Tại một nơi ẩm thấp, tối tăm với một cây nến đang thắp chiếu sáng ba cái bóng, ba khuôn mặt hai nam một nữ, trên mặt bọn họ đều lấm lem đất cát, tóc rối bù xù nhưng vẫn không che được đôi mắt vô hồn dần được khôi phục chút sắc thái.

Chính là hai huynh muội Hàm Phù, Hàm Phượng cùng một người khác chính là Hàm Trọng Dật.

Cả ba đang châu đầu vào nhau thì thầm to nhỏ thảo luận một thứ gì đó mờ ám.

Hàm Phù liếc nhìn hai người rồi dừng tại trên thân Hàm Trọng Dật nói:
  • Hàm Trọng Dật tướng quân! Ngài luôn luôn là người chỉ huy của chúng tôi! Tất cả xin nhờ vào quyết định của ngài!


Hàm Trọng Dật nhìn hai người, trong não của hắn đang có hai luồng ý chí trái chiều liên tục tranh đấu, ánh mắt do dự. Hàm Phượng thấy thế, liền nói tiếp thêm sức mạnh cho Hàm Phù:
  • Hàm Trọng Dật tướng quân! Hàm Nghiêm ở tại nơi này được bảo hộ rất tốt. Hắn nhất định được vui vẻ, ngươi đừng lo lắng, bọn họ còn có cả cường giả cấp Ám Kim, Xích Kim, muốn tiêu diệt bọn họ trừ phi là người của Huyết Thần Hội.


Huyết Thần Hội mà Hàm Phượng nói chính là người đã đưa cho Hàm Thanh Thiên cùng Hải Ngân Sơn biết được sự tồn tại của bọn họ, đồng thời còn có bí pháp huyết hóa đề cao tu vi. Một phó tướng quân như nàng sao lại không biết được điều này cơ chứ.

Huyết Thần Hội đó vô cùng kinh khủng, dù hai tộc trưởng liên hợp lại cũng chưa chắc đánh bại được bọn họ. Tuy bọn họ tồn tại nhưng lại không hề biết được bọn chúng ở nơi nào.

Hàm Trọng Dật suy nghĩ một chút liền gật đầu, quyết đoán đồng ý:
  • Được! Ta tin tưởng các ngươi bây lâu nay nhất định sẽ không để ta thất vọng.


Hàm Phù hai người nghe thấy Hàm Trọng Dật đồng ý, ánh mắt của hai người lóe sáng liền tiếp tục bàn bạc thêm vài điều.
  • Muốn trốn thoát khỏi nơi này, chúng ta cần phải có Mê Huyễn Đại Thụ,…


Mê Huyễn Đại Thụ chính là một loại cây vô cùng nhiều bên trong Mê Hải Đại Lâm này, Đại Quy bộ tộc cũng chính dùng thứ này để dựng lên một hàng dài dãy nhà như vậy. Kiến tạo Mê Huyễn Đại Thụ này thành một chiếc thuyền có thể che giấu những người bên trong khỏi sự dò xét bên ngoài hơn chủ điều khiển một cấp bậc mà những vật linh trí thấp liền trực tiếp không thể thấy.

Tuy vậy những nguyên liệu này cũng không phải dễ kiếm đều là nằm trong trọng địa của yêu thú, nhưng Hàm Phù Hàm Phượng bọn họ sở dĩ tiến công cũng chính là vì Mê Huyễn Đại Thụ để di chuyển đại lượng tộc đàn rời đi, nên nhất định sẽ có chuẩn bị vô cùng nhiều nguyên liệu thay thế, tạo ra nhiều thuyền để liên tục di chuyển đường dài trên biển.

Nhưng mà ba người bọn họ đều đã bị phế đi tu vi thì làm sao có thể điều khiển chiếc thuyền vượt qua ánh mắt của đám người Đại Quy bộ tộc?

Đây chính là câu hỏi mà Hàm Trọng Dật đặt ra. Nhưng nhìn về phía Hàm Phượng, Hàm Phù hai người liền thấy được ý cười trên mặt bọn họ rất rõ, hắn liền vỗ vỗ cái đầu mình xem như hiểu ra toàn bộ.

Hàm Phù, Hàm Phượng hai người ngoại trừ là một phó tướng quân, còn là một trận pháp sư cấp ba cùng luyện đan sư cấp hai, mà dò xét chỉ có thể là thần niệm được lấy từ linh hồn lực mà ra.

Bên Đại Quy bộ tộc thì bọn họ đều đã dò xét qua, không hề có một ai có linh hồn lực cường đại vượt quá cấp ba. Ngay cả Sở Hành Đoan làm tộc trưởng của Sở gia cũng chẳng hề có chút thiên phú nào về ba lĩnh vực luyện đan, luyện khí cùng trận pháp nên linh hồn lực của hắn chỉ cấp ba là cao nhất.

Mà con thuyền từ Mê Huyễn Đại Thụ này có thể che dấu người vượt qua người điều khiển một cấp độ nên bọn họ chẳng cần cố kỵ nhiều, có thì cũng chỉ là một vài đoàn hải tặc đặc biệt trên biển có một trong ba lĩnh vực đó hay chuyên tu luyện linh hồn lực đạt tới cấp năm.





Lương Đấu Thiên cùng Lạc Tịnh Chi đứng trước cửa Mê Hồn quật một lúc thì phía chân trời xa xa bay đến một đạo thân ảnh như lưu tinh rồi đứng giữa không trung, lộ ra hình dáng của mình.

Đây là một lão giả râu dài, tóc bạc, da nhăn nheo tay chắp sau lưng mặc một bộ áo trắng, hiền hậu nhìn xuống những người phía dưới.

Lạc Tịnh Chi cùng đám người có mặt trước Mê Hồn quật thấy vậy liền cúi đầu chắp tay, đồng thanh hô lớn:
  • Bái kiến Tam trưởng lão!


Lương Đấu Thiên ngơ ngác một chút rồi cũng làm theo, chỉ có ba người Thập Nhị là không cần chào hỏi cũng bởi vì bọn họ đều ngang hàng, mang chức vị trưởng lão. Tam trưởng lão quét qua liền gật đầu, giọng nói ấm áp vang lên:
  • Hiện các ngươi đã tới đông đủ, vậy thì bây giờ ta cũng tuyên bố, Mê Hồn quật chính thức mở ra! Từng người các ngươi lần lượt tiến đến phía trước này nhận lấy một chút Di Hồn Hương rồi tiến vào! Chúc các ngươi may mắn!


Tam trưởng lão nói xong, tay phải vung lên, một cây hương cực lớn xuất hiện từ trên trời cắm xuống cái đỉnh phía trước cửa động quật. Cây hương vừa mới cắm xuống, không biết nó bắt lửa từ đâu mà bỗng dưng lại cháy lên, sương khói mờ ảo bốc lên cao.

Tay trái của lão cũng vung lên, hơn một vạn cây hương xuất hiện được một lực lượng vô hình bắt lấy lơ lửng xung quanh thân thể lão. Thân thể lão hạ xuống trước cửa động, đám người Lang gia đến đầu tiên liền đứng dậy xếp thành hàng tới trước lần lượt nhận hương rồi tiến vào trong.

Hết đám người Lang gia, Mã Kê đảo cùng Thương gia, chính là đến Lương Đấu Thiên được Lạc Tịnh Chi dẫn đi, không ai dám tranh lên trước.

Tam trưởng lão thấy năm người tới, còn tưởng là Lạc Tịnh Chi tới tham gia, ai ngờ lão lại sai, người tham gia chính là Lương Đấu Thiên, trong lòng thầm cười bất đắc dĩ: ‘Xem ra ta lâu năm bế quan, không biết một chuyện gì trong gia tộc, lần này trở lại chủ trì cũng là bị gọi ra…’

Lạc Tịnh Chi không hề muốn tham gia đợt tranh đấu vô nghĩa này, nàng liền cầm lấy một cây hương xung quanh Tam trưởng lão đưa cho Lương Đấu Thiên, dặn dò:
  • Nếu như ngươi gặp nguy hiểm trong đó, chỉ cần tâm niệm một tiếng ‘đốt’ nó liền bốc cháy, đồng thời ngươi cũng sẽ bị cưỡng chế đưa ra ngoài. Chỉ có một ngàn thứ hạng đầu mới có thể tiến vào Lạc Phách Hà.


Tam trưởng lão tuy mới chủ trì Mê Hồn Lạc Phách này một vài lần nhưng mỗi lần đều căn dặn cẩn thận những người tiến vào sớm thành thói quen, bây giờ bỗng bị người khác cướp lời chẳng khác nào đoạt đi miếng ăn của mình, vội ho một tiếng:
  • Khụ! Mau chóng đi vào a. Vẫn còn có người bên ngoài đợi a.


Lạc Tịnh Chi nghe vậy, ánh mắt hình viên đạn quay sang nhìn Tam trưởng lão khiến lão còn tưởng mình đang chia cắt đôi uyên ương liền quay đầu giả vờ như không thấy. Nàng nói:
  • Hừ! Có ta đứng đây! Ai dám bảo ta đi nhanh?


Lời vừa nói ra, nàng liền quét mắt xung quanh, không có ai dám nhìn thẳng cũng không ai hối thúc nàng.

Tam trưởng lão chỉ còn biết câm nín đứng đó nhìn, trong lòng thầm nhủ: ‘Ta là trưởng bối, nên nhường vãn bối a.’

Lương Đấu Thiên khuôn mặt không biết nói gì, đành cầm cây hương gật đầu xem như đã ghi nhớ kỹ rồi quay người tiến vào trong Mê Hồn quật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện