn lưu lại đường chém sắc bén của Việt Hưng.

Sở Nham Hoàng phẫn nộ định xông tới, ai ngờ, bức tường mà hắn dựng lên lại bị phá vỡ. Đất đá văng tung tóe, bắn lên người tộc nhân Sở gia khiến bọn họ đau đớn không ít, một vệt ánh sáng vàng từ cửa hang chui ra, rồi nhanh chóng biến mất tại phía xa xa trong rừng.





Trước đó vài phút tại bên trong hang động, Sở Hành Đoan hóa thân Hỏa Nham Bức Vương, rực lửa chiếu sáng bên trong hang nên cũng chẳng biết đường ra đã bị Sở Nham Hoàng che lấp. Thạch nhũ trên trần liên tục rung lắc tùy thời rơi xuống, mà phía hố sâu kia có một thứ gì đó lao lên với tốc độ nhanh chóng tạo ra tiếng gió vù vù liên tục không ngừng như muốn xé rách không gian nơi đây.

Đến lúc cái thứ đó thực sự phi lên, đập vào mắt hắn là một con kim bức toàn thân giáp vàng tràn ngập vết nứt rạn như mạng nhện, lông xám, bên cạnh có không ít kim vụ vờn quanh, huyết sắc đồng tử mang theo rung động lẫn sợ hãi, hai cánh to lớn dang rộng như muốn khỏa thân trước mặt Sở Hành Đoan.

Sở Hành Đoan nhìn thấy kim bức này liền nhớ tới loại yêu thú của Sở gia gia tổ, Kim Vụ Bức Hoàng, có thể di động, đấu chiến đối kháng, đặc biệt là trinh sát với phạm vi vô cùng rộng lớn.

Nhìn thấy Kim Vụ Bức Hoàng, bản thân Sở Hành Đoan từ sâu trong thâm tâm như có một cỗ ý chí thuần phục nhưng lập tức bị đánh tắt thay vào đó là hắn tránh đường cho Bức Hoàng bay đi. Nguy hiểm thực sự chính là ở phía dưới kia, bên dưới tràn lên khí thế quỷ dị, huyết quang lẫn hắc quang như ẩn như hiện, sát khí lạnh gáy như có đao kề cổ rợn tới thấu xương, ánh mắt của hắn như bị thứ dưới đó thu hút, cứ nhìn xuống mãi, cuối cùng hắn quyết đoán đem đầu lưỡi cắn chảy máu mới tỉnh lại. Phun một ngụm tinh huyết, hắn toàn lực phi ra bên ngoài, bám sát đuôi Bức Hoàng bay ra.

Ngay khi tới gần động khẩu, hắn thấy một bức tường bị che lấp, lấy tay chạm vào liền biết nguyên khí thổ hệ vô cùng quen thuộc này chỉ có bản thân Sở Nham Hoàng mới có được. Bức Hoàng thì chẳng để ý nhiều như vậy, nó trực tiếp lao vào bức tường dày đặc đó, không ngờ giáp mũ của nó còn chưa xuất hiện một vết nứt mới mẻ nào thì bức thổ tường đã hiện ra một cái động khẩu đủ để nó chui qua, ánh sáng bên ngoài tràn vào trong hang nhưng vẫn không làm giảm được cái không khí lạnh gáy từ chiếc hố sâu đó phát ra.

Bức Hoàng lao đi với tốc độ nhanh chóng, Sở Hành Đoan ở lại định tìm hiểu nguyên nhân thì cảm nhận được sát khí đó mỗi giây lại mạnh hơn một lần, một loại áp lực khủng bố lan tràn vào trong tâm thần hắn, khiến hắn run sợ, mặt đối mặt trước một thứ gì đó kinh khủng.

Sở Hành Đoan mồ hôi đầy đầu, vội vàng đứng dậy lao từ lỗ hổng Bức Hoàng ra ngoài. Vừa bước ra bên ngoài, Sở Hành Đoan thấy ba người Sở Nham Hoàng với tư thế lao tới phía Việt Hưng.

Không thèm để ý đến ba người đó, hai Hỏa Bức Dực mở rộng vỗ mạnh lao tới chỗ hai người Việt Hưng, đi ngang qua vị trí Sở Nham Hoàng, hắn cũng tặng thêm cho bọn họ một cái kết giới nho nhỏ, nhốt đám người Sở Hoàng ở trung tâm. Kết giới là một màng mỏng nhỏ hỏa sắc lưu động, chỉ có thể vào không thể ra.

Mọi người thấy ba người Sở Hoàng bị nhốt vào kết giới, liền cảm thấy an toàn lẫn tin tưởng kết giới do gia chủ bố trí, thi nhau chui vào trong, khiến nó chật kín người. Sở Hành Đoan chẳng để ý tới bọn họ, trực tiếp lao xuống vị trí Sở Mạnh, dùng hai chân quắp lấy hai vai của hắn nâng lên, sau đó dùng hai tay xách hai nách của Việt Hưng rồi bay đi về phương xa, chẳng biết bay đi đâu…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện