Dịch giả: Tiểu Băng
Đường Vũ Lân phát hiện một vấn đề, đứng ăn cơm, hình như ăn được nhiều hơn là ăn ngồi.
Ở bên cạnh hắn, lúc này đã vây quanh mấy vòng người.
"Cái tên này nhìn bụng không to, mà sao ăn ghê vậy. Sắp phá kỷ lục rồi, ta nhớ kỷ lục ăn bánh bao của học viện trung cấp chúng ta là bốn mươi ba cái. Hắn ăn mấy cái rồi?"
"Bốn mươi lăm cái, đã phá rồi. Thật là lợi hại! Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hắn hình như vẫn chưa no. Bánh bao này to bằng bàn tay lận đó! Kích thước bánh bao trong học viện chưa bao giờ thay đổi."
Chu Trường Khê đã sớm choáng váng, hắn luôn cho là mình ăn giỏi, nhưng sau khi quất hai mươi cái bánh bao vào trong bụng, thì không chịu nổi nữa.
Mà không chỉ co bánh bao nhân thịt, còn có canh rau củ.
Đường Vũ Lân không chỉ ăn bánh bao, hắn còn ăn canh. Ăn năm cái bánh bao thì uống một bát canh, dáng vẻ hết sức hưởng thụ.
Bánh bao ngon quá, to bằng cả bàn tay, thịt bên trong đã hầm nhừ băm nhỏ, cắn một cái xịt cả nước ra, thực rất là ngon.
Mấu chốt là, bánh rất nhiều! "Phiền mọi người nhường đường một chút." Đường Vũ Lân nuốt xong cái thứ năm mươi, thì xoay người tiếp tục đi tới chỗ để bánh.
Vân Tiểu vỗ vai Chu Trường Khê, "Đi thôi, về quét dọn vệ sinh a. Ăn cơm, ngươi cũng không bằng. Ta rút cuộc đã hiểu vì sao hắn khỏe hơn ngươi. Cái này gọi là định luật bảo toàn năng lượng, ăn càng nhiều, sức càng khỏe!"
Chu Trường Khê ặt chán nản, nhìn thấy Đường Vũ Lân lại bưng một khay hai mươi cái bánh bao nữa tới.
Lúc ở nhà, vấn đề ăn cơm của Đường Vũ Lân luôn là việc Đường Tư Nhiên và Lang Nguyệt nhức đầu nhất, vì thằng nhóc này ăn nhiều quá. Hồi còn Na Nhi, hai đứa còn ăn thi với nhau.
Sức ăn của Chu Trường Khê so với bạn cùng lứa tuổi đã là rất ghê gớm, nhưng Đường Vũ Lân này là đồ biến dị.
Chu Trường Khê thở dài, nhìn Đường Vũ Lân, "Ta chưa bao giờ tin một người ăn hết được một con trâu, nhưng bây giờ thấy ngươi ăn, ta tin rồi. Ta chấp nhận thua cuộc, ta về trước quét dọn phòng, ngươi cứ phá kỉ lục tiếp đi."
"Ừ ừ!" Đường Vũ Lân đúng là không quá quan tâm chuyện thắng thua, với nó, được ăn no mới là quan trọng.
Cuối cùng, kỷ lục ăn bánh bao của nhà ăn khu trung cấp đã được lập mới, là tám mươi cái, cộng với năm tô canh rau củ.
Lúc Đường Vũ Lân mỹ mãn tiêu sái rời khỏi nhà ăn, sau lưng đã có một đống con mắt rơi xuống đất.
Lúc trở lại phòng ngủ, Chu Trường Khê đang quét phòng, Đường Vũ Lân không bắt hắn giặt đồ cho mình, mà tự mình đi giặt. Vân Tiểu cũng giúp Chu Trường Khê một tay quét dọn vệ sinh. Bầu không khí trong phòng hài hòa hơn rất nhiều.
Cả bọn đang dọn dẹp, Tạ Giải bịt mặt trở về, mặt đã bớt sưng thấy rõ, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
"Cho ngươi!" Hắn ném một cái bọc giấy cho Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân mở ra nhìn, bên trong là một chồng tiền. Đường Vũ Lân không khỏi hoảng hốt.
Hồi ở Ngạo Lai Thành, ba vạn đồng là đủ dùng cho cả ba năm! Nhưng với những người có tiền này, chỉ là một sự tiện tay mà thôi.
"Ngày mai khai giảng, buổi tối sau khi tan học, ngươi đi theo ta." Tạ Giải lạnh lùng nói.
"Được!" Đường Vũ Lân không chút do dự, đồng ý.
Vân Tiểu nói: "Tạ Giải, coi như xong đi. Sau này mọi người còn phải ở chung phòng sáu năm đó."
Tạ Giải lạnh lùng nhìn hắn, rồi nằm lên giường.
Đường Vũ Lân hỏi Vân Tiểu: "Chiều ta phải đi ra ngoài một chút, không sao chứ?"
Vân Tiểu nói: "Hôm nay chưa khai giảng, nên không sao cả! Nhưng ngươi phải trở về trước khi tắt đèn, nếu không sẽ bị phạt."
Nghe tới chữ phạt, Đường Vũ Lân cau mày, hắn không sợ bị phạt, chỉ sợ phạt tiền.
"Ta biết rồi."
Giặt đồ xong, nó đi ra ngoài. Mang Thiên đã dặn nó phải tới một chỗ gọi là Hiệp hội Đoán Tạo Sư.
Mang Thiên đã cho nó địa chỉ chỗ làm việc của hắn ở Đông Hải Thành. Ở đó hiện giờ không có ai, nhưng có phòng rèn, có thể cho Đường Vũ Lân sử dụng.
Mang Thiên đã nói, nó phải tới Hiệp hội Đoán Tạo Sư đăng kí, sau đó nhận một số nhiệm vụ ở đó, coi như công tác, cũng là rèn luyện. Mỗi tháng, Mang Thiên sẽ tới kiểm tra tiến độ, và dạy nó kiến thức mới về rèn.
Hiện giờ, Đường Vũ Lân rất là coi trọng việc rèn, nhất là sau khi hoàn thành Nghìn Rèn, nó đã nghĩ, có nghĩ nghề của mình trong tương lai rất có thể sẽ là một Đoán Tạo Sư giống như lão sư. Cho nên, nhất định không thể tới trễ, phải tiếp tục cố gắng học rèn. Hơn nữa, rèn còn có thể kiếm tiền a! Để sau này, nó còn muốn đi du lịch khắp đại lục, rồi tìm Na Nhi, cái nào cũng phải cần dùng đến tiền.
Nó không hỏi Vân Tiểu Hiệp hội Đoán Tạo Sư ở đâu, vì nó không muốn bạn học biết mình là Đoán Tạo Sư.
Đi tới Phòng Giáo Vụ nộp tiền phạt, xong Đường Vũ Lân mới rời khỏi học viện.
Tuy không biết Hiệp hội Đoán Tạo Sư ở đâu, nhưng đường ngay trong miệng, sau mấy lần hỏi đường, nó cũng đã biết vị trí đại khái của Hiệp hội Đoán Tạo Sư.
Đông Hải Thành rất lớn, nhưng Đường Vũ Lân vì tiết kiệm tiền, nên hoàn toàn đi bộ.
May mà Hiệp hội Đoán Tạo Sư cách Đông Hải Học Viện không xa lắm, hắn đi hơn nửa canh giờ, đã tới nơi.
Hiệp hội Đoán Tạo Sư là một tòa nhà to màu xám, cao chừng ba mươi tầng cao, phía trên có một cái hình cái búa cực to, nhìn là nhận ra ngay.
Đi vào trong cửa, chính diện là một bức tường thủy tinh cao tới mười mét, trên tường có bức phù điêu một thanh cự chùy màu vàng cao ít nhất tám mét.
Đoán Tạo Sư đỉnh cấp có địa vị xã hội rất cao, không thua kém gì đại sư chế tạo Cơ Giáp. Muốn chế tạo Cơ Giáp đỉnh cấp, phải có tài liệu đỉnh cấp, mà tài liệu đỉnh cấp thì cũng đòi hỏi phải có Đoán Tạo Đại Sư ra tay xử lý.
Đại sảnh tầng một rất trống trải, bên trong chỉ có hai cô gái trẻ mặc đồng phục màu xám.
"Tiểu đệ đệ, tới tìm ai?" một người hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân ngại ngùng: "Ta, ta là tới tham gia đánh giá đẳng cấp Đoán Tạo Sư."
Đường Vũ Lân phát hiện một vấn đề, đứng ăn cơm, hình như ăn được nhiều hơn là ăn ngồi.
Ở bên cạnh hắn, lúc này đã vây quanh mấy vòng người.
"Cái tên này nhìn bụng không to, mà sao ăn ghê vậy. Sắp phá kỷ lục rồi, ta nhớ kỷ lục ăn bánh bao của học viện trung cấp chúng ta là bốn mươi ba cái. Hắn ăn mấy cái rồi?"
"Bốn mươi lăm cái, đã phá rồi. Thật là lợi hại! Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hắn hình như vẫn chưa no. Bánh bao này to bằng bàn tay lận đó! Kích thước bánh bao trong học viện chưa bao giờ thay đổi."
Chu Trường Khê đã sớm choáng váng, hắn luôn cho là mình ăn giỏi, nhưng sau khi quất hai mươi cái bánh bao vào trong bụng, thì không chịu nổi nữa.
Mà không chỉ co bánh bao nhân thịt, còn có canh rau củ.
Đường Vũ Lân không chỉ ăn bánh bao, hắn còn ăn canh. Ăn năm cái bánh bao thì uống một bát canh, dáng vẻ hết sức hưởng thụ.
Bánh bao ngon quá, to bằng cả bàn tay, thịt bên trong đã hầm nhừ băm nhỏ, cắn một cái xịt cả nước ra, thực rất là ngon.
Mấu chốt là, bánh rất nhiều! "Phiền mọi người nhường đường một chút." Đường Vũ Lân nuốt xong cái thứ năm mươi, thì xoay người tiếp tục đi tới chỗ để bánh.
Vân Tiểu vỗ vai Chu Trường Khê, "Đi thôi, về quét dọn vệ sinh a. Ăn cơm, ngươi cũng không bằng. Ta rút cuộc đã hiểu vì sao hắn khỏe hơn ngươi. Cái này gọi là định luật bảo toàn năng lượng, ăn càng nhiều, sức càng khỏe!"
Chu Trường Khê ặt chán nản, nhìn thấy Đường Vũ Lân lại bưng một khay hai mươi cái bánh bao nữa tới.
Lúc ở nhà, vấn đề ăn cơm của Đường Vũ Lân luôn là việc Đường Tư Nhiên và Lang Nguyệt nhức đầu nhất, vì thằng nhóc này ăn nhiều quá. Hồi còn Na Nhi, hai đứa còn ăn thi với nhau.
Sức ăn của Chu Trường Khê so với bạn cùng lứa tuổi đã là rất ghê gớm, nhưng Đường Vũ Lân này là đồ biến dị.
Chu Trường Khê thở dài, nhìn Đường Vũ Lân, "Ta chưa bao giờ tin một người ăn hết được một con trâu, nhưng bây giờ thấy ngươi ăn, ta tin rồi. Ta chấp nhận thua cuộc, ta về trước quét dọn phòng, ngươi cứ phá kỉ lục tiếp đi."
"Ừ ừ!" Đường Vũ Lân đúng là không quá quan tâm chuyện thắng thua, với nó, được ăn no mới là quan trọng.
Cuối cùng, kỷ lục ăn bánh bao của nhà ăn khu trung cấp đã được lập mới, là tám mươi cái, cộng với năm tô canh rau củ.
Lúc Đường Vũ Lân mỹ mãn tiêu sái rời khỏi nhà ăn, sau lưng đã có một đống con mắt rơi xuống đất.
Lúc trở lại phòng ngủ, Chu Trường Khê đang quét phòng, Đường Vũ Lân không bắt hắn giặt đồ cho mình, mà tự mình đi giặt. Vân Tiểu cũng giúp Chu Trường Khê một tay quét dọn vệ sinh. Bầu không khí trong phòng hài hòa hơn rất nhiều.
Cả bọn đang dọn dẹp, Tạ Giải bịt mặt trở về, mặt đã bớt sưng thấy rõ, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
"Cho ngươi!" Hắn ném một cái bọc giấy cho Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân mở ra nhìn, bên trong là một chồng tiền. Đường Vũ Lân không khỏi hoảng hốt.
Hồi ở Ngạo Lai Thành, ba vạn đồng là đủ dùng cho cả ba năm! Nhưng với những người có tiền này, chỉ là một sự tiện tay mà thôi.
"Ngày mai khai giảng, buổi tối sau khi tan học, ngươi đi theo ta." Tạ Giải lạnh lùng nói.
"Được!" Đường Vũ Lân không chút do dự, đồng ý.
Vân Tiểu nói: "Tạ Giải, coi như xong đi. Sau này mọi người còn phải ở chung phòng sáu năm đó."
Tạ Giải lạnh lùng nhìn hắn, rồi nằm lên giường.
Đường Vũ Lân hỏi Vân Tiểu: "Chiều ta phải đi ra ngoài một chút, không sao chứ?"
Vân Tiểu nói: "Hôm nay chưa khai giảng, nên không sao cả! Nhưng ngươi phải trở về trước khi tắt đèn, nếu không sẽ bị phạt."
Nghe tới chữ phạt, Đường Vũ Lân cau mày, hắn không sợ bị phạt, chỉ sợ phạt tiền.
"Ta biết rồi."
Giặt đồ xong, nó đi ra ngoài. Mang Thiên đã dặn nó phải tới một chỗ gọi là Hiệp hội Đoán Tạo Sư.
Mang Thiên đã cho nó địa chỉ chỗ làm việc của hắn ở Đông Hải Thành. Ở đó hiện giờ không có ai, nhưng có phòng rèn, có thể cho Đường Vũ Lân sử dụng.
Mang Thiên đã nói, nó phải tới Hiệp hội Đoán Tạo Sư đăng kí, sau đó nhận một số nhiệm vụ ở đó, coi như công tác, cũng là rèn luyện. Mỗi tháng, Mang Thiên sẽ tới kiểm tra tiến độ, và dạy nó kiến thức mới về rèn.
Hiện giờ, Đường Vũ Lân rất là coi trọng việc rèn, nhất là sau khi hoàn thành Nghìn Rèn, nó đã nghĩ, có nghĩ nghề của mình trong tương lai rất có thể sẽ là một Đoán Tạo Sư giống như lão sư. Cho nên, nhất định không thể tới trễ, phải tiếp tục cố gắng học rèn. Hơn nữa, rèn còn có thể kiếm tiền a! Để sau này, nó còn muốn đi du lịch khắp đại lục, rồi tìm Na Nhi, cái nào cũng phải cần dùng đến tiền.
Nó không hỏi Vân Tiểu Hiệp hội Đoán Tạo Sư ở đâu, vì nó không muốn bạn học biết mình là Đoán Tạo Sư.
Đi tới Phòng Giáo Vụ nộp tiền phạt, xong Đường Vũ Lân mới rời khỏi học viện.
Tuy không biết Hiệp hội Đoán Tạo Sư ở đâu, nhưng đường ngay trong miệng, sau mấy lần hỏi đường, nó cũng đã biết vị trí đại khái của Hiệp hội Đoán Tạo Sư.
Đông Hải Thành rất lớn, nhưng Đường Vũ Lân vì tiết kiệm tiền, nên hoàn toàn đi bộ.
May mà Hiệp hội Đoán Tạo Sư cách Đông Hải Học Viện không xa lắm, hắn đi hơn nửa canh giờ, đã tới nơi.
Hiệp hội Đoán Tạo Sư là một tòa nhà to màu xám, cao chừng ba mươi tầng cao, phía trên có một cái hình cái búa cực to, nhìn là nhận ra ngay.
Đi vào trong cửa, chính diện là một bức tường thủy tinh cao tới mười mét, trên tường có bức phù điêu một thanh cự chùy màu vàng cao ít nhất tám mét.
Đoán Tạo Sư đỉnh cấp có địa vị xã hội rất cao, không thua kém gì đại sư chế tạo Cơ Giáp. Muốn chế tạo Cơ Giáp đỉnh cấp, phải có tài liệu đỉnh cấp, mà tài liệu đỉnh cấp thì cũng đòi hỏi phải có Đoán Tạo Đại Sư ra tay xử lý.
Đại sảnh tầng một rất trống trải, bên trong chỉ có hai cô gái trẻ mặc đồng phục màu xám.
"Tiểu đệ đệ, tới tìm ai?" một người hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân ngại ngùng: "Ta, ta là tới tham gia đánh giá đẳng cấp Đoán Tạo Sư."
Danh sách chương