Qua một cái chớp mắt, Hỏa Hổ liền đuổi sát Hàm Phù chạy chậm hơn Hàm Phượng chỉ vì không có hai cánh như nàng. Ánh mắt sợ hãi nhìn Hỏa Hổ tới bên cạnh, hắn cắn răng vận dụng bản mệnh thần thông hóa thân thành Thâm Hải Kình Ngưu, tổ tiên của Thâm Uyên Hải Ngưu. Toàn thân hắn bành trướng, nửa thân trên là ngưu hình vô cùng to lớn, chỉ một chiếc sừng cũng đủ đâm thủng người Hỏa Hổ, thân dưới là cá voi không thua gì thân trên, đuôi cá voi đập một cái Hỏa Hổ liền bị đánh bay sang bên cạnh hai mươi trượng.
Hỏa Hổ bị đánh bay tạo cơ hội cho Hàm Phù cùng Hàm Phượng nhanh chóng bỏ chạy. Cho dù cả hai vận dụng bản mệnh thần thông của khế yêu cũng chẳng duy trì được bao lâu vì cái giá chính là đánh đổi linh hồn bản thân cho khế yêu.
Hậu quả của nó cũng chẳng khác gì Sở Hoàng ở Thanh Đồng cảnh phẫn nộ mà sử dụng Thủy Hạc, chỉ có kết cục duy nhất là chết!
Hàm Phù to lớn vẫy đuôi, đạp vào không khí như đạp vào mặt nước lướt đi, mắt thấy cũng sắp nhanh chóng vượt qua Hàm Phượng. Hàm Phượng giờ bị tụt hậu lại phía sau, ngoảnh đầu liền phát hiện Hỏa Hổ không biết còn cách mình khoảng nửa trượng từ lúc nào.
Hỏa Hổ liền không để cho Hàm Phượng có cơ hội thoát khỏi miệng nó, toàn thân bành trướng to lớn vẫn thua kém Hàm Phù đôi chút, một hổ trảo thôi cũng đủ đánh bay Hàm Phượng, nhưng nó không hề làm vậy.
Hổ trảo của nó liền chụp lấy Hàm Phượng sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ròng ròng sợ hãi, vào trong tay, kim sắc hỏa diệm trên tay nó bao phủ lấy Hàm Phượng tạo thành một cái lồng giam, thậm chí trên đó còn có một vài ánh kim lóe lên.
Hàm Phượng nhìn thấy vậy ánh mắt tuyệt vọng, không còn chút cơ hội nào cho nàng trốn thoát, não bộ linh động, trên tay nàng vẫn còn thanh Phỉ Thi Phiến liền truyền nguyên khí thủy hệ vào bên trong, hình dạng Phỉ Thi Phiến biến ảo, từ một cây quạt giờ thành một thanh kiếm sắc bén mà có chút mềm mại vì lông vũ.
Hai tay nắm chặt Phỉ Thi Kiếm, nàng dùng toàn lực chém vào lồng. Keng một tiếng thanh thúy vang lên, hai tay nàng tê dại, miệng phun một ngụm máu, Phỉ Thi Kiếm của nàng chém vào giờ đã bị gãy làm đôi biến về lại hình dạng cây quạt cũng bị cắt mất một nửa.
Phỉ Thi Phiến của nàng vốn là vũ khí bản mệnh, giờ bị gãy mất một nửa, nàng đương nhiên cũng phải chịu trọng thương, nàng liền suy nghĩ có nên vận dụng bản mệnh thần thông thoát khỏi nơi này hay không. Trong lúc Hàm Phượng còn đang suy nghĩ thì giờ phút này, Hỏa Hổ đã đuổi kịp Hàm Phù vận dụng bản mệnh thần thông hóa thân Thâm Hải Kình Ngưu, bốn chân của nó đạp lên người Hàm Phù, đi tới đâu là dấu chân của nó kèm theo kim sắc hỏa diệm lưu lại tại đó. Hỏa diệm tán đi lưu lại trên lưng hắn những vết bỏng vô cùng rõ ràng, bị kim hỏa đốt cháy, Hàm Phù rống lên một tiếng như cá voi lại như trâu, vô cùng khó phân biệt.
Nghe tiếng thét kinh khủng, rung động cây cối lẫn chim muông mà trong lòng Hàm Phượng cũng chấn động theo, không ngờ vận dụng bản mệnh thần thông chạy trốn mà vẫn còn đuổi kịp. Chính điều đó đã dập tắt suy nghĩ vận dụng bản mệnh thần thông chạy trốn trong lòng nàng, mà nàng dần trở nên ngoan ngoãn hơn, ngồi yên trong lồng nhắm mắt tĩnh tọa.
Hàm Phù đau đớn giãy dụa định cùng đuôi của mình đạp không bỏ chạy mà bất ngờ Hỏa Hổ đã đứng ở trên đó. Trên tay nó giờ đang giơ lên một quả cầu rực lửa màu vàng chói lọi như thái dương treo trên cao.
Không hề muốn chơi đùa với Hàm Phù thêm lần nào nữa, Tiểu Hổ trực tiếp đem tiểu thái dương ép xuống đuôi của Hàm Phù làm hắn đau cả thể xác lẫn tinh thần. Một tiếng thét vang vọng khắp núi rừng, vang xa tới chỗ đại quân hai bên chiến đấu cùng nơi Hải Tu và Hàm Trọng Dật giằng co.
Đại quân nghe thấy tiếng thét mà rợn cả người, cả đám đờ lại đôi chút, tiếng thét đó xuyên thấu qua thính giác mà khiến cho bọn họ cảm nhận được bằng tất cả các giác quan trên cơ thể, cả đại quân đều phải lạnh gáy, sợ hãi tột độ như cảm nhận được những gì mà chủ nhân tiếng thét đó đang phải chịu đựng.
Hai người Hải Tu cũng phải rùng mình, sắc mặt sợ hãi, bọn họ đều biết tiếng thét đó là của Hàm Phù đã dùng bản mệnh thần thông, chiến lực có thể so với Hoàng Kim bát tinh, lại phối hợp với Hàm Phượng là có thể chiến với Hoàng Kim đỉnh phong.
Hai người bọn họ đều đi truy đuổi Hỏa Hổ cùng Lương Việt Hưng. Lương Việt Hưng thì đã được kiểm chứng là không hề có chút tu vi, với sức mình giết được khoảng lượng lớn địch nhân kéo lại khoảng cách quân số đã vô cùng tốt. Như vậy cũng chỉ còn lại Hỏa Hổ tu vi không rõ kia đánh được hai người hợp lực cũng chỉ có thể là Ám Kim cảnh, ngang bằng với cảnh giới mà các tộc trưởng đều phải đạt tới!
Hải Tu âm thầm cảm thấy may mắn vì Đại Quy bộ tộc còn chưa làm gì quá phận với hai người, nếu không dù có tộc trưởng ra tay cũng khó mà lưu lại được mạng của hai người. Nhìn sang Hàm Trọng Dật đầy cảm thông, hắn hiểu được bên kia đã mất đi hai chiến tướng mạnh mẽ, mà tướng quân bên Hải Ngưu quân cũng chỉ là tướng chỉ huy, không phải tướng chiến đấu bên khó mà có thể gia nhập thêm.
Hàm Trọng Dật sắc mặt âm trầm xám xịt lại, lấy ra lệnh bài truyền âm trở về. Bây giờ cũng chỉ còn lại chiến trường của hai tộc trưởng Hàm Thanh Thiên với Hải Ngân Sơn sẽ quyết định toàn bộ chiến cục. Nếu Hải Ngưu thắng thì Đại Quy sẽ bị diệt và ngược lại.
Chủ nhân của tiếng thét, Hàm Phù đau đớn chịu đựng hỏa cầu đó xuyên qua đuôi của mình mà muốn ngất đi, Hàm Phượng tĩnh tọa nghe thấy cũng phải đứng ngồi không yên, ánh mắt lo lắng nhìn về ca ca của mình sợ là sẽ bị giết.
Hỏa Hổ thấy tên này vẫn còn giữ được bản mệnh thần thông, nó liền tạo thêm một thanh đao hỏa diệm kim sắc lẫn chút ám kim vô cùng lớn, dùng đuôi của mình cầm lấy thanh đao quét một vòng.
Ngay lập tức hai chiếc sừng của Hàm Phù đi cắt ngọt một nửa, hai nửa chiếc sừng rơi xuống đè bẹp đại thụ bên dưới nhấc lên bụi mù. Toàn thân run rẩy chấn động, không thể chịu nổi thương thế cùng áp lực mà bản mệnh thần thông lẫn Hỏa Hổ mang lại, hắn liền trở vè nguyên hình, mà trên đầu bây giờ đã mọc thêm hai chiếc sừng không nguyên vẹn.
May mắn là hắn giải trừ bản mệnh thần thông sớm chứ mà cố chấp duy trì để chạy thoát thì dù có thoát cũng đã không phải là hắn, mà là một con yêu thú sẽ bị người săn giết bắt trở thành khế linh.
Hàm Phù vừa mới giải trừ bản mệnh thần thông lập tức bị Hỏa Hổ cường thế hai chân tóm lấy thân thể hắn, trực tiếp ném vào trong lồng cùng Hàm Phượng. Hàm Phù bị ném vào trực tiếp nằm trên sàn toàn thân co quắp lại như con tôm, hai tay ôm đầy run rẩy.
Hàm Phượng nhìn về phía Hàm Phù với ánh mắt đầy thương cảm, nàng may mắn là bị mắt vào sớm, không có vận dụng bản mệnh thần thông nên không hề bị Hỏa Hổ đánh cho thê thảm như Hàm Phù.
Nhưng dù sao hai người cũng là huynh muội nên Hàm Phượng đã lấy một số đan dược trị thương cầm trên tay đưa đến cho Hàm Phù. Bất ngờ, Hàm Phù tay phát lực trực tiếp đánh bay đan dược ra khỏi chiếc lồng, hai mắt tràn ngập tơ máu, mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Đánh xong, tay hắn vẫn còn run run lại trở về như lúc mới bị ném vào lồng. Hàm Phượng bị thân ca ca mình vô tình đánh, khuôn mặt có chút sợ hãi lần thất vọng nhìn về đôi tay của mình đã sưng đỏ lên mang theo cái cảm giác vừa rát vừa đau lại vừa nóng.
Trong lòng nàng càng thêm sợ hãi, nhìn về Hỏa Hổ vẫn giữ nguyên hình thái lúc đánh Hàm Phù, đuôi cầm đao thỉnh thoảng lại lướt lướt vài cái trong không khí làm tiếng xoẹt xoẹt liên tục phát ra, trong tâm không sinh nổi một tia ý chí chống cự.
Vô vọng thoát khỏi nơi đây, Hàm Phượng nhìn ca ca mình sợ hãi co quắp trên mặt đất mà thở dài, nàng lâm vào trầm mặc tĩnh tọa chờ đợi.
Hỏa Hổ mang theo chiếc lồng giam hai người Hàm Phù về tới chiến trường. Trên chiến trường giờ thi thể Hải Ngưu bộ tộc chất thành đống, nằm ngổn ngang trên mặt đất. Trên thân bọn chúng tên thì bị quy thuẫn găm vào da trâu, tên thì có địa giáp phòng hộ nứt vỡ đầy vết rạn bị quy thuẫn tác động lực xuyên thấu qua giáp đánh vào thân thể bọn chúng, không chết thì cũng bị trọng thương.
Hàm Trọng Dật cũng từng đổi qua một đấu pháp khác muốn tiêu diệt tộc nhân tấn công tầm xa mà ngay lập tức bên Đại Quy bộ tộc cũng đổi sang chiến lược phòng thủ, bảo vệ những thiện xạ, tạo cơ hội cho họ tận lực phi thuẫn.
Hắn cũng từng nghĩ tới phát động thủy tiễn nhưng nhìn trên tay các thiện xạ của Đại Quy bộ tộc cũng nghĩ tới cái tràng cảnh đại quân cận chiến bên chúng giơ thuẫn che chắn, có bao nhiêu mũi thủy tiễn đi chăng nữa thì cũng khó mà phá được.
Dường như không thể động tới một cọng tóc của Đại Quy đại quân, Hàm Trọng Dật liền truyền lệnh lui quân trở về chờ đợi tộc trưởng hai nhà chiến đấu.
Hỏa Hổ bị đánh bay tạo cơ hội cho Hàm Phù cùng Hàm Phượng nhanh chóng bỏ chạy. Cho dù cả hai vận dụng bản mệnh thần thông của khế yêu cũng chẳng duy trì được bao lâu vì cái giá chính là đánh đổi linh hồn bản thân cho khế yêu.
Hậu quả của nó cũng chẳng khác gì Sở Hoàng ở Thanh Đồng cảnh phẫn nộ mà sử dụng Thủy Hạc, chỉ có kết cục duy nhất là chết!
Hàm Phù to lớn vẫy đuôi, đạp vào không khí như đạp vào mặt nước lướt đi, mắt thấy cũng sắp nhanh chóng vượt qua Hàm Phượng. Hàm Phượng giờ bị tụt hậu lại phía sau, ngoảnh đầu liền phát hiện Hỏa Hổ không biết còn cách mình khoảng nửa trượng từ lúc nào.
Hỏa Hổ liền không để cho Hàm Phượng có cơ hội thoát khỏi miệng nó, toàn thân bành trướng to lớn vẫn thua kém Hàm Phù đôi chút, một hổ trảo thôi cũng đủ đánh bay Hàm Phượng, nhưng nó không hề làm vậy.
Hổ trảo của nó liền chụp lấy Hàm Phượng sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ròng ròng sợ hãi, vào trong tay, kim sắc hỏa diệm trên tay nó bao phủ lấy Hàm Phượng tạo thành một cái lồng giam, thậm chí trên đó còn có một vài ánh kim lóe lên.
Hàm Phượng nhìn thấy vậy ánh mắt tuyệt vọng, không còn chút cơ hội nào cho nàng trốn thoát, não bộ linh động, trên tay nàng vẫn còn thanh Phỉ Thi Phiến liền truyền nguyên khí thủy hệ vào bên trong, hình dạng Phỉ Thi Phiến biến ảo, từ một cây quạt giờ thành một thanh kiếm sắc bén mà có chút mềm mại vì lông vũ.
Hai tay nắm chặt Phỉ Thi Kiếm, nàng dùng toàn lực chém vào lồng. Keng một tiếng thanh thúy vang lên, hai tay nàng tê dại, miệng phun một ngụm máu, Phỉ Thi Kiếm của nàng chém vào giờ đã bị gãy làm đôi biến về lại hình dạng cây quạt cũng bị cắt mất một nửa.
Phỉ Thi Phiến của nàng vốn là vũ khí bản mệnh, giờ bị gãy mất một nửa, nàng đương nhiên cũng phải chịu trọng thương, nàng liền suy nghĩ có nên vận dụng bản mệnh thần thông thoát khỏi nơi này hay không. Trong lúc Hàm Phượng còn đang suy nghĩ thì giờ phút này, Hỏa Hổ đã đuổi kịp Hàm Phù vận dụng bản mệnh thần thông hóa thân Thâm Hải Kình Ngưu, bốn chân của nó đạp lên người Hàm Phù, đi tới đâu là dấu chân của nó kèm theo kim sắc hỏa diệm lưu lại tại đó. Hỏa diệm tán đi lưu lại trên lưng hắn những vết bỏng vô cùng rõ ràng, bị kim hỏa đốt cháy, Hàm Phù rống lên một tiếng như cá voi lại như trâu, vô cùng khó phân biệt.
Nghe tiếng thét kinh khủng, rung động cây cối lẫn chim muông mà trong lòng Hàm Phượng cũng chấn động theo, không ngờ vận dụng bản mệnh thần thông chạy trốn mà vẫn còn đuổi kịp. Chính điều đó đã dập tắt suy nghĩ vận dụng bản mệnh thần thông chạy trốn trong lòng nàng, mà nàng dần trở nên ngoan ngoãn hơn, ngồi yên trong lồng nhắm mắt tĩnh tọa.
Hàm Phù đau đớn giãy dụa định cùng đuôi của mình đạp không bỏ chạy mà bất ngờ Hỏa Hổ đã đứng ở trên đó. Trên tay nó giờ đang giơ lên một quả cầu rực lửa màu vàng chói lọi như thái dương treo trên cao.
Không hề muốn chơi đùa với Hàm Phù thêm lần nào nữa, Tiểu Hổ trực tiếp đem tiểu thái dương ép xuống đuôi của Hàm Phù làm hắn đau cả thể xác lẫn tinh thần. Một tiếng thét vang vọng khắp núi rừng, vang xa tới chỗ đại quân hai bên chiến đấu cùng nơi Hải Tu và Hàm Trọng Dật giằng co.
Đại quân nghe thấy tiếng thét mà rợn cả người, cả đám đờ lại đôi chút, tiếng thét đó xuyên thấu qua thính giác mà khiến cho bọn họ cảm nhận được bằng tất cả các giác quan trên cơ thể, cả đại quân đều phải lạnh gáy, sợ hãi tột độ như cảm nhận được những gì mà chủ nhân tiếng thét đó đang phải chịu đựng.
Hai người Hải Tu cũng phải rùng mình, sắc mặt sợ hãi, bọn họ đều biết tiếng thét đó là của Hàm Phù đã dùng bản mệnh thần thông, chiến lực có thể so với Hoàng Kim bát tinh, lại phối hợp với Hàm Phượng là có thể chiến với Hoàng Kim đỉnh phong.
Hai người bọn họ đều đi truy đuổi Hỏa Hổ cùng Lương Việt Hưng. Lương Việt Hưng thì đã được kiểm chứng là không hề có chút tu vi, với sức mình giết được khoảng lượng lớn địch nhân kéo lại khoảng cách quân số đã vô cùng tốt. Như vậy cũng chỉ còn lại Hỏa Hổ tu vi không rõ kia đánh được hai người hợp lực cũng chỉ có thể là Ám Kim cảnh, ngang bằng với cảnh giới mà các tộc trưởng đều phải đạt tới!
Hải Tu âm thầm cảm thấy may mắn vì Đại Quy bộ tộc còn chưa làm gì quá phận với hai người, nếu không dù có tộc trưởng ra tay cũng khó mà lưu lại được mạng của hai người. Nhìn sang Hàm Trọng Dật đầy cảm thông, hắn hiểu được bên kia đã mất đi hai chiến tướng mạnh mẽ, mà tướng quân bên Hải Ngưu quân cũng chỉ là tướng chỉ huy, không phải tướng chiến đấu bên khó mà có thể gia nhập thêm.
Hàm Trọng Dật sắc mặt âm trầm xám xịt lại, lấy ra lệnh bài truyền âm trở về. Bây giờ cũng chỉ còn lại chiến trường của hai tộc trưởng Hàm Thanh Thiên với Hải Ngân Sơn sẽ quyết định toàn bộ chiến cục. Nếu Hải Ngưu thắng thì Đại Quy sẽ bị diệt và ngược lại.
Chủ nhân của tiếng thét, Hàm Phù đau đớn chịu đựng hỏa cầu đó xuyên qua đuôi của mình mà muốn ngất đi, Hàm Phượng tĩnh tọa nghe thấy cũng phải đứng ngồi không yên, ánh mắt lo lắng nhìn về ca ca của mình sợ là sẽ bị giết.
Hỏa Hổ thấy tên này vẫn còn giữ được bản mệnh thần thông, nó liền tạo thêm một thanh đao hỏa diệm kim sắc lẫn chút ám kim vô cùng lớn, dùng đuôi của mình cầm lấy thanh đao quét một vòng.
Ngay lập tức hai chiếc sừng của Hàm Phù đi cắt ngọt một nửa, hai nửa chiếc sừng rơi xuống đè bẹp đại thụ bên dưới nhấc lên bụi mù. Toàn thân run rẩy chấn động, không thể chịu nổi thương thế cùng áp lực mà bản mệnh thần thông lẫn Hỏa Hổ mang lại, hắn liền trở vè nguyên hình, mà trên đầu bây giờ đã mọc thêm hai chiếc sừng không nguyên vẹn.
May mắn là hắn giải trừ bản mệnh thần thông sớm chứ mà cố chấp duy trì để chạy thoát thì dù có thoát cũng đã không phải là hắn, mà là một con yêu thú sẽ bị người săn giết bắt trở thành khế linh.
Hàm Phù vừa mới giải trừ bản mệnh thần thông lập tức bị Hỏa Hổ cường thế hai chân tóm lấy thân thể hắn, trực tiếp ném vào trong lồng cùng Hàm Phượng. Hàm Phù bị ném vào trực tiếp nằm trên sàn toàn thân co quắp lại như con tôm, hai tay ôm đầy run rẩy.
Hàm Phượng nhìn về phía Hàm Phù với ánh mắt đầy thương cảm, nàng may mắn là bị mắt vào sớm, không có vận dụng bản mệnh thần thông nên không hề bị Hỏa Hổ đánh cho thê thảm như Hàm Phù.
Nhưng dù sao hai người cũng là huynh muội nên Hàm Phượng đã lấy một số đan dược trị thương cầm trên tay đưa đến cho Hàm Phù. Bất ngờ, Hàm Phù tay phát lực trực tiếp đánh bay đan dược ra khỏi chiếc lồng, hai mắt tràn ngập tơ máu, mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Đánh xong, tay hắn vẫn còn run run lại trở về như lúc mới bị ném vào lồng. Hàm Phượng bị thân ca ca mình vô tình đánh, khuôn mặt có chút sợ hãi lần thất vọng nhìn về đôi tay của mình đã sưng đỏ lên mang theo cái cảm giác vừa rát vừa đau lại vừa nóng.
Trong lòng nàng càng thêm sợ hãi, nhìn về Hỏa Hổ vẫn giữ nguyên hình thái lúc đánh Hàm Phù, đuôi cầm đao thỉnh thoảng lại lướt lướt vài cái trong không khí làm tiếng xoẹt xoẹt liên tục phát ra, trong tâm không sinh nổi một tia ý chí chống cự.
Vô vọng thoát khỏi nơi đây, Hàm Phượng nhìn ca ca mình sợ hãi co quắp trên mặt đất mà thở dài, nàng lâm vào trầm mặc tĩnh tọa chờ đợi.
Hỏa Hổ mang theo chiếc lồng giam hai người Hàm Phù về tới chiến trường. Trên chiến trường giờ thi thể Hải Ngưu bộ tộc chất thành đống, nằm ngổn ngang trên mặt đất. Trên thân bọn chúng tên thì bị quy thuẫn găm vào da trâu, tên thì có địa giáp phòng hộ nứt vỡ đầy vết rạn bị quy thuẫn tác động lực xuyên thấu qua giáp đánh vào thân thể bọn chúng, không chết thì cũng bị trọng thương.
Hàm Trọng Dật cũng từng đổi qua một đấu pháp khác muốn tiêu diệt tộc nhân tấn công tầm xa mà ngay lập tức bên Đại Quy bộ tộc cũng đổi sang chiến lược phòng thủ, bảo vệ những thiện xạ, tạo cơ hội cho họ tận lực phi thuẫn.
Hắn cũng từng nghĩ tới phát động thủy tiễn nhưng nhìn trên tay các thiện xạ của Đại Quy bộ tộc cũng nghĩ tới cái tràng cảnh đại quân cận chiến bên chúng giơ thuẫn che chắn, có bao nhiêu mũi thủy tiễn đi chăng nữa thì cũng khó mà phá được.
Dường như không thể động tới một cọng tóc của Đại Quy đại quân, Hàm Trọng Dật liền truyền lệnh lui quân trở về chờ đợi tộc trưởng hai nhà chiến đấu.
Danh sách chương