Dịch giả: Tiểu Băng
Quang Tiêu há hốc mồm nhìn Vũ Trường Không, từ khi Hồn Thú gần như diệt tuyệt, rất hiếm có hồn hoàn vạn năm xuất hiện. Ngay cả trong Truyền Linh Tháp, muốn chế tạo Hồn Linh vạn năm cùng là cực kì khó khăn.
Vậy tại sao, tại sao người này lại có hồn hoàn vạn năm? Hắn rốt cuộc là ai? Có được hồn hoàn vạn năm, không phải chỉ dựa vào thiên phú, mà phải có một thế lực sau lưng cực lớn. Quang Tiêu hiểu rất rõ chuyện này. Hắn lưỡng lự. Đấu với một người có hai cái hồn hoàn vạn năm, tu vi cũng là Lục Hoàn Hồn Đế, hắn không nắm chắc thắng chút nào.
Vũ Trường Không không nhìn hắn, mà cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay.
Thiên Sương Kiếm, Võ Hồn của hắn. Lâu lắm rồi không gọi nó ra. Hắn dùng Tinh Thần Lực cô đọng Võ Hồn đã rất lâu, giờ gặp lại bằng hữu cũ, mắt của hắn ngây dại, nó không còn lạnh như băng, mà ôn nhu như nước như đang nhìn người yêu.
"Rống!" Quang Tiêu ngửa mặt lên trời gầm lên, trước mặt bao nhiêu thủ hạ, nếu cứ nhát gan thế này, làm sao lãnh đạo được họ? Nên dù như thế nào, trận chiến này cũng phải xảy ra.
Hồn Hoàn thứ nhất sáng lên, lân giáp toàn thân bắn ra hào quang màu đồng, Thiết Giáp Long Thân! Quang Tiêu đạp chân trái một cái, người như vòi rồng, quét thẳng tới Vũ Trường Không.
Nắm tay to phủ đầy long lân, bị nó đấm trúng, so với lăng trì chắc cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Vũ Trường Không vẫn nhìn Thiên Sương Kiếm, không hề động. Thiết Giáp Long quyền nặng nề mạnh mẽ kia chẳng hề gây ảnh hưởng tới tâm tình của hắn chút xíu nào.
"Lão sư, cẩn thận!" Đường Vũ Lân ở phía xa kêu to.
Vũ Trường Không khẽ xoay cổ tay, trên Thiên Sương Kiếm, sáu cái Hồn Hoàn đềubiến mất, mũi kiếm gảy nhẹ, điểm vào cái nắm tay nặng nề mạnh mẽ như núi kia.
"Đinh đinh đinh leng keng..." Liên tiếp vang lên những âm thanh vang giòn.
Lúc tiếng thứ nhất vang lên, thế tiến như bạo long của Quang Tiêu ngừng lại, sau mỗi tiếng vang thứ hai, là một khối lân phiến trên nắm tay của hắn bị đánh bay, thân thể hùng tráng cũng lùi lại một bước.
Hắn muốn đứng lại, muốn phóng ra hồn lực mạnh hơn, nhưng ngay từ lúc Thiên Sương Kiếm chạm vào nắm đấm của hắn, những tia kiếm khí lạnh băng đã xuyên vào quả đấm của hắn, như những cây kim nhọn, theo huyết mạch đâm vào trong người hắn, làm hắn không thể không toàn lực đề tụ Hồn Lực để ứng phó, còn thời gian đâu mà phóng thích Hồn Kỹ a!
Sau bảy tiếng vang, hắn lùi lại bảy bước, mà Vũ Trường Không chỉ mới đâm ra một kiếm.
Một vòng hào quang màu lam nhạt từ trên người hắn bay lên, khí thế của Vũ Trường Không trở nên kinh người.
Đôi mắt màu xanh sẫm sắc biến thành màu tím, hào quang màu tím nhạt từ mắt tỏa ra, Thiên Sương Kiếm đâm thẳng tới.
Một kiếm này đâm ra, Quang Tiêu cảm thấy trong cơ thể mình dường như có đồ vật gì đó bị đốt cháy, những tia kiếm khí cực lạnh và cực sắc kia đều đồng thời bộc phát, không chỉ thế, đầu óc hắn cũng bị trì trệ, máu huyết như bị đông đặc, võ hồn cường đại từng giúp hắn thành danh bây giờ cũng không thể bảo vệ được hắn, cứ như con Thiết Giáp Long ấy đã từ bỏ hắn.
Hồn Linh Cự Xà màu tím bên cạnh Quang Tiêu động đậy, thân thể khổng lồ to ra, trên thân thể màu tím xuất hiện những cái vảy bạc, cái đuôi khổng lồ quất vào Vũ Trường Không!
Vũ Trường Không không hề né tránh, để mặc cho hồn linh ngàn năm quất vào mình.
"Xoẹt!" một âm thanh vang lên, màu lam trên người Vũ Trường Không mạnh thêm vài phần, mắt mọi người hoa lên, cả người Vũ Trường Không như biến thành một thanh kiếm, giống y hệt thanh Thiên Sương Kiếm hắn đang cầm trong tay.
Cái đuôi của Hồn Linh Cự Xà màu tím, chính là quất vào mũi kiếm.
Tử quang xẹt qua, cái đuôi bị cắt đứt, Hồn Linh kêu thảm, hào quang trên người ảm đạm. Thiên Sương Kiếm đã tới trước mặt Quang Tiêu.
Quang Tiêu nghiến răng, hắn không thôi thúc được võ hồn, Kiếm Khí cực hàn của địch thủ đã đông cứng hắn, trì hoãn mọi suy nghĩ của hắn, hắn chỉ có thể giơ cả hai tay lên, cố gắng thúc giục hồn lực.
"Phốc!" Lam quang dừng lại.
Nó dừng khi chỉ còn cách chóp mũi Quang Tiêu một chút xíu, hàn khí lạnh băng như hóa thành một tấm võng bịt kín lấy hắn, đôi tay hắn đã bị hoàn toàn đâm xuyên qua, chuyển sang màu lam nhạt như Thiên Sương Kiếm.
"Ngươi, mắt của ngươi..., ngươi là từ chỗ kia tới..." Quang Tiêu ngơ ngác, giọng nói run rẩy, không biết vì lạnh quá hay vì sợ quá.
Vũ Trường Không thản nhiên: "Ta chính là bị chỗ đó đuổi ra, nguyên nhân là vì, tính cách không tốt. Cho nên, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa."
Lam quang thu về, trong Thiên Địa phảng phất có vô số khí lưu màu lam quấn vào cơ thể Vũ Trường Không, Thiên Sương Kiếm hóa thành một tia sáng biến mất, hắn xoay người, đi vào trong học viện.
Những khí lưu băng hàn đã chui vào người Quang Tiêu cũng chui ra, bay đuổi theo hắn.
Áo trắng kiếm lam, thiên băng tuyết hàn, Vũ Trường Không!
Quang Tiêu há hốc mồm nhìn Vũ Trường Không, từ khi Hồn Thú gần như diệt tuyệt, rất hiếm có hồn hoàn vạn năm xuất hiện. Ngay cả trong Truyền Linh Tháp, muốn chế tạo Hồn Linh vạn năm cùng là cực kì khó khăn.
Vậy tại sao, tại sao người này lại có hồn hoàn vạn năm? Hắn rốt cuộc là ai? Có được hồn hoàn vạn năm, không phải chỉ dựa vào thiên phú, mà phải có một thế lực sau lưng cực lớn. Quang Tiêu hiểu rất rõ chuyện này. Hắn lưỡng lự. Đấu với một người có hai cái hồn hoàn vạn năm, tu vi cũng là Lục Hoàn Hồn Đế, hắn không nắm chắc thắng chút nào.
Vũ Trường Không không nhìn hắn, mà cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay.
Thiên Sương Kiếm, Võ Hồn của hắn. Lâu lắm rồi không gọi nó ra. Hắn dùng Tinh Thần Lực cô đọng Võ Hồn đã rất lâu, giờ gặp lại bằng hữu cũ, mắt của hắn ngây dại, nó không còn lạnh như băng, mà ôn nhu như nước như đang nhìn người yêu.
"Rống!" Quang Tiêu ngửa mặt lên trời gầm lên, trước mặt bao nhiêu thủ hạ, nếu cứ nhát gan thế này, làm sao lãnh đạo được họ? Nên dù như thế nào, trận chiến này cũng phải xảy ra.
Hồn Hoàn thứ nhất sáng lên, lân giáp toàn thân bắn ra hào quang màu đồng, Thiết Giáp Long Thân! Quang Tiêu đạp chân trái một cái, người như vòi rồng, quét thẳng tới Vũ Trường Không.
Nắm tay to phủ đầy long lân, bị nó đấm trúng, so với lăng trì chắc cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Vũ Trường Không vẫn nhìn Thiên Sương Kiếm, không hề động. Thiết Giáp Long quyền nặng nề mạnh mẽ kia chẳng hề gây ảnh hưởng tới tâm tình của hắn chút xíu nào.
"Lão sư, cẩn thận!" Đường Vũ Lân ở phía xa kêu to.
Vũ Trường Không khẽ xoay cổ tay, trên Thiên Sương Kiếm, sáu cái Hồn Hoàn đềubiến mất, mũi kiếm gảy nhẹ, điểm vào cái nắm tay nặng nề mạnh mẽ như núi kia.
"Đinh đinh đinh leng keng..." Liên tiếp vang lên những âm thanh vang giòn.
Lúc tiếng thứ nhất vang lên, thế tiến như bạo long của Quang Tiêu ngừng lại, sau mỗi tiếng vang thứ hai, là một khối lân phiến trên nắm tay của hắn bị đánh bay, thân thể hùng tráng cũng lùi lại một bước.
Hắn muốn đứng lại, muốn phóng ra hồn lực mạnh hơn, nhưng ngay từ lúc Thiên Sương Kiếm chạm vào nắm đấm của hắn, những tia kiếm khí lạnh băng đã xuyên vào quả đấm của hắn, như những cây kim nhọn, theo huyết mạch đâm vào trong người hắn, làm hắn không thể không toàn lực đề tụ Hồn Lực để ứng phó, còn thời gian đâu mà phóng thích Hồn Kỹ a!
Sau bảy tiếng vang, hắn lùi lại bảy bước, mà Vũ Trường Không chỉ mới đâm ra một kiếm.
Một vòng hào quang màu lam nhạt từ trên người hắn bay lên, khí thế của Vũ Trường Không trở nên kinh người.
Đôi mắt màu xanh sẫm sắc biến thành màu tím, hào quang màu tím nhạt từ mắt tỏa ra, Thiên Sương Kiếm đâm thẳng tới.
Một kiếm này đâm ra, Quang Tiêu cảm thấy trong cơ thể mình dường như có đồ vật gì đó bị đốt cháy, những tia kiếm khí cực lạnh và cực sắc kia đều đồng thời bộc phát, không chỉ thế, đầu óc hắn cũng bị trì trệ, máu huyết như bị đông đặc, võ hồn cường đại từng giúp hắn thành danh bây giờ cũng không thể bảo vệ được hắn, cứ như con Thiết Giáp Long ấy đã từ bỏ hắn.
Hồn Linh Cự Xà màu tím bên cạnh Quang Tiêu động đậy, thân thể khổng lồ to ra, trên thân thể màu tím xuất hiện những cái vảy bạc, cái đuôi khổng lồ quất vào Vũ Trường Không!
Vũ Trường Không không hề né tránh, để mặc cho hồn linh ngàn năm quất vào mình.
"Xoẹt!" một âm thanh vang lên, màu lam trên người Vũ Trường Không mạnh thêm vài phần, mắt mọi người hoa lên, cả người Vũ Trường Không như biến thành một thanh kiếm, giống y hệt thanh Thiên Sương Kiếm hắn đang cầm trong tay.
Cái đuôi của Hồn Linh Cự Xà màu tím, chính là quất vào mũi kiếm.
Tử quang xẹt qua, cái đuôi bị cắt đứt, Hồn Linh kêu thảm, hào quang trên người ảm đạm. Thiên Sương Kiếm đã tới trước mặt Quang Tiêu.
Quang Tiêu nghiến răng, hắn không thôi thúc được võ hồn, Kiếm Khí cực hàn của địch thủ đã đông cứng hắn, trì hoãn mọi suy nghĩ của hắn, hắn chỉ có thể giơ cả hai tay lên, cố gắng thúc giục hồn lực.
"Phốc!" Lam quang dừng lại.
Nó dừng khi chỉ còn cách chóp mũi Quang Tiêu một chút xíu, hàn khí lạnh băng như hóa thành một tấm võng bịt kín lấy hắn, đôi tay hắn đã bị hoàn toàn đâm xuyên qua, chuyển sang màu lam nhạt như Thiên Sương Kiếm.
"Ngươi, mắt của ngươi..., ngươi là từ chỗ kia tới..." Quang Tiêu ngơ ngác, giọng nói run rẩy, không biết vì lạnh quá hay vì sợ quá.
Vũ Trường Không thản nhiên: "Ta chính là bị chỗ đó đuổi ra, nguyên nhân là vì, tính cách không tốt. Cho nên, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa."
Lam quang thu về, trong Thiên Địa phảng phất có vô số khí lưu màu lam quấn vào cơ thể Vũ Trường Không, Thiên Sương Kiếm hóa thành một tia sáng biến mất, hắn xoay người, đi vào trong học viện.
Những khí lưu băng hàn đã chui vào người Quang Tiêu cũng chui ra, bay đuổi theo hắn.
Áo trắng kiếm lam, thiên băng tuyết hàn, Vũ Trường Không!
Danh sách chương