Dịch giả: Tiểu Băng

Đường Vũ Lân sắc mặt bình thản, nó đã xem kĩ hai trận đấu trước của Hàm Lam, đã nghĩ ra cách đối phó.

Dưới chân Hàm Lam tỏa vòng sáng trắng, trên vai tuôn ra Hồn Linh hình cục đất, hai tay làm động tác nâng Đường Vũ Lân lên.

Lập tức, dưới chân Đường Vũ Lân xuất hiện một quầng sáng hình tròn màu vàng, những cây cột đá mọc lên, tạo thành một cái nhà giam giam nó vào trong.

Nếu là Tạ Giải, thì đã lao ra khỏi nhà tù ngay khi Hàm Lam ra tay, nhưng Đường Vũ Lân hiển nhiên không tốc độ đó, nên cô bé không buồn nhúc nhích.

Đỉnh cột đá cong hướng vào trong, tạo một không gian phong tỏa khép kín.

Hai trận trước Hàm Lam cũng chính là thắng theo cách như vậy, cô là Chưởng Khống Giả Thổ nguyên tố, nên đánh theo kiểu khống chế. t Hồn Kỹ này mặc dù chỉ là mười năm, nhưng rất mạnh, có khả năng hạn chế đối thủ. Nhưng bởi vì chỉ có mười năm, nên cũng có hạn chế không nhỏ, muốn dùng nó, phải ít nhất hai mươi giây sau mới dùng được nữa.

Điều này nếu trên chiến trường, có lẽ cô chỉ có cơ hội triển khai nó một lần đầu tiên mà thôi.

Vũ Trường Không bắt đầu đếm thời gian, trong vòng mười giây nếu không thoát ra được, là thua.

Hàm Lam thắng trận đầu như vậy, trận thứ hai cô thắng nhanh hơn, vì học viên kia ngay từ đầu đã thử lao ra khỏi phạm vi của thạch lao, nhưng vì tốc độ thạch lao quá nhanh, bước trúng ngay vào rìa, thế là bị hất văng lên cao, nếu không phải Vũ Trường Không kịp tóm lại, thì e là ngã gãy xương.

Đường Vũ Lân không hề động đậy, để thạch lao nhốt mình vào.

"Mười..." Vũ Trường Không bắt đầu đếm. Hắn từng nói, đánh nhau với Chiến Hồn SưHệ Khống Chế, nếu để bị khống chế mười giây, vậy thì chẳng khác gì đã chết, thế nên hắn chỉ cho có mười giây mà thôi. Thoát khốn, Hàm Lam thua, nếu không thoát, Hàm Lam thắng, chỉ đơn giản như vậy.

Đường Vũ Lân thong dong nâng hai tay lên, hai luồng hào quang màu xám lóe lên, mỗi tay cầm một cái chùy rèn.

"Chín..."

"Oanh —— "

Nghìn Rèn Ô Cương Chùy vung ra, nện thẳng vào hai cây cột đá trước mặt, bụi đất tung bay, cột đá bị đánh vỡ!

Vũ Trường Không chưa đếm tới "Tám", Đường Vũ Lân đã xách Nghìn Rèn Ô Cương Chùy từ trong thạch lao chạy ra.

"Cái này..." cả lớp nhìn nó, không khỏi hít sâu, ngay cả Tạ Giải cũng không ngờ, nó lại dùng cách này lao ra thạch lao.

Vũ Trường Không trong mắt lóe lên dị sắc, gật đầu, nói: "Đường Vũ Lân thắng." với nhãn lực của hắn, đương nhiên nhìn ra, Đường Vũ Lân dùng thiết chùy không hề bổ sung Hồn Lực, cũng không phải là Hồn Đạo Khí. Hơn nữa, dù nó có là Hồn Đạo Khí, với tu vi Hồn Lực của Đường Vũ Lân, có thể thúc giục được tới mấy cấp độ? Sức lực của thằng nhóc này, đúng là hiếm thấy a!

Tạ Giải mở to hai mắt, cái tên này, hồi trước đánh nhau với mình vẫn còn giấu nghề? Kỳ thật, Đường Vũ Lân không phải là giấu giếm, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng chùy rèn để chiến đấu, hôm nay là bởi vì phải phá đá, nên mới lấy ra, không ngờ một kích thành công, hiệu quả nổi bật.

Vũ Trường Không nói với Tạ Giải: "Tạ Giải, tới phiên ngươi."

Tạ Giải nhảy một cái vào trong sân, trong lòng buồn bực, thằng nhãi kia ăn mình nhiều tiền như vậy, sớm biết vậy bắt hắn đánh tiếp một lần, tội gì mời hắn ăn món ăn Giáp a!

Đường Vũ Lân cầm song chùy, đối phó Tạ Giải, nắm chắc cũng không, lần trước tuy thắng, nhưng là thắng hiểm, nhưng bây giờ cầm Ô Cương Chùy, hắn có một cảm giác kỳ diệu, tựa hồ Ô Cương Chùy và thân thể mình đã hòa làm một thể, nắm nó, Đường Vũ Lân thấy tin tưởng mười phần.

Tạ Giải đang chuẩn bị chiến đấu, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Vòng thứ tư, trận thứ hai, Tạ Giải đấu với Vũ Trường Không."

"Cái gì?" Tạ Giải hết hồn, quay đầu sang nhìn.

Vũ Trường Không lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi nghĩ trong lớp ta cho phép xảy ra tình huống không công bằng thế sao? Ngươi tiếp ta một chiêu, sau đó mới đánh với Đường Vũ Lân."

Tạ Giải há hốc mồm nhìn hắn, "Vũ lão sư, ngài không nói đùa đấy chứ. Ngài là lão sư mà."

Vũ Trường Không đã đi tới cạnh Đường Vũ Lân, phất phất tay với nó, Đường Vũ Lân xách cái búa lui sang một bên. Vũ Trường Không khẽ vỗ vào hông, tháo dây lưng ra.

"Lão sư, người định làm gì?" Tạ Giải cảnh giác lùi lại hai bước, nhưng đã nhận ra Vũ Trường Không tháo đai lưng, nhưng quần không rơi xuống.

Vũ Trường Không khẽ run cổ tay, lưng thẳng tắp, thản nhiên nói: "Ta không phóng thích Võ Hồn, ngươi chỉ cần tiếp ta một kiếm." chân trái bước ra một bước, kiếm cũng chính là đai lưng đâm tới.

Tạ Giải kinh nghiệm thực chiến phong phú, Võ Hồn lập tức phóng thích, cả người lùi lại nhanh như chớp.

Mịa nó, không phóng thích Võ Hồn thì có nghĩa không cường đại hay sao? Có Hồn Lực hỗ trợ, đai lưng có khác gì lợi kiếm? Chạy trước rồi tính.

Tạ Giải cực tin tưởng vào tốc độ bản thân, hắn lùi lại, Quang Long Chủy che trước người.

Nhưng dù hắn có lùi lại nhanh tới mấy, đai lưng làm kiếm của Vũ Trường Không vẫn sát rạt trước mặt hắn, dù chỉ là một nhát đâm thẳng cực đơn giản, nhưng hắn đã dùng hết sức, nhưng vẫn không thể né thoát được.

"BA~!"

"Ai da!!!!"

Sắp đâm trúng Tạ Giải, đai lưng lại biến mềm, quất vào bả vai hắn, quất hắn văng ra, lăn hai vòng mới đứng dậy được, tay bụm lấy vai nhe răng vì đau.

Tạ Giải vã mồ hôi trán. Vì ngay trước khi bị đánh trúng, hắn cảm nhận được một lực áp bức rất mạnh, làm cả người khẩn trương cao độ.

Vũ lão sư thật là đáng sợ.

"Nghỉ một phút, đánh trận chung kết." Vũ Trường Không khẽ run cổ tay, đai lưng lại quấn vào hông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện