1 tháng sau..
Dưới tán cây bên con suối nhỏ..gió lướt, lá xào xạc hòa chung tiếng chim hót của mùa xuân đã về..tôi ngồi lặng lẽ dưới ghế đá của gốc cây, đôi bàn tay đưa ra với những cánh hoa anh đào đang tung bay trong gió..tôi nở ra nụ cười chất chứa nhiều nỗi buồn dưới ánh nắng ban mai đầu xuân năm mới..xuân về trong niềm hân hoan khi đất trời nở nụ cười bằng những đóa hoa xih, tôi với tay nhặt nắng để hi vọng nắng sẽ đưa anh trở lại..xuân về thật rồi đó anh..
Phu nhân từ đằng sau khoac lên vai tôi chiếc áo khoác nhẹ..bà tiến tới ngồi cạnh tôi, nắm lấy bàn thon gầy ấy..
- sáng ra tiết trời vẫn se lạnh, con nên chú ý ăn mặc để tránh cảm lạnh..
Tôi tựa đầu vào vai bà, nước mắt cố kìm nén bấy lâu lại bắt đầu tuôn rơi..
- xuân rồi sao anh ấy vẫn chưa về, tại sao lại lảng tránh con? - nó có nỗi khổ nào đó..con đừng lo, nó nhất định sẽ về..
- sẽ về là khi nào ạ?
Phu nhân thở dài nhớ lại một tháng trước..
Lão gia ( bố Bảo)
- con vì một đứa con gái mà mất tập trung..ta rất thất vọng..
Bảo im lặng không nói gì, anh nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi..
Bố Bảo:
- nếu cứ tình hình này, ta e sự nghiệp bao nhiêu năm gây dựng của con sẽ sớm bị hủy hoại vì một ng đàn bà..chúng nó sẽ biết điểm yếu của con mà làm càn..
Thư ký tiến đến báo cáo..
- tôi nhận được tin, bang phái bên Nhật có vẻ đang nhăm nhe tìm điểm yếu của ngài..
Bảo mắt đỏ ngầu..
- tất cả im miệng lại cho tôi..
Phu nhân nhìn thấy con trai đang cố gồng mình vì đau đớn, bà không khỏi xót xa trong lòng..đành ngậm ngùi hy sinh hạnh phúc nhỏ để đổi lấy con đường hạnh phúc mai sau..
- Bảo, bố con nói đúng đấy..
Bố Bảo:
- tốt nhất là lo dưỡng thương rồi tập trung rẹp bọn phản động bên kia.. yêu đương tính sau.
- k được..con k thể làm cô ấy đau lòng.
- còn hơn để nó gặp nguy hiểm.
Anh suy nghĩ một hồi, đôi bàn tay xiết chặt xuống mép giường..
- chết tiệt..
Phu nhân.
- tạm thời cho gọi Ly Ly vào hầu..
- nếu k phải cô ấy, k một ai được đến gần.
- chỉ là hầu hạ cho đúng trách nhiệm thôi, con định để bọn chúng tìm đc điểm yếu của mình rồi chính tay con đã gián tiếp hại con bé..
Bố Bảo..
- bên thằng david thế nào rồi?
Thư ký:
- cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm..
- đấy bà xem, tôi với bà đi vắng vài hôm mà nhà loạn hết cả lên..
Bảo khuôn mặt lầm lỳ..
- tất cả đi ra ngoài..
Tôi thấy vẻ mặt suy nghĩ của phu nhân, tôi nắm lấy tay bà..
- người đang suy nghĩ gì vậy?
Bà giật mình rồi lắc đầu..
- không có gì..
Tôi khuôn mặt buồn bã.
- người biết anh ấy đang ở đâu đúng không?tất cả mọi người đều biết, trừ con..
Bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi..
- dù nó có đang ở đâu thì con hãy tin rằng, trái tim nó sẽ luôn hướng về con..
- người đang động viên con đúng k?
- lời nói của ta hoàn toàn thật lòng..
Tại Nhật Bản..
Trong khách sạn 5 sao bậc nhất thành phố, Anh mặc bộ đồ đen nhìn ra ô cửa sổ, khuôn mặt mang một nỗi buồn thoảng qua..
Thư ký
- chúng ta đã dành được phần lớn địa bàn của chúng...
anh lạnh lùng gật đầu nhếch môi một cái.
- người của chúg ta thương vong thế nào?
- khôg đáng kể số người bị thương..
- tốt lắm..còn chuyện gì nữa khôg?
- khôg ạ..tôi xin phép..
Anh gật đầu ngồi xuốg bàn, lôi chiếc điện thoại ra mở vào ảnh, đôi bàn tay sờ nhẹ lên khuôn mặt Quỳnh rồi nở ra nụ cười nhẹ.
- chào em..cô gái của mùa xuân..
Lyly gõ cửa phòng..
- tân chủ, anh có trong đó không?
- vào đi..
Lyly đưa anh cốc cafe.
- anh uống đi..
Anh lạnh lùng nhìn vào tấm ảnh của Quỳnh mà k hề để ý tới Lyly..lyly nhìn anh có thoáng một chút buồn trên khuôn mặt.
- cô còn chuyện gì nữa không?
- em muốn hỏi anh, có phải đêm nay anh về nước.
- ai nói với cô vậy?
- em tình cờ nghe được..
- biết nhiều quá sẽ k tốt.. tôi cho cô sang đây đơn giản vì cô hiểu rõ địa bàn rừng sâu của chúng.. nên hãy nói đến công việc còn k nên nhắc đến vấn đề nào khác.
- nhưng em cũng là vợ lẽ của ngài..
Anh cười nhạt nhìn thẳng mắt Lyly.
- tôi không phân định vợ lẽ hay chính thất.. cái tôi phân định là ai mới là người phụ nữ trong lòng tôi. Và người đó k ai khác chính là Quỳnh, nếu cô có đem lòng thích hay tư tưởng gì ở tôi thì cô mau rẹp cái suy nghĩ vớ vấn đó đi..
Lyly cười nhạt rồi gật đầu..
- em hiểu rồi..
- mà tôi nghe nói trước khi vào hoàng tộc, cô có đem lòng yêu say đắm một người.. lần này cô có công với tôi, tôi sẽ phá lệ trả cô tự do về với người đó.. cô thấy sao?
Lyly sững người, trong lòng có một mỗi buồn khó nói thành lời.
- em nghĩ em đã được gả cho người, chết vẫn một lòng với hoàng tộc..
Anh thở dài lắc đầu.. Lyly cúi đầu rồi ôm miệng bước đi, vừa đi cô vừa khóc..điều cô k thể ngờ là người đàn ông ấy lại có sức hút kỳ diệu đến vậy, mối tình 3 năm qua của cô không bằng 1 tháng bên anh ta..cô ngồi xuống, gục đầu khóc đến nghẹn ngào.
3 giờ sáng, tôi đang miên man bên những giấc mơ dài, trong giấc mơ,tôi mặc chiếc váy trắng đứng giữa vườn hoa hồng, có một đứa trẻ gọi tôi là mẹ..
Bảo đứng bên cạnh giường chăm chú nhìn nụ cười của Quỳnh khiến anh cũng cười theo.. cái miệng nhỏ xinh thỉnh thoảng lại gọi tên anh, hận nỗi không thể ôm chặt cô vào lòng, hà hít từng hương thơm trên cơ thể của nhau..anh lặng yên để trên bàn một lá bùa bình an do chính tay anh lên chùa xin trụ chì cầu nhiều may mắn cho người con gái anh yêu..
- chúc cô gái của anh bước sang tuổi mới vui vẻ hạnh phúc, sống cả một đời an nhiên..
Cánh cửa phòng khép lại, tôi giật mình bật dậy gọi lớn..
- Bảo..
Vội vàng sờ lên trán mới biết mình đang mơ.
Chỉ là giấc mơ nhưng sao tôi lại cảm giác được mùi hương trên cơ thể ấy đang gần đây..tôi vội vàng xuống giường rồi chạy ra cửa ngó trước, ngó sau một vòng.. cuối cùng để lại trong lòng một nỗi thất vọng vô cùng..
- là do em ảo giác thôi mà..
Bảo đứng từ xa nhìn theo dáng Quỳnh, lòng đau như cắt..phu nhân đứng đằng sau vỗ vai..
- con về khi nào?
- sao giờ này mẹ còn k ngủ?
- mẹ nghe được bố con nói con sẽ về nên mẹ đợi..
- con phải đi đây..
- nốt ngày mai thôi, Sẽ kết thúc tất cả và con sẽ quay trở về đúng không?
Anh nhìn bà rồi lặng yên không nói..anh ngoảnh mặt bước đi..
- con bé nó, ngày nào cũng chờ con..mẹ thật sự k chịu được cái cảnh này mãi vậy đâu.
Anh không trả lời mà bước vào trong xe.. anh lấy một điếu thuốc hít một hơi rồi từ từ nhả ra làn khói trắng, mệt mỏi dựa đầu vào ghế sau..
- ngày mai, tôi muốn đánh nhanh thắng nhanh..
- không rút gọn được đâu ngài, địa bàn của chúng cũng vô cùng rộng lớn.
- tôi là tướng hay là cậu?
- tôi k giám, tôi chỉ lo cho thân thể ngài.
- lúc tôi về có ai biết không?
- mọi thông tin đã được bảo mật kỹ càng..
Anh nhắm mắt lại chợp mắt một lúc, đủ để cho tinh thần phấn trấn đối diện ngày mai..kết thúc tất cả để anh có thể ôm trọn cô vào lòng..
Sáng sớm ngày hôm sau, những tia nắng đầu xuân nghịch ngợm nhảy lên trên khuôn mặt của tôi.. tôi mệt mỏi xoa đầu tỉnh dậy rồi bước xuống giường..
Chị Thu..
- đêm qua không ngủ sao mà mắt em thâm như gấu trúc thế kia..
Tôi uể oải..
- chả biết dạo gần đây em ngủ cứ mơ màng chẳng sâu giấc..
- lại mơ đến tân chủ đúng k?
- k hẳn..em còn mơ thấy một bé trai gọi em là mẹ?
Chị thu ôm mồm..
- giấc mơ là điềm báo của sự thật.. chẳng lẽ em lại mang bầu..
Dưới tán cây bên con suối nhỏ..gió lướt, lá xào xạc hòa chung tiếng chim hót của mùa xuân đã về..tôi ngồi lặng lẽ dưới ghế đá của gốc cây, đôi bàn tay đưa ra với những cánh hoa anh đào đang tung bay trong gió..tôi nở ra nụ cười chất chứa nhiều nỗi buồn dưới ánh nắng ban mai đầu xuân năm mới..xuân về trong niềm hân hoan khi đất trời nở nụ cười bằng những đóa hoa xih, tôi với tay nhặt nắng để hi vọng nắng sẽ đưa anh trở lại..xuân về thật rồi đó anh..
Phu nhân từ đằng sau khoac lên vai tôi chiếc áo khoác nhẹ..bà tiến tới ngồi cạnh tôi, nắm lấy bàn thon gầy ấy..
- sáng ra tiết trời vẫn se lạnh, con nên chú ý ăn mặc để tránh cảm lạnh..
Tôi tựa đầu vào vai bà, nước mắt cố kìm nén bấy lâu lại bắt đầu tuôn rơi..
- xuân rồi sao anh ấy vẫn chưa về, tại sao lại lảng tránh con? - nó có nỗi khổ nào đó..con đừng lo, nó nhất định sẽ về..
- sẽ về là khi nào ạ?
Phu nhân thở dài nhớ lại một tháng trước..
Lão gia ( bố Bảo)
- con vì một đứa con gái mà mất tập trung..ta rất thất vọng..
Bảo im lặng không nói gì, anh nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi..
Bố Bảo:
- nếu cứ tình hình này, ta e sự nghiệp bao nhiêu năm gây dựng của con sẽ sớm bị hủy hoại vì một ng đàn bà..chúng nó sẽ biết điểm yếu của con mà làm càn..
Thư ký tiến đến báo cáo..
- tôi nhận được tin, bang phái bên Nhật có vẻ đang nhăm nhe tìm điểm yếu của ngài..
Bảo mắt đỏ ngầu..
- tất cả im miệng lại cho tôi..
Phu nhân nhìn thấy con trai đang cố gồng mình vì đau đớn, bà không khỏi xót xa trong lòng..đành ngậm ngùi hy sinh hạnh phúc nhỏ để đổi lấy con đường hạnh phúc mai sau..
- Bảo, bố con nói đúng đấy..
Bố Bảo:
- tốt nhất là lo dưỡng thương rồi tập trung rẹp bọn phản động bên kia.. yêu đương tính sau.
- k được..con k thể làm cô ấy đau lòng.
- còn hơn để nó gặp nguy hiểm.
Anh suy nghĩ một hồi, đôi bàn tay xiết chặt xuống mép giường..
- chết tiệt..
Phu nhân.
- tạm thời cho gọi Ly Ly vào hầu..
- nếu k phải cô ấy, k một ai được đến gần.
- chỉ là hầu hạ cho đúng trách nhiệm thôi, con định để bọn chúng tìm đc điểm yếu của mình rồi chính tay con đã gián tiếp hại con bé..
Bố Bảo..
- bên thằng david thế nào rồi?
Thư ký:
- cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm..
- đấy bà xem, tôi với bà đi vắng vài hôm mà nhà loạn hết cả lên..
Bảo khuôn mặt lầm lỳ..
- tất cả đi ra ngoài..
Tôi thấy vẻ mặt suy nghĩ của phu nhân, tôi nắm lấy tay bà..
- người đang suy nghĩ gì vậy?
Bà giật mình rồi lắc đầu..
- không có gì..
Tôi khuôn mặt buồn bã.
- người biết anh ấy đang ở đâu đúng không?tất cả mọi người đều biết, trừ con..
Bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi..
- dù nó có đang ở đâu thì con hãy tin rằng, trái tim nó sẽ luôn hướng về con..
- người đang động viên con đúng k?
- lời nói của ta hoàn toàn thật lòng..
Tại Nhật Bản..
Trong khách sạn 5 sao bậc nhất thành phố, Anh mặc bộ đồ đen nhìn ra ô cửa sổ, khuôn mặt mang một nỗi buồn thoảng qua..
Thư ký
- chúng ta đã dành được phần lớn địa bàn của chúng...
anh lạnh lùng gật đầu nhếch môi một cái.
- người của chúg ta thương vong thế nào?
- khôg đáng kể số người bị thương..
- tốt lắm..còn chuyện gì nữa khôg?
- khôg ạ..tôi xin phép..
Anh gật đầu ngồi xuốg bàn, lôi chiếc điện thoại ra mở vào ảnh, đôi bàn tay sờ nhẹ lên khuôn mặt Quỳnh rồi nở ra nụ cười nhẹ.
- chào em..cô gái của mùa xuân..
Lyly gõ cửa phòng..
- tân chủ, anh có trong đó không?
- vào đi..
Lyly đưa anh cốc cafe.
- anh uống đi..
Anh lạnh lùng nhìn vào tấm ảnh của Quỳnh mà k hề để ý tới Lyly..lyly nhìn anh có thoáng một chút buồn trên khuôn mặt.
- cô còn chuyện gì nữa không?
- em muốn hỏi anh, có phải đêm nay anh về nước.
- ai nói với cô vậy?
- em tình cờ nghe được..
- biết nhiều quá sẽ k tốt.. tôi cho cô sang đây đơn giản vì cô hiểu rõ địa bàn rừng sâu của chúng.. nên hãy nói đến công việc còn k nên nhắc đến vấn đề nào khác.
- nhưng em cũng là vợ lẽ của ngài..
Anh cười nhạt nhìn thẳng mắt Lyly.
- tôi không phân định vợ lẽ hay chính thất.. cái tôi phân định là ai mới là người phụ nữ trong lòng tôi. Và người đó k ai khác chính là Quỳnh, nếu cô có đem lòng thích hay tư tưởng gì ở tôi thì cô mau rẹp cái suy nghĩ vớ vấn đó đi..
Lyly cười nhạt rồi gật đầu..
- em hiểu rồi..
- mà tôi nghe nói trước khi vào hoàng tộc, cô có đem lòng yêu say đắm một người.. lần này cô có công với tôi, tôi sẽ phá lệ trả cô tự do về với người đó.. cô thấy sao?
Lyly sững người, trong lòng có một mỗi buồn khó nói thành lời.
- em nghĩ em đã được gả cho người, chết vẫn một lòng với hoàng tộc..
Anh thở dài lắc đầu.. Lyly cúi đầu rồi ôm miệng bước đi, vừa đi cô vừa khóc..điều cô k thể ngờ là người đàn ông ấy lại có sức hút kỳ diệu đến vậy, mối tình 3 năm qua của cô không bằng 1 tháng bên anh ta..cô ngồi xuống, gục đầu khóc đến nghẹn ngào.
3 giờ sáng, tôi đang miên man bên những giấc mơ dài, trong giấc mơ,tôi mặc chiếc váy trắng đứng giữa vườn hoa hồng, có một đứa trẻ gọi tôi là mẹ..
Bảo đứng bên cạnh giường chăm chú nhìn nụ cười của Quỳnh khiến anh cũng cười theo.. cái miệng nhỏ xinh thỉnh thoảng lại gọi tên anh, hận nỗi không thể ôm chặt cô vào lòng, hà hít từng hương thơm trên cơ thể của nhau..anh lặng yên để trên bàn một lá bùa bình an do chính tay anh lên chùa xin trụ chì cầu nhiều may mắn cho người con gái anh yêu..
- chúc cô gái của anh bước sang tuổi mới vui vẻ hạnh phúc, sống cả một đời an nhiên..
Cánh cửa phòng khép lại, tôi giật mình bật dậy gọi lớn..
- Bảo..
Vội vàng sờ lên trán mới biết mình đang mơ.
Chỉ là giấc mơ nhưng sao tôi lại cảm giác được mùi hương trên cơ thể ấy đang gần đây..tôi vội vàng xuống giường rồi chạy ra cửa ngó trước, ngó sau một vòng.. cuối cùng để lại trong lòng một nỗi thất vọng vô cùng..
- là do em ảo giác thôi mà..
Bảo đứng từ xa nhìn theo dáng Quỳnh, lòng đau như cắt..phu nhân đứng đằng sau vỗ vai..
- con về khi nào?
- sao giờ này mẹ còn k ngủ?
- mẹ nghe được bố con nói con sẽ về nên mẹ đợi..
- con phải đi đây..
- nốt ngày mai thôi, Sẽ kết thúc tất cả và con sẽ quay trở về đúng không?
Anh nhìn bà rồi lặng yên không nói..anh ngoảnh mặt bước đi..
- con bé nó, ngày nào cũng chờ con..mẹ thật sự k chịu được cái cảnh này mãi vậy đâu.
Anh không trả lời mà bước vào trong xe.. anh lấy một điếu thuốc hít một hơi rồi từ từ nhả ra làn khói trắng, mệt mỏi dựa đầu vào ghế sau..
- ngày mai, tôi muốn đánh nhanh thắng nhanh..
- không rút gọn được đâu ngài, địa bàn của chúng cũng vô cùng rộng lớn.
- tôi là tướng hay là cậu?
- tôi k giám, tôi chỉ lo cho thân thể ngài.
- lúc tôi về có ai biết không?
- mọi thông tin đã được bảo mật kỹ càng..
Anh nhắm mắt lại chợp mắt một lúc, đủ để cho tinh thần phấn trấn đối diện ngày mai..kết thúc tất cả để anh có thể ôm trọn cô vào lòng..
Sáng sớm ngày hôm sau, những tia nắng đầu xuân nghịch ngợm nhảy lên trên khuôn mặt của tôi.. tôi mệt mỏi xoa đầu tỉnh dậy rồi bước xuống giường..
Chị Thu..
- đêm qua không ngủ sao mà mắt em thâm như gấu trúc thế kia..
Tôi uể oải..
- chả biết dạo gần đây em ngủ cứ mơ màng chẳng sâu giấc..
- lại mơ đến tân chủ đúng k?
- k hẳn..em còn mơ thấy một bé trai gọi em là mẹ?
Chị thu ôm mồm..
- giấc mơ là điềm báo của sự thật.. chẳng lẽ em lại mang bầu..
Danh sách chương