Tiếng còi rít lên bên tai.
Bạch Sầu Phi nói:
- Xem ra bọn họ đã đến không ít người.
Bên ngoài sắc trời biến đổi, nhưng thần sắc của y vẫn bình thản như thường.
Vương Tiểu Thạch nói:
- “Mê Thiên Thất Thánh” điều động lực lượng lớn như vậy, hiển nhiên đã quyết chí phải thành công.
Trương Thán cười hì hì nói:
- Nhiều người càng tốt, càng thêm náo nhiệt.
Đường Bảo Ngưu giận dữ nói:
- Tên ăn trộm vô sỉ kia, còn không trả thứ đó cho ta!
Trương Thán phe phẩy chiếc khăn tay bằng lụa, đắc ý nói:
- Có bản lĩnh thì cứ tới lấy!
Đường Bảo Ngưu cực kỳ tức giận, lại lập tức đuổi theo. Trương Thán khéo léo né tránh. Đường Bảo Ngưu hư trương thanh thế, bỗng nhiên vọt người cản lại, mắt thấy đã sắp chặn đứng đối phương, Trương Thán lại kịp thời nghiêng người một cái khiến cho hắn bắt hụt. Hai người đứng cách nhau bảy thước, trái xông phải tránh, đã đến gần bên cửa sổ.
Ôn Nhu đang muốn giậm chân gọi Đường Bảo Ngưu dừng tay, Đường Bảo Ngưu và Trương Thán đột nhiên phá tan tường gỗ sát đường, một kẻ vươn ra tay vượn, một kẻ giơ vuốt kim long, đồng thời tóm lấy một người.
Chính là tên tiểu nhị có lông mày nhỏ và đôi mắt nhỏ kia.
Tên tiểu nhị này bị kẹp trong khuỷu tay tráng kiện của Đường Bảo Ngưu, huyệt đạo trên người lại bị Trương Thán khống chế, người kéo người lôi khiến hắn gần như thở không ra hơi.
Có điều thần sắc của hắn lại thay đổi hoàn toàn.
Vừa rồi khi ở trong tiệm, hắn vẫn là một tên tiểu nhị mặc người quát tháo. Hiện giờ hắn như thịt nằm trên thớt, sống chết do người, nhưng vẫn kiêu ngạo giống như một đại tướng quân công thành.
Trương Thán gõ gõ lên cái chén trên cùng trên hai hàng chén không, vẻ mặt đắc ý nói:
- Ngươi thừa dịp hai người bọn họ từ nóc nhà đi xuống, liền đến bên dưới cửa sổ nghe lén, tưởng ta không biết sao? Mấy cái công phu trèo tường vượt cột của ngươi, so với “'Thần Thâu bát pháp” của Trương lão gia ta thì còn kém rất xa.
Sắc mặt Đường Bảo Ngưu trầm xuống:
- Từ lúc ăn cơm ở dưới lầu, ta đã phát hiện tên tiểu nhị mặt mày gian trá này không phải là thứ tốt lành gì.
Trương Thán sầm mặt nói:
- Ai nói là ngươi phát hiện ra trước? Rõ ràng là ta phát hiện trước.
Đường Bảo Ngưu trợn mắt nói:
- Ngươi muốn thế nào? Muốn động thủ phải không? Nếu không trả thứ đó đây, Đường cự hiệp ta sẽ không tha cho ngươi.
- Ta sợ quá! Ta sợ quá!
Trương Thán vuốt ngực ra vẻ nói:
- Ta sợ chết mất! Ta sợ ngươi giống như sợ con ruồi ăn ta vậy!
Bạch Sầu Phi biết hai người này đã mở máy thì không tắt được, liền hỏi tên tiểu nhị kia:
- Ngươi thuộc phe nào? Tiểu nhị lạnh lùng nói:
- Các ngươi đã sắp chết, còn hỏi làm gì?
Mặc dù đang bị bắt, nhưng trong mắt hắn, những người trên lầu này đều không khác gì so với người chết.
Bạch Sầu Phi gật đầu nói:
- Nói như vậy, ngươi chính là người của “Mê Thiên Thất Thánh”.
Tiểu nhị ngạo nghễ nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta chính là phân đà chủ của “Mê Thiên Thất Thánh”, quản lý khu vực Tam Hợp lâu.
Bạch Sầu Phi nói:
- Tam Hợp lâu nằm ở ranh giới của hai thế lực Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường, cũng là vùng giao tranh, đương nhiên phải có tai mắt. Các hạ xưng hô thế nào?
Tiểu nhị hừ lạnh một tiếng nói:
- Bằng vào ngươi cũng xứng hỏi danh hiệu của ta sao?
Đường Bảo Ngưu và Ôn Nhu đều nhịn không được cười ra tiếng. Mi tâm của Bạch Sầu Phi thoáng hiện lên sát khí, nhưng rất nhanh lại ẩn đi, thu liễm nhuệ khí, khẽ mĩm cười nói:
- Trong mắt ngươi chúng ta đều là người chết, mà thân phận của ngươi cũng đã bị phát hiện. Nếu như chúng ta không chết, ngươi cũng không thể tiếp tục lăn lộn ở chỗ này, cần gì phải sợ đầu giấu đuôi như vậy?
Tiểu nhị kia ngẩng đầu nói:
- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, hôm nay không chỉ có người trong lục thánh đến, ngay cả Thất Thánh gia cũng có thể sẽ đích thân đến, các ngươi chết chắc rồi.
Hắn ngang nhiên nói:
- Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, “Thủy Hạt Tử” Trần Trảm Hòe chính là ta.
Bạch Sầu Phi trong lòng giật mình, thầm nghĩ: “Xem ra những năm gần đây ‘Mê Thiên Thất Thánh’ khua chiêng gióng trống, thừa dịp Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu tranh đấu với nhau để chiêu binh mãi mã, đã có không ít cao thủ võ lâm gia nhập dưới trướng. ‘Thủy Hạt Tử’ này là lục lâm đại đạo nổi danh tại vùng Tứ Thủy, lại gia nhập dưới trướng Thất Thánh làm một tên nằm vùng, có thể thấy được thanh uy của ‘Mê Thiên Thất Thánh’.”
Hắn bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười, nói:
- Hóa ra là Trần đà chủ, ngưỡng mộ đã lâu! Không biết trong Thất Thánh môn lần này có những ai tới?
Chợt nghe một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên:
- Chúng ta đã tới, sao không hỏi ta mà lại đi hỏi hắn?
Giọng nói này giống như vang lên bên tai, khiến cho Đường Bảo Ngưu và Trương Thán giật nảy mình. Bạch Sầu Phi lại lập tức nói:
- Không hỏi muôn dân hỏi quỷ thần. Đặng Thương Sinh, Nhâm Quỷ Thần, ta chính là muốn hỏi các ngươi.
Cùng với giọng nói âm trầm lạnh lẽo kia, tại trường đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Một người từ thang lầu lướt nhanh lên.
Một người từ cửa sổ bay vút vào.
Người từ thang lầu đi lên và người từ cửa sổ bay vào, vừa đến nơi liền ra tay với Đường Bảo Ngưu và Trương Thán, trong nháy mắt đã giao thủ một chiêu, một chiêu bảy thức. Không đợi giọng nói âm trầm lạnh lẽo kia chấm dứt, Đường Bảo Ngưu và Trương Thán đã không hẹn mà cùng thả Trần Trảm Hòe ra.
Trần Trảm Hòe đã rơi vào trong tay hai người đột nhiên xông vào này, gần như cùng lúc, vẻ kiêu ngạo trên mặt hắn lại càng hiện rõ hơn.
Nhưng câu nói kia của Bạch Sầu Phi lại khiến cho sắc mặt Trần Trảm Hòe đại biến.
Ngay cả hắn cũng không biết được tên thật của Tam Thánh và Tứ thánh, nhưng Bạch Sầu Phi lại có thể nói ra.
Chẳng lẽ khi hai người này giao thủ một chiêu với Đường Bảo Ngưu và Trương Thán, Bạch Sầu Phi đã nhìn ra thân phận của bọn họ?
Khiến Trần Trảm Hòe chấn động là: Tam Thánh và Tứ Thánh lại chính là Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần. Hai người là hảo thủ trong giới hắc đạo, hơn nữa còn là hai sát thủ rất nổi danh, ngang hàng với tập đoàn sát thủ nổi tiếng thiên hạ “Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan”, “Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh”, “Thần Bất Tri, Quỷ Bất Giác”, “Ám Khí Vương” Tần Điểm và “Thiên Trường Địa Cửu”. Người trong giang hồ cũng gán cho hai người bọn họ một biệt hiệu, gọi là “Hữu Pháp Hữu Thiên”.
Bọn họ được gọi bằng “ngoại hiệu” này, nghe nói là vì hai nguyên nhân.
Một là vì bọn họ đại biểu cho “pháp” và “thiên”.
Hai là vì bọn họ đã từng giao đấu với đội ngũ “Vô Phát Vô Thiên” do Mạc Bắc Thần thống lĩnh. “Vô Phát Vô Thiên” là tinh binh của Kim Phong Tế Vũ lâu, từ khi thành lập đến nay vốn có ba mươi ba người, nhưng hiện giờ chỉ còn lại hai mươi chín người, tổng cộng chết mất bốn người. Cái chết của mỗi người trong bọn họ đều khiến cho đối cho đối phương phải trả giá rất lớn, mang lại lợi ích thật lớn cho Kim Phong Tế Vũ lâu. Bọn họ khi xuất hiện đều cầm dù, chẳng hạn như hôm qua tại Tam Hợp lâu, bọn họ vừa xuất hiện đã kiềm chế được phục binh do Lôi Mị của Lục Phân Bán đường bố trí.
Có điều Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần đã từng giao đấu với ba mươi mốt người của “Vô Phát Vô Thiên”, lại có thể toàn thân rút lui, hơn nữa hai thành viên của “Vô Phát Vô Thiên” chính là bị chết trong chiến dịch này. Sau cuộc chiến đó, Tam Thánh và Tứ Thánh trong Mê Thiên thất thánh được người ta xưng là “Hữu Pháp Hữu Thiên”.
Sau trận chiến ấy, Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần có đến nửa năm không xuất hiện trên giang hồ, nghe nói bọn họ đã bị nội thương không nhẹ.
Trần Trảm Hòe chợt nhớ tới trong nửa năm qua, quả thật Tam Thánh và Tứ Thánh không hề lộ mặt trong Thất Thánh môn.
Nhưng rốt cuộc có thật sự lộ mặt hay không, Trần Trảm Hòe cũng không biết được, bởi vì cả Mê Thiên thất thánh đều không lộ mặt.
Ngoại trừ Thất Thánh gia, mỗi lần Mê thiên lục thánh xuất hiện đều che mặt lại, chưa bao giờ lộ ra tướng mạo vốn có.
Ngay cả em gái ruột của thánh chủ là Quan Chiêu Đệ, cũng là sau khi gả cho Lôi Tổn mới ngẫu nhiên nhìn thấy được khuôn mặt thật của nàng.
Trong Mê Thiên thất thánh chỉ có Thất Thánh gia mới là “thánh chủ”, còn lục thánh khác mặc dù cũng được xưng là “thánh”, nhưng trên thực tế chỉ là “cao thủ” bảo vệ Thất Thánh gia, không làm chủ được đại sự.
Cho nên khi Bạch Sầu Phi nói toạc ra tên của bọn họ, Trần Trảm Hòe cũng không biết Tam Thánh và Tứ Thánh là kinh hãi hay là kinh ngạc.
Hắn cảm thấy may mắn vì mình không biết được thân phận thật sự của Tam Thánh và Tứ Thánh, nếu không Tam Thánh và Tứ Thánh nhất định sẽ hoài nghi là do mình để lộ ra.
Hắn nhìn không ra Tam Thánh và Tứ Thánh hiện giờ đang nghĩ gì, bởi vì khuôn mặt của Tam Thánh đã bị che phủ bởi chiếc nón lá vành trúc khoét ngang phần đầu, khuôn mặt của Tứ Thánh cũng khoác lên một chiếc mặt nạ như hung thần ác sát.
Vương Tiểu Thạch cũng không nhìn ra vẻ mặt của Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh hiện giờ.
Hắn chỉ nhìn thấy người có vóc dáng cao mặc áo dài vải xanh, cúc áo làm bằng đồng thau, nơi vạt áo lộ ra áo trong bằng lụa, trên mặt đội một chiếc nón lá vành trúc, phía trên khoét hai lỗ nhỏ hiện ra cặp mắt làm người ta phát lạnh; một người khác lại mặc trường bào màu xanh nhạt, đôi giày vô cùng sạch sẽ sang trọng, bít tất cao màu trắng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, ánh mắt cũng rất sắc bén.
Mặc dù Vương Tiểu Thạch không nhìn rõ biểu tình của bọn họ, nhưng lại biết Bạch Sầu Phi đã nói trúng.
Trong lòng hai người này hiển nhiên là rất kinh ngạc.
Bọn họ vừa lên đến liền liền xuất ra một chiêu, dễ dàng “đoạt lấy” Trần Trảm Hòe, không ngờ lại khiến cho Bạch Sầu Phi từ trong chiêu thức nhận ra được.
Thật ra trong lòng Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh lúc này không chỉ kinh ngạc mà còn kinh hãi.
Bởi vì vừa rồi khi bọn họ ra tay, vốn không hề thi triển tuyệt kỹ độc môn, bản lĩnh đặc biệt của mình, người trẻ tuổi thần sắc cao ngạo kia làm thế nào nhìn ra được?
Huống hồ bọn họ chỉ xuất có một chiêu, chẳng lẽ chỉ một chiêu đã khiến cho người ta nhìn ra võ công của bọn họ?
Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần đều nhìn nhau một cái.
Xem ra chiến dịch này có vẻ không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
Hai người bọn họ đến nơi này, chỉ có một mục đích. Để đạt được mục đích này, cũng có hai phương thức.
Một là giết sạch những người ở đây, hai là hù dọa cho bọn họ chạy đi.
Vì vậy Nhâm Quỷ Thần muốn thử phương pháp thứ hai một chút.
- Chúng ta đến đây là do thánh chủ muốn gặp Lôi cô nương. Cô ấy phải đi một chuyến với chúng ta, không có chuyện của những người khác.
Nhâm Quỷ Thần nói:
- Nếu như có người ra tay ngăn cản, cũng chỉ là tự tìm cái chết mà thôi.
Hắn vốn không cho rằng câu nói này có thể hù dọa đối phương, nhất là mấy người trẻ tuổi trước mặt, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, uy phong lẫm liệt, giống như không có việc gì làm. Xem ra bọn họ chẳng những không sợ chết, mà cho dù trời sập xuống cũng không biết sợ hãi là gì.
Hắn không thích nhất là người trẻ tuổi, bởi vì người trẻ tuổi không sợ chết.
Có lẽ không phải bọn họ không sợ chết, mà bởi vì bọn họ còn cách cái chết quá xa, cho nên không biết được sự đáng sợ của cái chết.
Quả nhiên người trẻ tuổi đen đen tròn tròn giống như hạt nhãn kia nói:
- Ngươi là Đặng Thương Sinh hay là Nhâm Quỷ Thần?
Nhâm Quỷ Thần cảm thấy cũng không cần tiếp tục giấu giếm nữa:
- Là Nhâm Quỷ Thần.
Trương Thán vỗ tay cười nói:
- Tốt! Có quỷ thần tiễn đưa, dù có chết cũng chết được náo nhiệt.
Nhâm Quỷ Thần cảm thấy những người trẻ tuổi hiện giờ, chẳng những không biết sống chết, mà còn không hiểu cả lễ phép đối với võ lâm tiền bối. Vừa rồi hắn chỉ dùng một chưởng đã bức lui người này, vốn không cho rằng y là đối thủ lợi hại, liền nói:
- Một chưởng vừa rồi nếu không phải ta đã nương tay, bây giờ ngươi còn có thể đứng ở đây nói nhảm sao?
Trương Thán cười quái dị nói:
- Ngươi nương tay à?
Nhâm Quỷ Thần nói:
- Ta chỉ là cứu người chứ không phải giết ngươi, nếu không ngươi đã sớm xuống suối vàng uống nước suối rồi.
Trương Thán nói:
- Ta cũng nương tay đấy.
Hắn vươn tay ra, trong lòng bàn tay có một chiếc cúc áo bằng đồng. Nhâm Quỷ Thần nhìn vào hàng cúc trên áo, quả nhiên thấy thiếu đi một chiếc, trong lòng cả kinh. Trương Thán cười hì hì nói:
- Nếu ta không niệm tình ông trời có đức hiếu sinh, đã sớm đưa ngươi đi gặp quỷ bái thần rồi.
Nhâm Quỷ Thần cả giận nói:
- Ngươi!
Hắn cũng không tiếp tục tranh cãi, bỗng nhiên phất tay áo một cái, đi về phía Lôi Thuần.
Trương Thán vươn người cản lại:
- Ngươi muốn làm gì?
Nhâm Quỷ Thần nói:
- Kẻ ngăn ta sẽ chết.
Trương Thán nói:
- Ngươi muốn chết à? Vậy cứ tự nhiên!
Nhâm Quỷ Thần phất tay áo đánh ra một chưởng.
Trương Thán tiếp một chưởng, thân thể lắc lư.
Nhâm Quỷ Thần nổi giận quát:
- Còn chưa cút ra?
Hắn lại đánh ra một chưởng.
Trương Thán lại tiếp thêm một chưởng, lui về sau một bước, sắc mặt ngăm đen bỗng bắt đầu hóa trắng.
Đường Bảo Ngưu nhìn thấy, vui vẻ kêu lên:
- Thùng cơm, ngươi không được rồi, giao cho ta đi!
Ai ngờ hắn vừa mở miệng chế giễu, Đặng Thương Sinh đã tiến về phía trước.
Người mang giày xinh tất đẹp này có vẻ tùy tiện, nhưng mỗi bước đều giống như dù phía trước có núi cao biển cả, hắn cũng có thể vượt biển lên trời, dời núi băng thành.
Đường Bảo Ngưu cũng không rảnh rỗi.
Hắn tiến lên phía trước một bước, giống như một bức tường chắn trước Đặng Thương Sinh.
Đặng Thương Sinh nhìn hắn lắc đầu.
Đường Bảo Ngưu cũng nhìn hắn lắc đầu.
Đặng Thương Sinh phẩy phẩy tay, ý bảo hắn rời đi.
Đường Bảo Ngưu cũng lắc lắc tay, ý là không rời khỏi.
Đặng Thương Sinh bất động.
Đường Bảo Ngưu cũng yên tĩnh.
Đặng Thương Sinh thở dài một tiếng.
Đường Bảo Ngưu cũng làm theo thở dài một tiếng.
Sau đó Đặng Thương Sinh đột nhiên ra tay.
Hắn vừa ra tay, năm ngón tay liền duỗi ra như một chiếc dùi sắt, đâm vào lồng ngực Đường Bảo Ngưu.
Năm ngón tay của hắn vừa vươn ra, Vương Tiểu Thạch liền không nhịn được kêu lên:
- Mau tránh ra!
Đường Bảo Ngưu không cần ai nhắc nhở, đã tránh còn nhanh hơn so với âm thanh.
“Phập” một tiếng, bàn tay của Đặng Thương Sinh cắm vào trong cột gỗ. Sau đó trước khi Đường Bảo Ngưu còn chưa kịp phát động bất cứ công kích gì, hắn đã rút tay ra.
Nếu như trên tay hắn cầm một con dao nhỏ, chuyện này đương nhiên không có gì kỳ lạ.
Nhưng hắn lại chỉ dùng tay.
Một bàn tay do máu thịt tạo thành, lại có thể tùy tiện hoàn toàn cắm vào trong cột gỗ, sau đó lại hờ hững rút ra, so với việc lấy một tờ giấy còn dễ dàng hơn.
Trái tim của Đường Bảo Ngưu đã sớm bị dọa đến bay ra ngoài cửa sổ, đang đứng giữa không trung của lầu hai, không lên không xuống.
Đặng Thương Sinh đã đi đến trước mặt Lôi Thuần.
Nhìn bộ pháp của hắn, giống như không chậm không nhanh nhưng thật ra lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước người Lôi Thuần. Hắn còn chưa ra tay, bốn tỳ nữ xinh đẹp của Lôi Thuần đã đồng loạt xuất kiếm công về phía hắn.
Bốn thanh kiếm đồng thời rút ra, cho nên chỉ có một tiếng vang.
Bốn kiếm phát ra cùng một lúc, cho nên cũng chỉ có một luồng kiếm phong.
Bốn tỳ nữ cầm kiếm này phối hợp với nhau, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện lâu dài gian khổ, vi vậy ra tay chẳng những đồng lòng mà còn rất chỉnh tề.
Bốn kiếm từ bốn góc độ bất đồng đâm vào bốn yếu huyệt khác nhau.
Đây mới là chỗ khó ứng phó nhất của bốn kiếm này.
Bởi vì mỗi người chỉ có một đôi tay, hai con mắt, một trái tim.
Rất ít người có thể đồng thời ứng phó với bốn thanh kiếm, bốn loại kiếm pháp bất đồng và bốn góc độ công kích khác nhau.
Nhưng Đặng Thương Sinh có thể.
Bạch Sầu Phi nói:
- Xem ra bọn họ đã đến không ít người.
Bên ngoài sắc trời biến đổi, nhưng thần sắc của y vẫn bình thản như thường.
Vương Tiểu Thạch nói:
- “Mê Thiên Thất Thánh” điều động lực lượng lớn như vậy, hiển nhiên đã quyết chí phải thành công.
Trương Thán cười hì hì nói:
- Nhiều người càng tốt, càng thêm náo nhiệt.
Đường Bảo Ngưu giận dữ nói:
- Tên ăn trộm vô sỉ kia, còn không trả thứ đó cho ta!
Trương Thán phe phẩy chiếc khăn tay bằng lụa, đắc ý nói:
- Có bản lĩnh thì cứ tới lấy!
Đường Bảo Ngưu cực kỳ tức giận, lại lập tức đuổi theo. Trương Thán khéo léo né tránh. Đường Bảo Ngưu hư trương thanh thế, bỗng nhiên vọt người cản lại, mắt thấy đã sắp chặn đứng đối phương, Trương Thán lại kịp thời nghiêng người một cái khiến cho hắn bắt hụt. Hai người đứng cách nhau bảy thước, trái xông phải tránh, đã đến gần bên cửa sổ.
Ôn Nhu đang muốn giậm chân gọi Đường Bảo Ngưu dừng tay, Đường Bảo Ngưu và Trương Thán đột nhiên phá tan tường gỗ sát đường, một kẻ vươn ra tay vượn, một kẻ giơ vuốt kim long, đồng thời tóm lấy một người.
Chính là tên tiểu nhị có lông mày nhỏ và đôi mắt nhỏ kia.
Tên tiểu nhị này bị kẹp trong khuỷu tay tráng kiện của Đường Bảo Ngưu, huyệt đạo trên người lại bị Trương Thán khống chế, người kéo người lôi khiến hắn gần như thở không ra hơi.
Có điều thần sắc của hắn lại thay đổi hoàn toàn.
Vừa rồi khi ở trong tiệm, hắn vẫn là một tên tiểu nhị mặc người quát tháo. Hiện giờ hắn như thịt nằm trên thớt, sống chết do người, nhưng vẫn kiêu ngạo giống như một đại tướng quân công thành.
Trương Thán gõ gõ lên cái chén trên cùng trên hai hàng chén không, vẻ mặt đắc ý nói:
- Ngươi thừa dịp hai người bọn họ từ nóc nhà đi xuống, liền đến bên dưới cửa sổ nghe lén, tưởng ta không biết sao? Mấy cái công phu trèo tường vượt cột của ngươi, so với “'Thần Thâu bát pháp” của Trương lão gia ta thì còn kém rất xa.
Sắc mặt Đường Bảo Ngưu trầm xuống:
- Từ lúc ăn cơm ở dưới lầu, ta đã phát hiện tên tiểu nhị mặt mày gian trá này không phải là thứ tốt lành gì.
Trương Thán sầm mặt nói:
- Ai nói là ngươi phát hiện ra trước? Rõ ràng là ta phát hiện trước.
Đường Bảo Ngưu trợn mắt nói:
- Ngươi muốn thế nào? Muốn động thủ phải không? Nếu không trả thứ đó đây, Đường cự hiệp ta sẽ không tha cho ngươi.
- Ta sợ quá! Ta sợ quá!
Trương Thán vuốt ngực ra vẻ nói:
- Ta sợ chết mất! Ta sợ ngươi giống như sợ con ruồi ăn ta vậy!
Bạch Sầu Phi biết hai người này đã mở máy thì không tắt được, liền hỏi tên tiểu nhị kia:
- Ngươi thuộc phe nào? Tiểu nhị lạnh lùng nói:
- Các ngươi đã sắp chết, còn hỏi làm gì?
Mặc dù đang bị bắt, nhưng trong mắt hắn, những người trên lầu này đều không khác gì so với người chết.
Bạch Sầu Phi gật đầu nói:
- Nói như vậy, ngươi chính là người của “Mê Thiên Thất Thánh”.
Tiểu nhị ngạo nghễ nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta chính là phân đà chủ của “Mê Thiên Thất Thánh”, quản lý khu vực Tam Hợp lâu.
Bạch Sầu Phi nói:
- Tam Hợp lâu nằm ở ranh giới của hai thế lực Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường, cũng là vùng giao tranh, đương nhiên phải có tai mắt. Các hạ xưng hô thế nào?
Tiểu nhị hừ lạnh một tiếng nói:
- Bằng vào ngươi cũng xứng hỏi danh hiệu của ta sao?
Đường Bảo Ngưu và Ôn Nhu đều nhịn không được cười ra tiếng. Mi tâm của Bạch Sầu Phi thoáng hiện lên sát khí, nhưng rất nhanh lại ẩn đi, thu liễm nhuệ khí, khẽ mĩm cười nói:
- Trong mắt ngươi chúng ta đều là người chết, mà thân phận của ngươi cũng đã bị phát hiện. Nếu như chúng ta không chết, ngươi cũng không thể tiếp tục lăn lộn ở chỗ này, cần gì phải sợ đầu giấu đuôi như vậy?
Tiểu nhị kia ngẩng đầu nói:
- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, hôm nay không chỉ có người trong lục thánh đến, ngay cả Thất Thánh gia cũng có thể sẽ đích thân đến, các ngươi chết chắc rồi.
Hắn ngang nhiên nói:
- Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, “Thủy Hạt Tử” Trần Trảm Hòe chính là ta.
Bạch Sầu Phi trong lòng giật mình, thầm nghĩ: “Xem ra những năm gần đây ‘Mê Thiên Thất Thánh’ khua chiêng gióng trống, thừa dịp Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu tranh đấu với nhau để chiêu binh mãi mã, đã có không ít cao thủ võ lâm gia nhập dưới trướng. ‘Thủy Hạt Tử’ này là lục lâm đại đạo nổi danh tại vùng Tứ Thủy, lại gia nhập dưới trướng Thất Thánh làm một tên nằm vùng, có thể thấy được thanh uy của ‘Mê Thiên Thất Thánh’.”
Hắn bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười, nói:
- Hóa ra là Trần đà chủ, ngưỡng mộ đã lâu! Không biết trong Thất Thánh môn lần này có những ai tới?
Chợt nghe một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên:
- Chúng ta đã tới, sao không hỏi ta mà lại đi hỏi hắn?
Giọng nói này giống như vang lên bên tai, khiến cho Đường Bảo Ngưu và Trương Thán giật nảy mình. Bạch Sầu Phi lại lập tức nói:
- Không hỏi muôn dân hỏi quỷ thần. Đặng Thương Sinh, Nhâm Quỷ Thần, ta chính là muốn hỏi các ngươi.
Cùng với giọng nói âm trầm lạnh lẽo kia, tại trường đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Một người từ thang lầu lướt nhanh lên.
Một người từ cửa sổ bay vút vào.
Người từ thang lầu đi lên và người từ cửa sổ bay vào, vừa đến nơi liền ra tay với Đường Bảo Ngưu và Trương Thán, trong nháy mắt đã giao thủ một chiêu, một chiêu bảy thức. Không đợi giọng nói âm trầm lạnh lẽo kia chấm dứt, Đường Bảo Ngưu và Trương Thán đã không hẹn mà cùng thả Trần Trảm Hòe ra.
Trần Trảm Hòe đã rơi vào trong tay hai người đột nhiên xông vào này, gần như cùng lúc, vẻ kiêu ngạo trên mặt hắn lại càng hiện rõ hơn.
Nhưng câu nói kia của Bạch Sầu Phi lại khiến cho sắc mặt Trần Trảm Hòe đại biến.
Ngay cả hắn cũng không biết được tên thật của Tam Thánh và Tứ thánh, nhưng Bạch Sầu Phi lại có thể nói ra.
Chẳng lẽ khi hai người này giao thủ một chiêu với Đường Bảo Ngưu và Trương Thán, Bạch Sầu Phi đã nhìn ra thân phận của bọn họ?
Khiến Trần Trảm Hòe chấn động là: Tam Thánh và Tứ Thánh lại chính là Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần. Hai người là hảo thủ trong giới hắc đạo, hơn nữa còn là hai sát thủ rất nổi danh, ngang hàng với tập đoàn sát thủ nổi tiếng thiên hạ “Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan”, “Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh”, “Thần Bất Tri, Quỷ Bất Giác”, “Ám Khí Vương” Tần Điểm và “Thiên Trường Địa Cửu”. Người trong giang hồ cũng gán cho hai người bọn họ một biệt hiệu, gọi là “Hữu Pháp Hữu Thiên”.
Bọn họ được gọi bằng “ngoại hiệu” này, nghe nói là vì hai nguyên nhân.
Một là vì bọn họ đại biểu cho “pháp” và “thiên”.
Hai là vì bọn họ đã từng giao đấu với đội ngũ “Vô Phát Vô Thiên” do Mạc Bắc Thần thống lĩnh. “Vô Phát Vô Thiên” là tinh binh của Kim Phong Tế Vũ lâu, từ khi thành lập đến nay vốn có ba mươi ba người, nhưng hiện giờ chỉ còn lại hai mươi chín người, tổng cộng chết mất bốn người. Cái chết của mỗi người trong bọn họ đều khiến cho đối cho đối phương phải trả giá rất lớn, mang lại lợi ích thật lớn cho Kim Phong Tế Vũ lâu. Bọn họ khi xuất hiện đều cầm dù, chẳng hạn như hôm qua tại Tam Hợp lâu, bọn họ vừa xuất hiện đã kiềm chế được phục binh do Lôi Mị của Lục Phân Bán đường bố trí.
Có điều Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần đã từng giao đấu với ba mươi mốt người của “Vô Phát Vô Thiên”, lại có thể toàn thân rút lui, hơn nữa hai thành viên của “Vô Phát Vô Thiên” chính là bị chết trong chiến dịch này. Sau cuộc chiến đó, Tam Thánh và Tứ Thánh trong Mê Thiên thất thánh được người ta xưng là “Hữu Pháp Hữu Thiên”.
Sau trận chiến ấy, Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần có đến nửa năm không xuất hiện trên giang hồ, nghe nói bọn họ đã bị nội thương không nhẹ.
Trần Trảm Hòe chợt nhớ tới trong nửa năm qua, quả thật Tam Thánh và Tứ Thánh không hề lộ mặt trong Thất Thánh môn.
Nhưng rốt cuộc có thật sự lộ mặt hay không, Trần Trảm Hòe cũng không biết được, bởi vì cả Mê Thiên thất thánh đều không lộ mặt.
Ngoại trừ Thất Thánh gia, mỗi lần Mê thiên lục thánh xuất hiện đều che mặt lại, chưa bao giờ lộ ra tướng mạo vốn có.
Ngay cả em gái ruột của thánh chủ là Quan Chiêu Đệ, cũng là sau khi gả cho Lôi Tổn mới ngẫu nhiên nhìn thấy được khuôn mặt thật của nàng.
Trong Mê Thiên thất thánh chỉ có Thất Thánh gia mới là “thánh chủ”, còn lục thánh khác mặc dù cũng được xưng là “thánh”, nhưng trên thực tế chỉ là “cao thủ” bảo vệ Thất Thánh gia, không làm chủ được đại sự.
Cho nên khi Bạch Sầu Phi nói toạc ra tên của bọn họ, Trần Trảm Hòe cũng không biết Tam Thánh và Tứ Thánh là kinh hãi hay là kinh ngạc.
Hắn cảm thấy may mắn vì mình không biết được thân phận thật sự của Tam Thánh và Tứ Thánh, nếu không Tam Thánh và Tứ Thánh nhất định sẽ hoài nghi là do mình để lộ ra.
Hắn nhìn không ra Tam Thánh và Tứ Thánh hiện giờ đang nghĩ gì, bởi vì khuôn mặt của Tam Thánh đã bị che phủ bởi chiếc nón lá vành trúc khoét ngang phần đầu, khuôn mặt của Tứ Thánh cũng khoác lên một chiếc mặt nạ như hung thần ác sát.
Vương Tiểu Thạch cũng không nhìn ra vẻ mặt của Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh hiện giờ.
Hắn chỉ nhìn thấy người có vóc dáng cao mặc áo dài vải xanh, cúc áo làm bằng đồng thau, nơi vạt áo lộ ra áo trong bằng lụa, trên mặt đội một chiếc nón lá vành trúc, phía trên khoét hai lỗ nhỏ hiện ra cặp mắt làm người ta phát lạnh; một người khác lại mặc trường bào màu xanh nhạt, đôi giày vô cùng sạch sẽ sang trọng, bít tất cao màu trắng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, ánh mắt cũng rất sắc bén.
Mặc dù Vương Tiểu Thạch không nhìn rõ biểu tình của bọn họ, nhưng lại biết Bạch Sầu Phi đã nói trúng.
Trong lòng hai người này hiển nhiên là rất kinh ngạc.
Bọn họ vừa lên đến liền liền xuất ra một chiêu, dễ dàng “đoạt lấy” Trần Trảm Hòe, không ngờ lại khiến cho Bạch Sầu Phi từ trong chiêu thức nhận ra được.
Thật ra trong lòng Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh lúc này không chỉ kinh ngạc mà còn kinh hãi.
Bởi vì vừa rồi khi bọn họ ra tay, vốn không hề thi triển tuyệt kỹ độc môn, bản lĩnh đặc biệt của mình, người trẻ tuổi thần sắc cao ngạo kia làm thế nào nhìn ra được?
Huống hồ bọn họ chỉ xuất có một chiêu, chẳng lẽ chỉ một chiêu đã khiến cho người ta nhìn ra võ công của bọn họ?
Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần đều nhìn nhau một cái.
Xem ra chiến dịch này có vẻ không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
Hai người bọn họ đến nơi này, chỉ có một mục đích. Để đạt được mục đích này, cũng có hai phương thức.
Một là giết sạch những người ở đây, hai là hù dọa cho bọn họ chạy đi.
Vì vậy Nhâm Quỷ Thần muốn thử phương pháp thứ hai một chút.
- Chúng ta đến đây là do thánh chủ muốn gặp Lôi cô nương. Cô ấy phải đi một chuyến với chúng ta, không có chuyện của những người khác.
Nhâm Quỷ Thần nói:
- Nếu như có người ra tay ngăn cản, cũng chỉ là tự tìm cái chết mà thôi.
Hắn vốn không cho rằng câu nói này có thể hù dọa đối phương, nhất là mấy người trẻ tuổi trước mặt, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, uy phong lẫm liệt, giống như không có việc gì làm. Xem ra bọn họ chẳng những không sợ chết, mà cho dù trời sập xuống cũng không biết sợ hãi là gì.
Hắn không thích nhất là người trẻ tuổi, bởi vì người trẻ tuổi không sợ chết.
Có lẽ không phải bọn họ không sợ chết, mà bởi vì bọn họ còn cách cái chết quá xa, cho nên không biết được sự đáng sợ của cái chết.
Quả nhiên người trẻ tuổi đen đen tròn tròn giống như hạt nhãn kia nói:
- Ngươi là Đặng Thương Sinh hay là Nhâm Quỷ Thần?
Nhâm Quỷ Thần cảm thấy cũng không cần tiếp tục giấu giếm nữa:
- Là Nhâm Quỷ Thần.
Trương Thán vỗ tay cười nói:
- Tốt! Có quỷ thần tiễn đưa, dù có chết cũng chết được náo nhiệt.
Nhâm Quỷ Thần cảm thấy những người trẻ tuổi hiện giờ, chẳng những không biết sống chết, mà còn không hiểu cả lễ phép đối với võ lâm tiền bối. Vừa rồi hắn chỉ dùng một chưởng đã bức lui người này, vốn không cho rằng y là đối thủ lợi hại, liền nói:
- Một chưởng vừa rồi nếu không phải ta đã nương tay, bây giờ ngươi còn có thể đứng ở đây nói nhảm sao?
Trương Thán cười quái dị nói:
- Ngươi nương tay à?
Nhâm Quỷ Thần nói:
- Ta chỉ là cứu người chứ không phải giết ngươi, nếu không ngươi đã sớm xuống suối vàng uống nước suối rồi.
Trương Thán nói:
- Ta cũng nương tay đấy.
Hắn vươn tay ra, trong lòng bàn tay có một chiếc cúc áo bằng đồng. Nhâm Quỷ Thần nhìn vào hàng cúc trên áo, quả nhiên thấy thiếu đi một chiếc, trong lòng cả kinh. Trương Thán cười hì hì nói:
- Nếu ta không niệm tình ông trời có đức hiếu sinh, đã sớm đưa ngươi đi gặp quỷ bái thần rồi.
Nhâm Quỷ Thần cả giận nói:
- Ngươi!
Hắn cũng không tiếp tục tranh cãi, bỗng nhiên phất tay áo một cái, đi về phía Lôi Thuần.
Trương Thán vươn người cản lại:
- Ngươi muốn làm gì?
Nhâm Quỷ Thần nói:
- Kẻ ngăn ta sẽ chết.
Trương Thán nói:
- Ngươi muốn chết à? Vậy cứ tự nhiên!
Nhâm Quỷ Thần phất tay áo đánh ra một chưởng.
Trương Thán tiếp một chưởng, thân thể lắc lư.
Nhâm Quỷ Thần nổi giận quát:
- Còn chưa cút ra?
Hắn lại đánh ra một chưởng.
Trương Thán lại tiếp thêm một chưởng, lui về sau một bước, sắc mặt ngăm đen bỗng bắt đầu hóa trắng.
Đường Bảo Ngưu nhìn thấy, vui vẻ kêu lên:
- Thùng cơm, ngươi không được rồi, giao cho ta đi!
Ai ngờ hắn vừa mở miệng chế giễu, Đặng Thương Sinh đã tiến về phía trước.
Người mang giày xinh tất đẹp này có vẻ tùy tiện, nhưng mỗi bước đều giống như dù phía trước có núi cao biển cả, hắn cũng có thể vượt biển lên trời, dời núi băng thành.
Đường Bảo Ngưu cũng không rảnh rỗi.
Hắn tiến lên phía trước một bước, giống như một bức tường chắn trước Đặng Thương Sinh.
Đặng Thương Sinh nhìn hắn lắc đầu.
Đường Bảo Ngưu cũng nhìn hắn lắc đầu.
Đặng Thương Sinh phẩy phẩy tay, ý bảo hắn rời đi.
Đường Bảo Ngưu cũng lắc lắc tay, ý là không rời khỏi.
Đặng Thương Sinh bất động.
Đường Bảo Ngưu cũng yên tĩnh.
Đặng Thương Sinh thở dài một tiếng.
Đường Bảo Ngưu cũng làm theo thở dài một tiếng.
Sau đó Đặng Thương Sinh đột nhiên ra tay.
Hắn vừa ra tay, năm ngón tay liền duỗi ra như một chiếc dùi sắt, đâm vào lồng ngực Đường Bảo Ngưu.
Năm ngón tay của hắn vừa vươn ra, Vương Tiểu Thạch liền không nhịn được kêu lên:
- Mau tránh ra!
Đường Bảo Ngưu không cần ai nhắc nhở, đã tránh còn nhanh hơn so với âm thanh.
“Phập” một tiếng, bàn tay của Đặng Thương Sinh cắm vào trong cột gỗ. Sau đó trước khi Đường Bảo Ngưu còn chưa kịp phát động bất cứ công kích gì, hắn đã rút tay ra.
Nếu như trên tay hắn cầm một con dao nhỏ, chuyện này đương nhiên không có gì kỳ lạ.
Nhưng hắn lại chỉ dùng tay.
Một bàn tay do máu thịt tạo thành, lại có thể tùy tiện hoàn toàn cắm vào trong cột gỗ, sau đó lại hờ hững rút ra, so với việc lấy một tờ giấy còn dễ dàng hơn.
Trái tim của Đường Bảo Ngưu đã sớm bị dọa đến bay ra ngoài cửa sổ, đang đứng giữa không trung của lầu hai, không lên không xuống.
Đặng Thương Sinh đã đi đến trước mặt Lôi Thuần.
Nhìn bộ pháp của hắn, giống như không chậm không nhanh nhưng thật ra lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước người Lôi Thuần. Hắn còn chưa ra tay, bốn tỳ nữ xinh đẹp của Lôi Thuần đã đồng loạt xuất kiếm công về phía hắn.
Bốn thanh kiếm đồng thời rút ra, cho nên chỉ có một tiếng vang.
Bốn kiếm phát ra cùng một lúc, cho nên cũng chỉ có một luồng kiếm phong.
Bốn tỳ nữ cầm kiếm này phối hợp với nhau, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện lâu dài gian khổ, vi vậy ra tay chẳng những đồng lòng mà còn rất chỉnh tề.
Bốn kiếm từ bốn góc độ bất đồng đâm vào bốn yếu huyệt khác nhau.
Đây mới là chỗ khó ứng phó nhất của bốn kiếm này.
Bởi vì mỗi người chỉ có một đôi tay, hai con mắt, một trái tim.
Rất ít người có thể đồng thời ứng phó với bốn thanh kiếm, bốn loại kiếm pháp bất đồng và bốn góc độ công kích khác nhau.
Nhưng Đặng Thương Sinh có thể.
Danh sách chương