Tôi và mẹ đều bất ngờ về câu nói của bố, chỉ có hai người đàn ông đang đứng đối diện nhau là hiểu rõ.. tôi ngơ ngác quay sang hỏi bố.

- bố biết anh Bảo ạ? Bố có nhầm với ai không? Bố cười:

- k hẳn là biết, mà là đã từng gặp trên bờ biển gần nhà chúng ta. Cũng cách đây 1 tháng rồi.

Bảo gãi đầu rồi cười.

- bố vợ có trí nhớ tinh tường đấy ạ.

- già rồi, không nhớ gì bằng nhớ con gái..

Tôi cúi xuống, miệng nói li ti.

- con xin lỗi đã làm bố mẹ phiền lòng..

Mẹ lôi tôi vào trong buồng hỏi dồn dập như tra khảo..

- chuyện này là thế nào? Hôm nay phải kể rõ cho mẹ nghe.

- con đã bỏ gia đình thằng Quân.

- cái này ai mà chả biết.. sau khi bố mẹ biết chuyện, chỉ trách k băm vằm được gia đình thằng khốn đó và con Mai..

- trong lúc con tuyệt vọng nhất, con đã gặp gia đình anh Bảo..và con đã làm vợ anh ấy..

Bà nhìn tôi một nghĩ rồi bất ngờ vỗ tay lên cười..

- mà coi bộ cậu Bảo này tử tế và đẹp trai hơn thằng Quân gấp vạn lần ấy.. thôi thì trong cái rủi cũng có cái may mắn.

- mẹ thì...

- mà nhà Ck con ở đâu? Hôm nào cho địa chỉ để bố mẹ qua xem nhà cửa.

Tôi ngập ngừng..

- nhà Ck con ở bên nước Anh cơ ạ..

Bà tròn xoe mắt ngạc nhiên.

- sao lại nước Anh, mày giỡn mẹ phải không?

- con nói thật..

Đôi tay bà run run buông thõng hai bàn tay xuống khỏi áo tôi..

- liệu lấy Ck như vậy có hạnh phúc thật không?mẹ sợ cái cảnh một mình âm thầm chịu đựng của con rồi lắm.

- mẹ.. con đã từng vấp ngã, con tự biết mạnh mẽ để vượt qua.. đau một lần rồi nên sẽ trưởng thành hơn mẹ ạ.. làm gì có ai tự hành hạ bản thân mình khổ mãi được..

Bà gật đầu vuốt ve mái tóc tôi, cổ họng đầy nghẹn ngào xúc động..

Từ bên ngoài thằng cu tý nói lớn..

- A.. anh có phải Hoàng Gia Bảo gì đấy hả?

- em biết anh sao?

- trước chị Quỳnh có cho em xem nik Facebook anh rồi..

Bảo mỉm cười ngạc nhiên..

Tôi từ trong nhà đi ra..

- anh đừng nghe nó nói linh tinh..

- sao có thể, thằng bé còn đọc được cả Họ tên anh đấy.

- chị thôi chém gió nhá, rõ ràng chị có cho em xem, còn hỏi em anh này đẹp trai không mà..

Ôi moá ơi, muốn độn thổ..vẫn không thể nào cãi được lời thằng bé, nó nói hoàn toàn đúng sự thật.. Bảo liếc nhìn tôi ánh mắt đầy hứng thú..

- thế rồi em nói sao?

- công nhận anh đẹp thật, đẹp hơn cả trong ảnh.. em chưa gặp ai đẹp như anh đấy.. chị Quỳnh nhà em ở dơ lắm, thế nào lại gặp được anh..

Tôi lườm để nhắc nhẹ cu tý..

- chị em ở dơ đã có anh ở sạch.. cộng trừ vào cho nhau là san bằng em trai ạ..

Cu ty dơ ngón tay ra trước mặt..

- chuẩn luôn.. anh đúng là soái ca..

Bố mẹ nhìn nhau cười hạnh phúc.. tôi ước gì, thời gian quay chậm lại khoảnh khắc này, chỉ khi được trở về nhà, ta mới cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng đến lạ thường..

Trời xanh, mây trắng, nắng vàng.. tôi mặc chiếc váy maxi trắng cùng nắm tay anh đi trên bờ cát trắng.. từng tiếng sóng vỗ rì rào trong gío..tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng hít thở bầu không khí trong lành nơi đây.. từng tia nắng rọi xuống mặt biển lấp lánh tạo nên một khung cảnh đẹp mê lòng người..tính đến thời điểm hiện tại, cũng gần tròn 1 năm tôi xa quê hương, bao nhiêu cảm xúc ùa về theo từng cơn gío..

Bảo chăm chú nhìn tôi, anh nở ra nụ cười nhẹ..

- em biết mặt trời mọc hướng nào khôg?

- cái đó trẻ con cũng biết..

- trả lời anh đi..

- thì là hướng đông..

- sai rồi..

Tôi quay qua nhìn anh..

- Sai?không thể nào..

Anh xoay người nhìn thẳng vào mắt tôi.

- mặt trời mọc ngay trước mặt anh nè..

Trong người tôi như có luồng điện chạy qua khiến đầu óc tê dại vì sung sướng..

- xạo..

- anh k biết nói xạo..

Nói rồi anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn đôi môi đỏ mọng, đôi bàn tay luồn qua hai tai kích thích nụ hôn triền miên...nụ hôn mỗi lúc một mạnh bạo hơn, nó giống như một cây kẹo ngọt khiến đôi phương k muốn rời..tôi từ từ buông nhau ra, dư âm vẫn còn chút lưu luyến nào đó.

- chúng ta về ăn cơm thôi, kẻo bố mẹ đợi...

Khuôn mặt anh có chút hờn dỗi.

- em ác lắm Quỳnh ạ..em thả mồi đến khi cá cắn câu rồi em lại bỏ mặc.

- tên hâm này, anh lỡ lòng nào để vợ con anh đói..

Về tới cổng làng..

Mọi người:

- cái quỳnh đấy hả? Đi lấy ck thế nào mà mấy tháng mới về vậy con..

Chưa kịp để tôi trả lời, mọi người đã chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh..

- đẹp trai quá con ơi, con có làm diễn viên gì không?

- mà mọi người nhớ chồng con đâu đẹp tới vậy đâu quỳnh..

Tôi liếc mắt nhìn anh có chút khó chịu..

- thôi con chào mọi người con đi trước..

- ơ chưa ngắm xong mà..

Bảo:

- thật phiền phức..

Tôi đi qua bác Phương ( mẹ Mai)..bác cụp nón đi thẳng..

- bác Phương..

Bác ấp úng.

- mọi việc con gái bác làm bác thật sự không biết đâu Quỳnh..

- con biết mà..con đâu có trách bác, trách là con nhận nhầm người..

Bác mếu máo..

- từ ngày nó bỏ gia đình thằng đó, nó sinh con xong nó vất cho bác nuôi rồi bỏ đi biệt xứ rồi k rõ sống chết thế nào..

Tôi lặng yên một hồi rồi bước đi, trong thâm tâm không muốn khơi lại đoạn ký ức đau buồn kia...Bảo nắm lấy tay tôi như một lời động viên sâu sắc..

- anh biết em đang nghĩ gì, đừng buồn nữa cô gái của anh..em có biết vì sao ông trời cho anh hạ cánh xuống phàm không? Để làm điểm tựa cho cô gái mong manh như em đó..

Tại nhà của Quân..

Quân gào thét trong cơn nghiện..

- thuốc, thuốc của tôi đâu..

Mẹ Quân ngồi khóc.

- tao còn cái thân già này này, mày có lấy nốt thì lấy..

Quân tiến tới bóp cổ mẹ..

- thuốc, tôi cần thuốc.

- mày xem người tao còn món đồ nào giá trị khôg hả thằng nghịch tử.

- bà k đưa cho tôi, tôi sẽ giết bà ( quân trợn mắt bóp cổ mẹ)

Bố quân từ đằng sau đập mạnh vào người con trai rồi lắc đầu..

- thằng trời đánh này..giời ơi là giời..

Mẹ quân ngồi khóc nấc lên từng hồi..

- Nghiệp quật...nghiệp quật..

- bà đừng tưởng bà làm điều ác mà ôg trời k nhìn thấy...giờ thì sáng mắt ra chưa?

Bà ngồi sụp xuống nhìn căn nhà cấp 4 rách lát cùng cậu con trai phá gia chi tử..

Từ ngoài bước vào 5 tên mặc áo đen..

- chào ông bà..

Bà ngước mắt nhìn lên đầy run sợ..

- các người là ai..nếu là đến đòi nợ thì..chúng..tôi chỉ còn cái mạng già này thôi..

Bọn họ nở ra một nụ cười nham hiểm..

- đừng sợ..chúng tôi đến để cứu vát cuộc đời ôg bà..

Bà và ông nhìn nhau sửng sốt..

- sao có thể..

Người đàn ông dơ ra tấm ảnh của quỳnh..

- bà biết cô gái này chứ.

Bà ôm mồm rồi gật đầu..

- biết..

- tốt lắm..chỉ cần làm theo sai bảo, các người sẽ đổi đời..

Ông kéo tay bà..

- đừng làm điều xấu nữa, chúng ta mắc nợ con bé quá nhiều rồi..

Bà do dự nhìn cậu con trai đang mê man lên cơ nghiện..

- làm sao tôi tin dc các người..

Người đàn ông rút ra khẩu súng chĩa vào đầu quân..

- vì các người k còn lựa chọn nào khác..

Nói rồi người đàn ông lấy số ra bấm một cuộc gọi..

- chúng tôi sẽ đưa bọn họ qua đó sớm nhất thưa cậu..

- người của thằng bảo biết khôg?

- sau khi cho anh ta đắm chìm trong cơn nghiện và khiến gia đình nó mất tất cả..người của ngài ấy đã rút lui..

- xem ra nó cũng nham hiểm thật đấy..để cho người ta chết từ từ trong cơn vật vã..

David nằm trải dài trên chiếc ghế sofa rồi nheo mắt lại đầy đắc chí..

- sau bao năm..yếu điểm của mày duy nhất vẫn là đàn bà..cái sai của mày là để tao sống tới giờ phút này..

Nói rồi anh ta cười đắc trí trong sự mãn nguyện..

Linda đang ngồi uống trà cùng phu nhân..

- con nghe nói lyly không khỏe?

- ừ..con bé đang dưỡng thương..

- vậy để con qua xem em ấy thế nào.

Phu nhân gật đầu..

Linda mỉm cười bước đi, cánh cửa phòng mở ra, lyly đang nằm trên giường đầy mệt mỏi.

Linda cười tươi..

- chị nghe nói em bệnh nên qua thăm.

- cảm ơn thiếu phu nhân..

- chúng ta là chị em tốt, cùng chung một chồng thì k nên khách khí ( Linda nghiến răng nhấn mạnh)

Lyly cười nhạt..

Linda:

- lyly này, chỉ có chị em ta mới chung cảm giác của nhau thôi..đâu như ai kia.

- chị nói vậy ý gì?

- chị biết em đang rất buồn..

- tại sao em phải buồn.

- vì cùng vào đây với nhau, vậy mà con Quỳnh được sủng hơn em..

Lyly dù tức giận nhưng vẫn cố gắng nở ra nụ cười nhạt..

- em không buồn vì em thấy Quỳnh xứng đáng..

Linda nhíu mày.

- khôg buồn thật không..

- nếu nói về độ buồn, em làm sao bằng chị..chị là chính thất mới cần quan trọng hơn vợ lẽ như em..

- em??

- thiếu phu nhân đừng nóng giận..

Linda cố gắng nuốt cơn giận vào trong rồi cười..

- xem ra chị lo cho e thật lòng nhưng lại hơi thừa thì phải..chị thương em, thương em nằm đây cô quạnh mà trong khi cô bạn em coi là thân thiết đang vui vẻ bên cạnh tân chủ ở Việt Nam.

- chị nói sao? VIỆT Nam?

- ơ thế em chưa biết gì à? Chị lại lỡ mồm rồi

- em muốn nghỉ ngơi..

Linda cười đắc trí bước đi, Lyly nhìn theo bằng cái nhình đầy khinh bỉ..cô tức giận quăng gối xuống đất..

- đáng ghét quá mà..

Cô lấy điện thoại ra gọi facetime cho Quỳnh..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện