Trong bốn người, hiển nhiên là người trung niên kia dẫn đầu. Trong mái tóc đen của hắn có một nhúm tóc dài màu vàng kim rơi xuống trước gò má. Hắn vừa xuất hiện, khu rừng xung quanh tự nhiên yên tĩnh lại. Không hề có uy thế gì, chỉ là bởi vì sự tồn tại của hắn.
"Chủ thượng." Người trung niên nhìn thấy Cổ Nguyệt thì lập tức cung kính gọi.
Cổ Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt mang theo một tia sợ hãi, "Ngươi, các ngươi là ai? Không cho phép các ngươi làm tổn thương ba ba ta."
Cả bốn người đều như hóa đá, ngây người đứng ở đó.
Thanh niên anh tuấn hỏi người trung niên, "Lão đại, đây là có chuyện gì? Chủ thượng là ..."
Lúc này Đường Vũ Lân đang hôn mê, Cổ Nguyệt hiển nhiên không có giả vờ.
Người trung niên tiến lên một bước, tới trước mặt Cổ Nguyệt. Nàng sợ tới mức lập tức cúi đầu, nhào lên người Đường Vũ Lân, dùng người mình che khuất hắn.
Mà ba người kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì đều kinh hãi. Bọn họ hiểu rất rõ vị trước mặt này có tu vi như thế nào, vậy mà lại bị hào quang trông rất nhu hoà kia chấn nhϊếp lợi hại như thế. Hào quang bảy màu kia là tồn tại cỡ nào? "Quả nhiên là ý chí Long Thần." Người trung niên cau mày thật chặt, "Nhưng ý chí Long Thần sao lại xuất hiện trên người hắn? Cho dù hắn có huyết mạch Kim Long Vương, nhưng hắn chỉ là nhân loại, chắc chắn không phải là hồn thú trùng tu. Huyết mạch Kim Long Vương đã rất kỳ quái rồi, ý chí Long Thần này từ đâu mà đến?"
Nữ tử tóc tím cũng cười khổ nói, "Ý chí Long Thần này thật cường đại, cả đời ta cũng rất hiếm thấy. Đế Thiên, chúng ta làm gì bây giờ?"
Đế Thiên hai mắt híp lại, nói với nam tử thanh niên, "Yêu Linh, ngươi kéo Chủ thượng ra đây, ta kiểm tra thân thể ngài ấy một lát."
Thanh niên sững sờ, "Lão đại, ngay cả ngươi còn không làm được, ta sao có thể?"
Đế Thiên nói: "Ý chí Long Thần chỉ có tác dụng chấn nhϊếp mạnh với Long tộc chúng ta, ngươi không có huyết mạch Long tộc nên sẽ không sao. Tuy nhiên ngươi không thể làm tổn thương hắn, bởi vì ý chí Long Thần sẽ dẫn dắt chúng ta bảo hộ hắn."
Thanh niên kinh ngạc nói: "Không ngờ rằng lại thần kỳ như thế, thật sự là thú vị! Đã rất lâu không có chuyện thú vị rồi. Bất quá Lão đại, không phải ngươi nói nên gϊếŧ chết tiểu tử này sao? Gϊếŧ chết hắn Chủ thượng mới có thể khôi phục uy năng của Long Thần năm đó."
Thanh niên bước nhanh tới cạnh Đế Thiên, thuận tay kéo Cổ Nguyệt lên, một tầng thanh quang nhạt lưu chuyển quanh người hắn, rất nhu hoà, nhưng Cổ Nguyệt lại không thể kháng cự được.
Cổ Nguyệt cố gắng vùng vẫy, nhưng bị thanh quang kia ôm trọn, nàng không thể cử động được.
Đế Thiên giơ tay ấn lên trán Cổ Nguyệt, ánh sáng nhu hoà lập loè trên đầu ngón tay hắn.
Ánh mắt Cổ Nguyệt lập tức mờ mịt, nhưng theo dao động năng lượng trên tay Đế Thiên, trên người nàng cũng xuất hiện một tầng lân phiến màu bạc.
Sau một lúc, Đế Thiên thu tay lại, dường như thở ra nhẹ nhõm.
"Chủ thượng không sao, có lẽ là bị chấn động kịch liệt dẫn đến nguyên thần chấn động, trí nhớ rối loạn. Với năng lực tự lành mạnh mẽ của Chủ thượng, dù không có ngoại lực phụ trợ, không bao lâu nữa cũng sẽ khôi phục bình thường. Theo miêu tả của nhân loại chính là tạm thời mất trí nhớ."
Ba vị khác đều thở phào, Địa Ngục Ma Long Vương bật cười nói: "Thì ra là vậy, ta nói, lúc ấy Chủ thượng gọi tên kia là ba ba khiến ta thật khϊếp sợ. Đế Thiên, làm sao bây giờ?"
Sau một hồi suy nghĩ, Đế Thiên nói: "Chuyện này đã vượt qua phạm vi chúng ta có thể xử lý được. Trước hết cứ như vậy đi, để Chủ thượng tự mình xử lý. Với năng lực của Chủ thượng, cơ bản sẽ không thể bị tổn hại gì. Chờ khi trí nhớ của ngài ấy khôi phục, tất cả đều không sao. Còn tên nhân loại Đường Vũ Lân này, chúng ta chỉ có thể tiếp tục quan sát. Ý chí Long Thần xuất hiện trên người hắn hẳn là có quan hệ với Chủ thượng. Hiện tại ta đã hiểu tại sao Chủ thượng không gϊếŧ hắn, hẳn là vì bồi dưỡng ý chí Long Thần này. Với phần tín ngưỡng lực này, tương lai Chủ thượng lần nữa kết hợp với lực lượng Kim Long Vương và đánh thức Long Thần sẽ dễ dàng hơn. Tới lúc đó, trên Đấu La Đại Lục chúng ta sẽ tạo ra Thần giới thuộc về hồn thú chúng ta, sẽ không còn bị nhân loại áp bức nữa."
Nghe lời hắn nói, ánh mắt mấy đại hồn thú khác lập tức trở nên nóng rực, theo bản năng nắm chặt hai tay.
Bốn người lặng yên rút đi, thanh quang trên người Cổ Nguyệt cũng biến mất. Cho đến lúc này, Thuý Ma Điểu toàn thân xanh biếc mới chui ra từ trong mái tóc bạc của nàng, trong lòng sợ hãi nhìn các thân ảnh biến mất ở phía xa.
--------------------
Đường Vũ Lân đã nằm mơ, hắn mơ thấy rất nhiều thứ.
Những hòn đảo vô cùng khổng lồ, những con rồng bay lượn trên bầu trời, trên thân bọn nó có các loại lân phiến đủ màu sắc. Bọn chúng có lớn có nhỏ, đều có đặc điểm riêng.
Trên mặt đất, Sơn Long Vương cực lớn rơi xuống biển rộng hoá thành đại lục. Trên bầu trời, Quang Minh Thánh Long ngửa mặt gào thét, uy chấn quần lâm.
Trong biển rộng, Thuỷ Long không ngừng trồi lên rồi hạ xuống, bắn nước tung tóe.
Chân Long đi đến đâu, vạn vật đều thần phục.
Quả là một thắng cảnh!
Không biết qua bao lâu, thiên địa đột nhiên biến thành màu đỏ, từng khoả hoả cầu cực lớn từ trên trời giáng xuống, rơi xuống biển cả và lục địa.
Từng con cự long thân hình khổng lồ lên không, dùng thân thể của bọn nó ngăn cản những quả hoả cầu kia.
Hỏa cầu vỡ vụn mang đến vô số tai họa. Rừng bốc cháy, sông khô cạn, mặt đất rạn nứt. Toàn bộ thế giới không ngừng tan vỡ dưới công kích của vô số hoả cầu kia.
Các con cự long khác dùng thân thể bọn nó không ngừng ngăn cản những hoả cầu này, dùng sức mạnh của bọn nó thủ hộ toàn bộ thế giới.
Thân thể cự long không ngừng vẫn lạc trên không, bọn nó đang ngửa mặt lên trời, bi thương kêu lên một cái tên.
Hào quang bảy màu phủ xuống, một con rồng khổng lồ bảy màu hư ảo xuất hiện trên không trung, phần lớn hoả cầu đều được nó ngăn cản, cuối cùng miễn cưỡng ngăn trở thảm họa hủy diệt thế giới này.
Nhưng Long tộc đã suy tàn, Chân Long tử thương vô cùng nghiêm trọng. Đối với chủng tộc sinh sản khó khăn này, cơ hồ trong chớp mắt từ cực thịnh thành cực suy.
Thi thể của vô số cự long phủ kín mặt đất, khắp nơi đều có long huyết.
Những chủng tộc khác bị long huyết thấm vào, bắt đầu xuất hiện đủ loại biến dị. Đồng thời chúng bắt đầu có năng lượng thuộc về mình.
Hồn thú, đó là hồn thú sao? Chẳng lẽ, đó là nguồn gốc của hồn thú?
Ở giữa không trung, quang ảnh bảy màu khổng lồ kia đột nhiên đập cánh, bầu trời run lên, một vết nứt to lớn xuất hiện. Một lực hút mạnh mẽ đã kéo vô số thi thể cự long bay lên trời, dung nhập vào trong cái khe đó.
Hầu hết Long tộc trên mặt đất đã biến mất, còn lại rất ít Chân Long. Ngay cả khi còn sống, thì bọn nó cũng bị trọng thương.
Vết nứt trên không trung chậm rãi khép lại, quang ảnh bảy màu cũng hoà nhập vào trong khe hở và biến mất.
Hình ảnh luân chuyển. Hiện ra trong tầm mắt của Đường Vũ Lân chính là Long tộc mộ địa rất lớn mà hắn từng đi qua.
Trong mộ địa cực lớn kia, thi thể Long tộc nằm ngổn ngang khắp nơi.
Thời gian dần qua, thân thể Long tộc theo đó mà dần biến thành bộ xương. Vô số bộ xương rồng mang theo bi thương không gì sánh kịp luôn nằm phơi ở chốn hoang dã đó.
Quang ảnh bảy màu toạ trấn ở giữa Long tộc mộ địa, ánh sáng lập loè trên người nó. Ánh sáng trên thi thể Long tộc lặng yên bay về phía nó, từ từ hoà nhập vào trong.