“Cái gì là một Damon Redmond nịnh hót?” Lucy kêu lên, bất mãn trèo lên giường và khoanh tay trước ngực. “Em ngạc nhiên rằng anh không khăng khăng đòi cái mà em nói xin phép mỗi lần em muốn nói chuyện. Anh có nghĩ rằng mình sẽ làm việc được với anh ấy? Anh ta sẽ lái xe của nhân viên đi trong một tuần, với thái độ không thể chịu đựng.”

“Anh sẽ không giao dịch buôn bán với họ nhiều như anh ta.” Heath bật đèn nên và mở nút khuy áo.

“Em sẽ làm việc với anh ta. Anh ấy có những điểm tốt

“ Chẳng hạn như?”

“Damon có một trí óc sắc sảo, và anh ta sẽ giữ được sự bình tĩnh trong trường hợp khẩn cấp. Bài xã luận của anh ấy có lối viết rất dễ hiểu, phân tích, gây chú ý. Và thẳng thắng mà nói, anh ta có rất nhiều bạn bè và những người quen mà sớm hay muộn sẽ có thể có ích.”

“Dù thế nào đi nữa, tại sao anh ta lại lo lắng với tất cả những điều này? Đó là mộtRedmond, anh ta không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc.”

“Đó là một vấn đề nhạy cảm.” Heath cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình và ngồi xuống bên mép giường tháo đôi giày ống ra. Sức nặng của chàng gây ra làm nàng khó cử động hông mình, làm cho Lucy phải run nhẹ lên trong khi căn phòng ấm áp, một cảm giác, thoải mái dễ chịu trong căn phòng chiếu sáng lờ mờ, sự hiện diện đầy an ủi của người đàn ông bên cạnh nàng. “Lý do thực sự mà anh ta làm phiền với tất cả những điều đó là anh ta và gia đình của mình như anh ta nói-phương diện tài chính khó khăn.” Nếu giấy tờ không thể được tham gia vào một dự án làm ra tiền, Redmonds sẽ không có đủ nguồn lực tài chính để giữ vững vị trí cao của họ ở Boston.

Không nhiều người biết điều đó, vì vậy…”

“Tất nhiên em sẽ không nói chuyện đó cho bất kì ai.” Rơi vào trầm tư, Lucy vân vê ống tay áo ngủ của nàng. “Em nghĩ rằng nếu anh ta không kiêu ngạo như vậy, em sẽ có một ít sự thông cảm với anh ta. Cả gia đình của anh ta đều phụ thuộc vào anh ta để cứu vãn tài sản của họ? Đó sẽ là khó khăn cho anh ta để giải quyết với tất cả thời gian.” Để ý thấy sự ranh mãnh của chồng, nàng gây ra một tiếng lách cách bằng lưỡi của mình. “Và nghĩ đến… thành công hoặc thất bại của anh hoàn toàn phụ thuộc vào một số gốc tự do của người Miền Nam và ý tưởng điên rồ của mình về tờ báo kinh doanh.”

“Anh sẽ giúp em cho rằng có, cô gái!”

Đột nhiên, Lucy được ép vào một thứ bằng phẳng phía sau và nàng quằn quại, cười khúc khích khi chàng thừa lúc với tay đến và mang theo sự trả thù của mình. “Không! Không! Em không thể chịu được nhột!” Nàng rít lên với tiếng cười và phản kháng. “Heath… Nếu anh không ngừng lại…”

“Em sẽ làm gì?” Chàng hỏi, lăn người qua phía bên cạnh khi chàng mỉm cười với nàng.

Nụ cười của chàng rất đẹp. Nàng bắt kịp hơi thở của mình khi nàng bắt gặp đôi mắt màu xanh ấm áp của chàng, và sau đó nàng khàn khàn. “Em sẽ cù anh lại.”

“Nó sẽ không có việc gì với anh.”

“Em cược rằng sẽ có.”

Để thí nghiệm nàng liếng thoắng ngón tay nhẹ nhàng trên mặt vùng da màu hung của chàng, gần vai dưới cánh tay chàng.

Chàng đã không nao núng.

“Hiểu rõ? Chỗ che giấu của anh đã quá quen với việc chịu đựng quá nhiều những vết thương do chiến tranh gây ra, bây giờ anh không có được bất kì cảm giác nhột nào.”

Mặt chàng dịu xuống. “Đó là sự thật?”

Chàng cười nhẹ nhàng. “Không, cưng à. Anh nói đùa đấy… Anh vốn không có máu buồn trước chiến tranh rồi.”

“Em không thích đùa về điều đó.” Cái nhìn của nàng quét qua các dấu vết, nơi mà cuộc chiến đấu và trận đánh đã để lại trên người chàng những vết sẹo. Thời gian dài đau khổ trước đây, đã quá muộn cho nàng chăm sóc và xoa dịu chúng. Ý nghĩ rằng chàng bị thương, chảy máu, đã làm dao động tinh thần và đau thắt tim nàng. Ngập ngừng, nàng nhìn chàng, liệt kê các dấu vết đã được chữa lành trên cơ thể chàng, nhận thấy rằng không phải là khá nhiều như nàng đã nghĩ. Có một vết sẹo dài, mỏng kéo từ cổ xuống xương đòn của chàng, và rất nhiều những vết sẹo nhỏ kéo dài từ bên này qua bên kia khuôn cơ bụng, và một vết sẹo mở rộng từ phía bên của bụng chàng kéo dài xuống dây thắt lưng quần dài. Chậm chạp Lucy đưa tay ra và chạm vào vai chàng, đầu tiên vuốt ve khắp những dấu vết đã phai mờ của vết thương do đạn, sau đó trượt ngón tay lên những vết sẹo trên xương đòn của chàng. Bàn tay trắng và nhỏ của nàng nung cháy tan ngực chàng.

“Tại sao lại có quá nhiều như thế?”, nàng tự hỏi to.

Heath vẫn đang trong tình trạng chịu sự giúp đỡ của nàng, đôi mắt chàng nhắm lại một nửa khi nàng theo dấu vết mờ nhạt của vết sẹo xuống đến bụng chàng. “Đó là những điều xảy ra khi một người đàn ông được đưa vào chiến trường, cưng à. Tất cả đều cố gắng…” Chàng dừng lại khi cảm thấy nàng đang tháo quần của mình, và khi chàng tiếp tục, giọng nói của chàng có một chút không ổn định. “Tất cả mọi người đều cố gắng sát vào nhau trốn trong hang. Cinda, những cái gì ở địa ngục thì là bạn… Oh, lạy chúa, điều đó hình như…”

“Vâng, em biết rằng một vài vết thương là điều chắc chắn phải có”, nàng nói, nghiêng về phía trước và hôn lên giữa xương quai xanh cổ họng chàng. Lưỡi của nàng lao vào chỗ lõm sâu, trong khi bàn tay tìm tòi sâu hơn vào quần của chàng. Nàng cảm thấy sự lan tỏa rõ ràng của chàng đối với đôi môi mình, thức tỉnh nhanh chóng vật nam tính của chàng trong lòng bàn tay.

“Nhưng anh trông có vẻ như giống những mục tiêu hàng đầu.

“Họ… họ bắn vào bất cứ người nào mà họ thấy đầu tiên… Anh chỉ là một mục tiêu lớn hơn hầu hết những người khác.”

“Lớn hơn nhiều,” Lucy đồng ý một cách e dè, và chàng đã nghẹn cười, nắm giữ lại cổ tay nàng và kéo các ngón tay tò mò rời ra.

“Quỷ nhỏ, em thì có đầy những sự trừng phạt tối nay, phải không em?”

“Em chỉ an ủi anh và những vết thương của anh…”

“Chúng đang được chữa lành bây giờ, cám ơn, thưa quý bà. Anh chỉ vui vì em đã không có mặt tại thời điểm đó để chăm sóc anh, trí nhớ của em sẽ thoải mái kết thúc khi anh không còn nữa. Gần cuối cuộc chiến, chỉ có ý nghĩ về người phụ nữ xinh đẹp làm chủ số phận nhảy múa trước mắt anh.”

“Ah… Vì vậy mà anh đã không làm quen với những người phụ nữ xinh đẹp ở Virginia.” Lucy cười coi thường cái ý nghĩ mới gây ấn tượng cho nàng. “Có… đã có một ai đó đặc biệt mà anh nhớ đến không?” Có một chút do dự ngắn trước khi chàng trả lời. “Không có bất cứ một người đặc biệt nào.”

Sự tò mò của nàng tăng thêm. “Heath… Về những người phụ nữ anh biết trước khi kết hôn với em… Họ đã bao giờ…”

“Anh không nhớ.”

“Cái gì

“ Anh không nhớ bất kì điều gì về họ.”

“Có nghĩa là anh không muốn nói cho em biết. Nhưng em thật sự muốn biết nếu họ đã bao giờ…”

“Cưng à, đừng bận tâm hỏi bất cứ điều gì về những người phụ nữ từ quá khứ của anh. Một quý ông không bao giờ nói chuyện đó với vợ mình.”

“Nhưng anh đã không còn là một quý ông nữa. Cho nên anh hãy nói cho em nghe đi.”

“Chúng ta sẽ không nói về nó nữa.”

“Heath…” , nàng nói bằng giọng vòi vĩnh.

“Em cũng sẽ cảm thấy như thế nếu anh yêu cầu em nói về những gì em đã làm với Daniel. Em có thể nói là em không nhớ…”

“Em nhớ.”

Chàng cho nàng một vẻ mặt cau có nhạo báng, nâng cao người lên trên một khuỷu tay và nhìn xuống nàng. “Oh? Và em nhớ cái gì? Một dạo đi bộ dưới ánh trăng trên đường Main và một hay hai nụ hôn? Nó sẽ không thể có được nhiều hơn thế.”

“Vâng…”, nàng nói, nhìn lên anh chăm chú qua hàng lông mi, “Em phải thừa nhận, chưa từng bao giờ có ai hôn em như cách anh làm”.

Hi bình tĩnh lại, Heath bắt đầu nghịch với những dải ruy băng trên áo dài của Lucy. “Đó là bởi vì tất cả những thứ em biết là những người Yankees lạnh nhạt.”

“Trời, anh đã đưa ra một lời nhận xét chung chung. Em là một người Yankee, và em không lạnh nhạt.” Nàng phát âm từ lạnh nhạt cuối cùng, bắt trước chàng kéo dài giọng một cách hoàn hảo, và sau đó nàng mỉm cười với chàng. “Hoặc anh cho bản thân tin tưởng điều đó?”

“Em đang có được sự tươi tắn hết sức, Lucy Rayne.”

“Đoán rằng anh sẽ cho em một lí do.”

“Chết tiệt, nếu anh không.”

Trong một vài tuần kế tiếp, sự khởi đầu mới của họ đã thỏa mãn một số hi vọng điên cuồng nhất của Lucy, cả hai đều đã chinh phục được thế giới riêng của họ, và mỗi người bọn họ đã hăng hái lao vào công việc ở phía trước. Những ngày ngắn và bận rộn, những đêm thì đã được lấp đầy với đam mê. Trong những quãng đường họ đã đi qua, tất cả dường như hoàn hảo.

Nhưng vẫn tồn tại một bức tường giữa họ, và các bức tường đã trở nên tồi tệ hơn bởi vì họ đã không bao giờ nói đến. Họ luôn luôn ở đó, không xác định, không được đề cập, và Lucy sẽ nhận thấy bản thân trượt đi khi nàng ít mong đợi nó. Bất cứ lúc nào nàng cố gắng tìm hiểu thêm về cuộc sống của Heath trước khi chiến tranh, chàng sẽ sử dụng nhiều cách khác nhau để tránh trả lời, trêu chọc nàng, làm tình với nàng, thậm chí đôi khi bắt đầu một chủ đề khác để thay đổi chủ đề. Điều tương tự cũng xảy ra khi nàng hỏi chàng những câu hỏi quá cá nhân và thăm dò. Chàng sẽ cho nàng những câu trả lời vô nghĩa, hoặc chàng sẽ không trả lời bất cứ điều gì. Nàng bị tổn thương bởi nhận ra rằng chàng không có ý định để cho nàng vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của chàng, chia sẻ bí mật của chàng, chia sẻ nỗi đau của chàng. Có, chàng sẽ cho phép bản thân thích nàng, an ủi và che chở nàng, nhưng nó rõ ràng rằng chàng không muốn của nàng.

Nàng không biết tại sao, và không ai có thể giúp nàng hiểu chàng.

Trong sự tự bảo vệ tuyệt đối, Lucy dựng lên các bức tường của chính mình. Nếu chàng sẽ không chịu nhường bất kỳ phần nào của trái tim mình cho nàng, nàng sẽ giữ chàng bên ngoài của nàng cũng được. Nàng rất tử tế và trìu mến, cười và nói chuyện với chàng, hưởng ứng việc làm tình của chàng mà không có do dự. Nhưng nàng không bao giờ đề cập đến những suy nghĩ bí mật của chính mình và ước mong riêng tư. Nàng không bao giờ để chàng được quá thân thiết.

Tình yêu đã không, sẽ không tồn tại đối với một trong hai người bọn họ. Tình yêu chờ đợi bên ngoài các bức tường, bị từ chối cho phép vào, nó đã sợ hãi và không muốn. Và như vậy, những khoảng khắc của họ với nhau đôi khi trống rỗng. Đôi khi tiếng cười là không đủ. Đôi khi niềm vui, hoặc thậm chí tình cảm, là không đủ.

Heath đã cho Lucy toàn bộ trách nhiệm cho cống hiến và trang trí nội thất ngôi nhà cũng như lựa chọn và đào tạo các thành viên. Chàng đã thiết lập tài khoản miễn phí cho nàng tại Jordan, Marsh và Công ty, Công ty CF Hovey, và các cửa hàng bách hóa lớn khác nơi nàng đã trở thành nhân vật nổi tiếng. Sau khi mua một số lượng hàng hóa chóng mặt ở mỗi nơi, Lucy chỉ có đi bộ qua cánh cửa trước khi cô nghe tiếng kêu hài lòng từ người gác cửa và tất cả các tiếp viên nhà hàng.

“Ồ, bà Rayne, chúc bà buổi sáng tốt lành!” “Xin chào, bà Rayne!” “Bà Rayne, điều tốt đẹp như thế nào để bà trở lại sớm như vậy!” , vâng, nó là một kì tích để giành được vị thế cao như vậy với họ trong thời gian ngắn, xem xét dự trữ nổi danh của các nhà bán lẻ Boston. Nàng thích thú Heath vô cùng với câu chuyện được nịnh hót bởi các nhân viên lưu trữ và quản lí.

Nhiều lần nàng cảm thấy bản thân phiền não qua bởi các quyết định mà nàng phải làm. Nàng đã không từng được đưa chi tiền ngẫu nhiên, và nàng chưa bao giờ được giao phó với một cường độ trách nhiệm như vậy trước kia.Chọn một chiếc ghế sofa hoặc chọn ra một mẫu vẽ Trung quốc là một trong những điều đó nhưng trang trí trong một ngôi nhà thì hoàn toàn khác nhau. Đặc biệt là khi ngôi nhà quá lớn, và tồi tệ hơn, khi nàng muốn kết quả những nỗ lực của mình là một điều gì đó làm vui lòng chồng nàng và cũng như bản thân nàng. Nó là đáng sợ khi ra lệnh cho giá trị hàng ngàn đồng đô la của đồ nội thất và thảm, một điều đáng lo ngại bên trong đó là nàng có thể không có quyền lựa chọn màu sắc và phong cách. Ngôi nhà đã được trang nghiêm, đủ để phù hợp với sở thích của những người Boston bảo thủ sẽ đến thăm, nhưng Heath đã làm rõ rằng chàng sẽ không sống trong một căn nhà New England ảm đạm điển hình. Sở thích của chàng thì rõ ràng hiện đại. Thỏa hiệp giữa hai phong cách đã được thực hiện, và thỏa hiệp rất khó khăn để đạt được. Hầu hết thời gian Lucy đi không biết đích đến, nhưng kể từ khi không có một ai ở xung quanh đó để chỉ trích, những cố gắng của nàng bắt đầu dựa vào sở thích và bản năng của chính mình.

Nàng đặc biệt không thích các phong cách xây dựng thời trang như vậy, và vì vậy nàng chỉ sử dụng một màu nhất định và các hoa văn đơn giản. Đến khung cửa sổ, Lucy đã quyết định thay thế tấm nhung đơn giản dùng trong thời tiết ấm hơn bằng rèm cửa nhạt màu làm bằng vải mỏng sắc nét. Len được kéo chia ra từng phần về phía sau, đóng khung lại để vào mỗi phòng.

Trong phòng ngồi gia đình đã được thực hiện chuyển sang màu xanh và hồng, được trang trí với rèm cửa ren và vải thêu kim tuyến đẹp kì lạ gọi là Chateau Sur Mer. Nền của vải thêu kim tuyến là màu kem nhạt, in rất nhiều họa tiết hoa hồng nở to, lá cây màu xanh xoắn, và hoa phong lan tinh tế. Màu sắc của phòng khách thì rực rỡ, nhiều màu xanh lam sẫm, màu đỏ sậm và xanh ngọc lục bảo, nền phong phú cho đồ nội thất bằng gỗ hồ đào sáng bóng.

Các phòng ngủ đã mất nhiều thời gian nhất để hoàn thành. Lucy đã quyết định phối hợp màu sắc bằng màu ngà, màu xanh sẫm và màu đào mềm mại. Ván lót giường kiểu cũ, bức tranh khung giường lớn được treo rèm kéo phù hợp với treo cửa sổ. Nàng đã mua một số lượng lụa thêu và vài khổ vải cho việc may vá lót nệm, lót thảm và màn. Nó sẽ mất thời gian, nhưng cuối cùng nàng sẽ lấp đầy phòng ngủ với đồ trang trí làm bằng tay để làm cho nó thậm chí còn hấp dẫn hơn. Các bức tượng từng thuộc về mẹ nàng chiếm một vị trí danh dự trên mặt lò sưởi. Khi nàng đi từ đầu đến cuối căn nhà, Lucy cảm thấy sự hài lòng bao la với từng chi tiết. Cảm giác giống như nàng đã về nhà; nàng cảm thấy sự hứa hẹn của tương lai ở đây, giữa cá duyên dáng và cảm giác yên tĩnh chào đón họ.

Sau khi giải quyết vào văn phòng của chàng tại Examniner, Heath phát hiện một cách nhanh chóng rằng con đường mà chàng đã chọn để đặt chân đi là phức tạp và thậm chí thối nát nhiều hơn chàng đã dự đoán. Hầu hết những người Boston nhìn những ý tưởng mới và phương pháp mới với sự nghi ngờ, có nghĩa là Heath đã nhạy cảm được với ranh giới giữa sự đổi mới và đi một bước quá xa. Những gì chàng quan tâm đến là không thành kiến, những người khác nghĩ cực đoan, một thực tế, chàng đã trở nên nhận thức rõ. Chàng đã học được dựa vào sự phán xét của Damon.

Damon, với sự hiểu biết bẩm sinh của mình về tính khí New England, sẵn sàng sáng tạo, nhưng anh ta cũng biết bao nhiêu là quá nhiều. Damon biết giáo dân của đất, và bài xã luận cuả anh ta lúc nào cũng nổi bật, thích đáng, đơn giản, và hợp lí. Anh ta là một người biên tập tài giỏi về mặt kĩ thuật, gần như hoàn hảo. Thật không may, anh ta không được ưa chuộng với các nhân viên giấy tờ. Phải mất đôi chút tài năng để truyền cảm hứng xuất xắc cho những người khác, một tài năng mà Damon đã không có. Anh ta đã quá, quá thiếu sự kiên nhẫn với sự chậm trễ của người khác, quá cứng nhắc. Heath có ý nghĩ rằng đó là điển hình vẻ kiêu căng New England, nhưng xét cho cùng, Damon cũng chưa từng tỏ ra quý mến ai cả.

Heath, mặt khác, đã lớn lên trong một xã hội nơi mà sự quyến rũ cần thiết như hơi thở, ăn, ngủ, và chàng biết chính xác như thế nào để giữ sự bình tĩnh và xoa dịu cái tôi bị tổn thương. Đó là chàng phải sử dụng tất cả các mưu mẹo của một người điều khiển tài giỏi để có được công việc mà chàng muốn bằng những nhân viên ở Examiner. Chàng đã dành rất nhiều thời gian để nói chuyện với các phóng viên triển vọng nhất của mình, thảo luận bằng văn bản và ý tưởng của họ, dẫn họ từ một điểm đến tiếp theo cho đến khi họ kết luận cái mà chàng muốn họ làm. Biết được giá trị của lời khen ngợi, chàng đã quan tâm được hợp lí nhưng sáng ngời với quyết định của mình.

Báo cáo rõ ràng, chính xác là những gì làm cho Examiner thành công, và một khi nền tảng vững chắc được thành lập, họ sẽ xây dựng điều đó. Heath có ý định để thêm một ấn bản chủ nhật cho Examiner và cơ cấu lại các giấy để các quảng cáo sẽ ở trên các trang bên trong và không phải là các trang đầu. Và các tiêu đề có thể lớn hơn, chứ không phải là chiều rộng của một hoặc hai cột, nhưng gấp đôi kích thước thậm chí có thể gấp ba lần so với kích thước cũ. Chàng sẽ làm cho nó phô trương hơn Herald và Journal, để khi ba giấy tờ ở bên cạnh nhau, Examiner sẽ là tờ báo đầu tiên lọt vào mắt xanh. Sẽ mất vài tháng trước khi những nỗ lực của chàng được nhìn thấy, nhưng ít nhất việc lưu hành đã được tổ chức. Nó thậm chí còn vượt lên trên tất cả bây giờ và sau đó, dưới ảnh hưởng của Heath, họ chậm nhưng chắc chắn học rõ ràng làm việc như thế nào với những người khác. Ngay cả Damon, người đã bắt đầu hăng hái và độc lập như một con ngựa thuần, đã bắt đầu bình tĩnh.

“Vào đi.” Heath nói, nhận ra tiếng gõ của Damon vang lên trên cửa văn phòng của chàng. Heath chiếm riêng toàn bộ tầng nhà, trong khi Damon làm việc trong phòng của các nhân viên biên tập khác sử dụng. Ở đó các bức tường đã được dán bằng bản đồ, các góc đã được lấp đầy với các kệ sách, và tất cả mọi người ngồi tại bàn làm việc nhỏ màu xanh lá cây.

Mặc dù làm việc cạnh những người khác dường như làm cho Damon có vẻ dễ gần hơn một chút. Sau khi thích thú kéo căng hai chân của mình mỗi nửa giờ, Damon sẽ đi tản bộ đến phòng tài vụ, phòng biên tập và phòng soạn thảo, đôi mắt đen của anh ta chú ý vô số chi tiết của tiến trình công việc. “Có việc gì không?” Heath hỏi mà không nhìn lên.

“Vẫn còn phản ứng dữ dội về việc phê chuẩn về các Điều sửa đổi bổ sung thứ 14. Một cái gì đó ở trên các bức điện tín vào lần sau về một trận động đất ởSan Francisco… được cho là một vụ lớn. Và các thùng đựng nước ở góc phòng biên tập có một vết lõm mới.”

“Anh biết đấy, Damon, tôi sẽ cảm thấy có một cái nhìn tốt đẹp hơn về hướng phán đoán của anh nếu cậu không đề cập đến thùng nước một mạch như trận động đất.”

Một trong những nụ cười hiếm hoi của Damon xuất hiện. “Tôi biết đó là một trong những cái sẽ có hậu quả hơn ngay lập đối với

“Nó thì ngoại lệ đối với tôi, nơi anh có lòng từ bi rất nhiều.”

“Có thể sự bình tĩnh của tôi sẽ được cải thiện nếu tôi không phải ở lại cho đến hơn 3 buổi sáng, nhận được giấy thúc ép.”

“Khi anh có vợ và có ngôi nhà để về, tôi sẽ bắt đầu cảm thấy có lỗi về điều đó.”

“Tôi sẽ cho anh biết ngay khi tôi tìm thấy một người phụ nữ đáng giá để kết hôn.”

“Tôi chắc chắn ở nơi nào đó có một người chờ đợi dành cho anh.” Heath trả lời một cách lạnh nhạt. “Nhưng anh sẽ tìm thấy cô ấy nhanh hơn rất nhiều nếu anh dừng việc nhìn vào gia phả của người phụ nữ trước khi đưa ra những đánh giá về tính cách của cô ấy.”

“Tôi đã được nuôi dưỡng với sự tôn trọng lành mạnh cho dòng dõi huyết thống. Một dòng máu tệ hại sẽ luôn bộc lộ, anh biết mà.”

“Không có ý định vi phạm… nhưng nó không phải vấn đề ai là ông nội vĩ đại của cô ấy. Nó không phải là cái mà anh bạn sẽ leo lên giường mỗi đêm.”

“Tôi cho rằng không.” Damon trả lời không được tư tin.

Heath đột ngột thay đổi đề tài. “Anh đến đây để nói về điều gì? “Giao thông vận tải. Có một cuộc tấn công bên ngoài, các phóng viên có thể thực hiện bổn phận. Hầu hết thời gian Ronsom sử dụng để che mắt các sở cảnh sát, nghĩa là bất cứ khi nào cần đến, nó không có ở đó. Chúng tôi nói với họ rằng hãy đi ra ngoài và khám phá những tin tức, để được như nó đang xảy ra thay vì chờ đợi để nghe một cách gián tiếp, nhưng nếu một câu chuyện không trong phạm vi khoảng cách, chúng ta không thể bắt đầu…”

“Tôi hiểu. Chúng ta sẽ nhận được một cuộc tấn công khác.”

“Một trong những điều khác.” Damon ôn tồn nói. “Tôi đã được tiếp cận bởi một số bên tham gia muốn giữ kín danh tính, nói chuyện với bạn về một cái gì đó trên báo Newspaper Row. Tất cả môi người.”

“Cái gì sẽ xảy ra?”

“Một người gác cổng.”

“Một người gác cổng?” Heath lặp đi lặp lại một cách hoài nghi.

“Để lấy thẻ từ khách tham quan.”

“Cút xuống địa ngục đi.”

“Đó là vấn đề về uy tín…”

“Anh nói với họ” Heath nói với sự dịu dàng đáng lo ngại “rằng chúng ta sẽ có một người gác cổng khi được xuất bản.”

Lucy đã có một cuộc đấu tranh của riêng mình để đối phó. Nàng đang đứng trong hành lang, phía trước là đồ nội thất đã được đưa đến và cuộn giấy dán tường được trải rộng, và nàng quay vòng tròn khi nàng trở thành mục tiêu cuộc oanh tạc của những câu hỏi.

“Bà Rayne, chúng tôi có thể đặt cái bàn ở nơi nào?”

“Bà Rayne, cái giấy dán tường này phải là ở căn phòng đầu tiên trên tầng hai, hay là phòng thứ hai ở tầng một?”

“Bà Rayne, tha lỗi cho tôi, nhưng bà có muốn chiếc ghế sofa đặt sát vào tường hay là được đặt ở trung tâm căn phòng?”

“Bà Rayne, bà muốn tôi sơn trang trí căn phòng ăn màu xanh hay màu kem?”

“Dừng lại!” Lucy kêu lên đột ngột, nắm chặt bàn tay của nàng như thể để tránh tất cả. Hít một hơi thật sau, nàng nhìn đối diện mình và nói nhanh. “Cái bàn đó nên đặt giữa hai cái ghế nhung trong phòng khách. Giấy dán tường, phòng đầu tiên, tầng thứ hai. Sofa đặt sát vào tường. Sự trang trí nên là màu kem.”

Khi đám đông nhỏ giải tán, hai người đàn ông giao hàng xuyên qua hành lang, mang thêm các gói hàng.

“Bà Rayne…”

“Bà Rayne…”

Nếu bất cứ ai đó gọi tên nàng thêm một lần nữa vào ngày hôm nay, nàng sẽ hé lên.

“Ông Rayne, ông muốn gặp tôi?”

“Đúng thế.” Heath nói, đặt bút xuống và gập cánh tay của mình để chúng nghỉ ngơi trên máy tính để bàn. “Ngồi đi, Bartlett.”

“Vâng, thưa ông.”

“Anh hãy nhớ lại các cuộc thảo luận, mới gần đây chúng ta có làm các cuộc phỏng vấn cá nhân?”

“Vâng, thưa ông.”

“Bởi vì đó là một lĩnh vực tương đối mới trong kinh doanh, không ai có thể làm cho nó thật sự tốt, ngoại trừ các Chcago Sun, và có thể là New York Tribune. Nhưng các cuộc phỏng vấn sẽ trở nên rất quan trọng đối với Examiner,Bartlett. Mọi người thích đọc về những người khác.”

“Tôi nhớ ông nói với tôi…”

“Và khi anh áp dụng cho mình, công việc của anh hoàn toàn… đạt yêu cầu. Đó là lí do tại sao tôi giao cho anh nhiệm vụ phỏng vấn thị trưởng Shurtleff.”

Người đàn ông trẻ thâm trầm không dễ nắm bắt ngồi trong chỗ ngồi của mình trong khi đôi mắt xanh của Heath gắn vào anh với một cái nhìn chằm chằm khốc liệt. Theo cách Heath tiếp tục phát triển kiểu điều hành của riêng mình, sự kết hợp của cái nhìn chằm chằm và sự ôn hòa, giọng nói kéo dài càng ngày càng làm cho các phóng viên gan dạ nhất thành một đống bột gỗ

“Thưa ông, tôi có thể giải thích điều đó…”

“Những điều gì anh không thể nhớ lại,Bartlett, là những cái tôi nói với anh.”

“Đó là gì?”

“Mọi người không thích đọc tin tức cũ.” Heath dừng lại và giáng bàn tay xuống bàn thật mạnh, làm choBartlettgiật nảy mình khỏi chỗ ngồi. “Mẹ kiếp, mọi người đều biết Shurtleff đi đến Harvard. Mọi người đều biết nguyên nhân ông ta xây dựng đường phố ở đây và ở đó. Mọi người đều biết ông ta thực tế thuộc tầng lớp thượng lưu lịch sử của thị trấn. Điểm chết tiệt viết về tất cả những điều đó là gì? Sau khi đọc bài phỏng vấn của anh trong tay, vô cùng rõ ràng rằng anh đã không hỏi ông ta tại sao ông dành nhiều thời gian lo nghĩ về lịch sử nhiều hơn ông dành thời gian lo nghĩ về việc tổ chức cơ sở cứu hỏa tươm tất hơn. Tại sao ông ta không làm một cái gì đó về các công viên công cộng? Ông ta nghĩ gì về đạo luật thuế quan Morrill và những gì nó thực hiện được cho người nghèo? Ông ta nghĩ gì vế thái độ của Boston đối với pháp luật về cuộc tái thiết? Anh đã không hỏi ông ta những câu hỏi đó.”

“Nhưng thưa ông… lúc đó có những người đàn ông khác trong căn phòng.”

“Cái gì?” Heath hỏi với sự kiên nhẫn đáng ngại “Không có thể làm với bất cứ điều gì?”

“Một quý ông sẽ không nghĩ một điều xấu hổ khác ở trước mặt đồng nghiệp của mình.”

“Bartlett,” Heath lầm bầm “Trời ơi là trời! Công việc của anh phải làm điều đó. Anh không hiểu? Không, anh không.” Chàng thở dài, và suy nghĩ vài giây, và sau đó nhìn lại người phóng viên luống cuống. “Được rồi. Đây là cái anh sẽ hiểu. lại với Shurtleff, nói với ông ta một hoặc hai điều anh muốn làm sáng tỏ…”

“Nhưng…”

“Nếu anh có thể, nhắc ông ta ngay rằng anh không muốn công khai chuyện xấu. Và khi anh nói chuyện với ông ta, hỏi ông ta, về cơ sở cứu hỏa, hoặc đạo luật thuế quan, hoặc một cái gì đó gây tranh cãi không kém. Nếu anh có thể trở lại cho tôi với một câu trả lời cho những câu hỏi gây lung túng chỉ mộ, tôi sẽ tăng lương cho anh lên 10%. Điều đó đã đủ rõ ràng chưa?”

“Vâng, thưa ngài.”

“ Bây giờ, đi đi. Và 10%, đừng quên điều đó.”

Bây giờ, ngôi nhà đã gần hoàn tất và một đội ngũ nhân viên hoàn chỉnh đã được thuê, bao gồm một đánh xe, một nấu ăn, hai người giúp việc, và một quản gia, Lucy đã có thời gian rỗi của mình. Từ một người phụ nữ nàng gặp trong những cuộc thám hiểm của mình, nàng chấp nhận một lời mời đến tham dự một buổi thuyết trình vào thứ sáu và bữa ăn trưa được tài trợ bởi Câu lạc bộ Phụ nữ New England. Vô cùng tận hưởng bản thân, nàng quen biết được nhiều người và dự kiến bắt đầu tham dự các cam kết xã hội khác và thảo luận về thẩm mĩ viện. Oh, khác nhau như thế nào từ các cuộc gặp mặt câu lạc bộ nàng đã đến ở Concord! Thời trang, các vụ bê bối ở thị trấn nhỏ và các vấn đề tình yêu không bao giờ được đề cập trong các salon ở Boton. Ở đây, phụ nữ nói chuyện về văn học và chính trị, họ nghe các bài giảng từ các nhân vật xã hội nổi tiếng và các nhà giáo dục học, và họ tranh luận tất nhiên một cách lịch sự những điều đúng và sai, và những thay đổi có sẽ xảy ra trong tương lai. Lucy lắng nghe một cách chăm chú, say mê bởi các cuộc tranh luận giữa hai giáo sư Harvard hoặc bài độc thoại của một chính khách nước ngoài, cái sẽ đi vào trong vài phút trong khi tất cả mọi người ăn những lát bánh xốp và nhấm nháp trà trong những cái tách mỏng manh như vỏ sò.

Khao khát, Lucy uống trong các ý tưởng và thông tin, tìm kiếm để hài lòng rằng nàng đôi khi làm cho Heath rất ngạc nhiên với sự hiểu biết của nàng trong những vấn đề của chàng và các giấy tờ khác phải đối mặt.

Đôi khi Heath sẽ mời Damon đến dùng bữa tối với họ, thường là sau khi họ đã làm việc cho đến cuối bữa tối. Sau lần đầu tiên mà Heath đã xuất hiện với vị khách ăn tối bất ngờ, Lucy đã phản đối riêng tư, nói với Heath rằng cô đã không đánh giá cao sự thiếu cảnh báo trước, và bên cạnh đó cô không đặc biệt thích người công ty Redmond Damon. Heath đã phản đối lại với lời giải thích rằng Damon không có vợ để chăm sóc cho anh ta, và kể từ khi anh ta bỏ lỡ những bữa ăn với gia tộc Redmond, anh ta sẽ ăn cơm trưa một mình hoặc bỏ qua bữa tối. Để tỏ rằng Lucy cảm thấy một chút xin lỗi cho Damon, và một ít tội lỗi rằng nàng đã không muốn anh ấy có ở đó, và nàng luôn làm một nỗ lực đặc biệt hiếu khách với anh ta sau đó.

Các bữa ăn tối thường xuyên với Damon dễ chịu hơn nhiều hơn so với một trong những đầu tiên tại Nhà Parker đã có. Kể từ khi anh đã trở nên quen với cách không bị ngăn cấm của Lucy với chồng và sự quan tâm sôi nổi của nàng trên các tờ báo, Damon đã học được cách tham gia vào các cuộc thảo luận của nàng và Heath.Liên quan đến các vấn đề tin tức, Damon làm nàng cười với sự hài hước tinh quái của anh. Anh trở nên thoái mái hơn rất nhiều xung quanh nàng, ít thận trọng, tự do hơn với nụ cười của anh. Và sau đó, đã có lần khi nàng nói với Heath về những gì đã nói ngày hôm nay ở buổi thuyết trình nàng có đến, hoặc các sự kiện diễn ra trong giao thiệp với một trong các câu lạc bộ của nàng, và nàng sẽ nhìn qua tại chỗ Damon để thấy rằng đôi mắt màu than đen của anh đã được cố định trên nàng với một sự chú tâm đáng lo ngại. Lucy đã bối rối với anh ta. Mặc dù những ấn tượng của anh và tên phân biệt của anh, anh dường như không có nhà, không có gia đình, anh ta là một kẻ cô độc, giống như Heath có trước khi kết hôn. Và bởi vì nàng cảm thấy điều đó ở anh ta, Lucy vô thức cung cấp cho anh ta sự thông cảm rụt rè điều đó đã đi xa hơn trong việc làm mềm trái tim của anh về phía nàng.

Đó là do sự ảnh hưởng của Damon, mặc dù anh sẽ không chấp nhận lời cám ơn của Lucy, rằng nàng và Heath đã được mời tham gia một buổi khiêu vũ của các bữa tiệc tối để ăn mừng cuộc bầu cử của một ủy viên hội đồng đường phố mới cho thành phố. Chính thức phải mất một năm để đến “ở” Boston, điều này có nghĩa là thông thường một lời mời độc quyền như vậy sẽ không được cung cấp cho người mới đến. Damon đã xuất hiện bữa ăn tối và sau khi nhét lời mời vào túi áo khoác của anh, đem lại cho họ về phần Lucy khi họ ngồi xuống bàn.

“Ồ, ông Redmond”, bà ta kêu lên, tươi cười với chàng và sau đó nhìn chằm chằm xuống giấy mời trong sự ngạc nhiên. “Làm thế nào bản tính của ông… Ngọt ngào và chu đáo, và.. Tốt, tôi đã thậm chí không biết đây là những chuyển nhượng! Làm thế nào mà ông quản lý các…”

“Tôi đã làm nó vì những lý do ích kỷ”, Damon thừa nhận với một cái nhún vai, vấn đề thực tế của như mọi khi “Tôi đã có đủ kinh nghiệm với các loại buổi tối để biết khi nào người ta hứa hẹn sẽ đặc biệt là buồn tẻ. Tôi đã lên kế hoạch trông cậy vào hai người để làm giảm bớt sự nhàm chán của tôi.

Lucy nhìn Heath với một nụ cười trêu chọc và đưa cho chàng giấy mời. “Chúng ta có nên chấp nhận một món quà khi anh thừa nhận để cho nó với những động cơ kín đáo ở trong đầu” nàng hỏi, và đôi mắt Heath lấp lánh khi chàng trả lời.

“Không biết về em, cưng à, nhưng tôi không bao giờ từ chối của biếu không.”

Để có đủ thời gian để ăn mặc và chải gọn mái tóc của mình cho buổi khiêu vũ vào bữa ăn tối, Lucy đã không đi đến các buổi thuyết trình hàng tuần cô thường tham dự vào thứ Sáu. Với sự giúp đỡ của một trong những người giúp việc, cô rửa sạch tóc của mình và rửa lại với nước chanh và nước. Phải mất rất nhiều kẹp cài tóc và nhiều hơn nữa một vài sự nản lòng để sắp xếp khéo các sợi lụa của nó trong thời trang phổ biến hiện nay, các kẹp ghim nó trên trán thành các cuộn và để cho nó rơi xuống phía sau cổ của nàng thành những lọn tóc dài.

Bộ váy của cô là một tác phẩm tỉ mỉ của satin màu đen dệt gấm thêu với những chiếc lá vàng và bạc. Đuôi dài lê thê của chiếc váy được trang trí với viền ren đăng ten sâu 15 inch điều đó làm nó kêu xào xạc một cách êm ái như là lướt trên sàn nhà, trong mức thấp, vòng che trên thân trên cho thấy, các đường congảo của bộ ngực và bờ vai của nàng. Vòng eo của nàng, đặc biệt làm nhỏ với viền mạnh mẽ, được tạo điểm nhấn với một dây thắt lưng thêu ren bản rộng, trong khi vải của chiếc váy được kéo chặt để lộ ra đường cong nhẹ nhàng của hông. Khi Lucy ngắm mình trong gương, nàng làm mịn uốn cong đen chân mày bằng đầu ngón tay trỏ làm ẩm nước và một chút cho đôi môi nàng cho chúng đỏ lên.

“ Không. Anh sẽ chăm sóc nó.” tiếng nói của Heath từ cửa ra vào, và nàng quay đầu lại mỉm cười với chàng. Chàng tuyệt đẹp trong sự phối hợp trang trọng của màu đen và trắng, trong đó nhấn mạnh màu xanh, màu xanh lá cây của mắt và màu vàng tối cổ xưa của tóc chàng.

“Anh sẽ chăm sóc cái gì?” nàng hỏi.

Đối trả lời, chàng đi đến bên nàng, phủ lên bờ vai trần của nàng bằng tay mình và hạ thấp miệng chàng xuống nàng, hôn nàng đến khi chắc chắn rằng đôi môi của nàng đã bị tách rời. Đầu lưỡi của chàng lướt nhanh từ bên này sang bên kia trong vòm miệng của nàng, tìm kiếm các vị trí nhạy cảm nhất và kéo dài cho đến khi Lucy đẩy chàng ra xa với một tiếng cười run rẩy và thở hổn hển.

“ Heath! Nếu em m-muốn sự giúp đỡ của anh. Em sẽ yêu cầu nó.” Một cách vội vã, nàng quay trở lại với chiếc gương, âm thầm trách móc bản thân đã để chàng làm xáo động bản thân một cách dễ dàng. Má của nàng như bốc cháy, và môi của nàng bây giờ trông mềm mại và hồng hào.

“Anh nghĩ rằng em muốn một chút màu trên khuôn mặt của mình.”

“Em đã! Nhưng em không muốn nhìn giống như vừa mới ngã ra từ giường với anh.”

Anh cười khúc khích và đi đến phía sau nàng, đặt tay lên hai bên eo của nàng. “Nếu như anh có

“Vâng, em biết.” Lucy nói, lắc lư tay chàng với sự phiền toái giả tạo và với lấy bông thoa phấn trên bàn trang điểm. “Bây giờ để em một mình trong năm phút nữa để em có thể kết thúc chuẩn bị sẵn sàng.”

Với sự nghe lời giả tạo Heath ngồi lên chiếc ghế nhỏ mạ vàng lố bịch gần đó và nằm ườn biếng nhác ở đó, xem từng cử động nàng làm. “Anh không có gì để làm ư?” Lucy gặng hỏi, tạm dừng giữa chừng việc chải cho một trong những lọn tóc của mình. “Anh đang ngồi ở đó như một con mèo Tom lười biếng.” Khi chàng giữ im lặng, nàng rắc nhẹ nhàng lên mũi của mình bột phấn và ném một cái nhìn xiên vào chàng. “Anh trông rất đẹp trai.” Nàng nói, giọng nói mềm mại hơn trước đây. Chàng mỉm cười yếu ớt, đứng lên và lơ đễnh đi đến bên cửa sổ như thể ở đây không thoái mái với cái nhìn chăm chú của nàng.

Vì kiểu dáng đẹp tinh tế và hoàn hảo, Lucy dành cho chàng một cái nhìn cuối cùng trước khi trở về cái nhìn trước gương. Nhưng khi nàng nghĩ rằng chàng quá đẹp trai để có thực, vết sẹo trên thái dương của chàng nhắc nhở nàng rằng mặc dù chàng có nét của một thiên thần, chàng cũng đã từng cách xa sự hoàn hảo. Vết sẹo đó tồn tại như một lời nhắc nhở có thể nhìn thấy với nàng rằng chàng đã bị tổn thương bằng những cách thức không thể nhìn thấy được. Một vài thời gian trong quá khứ của mình, chàng đã triển khai phòng thủ bất khả xâm phạm để bảo vệ chính mình, và chàng đã không từ bỏ nó, mặc dù nó đã không còn cần thiết. Đôi khi nàng cảm thấy rằng chàng giữ mình tách biệt với nàng ngay cả trong khoảng khắc thân mật của họ. Nếu chàng sẽ tin tưởng nàng đủ để cho nàng nhìn thấy mặt dễ bị tổn thương của chàng. Nếu thế, chỉ có khả năng duy nhất cho thấy rằng chàng muốn nàng cho một cái gì đó nhiều hơn trò tiêu khiển hoặc khoái cảm thể xác.

Có lẽ là một số người nghĩ rằng họ đã có một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Lucy biết rằng nhiều người sẽ có thể ghen tị với họ vì những gì họ đã có, một tình bạn, tình bạn chặt chẽ được nâng cao bởi niềm say mê. Tại đó được sự tự do trong mối quan hệ của họ, sẵn sàng để cho nhau phát triển, và một khía cạnh nào đó của sự trung thực. Có lẽ việc nàng muốn nhiều hơn thế đã sai. Oh, tại sao nàng lo lắng bởi một cảm giác ngày càng tăng của sự bất mãn cho thấy không có dấu hiệu hiệu giảm

Bởi vì nàng quan tâm đến chàng, đến nỗi nàng rất sợ phải thừa nhận ngay bây giờ, ngay cả với chính bản thân mình.

Sau khi đeo vào một bông tai mã não dài lủng lẳng nửa chừng xuống vai và đong đưa vui nhộn đối với cổ của nàng, Lucy bất chợt thở dài. “Em đã sẵn sàng để lên đường bây giờ.”

“Cinda.” Đôi mắt của Heath tối lại và nghiêm túc khi chàng nhìn nàng. Chàng bước về phía nàng từ từ, và nhịp tim của nàng đập nhanh hơn khi nàng nghe thấy sự do dự trong giọng nói của chàng. “Trước khi chúng ta đi, có một việc anh muốn quan tâm đến. Anh nghĩ về nó một vài tuần trước đây, và … nó là cái anh nên làm ngay sau khi chúng tôi đã kết hôn.”

“Em không thể hình dung ra những gì anh đang nói.” Nàng nói với một nụ cười ngập ngừng.

“Anh đoán anh đang cố gắng để xin lỗi cho thiếu sót…” Giọng nói của Heath nhỏ dần đi khi ánh mắt của họ bắt gặp nhau. “Cái gì?” nàng thì thầm.

Sự tĩnh lặng. Những giây kế tiếp với nhau trong im lặng, rất nhanh sau đó.

Ngón tay cái của chàng di chuyển lên trên cái cằm thẳng mềm mại của nàng, lưng đốt ngón tay của chàng lướt qua cổ họng nàng. Chàng đã cố gắng để nói với nàng bằng cái vuốt ve nhẹ nhàng? Chàng cúi xuống và nắm lấy tay nàng, cái nắm tay nhẹ nhàng và không cưỡng lại được của chàng. Đôi mắt của chàng vẫn còn bị khóa lại với nàng khi chàng hôn lên lòng bàn tay nàng, và sự chạm nhẹ nhàng của chàng gây ra cho ngón tay nàng cảm giác ngứa ngáy.

Đừng dịu dàng với em… Nàng muốn bật khóc. Nàng không có biện pháp chống lại sự dịu dàng

“Anh…” Nàng cố gắng để nói, và giọng nói của không có gì ngoài hơi thở của âm thanh. “Anh không cần phải…”

“Anh nên mang nó cho em từ lâu…”

“Nhưng em đã thậm chí không nghĩ về…”

“Anh biết. Đó là một cam kết ngắn, và không có thời gian.”

“Heath… Em không biết những gì để…”

“Em có thích nó không?”

“Có. Có, tất nhiên…”

“Nếu em muốn một cái gì đó khác, chúng ta có thể…”

“Không. Nó rất tuyệt vời. Nó…” Đôi mắt nàng lấp lánh rực rỡ hơn so với viên kim cương. Nàng không hỏi lý do tại sao chàng mặc dù đã có nó, hoặc lý do tại sao chàng đã cho nàng, trong trường hợp lý do chàng đã cho nàng không phải một cái mà nàng muốn được nó. “C… cảm ơn anh”. Một giọt nước mắt rơi xuống má nàng, và chàng dừng nó lại trên môi nàng.

“Anh không nghĩ đến việc làm em khóc.” Chàng

“Thế anh nghĩ rằng em sẽ làm gì?” Nàng gặng hỏi, nghẹn cười và dò dẫm trong áo khoác của mình chiếc khăn tay bỏ túi. Nhưng trước khi nàng có thể làm khô mắt mình, môi họ đã bám vào nhau trong một nụ hôn của sự bối rối tuyệt vọng. Sự bối rối làm nước mắt của nàng biến mất ngay lập tức, tan rã bởi sự đòi hỏi hết mình của nụ hôn của chàng. Sự thèm muốn, tràn đầy và đốt cháy, lây lan lên từ sâu thẳm trong cơ thể nàng. Heath nghiêng người gần sát hơn vào nàng và kéo nàng dựa vào khuôn ngực cứng cáp của chàng. Một cái gì đó ấm áp và dịu dàng nảy nở bên trong nàng, ngày càng lớn dần, bỏ mặc nàng không thể che giấu và đau đớn dễ bị tổn thương.

Khi chàng nâng miệng mình lên khỏi nàng và kéo đầu mình trở lại một hai inch, nàng nhìn thấy một mớ tóc màu vàng nâu rơi trên trán chàng và nàng vươn ra vuốt nó lại với những ngón tay run rẩy, “Heath” nàng thì thầm, bị choáng váng bởi màu xanh của mắt chàng.

Nàng không thể dừng lại. Nhìn chằm chằm vào sự im lặng của chàng, nàng đọc được những câu hỏi trong đôi mắt chàng. Ôi, một lần chàng đã không hiểu sự im lặng của nàng. Nàng biết ơn cho điều đó.

“Tốt hơn chúng ta nên đi”, chàng lặng lẽ nói, và nàng chậm rãi gật đầu.

Buổi tối đã có tất cả các vụ việc nhàm chán mà Damon đã dự đoán nó sẽ xảy ra.Trong số khách mời là các doanh nhân nổi bật nhất, thương gia, ngân hàng, và các chính trị gia trong thành phố. Các cuộc trò chuyện bữa ăn tối đã được hạn chế bởi sự hiện diện của phụ nữ; các cuộc thảo luận thực sự về chính trị và các sự kiện hiện hành sẽ diễn ra sau đó giữa những người đàn ông. Tuy nhiên, công ty này rất hấp dẫn. Lucy nói chuyện luân phiên với người phụ nữ bên trái của nàng và người đàn ông ở bên phải của nàng. Heath đã ngồi xuống bên kia bàn, trong khi Damon và một phụ nữ tóc vàng với một bầu không khí khác thường từ sự tinh tế tiến hành một cuộc hội thoại gần như đối diện trực tiếp với cô ấy. Vâng, Damon dường như đã thường kín đáo bản thân mình. Quyết định gợi lại cho anh ta khỏi thói quen tách biệt của mình, Lucy đã có một vài nhận xét kín đáo với anh ta cho đến khi anh ta phản ứng lại với các loại cãi nhau thân thiện mà cô đã hy đến. Khi khiêu vũ bắt đầu sau đó, Damon tuyên bố nhảy điệu thứ hai với nàng, thông báo cho Heath rằng anh đã yêu cầu đền bù cho sự trêu chọc của Lucy trong bữa ăn tối.

“Cái mà một vũ công có được anh đang có,” Lucy nói trong điệu nhảy, mỉm cười ranh mãnh vào anh ta. Không nhiều lắm có thể làm đối thủ Heath về sự nhịp nhàng uyển chuyển, nhưng những bước đi của Damon gần như là hoàn hảo. “Mọi Redmond đều có sở trường chung?”

Bề ngoài lịch sự của Damon tan ra thành một nụ cười như khi anh không chống nổi sự quyến rũ của đôi mắt nâu lục nhạt vui vẻ của nàng. Lucy muốn anh sẽ mỉm cười thường xuyên hơn, bất cứ khi nào anh làm thế, nó biến anh từ một người đàn ông chỉ hấp dẫn thành một người đẹp trai hấp dẫn. “Chúng tôi đã học được từ người hướng dẫn giống nhau. Ba thế hệ cuối cùng củaRedmondsđã bị bắt buộc không khác trẻ em những bài học từ Signor Papanti, một số người Ý thành lập một học viện nhảy trên đường Tremont.”

“Tôi đã nghe nói về ông ta.”

“Tôi không ngạc nhiên. Ông ta đã rất có tiếng.”

“Tôi đã nghe nói rằng ông ta thì rất, rất nghiêm khắc.”

“Ông ấy làm tôi nhớ rằng bất cứ khi nào chúng tôi bước vào phòng khiêu vũ, chúng tôi sẽ phải cho anh ta eo sâu thành một cánh cung, trong khi ông đứng so với chúng tôi với những một cây cung vĩ cầm lớn trong không khí, giống như thế này… và nếu ông ta không hài lòng, ông sẽ gõ lên vai chúng tôi.”

Lucy không nhịn được cười biểu hiện đáng thương xót của anh . “Tội nghiệp Redmond. Anh bị gõ thường xuyên không?”

“Mỗi lần

“Anh nên đến cha của anh và nói với ông.”

“Cha tôi là một người kỷ luật,” Damon nói nhẹ nhàng, và nhe răng cười “Ông có thể đánh tôi vì sự kêu ca.”

Đột nhiên tràn đầy với sự đồng cảm, Lucy không trả lời nụ cười của anh, và một số cảm xúc khôn lường lung linh trong đôi mắt đen của Damon. Tốc độ của điệu nhảy tăng lên, và cái chạm nhẹ ấm áp của các ngón tay của anh gây áp lực trên lưng nàng để thích ứng với biến tấu nhanh hơn.

“Người phụ nữ anh đã nói chuyện tại bàn là ai?” Lucy hỏi.

“Alicia Redmond.”

“Redmond?”

“Một người em họ xa. Từ khi tôi là đứa con trai còn lại duy nhất chưa lập gia đình, gia đình đã chỉ ra với tôi rằng một sự phù hợp giữa chúng tôi sẽ không là một ý kiến xấu. Cô nghĩ gì về ý tưởng này?”

“Rất tệ”, nàng nói ngay lập tức, sự quyết đoán của nàng khiến anh mỉm cười.

“Tại sao?”

“Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ cho anh biết. Tôi không chắc chắn anh cần có ý kiến

“Ngược lại, tôi cần. Đó là việc mà mọi người hiếm khi làm với tôi, tôi không có cơ hội để chứng tỏ tốt như thế nào khi tôi nhận được chúng.”

“Tốt, sau đó…” Lucy hạ thấp giọng nói của mình một vài độ. “Tôi nghĩ rằng anh cần một loại phụ nữ khác hơn. Cô ấy dường như không phải là một người rất hấp dẫn. Anh sẽ không thích một người vui vẻ hơn? Cô ấy dường như không làm anh mỉm cười.”

“Không, cô ấy không,” Damon trả lời chu đáo. “Nhưng tôi chưa bao giờ đưa lên suy nghĩ vui vẻ là một phẩm chất cần ở một người vợ. Và nó không thực sự quan trọng đối với tôi…”

“Ồ, nhưng đó là không đúng sự thật!” Lucy nói nghiêm túc. “Tôi nhấn mạnh rằng anh nên kết hôn với một người… một người vui vẻ, tự nhiên và làm cho anh cười, và không s…”

Damon toét miệng cười. “Cô nói là một người không sợ tôi?”

Nàng đỏ mặt. “Tôi không có ý là…”

“Nhưng bất cứ người nào sẽ sợ tôi?” Anh hỏi, nhẹ nhàng chế giễu.

“Anh có một cách để… nhìn người ta.”

“Một cách mà làm cho họ sợ?”

“Không chính xác sợ…,” Lucy nói, và dừng lại khi nàng thấy rằng tiếng cười ở mắt anh đã ngừng.

“Nói cho tôi biết”, anh nói. Đột nhiên nàng thấy đó dường như là một yêu cầu cần giúp đỡ, đối với một bí mật mà chỉ có nàng có thể hiểu anh. Say mê bởi khẩn cầu mơ hồ trong giọng nói của anh, nàng nhìn chằm chằm vào sự yên lặng của anh. “Xin vui lòng,” anh thêm vào, rất tầm thường, như thể anh không quen sử dụng từ.

“Cách anh nhìn mọi người,” nàng thì thầm, “Nó làm cho họ nhận thức được lỗi của mình. Nó làm cho họ nghĩ rằng… để gây ấn tượng với anh, họ nên là một cái gì đó khác hơn bản thân họ. Nhưng tôi không nghĩ rằng anh có ý định cho họ cảm thấy như vậy.”

“Không.” Ánh đèn nô đùa trên mái tóc đen nhánh của anh khi anh lắc đầu.

“Đó là lý do tại sao anh nên chờ đợi một người không sợ anh. Nó có thể là kiểu phụ nữ duy nhất… rằng anh đã bao giờ đến việc biết được hoàn toàn. Khi một người chồng biết vợ mình.”

Làm thế nào cuộc trò chuyện kì lạ thân mật và cá nhân đã xảy đến. Lucy cảm thấy má nàng chuyển sang màu đỏ và tự hỏi nếu nàng đã để cho miệng hoạt động từ nàng.

“Cảm ơn”, Damon nói nhỏ nhẹ “Tôi cảm kích cao sự trung thực của cô.”

Phần còn lại của điệu nhảy trôi qua trong im lặng, và khi điệu nhảy gần kết thúc Lucy nhìn lên và gặp đôi mắt của anh một lần nữa. “Ông Redmond… Tôi có một nhận xét cá nhân muốn nói.”

“Bắt đầu đi.”

“Tôi sẽ thích hơn nếu anh gọi tôi là Lucy khi chúng ta là những người bạn, tôi biết Heath sẽ không có ý kiến.”

Đúng lần thứ hai nàng nhìn thấy một cái nhìn trong đôi mắt của anh, một cái nhìn bị ảnh hưởng, khao khát, không, nó là… sự cô đơn? Nhanh chóng nó đã được che dấu. “Cô rất tốt vì muốn mở rộng tình bạn với tôi,” anh nói nhẹ nhàng. “Và tôi sẽ chấp nhận nó, nếu tôi có thể với hy vọng rằng cô sẽ chấp nhận tôi trở lại. Nhưng tôi không muốn sử dụng tên của cô.”

“Như anh muốn”, Lucy nói với một nụ cười không biết đó rất khó như thế nào để đạt được tình bạn của Damon Redmond, và nhiều người đã thất bại trong nỗ lực của họ để giành chiến thắng đó, không biết rằng một khi anh đã đưa ra một cam kết như vậy, anh sẽ tôn vinh nó suốt đời. Đối với những người như anh, tình bạn là một trái phiếu dài hơn so với tình yêu. Lucy không hề có ý tưởng bao nhiêu nàng sẽ cần tình bạn Damon trong tương lai.

Damon vẫn rõ ràng xa cách nàng trong phần còn lại của buổi tối, nhưng Lucy hầu như không nhận thấy, ngay sau khi Heath lấy lại được sự chiếm hữu nàng, chàng đòi hỏi tất cả sự chú ý của nàng. Chàng lướt xung quanh phòng khiêu vũ với sự mượt mà như nhung nàng hầu như không ý thức các ngón chân chạm xuống sàn. Khi nàng khiêu vũ với Heath, âm nhạc và sự chuyển động bằng cách nào đó biến thành ma thuật, và tất cả mọi thứ dường như lấp lánh hơn. Bàn tay của họ bị ngăn cách bởi găng tay, nhưng nàng biết cái ôm chặt ấm áp của làn da chàng bằng trái tim. Đôi mắt của chàng, ấm áp màu xanh, màu xanh lá cây một vùng biển nhiệt đới, vuốt ve nàng từ từ, trong khi hàm răng trắng lóe lên thường xuyên trong một nụ cười rực rỡ. Bị lạc trong bùa mê choáng váng, Lucy đã tìm cách kiêu khích tốt nhất chàng một cách nhẫn tâm, liếc nhìn chàng qua hàng lông mi e lệ hạ thấp và để cho bộ ngực tròn trĩnh mầm mại của nàng cọ vào ngực chàng lấy cớ nghiêng người gần hơn thì thầm với chàng.

Để tất cả các c quan sát các cặp vợ chồng đẹp trai, cuộc đối thoại của họ đã thận trọng, nhưng nếu nó được nghe thấy, sự khinh suất đó sẽ gây ra hậu quả không đáng có. Lucy hát ngâm nga nho nhỏ cho Heath trong một giọng Southern giả vờ kéo dài, làm cho những quan sát tinh quái, thì thầm đoạn ngắn vô nghĩa và giải trí với những những gợi ý che kín về quần lụa đen nàng đảm bảo với chàng nàng đã mặc.

“Em thậm chí không có quần lụa màu đen”, Heath nói, đôi mắt nhảy múa với những trò giải trí của nàng.

“Em chắc chắn. Em mặc nó. Anh nói rằng anh không thích màu trắng cũ đơn giản. Và em có trên một cái áo nịch ngực phù hợp.”

“Anh sẽ cực kì. Anh gần như tin rằng em có.”

“Anh sẽ tin vào em sau đó”, nàng kêu nho nhỏ, và chàng cười lớn.

“Cái gì sẽ nhận được vào tối nay?”

“Không có gì. Chỉ là em đã có một quyết định.”

“Oh? Em có quyết định gì?”

“Một cái gì đó riêng tư. Em không thể cho anh biết.”

“Ah. Sao quyết định của em phải liên quan đến anh, hoặc em sẽ không giữ bí mật.”

“Trong mọi phương diện,” nàng nói, và mỉm cười với chàng trong một cách mà làm hơi thở của chàng ngừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện