Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi..Mai vui vẻ khoác tay mẹ chồng tôi ra ngồi bàn ăn..
Mai cười:
- sướng nhất mày nhé Quỳnh..được bà mẹ chồng tuyệt vời.
Tôi cười nhạt.
- mời mẹ cùng mọi người ngồi xuống bàn ăn.
Mẹ chồng tôi:
- ngồi xuống đi cháu, cứ tự nhiên như nhà mình nhé.
- dạ bác..
Tôi cẩn thận chia đũa bát cho mọi người..
Mẹ chồng tôi cười rồi nhẹ giọng
- Quỳnh, con đứng lên gọt sẵn ít hoa quả để tủ lạnh cho mát.. tí nhà ăn xong còn có cái mà ăn luôn.
Quân:.
- lát nữa ăn xong rồi làm, với lại trong bếp còn cô ba ấy.
Mẹ chồng tôi lườm, ánh mắt tôi chạm thẳng vào cái nhìn không mấy vui vẻ của bà..tôi đứng dậy.
- thôi mẹ nói cũng đúng đấy.
Mai giọng nói có chút cảm thương:
- tao đến đây lại làm vất vả mày rồi Quỳnh ơi.
Mẹ chồng tôi:
- có gì đâu..con dâu mới ngày có mấy việc ấy cũng k xong nữa thì làm ăn gì.
Mọi người bên ngoài vui vẻ nói cười, tự nhiên tôi thấy chạnh lòng ghê gớm..điện thoại tôi reo lên số mẹ..
Mẹ:
- Quỳnh hả? Ăn cơm chưa con? Khỏe không? - dạ..con chuẩn bị ăn.
- bầu bí ăn đúng giờ vào nhé. Mà về bên đó mẹ ck con thế nào?
- mẹ đừng lo, con rất tốt, rất ổn.
- ở quê mình có phong tục lại mặt ấy, liệu con có về được không? Nếu cảm thấy khó quá thì miễn con ạ..
- con về được mà.. sáng mai con về.
Nước mắt tôi đã rưng rưng trực trào..
- thôi mẹ nhé, con đi ăn cơm đã..
Tôi vội vàng tắt máy, tựa người và thành bếp rồi thở dài..
Tiếng mẹ chồng tôi vọng ra:
- có mỗi việc gọt trái cây cũng lề mề.. lát ra thấy hết đồ ăn lại trách nhà này bạc đãi.
Tôi lau vội những giọt nước mắt rồi mỉm cười bước ra.
Quân:
- em ngồi xuống ăn đi.
Mai cười rồi nắm lấy tay tôi..
Mẹ chồng nhìn tôi rồi nheo mắt lại.
- đấy cháu xem, chả ai làm gì nó mà nước mắt cứ rơi như mưa. Hay ấm ức quá vì k được ăn sớm.. vậy từ mai nấu xong ăn từ nồi ra bếp cho khỏi khóc.
- không phải đâu mẹ..
- thế mà cứ khóc là thế nào.
- mẹ con gọi..con nhớ nhà.
- nhớ thì đi lấy ck làm gì, ở nhà luôn cho lành..nhớ gì cái xó đấy chứ..
Mỗi con người đều có một giới hạn chịu đựng, tôi biết người ta giàu nên người ta có quyền.. tôi cho phép người ta nói mây gío về tôi gì cũng được, nhưng nếu đã động chạm tới những người tôi kính yêu nhất thì thực sự đã quá sức chịu đựng..tôi đứng dậy đi thẳng lên phòng, không muốn ngoảnh mặt lại nhìn người phụ nữ ấy..mẹ chồng tôi đập mạnh tay xuống bàn.
- con kia đứng lại..
Đối với những lời nói không muốn quan tâm tốt nhất nên giả vờ như mìh câm điếc..đôi bàn chân tôi bước thẳng để lại đằng sau ánh mắt mọi người chăm chú nhìn.
Mẹ chồng tôi tức giận ôm ngực:
- cái đồ mất dậy, nó làm mẹ tức chết vì đau tim đây này Quân..
Mai vội vàng:
- bác không sao chứ.
Quân hốt hoảng chạy ra chỗ mẹ.
- mẹ..mẹ đừng làm con sợ.
- lấy cho mẹ thuốc an thần, mẹ sắp điên vì có cô con dâu như vậy rồi.
Mai:
- cháu thay mặt bạn cháu xin lỗi bác.
- cháu k có lỗi, người có lỗi là nó..
Quân nghe mẹ nói vậy chạy thẳng lên phòng, anh ta mở mạnh cánh cửa phòng..tôi ngồi đó với khuôn mặt vô cảm..
Quân:
- xuống xin lỗi mẹ tôi..nhanh lên.
- mẹ anh sao? Tôi k làm sai tôi không xin lỗi.
- cái sai của cô là k nghe lời mẹ tôi.
- . mẹ anh có coi tôi là con dâu không hả? Tôi k phải con búp bê vô chi vô giác.. anh ngồi đó biết rõ mẹ anh xúc phạm gia đình tôi mà..trên đời này ai cũng có thể động vào nhưng đừng động vào bố mẹ tôi ( tôi gào hét)
Quân dơ tay tát thẳng một bạt tai vào mặt tôi, tôi ôm mặt sờ lên vết máu khóe môi, tôi bật cười.
- cả nhà anh là đồ khốn.
Anh ta tiến đến bóp cổ tôi và trợn mắt:
- để tôi cho cô biết tôi khốn tới cỡ nào..
Tôi nhăn mặt rồi giãy dụa một hồi.. đôi bàn tay anh ta từ từ buông ra khỏi cổ..anh ta đi thẳng ra cửa, tôi ngồi gục xuống ôm bụng khóc..
- mẹ sai rồi con ạ.. mẹ sai rồi..bọn họ k phải là con người..
Mai từ ngoài cửa bước vào, nó tựa đầu tôi vào ngực nó..
- buông bỏ đi quỳnh..mày khổ quá..
Tôi nắm chặt vạt áo nó rồi khóc như đứa trẻ..
- Mai ơi.. tao sai rồi..nhưng tao k thể vì còn bố mẹ tao và họ hàng ở quê..còn đứa bé này nữa..
- thời đại giờ tân tiến hơn rồi.
- nhưg tao mới lấy ck hôm qua thôi Mai ạ..
Con Mai thở dài, vuốt ve mái tóc của tôi..
Quân xuống dưới nhà vò đầu xuống bàn.
Mẹ:
- mẹ đã bảo ngay từ đầu rồi còn k nghe.
- mẹ khoan hãy nói lúc này.
- sao? Xót cho nó à.
- không.. con xót cho đứa con của con trong bụng cô ấy..
Bà nói một câu bâng quơ:
- mà con chắc nó là con của con k đấy? Bây giờ nhiều đứa nghèo hèn đòi bám lấy nhà giàu khôg đấy.
Quân ánh mắt nghi ngờ, cô nhắn tin cho Mai xuống nói chuyện.
Mai:
- thôi nghỉ đi cho khỏe người..tao về trước đây.tao thương mày lắm Quỳnh ạ.
Tôi gật đầu.
- về cẩn thận nhé..tao xấu hổ quá.
- ừ.. có chuyện gì nhớ gọi cho tao. Tao mãi là bạn tốt của mày.
Mai bước xuống chào cả nhà rồi đi ra ngoài xe..Quân chờ sẵn ngoài cổng, cô bước vào trong xe.
Quân:
- đi siêu âm chứ?
Mai cười:
- chán con vợ mới quay sang hỏi người ta chứ gì.
- em thôi đi, quên hết chuyện khi nãy đi.
- ồ..sao quên được, em phải nhớ để có cách phòng khi anh lỡ tay đánh em.
- em cứ ngoan, cái gì cũng có.
- vậy sao? Vậy em muốn làm vợ anh luôn.
- cái này phải chờ..
Quân dừng xe tựa đầu vào vai Mai.
- càng ngày anh càng thấy em quyến rũ.
- bởi vì em làm hài lòng mẹ anh đúng k ( Mai nhếch môi)
- sao cũng được..
Xe dừng lại trước cửa phòng khám nổi tiếng.
Mai nắm tay Quân bước vào trong..
Bác sỹ:
- thai 7 tuần nhé..đã có tim thai..
Mai cười tươi:
- con mình đấy anh..
Quân gật đầu nhớ lần siêu âm của Quỳnh..
Mai:
- thế vợ anh mấy tuần rồi.
- 7 tuần bằng em..
Quân chợt nghĩ có điều gì đó sai sai..
- không đúng..anh quan hệ với em trước Quỳnh 2 tuần..lẽ ra..
- nó với em bị chênh nhau có 1 ngày..tính ra kỳ rụng trứng phải áng chừng như nhau..
Quân chạy vào hỏi bác sỹ.
- xác suất siêu âm chuẩn ngày k bác sỹ?
- cậu cộng trừ 1 tuần giúp tôi. Có thể lên và có thể xuống một tuần..
- vậy nếu 2 tuần thì sao.
- điều đó dành cho thai đã lớn.
- vậy nếu qh sau khi rụng trứng 2 tuần thì sao?
Bác sỹ cười:
- đó là kỳ an toàn, k thể có thai được..
Quân gật đầu xiết chặt lòng bàn tay..
Mai:
- chạy đi đâu để người ta đứng đây 1 mình..
Quân không nói k rằng mở cửa xe đẩy Mai vào trong..cô quát lên:
- nhẹ nhàng k được à?
- Mai này, em ở với quỳnh có thấy cô ấy có ai khác không?
Mai lắc đầu:
- thấy mình anh chứ ai..
Cố nhớ lại xem..
- anh hỏi làm gì?
Mai cười:
- à cái hôm e qua đêm với anh, hôm đó con quỳnh cũng sáng mới về..chả biết đi đâu nữa.
Quân tức giận nắm chặt vô lăng,Mai nhìn Quân rồi rung đùi nở ra nụ cười mỉa mai..Quân thả Mai xuống cửa phòng trọ.
- thế anh k vào à?
Anh không trả lời lái thẳng xe về nhà..
Tôi ngồi cửa sổ thấy bóng dáng vội vàng của anh ta, tôi thực sự k muốn gặp ng đàn ông đó..định mệnh trớ chêu cho tôi gặp nhầm người, lấy nhầm người..
Mẹ chồng tôi:
- về rồi hả con? Mẹ đang định bảo mày trở đến câu lạc bộ.
- mẹ bảo bác tài đi.
- ơ cái thằng này.
Bà tức giận vùng vằng ra khỏi nhà..Quân nhanh chân bước thẳng lên phòng..lần này anh ta đạp mạnh cửa, biết trước là sẽ gặp nhưng anh ta dường như đang rất tức giận..những bình hoa để bàn lần lượt rơi vỡ từng mảnh..tôi run run chỉ tay xuống đất:
- anh làm gì vậy? Bình tĩnh đi Quân..
Con mắt đỏ ngầu giận dữ của anh ta nhìn thẳng về phía tôi..tôi run run, miệng lắp bắp.
- anh..
Đôi bàn chân anh ta lạnh lùng tiến gần về phía tôi, đôi bàn tay tiến tới nâng cằm tôi lên rồi chăm chú nhìn.
- nhìn thẳng vào mắt tôi và nói..đưa bé trong bụng cô là con ai?
- anh nói linh tinh gì thế hả? Nó là con anh chứ con ai..
Anh ta ngửa mặt lên trần nhà và cười lớn.
- anh điên rồi quân ạ..nếu chỉ là việc ban nãy mà anh sinh nghi ngờ vậy hả?
- phải..tôi điên mới rước đĩ về nhà..
Tôi tối sầm mặt mày..anh ta gọi tôi là đĩ, người mà tôi rời bỏ quê hương, mọi thứ để bước theo..đau, rất đau..
Quân:
- sao k già mồm cãi đc nữa à?
- dựa vào đâu anh gọi tôi là đĩ.
- dựa vào đâu hả, vì cái của nợ trong bụng cô k phải con tôi.. tính theo tuổi thai, hoàn toàn dư thừa với lần tôi quan hệ cùng cô..
Tôi chết lặng một hồi, đôi bàn chân k kịp đứng vững..tôi ngồi phịch xuống đất. Anh ta trợn mắt kéo lê tôi rồi quăng mạnh tôi xuống giường.
- tôi phải giết cô, giết cả thứ nghiệt chủng này..
Mai cười:
- sướng nhất mày nhé Quỳnh..được bà mẹ chồng tuyệt vời.
Tôi cười nhạt.
- mời mẹ cùng mọi người ngồi xuống bàn ăn.
Mẹ chồng tôi:
- ngồi xuống đi cháu, cứ tự nhiên như nhà mình nhé.
- dạ bác..
Tôi cẩn thận chia đũa bát cho mọi người..
Mẹ chồng tôi cười rồi nhẹ giọng
- Quỳnh, con đứng lên gọt sẵn ít hoa quả để tủ lạnh cho mát.. tí nhà ăn xong còn có cái mà ăn luôn.
Quân:.
- lát nữa ăn xong rồi làm, với lại trong bếp còn cô ba ấy.
Mẹ chồng tôi lườm, ánh mắt tôi chạm thẳng vào cái nhìn không mấy vui vẻ của bà..tôi đứng dậy.
- thôi mẹ nói cũng đúng đấy.
Mai giọng nói có chút cảm thương:
- tao đến đây lại làm vất vả mày rồi Quỳnh ơi.
Mẹ chồng tôi:
- có gì đâu..con dâu mới ngày có mấy việc ấy cũng k xong nữa thì làm ăn gì.
Mọi người bên ngoài vui vẻ nói cười, tự nhiên tôi thấy chạnh lòng ghê gớm..điện thoại tôi reo lên số mẹ..
Mẹ:
- Quỳnh hả? Ăn cơm chưa con? Khỏe không? - dạ..con chuẩn bị ăn.
- bầu bí ăn đúng giờ vào nhé. Mà về bên đó mẹ ck con thế nào?
- mẹ đừng lo, con rất tốt, rất ổn.
- ở quê mình có phong tục lại mặt ấy, liệu con có về được không? Nếu cảm thấy khó quá thì miễn con ạ..
- con về được mà.. sáng mai con về.
Nước mắt tôi đã rưng rưng trực trào..
- thôi mẹ nhé, con đi ăn cơm đã..
Tôi vội vàng tắt máy, tựa người và thành bếp rồi thở dài..
Tiếng mẹ chồng tôi vọng ra:
- có mỗi việc gọt trái cây cũng lề mề.. lát ra thấy hết đồ ăn lại trách nhà này bạc đãi.
Tôi lau vội những giọt nước mắt rồi mỉm cười bước ra.
Quân:
- em ngồi xuống ăn đi.
Mai cười rồi nắm lấy tay tôi..
Mẹ chồng nhìn tôi rồi nheo mắt lại.
- đấy cháu xem, chả ai làm gì nó mà nước mắt cứ rơi như mưa. Hay ấm ức quá vì k được ăn sớm.. vậy từ mai nấu xong ăn từ nồi ra bếp cho khỏi khóc.
- không phải đâu mẹ..
- thế mà cứ khóc là thế nào.
- mẹ con gọi..con nhớ nhà.
- nhớ thì đi lấy ck làm gì, ở nhà luôn cho lành..nhớ gì cái xó đấy chứ..
Mỗi con người đều có một giới hạn chịu đựng, tôi biết người ta giàu nên người ta có quyền.. tôi cho phép người ta nói mây gío về tôi gì cũng được, nhưng nếu đã động chạm tới những người tôi kính yêu nhất thì thực sự đã quá sức chịu đựng..tôi đứng dậy đi thẳng lên phòng, không muốn ngoảnh mặt lại nhìn người phụ nữ ấy..mẹ chồng tôi đập mạnh tay xuống bàn.
- con kia đứng lại..
Đối với những lời nói không muốn quan tâm tốt nhất nên giả vờ như mìh câm điếc..đôi bàn chân tôi bước thẳng để lại đằng sau ánh mắt mọi người chăm chú nhìn.
Mẹ chồng tôi tức giận ôm ngực:
- cái đồ mất dậy, nó làm mẹ tức chết vì đau tim đây này Quân..
Mai vội vàng:
- bác không sao chứ.
Quân hốt hoảng chạy ra chỗ mẹ.
- mẹ..mẹ đừng làm con sợ.
- lấy cho mẹ thuốc an thần, mẹ sắp điên vì có cô con dâu như vậy rồi.
Mai:
- cháu thay mặt bạn cháu xin lỗi bác.
- cháu k có lỗi, người có lỗi là nó..
Quân nghe mẹ nói vậy chạy thẳng lên phòng, anh ta mở mạnh cánh cửa phòng..tôi ngồi đó với khuôn mặt vô cảm..
Quân:
- xuống xin lỗi mẹ tôi..nhanh lên.
- mẹ anh sao? Tôi k làm sai tôi không xin lỗi.
- cái sai của cô là k nghe lời mẹ tôi.
- . mẹ anh có coi tôi là con dâu không hả? Tôi k phải con búp bê vô chi vô giác.. anh ngồi đó biết rõ mẹ anh xúc phạm gia đình tôi mà..trên đời này ai cũng có thể động vào nhưng đừng động vào bố mẹ tôi ( tôi gào hét)
Quân dơ tay tát thẳng một bạt tai vào mặt tôi, tôi ôm mặt sờ lên vết máu khóe môi, tôi bật cười.
- cả nhà anh là đồ khốn.
Anh ta tiến đến bóp cổ tôi và trợn mắt:
- để tôi cho cô biết tôi khốn tới cỡ nào..
Tôi nhăn mặt rồi giãy dụa một hồi.. đôi bàn tay anh ta từ từ buông ra khỏi cổ..anh ta đi thẳng ra cửa, tôi ngồi gục xuống ôm bụng khóc..
- mẹ sai rồi con ạ.. mẹ sai rồi..bọn họ k phải là con người..
Mai từ ngoài cửa bước vào, nó tựa đầu tôi vào ngực nó..
- buông bỏ đi quỳnh..mày khổ quá..
Tôi nắm chặt vạt áo nó rồi khóc như đứa trẻ..
- Mai ơi.. tao sai rồi..nhưng tao k thể vì còn bố mẹ tao và họ hàng ở quê..còn đứa bé này nữa..
- thời đại giờ tân tiến hơn rồi.
- nhưg tao mới lấy ck hôm qua thôi Mai ạ..
Con Mai thở dài, vuốt ve mái tóc của tôi..
Quân xuống dưới nhà vò đầu xuống bàn.
Mẹ:
- mẹ đã bảo ngay từ đầu rồi còn k nghe.
- mẹ khoan hãy nói lúc này.
- sao? Xót cho nó à.
- không.. con xót cho đứa con của con trong bụng cô ấy..
Bà nói một câu bâng quơ:
- mà con chắc nó là con của con k đấy? Bây giờ nhiều đứa nghèo hèn đòi bám lấy nhà giàu khôg đấy.
Quân ánh mắt nghi ngờ, cô nhắn tin cho Mai xuống nói chuyện.
Mai:
- thôi nghỉ đi cho khỏe người..tao về trước đây.tao thương mày lắm Quỳnh ạ.
Tôi gật đầu.
- về cẩn thận nhé..tao xấu hổ quá.
- ừ.. có chuyện gì nhớ gọi cho tao. Tao mãi là bạn tốt của mày.
Mai bước xuống chào cả nhà rồi đi ra ngoài xe..Quân chờ sẵn ngoài cổng, cô bước vào trong xe.
Quân:
- đi siêu âm chứ?
Mai cười:
- chán con vợ mới quay sang hỏi người ta chứ gì.
- em thôi đi, quên hết chuyện khi nãy đi.
- ồ..sao quên được, em phải nhớ để có cách phòng khi anh lỡ tay đánh em.
- em cứ ngoan, cái gì cũng có.
- vậy sao? Vậy em muốn làm vợ anh luôn.
- cái này phải chờ..
Quân dừng xe tựa đầu vào vai Mai.
- càng ngày anh càng thấy em quyến rũ.
- bởi vì em làm hài lòng mẹ anh đúng k ( Mai nhếch môi)
- sao cũng được..
Xe dừng lại trước cửa phòng khám nổi tiếng.
Mai nắm tay Quân bước vào trong..
Bác sỹ:
- thai 7 tuần nhé..đã có tim thai..
Mai cười tươi:
- con mình đấy anh..
Quân gật đầu nhớ lần siêu âm của Quỳnh..
Mai:
- thế vợ anh mấy tuần rồi.
- 7 tuần bằng em..
Quân chợt nghĩ có điều gì đó sai sai..
- không đúng..anh quan hệ với em trước Quỳnh 2 tuần..lẽ ra..
- nó với em bị chênh nhau có 1 ngày..tính ra kỳ rụng trứng phải áng chừng như nhau..
Quân chạy vào hỏi bác sỹ.
- xác suất siêu âm chuẩn ngày k bác sỹ?
- cậu cộng trừ 1 tuần giúp tôi. Có thể lên và có thể xuống một tuần..
- vậy nếu 2 tuần thì sao.
- điều đó dành cho thai đã lớn.
- vậy nếu qh sau khi rụng trứng 2 tuần thì sao?
Bác sỹ cười:
- đó là kỳ an toàn, k thể có thai được..
Quân gật đầu xiết chặt lòng bàn tay..
Mai:
- chạy đi đâu để người ta đứng đây 1 mình..
Quân không nói k rằng mở cửa xe đẩy Mai vào trong..cô quát lên:
- nhẹ nhàng k được à?
- Mai này, em ở với quỳnh có thấy cô ấy có ai khác không?
Mai lắc đầu:
- thấy mình anh chứ ai..
Cố nhớ lại xem..
- anh hỏi làm gì?
Mai cười:
- à cái hôm e qua đêm với anh, hôm đó con quỳnh cũng sáng mới về..chả biết đi đâu nữa.
Quân tức giận nắm chặt vô lăng,Mai nhìn Quân rồi rung đùi nở ra nụ cười mỉa mai..Quân thả Mai xuống cửa phòng trọ.
- thế anh k vào à?
Anh không trả lời lái thẳng xe về nhà..
Tôi ngồi cửa sổ thấy bóng dáng vội vàng của anh ta, tôi thực sự k muốn gặp ng đàn ông đó..định mệnh trớ chêu cho tôi gặp nhầm người, lấy nhầm người..
Mẹ chồng tôi:
- về rồi hả con? Mẹ đang định bảo mày trở đến câu lạc bộ.
- mẹ bảo bác tài đi.
- ơ cái thằng này.
Bà tức giận vùng vằng ra khỏi nhà..Quân nhanh chân bước thẳng lên phòng..lần này anh ta đạp mạnh cửa, biết trước là sẽ gặp nhưng anh ta dường như đang rất tức giận..những bình hoa để bàn lần lượt rơi vỡ từng mảnh..tôi run run chỉ tay xuống đất:
- anh làm gì vậy? Bình tĩnh đi Quân..
Con mắt đỏ ngầu giận dữ của anh ta nhìn thẳng về phía tôi..tôi run run, miệng lắp bắp.
- anh..
Đôi bàn chân anh ta lạnh lùng tiến gần về phía tôi, đôi bàn tay tiến tới nâng cằm tôi lên rồi chăm chú nhìn.
- nhìn thẳng vào mắt tôi và nói..đưa bé trong bụng cô là con ai?
- anh nói linh tinh gì thế hả? Nó là con anh chứ con ai..
Anh ta ngửa mặt lên trần nhà và cười lớn.
- anh điên rồi quân ạ..nếu chỉ là việc ban nãy mà anh sinh nghi ngờ vậy hả?
- phải..tôi điên mới rước đĩ về nhà..
Tôi tối sầm mặt mày..anh ta gọi tôi là đĩ, người mà tôi rời bỏ quê hương, mọi thứ để bước theo..đau, rất đau..
Quân:
- sao k già mồm cãi đc nữa à?
- dựa vào đâu anh gọi tôi là đĩ.
- dựa vào đâu hả, vì cái của nợ trong bụng cô k phải con tôi.. tính theo tuổi thai, hoàn toàn dư thừa với lần tôi quan hệ cùng cô..
Tôi chết lặng một hồi, đôi bàn chân k kịp đứng vững..tôi ngồi phịch xuống đất. Anh ta trợn mắt kéo lê tôi rồi quăng mạnh tôi xuống giường.
- tôi phải giết cô, giết cả thứ nghiệt chủng này..
Danh sách chương