Dịch giả: Tiểu Băng

Nam sinh quái gở phì cười, "Hay lắm! Cho ta xem ngươi có bản lĩnh gì biến chúng ta thành Lớp Hai được." hắn nói xong, cả người lơ lửng bay lên, dưới chân có hai quầng sáng màu vàng bay lên. Không chỉ vậy, trên cổ hắn còn xuất hiện những cái vảy màu xanh, hai con ngươi dựng thẳng.

"Song Hoàn? Đại Hồn Sư?" ba người Đường Vũ Lân đều kinh hãi. Nếu đối phương là bạn cùng khóa, vậy thì cũng chỉ mới có chín tuổi như bọn chúng thôi! Chín tuổi, đã là Đại Hồn Sư, thực là rợn người.

Đường Vũ Lân sải bước ra, chắn trước Cổ Nguyệt và Tạ Giải, dù đối phương có cường hãn cỡ nào, nó vẫn không sợ.

Hồn Hoàn màu trắng từ dưới chân sáng lên, Lam Ngân Thảo xuất hiện, tỏa vầng sáng màu lam.

"Hặc hặc, chỉ có một hồn hoàn bỏ đi mười năm, cũng dám kiêu ngạo, thực là quá buồn cười. Yên tâm, bây giờ ta sẽ không làm gì các ngươi, chờ tới khi thi đấu, ta sẽ cho các ngươi biết rõ, thiên tài và phế vật khác nhau như thế nào. Ghi nhớ tên của ta, Lớp Một năm nhất, Vi Tiểu Phong!"

Nói xong, Vi Tiểu Phong thu liễm Hồn Lực, trở lại bình thường, quay người ngạo nghễ bỏ đi.

"Khốn kiếp!" Tạ Giải muốn xông lên, nhưng bị Lam Ngân Thảo của Đường Vũ Lân quấn quanh hông kéo lại.

"Đừng mắc lừa." Đường Vũ Lân trầm giọng nói: "Hắn chính là muốn chúng ta chủ động ra tay, để chúng ta bị học viện xử phạt, chờ tới lúc thi đấu rồi tính."

Mắt Tạ Giải hàn quang lập loè, "Song Hoàn giỏi lắm hử? Hừ! Chờ xem."

Đường Vũ Lân nói: "Ta đi phòng làm việc đây. Vũ lão sư không giúp chúng ta phân tích đối thủ, lần nào cũng để chúng ta phải tự thích ứng, các ngươi nghĩ cách tìm hiểu tình hình lớp một đi, tối ta về chúng ta bàn bạc."

Tuy Tạ Giải cực kì không phục, nhưng Vi Tiểu Phong thể hiện ra thực lực Song Hoàn, vẫn tạo nên áp lực không nhỏ chút nào. Đối mặt đối thủ như vậy, bọn chúng làm sao dám chắc là mình tất thắng? Chín tuổi Song Hoàn, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, bình thường, ít nhất phải tới năm thứ ba trở lên mới có Song Hoàn.

Tạ Giải biết với thiên phú của mình, khoảng cách tới Song Hoàn vẫn còn thiếu.

"Được! Mai sẽ giáo huấn bọn chúng." Tạ Giải sắc mặt âm trầm đi trước.

Cổ Nguyệt đi cạnh Đường Vũ Lân khẽ cười, "Không cần để ý tới bọn họ, chúng ta nhất định sẽ thắng."

Đường Vũ Lân quay đầu nhìn cô, trong mắt Cổ Nguyệt không hề có ngạo khí, chỉ có tin tưởng. Mấy trận trước, ba đứa chưa hề đánh ra hết thực lực, nhất là Cổ Nguyệt, trong ba người, ai cũng nghĩ Tạ Giải là mạnh nhất, nhưng thực chất, kẻ cường đại là cô bé bên cạnh mình này mới đúng, thiên phú của cô, ngay cả Vũ lão sư cũng phải tán thưởng a!

Cổ Nguyệt vỗ vỗ vai nó, rồi bỏ đi, nhanh chóng mất hút.

Đường Vũ Lân nắm nắm nắm đấm, các đồng đội đều cường đại như vậy, mình là đội trưởng, thực lực lại kém, vì để sống, và vì để mạnh hơn, mình đều cũng phải mau chóng có được Băng Tinh Quả, và Xích Viêm Quả.

Lúc nó đi vào phòng làm việc, Mang Thiên còn chưa tới, Đường Vũ Lân hoàn thành nhiệm vụ của tuần trước trước. Nó đã thuần thục dùng Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy, nên hiện giờ hoàn thành nhiệm vụ Đoán Tạo Sư cấp hai khá là nhẹ nhõm, căn bản không hề xuất hiện phế phẩm, lần nào cũng nhận một lúc hai nhiệm vụ.

Đường Vũ Lân lôi tiền để dành ra đếm, đã được hơn ba mươi hai vạn đồng. Tuy còn thiếu nhiều mới đủ để mua Băng Tinh Quả và Xích Viêm Quả, nhưng nếu được nhận nhiệm vụ cấp ba, thì sẽ không khó lắm.

Nhìn đống thành phẩm, Đường Vũ Lân ngẩn người, từ lúc tới Đông Hải Thành, cuộc sống nó đã xảy ra rất nhiều thay đổi, nhìn thấy rất nhiều thứ bé lớn chưa bao giờ nhìn thấy.

Qua mấy tháng nay, nó không còn bỡ ngỡ, trở thành háo hức với thế giới. Giờ nó đã hiểu câu nói của phụ thân, phải luôn nhìn về phía trước.

Đúng vậy! chỉ có luôn nhìn về phía trước, mới thấy được sự đặc sắc của thế giới.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Đường Vũ Lân vội đi ra ngoài đón.

Mang Thiên mặc một bộ đồ bình thường màu xám, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

"Lão sư." Đường Vũ Lân cung kính chào.

"Ừ." Mang Thiên cởi áo khoác đưa cho nó, rồi đi vào bên trong.

Đường Vũ Lân đã quen với kiểu này. Lần nào tới, Mang Thiên cũng kiểm tra thành phẩm của nó trước, xem xem nó có tiến bộ gì không.

Treo áo khoác lên, Đường Vũ Lân đi theo vào trong phòng làm việc. Mang Thiên đang ngắm nghía, khẽ vuốt một món đồ nó mới rèn xong.

Nhiệm vụ nhị cấp Đường Vũ Lân nhận càng ngày càng khó, như cái nhiệm vụ chiết xuất Trăm Rèn này, chính là cấp cao nhất trong hàng Đoán tạo sư cấp hai. Mỗi lần làm xong, đều nhận được hơn ba vạn đồng tiền công.

"Ừm, không tệ. Chiết xuất rất đúng chỗ." Mang Thiên nhẹ gật đầu. Với tính của hắn, nói được như thế là đã khen hết mức rồi.

"Đều là do lão sư dạy tốt." Đường Vũ Lân vội nói.

Mang Thiên bỏ miếng kim loại xuống, quay người nhìn nó, "Ngươi học được miệng lưỡi trơn tru rồi?"

Đường Vũ Lân thè lưỡi, "Không phải! Ta chỉ nói lời thật lòng thôi."

Mang Thiên nói: "Ngươi không phải có chuyện muốn nói với ta sao? Nói đi."

Đường Vũ Lân tuy đã quyết định, nhưng đứng trước mặt lão sư, lại thấy ngần ngừ. Ngần ngừ thì ngần ngừ, vẫn phải nói, vì mạng sống.

"Lão sư, ta muốn xin tham gia kiểm tra Đoán tạo sư cấp ba." Đường Vũ Lân lấy hết dũng khí để nói.

Mang Thiên sửng sốt, sau đó hỏi: "Lý do?"

Đường Vũ Lân nói: "Ta cần tiền nhiều hơn để đề thăng bản thân."

Mang Thiên nhìn hắn, im lặng.

Đường Vũ Lân bồn chồn cúi đầu, đợi lão sư phê bình. Nó biết Mang Thiên không cho mình tiến hành kiểm tra Đoán tạo sư cấp ba, nhất định là có lý do. Nó chưa bao giờ nghi ngờ lão sư, nhưng nó quá cần tiền.

"Làm sao để đề thăng?" Mang Thiên im lặng hồi lâu, mới hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện