Cánh cửa phòng mở toan bằng một lực thật mạnh, một thằng nhóc tóc đỏ dắt theo một thằng nhóc tóc vàng cùng một cái đuôi mới lên hai tuổi xuất hiện sau đó...

- Louis, anh nghe gì chưa? – Fie oan oan nói.

- Có gì từ từ nói, em dắt theo bé Rei làm gì? Thằng nhóc vẫn còn đi chưa vững nữa! – Louis buông quyển sách trên tay xuống, bế lấy Rei tay vẫn cầm bình sữa, đặt lên đùi, sau đó nhìn Fie và Mad- đây là ba đứa em sau y, Fie 14 tuổi, Mad 12 tuổi và bé Rei vừa lên 2 tuổi.

- Adam bảo sẽ dọn ra ngoài ở kìa!

- Anh nghe rồi! Dù sao năm tới anh cả cũng vào đại học, ra ngoài ở tiện cho việc học hơn.

Fie nhăn nhó:

- Vậy ai chăm sóc Rei đây? Em học nội trú, Mad cũng ở trường cả ngày, anh cũng vậy, ba Ray thì đi công tác suốt, còn bố Rick thì coi như không tồn tại đi...

- Dù sao thì anh cũng sẽ dành thời gian ở nhà chăm sóc mấy đứa!

- Tại sao anh cả lại muốn ra ngoài ở cơ chứ? – Fie lầm bầm, Mad cũng nhìn nó.

Louis chỉ âm thầm thở dài, không trả lời. Rei mút hết bình sữa rồi đưa cái bình rỗng cho Fie, sau đó ngáp dài một cái, dụi mắt...

- Em buồn ngủ rồi à? Anh đưa em về phòng! Còn hai đứa nữa, mau đi học bài đi, tối anh cả về kiểm tra mà chưa xong là anh ấy cắt tiền tiêu vặt của mấy đứa.

- Aaa! Em không muốn đâu! – Fie hoảng sợ lôi Mad chạy về phòng, dù anh cả có dọn ra ngoài ở hay không thì trong lòng tụi nó, Adam vẫn là người đáng sợ nhất nhà.

Louis lắc đầu, ôm Rei về phòng của nó, đặt lên giường dỗ cho ngủ, trong lòng không thôi suy nghĩ về việc Adam dọn ra ngoài ở.

----------oOo----------

Từ bé Louis đã coi Adam thành thần tượng của mình, chuyện gì cũng noi theo anh mà học tập, từ cách ăn uống cho đến trường lớp, cứ một đường theo lên. Có thể nói Louis như cái đuôi của anh vậy, tình cảm họ tốt đến nỗi hai bố cũng phải ghen tị. Nhưng bắt đầu cách đây vài năm, thái độ của Adam đối với y dường như đổi khác, lúc nào cũng giữ một khoảng cách nhất định, không gần không xa. Y đã từng nghĩ vì Adam có bạn gái nên mới như thế nhưng hỏi mãi cũng chẳng nghe phong phanh gì. Có một lần y hỏi thẳng anh, Adam chỉ lạnh nhạt bảo "không có gì" rồi thôi, mà tình trạng như gần như xa này kéo dài đến tận bây giờ cũng gần hai năm rồi.

Mấy hôm nay, Adam còn đề cập đến việc dọn ra ngoài tập sống tự lập với hai bố, khiến y và đám em khó hiểu.

Rei lim dim mắt ngủ, Louis nhoẻn miệng cười. Thằng nhóc này đến với nhà Lous cứ như phép màu, khiến cả trên lẫn dưới ai cũng yêu thương. Rei rất xinh đẹp, cũng vô cùng đáng yêu nên từ nhỏ tới lớn, ai cũng chiều cũng cưng nhất nhà.

Adam bước thật khẽ đến trước cửa phòng Rei, bởi anh nghe tiếng hát khe khẽ của Louis đang vang vọng bên trong. Em ấy lúc nào cũng như thế, dịu dàng như nước, lại luôn cưng chiều các em khiến anh rất an tâm khi quyết định ra ngoài sống tự lập. Đã đến lúc anh phải thoát khỏi cái ánh hào quang của nhà Lous, tự bước đi trên con đường của mình và thoát khỏi một thứ mà đối với anh là cấm kị. Adam nhìn bóng dáng hao gầy, lúc nào cũng khoát trên người chiếc sơ mi trắng mà thầm thở dài trong lòng, anh biết Louis sẽ khó nghĩ, sẽ buồn nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, anh rất sợ một ngày nào đó, con quái vật trong anh sẽ phá chiếc lồng sắt ý chí mà ra, khiến tình cảm lúc này của anh và Louis không giữ được...

Louis nghe tiếng bước chân đã đi xa, thầm thở dài. Y không muốn giữ mãi khoảng cách này với Adam, y thích cảm giác được gần gũi bên anh, như trước...

----------oOo----------

Adam giật mình tỉnh giấc giữa đêm, anh uể oải nhìn xuống hạ thân mình, đã là lần thứ ba trong tháng anh tỉnh giấc như thế. Anh ảo não nằm vật lại giường, con trai tuổi này, mộng tinh là chuyện bình thường nhưng với Adam cứ như ác mộng – vì người anh mơ thấy, không phải ai khác ngoài Louis, đứa em được anh chăm lớn. Adam thấy mình thật biến thái, mơ gì không mơ lại mơ thấy chính bản thân mình đè Louis ra, làm cậu hết lần này đến lần khác, trong khi bản thân anh lại vô cùng hưng phấn. Cho nên anh chỉ có thể trốn chạy cảm xúc xấu xa của mình, xa cách cậu...

- Adam, mày thật khốn kiếp! – anh lẩm bẩm, cố tìm giấc ngủ một lần nữa.

Sáng hôm sau, khi Adam xuống nhà đã thấy mọi người có mặt đông đủ, Louis đang nghiêm túc đút Rei ăn sáng, Fei vẫn đang cố giành lấy miếng lạp xưởng trong đĩa của Mad, nó cũng phấn đấu bảo vệ thức ăn của mình. Còn hai ông bố thì chẳng coi ai ra gì mà tình thương mến thương đút nhau ăn sáng. Adam đập trán thở dài, anh đang hoài nghi quyết định dọn ra ngoài là đúng hay sai, anh không nghi ngờ cái nhà này sẽ không còn tồn tại nếu không có sự quản lí của anh.

- Mấy đứa trật tự coi! – Adam hét.

Fei và Mad giật mình ngồi lại ngay ngắn, không dám hó hé, Rick như cười như không nhìn không khí gượng gạo giữa Adam và Louis, tình trạng này chẳng biết tiếp tục đến bao giờ. Chờ Adam ngồi vào bàn, Rick đánh mắt sang Ray bảo ông lên tiếng. Ray giả vờ tự nhiên hỏi:

- Adam, chừng nào con dọn ra ngoài? - Con vẫn đang tìm chỗ, không lâu nữa đâu!

- Có cần ba giúp gì cứ nói!

- Vâng ạ!

Louis nhìn Adam một cái, đặt tô của Rei xuống bàn, lau miệng cho thằng nhóc rồi lễ phép nói:

- Con đưa Rei đến nhà trẻ rồi đến trường luôn, trưa nay không về! Hai bố ăn sáng vui vẻ.

- Ừ, con đi cẩn thận!

- Bọn con ăn xong rồi, đi cùng anh hai luôn đây! Tạm biệt hai bố.

Fei cũng kéo theo Mad nhao nhao đuổi theo Louis, bỏ lại ba người trong phòng ăn mang những tâm trạng khác nhau.

Chờ bọn nó đi hết, Rick cũng không nhịn nổi hỏi Adam:

- Con với Louis dạo này sao thế? Hai đứa cãi nhau à?

Adam sửng sốt:

- Không ạ!

- Thế sao tự dưng lại đòi dọn ra ngoài?

Adam trầm mặc không đáp, Rick thở dài:

- Bố không biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì nhưng nếu cứ tiếp tục tình trạng này, hai đứa sẽ làm sâu thêm mâu thuẫn mà khiến tình cảm bấy lâu nay rạn nứt. Con tự suy nghĩ đi!

Rick đứng dậy ra ngoài, Ray cũng vỗ vai Adam rồi theo ra, để lại một mình anh đấu tranh nội tâm.

----------oOo----------

Louis thả mình nằm trên bãi cỏ sau sân vận động, đưa mắt nhìn bầu trời bao la phía trên, đầu óc như một mớ bòng bong không lời giải đáp. Y muốn làm gì đó, y không muốn tình cảm anh em bấy lâu nay giữa y và Adam cứ bị trầm mặc đẩy càng xa, y phải hỏi anh xem y đã làm gì sai mà khiến anh tránh mặt y như vậy. Nghĩ là làm, Louis bật dậy trở về nhà tìm Adam nhưng lại thoáng đổi ý vì bị câu chuyện của hai nam sinh bên cạnh thu hút:

- Nghe gì không, thằng X bị bồ nó chơi xỏ, tung ảnh nóng khắp nơi. Ai mà ngờ cái tướng cao to đẹp trai vậy mà lại là Gay, còn bị đè nữa chớ!

- Tưởng gì, bây giờ Gay đầy ra đó! Đôi khi ta cũng bị ảo tưởng mình thay đổi xu hướng giới tính đây này...

- Mày nói xem, làm sao phát hiện được xu hướng giới tính của mình?

- Tao nghe nói, lần mộng tinh đầu tiên mà may thấy đàn ông thì mày là Gay chắc rồi! Với lại, ở cùng phụ nữ sẽ không dậy nổi hứng thú.

- A, thật may vì tao vẫn thích phụ nữ...

-...

Louis nghe đến đó thì ngẩn ngơ một lúc, gương mặt xinh đẹp từ từ ửng lên một màu hồng khả nghi. Trong lòng thầm mắng: "Mấy tên này rãnh thật, ở đây nói chuyện bậy bạ không hà...". Y chợt nhớ đến giấc mơ mấy hôm trước của mình, lắc đầu nguầy nguậy, chỉ là trùng hợp thôi, không phải là như thế... (Hy: Đoán xem Louis mơ thấy gì:v:v)

Đến khi Louis về đến nhà, trời đã sụp tối. Rei đã được hai bố đón đưa đi du lịch đâu đó. Fei và Mad thì ở lại trường nên lúc này trong nhà chỉ có y và Adam. Louis trở về phòng, lúc đi ngang qua phòng Adam, thấy cửa mở nên định vào chào một tiếng, ai ngờ đúng lúc Adam bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm...

Louis cảm thấy tim mình như muốn vọt lên cổ họng, nhìn chằm chằm cơ thể hoàn mỹ của Adam không chớp mắt. Adam cũng giật mình bởi sự xuất hiện của Louis, anh bối rối nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:

- Em về rồi à?

- A... anh cả, hôm nay anh về sớm? – Louis che giấu sự ngượng ngùng của mình, nhưng vành tai ửng đỏ hết cả lên. Adam nhìn mà muốn bật cười, lớn vậy rồi mà vẫn như xưa, mà cũng phải thôi, năm Louis lên mười anh đã không còn tắm cùng cậu nữa...

- Hôm nay em không ở lại trường à?

- Em sợ không ai đón Rei, nào ngờ bố đưa đi chơi rồi!

- Ừ, về phòng tắm rửa đi rồi ăn cơm! Anh đi nấu cơm.

- Vâng!

Louis chạy biến về phòng, khi ra ngoài còn không quên liếc nhìn thân thể anh thêm vài cái, thật đẹp a... Louis nào biết, bộ dạng xấu hổ của cậu chỉ càng khiến anh thêm mất khống chế, trời biết anh sợ đứng gần cậu ra sao, anh sợ mình sẽ có xúc động ôm cậu vào lòng, biến giấc mộng hằng đêm thành sự thật...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện