Trên đường đi có khoảng sáu lần Cơ Giáp bay qua đỉnh đầu bọn họ, còn có ba lần chiến đấu cơ bay qua, có thể thấy rằng bầu không khí ở gần thành Sử Lai Khắc khẩn trương đến cỡ nào.

Trận nổ lớn này khiến vô số người chấn động, hiện tại chỉ sợ toàn bộ đại lục đều ở trong trạng thái thần hồn nát thần tính.

Mãi cho đến chạng vạng tối, Đường Vũ Lân mới lái xe tiến vào thành Thiên Đấu. Lần nữa liên hệ với Diệp Tinh Lan, rốt cuộc gặp được mọi người ở một khách sạn vắng vẻ.

Mọi người hầu như đều xông lại, mỗi người cho hắn một cái ôm thật chặt. Hứa Tiểu Ngôn cùng Từ Lạp Trí càng là khóc nức nở. 

Bọn họ đều rất rõ ràng, ngày đó nếu Đường Vũ Lân không phóng người lên, dùng chính mình ngăn cản miếng Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo không rõ cấp độ kia thì chỉ sợ, tất cả bọn họ đều đã chết. Mà khi đó, Đường Vũ Lân cũng không biết Cổ Nguyệt sẽ xuất hiện cứu hắn.


"Ngươi rút cuộc đã trở về, ngươi đã đến rồi, ta cũng có thể dỡ xuống gánh nặng. Đội trưởng, hoan nghênh ngươi về đội." Diệp Tinh Lan trịnh trọng nói với Đường Vũ Lân.

Đúng vậy, bọn họ là tiểu đội Sử Lai Khắc, là quang huy cuối cùng của học viện Sử Lai Khắc, càng là đương đại Sử Lai Khắc Thất Quái.

Phục hưng Sử Lai Khắc là trách nhiệm của bọn họ.

"Ba ba, bọn họ là ai?" Đúng lúc này, một thanh âm nghi hoặc vang lên sau lưng Đường Vũ Lân.

Bầu không khí có chút ngưng trọng chớp mắt đã biến đổi. Cổ Nguyệt nhô ra sau lưng Đường Vũ Lân.

"Lão đại, các ngươi đây là ... đóng kịch sao?" Tạ Giải nói.

Đường Vũ Lân kéo tay Cổ Nguyệt, đem nàng đến bên cạnh mình, cười khổ một tiếng, "Ngươi cảm thấy ta có tâm tư đóng kịch sao? Cổ Nguyệt giúp ta ngăn lại trận nổ lớn kia, lúc đó cụ thể xảy ra chuyện gì ta không rõ ràng lắm, nhưng khi chúng ta tỉnh lại thì nàng đã mất trí nhớ. Sau đó nàng luôn gọi ta là ba ba."


"Mất trí nhớ? Nàng là Cổ Nguyệt? Đây không phải Na Nhi sao?" Hứa Tiểu Ngôn kiềm chế tiếng khóc, nhìn về phía Cổ Nguyệt.

Đường Vũ Lân cười khổ lắc đầu, đem chuyện sau khi mình gặp được Cổ Nguyệt, cùng với tướng mạo của nàng giống Na Nhi nhưng mình lại phân biệt được nàng là Cổ Nguyệt nói ra.

Tạ Giải hỏi dò: "Cổ Nguyệt, ngươi còn nhớ ta không?"

Trừ Đường Vũ Lân, thời gian hắn và Hứa Tiểu Ngôn quen biết Cổ Nguyệt là dài nhất.

"Không nhận ra." Cổ Nguyệt mờ mịt lắc đầu.

Diệp Tinh Lan luôn kiên cường cũng đã đỏ mắt, "Cũng là vì cứu chúng ta. Nàng phải làm sao bây giờ, chúng ta phải làm gì? Có thể trị liệu được không?"

Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Ta không biết. Sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, ta trước hết chọn tụ hợp với các ngươi, tiếp theo sẽ nghĩ biện pháp chữa trị cho nàng. Chỉ là ta cũng không rõ ràng lắm, hiện tại ở tình huống này nàng có thể hay không ..."


"Ta xem một chút." Một thanh âm rất khàn vang lên, từ trong phòng có một người đi ra.

Khi Đường Vũ Lân nhìn thấy người đó thì không thể tin vào mắt mình.

Nhã Lỵ đã thay đổi, toàn thân đã thay đổi. Nàng giống như đã mất hết sức sống, mặt không có chút máu, toàn thân nhìn qua rất khô héo. Dung nhan vốn tuyệt sắc lúc này lại tiêu điều, tóc dài đã hoàn toàn biến thành màu trắng xám.

"Miện hạ, ngài ..." Đường Vũ Lân giật mình nhìn nàng.

Bộ pháp của Nhã Lỵ thậm chí có chút lảo đảo, chậm rãi đi đến trước mặt Đường Vũ Lân, lắc đầu với hắn. Đôi mắt nàng đã đỏ bừng, không có chút thần thái nào. Nàng chậm rãi giơ tay lên, mang theo bạch quang nhu hòa, nhẹ nhàng ấn lên trán Cổ Nguyệt.

Người đáng sợ nhất là tâm chết, không hề nghi ngờ, tâm của Thánh Linh Đấu La đã đi theo Kình Thiên Đấu La rồi.
Sau khi Nhã Lỵ phóng xuất ra vầng sáng màu trắng, Cổ Nguyệt có chút mờ mịt thất thố, nhưng rất rõ ràng, nàng tựa hồ cũng không có cảm giác gì.

Sau một lát, Nhã Lỵ chậm rãi thu tay lại, lông mày cau lại, "Tình huống của nàng có chút đặc thù, thân thể không có bất cứ vấn đề gì, hẳn là Tinh Thần Chi Hải bị trùng kích dẫn đến thần kinh não bị ảnh hưởng, do đó phong bế trí nhớ của nàng, vì vậy mới dẫn đến trạng thái mất trí nhớ."

Đường Vũ Lân có chút khẩn trương hỏi: "Tình huống của nàng có thể chữa được không?"

Nhã Lỵ nói: "Không dễ dàng. Cơ quan phức tạp nhất ở con người là đại não, đại não có rất nhiều điều thần bí, căn cứ theo nghiên cứu của Liên bang, con người chỉ có hiểu biết rất có hạn về đại não, căn bản không thể nào do thám toàn bộ, chỉ có thể đơn giản chia đại não thành từng phần. Làm thế nào để thăm dò những phần này đến bây giờ vẫn không có kết luận. Đây cũng là một trong phương hướng nghiên cứu trọng yếu ở lĩnh vực Hồn Đạo khoa học kỹ thuật. Không thể tùy tiện trị liệu, nếu sơ sẩy dẫn đến thần kinh não của nàng bị tổn hại thì sẽ không thể chữa trị được nữa."
Nghe nàng nói, Đường Vũ Lân không khỏi hít sâu một hơi, phải biết rằng, vị trước mặt này chính là hồn sư Hệ Trị Liệu cao cấp nhất trên đại lục, ngay cả nàng cũng nói tình huống của Cổ Nguyệt rất phức tạp, vậy thì chắc chắn nó phức tạp.

Nhìn khuôn mặt biến sắc của Đường Vũ Lân, Nhã Lỵ nói: "Ngươi cũng đừng lo lắng, tình huống của nàng không phải hoàn toàn không có biện pháp. Tương đối mà nói khi gặp phải tình huống này chỉ cần tìm được thiên tài địa bảo phù hợp, có thể giúp nàng cường hóa thân thể, đồng thời cải thiện thần kinh não để nó khôi phục như bình thường thì trí nhớ tự nhiên sẽ khôi phục. Chỉ là, ta chỉ nghĩ được một loại thiên tài địa bảo phù hợp tên là Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, phi thường hiếm thấy, hơn nữa ít nhất phải vạn năm trở lên mới được. Nếu là Sử Lai Khắc vẫn còn thì có thể vận dụng lực lượng của học viện đi tìm, nhưng bây giờ ..." Nói đến đây, ánh mắt của nàng trong chớp mắt đã mờ đi.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, trong lòng mỗi người đều nặng như chì. Sử Lai Khắc đã không còn, hậu thuẫn của bọn họ đã không còn.

Đường Vũ Lân thở sâu, "Miện hạ, chúng ta nhất định sẽ xây lại Sử Lai Khắc, để quang huy của Sử Lai Khắc tái hiện thế gian. Ta cam đoan!"

Nhã Lỵ khẽ gật đầu, trên mặt lại toát ra một tia đắng chát, "Tương lai phải dựa vào các ngươi rồi, ta sẽ toàn lực ủng hộ các ngươi." Nói xong, nàng xoay người đi vào gian phòng của mình.

Nàng có thể kiên trì sống tiếp đã dùng nghị lực vô cùng lớn, chỉ vì hy vọng xây dựng lại học viện Sử Lai Khắc, vì mong muốn của Kình Thiên Đấu La trước khi lâm chung.

Thân là đương đại Các chủ Hải Thần Các, mắt thấy học viện Sử Lai Khắc bị huỷ, Vân Minh thống khổ đến cỡ não. Nếu không phải có tâm tư muốn hoàn thành nguyện vọng của hắn chèo chống, chỉ sợ Nhã Lỵ đã sớm đi theo hắn.
Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc vạn năm.

Đường Vũ Lân kéo Cổ Nguyệt tay, tâm thần kiên định, hắn nhất định sẽ tìm được thiên tài địa bảo này, nhất định có thể chữa trị cho Cổ Nguyệt. Hiện tại hắn là tâm phúc của tất cả mọi người, dù như thế nào hắn cũng không thể chán nản, Sử Lai Khắc rất có thể chỉ còn lại bọn họ. Với tư cách đội trưởng, hắn không thể đổ trách nhiệm cho người khác, hắn phải chịu áp lực cực lớn và kỳ vọng này.

"Mọi người phấn chấn lên, trời vẫn chưa sập. Sử Lai Khắc còn có chúng ta. Nếu học viện lựa chọn chúng ta là đương đại Sử Lai Khắc Thất Quái thì có nghĩa là chúng ta đủ ưu tú, có nghĩa là chúng ta trong tương lai có thể chống đỡ toàn bộ Sử Lai Khắc. Đây là trách nhiệm của chúng ta, cũng là nghĩa vụ của chúng ta. Học viện nuôi dưỡng chúng ta, chúng ta cảm thấy tự hào vì là một phần tử của học viện. Trong lòng ta, Sử Lai Khắc vĩnh viễn là đệ nhất học viện đương thời, trong lòng ta, bất cứ lúc nào, chúng ta đều phải dũng cảm bước về phía trước. Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó."
Diệp Tinh Lan kiên định đứng bên Đường Vũ Lân, trầm giọng nói: "Vũ Lân, ngươi nói đi, chúng ta tiếp theo nên làm như thế nào?"

Đường Vũ Lân nói: "Hiện tại tình huống bên ngoài phi thường phức tạp, học viện bị hủy, nghị viện liên bang giải tán, toàn bộ đại lục đều ở trong trạng thái hỗn loạn. Trong tình huống này, chúng ta không thể dựa vào người nào, cũng không thể tin tưởng ai. Khi còn bé, cha ta đã từng nói với ta một câu cho đến bây giờ ta vẫn nhớ rõ. Người nói, cả đời này có thể hoàn toàn dựa vào chỉ có chính mình, ta đã khắc sâu điều đó. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể hoàn toàn tín nhiệm và dựa vào chính chúng ta mà thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện