Cái mũi của Nhị Thánh có méo hay không, Vương Tiểu Thạch không biết.

Nhưng giọng nói của y lại thay đổi.

- Tốt! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi sẽ trả giá rất đắt vì câu nói này.

Giọng điệu của y đột nhiên biến thành rất sắc bén, mỏng như lưỡi đao cắt qua trên dây đàn.

Sau đó giọng của y lại trở nên trầm thấp, hắng giọng một tiếng mới nói:

- Nếu các ngươi đã không muốn sống… lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi.

Y đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “lão phu”.

Nhưng lần y lại gặp phải Đường Bảo Ngưu.

Với cá tính của Đường Bảo Ngưu, khi đã bắt đầu đùa thì không thể nào ngưng lại được, cho nên hắn thuận nước đẩy thuyền thêm một câu:

- Lão phu nhân, xin ngài hãy thành toàn ta đi!

Câu này vừa dứt, Đường Bảo Ngưu lẽ ra đã chết mười hai lần, nếu như Vương Tiểu Thạch không ở bên cạnh hắn.

Thân thể Nhị Thánh đột nhiên bắn lên, hai ngón tay đâm vào hai mắt Đường Bảo Ngưu.

Nhưng y lại không muốn móc mắt của Đường Bảo Ngưu, mà là muốn dùng hai ngón đâm vào tròng mắt, sau đó đâm thẳng ra sau đầu.

Nhìn móng tay phát ra ánh sáng như lưỡi dao, cộng thêm tiếng chỉ phong sắc bén, có thể thấy Nhị Thánh giận dữ, tàn độc, căm phẫn và thù hận thế nào đối với Đường Bảo Ngưu.

Vì sao y lại giận dữ như vậy? Vì sao y lại tàn độc như vậy?

Vì sao y trở nên căm phẫn như vậy?

Chuyện gì khiến cho thù hận như vậy?

Vương Tiểu Thạch cũng cảm thấy Đường Bảo Ngưu đùa có hơi quá trớn, nhưng cũng không đến mức phẫn hận như vậy.

Hắn đã không còn thời gian suy nghĩ, lập tức chắn trước người Đường Bảo Ngưu.

Nhị Thánh ba lần muốn lấy cặp mắt của Đường Bảo Ngưu, nhưng lại Vương Tiểu Thạch ba lượt ngăn cản.

Đến lần thứ tư, ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng có chút ngăn không nổi.

Thế công của Nhị Thánh quả thật vô cùng ác liệt, ác liệt đến mức chỉ cầu giết địch chứ không quan tâm đến bản thân.

Hai mắt Đường Bảo Ngưu đã bắt đầu có chút sợ hãi, nhưng vẫn mở lớn hiếu kỳ quan sát.

Điều này càng khiến cho Nhị Thánh hận không thể móc cặp mắt hắn ra mới cam lòng nguôi giận được.

Vương Tiểu Thạch lại ngăn cản lần nữa, một tiếng “xoẹt” vang lên, y phục trên vai hắn đã bị rách một đường.

Nhị Thánh lần thứ năm xông lên, trong miệng khẽ quát:

- Cút ngay, không có chuyện của ngươi!

Vương Tiểu Thạch thở dài một tiếng.

Theo tiếng thở dài, đao đã xuất ra.

Ánh đao như một bài thơ động lòng người.

Đao như giấc mộng.

“Mộng Lý Hoa Lạc”, hoa rơi trong mộng biết bao nhiêu?

Đó là tên của một đao này.

Chiếc nón cỏ đứt ra, từ vành nón đứt thành hai nửa.

Bên dưới chiếc nón có một gương mặt u linh như mộng, một dung nhan xinh đẹp như hoa, nhưng đôi mắt lại tràn đầy oán độc.

Vương Tiểu Thạch chỉ chém đứt nón cỏ, không hề thương tổn đến khuôn mặt này.

Hắn một chiêu đắc thủ, nhưng lại ngây ngẩn cả người.

Hắn cũng đã hiểu tại sao Nhị Thánh này lại giận giữ vì lời nói của Đường Bảo Ngưu như vậy.

Đường Bảo Ngưu cũng ngây ra, chợt hét lớn một tiếng, hóa ra là hắt hơi.

Cô gái kia có gương mặt trắng nhợt, gò má thanh tú giật giật, nàng cắn môi dưới không để cho mình phát ra tiếng. Đúng lúc này, Đường Bảo Ngưu lại nhịn không được lên tiếng khen ngơi:

- Ai da, ngươi đẹp như vậy sao lại dùng mũ che đầu, đúng là phí của trời.

Nói xong hắn lại ngửa mặt lên trời hắt hơi một cái.

Câu nói này của Đường Bảo Ngưu khiến cho mọi người đều ngẩn ra, nhưng đã số lại đồng tình.

Cô gái kia đang muốn khóc, nghe được câu này, trên mặt lại hiện lên một loại thần sắc “giống như muốn” nín khóc mỉm cười.

Loại thần sắc này rất khó miêu tả, nhưng lại rất đẹp.

Khi người thiếu nữ đẹp nhất, thường thường chính là vẻ mặt khó có thể miêu tả này.

Có lẽ vì tâm tình của thiếu nữ cũng giống như thơ, mà thơ là thứ khó dùng ngôn ngữ miêu tả nhất, cho nên thơ chính là thành phần quý giá nhất trong ngôn ngữ.

Thiếu nữ vốn đang muốn khóc, nghe được một câu khen ngợi lại biến thành hờn dỗi, nhưng lại không dám cười ra. Từ oán độc chuyển sang giận hờn, lại từ giận hờn biến thành hờn dỗi khiến cho Đường Bảo Ngưu nhìn mà choáng váng.

Hắn vừa nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, trong lòng lập tức tự mình đa tình, lại hắt hơi một cái.

Chợt nghe Lôi Thuần nói:

- Hóa ra Nhị Thánh trong “Mê Thiên Thất Thánh” lại là “Ý Trung Vô Nhân” Chu Tiểu Yêu.

Mọi người đều giật mình. Ôn Nhu càng giật mình hơn

Khi đến Trung Nguyên, có một người mà nàng rất muốn gặp, đó chính là Chu Tiểu Yêu.

Bởi vì nàng nghe nói Chu Tiểu Yêu có “bốn rất”: rất đẹp, rất hung ác, rất cao ngạo, eo rất nhỏ.

Hiện giờ Ôn Nhu đã gặp nàng.

Nàng thật sự rất đẹp.

Ra tay cũng rất hung ác.

Dáng vẻ cũng rất cao ngạo.

Nhưng cả người nàng lại phủ một chiếc áo khoác lớn, nhìn không thấy eo, cũng không lộ ra thân hình.

Cho nên Ôn Nhu rất ấm ức, liền nói:

- Cô chính là Chu Tiểu Yêu sao? Sao lại mặc áo khoác khó coi như vậy, mau đổi một bộ áo mềm váy xếp đi, ta muốn xem thử eo của cô.

Người đội vành trúc nói:

- Nhãn lực tốt! Lôi cô nương, vậy cô có nhìn ra lão hủ là ai không?

Lôi Thuần trầm ngâm.

Bạch Sầu Phi cũng nhìn không ra, bởi vì trong tứ thánh của “Mê Thiên Thất Thánh” cũng chỉ có người này là chưa từng ra tay.

- Ta đoán được.

Chợt nghe Trương Thán giơ tay nói:

- Ngươi chính là “Bất Lão Thần Tiên”.

Hắn giống như đứa trẻ lần đầu tiên thả được con diều lên trời, vỗ tay nói:

- Ngươi là “Bất Lão Động Chủ” Nhan Hạc Phát, đúng không? Nhất định là đúng, hơn nữa ngươi còn là Đại Thánh.

Người đội vành trúc giật mình, lẩm bẩm:

- Ngươi… làm sao biết?

Lần này ngay cả Bạch Sầu Phi cũng cảm thấy có chút bội phục.

Nhan Hạc Phát từ từ cởi vành trúc xuống. Hắn tóc trắng râu bạc, nhưng hai hàng lông mày lại vừa đen vừa rậm, làn da trên mặt mịn màng sáng bóng giống như một đứa trẻ. Trong đôi mắt sáng ngời của hắn còn đầy vẻ nghi hoặc:

- Ta còn chưa ra tay… làm sao ngươi biết được?

Trương Thán lấy ra hai chiếc ấn cổ giơ lên, cười hì hì nói:

- Trong tay áo ngươi có hai chiếc ấn, một chiếc khắc “Mê Thiên Thủ Thánh”, một chiếc khắc “Bất Lão Thần Tiên Nhan Hạc Phát”. Nếu ngươi không phải Nhan Hạc Phát thì ai mới là Nhan Hạc Phát?

Nhan Hạc Phát biết ấn cổ trong ngực đã bị Trương Thán trộm đi, giận không kiềm được, mắng:

- Tên trộm ngươi, ngươi… ta giết ngươi!

Bạch Sầu Phi tiến lên một bước, hít sâu một hơi nói:

- Rất tốt.

Năm ngón tay phải của y nhẹ nhàng phất qua trên mu bàn tay trái.

Vương Tiểu Thạch vừa thấy dáng vẻ của y, liền biết y muốn phát ra “Kinh Thần chỉ”.

Nếu như Bạch Sầu Phi động thủ e rằng không thể tránh khỏi thương vong, cho nên hắn vội nói:

- Các vị nhất định phải mời Lôi tiểu thư đi sao?

- Ngoài chuyện này ra.

Đặng Thương Sinh chỉ vào Đường Bảo Ngưu, khàn giọng nói:

- Ta còn muốn giết hắn.

Nhan Hạc Phát cũng nhìn Trương Thán giận dữ nói:

- Ta cũng muốn giết tên trộm vặt này.

Trương Thán đính chính:

- Ta là trộm lớn chứ không phải trộm vặt, ta đâu chỉ trộm vặt không.

Bọn họ đều bị thua thiệt trên tay hai người này, không giết chết Trương Thán và Đường Bảo Ngưu thì không thể trút hận, ngay cả Nhâm Quỷ Thần cũng có ý đó, Chu Tiểu Yêu thì không cần phải nói.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Tốt! Các vị muốn giết người hay bắt người đều phải hỏi qua ta trước. Chuyện này ta gánh vác.

Nhan Hạc Phát nói:

- Đó là ngươi tìm chết.

- Chúng ta vốn không thù không oán, cần gì động thủ phải thấy máu.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Không bằng chúng ta tìm một biện pháp tốt hơn, mọi người luận võ một cách bình thường, có thể không tổn hại đến mạng người.

Nhan Hạc Phát nói:

- Nếu ngươi sợ thì mau cúp đuôi đứng sang một bên đi!

Vương Tiểu Thạch nói:

- Ta là sợ đao kiếm của ta không có mắt, một khi không cẩn thận giết chết các vị, ta sẽ cảm thấy lương tâm bất an, nuối tiếc cả đời.

Tứ đại thánh chủ đều giận tím mặt. Vương Tiểu Thạch lại nói:

- Không bằng như vậy, các vị hãy chọn một phương thức đồng loạt xông lên, một mình ta sẽ tiếp cao chiêu của các vị. Nếu may mắn chiếm được lợi thế, xin các vị bỏ qua lần này; còn nếu như thất bại, chết dưới tay bốn vị cao nhân danh lừng giang hồ cũng không thể trách.

Tứ đại thánh chủ thấy Vương Tiểu Thạch ngông cuồng như vậy, muốn dùng một địch bốn, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên suy nghĩ: người trẻ tuổi này vừa xuất kiếm đã chém đứt nón cỏ của Nhị Thánh chủ Chu Tiểu Yêu, nhất định có năng lực hơn người, có lẽ là kẻ khó đối phó nhất trên Tam Hợp lâu này. Lấy một địch một chưa chắc đã thắng, nhưng nếu như bốn người hợp công thì có thể dễ dàng tiêu diệt hắn. Có điều mình cũng là người có tiếng tăm, bốn người liên thủ đối phó với một kẻ còn chưa có danh tiếng gì, ngày sau khó tránh khỏi bị người đàm tiếu. Bây giờ hắn lại liều lĩnh tự mình đề xuất, nên thừa dịp này tiêu diệt một tên cường địch.

Nhan Hạc Phát nói:

- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm chết, không thể trách ai được.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Đây là do ta chán sống, không định trách ai cả.

Nhan Hạc Phát lại sợ hắn đổi ý, vội nói:

- Nếu như ngươi gánh vác không nổi, cứ xem như lời nói vừa rồi là đánh rắm, chúng ta cũng sẽ không truy cứu.

Vương Tiểu Thạch cười nói:

- Cho dù lời nói của ta là đánh… đánh rắm, các vị cũng không phải cái rắm đó mặc cho ta muốn đánh là đánh.

Lần này cả bốn người đều nổi giận. Đặng Thương Sinh trầm giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi muốn so tài thế nào?

Vương Tiểu Thạch trong lòng biết cuối cùng cũng kích động được bốn người nhắm vào mình, vậy còn tốt hơn nhiều so với Bạch Sầu Phi vừa ra tay liền thấy sống chết. Đối mặt bốn đại cao thủ này hắn quả thật không nắm chắc, nhưng chuyện đến nước này thì không thể chùn chân, liền khẽ mỉm cười nói:

- Cứ tùy theo chư vị!

Đặng Thương Sinh trước giờ tính tình ngay thẳng, lân này biết trong kinh thành lại xuất hiện thêm một thiếu niên cao thủ, vũ khí bên hông “không đao không kiếm, đã đao lại kiếm”, rất khó đối phó. Hắn biết Vương Tiểu Thạch là coi đây là tuyệt học, liền nói:

- Chúng ta có bốn người, còn ngươi chỉ có một mình. Nếu ngươi thích có thể vung đao động kiếm, chúng ta sẽ dùng tay không phụng bồi.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Trong bốn người các vị, một người tinh thông “Thương Sinh thích”, trong vòng mười thước kình lực đủ để xé nát ruột gan; một người sở trường “Quỷ Thần phách”, trong vòng một trượng có thể đánh chết người.

Hắn lại quay sang Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát, cười nói:

- Về phần hai vị, một vị sở trường “Âm Nhu miên chưởng”, âm kình lâu dài, nhu lực đến xa, nghe nói có thể ngoài trăm bước dập tắt ngọn nến; một vị khác lại là Ưng Trảo danh gia nổi tiếng nhất sau thời Ưng Trảo Vương năm đó, tự mình nghĩ ra “Bất Lão Động”, cách không điểm huyệt dễ như trở bàn tay. Ta chỉ có chút công phu nhỏ bé, muốn lĩnh giáo bốn vị, vốn không đáng để các vị chê cười, tự rước lấy nhục, có điều lại muốn bái lĩnh độc môn tuyệt kỹ của bốn vị, không muốn vuột mất cơ hội tốt…

Mấy câu nói này khiến cho tứ thánh có mặt ở đây, dù là già hay trẻ, nam hay nữ, trong lòng đều cảm thấy bay bổng. Vương Tiểu Thạch lại nói tiếp:

- Với võ nghệ sở trường của bốn vị, cách không phát kình là chuyện dễ dàng, chắc hẳn cũng có thể thi triển được hết sở học. Không bằng chúng ta cứ ở nơi này, mỗi người đứng cách nhau bảy thước vung quyền phát chưởng, cách không tỷ thí. Thứ nhất có thể khiến cho ta được mở rộng tầm mắt. Thứ hai là tại hạ vốn sợ chết, quyền cước lại không có mắt, cách xa một chút, cho dù bị thương cũng có thể giảm nhẹ nguy cơ mất mạng, có thể mặt dày sống qua ngày, cũng có thể giữ cho hai bên không thù sâu oán nặng, không cần phải quyết phân sống chết. Nếu như bốn vị khảng khái chấp nhận, tại hạ cũng dùng một đôi tay không, trứng chọi với đá, dùng tài hèn lĩnh giáo.

Những lời này của Vương Tiểu Thạch có thể nói là khiêm tốn hơn người, cũng có thể nói là cuồng vọng kinh người. Bốn vị thánh chủ trên mặt đều lộ ra thần sắc: tiểu tử này thật không biết trời cao đất dày, lại dám dùng tay không một mình đấu với tuyệt học sở trường của bốn người.

Nhâm Quỷ Thần giận dữ cười nói:

- Ta khinh! Không bằng đám các ngươi cùng lên đây, một mình ta cũng đủ giải quyết các ngươi.

Vương Tiểu Thạch lắc đầu:

- Không được.

Nhâm Quỷ Thần hỏi:

- Vì sao?

Vương Tiểu Thạch nói:

- Bởi vì ngươi không ứng phó được.

Nhâm Quỷ Thần cả giận nói:

- Rút kiếm của ngươi ra!

Vương Tiểu Thạch lại lắc đầu.

Nhâm Quỷ Thần lạnh lùng nói:

- Rút đao hay kiếm của ngươi ra! Lão tử muốn giáo huấn ngươi.

Lần này Vương Tiểu Thạch không lắc đầu nữa.

Trong mắt của hắn tỏa ra nhuệ khí, còn sắc bén hơn so với kiếm.

Nhâm Quỷ Thần ngẩn người, nhưng vẫn ngoan cường nói:

- Rút đao đi, nhìn ta làm gì?

Vương Tiểu Thạch nói từng chữ:

- Ngươi sai rồi.

Nhâm Quỷ Thần dường bị nhuệ khí của hắn chấn nhiếp, nhịn không được hỏi một câu:

- Vì sao?

Vương Tiểu Thạch nói:

- Thứ nhất, ngươi không phải lão tử của ta. Thứ hai, ngươi không xứng để ta rút đao.

Nhâm Quỷ Thần lui lại nửa bước, cười quái dị nói:

- Ta không xứng à? Ta…

Hắn vừa nói đến đây, chợt thấy tay của Vương Tiểu Thạch đã đặt lên chuôi kiếm.

Nhâm Quỷ Thần lập tức phát động.

Hắn đã sớm tập trung tinh thần, nhìn chuẩn thế công của đối phương, chuẩn bị né tránh, chống đỡ, lui về phía sau… nhưng những ý niệm như sao băng này vừa lướt qua trong đầu, trước mắt đã sáng lên.

Chiếc nón lá vành trúc trên đầu hắn đã rớt xuống.

Là bị cắt đứt.

Vương Tiểu Thạch đã ra tay, hơn nữa còn đắc thủ.

Hắn rút chuôi kiếm ra.

Chuôi kiếm vốn là đao.

Đao của hắn cắt đứt chiếc nón lá vành trúc, sau đó lại trở về trong chuôi kiếm.

Ai nấy đều thấy được, nếu một đao kia của hắn muốn chặt đứt cái đầu của Nhâm Quỷ Thần, không phải là chuyện khó.

Không ai còn dám khinh thường người trẻ tuổi này.

Không ai còn dám coi nhẹ lời của hắn.

Bất cứ ai muốn ngẩng cao đầu, đều phải làm ra một chút thành tích, xuất ra một chút thực lực.

Người trẻ tuổi cũng như vậy.

Một đao này của Vương Tiểu Thạch, chỉ là một đao, nhưng đã bao hàm sự khổ luyện bao nhiêu năm tháng, cơ duyên được bao nhiêu danh sư chỉ bảo, còn có thiên phú bao nhiêu người khó gặp.

Người có thể cùng hóng mát dưới một bóng cây, cùng ngồi trên một tảng đá, cũng là công lao sự nghiệp bảy trăm năm, một tướng công thành vạn xương khô, một đao kia có thể thành, ai biết đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết.

Một đao này của Vương Tiểu Thạch lập tức nhận được sự tôn trọng.

Nhan Hạc Phát hắng giọng một tiếng, nói:

- Chúng ta có thể thắng được ngươi thì sao? Có thể giết ngươi thì thế nào?

- Vừa rồi ta đã nói, nếu các vị có thể thắng, ta sẽ mặc kệ việc này, y cũng sẽ không nhúng tay vào.

Vương Tiểu Thạch chỉ vào Bạch Sầu Phi bên cạnh:

- Nếu các vị không thắng được, chúng ta xem như kiểm chứng sở học, sau này còn gặp lại.

Nhan Hạc Phát nghiến răng nói:

- Tốt! Nếu bốn người chúng ta không giải quyết được ngươi, cũng chỉ có nhận bại chịu thua.

Vương Tiểu Thạch khẽ mĩm cười nói:

- Nhan thánh chủ nói quá lời rồi.

Bạch Sầu Phi biết Vương Tiểu Thạch vốn sở trưởng đao kiếm chứ không phải cách không phát kình, mà bốn người này đều có lai lịch, lấy một địch bốn e rằng không chiếm được lợi thế, trong lòng hơi lo lắng, liền nói nhỏ:

- Ngươi có ổn không? Nếu không thì trận này cứ để ta, “Tam Chỉ Đạn Thiên” của ta vừa lúc hợp với phương thức này.

Vương Tiểu Thạch lần này gặp phải tứ thánh trong “Mê Thiên Thất Thánh”, phát hiện bọn họ cũng không tàn nhẫn hung ác như trong tưởng tượng. Lần này hắn tự mình ra mặt, chính vì không muốn Bạch Sầu Phi tạo nhiều giết chóc, vội nói:

- Về mặt này ta xem như cũng được. Nếu thật sự làm mất mặt, còn phiền nhị ca ném ta ra ngoài thành cho chó ăn, để khỏi làm đại ca chướng mắt.

Bạch Sầu Phi phì cười nói:

- Nói nhảm!

Trong lòng y vẫn hơi lo lắng.

Lúc này Mê Thiên tứ thánh đã phân ra bốn phía. Nhâm Quỷ Thần dĩ nhiên là hận đến nghiến răng, đứng đằng kia múa tay vùn vụt, giống như hai miếng thép phát ra tiếng rít. Chu Tiểu Yêu dùng dây tơ buộc tóc sau lên, tư thế rất mê người, hai tay hợp lại, lưng áo quấn chặt, vòng eo nhỏ nhắn liền lộ ra. Nhan Hạc Phát lại vén tay áo lên, khuôn mặt dần dần biến thành đỏ tía, cũng không biết don huyết khí thịnh vượng hay là ngầm vận huyền công. Đặng Thương Sinh thấy hai người còn tán gẫu với nhau, không kiên nhẫn nói:

- Thế nào? Tự tìm chết còn không bước lên nhận lãnh sao?

Vương Tiểu Thạch phi thân vào trường, đứng giữa vòng vây của bốn người, mỗi người cách nhau bảy thước. Phương hướng bốn người trấn giữ là càn, khôn, khảm, ly. Vương Tiểu Thạch hiên ngang đứng ở trung tâm, chắp tay cười nói:

- Xin mời!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện