Heath vẫn không quen với sự khắc nghiệt của khí hậu, và chàng thích nguyền rủa thời tiết mỗi khi chàng bước ra bên ngoài. Cái lạnh lẽo của mùa đông miền Bắc thấm sâu vào tận xương và gió thì thổi thật dễ dàng xuyên qua vài lớp quần áo. Từ lúc Lucy sống ở Massachusett trong suốt cuộc đời mình, nàng đã quen với sự khắc nghiệt của mùa đông và nghĩ nó chẳng đáng kể gì. Với Heath, điều đó gần như là không thể chịu đựng được. Khi gió mùa tăng cường hơn vào tháng Một, cái giá lạnh trở nên tồi tệ đến nỗi không thể đi ra ngoài lâu hơn vài phút vào thời điểm đó được. Heath khăng khăng là mỗi căn phòng trong nhà phải ấm áp và tất cả các lò sưởi phải chất đầy nhiên liệu, điều đó làm Lucy đau đầu; nàng đã đưa ra một truyền thống nghiêm ngặt về việc tiết kiệm, đặc biệt là trong vấn đề sưởi ấm nhà. Tuy nhiên vì lợi ích trong việc làm vừa lòng thậm chí giữ hòa khí, nàng buộc mình phải học cách lãng phí than đá và củi gỗ mà không nhăn nhó.

Trong suốt một tuần thời tiết đặc biệt xấu tệ đó, những đống tuyết xám xịt chất thành dãy trên các con phố chật hẹp của Boston tan chảy phần nào, kết quả là có một vài cm băng khi nhiệt độ giảm xuống trở lại. Việc di chuyển thật khó khăn và bực mình vô kể khi mà ở một số khu vực của thành phố không thể tới. Heath trở về nhà từ tòa soạn toàn thân lạnh cóng, tóc chàng tối sẫm bởi sự ẩm ướt của tuyết và mưa.

“Anh không đội mũ ư,” Lucy nói, cau mày và giúp chàng cởi chiếc áo khoác.

“Hôm nay anh quên mất,” chàng nói một cách buồn bã, răng thì va lập cập. “Một sai lầm tệ hại.”

“Quá tệ ấy chứ,” nàng đồng ý, rồi chộp lấy chiếc khăn và chà xát chàng một cách lo lắng. “Tại sao anh lại ướt như vậy chứ?”

“Đường Washington….quá…đóng băng hết cả để xe ngựa đi qua. Phải xuống đi bộ ở góc đường… lạnh cắt da cắt thịt.”

“Tay và mặt anh lạnh cóng cả rồi,” nàng kêu lên, cố gắng để làm ấm chúng với sự ma sát của lòng bàn tay mình, và những nỗ lực vô ích của nàng khiến chàng khẽ nhoẻn cười.

“Không chỉ có tay mặt thôi đâu.”

Nàng quá lo âu để mà cười. Một cách sốt ruột nàng hộ tống chàng lên cầu thang, khăng khăng rằng chàng phải cởi hết quần áo ướt ra và choàng một cái áo khoác vào ngay lập tức.

Heath đứng trước ngọn lửa một lúc lâu, sưởi trong cái ấm áp của nó như là một con mèo đực run rẩy vậy.

Họ ăn tối trong phòng ngủ ở cái bàn nhỏ phía trước lò sưởi trong khi ánh vàng của ngọn lửa đẩy lùi bóng tối phải rút lui vào tận các góc của căn phòng. Lucy giải khuây cho Heath bằng việc cắt nghĩa một bài diễn thuyết mà nàng đã tới ngày hôm đó. Khi chàng nhấm nhấp rượu mạnh và lắng nghe nhẹ nhàng, Heath trông thật chu đáo tỉ mỉ trong tối nay. Những ngón tay dài của chàng khum quanh ly rượu mạnh; ngón cái cà nhè nhẹ trên miệng ly. Lúc này việc đó như thể là một sự uể oải đầy duyên dáng trong những cử động của chàng và Lucy có thể dõi theo hàng giờ.

“Và sau đó Đại diện Gowen nói… Heath, anh có đang nghe em nói không đấy?”

“Anh đang nghe mà,” chàng cam đoan với nàng một cách lười nhác, ngả cái lưng xa hơn và đặt đôi chân trần lên mép ghế của nàng. Với sự khó khăn vô kể, chàng hướng sự chú ý của mình khỏi việc chiêm ngưỡng khuôn mặt nàng trong ánh nến để tập trung vào cuộc trò chuyện.

“Đại diện Gowen nói gì vậy?”

“Ông ta nói về việc bảo vệ nghành công nghiệp vận tải hàng hải của đất nước và việc làm cho hải quân hùng mạnh trở lại.”

“Tốt. Nó đã bị quên lãng kể từ khi chiến tranh dẫn lối.”

“Và ông ấy nói rằng chúng ta có lợi thế trong nghành đóng tàu hoàn toàn hơn 50 năm qua kể từ khi những con tàu được làm từ gỗ, nhưng giờ đây chúng đang được làm từ sắt, người Anh đã đi trước chúng ta. Đại diện Gowen nghĩ là chúng ta nên có những trợ cấp cao hơn nữa cho nghành vận tải hàng hải Mỹ và đánh thuế tất cả mọi thứ chúng ta nhẩu cho nghành đóng tàu của chúng ta.”

“Tiếp đi,” chàng nói nhẹ nhàng, tỳ cằm mình trên tay và nhìn nàng chăm chú.

“Nếu anh quan tâm tới phần còn lại mà ông ta nói, em… đưa ra một vài ghi chú trong bài diễn thuyết của ông ấy mà anh có thể đọc.”

Cô nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. “Hoặc em có thể kể nó cho anh. Chẳng có gì quan trọng cả.”

“Ghi chú ư,” Heath nhắc lại, tò mò tức thì. Chàng tự hỏi nàng đã ghi những gì, và chàng cong toàn bộ cơ thể với tất cả nỗ lực của mình hướng tới áp đảo với một nụ cười vào biểu hiện hoàn toàn lạnh nhạt của nàng. “Có, anh muốn nhìn thấy chúng.”

Rõ ràng đó là câu trả lời mà Lucy muốn, cho nên nàng đứng dậy không hề do dự và đi tới bàn trang điểm của mình.

“Chúng phải ở đây.” Nàng mở ngăn trên cùng và lôi ra một sấp giấy mỏng. “Chỉ là vài dòng nghệch ngoạc thôi.”

Khi nàng đưa cho chàng bản thảo của mình, Lucy bị kích động với rất nhiều hối tiếc. Nàng muốn giật nó lại trước khi chàng có thể đọc nó. Nàng không biết những gì nàng đã dùng để viết về bài thuyết giảng đó. Nó dường như là một ý tưởng hay ho vào buổi sáng nay, nhưng bỗng nhiên nàng lại thấy vô cùng hối tiếc là nàng đã buông xuôi theo nó. Đó chỉ là do Heath đã luôn nói chuyện về mấy phóng viên của chàng, về những thành tích của bọn họ, những lỗi mà họ mắc phải, và nàng đã muốn xem xem liệu nàng có thể viết một bài báo hay không. Lucy thảm hại tự hỏi liệu những nỗ lực của nàng sẽ có gây xấu hổ cho chàng.

Nhưng nỗi thậm chí có vẻ còn ngốc nghếch hơn cả khi nàng cảm thấy vào lúc này đã giữ nàng không thốt lên bất cứ lời nào cả. Nàng giấu bàn tay đằng sau lưng, quá kích động để ngồi xuống.

Nửa chừng trang đầu tiên, Heath ngước lên nhìn nàng một cách sắc sảo.

“Đây gần như là những gì mà anh thường gọi là vài dòng nghệch ngoạc đấy, Cin à.”

Nàng nhún vai hờ hững và nhìn tránh khỏi chàng khi chàng tiếp tục đọc. Lúc chàng kết thúc, Heath đặt bài viết lên bàn một cách cẩn thận. Có một biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt chàng, một cái gì đó mà nàng không thể giải mã nổi.

“Nó thật hoàn hảo. Anh không thể đề xuất một ý sửa đổi nào cả. Em mất bao lâu để viết bài này vậy?”

“Ồ, chỉ một hoặc hai giờ gì đó.” Nó đã lấy mất tất cả các buổi chiều, nhưng chẳng cần thiết phải cho chàng biết điều đó làm gì.

“Cấu trúc câu, độ dài, văn phong…tất cả nó chỉ là theo cái cách….” Chàng dừng đột ngột và trao cho nàng một cái cười nửa miệng giễu cợt. “Em có biết Damon và anh khó khăn thế nào để thúc đẩy các phóng viên của mình có được cái gì đó giống như thế này không?”

Cảm thấy ánh sáng của niềm vui trong sự ngợi ca của chàng, nàng đã chiến đấu thật khó khăn để ngăn một nụ cười ngốc nghếch trên mặt mình.

“Em chỉ muốn thử tay nghề của mình trong việc đó thôi.”

“Anh muốn đưa nó cho Damon.”

“Ý anh là cho tờ Examiner?”

“Đúng vậy, đó là những gì mà anh nghĩ.”

“Em không nghĩ nó đủ hay đâu,” nàng ngăn lại.

“Đây không phải là lúc dành cho sự nhún nhường,” chàng nói thẳng thắn. “Nó đủ hay đấy.”

“Anh nghĩ vậy ư?” Nàng cười với chàng. “Nếu anh muốn vậy, sau khi đưa nó cho Damon thì đừng nói với anh ấy ai là người viết nhé. Chỉ ký nó với vài chữ viết tắt, và nếu anh ấy không thích nó thì chẳng ai sẽ phải biết về nó cả.”

“Anh sẽ không nói với cậu ta ai là người viết nó,” chàng đảm bảo với nàng. “Nhưng cậu ta có thể sẽ nghi ngờ đấy.”

“Có phải anh chỉ đang cố chiều lòng em và dung túng những cảm xúc của em hay là anh thực sự thích bài viết này?’

“Anh không hề cố gắng dung túng những cảm xúc của em đâu.”

Heath liếc xuống bài viết và lướt những ngón tay trên trang đầu, vẫn còn ngạc nhiên bởi sự chính xác rõ ràng trong bài viết của nàng. Một cảm giác tự hào lướt qua ngực chàng khi chàng nhận ra những gì mà nàng đã làm.

“Thực ra thì anh xấu hổ vì phải thừa nhận là anh rất ngạc nhiên.”

“Xấu hổ ư?”

“Anh không nên bị ngạc nhiên bởi điều gì giống như thế này. Không phải từ em.”

Chàng đứng dậy và đi về phía nàng, cọ cọ vào cằm nàng bằng ngón trỏ và lướt nghiêng lên khuôn mặt nàng. Nàng có biết là nàng khác thế nào so với cô gái mà chàng mà đã cưới không nhỉ? Một năm trước đây, nàng có sở hữu điều gì đó, một dấu ấn của cái gì đó đặc biệt mà nó đã cuốn hút chàng, chống lại ý chí của chàng. Giờ đây đó là dấu ấn không thể tả xiết của ma thuật đã phát triển thành cái có thế lực vượt xa hơn nữa.

Chúa giúp chàng khi nàng cuối cùng đã học cách để sử dụng nó.

“Em thật tuyệt vời làm sao.” Chàng mỉm cười chậm rãi.

“vì đã làm điều đó cho anh Lucy ạ.”

“Sao cơ?”

“Đừng bao giờ để anh bắt đầu nghĩ về em chỉ như là… người cùng chơi của anh .”

“Có mối nguy hại trong việc đó sao?”

Chàng ném một cái nhìn tinh quái về phía ường ngủ. “Anh sợ rằng trong sự cảm kích của mình về một số tài năng của em, anh có lẽ có xu hướng bỏ qua một số điều khác.”

“Em có thể nghĩ về anh như một người chơi cùng sao?”

Một nụ cười nở rộng ở khóe miệng chàng.

“Luôn luôn vậy.”

Chàng tuột áo choàng của nàng khỏi bờ vai và tăng cường vuốt ve khuôn ngực nàng bằng ngón tay cái của mình, nhận thức sự lả đi, âm vang của hơi thở mà nàng tạo nên trong sự hưởng ứng.

“Em có chán trò chuyện không?” chàng thì thầm, cắn một cách ý nhị vào dái tai nàng bằng răng mình. “Vậy thì hãy tới giường và chơi đùa thôi Cinda. Anh có một trò chơi mới cho em tối nay đấy.”

Và nàng theo chàng sẵn sàng, mê muội bởi sự lường gạt nguy hiểm trong nụ cười của chàng.

Bài viết của Lucy được in lên báo, và nó không lâu trước khi Heath khuyến khích nàng viết một bài khác. Bài thứ hai có nhiều khó khăn để viết hơn bài đầu tiên, nhưng khi nàng phát hiện ra Heath sẵn lòng như thế nào trong việc trả lời những câu hỏi do dự của nàng thì nàng trở nên chẳng ngại ngần gì về chuyện hỏi han sự giúp đỡ của chàng. Chàng ngồi xuống với nàng và đưa ra những gợi ý về cách làm thế nào để nàng có thể tiến bộ, trong khi nàng chế ngự để nuốt trôi sự phẫn nộ về việc phải loại bỏ những đoạn yêu thích của nàng. Và nàng nhận ra thật tốt làm sao chàng đúng là những gì mà chàng đại diện, và làm thế nào mà chàng có thể khiến cho viễn cảnh của việc viết lại một bài báo dường như giống một niềm vui thay vì là một việc vặt vãnh.

Chẳng có gì phải băn khoăn trong việc Damon khen ngợi khả năng biên tập rất cao của chàng. Heath có một tài năng trong việc đưa ra mọi chuyện một cách rõ ràng, và đó là một tài năng quý giá. Hầu hết các nhà văn chẳng bao giờ hoàn toàn có thể nói một cách chính xác những gì mà họ có ý nói cả. Heath thì không. Chàng biết chính xác những gì chàng định nói và chàng muốn mọi người khác cũng được biết. Như tờ Examiner vậy, khi chàng nhìn vào nó, nó sẽ phải phản ánh cùng một thái độ tương tự đó, táo bạo và một chút tự phụ. Chàng muốn những phóng viên của mình phải táo bạo. Và chàng yêu cầu bọn họ báo cáo về những việc mà “không một phóng viên nào ở những tờ báo khác” thậm chí không nghe được gì cả.

Tin tức theo quan điểm của chàng thật cấp tiến so với những tiêu chuẩn ngày ấy. Hầu hết các tờ bào đều chỉ đơn thuần giới thiệu cho tiếng nói của một biên tập. Nhưng tờ Examiner xếp chỗ cho những chuyện quan trọng chưa được nghe qua trong những nỗ lực của các phóng viên: đừng đợi tin tức xảy ra, mà hãy ra ngoài và tìm nó, tạo ra nó, miêu tả nó. Chỉ một vài phóng viên hiểu những gì Heath muốn từ bọn họ và họ làm việc tích cực để làm hài lòng sự kỳ vọng của chàng.

Sống chung với Heath đã mang cho Lucy một lợi thế hơn tất cả bọn họ — nàng hiểu hơn về chàng, những cảm nhận về ngôn ngữ của chàng và công việc của chàng hơn bất kỳ người nào trong số bọn họ có thể từng am hiểu. Một nhà báo truyền thống được coi là một nhân chứng sống vào thời đại chàng sống. Nhưng nàng biết là Heath còn muốn được hơn thế nữa, dù chàng không nói nó ra thành tiếng. Chàng muốn có thể gây ảnh hưởng tới các sự kiện, con người và cả những quyết định thông qua sức mạnh đơn thuần của những ngôn từ trên báo. Nguyên do là chàng tin rằng sẽ chẳng thể giải quyết được bằng bất kỳ cách nào khác cả. Vì vậy mà mục tiêu đầu tiên là làm cho tờ Examiner trở thành tờ báo tin tức và quyền lực nhất ở Boston. Lucy tin rằng điều đó là có thể, và nàng sẽ giúp bằng những nỗ lực nhằm hướng tới việc đem nó về.

Nàng có tài năng của chính mình với ngôn từ và ngày càng tự tin, điều đó sẽ giúp nàng chọn lựa chúng thật tốt. Đáng kể hơn, nàng đã có mối quan hệ với những người n ở Boston mà cả Heath lẫn Damon không tiến lại gần được – không phải bản thân bọn họ những kẻ tai to mặt lớn, mà là vợ họ.

Thời điểm, lại một lần nữa thời điểm nàng chứng tỏ giá trị của mình khi là một nguồn thông tin, như là nàng đã có vào ngày hôm đó khi mà chẳng ai tò mò một lời thốt ra từ một thượng nghị sĩ liên quan đến việc đề xuất mua lại mấy phà phía Đông Boston của thành phố. Lucy phát hiện ra mọi chi tiết về đề nghị ghe phà từ bà vợ của thượng nghị sĩ khi bọn họ nhấm nháp trà tại buổi gặp mặt câu lạc bộ. Qua người phụ nữ nàng kết giao cùng, nàng tìm ra ai là người lên kế hoạch và bọn họ sẽ tiến hành ở đâu, nàng kín đáo thông báo cho chồng. Những phóng viên của Examiner bắt đầu lật tung ở những nơi chẳng nghi ngờ gì, chỉ cần thời gian để nắm bắt câu chuyện mới nhất, và những bài báo của họ đạt được danh tiếng cập nhật nhất hơn bất kỳ tờ nào khác.

Những câu chuyện kỹ lưỡng nhất, tuy nhiên Lucy để dành riêng cho mình viết, và những kỹ năng của nàng tiến bộ dần dần. Nàng yêu việc có thể chia sẻ trong công việc của Heath. Vui mừng khi thấy rằng đôi khi họ có thể giao tiếp như một học giả đơn thuần ngang bằng vậy. Theo kinh nghiệm trong quá khứ của Lucy, nàng đã phát hiện ra rằng hầu hết đàn ông không thích thấy cái mặt thông tuệ của phụ nữ. Nhưng Heath không bị đe dọa bởi sự thông minh của nàng: chàng thích thú trao đổi những ý tưởng với nàng. Trong thực tế, chàng dường như thích thú mọi thứ về nàng, thậm chí cả những giây phút thỉnh thoảng trái tính hay nóng nảy. Đôi khi chàng rút lui theo cách của chàng để chọc tức nàng khỏi sự khuôn mẫu và cách cư xử tốt, khiêu khích nàng vào một cuộc tranh cãi. Chàng yêu thích tranh luận với nàng, chọc giận rồi lại quyến rũ nàng. Chàng nắm giữ toàn bộ chìa khóa đam mê của nàng và chàng khiến đích xác là nàng được sống và trải nghiệm mỗi một điều trong số chúng cũng nhiệt huyết như chàng đã từng. Những ký ức của nàng về cuộc sống trước khi nàng lấy chồng dường như mờ nhạt ảnh hưởng của nó. Nàng đã biết gì về hạnh phúc sau này chứ? Nàng biết đã biết được bất cứ chuyện gì chứ? Ngày 26 tháng Một, Virginia chấp nhận bản sửa đổi thứ mười lăm, là việc thừa nhận Liên Minh. Các tin tức thúc đẩy một khối lượng hoạt động khổng lồ ở văn phòng mỗi tòa soạn trên phố Washington; mỗi một tờ đều nói về lời tuyên thệ thử gây tranh cãi của lòng trung thành mà thượng viện đã công bố ở tất cả các nơi công cộng, cũng như các điều khoản liên quan đến quyền biểu quyết, nắm giữ chức vụ được bầu, và những trường công lập. Sau đó vào tháng Hai, Mississippi phê chuẩn việc sửa đổi, và tiểu bang dường như nháo nhào với hàng chục sự cố bạo lực chống lại người da đen kéo theo sau. Có rất nhiều tin tức lớn tràn ngập.

Heath bắt đầu thói quen làm việc thêm giờ và về nhà kiệt sức mỗi đêm. Chẳng lời cầu khẩn nào của Lucy là làm chậm lại và nghỉ ngơi có tý ảnh hưởng tới chàng. Dường như chẳng mệt mỏi gì, chàng đẩy tất cả mọi người gần như cực nhọc giống chàng đã làm với chính mình, thêm một ấn phẩm Chủ nhật của tờ báo và hai trang đặc biệt về các vấn đề trong ngày. Kết quả là mọi người tại tờ Examiner đều hài lòng khi nhìn thấy sự tăng vọt về tỷ lệ 5.000 người đọc, đặt nó lên cùng một bậc với tờ Journal.

Heath và Damon hớn hở với sự tiến bộ mà tờ báo đã tạo nên. Giờ đây họ không chỉ sống sót. Mà họ còn cạnh tranh. Và có những câu chuyện đùa quanh thành phố về việc mấy ông chủ của tờ Herald bắt đầu nhìn qua vai họ lo sợ “Kiểm tra” (= “Examination”)

Lucy đã rất vui mừng bởi những thành công của Heath, nhưng đồng thời nàng cũng lo lắng với những hoạt động không ngơi nghỉ của chàng. Chàng làm việc mỗi phút mở mắt trong ngày, đưa nàng đến các sự kiện xã hội suốt dịp cuối tuần, và loại bỏ giấc ngủ cứ như thể nó là một hàng hóa có thể tiêu dùng dễ dàng vậy. Thậm chí Damon cũng phải thừa nhận là anh ta tới thăm thời gian gần đây mà không thể theo kịp tốc độ của Heath. Dần dà cái thời khắc trừng phạt bắt đầu việc rung chuông của nó.

Sự bình tĩnh của Heath trở nên ngắn hơn nhiều so với trước đây. Chàng phát ra giọng khản nhẹ nhưng dai dẳng do thường xuyên nhiễm tiết lạnh bên ngoài, và cái giọng mượt dài trơn tru của chàng bị thay thế bởi một sự khàn khàn thô ráp dường như sẽ chẳng chịu bỏ đi. Khi nhận thấy cái nhìn mới về gò má chàng hóp lại và nhận ra rằng chàng đã bị sụt cân, Lucy đặt chân mình xuống.

“Cin,” Heath nói, sải bước vào phòng ngủ và với thẳng lấy cái cà vạt của mình, “em gần như đã sẵn sàng chưa? Chúng ta sẽ đi…” Chàng dừng ngay khi chàng thấy nàng vẫn mặc áo choàng, ngồi ở mép giường.

“Em sẽ không đi tối nay đâu,” nàng nói một cách cứng đầu.

Miệng chàng cứng lại với sự thiếu kiên nhẫn. “Cưng ơi, anh đã giải thích rõ với em là chúng ta không có sự lựa chọn nào cả. Đây là một bữa tối của Hội báo chí, và có vài người anh phải nói chuyện—“

“Anh cũng nói là Damon sẽ ở đó mà. Anh ấy có thể nói chuyện với bọn họ.”

“Không có thời gian để mà tranh cãi đâu—“

“Vậy thì chúng ta cũng không.” Nàng nhìn chàng và không thể kiểm soát được dòng nước đang đầy lên trong khóe mắt. Chàng đẹp trai và quần áo không tỳ vết như luôn luôn vậy, chỉ có ánh sáng đặc trưng của sức sống mà chàng đã luôn sở hữu thì đã bị tước đi bởi làm việc quá sức, và có những quầng thâm mờ phía dưới đôi mắt xanh của chàng. Biểu hiện của chàng khắc nghiệt và mệt mỏi. Điều gì khiến chàng quá không bằng lòng mà chàng phải cố gắng bắt bản thân làm việc cho đến chết vậy chứ? Có cái gì đó không thích đáng từ nàng không? Có điều gì lo lắng rầy rà là chàng không thể để bản thân nói về việc đó không?

“Em không thích ra ngoài mỗi cuối tuần liền,” nàng nói, giọng trở nên lung lay. “Chúng ta không có thời gian để ngồi xuống và chỉ có nhau thôi sao.

“Nó không thể như thế mãi được đâu,” Heath nói lặng lẽ. “Chỉ là có rất nhiều điều cần phải lo lắng ngay lúc này, và—“

“Nhưng anh không phải bắt bản thân làm tất cả những điều đó!” nàng khóc, “Anh chẳng bao giờ tin tưởng bất kể ai để lo lắng cho một vài …công …việc đó cả…và…đấy chỉ là sự kiêu ngạo, khi nghĩ rằng chỉ anh là người duy nhất có thể làm được!”

“Lucy…” khi chàng nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống từ mắt nàng, chàng thở dài và day hai bên thái dương.

“Thôi được rồi. Trong vài tuần tới anh sẽ bắt đầu tìm ra vài cách để san bớt trách nhiệm.”

Việc đó không làm hài lòng nàng. Thực tế, nó chỉ làm nàng muốn khóc to hơn nữa.

“Em không biết mất bao lâu nữa anh lại tiếp tục như thế này, chỉ là em không thể mà thôi!”

Lẩm bẩm một câu thề, chàng cởi giày, áo khoác, cà vạt, ôm nàng lên, và ngồi xuống giường với nàng ở trong lòng mình. Lucy rúc vào ngực chàng, vùi gương mặt ướt át vào cổ chàng. Chàng ấm áp và vững chắc, nhịp tim chàng đập đều đặn ở bên dưới bàn tay nàng.

“Suỵt… ổn thôi,” chàng nói phả vào tóc nàng, ôm nàng thật chặt. “Chúng ta sẽ không đi tối nay. Chúng ta sẽ ở đây thôi.”

“Em không h..hạnh phúc khi em thường…”

“Anh biết. Anh biết, cưng à. Anh sẽ làm điều đúng đắn. Mọi thứ sẽ tốt đẹp kể từ lúc này.”

“Anh đừng có mà c..cười em nhiều như anh vẫn thường cười đấy nhé.”

“Anh sẽ làm vậy. Bắt đầu từ sáng mai.”

“Anh dành tất cả năng lượng của mình ở tòa soạn…v..và em chỉ nhận ra anh khi anh quá mệt mỏi.”

“Chúa ơi.” Chàng mỉm cười và dụi vào tóc nàng, hôn nhẹ lên đằng sau dái tai nàng. “Anh xin lỗi. Đừng khóc nhiều nữa, cưng dịu dàng…suỵt…”

Chàng thì thầm với nàng và bế nàng, vuốt ve mái tóc của nàng cho đến khi những giọt nước mắt của nàng ngừng lại. Thăm dò, một cách đầy háo hức chào đón sự giải tỏa đã đánh cắp hoàn toàn Lucy khi họ thả lỏng trở lại trên giường. Chẳng có gì sai trái như lâu nay chàng đã ở cùng với nàng và cánh tay chàng ôm xung quanh nàng cả.

“Hãy ở lại với em,” nàng nói, thắt chặt cái ôm của nàng khi nàng cảm thấy trọng lượng chàng thay đổi. “Đừng đi. Chỉ là… hãy nghỉ ngơi một lúc thôi. Và chúng ta sẽ ăn tối ngay sau đó ở đây.”

Kể ra trời vẫn còn sớm, Lucy nghĩ là chàng từ chối. Luôn có những bài báo và những bài viết để Heath xem qua trước khi chàng đi ngủ mỗi đêm. Nhưng lúc này chàng thật đáng ngạc nhiên, không phản đối khi nàng rời chàng và vặn nhỏ những ngọn đèn. Khi nàng trở lại giường ngủ, chàng đã ngáp ngủ và nằm sát lại gần nàng, ngả đầu lên ngực nàng.

Lucy chào đón sức nặng của chàng, cho phép những ngón tay của mình chải vào mái tóc nâu của chàng khi nàng nhìn đăm đăm vào lò sưởi. Cơ thể chàng thư giãn chầm chậm khi chàng ngủ. Nhưng giấc ngủ này thật khác xa với những giấc ngủ thông thường của chàng, một giấc ngủ thỏa mãn. Chuyện này vẫn còn là một điều đáng ngại. Giấc ngủ này thật sâu và mệt mỏi, một giấc ngủ đói khát đã nuốt trọn chàng quá nhanh. Thậm chí chàng còn chẳng nhúc nhích gì khi có tiếng gõ khẽ vào cánh cửa phòng ngủ.

“Vâng ?” Lucy đáp với một giọng thấp, nhìn về phía cửa. “Có chuyện gì vậy?”

Bess nhìn vòng quanh các góc phòng một cách thận trọng.

“Bà Rayne ơi, người đánh xe—“

“Hãy cám ơn ông ấy về sự phiền hà của ông ấy và nói với ông ấy là ông ấy không cần đến tối nay nữa.” Lucy nói chẳng hề mỉm cười. “Bảo ông ấy là đánh chiếc xe đi chỗ khác. Và chắc rằng chúng tôi không bị làm phiền tối nay nữa.”

Nàng biết là cách nói của nàng bất nhã không cần thiết, chỉ là người giúp việc dường như chẳng có lỗi gì.

“Vâng, thưa bà Rayne.”

Cánh cửa được khép lại lần nữa và căn phòng bị phủ kín trong bóng tối ngoại trừ ánh sáng le lói màu đỏ của than trên những thanh thép. Có âm thanh khe khẽ, chỉ là tiếng lách tách thường trực của những mẩu than củi và nhịp thở chậm sâu của Heath mà thôi.

Lucy chợt tỉnh lúc quá nửa đêm, cứ như thể sự thận trọng của nàng hỉ có một việc duy nhất để làm là đảm bảo giấc ngủ cho chồng mình vậy. Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ tìm ra cách giải tỏa ký ức khỏi căng thẳng và sự mông lung, làm thế nào nàng lại nghĩ ra những sợ hãi vô lý như thế rồi vòng tay ôm chàng như thể để bảo vệ chàng khỏi thế giới đã chờ đợi bên ngoài kia. Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ nhớ lại chuyện này và rồi cười to. Nhưng lúc này thì không. Không phải bây giờ.

“Anh bị sốt rồi.” nàng khẳng định, lăng xăng theo sau lưng và trước mặt chàng khi chàng mặc quần áo và chuẩn bị đi làm.

“Có thể là vậy,” Heath nói thực tế vấn đề. Chàng lau khô khuôn mặt cạo sạch sẽ bằng một cái khăn và sải bước trở lại phòng ngủ. “Trời đang mùa đông. Mọi người đều có chút nhiệt độ lúc đó và sau thì…Việc chết tiệt cũng không ngăn được anh khỏi công việc đâu.”

Lucy làm một tràng bực tức. “Nếu em biết anh sẽ cứng đầu thế nào thì em đã trói anh vào giường trong lúc anh ngủ rồi!”

Chàng cười với nàng và vươn vai, cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn chàng có vài tuần trước. “Anh mừng là chúng ta đã ở nhà tối qua. Một chút thư giãn đặc biệt là những gì mà anh cần.”

“Anh vẫn cần nó đấy. Anh thật sự nghĩ rằng chỉ một đêm ngủ ngon sẽ lùi lại những tuần tự lạm dụng bản thân ư. Ồ, nó không được vậy đâu!”

Khi Lucy nhận thấy chàng trông thản nhiên ra làm sao, nàng trở nên rất kích động rằng việc cào cắn chàng là tất cả những gì mà nàng nghĩ có thể làm. Có cách nào khác để làm thông suốt chàng không nhỉ?

“Nếu anh không về nhà sớm tối nay và giữ lời về việc anh đã hứa với em…”

“Đừng càu nhàu, cưng ạ.”

Chàng đặt một nụ hôn lên mũi nàng và rời khỏi phòng để đi xuống cầu thang.

Nắm tay của Lucy cuộn lại khi nàng vật lộn để giữ cho giọng nàng trở nên chói tai như giọng của một bà vợ hàng cá. “Bữa sáng thì sao chứ?” nàng chế ngự để hỏi một cách kiềm chế hợp lý.

Giọng nói khàn của chàng phát ra từ hành lang. “Không còn thời gian, Cin ạ. Anh sẽ gặp em tối nay.”

Mặc dù sự khởi đầu tốt đẹp đến với một ngày của chàng thì tâm trạng tốt của Heath cũng biến mất một giờ sau khi chàng bước vào văn phòng mình. Chàng ngồi xuống bàn làm việc để đọc. Một chút nhức đầu mà chàng đã không nhận thấy trước khi bùng nổ thành chính thức đầy đủ với hộp sọ như nứt ra nhói buốt. Cơn đau đầu đó có vẻ được kết nối với từng cái xương trong cơ thể chàng vậy, xuống ngay tới tận gót chân. Chàng bỏ qua nó và tập trung vào con chữ ở trước mặt chàng cho đến khi chúng nhảy tán loạn trên trang giấy. Kiên trì chàng làm việc tới lúc trời gần trưa, và tiếng gõ cửa quen thuộc của Damon vang lên ở cửa. Với mỗi tiếng gõ vào cửa, có một sự xung động tương ứng trong đầu Heath.

“Cậu không phải đập bằng búa thế,” chàng giận dữ nói, và Damon bước vào phòng với biểu hiện giả bộ rụt rè.

“Xin lỗi, tôi có thể thấy rằng cậu không mong muốn bị gián đoạn sáng nay. Tôi chỉ muốn thống nhất với cậu những ý tưởng cho việc xuất bản thôi.”

“Tôi không nhớ tìm ra bất kỳ vấn đề nào với nó, cái tờ…” Heath ngừng lại và dụi mắt. “Cái chết tiệt gì với tờ về… Hiram Revels chứ?”

“Không. Đó là ngày hôm qua rồi.” Damon ngó lại chàng bằng đôi mắt đen trầm tĩnh tò mò, khiến Heath cảm thấy sự quấy rầy tăng mạnh không giải thích nổi. “Đây là về cuộc nổi dậy của Cuba,” Damon tiếp tục chầm chậm, “ca ngợi Bí thư Fish trong việc giữ tổng thống khỏi việc tuyên bố các bên tham chiến. Và tôi nghĩ là chúng ta sẽ gộp một đoạn về những kẻ tạp chủng đang chạy tới Tây Ban Nha. Việc đó sẽ kích thích một lượng nhất định sự cảm thông với người Cuba.”

“Hay, hay đấy. Đi với nó đi.”

“Được rồi.” Damon dừng lại trước khi rời đi, giọng anh ta trở nên lặng lẽ. “Vợ quản lý giữ cậu ở nhà tối qua ư?”

“Chắn chắn,” Heath đáp khàn khàn.

“Thật tốt cho cô ấy. Cậu đã không để bản thân nghỉ ngơi gần đây. Đừng lo, cậu không bở lỡ gì nhiều ở bữa tiệc của Hội báo chí đâu. Tôi có khả năng xử lý mọi thứ, cậu biết mà. Nếu cậu chỉ hơi nới lỏng dây cương ra, thì tôi có thể cướp lấy lúc chùng dây đấy.”

Heath nhìn như thể chàng không nghe được anh ta nói một cách chính xác. Sự hừng hực của cơn sốt đã cho mượn cái nóng bừng cháy trong mắt chàng, khiến chúng thêm sắc xanh của sửng sốt, bao phủ sự xấu xa làm Damon đóng băng với một hơi thở mạnh kiềm chế.

“Chúa toàn năng.” Đối với một người luôn bình tĩnh như Damon thì tiếng kêu khẽ đó tương đương với một tiếng thét báo động của kẻ

“Cậu không khỏe rồi. Tôi sẽ cho ai đó đưa cậu về nhà trong xe ngựa.”

“Đừng ngốc thế chứ. Tôi chỉ cần một ít…nước.” Heath để đầu mình gục lên cánh tay, sụp xuống trước bàn làm việc.

“Cậu ta gọi tôi là kẻ ngốc á,” Damon lẩm bẩm. “Tuyệt làm sao.” Anh ta rời khỏi căn phòng nhỏ và trở lại chưa đầy năm phút. Khi Heath đặt má mình trên bề mặt mát lạnh của cái bàn và tập trung vào việc lấy lại sức mạnh của mình, anh ta phải thề ở bục Kinh thánh rằng ít nhất đã một giờ trôi qua. “Xe ngựa ở ngay ngoài kia,” Damon nói. “Có lẽ sẽ mất hai đến ba người để đưa cậu ra đó, vì vậy tôi sẽ…”

“Tôi ra ngoài một mình thôi,” Heath nói, di chuyển đầu mình và nhìn chằm chằm vào Damon bằng đôi mắt xanh kỳ lạ.

“Cậu cần được giúp.”

“Không… trước mặt mọi người.”

Damon biết rằng Heath đang đề cập đến nhân viên của tờ Examiner. Heath không muốn xuất hiện mà không có sức mạnh trước mặt bọn họ. Damon bị cám dỗ để mà đi tranh cãi, suy luận một cách chính xác thì sức kháng cự của Heath sẽ sụp đổ nếu anh ta kéo dài cuộc tranh cãi lâu một chút. Thật là liều lĩnh khi để cậu ta đi bộ một mình. Nhưng Damon bắt đầu hiểu ra bản chất niềm tự hào của người Miền nam, và anh ta đã có sự ngưỡng mộ kỳ lạ đối với sự ngốc nghếch hết sức hào hiệp của nó. Anh ta cũng biết rằng Heath sẽ mãi mãi phải chịu một mối ác cảm với mình vì anh ta đã không đồng ý với yêu cầu cá nhân này.

“Thôi được rồi. Cậu có thể cố gắng để ra ngoài đó mà không cần giúp,” Damon nói miễn cưỡng. “nhưng tôi sẽ đi bên cạnh cậu, phòng trường hợp cậu ngã. Và nếu cậu ngã vào tôi, cậu sẽ khiến tôi thiệt hại đáng kể đấy, trong trường hợp đó tôi sẽ kiện cậu tới tận tai đấy.”

Heath lầm bầm cái gì đó không đáng trọng về người Yankee và đứng lên trong một cử chỉ mềm rũ, nắm chặt mép bàn khi căn phòng đảo vòng vòng quanh chàng.

“Đồ cứng đầu,” Damon không thể tránh buột lời thì thầm. “Cậu đã làm gì bản thân vậy?”

Bị cảnh báo bởi cái đập hống hách của nắm tay trên cửa, Lucy chạy tới phía trước hành lang giống như Sowers đón khách vậy.

“Heath!” nàng kêu lên, phát ốm với kinh hoàng khi nàng thấy chồng mình ngả nghiêng nặng nề tỳ trên khung cửa, khuôn mặt nhợt nhạt của chàng ẩn bên dưới lớp da rám nắng. Damon ở bên cạnh, giữ chàng vững bằng tay.

“Anh khỏe mà,” Heath khàn khàn.

“Cậu ấy bị bệnh,” Damon nói nhẹ nhàng, ra hiệu để quản gia giúp anh ta đưa Heath vào bên trong nhà. “Tôi gửi một bác sĩ đã khám cho gia đình tôi tăm nay. Ông ta phải ở đây từ vài phút rồi chứ nhỉ.”

“Tôi chỉ cần nghỉ ngơi…”

“Những người Miền Nam chết tiệt,” Damon nói. “Họ chẳng bao giờ biết khi nào thì đầu hàng.” Mặc dù tuyên bố được thốt lên trong cái cách mát mẻ thường ngày của anh ta, nhưng có gì đó gần như là tình cảm thô bạo ẩn dưới giọng nói.

Mất đến ba người bọn họ mới đem được Heath tới phòng ngủ và lên giường, rồi Sower đi xuống cầu thang để chờ bác sĩ. Thông thường Lucy sẽ đỏ mặt và bối rối với ý nghĩ cởi quần áo chồng mình trước sự hiện diện của người khác, nhưng nàng cởi áo khoác của chàng ra và kéo đôi giày mà không hề do dự, hầu như không nhìn thấy đôi mắt đen chăm chú của Damon. Heath run lẩy bẩy. Thoáng chút lo âu Lucy thì thầm với chàng và kéo chăn lên tận cổ chàng, đôi tay vuốt nhẹ nhàng liên tục trên bờ vai chàng.

“Bà Rayne?”

Nàng nhận ra giọng Bess và đáp mà không hề nhìn lên.

“Mang thêm chăn.”

“Những viên gạch nóng bọc trong vải thì sao ạ?”

“Đúng, đúng rồi, nhưng nhanh lên,” Lucy nói, cắn môi mình. Người giúp việc rời khỏi phòng và lao xuống cầu thang, còn Heath xoay má mình vào lòng bàn tay của Lucy, nhắm mắt lại rồi rơi vào giấc ngủ một cách dễ dàng khủng khiếp. Nàng cảm thấy như đang khóc. Da chàng rất nóng. Làm thế nào mà chàng lại có thể thấy lạnh được chứ? Nàng liếc nhìn Damon; đôi mắt màu hạt dẻ của nàng tối sậm với cảm giác tội lỗi và đau khổ

“Anh ấy đã làm việc quá sức,” nàng thì thầm. “Tôi đáng lẽ phải ngăn anh ấy lại.”

“Cô không thể đâu,” Damon nói lặng lẽ. “Chúng ta đã rất cố gắng. Nhưng có một con quỷ cưỡi trên lưng cậu ấy—trong một thời gian dài. Cô không thể dừng cậu ta lại được.”

Giật mình, Lucy trao anh ta một cái nhìn dò hỏi. Anh ta nói vậy là có ý gì? Heath đã tâm sự điều gì đó với Damon mà chàng không nói với nàng chứ? Hoặc Damon chỉ đoán được một số lý do bí mật trong việc không ngừng lao động của Heath? Nàng không bao giờ tìm ra câu trả lời, vì bác sĩ đã đến trước khi Damon có thể trả lời.

Chẳng có chuyện tốt bụng và đáng tin cậy trong việc họ phải xuất hiện cả, các bác sĩ luôn luôn e dè Lucy. Sự hiện diện của họ là một dấu hiệu cho thấy có gì đó sai lầm nghiêm trọng. Họ dường như luôn cứng nhắc một cách không cần thiết và trong suy nghĩ của Lucy có một thực tế là bọn họ quá thường xuyên đối mặt với nỗi đau và cái chết khiến một phần bọn họ khác những người bình thường. Bác sĩ Evans, người đàn ông Damon gửi đến có thể chịu đựng được hơn so với hầu hết. Ông ấy có cái lối thích hợp của một người ông, và ông dường như hiểu được nỗi sợ của Lucy, đảm bảo với nàng rằng chẳng có gì đáng lo với Heath cả ngoại trừ một cơn sốt và sự kiệt sức. Thuốc bổ và nằm nghỉ bất động là chỉ định, rồi sau đó ông bác sĩ cao tuổi rời đi với lời khuyên bảo động viên. Lucy đi với ông tới trước cửa và nhìn ông ra ngoài.

“Cậu ấy thế nào rồi?” giọng nói của Damon đến từ phía sau nàng, và nàng quay lại để thấy rằng anh ta đã ngồi đợi ở phòng khách.

“Tốt hơn nhiều so với điều tôi đã lo sợ,” nàng trả lời chậm rãi. “Anh ấy chỉ cần nghỉ ngơi. Tôi không biết phải nói thế nào với anh về việc giúp đỡ mà tôi có, và sự biết ơn tới anh về…”

“Chẳng có gì cả.”

Lucy không bị lừa phỉnh bởi giọng nói vô tư của anh ta. Damon phải cố gắng để che giấu những cảm xúc của mình, nhưng nàng đã chứng kiến mối quan tâm của anh ta khi bọn họ đưa Heath lên gác, và nàng cũng nhận thức được sự nhẹ nhàng của anh ta với nàng.

“Tôi rất biết ơn,” nàng nhắc lại, muốn nói nhiều hơn nhưng lo sợ khả năng khiến anh ta lúng túng.

“Tôi phải trở lại tòa soạn đây.”

“Tôi có thể mang đến cho anh đồ gì để ăn hoặc uống trước khi anh rời đi không?” nàng hỏi khi nhận thấy rằng anh ta đã lỡ mất bữa trưa của mình.

“Một chút trà nhé?”

“Cám ơn, nhưng không được. Có quá nhiều việc tôi phải làm.”

“Những lời đó giống hệt điều vậy.”

Nhận xét của nàng đã khiến Damon cười. “Nghiện làm việc quá sức như cậu ấy phải được lây lan.”

Nàng cười một cách buồn bã. “Rồi hãy cẩn thận nhé. Chúng tôi không muốn anh cũng bị ốm đâu đấy.”

“Không đâu.” Nụ cười ảm đạm trong mắt anh ta lẫn lộn vui buồn khi anh ta nhìn xuống nàng.

“Xin hãy nói vài điều với chồng cô hộ tôi. Nói với cậu ta đừng lo lắng gì về tờ Examiner cả. Tôi sẽ giữ mọi việc trong trật tự cho cậu ta.”

“Tôi biết là anh ấy tin tưởng anh chăm lo cho mọi thứ.”

“Còn cô thì sao chứ?” biểu hiện của Damon đanh lại với sự tự chế nhạo của anh ta ngay khi câu hỏi bật khỏi môi. Lucy không chắc tại sao anh ta hỏi vậy và nàng cũng cảm thấy anh ta cũng chẳng chắc tại sao.

“Tôi cũng tin tưởng anh,” nàng nói nhẹ nhàng.

“Xin thứ lỗi. Tôi phải lên với Heath. Sowers sẽ đưa anh ra.”

Tò mò và bối rối, Lucy đi lên gác mà không hề nhìn lại anh ta. Bản năng của nàng mách bảo là nàng chẳng có gì để sợ Damon Redmond cả, nhưng anh ta đối xử với nàng quá lịch sự cẩn trọng, cứ như thể anh ta sợ nàng có thể khám phá ra một bí mật ganh ghét được bảo vệ không bằng. Anh ta không có vẻ muốn lòng biết ơn của nàng, tuy vậy anh ta lại có mặt ở đây hôm nay giống như một cái bóng không phô trương, chăm sóc mọi thứ và ở lại cho đến khi anh ta chắc chắn rằng anh ta không còn cần thiết nữa.

Nàng ngủ thật thính đêm đó, nhạy cảm với mọi cử động của Heath, thức dậy nhiều lần để dỗ chàng uống nhiều thuốc bổ và gài chăn chặt hơn quanh chàng khi chàng run lẩy bẩy vì lạnh.

Mệt mỏi vì lo lắng và thiếu ngủ, nàng để bản thân có một giấc ngủ ngắn khi trời gần sáng. Nàng tỉnh giấc để kinh hoàng nhận ra những tấm phủ bị dính và ướt đẫm bởi mồ hôi, còn mái tóc Heath thì ướt rượt từ gốc đến ngọn. Áo choàng của nàng bám vào người ẩm ướt, thấm vào cái lành lạnh của buổi sớm.

“Heath?” Nàng kéo những tấm phủ lên quanh chàng, một cách cố gắng giữ chàng ấm áp cho đến khi cái giường có chút thay đổi. Đầu chàng lay động trên gối và hàng mi dày nâng lên để lộ ra một tia nhìn.

“Không, đừng,” chàng lầm bầm, tạo ra một nỗ lực để gạt chăn đi. “Nóng… nóng lắm….”

“Em biết điều đó,” nàng nói nhẹ nhàng, đặt tay lên trán chàng. Da chàng dường như tỏa nhiệt như than đá. “Vẫn còn…vẫn còn… với tôi.” Chàng nói điều gì đó không rõ ràng và nhắm mắt lại, quay mặt khỏi nàng.

May mắn thay với Bess, đã một lần kết hôn, không khó tính trong các vấn đề cá nhân. Cô ta có một sự kết hợp vô giá giữa năng lực và thực tế. Lucy thật biết ơn sự giúp đỡ của cô ta trong việc thấy sự thoải mái của Heath và việc thay những tấm trải sạch sẽ khô ráo.

“Bác sĩ bảo chuyện này chỉ cùng lắm là một hoặc hai ngày thôi,” nàng nói với người giúp việc khi bọn họ đi vào phòng với một ôm đầy vải sạch.

“Thật tốt.” Bess trả lời, trông đầy nghi ngại hình dáng bất động trên giường. Sự bồn chồn không yên ngay trước đó của Heath đã biến mất với tốc độ đáng ngạc nhiên. Giờ chàng ngủ cứ như là chàng bị đánh bất tỉnh vậy.

“Đã bao giờ cô từng chăm sóc cho chồng cô qua chuyện gì đó như thế này chưa?” Lucy hỏi, xanh xao buồn bã, và bằng cách nào đó lại cực kỳ bình tĩnh.

“Rồi, Bà Rayne ạ.”

“Tôi cho rằng cơn sốt luôn xấu đi vào ngày thứ hai phải không?”

“Không phải luôn vậy đâu.” Khi mắt họ gặp nhau, Lucy đọc được sự thật trên gương mặt người giúp việc, rằng cơn sốt của Heath thật ra tệ hơn bất cứ điều gì Bess đã từng thấy trước đây.

“Tôi…tôi nghĩ chúng ta sẽ thử cố gắng dỗ cho anh ấy ăn một ít súp sau vậy. Với canh gà trong,” Lucy nói chậm rãi, bỏ qua tiếng nói bên trong đang gợi ý là bác sĩ đã sai và Heath bị bệnh nặng. Không chàng sẽ bị ốm một hoặc hai ngày thôi rồi chàng sẽ bắt đầu trở nên tốt hơn.

Nhưng sang ngày hôm sau cơn sốt đã không hề giảm. Nó còn tồi tệ hơn lúc trước, và Heath không còn mạch lạc nữa. Bị đuổi bắt trong cơn mê sảng không ngừng, chàng ướt đẫm mồ hôi một lúc rồi lại bắt đầu run lạnh vào lúc sau, còn Lucy thì không ngừng lặp đi lặp lại cái vòng lau thấm cho chàng, thay những tấm trải và đút thuốc cho chàng. Nàng gửi lời đến Bác sĩ Evans lần nữa, người đã ở lại lần này lâu hơn lần đầu tiên. Ông mang một biểu hiện nghiêm trọng khi ông hướng Lucy khỏi giường và nói với nàng lặng lẽ.

“Nếu nó không sớm bị phá vỡ, chúng ta sẽ phải gói cậu ta ở trong băng. Thật nguy hiểm vì nhiệt độ của cậu ta mức cao như thế.”

Họ phủ nệm bằng vải không thấm nước rồi phủ băng tuyết quanh chàng. Nhưng chẳng điều gì họ thử có thể phá vỡ cơn sốt.

Lucy ngồi một mình với Heath trong căn phòng tối, nhìn chằm chằm vào cái con người lạ hoắc có tâm trí lang thang không mục đích trong cơn mê sảng, người có đôi môi gọi những cái tên mà nàng không nhận ra, người nói chuyện với một cảm giác điên rồ trong giọng nói. Người đàn ông này bị đau khổ và rùng mình dữ dội không phải là Heath chồng nàng với mái tóc vàng, mắt cười lấp lánh. Chỉ trong suốt những khoảnh khắc ngắn là chàng nhận ra nàng và những lúc đó có chút đau đớn và xa cách giữa bọn họ. Nàng nói với chàng mà chàng chẳng hề nghe nàng nói. Chàng hỏi những câu hỏi mà dường như chẳng hiểu những câu trả lời. Chàng dường như trở lại cái thời điểm khi mà chàng không hề biết nàng, và nó thật đau đớn để nhận ra là chàng không hề thốt ra tên nàng.

Damon đã gửi hơn một người giúp việc trong nhà Redmond tới giúp Lucy chăm sóc Heath. Lucy hiếm khi rời khỏi giường, tuy nhiên: nàng không muốn rời khỏi chàng lâu trong sự trông chừng của người lạ. Nàng phải bị cưỡng ép trong việc ăn uống, nhưng làm thế nào nàng có thể ngủ được khi biết rằng từng giờ từng phút chồng nàng đang tuột xa khỏi nàng chứ?

Thường thì chàng dường như nghĩ là chàng quay lại trại tù ở Đảo Governor trong suốt cuộc chiến. Lần đầu tiên khi việc đó xảy ra là khi Lucy đang dở việc vắt một cái khăn để đặt lên trán chàng. Nàng nhìn xuống và thấy chàng nhìn chằm chằm mình, mắt chàng lành lạnh. Trái tim nàng nảy lên vì dường như chàng n

“Nước,” chàng thì thầm. Nàng trượt một bàn tay run rẩy ra phía sau đầu chàng, nâng một cái cốc tới gần môi chàng. Heath uống đói khát và tạo ra một âm thanh ghê tởm, nghẹn thở như thể nàng cho chàng uống thuốc độc vậy.

“Chúng ta xứng đáng hơn… cái thứ rác rưởi này,” chàng thở hổn hển. “Chẳng vấn đề gì bên….chúng ta không phải… những con vật.” Một cách ngây dại nàng cầm cái cốc và quay đi khỏi sự thù hận trong giọng nói của chàng.

Heath rùng mình không kiểm soát được. “Chẳng có chăn…mày không thể thấy sao….những người đó đang chết. Bọn Yankee lạnh lùng ngu ngốc…mày l-lấy những thức ăn tốt nhất của chúng tao, và….bán nó thành dòng chảy vào túi của riêng mày…để lại cho chúng tao chỉ toàn mỡ và xương…” Chàng nghĩ nàng là bảo vệ nhà tù của Liên minh.

“Giấy…” chàng thở hổn hển. “Giấy.”

“Tờ báo làm sao chứ?” nàng hỏi, nghĩ rằng ý chàng là tờ Examiner.

“Nhiều hơn nữa. Những khẩu phần ăn dành cho điều đó. Tao sẽ… trao đổi.” Chàng đang yêu cầu giấy để viết. Để giữ những ghi chép chàng đã viết trong suốt cuộc chiến. Khi chàng tiếp tục nói lung tung, Lucy bắt đầu khóc không dấu giếm.

“Heath,” nàng nói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, “là em … Lucy đây. Em yêu anh. Anh không thấy em sao? Anh không biết em sao?”

Tiếng khóc của nàng vang tới tai chàng và chàng im lặng trong vài giây, bối rối, biến đổi không ngừng.

“Đừng,” chàng nói. “Đừng khóc mà.”

“Em không thể ngăn nó được…”

“Xin đấy, Raine. Anh không biết làm bất cứ điều cho em cả. Đừng đi. Raine…em biết là anh cần em thế nào mà. Đừng làm điều đó…”

Lucy chết lặng, cảm thấy như thể nàng bị đá vào bụng vậy. Lại là Raine. Những đau đớn trong giọng nói của Heath đã cứa sâu vào trái tim nàng. Nàng lúng túng cầm cái khăn khô và lau mặt mình, chậm cái khăn vào khóe mắt để thấm nước mắt.

“Mẹ ơi, con đã mười bảy rồi…” chàng thì thầm nhẹ nhàng. “Giờ con đã là đàn ông. Con biết những gì mẹ nghĩ… nhưng con yêu cô ấy.” Đột nhiên có sự khô khốc ma quái trong giọng cười của chàng. “Cô ấy rất đẹp. Mẹ không thể tranh cãi chống lại điều đó được. …mẹ có thể…”

Lưng Lucy đau nhói khi nàng cúi xuống trên người chàng và nhấn cái khăn ướt lên cái trán nóng bỏng của chàng.

“Raine…”Chàng giật cái khăn ra và nắm chặt cổ tay nàng.

“Chết tiệt. Em không yêu anh ta… ôi, Chúa ơi…” Những ngón tay của chàng xiết chặt cho đến khi nàng nao núng và giật tay nàng ra, xoa nó để giảm cơn đau. Toàn bộ cơ thể Heath giật nẩy và chàng kêu lên, bàn tay chàng giơ lên chầm chậm tới thái dương mình. “ Anh không tới đây để làm đau em. Anh sẽ không bao giờ làm đau em cả.”

Chúa ơi, Lucy nghĩ một cách ngây dại, hãy giúp con chịu đựng việc nà

“Bà Rayne, Ông Redmond đang ở đây để gặp bà.”

Lucy ngừng lại giữa lúc vỗ nước vào mặt và với tay lấy cái khăn. Người chăm sóc mà Damon đã gửi qua đây chỉ trông chừng buổi đêm bên cạnh Heath mà thôi.

“Tôi phải đi thay trang phục,” Lucy lẩm bẩm, nhìn xuống bản thân. Nàng dính bết, mệt mỏi và nàng có thể thấy sự lộn xộn của mái tóc bám vào mặt và cổ mình.

“Ông ấy nói rằng ông ấy chỉ có ý định đến thăm chóng vánh thôi,” Bess nói. “Về việc tờ báo.”

“Vậy thì tôi nghĩ rằng chẳng có thời gian để thay đồ. Tìm cho tôi một cái lược, nhanh nhé.”

Một cách tê dại, Lucy nỗ lực để làm gọn gàng mái tóc và khiến bản thân đoan trang hơn; rồi, nàng đi xuống cầu thang tới phòng khách. Damon đứng dậy ngay khi nàng bước vào phòng. Anh ta mặc một bộ vest tối màu sắc nét và anh ta sáng bóng, thật chỉnh chu. Lucy cảm thấy một cảm giác lạ kỳ thoải mái trong cái nhìn chỉ của anh ta thôi. Anh ta rất chừng mực và ở mức độ đứng đầu thì sự hiện diện của anh ta dường như làm giảm bớt cái không khí ác mộng đang tồn tại trong nhà. Mặt anh ta thể hiện là chẳng bất ngờ hay mất tinh thần ở sự xuất hiện của nàng cả, chỉ có sự điềm tĩnh mà thôi.

“Tôi xin lỗi đã làm phiền anh.” Nàng thình lình gật đầu.

“Có chút thay đổi nào không?” anh ta hỏi lặng lẽ

“Không. Chẳng có thay đổi nào cả.”

“Cô cần ai đó trong gia đình ở cùng mình. Tôi nên gửi lời nhắn đến ai đây?”

“Chẳng ai ngoài cha tôi cả. Và ông sẽ chẳng thể giúp được gì. Ông sẽ chỉ… cảm thấy khó chịu, còn tôi lại…không muốn gặp ông ngay lúc này.” Lucy tự hỏi liệu nàng có nên bày tỏ sự từ chối của nàng khác đi không. Có lẽ đó là một tội lỗi mà nàng không muốn cha nàng mắc phải với nàng, và trong trường hợp đấy nàng không nên để cho Damon biết nàng cảm thấy thế nào. Nàng biết suy nghĩ của Lucas, rất mãn nguyện và bị hút vào trong việc kinh doanh rất chạy của cửa hàng bách hóa, mái đầu bạc trắng của ông cúi xuống bên trên cuốn sổ sách kế toán. Cha nàng chưa bao giờ thích đối phó với những cảm xúc sâu sắc, cho dù chúng là của ông hay của bất kỳ ai khác. Ông cũng chưa bao giờ biết phải làm gì khi nàng khóc cả. Ông luôn thích cái phần thực tế của việc nuôi dạy con tốt nhất là đưa ra lời khuyên với nàng và đôi khi giảng giải, cho nàng những đồng xu và để cho nàng vợt quanh lọ kẹo khi nàng cư xử tốt. Ông sẽ không biết phải làm thế nào để giúp nàng trong tình huống như thế này đâu.

Nàng hắng giọng một cách lúng túng. “Bess có đề cập đến cái gì đó về tờ báo thì phải.”

“Đúng vậy. Có một bài viết về Sở lao động của tiểu bang mà Heath đã mang về nhà để xem qua. Cô có ý tưởng nào về nơi cậu ta có thể để nó không?”

“Đó sẽ là bàn làm việc của anh ấy. Nếu anh đợi ở đây, tôi sẽ xem xem liệu tôi có thể tìm thấy nó không.”

“Tôi sẽ đánh giá cao điều đó.”

Hình ảnh chiếc bàn làm việc của Heath trong thư viện với các ngăn kéo giấy tờ xếp gọn gàng, những phong bì được rạch khéo léo và sách tham khảo tùy tiện xếp chồng lên nhau khiến Lucy mỉm cười buồn bã. Lần cuối nàng nhìn thấy chàng ngồi đây, nàng đã đi vào để càu nhàu chàng về việc ở lại quá muộn và chàng đã làm gián đoạn bài thuyết giáo của nàng bằng việc kéo nàng vào lòng và giữ yên nàng bởi một nụ hôn thấu cảm. Nàng sẽ cho đi bất cứ thứ gì đế có một nụ hôn của chàng ngay lúc này. Có điều gì mà nàng sẽ không làm để khiến chàng nhìn vào nàng và gọi nàng bằng tên, biết nàng là ai chứ?

Mở đóng các ngăn kéo, nàng tìm kiếm bài viết, vui mừng với nhiệm vụ nhỏ và cơ hội mà nó cho nàng để suy nghĩ về việc gì đó bên cạnh sự thất vọng và mệt mỏi của nàng. Trong ngăn kéo thứ hai bên phải là một chồng những phong bì nhỏ, được gắn với một dây mảnh và cái nêm ở góc đằng sau. Cái trên cùng có địa chỉ của Heath là nét chữ cong cong nữ tính. Cảm thấy tội lỗi vì nàng chưa bao giờ vượt quá bàn làm việc của chàng, Lucy cứ nhìn chằm chằm vào những lá thư. Điều nên làm là bỏ qua cái bọc đó và giả vờ là nàng chưa bao giờ nhìn thấy nó cả. Nàng đỏ mặt rồi sau lại trắng bệch, đưa một cái nhìn lén quanh phòng trước khi nhặt cái chồng thư cám dỗ và nhét nó vào túi áo mình. Nàng sẽ chỉ nhìn qua chúng thật nhanh, chỉ tìm xem ai là người viết chúng. Mình là vợ anh ấy mà, nàng tự nói với bản thân vậy. Chẳng có gì phải bí mật giữa bọn họ cả. Và anh ấy chắc chắn biết mọi thứ về mình rồi! Tuy nhiên, lương tâm nàng bứt rứt khi nàng đóng ngăn bàn lại và tiếp tục tìm kiếm bài viết. Khi nàng tìm thấy nó, nàng quay trở lại phòng khách và đưa nó cho Damon, khủng khiếp nhận thấy chỗ phồng của chồng thư trong túi mình.

“Cám ơn,” Damon nói, nhận thấy cái khác biệt của nàng lúc trước. Anh ta thấy tội lỗi trên mặt nàng sao? Có thể anh ta bảo rằng nàng đã tìm ra thứ gì trên bàn làm việc của Heath không? Có lẽ biểu hiện của anh ta chẳng khác gì so với lúc trước cả. Nó có thể chỉ là những điều tưởng tượng của nàng mà thôi.

“Nếu có bất kỳ điều gì cô cần hay bất cứ việc gì tôi có thể làm,” anh ta nói, “xin hãy nói.”

“Tôi sẽ làm vậy,” Lucy đáp lời, đột nhiên thiếu kiên nhẫn với việc anh ra khỏi nhà. N thật xấu hổ. Nhưng hiện giờ nàng đã làm điều sai rồi, ít nhất nàng được quyền hiểu rõ về những gì nàng đã khám phá. Nàng khó có thể đợi để được một mình và kiểm tra những bức thư một cách kín đáo.

Khi Damon đi khỏi và Lucy một mình, nàng kéo tấm rèm che cửa của phòng khách và ngồi xuống chiếc ghế bọc tròn trĩnh. Ngả đầu mình vào lưng ghế, nàng thở dài và nhắm mắt lại trong vài giây để làm dịu bớt sự cháy khô của chúng. Nàng khó có thể tin những gì nàng đang làm. Trong khi chồng nàng bất lực và ốm yếu ở trên gác thì nàng lại ở dưới này lục lọi những điều tương đối riêng tư của chàng.

Tôi không nên… tôi không nnên vậy. Nhưng tôi phải biết. Cởi cái dây một cách nhanh chóng, nàng bắt đầu lướt qua những bì thư. Tất cả được viết bởi cùng một tay người. Tất cả được viết bởi cùng một phụ nữ. Là Raine ư? Không. Đôi vai nàng dãn ra nhẹ nhõm khi nàng lấy bức thư trên cùng ra và nhìn vào cái tên ở phía dưới. Amy. Đó là tên của cô em cùng cha của Heath. Những dòng xiên xẹo, được viết một cách cẩn thận, nét bút trẻ con đó phản bội tuổi trẻ của người viết. Lá thư đầu tiên đề ngày của hơn một năm trước, vào Tháng sáu năm 1868. Khi Lucy lướt qua nó, nàng phát hiện ra nó lấp đầy những nhận xét và quan sát của Amy về tình cảnh của đồn điền nhà Price và những người ở đó. Cái tên Clay- người anh cùng cha của Heath—được nhắc đến thường xuyên nhất và có một sự liên quan ngắn ngủi tới Raine, nhưng chẳng có mô tả về cái người Raine ấy cả. Một cách kiên nhẫn Lucy trượt bức thư lại phong bì và cầm tới cái tiếp. Nàng đọc hết thư này tới thư khác, mắt nàng nấn ná trên những cụm từ nhất định và những câu đó cứ chực nhảy bật ra khỏi nàng.

Hôm nay Mẹ nói là chúng em không được nhắc đến tên anh nữa. Nhưng chị Raine và em vẫn bí mật nói chuyện về anh, thậm chí ngay cả sau khi có những chuyện xảy ra với anh. Lưng của anh Clay bị đau nhiều. Anh ấy ốm yếu. Mẹ thì cáu giận suốt ngày. Bà nói bà chẳng bao giờ nên bỏ nước Anh để kết hôn với Cha cả. Giờ khi anh ấy đi rồi, bà muốn quay trở lại đó. Anh Clay tội nghiệp biết là bà phải ở đây vì anh ấy. Bác sĩ Collin nói là Clay phải sống ở nơi ấm áp. Raine chỉ cho em xem bông hoa đầu tiên mà anh từng trao cho chị ấy. Chị ấy ép nó trong cuốn Kinh thánh của mình….

Raine và Clay đã có một cuộc chiến….

Đôi khi em thích chị Raine nhưng khi chị ấy trở nên cáu giận một cách nhanh chóng thì… Lúc này chị ấy chẳng muốn làm gì với anh Clay cả. Em nghĩ Mẹ nói đúng về một điều. Chị Raine không phải là một người vợ tốt với anh ấy.

Hơi thở của Lucy ngừng bặt khi nàng đọc lại câu cuối cùng. Raine là vợ của Clay ư? Vậy là cô ta phải cưới anh ta khi biết rõ là Heath yêu cô ta. Nhưng tại sao cô ta lại chọn Clay hơn là Heath chứ? Vì đồn điền? Vì tiền bạc? Hoặc có lẽ bởi vì Heath là con không hợp pháp. Đúng, nó chắc chắn phải là lý do.

Em kể với anh Clay và chị Raine về lá thư của anh. Anh Clay đã cười khi anh ấy phát hiện ra anh cưới một phụ nữ Yankee. Anh ấy bảo đó là những gì anh đáng được nhận. Chị Raine buồn bã trong một thời gian rồi sau đó chị ấy phát điên lên. Em nghĩ là chị ấy vẫn còn yêu anh. Tại sao anh lại lấy một phụ nữ Yankee chứ? Chị ấy có nhiều tiền lắm phải không? Có rất nhiều cô gái ở đây cần chồng. Em nghĩ là anh sẽ tốt hơn là chẳng có gì với một trong số bọn họ cả. Chị Raine không chia sẻ căn phòng với anh Clay nữa. Chị ấy ngủ ở phòng mà anh thường dùng mỗi khi anh tới thăm ấy. Em nghĩ là anh Clay đang chết…

Sự im lặng thấm đẫm Lucy bị phá vỡ bởi âm thanh trong giọng nói của Bess. “Bà Rayne ơi?”

“Chuyện gì vậy?” Lucy hỏi, ngay lập tức xấu hổ khi nghe thấy giọng mình gay gắt thế nào. Nhưng nàng cảm thấy giống như một tên trộm bị bắt ở giữa một vụ cướp vậy và sự kích động là cách duy nhất để nàng có thể che dấu tội lỗi của mình.

“Ông Rayne đang gọi bà.”

Lucy giật bắn lên ngay tức thì. Những bức thư rơi khỏi đùi nàng xuống sàn như thác soàn soạt. Nàng liếc nhìn chúng với cái nhìn lo lắng.

“Tôi sẽ nhặt chúng lên,” Bess nói.

“Không, không, tôi sẽ làm sau. Xin hãy để chúng ở đấy.” Ấn ngón tay run rẩy lên miệng, Lucy ngập ngừng, đôi mắt ngước nhìn cầu thang. Tại sao chàng lại gọi nàng lúc này chứ? Là Chúa cho nàng một cơ hội để nghe Heath nói tên nàng trước khi—điên cuồng nàng lắc đầu trước ý nghĩ đó.

Ánh mắt đợi chờ của Bess thúc giục nàng hành động. Lucy nghiến răng, đưa một bước về phía trước, rồi bước khác, và nàng thấy khi nàng tự mình bước lên cầu thang nàng đã để nỗi sợ của mình lại đằng sau. Một loại bình tĩnh của sự lúng túng làm vững dạ trong nàng. Trái tim nàng ngừng lại ở giữa nhịp, treo giữa ngực nàng như thể là con lắc đông cứng vậy.

Người y tá, biểu hiện của cô ta trang nghiêm và từ bi, đã gặp Lucy ở cửa phòng ngủ. “Giờ còn tệ hơn,” cô ta nói.

“Tôi sẽ gặp anh ấy. Hãy để chúng tôi một mình.”

Heath cử động khẽ và rên rỉ khi nàng lại gần giường.

“Lucy… tôi muốn Lucy…”

Dịu dàng nàng đặt tay mình lên ngực chàng.

“Em đây.”

Nhưng chàng dừng như đã không còn biết cái chạm của nàng và chàng cứ nhắc tên nàng mãi. Lucy cúi xuống thấp và nói với chàng khe khẽ, chặn lại mấy lời như cầu kinh của chàng bằng những từ thân mật và nhẹ nhàng cho đến khi chàng yên lặng.

Nàng giữ tay mình trên mặt chàng, nghiêng người trên chàng cho đến khi những cơ ở cổ và lưng của nàng la hét phản đối. Nàng mệt mỏi với mọi chuyện, sự suy sụp của thần kinh và bị cạn kiệt hy vọng. Nàng mệt mỏi với việc một mình và nàng muốn chồng nàng trở lại, nàng phát ốm với sự sợ hãi không ngừng rằng nàng sẽ chẳng bao giờ có được chàng lại nữa.

Từ từ Lucy gục đầu xuống cho đến khi nó nằm gọn trong cánh tay kia của mình. Nàng nhắm mắt lại để đối mặt với bóng tối lấm lem và ánh sáng rực rỡ. Tàn dư của quá khứ trôi nổi khi nàng ngủ và mơ màng… Heath, cười với sự dụ dỗ rõ ràng của nàng… làm tình với nàng… vùi đầu trong lòng nàng và thốt ra lời thú tội của kẻ say… mỉm cười với nàng trong ánh nến… ôm nàng khi nàng khóc. Vòng tay chàng dường như biến mất khỏi nàng, và nàng đã chiến đấu để được ở gần chàng, nhưng khi chàng lùi sâu hơn vào trong bóng tối thì nàng không thể tìm thấy chàng đâu nữa. Một mình, nàng xoay tròn trong bóng tối, nhìn xuyên qua bóng tối trong một nỗ lực vô ích để chạm vào chàng. Nhưng chàng đi mất rồi. Nàng đã mất chàng rồi. Và nàng chưa bao giờ nói với chàng là nàng yêu chàng cả…

Lucy mở mắt với hơi thở hổn hển và tim đập thình thịch cơn ác mộng. Chớp mắt, nàng nâng đầu lên khỏi cánh tay và nhìn Heath. Lông mi chàng nằm như đôi cánh của bóng tối trên làn da nhợt nhạt. Phản xạ, nàng đưa tay ôm chặt hai bên mặt chàng. Sự rung động ẩn dưới khung xương hàm của chàng vẫn đập đều đều bên dưới những ngón tay nàng. Da chàng thấy hơi mát.

Nàng đang mơ? Cơn sốt thực sự đã hết? Nàng run rẩy không thể tin được những điều ngay trước mắt nàng. Kiểm tra chàng lần nữa, Lucy cảm thấy nhịp đập của chàng yên tĩnh, sự ôn hòa của hơi thở đập vào những ngón tay của nàng, và sự biến mất kỳ diệu của cơn sốt. Nàng quên hết sự mỏi mệt và cơn đau cơ khi niềm vui nhanh chóng lan tới nàng. Chàng lại là của nàng một lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện