Dịch giả: Tiểu Băng

Thảo Xà bé nhỏ thay đổi, màu vàng đất trên người nó dần biến thành màu vàng, lớp vảy hơi lồi lên, đã bắt đầu có hào quang mờ mờ. Những đường vân tuyến vàng kéo dài từ đầu xuống tới chót đuôi nó, nó dài ra thêm 1cm, thành dài 9cm, tất cả kim tuyến hội tụ ở đỉnh đầu, ngưng tụ vào một điểm trên trán.

Đôi mắt vốn đờ đẫn của nó linh động thêm một chút.

Nóng quá, nóng quá!

Đường Vũ Lân không biết những việc đang xảy ra trên người mình, nó chỉ thấy nóng, nóng muốn bỏng, như đang bị đốt trong lò, vô và đau đớn.

Không biết qua bao lâu, cái nóng mới dần dần giảm xuống, thay vào đó, từ trong xương cốt dậy lên cảm giác tê ngứa như bị côn trùng cắn đục để tìm đường chui ra. Đường Vũ Lân đau đớn muốn hét to, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, so với cảm giác này, nó thích cảm giác nóng rẫy ban nãy hơn.

Khắp người đau đớn vô biên, nhưng đầu óc lại vô và thanh tỉnh, biết rõ mình đau ở chỗ nào.

Nếu Truyền Linh Sư kiểm tra Tinh Thần Lực của Truyền Linh Tháp bây giờ có ở đây và tiến hành kiểm tra Tinh Thần Lực, thì sẽ nhận ra ra Tinh Thần Lực của Đường Vũ Lân đang từ từ tăng lên. . .

Đầu óc nó bắt đầu mơ hồ, cơn đau trên người cũng giảm dần, Đường Vũ Lân hoàn toàn bất tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi, đường vân lưới màu vàng lần này không biến mất mà nằm chìm vào trong làn da nó.

Lam Ngân Thảo rút đi, Thảo Xà bé nhỏ nằm trong lòng bàn tay Đường Vũ Lân, mảnh vảy vàng giữa trán đã trở lại bình thường, cơ thể không còn chút hào quang nào nữa.

Lúc Đường Tư Nhiên kích động chạy về tới nhà, đã bị Na Nhi chặn ngoài cửa phòng.

"Ca ca đang dung hợp Hồn Linh, không thể vào được." Na Nhi kiên định nhìn Đường Tư Nhiên.

Đường Tư Nhiên thất thanh: "Con nói cái gì? Nó đã dung hợp?"

Na Nhi gật đầu, "Ca ca nói, không muốn làm cho phụ thân, mẫu thân thêm khó khăn."

Đường Tư Nhiên lảo đảo lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống ghế, mặt tái nhợt, đầy đau lòng.

Ông đấm liên tục vào đầu mình, "Đường Tư Nhiên, tại sao mày không dám đối mặt với sự thật, sao mày lại yếu đuối tới như vậy?! Vì mày yếu đuối, nên mới hại mất con trai!"

Sau đó liên tục đập trán xuống bàn cơm, trễ rồi, đã trễ mất rồi!

Ông bỗng ngẩng phắt đầu lên, "Na Nhi, Lân Lân dung hợp Hồn Linh bao lâu rồi?"

Na Nhi đáp: "Sau khi phụ thân đi không lâu."

Đường Tư Nhiên cả kinh, "Vậy mà vẫn chưa xong? Theo lý thuyết, thời gian dung hợp dài như vậy, hẳn là đã phải hoàn thành, chúng ta mau vào xem."

Na Nhi do dự, rồi khẽ gật đầu.

Đường Tư Nhiên mở cửa, nhìn thấy Đường Vũ Lân đang nằm trên giường.

"Lân Lân!" Ông quát to, chạy vội vào.

Hồn Linh cầu rơi bên cạnh giường, Thảo Xà Hồn Linh bên trong đã biến mất, Đường Vũ Lân nằm trên giường, mày cau lại, quần áo ướt sũng mồ hôi.

Đường Tư Nhiên đầy tự trách, ông biết dung hợp Hồn Linh bình thường không thể xảy ra chuyện này, có lẽ con trai đã gặp sự cố gì đó trong thời gian dung hợp.

Đường Vũ Lân ngủ rất say, may mà sau khi kiểm tra, không tìm ra có dấu hiệu bị bệnh gì cả.

Hai hàng nước mắt không kềm được chảy xuống, Đường Tư Nhiên ôm chặt con trai, thằng bé mới có chín tuổi, sao phải chịu đựng nhiều như vậy! Xin lỗi con, con trai, phụ thân xin lỗi con, đều là vì phụ thân bất tài.

Na Nhi đứng bên cạnh, lặng lẽ rơi lệ nhìn Đường Tư Nhiên, đôi mắt to màu tím đờ ra thờ thẫn.

Tới tối, Đường Vũ Lân mới tỉnh lại.

Nó ngồi phắt dậy, theo bản năng cảm nhận được thân thể mình đã thay đổi.

Sự nóng rực, ngứa ngáy, đều đã biến mất, cả người nhẹ nhõm bay bổng. Quần áo đã được thay, khô ráo thoải mái.

Ngay cả hít thở bình thường cũng trở thành hưởng thụ, cả người sung sướng không tả được bằng lời.

Hồn Lực trong người rõ ràng đã mạnh hơn rất nhiều, nó chỉ cần hơi động ý niệm, trên người lập tức tỏa ra một tầng chấn động Hồn Lực. Cấp mười một, chắ chắn mình đã đột phá, bước vào cảnh giới Hồn Lực Cấp mười một, trở thành Hồn Sư chính thức.

Thảo Xà bé nhỏ đương nhiên là phế Hồn Linh, nhưng cũng đã hoàn thành sứ mạng của nó, Đường Vũ Lân thầm nghĩ, dù không thể trở thành một Hồn Sư cường đại, ta có Hồn Lực làm hậu thuẫn, tối thiểu cũng có thể trở thành một Đoán Tạo Sư giỏi.

Nó khẽ vung tay.

"BA~!" Trong không khí vang lên một tiếng vang nhỏ. Đường Vũ Lân kinh ngạc nhận ra, trong khoảnh khắc hắn vung tay, nó có cảm giác như cánh tay mình vừa xuyên qua không khí.

Thế là sao nhỉ? Nó chưa kịp thử làm lại, cửa phòng đã bị đẩy ra, ba, à không, bốn người từ bên ngoài vọt vào.

"Con trai, con trai con không sao chứ?" chạy trước nhất chính là Lang Nguyệt, bà ôm lấy Đường Vũ Lân, khóc òa lên.

Sắc trời ngoài cửa sổ tối sầm, trời đã tối rồi.

Đường Vũ Lân nhớ, mình bắt đầu dung hợp Hồn Linh là buổi sáng kia mà, đã qua lâu tới vậy sao?

Ngoài Lang Nguyệt, Đường Tư Nhiên và Na Nhi, người thứ tư là lão sư dạy rèn của Đường Vũ Lân, Mang Thiên.

Hôm nay Đường Vũ Lân không tới làm việc, Mang Thiên bèn đánh Hồn Đạo hỏi thăm, biết chuyện này, vội vàng chạy tới.

"Mẫu thân, con không sao." Đường Vũ Lân khẽ nói.

Lang Nguyệt cúi đầu nhìn con trai, giọng kiên quyết: "Con trai, chúng ta không cần làm Hồn Sư, chúng ta chỉ cần làm người bình thường."

Đường Vũ Lân mỉm cười, "Mẫu thân, con thật không việc gì mà! Con đã là Hồn Sư chân chính rồi, Cấp mười một đó. Quá trình dung hợp rất thuận lợi. Thảo Xà Hồn Linh đó rất thích hợp với Võ Hồn của con. Nếu đó là Hồn Linh cường đại, không chừng mới không dung hợp được."

Thấy con trai an ủi mình, nước mắt Lang Nguyệt rơi càng nhanh.

Đường Tư Nhiên thở dài, việc đã tới nước này gì nữa cũng không làm gì được, Hồn Linh dung hợp rồi thì không giải trừ được cho con biết mình đã có đủ tiền, sẽ chỉ làm nó thêm đau lòng mà thôi.

"Cấp mười một hả? Phóng Võ Hồn của ngươi ra cho ta xem." Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của Mang Thiên vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện