“Viên lão tiên sinh, cái loại chuyện tìm long điểm huyệt này, vãn bối trẻ tuổi kinh nghiệm ít, chỉ sợ sẽ phụ sự coi trọng của Viên lão tiên sinh.” Kỳ Yến nói chính là lời thật, ở phương diện tìm long điểm huyệt dời âm trạch này, cậu là người khổng lồ trên lý luận, trên hành động thực tế lại là chú lùn, cậu căn bản chưa từng một mình xem âm trạch cho người ta.

Điểm long huyệt thì cậu từng làm qua, nhưng đó cũng là trước kia khi còn học cấp hai, trường học cho nghỉ hè nghỉ đông đi theo ông cụ luyện tập, bởi vì số lần luyện tập có hạn, cho nên không tính là có bao nhiêu thuần thục.

Nhưng mà nói thật luôn không ai tin tưởng, ít nhất lời này Viên lão gia tử Viên Sùng An nghe vào, đó là Kỳ Yến đang khiêm tốn. Trước khi đến ông đã sớm nghe ngóng, vị Kỳ đại sư này không ra tay thì thôi, phàm là ra tay, sẽ không có tiền lệ thất bại. Ngay cả con trai út bệnh không trị được của Sầm Thu Sinh, sau khi ở cùng với Kỳ đại sư, thân thể cũng tốt lên một cách khó tin. Tuy rằng Sầm gia tuyên bố với bên ngoài là bởi vì tìm được một lão trung y vô cùng lợi hại, nhưng mà trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy, vài chục năm trước không tìm được bác sĩ lợi hại, sau khi tiếp cận vị Kỳ đại sư này, lão trung y lại tìm đến, thân thể Sầm Bách Hạc cũng tốt lên.

Người khác có khả năng sẽ tin tưởng lí do thuyết phục của Sầm gia, nhưng mà ông với Sầm Thu Sinh nhiều năm giao tình, biết Sầm Thu Sinh thích nhất là làm loại chuyện im ỉm phát đại tài này. Cho nên đầu tiên ông liền nghĩ đến Kỳ đại sư gần đây được Sầm gia xem là thượng khách, mà không phải tin tưởng cái lý do gặp được lão trung y kia.

Vốn trước đó ông chỉ cảm thấy vị Kỳ đại sư này có thể là có chút bản lãnh thật, nhưng dù sao người rất trẻ, kiến thức không bằng những tiền bối kia, cho nên ông cũng không quá đặt người này trong lòng. Cho đến khi sự kiện trấn Vương Hương truyền đến tiếng gió, ông cũng không dám nghĩ như vậy nữa.

Quan hệ của Viên gia với cấp cao mặc dù so ra kém Sầm gia, nhưng nhiều ít cũng có một chút đường lối của chính mình, sau khi sự kiện trấn Vương Hương phát sinh, ông hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe một chút tin đồn nội bộ. Hóa ra người chân chính giải quyết phiền toái trấn Vương Hương không phải mấy đại sư đức cao vọng trọng, mà là vị Kỳ đại sư trẻ tuổi còn chưa biết tên này.

Ông vừa mới chuẩn bị nghĩ biện pháp tạo quan hệ với Kỳ đại sư, chợt nghe nói Sầm Thu Sinh mời Kỳ đại sư về nhà, ông càng nghĩ, đành phải mặt dày mày dạn tới Sầm gia bái phỏng vậy.

Hoặc có lẽ là bởi vì tâm tính đã xảy ra biến hóa, cho nên lần này gặp lại Kỳ đại sư, Viên Sùng An cảm thấy so với lần trước ông nhìn thấy ở thọ yến của Sầm Thu Sinh, thì người này càng có khí thế, cũng càng khiến người ta nhìn không thấu: “Viên mỗ biết hiện tại tới quấy rầy Kỳ đại sư tĩnh dưỡng vô cùng thất lễ, chỉ là chuyện âm trạch đối với mấy thế hệ Viên gia tôi vô cùng quan trọng, khẩn cầu Kỳ đại sư suy nghĩ một chút.”

Sầm Thu Sinh ngồi ở một bên sắc mặt không tốt lắm: “Lão Viên, gần đây thân thể Kỳ đại sư không tốt lắm, chỉ sợ không nên đi xa.”

Phần mộ tổ tiên Viên gia cũng không ở đế đô, mà là ở tỉnh giáp đế đô, nếu Kỳ Yến thật sự muốn đi giúp Viên gia nhìn âm trạch, vậy liền phải qua lại bôn ba, phí công phí sức.

“Lão Sầm ông yên tâm, chúng tôi khẳng định sẽ an bài tốt hết thảy, không để Kỳ đại sư chịu một chút mệt nhọc.” Viên Sùng An biết mình chạy đến Sầm gia chặn người không phúc hậu, chỉ là chuyện đến một bước này, ông thà rằng để Sầm lão nhân bất mãn với ông, cũng muốn xin Kỳ đại sư giúp cái chuyện này.

“Ông an bài có tốt nữa, thì việc tìm long điểm huyệt kia sẽ không phải hao tâm tốn sức sao?” Sầm Thu Sinh nói, “Chúng tôi đón Kỳ đại sư đến nhà, chính là để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt. Kết quả vừa qua một ngày, những người khác không tới, ông ngược lại giành trước.”

Vốn dĩ Sầm gia bọn họ là ý tốt, Viên Sùng An lại dính vào như vậy, vào trong mắt Kỳ đại sư, chỉ sợ cũng biến thành Sầm gia bọn họ giúp đỡ Viên gia tính kế cậu, cho nên thùng nước đen này làm thế nào ông cũng đều không nguyện ý gánh. Đừng nói Kỳ đại sư có ân với nhà bọn họ, cho dù là những đại sư khác, bọn họ cũng không muốn gánh nước đen một cách khó hiểu.

Viên Sùng An nghe Sầm Thu Sinh nói như vậy, trong lòng thầm mắng ông ta là cáo già, thật sự là một chút thiệt cũng không nguyện ý ăn. Bình thường lúc làm từ thiện hào phóng như vậy, sao đến lúc này, chuyện cỏn con như vậy, liền phân rõ ràng thế? Viên Thành ngồi ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì thấy không khí có chút cứng, đành phải kiên trì chủ động nói với Kỳ Yến: “Thân thể đàn em thế nào rồi?” Mặt trắng thành như vậy, không biết trước đó thương nặng bao nhiêu.

“Không có vấn đề gì lớn, chậm rãi dưỡng là được, ” Kỳ Yến nhớ rõ mấy bạn học ở hệ nghệ thuật trong trường đều phá lệ có cá tính, mặc quần áo thẩm mỹ lạ thường, chải mái đầu quái quái đã xem như là tương đối uyển chuyển, cậu còn gặp được một bạn thích sắm vai bồn cầu, cảnh kia quả thực đã vượt qua phạm trù người bình thường, loại học sinh hệ nghệ thuật bình thường như Viên sư huynh, thật sự là quá ít thấy.

Chỉ bằng điểm này, Kỳ Yến liền có ấn tượng khắc sâu với Viên Thành: “Trong nhà Viên sư huynh vì cái gì vội vã dời âm trạch như vậy?”

Loại chuyện giống như dời âm trạch này, là phải chuẩn bị thật lâu, không chỉ phải coi ngày sinh tháng đẻ của hậu bối trong nhà, còn phải xem đất, tính ngày tốt giờ lành, phàm là có một chút chỗ không làm đúng, liền có khả năng ảnh hưởng đến vận thế và sức khỏe của hậu nhân. Cho nên người bình thường sẽ không dễ dàng dời âm trạch, chỉ sợ không có dời vượng, ngược lại dời suy.

“Ông nội của tôi đoạn thời gian trước luôn mơ thấy ông cố bà cố nói bọn họ lạnh, còn nói phòng ở của bọn họ bị nước vào, ẩm đến sinh mốc, ” Viên Thành kể chuyện này, vẻ mặt có chút rối rắm, “Sau đó ngay cả ba mẹ tôi cũng mơ thấy, mọi người tưởng trùng hợp, cho nên không nghĩ nhiều.”

“Vậy sau đó thì sao?” Kỳ Yến cảm thấy yết hầu có chút ngứa, nhịn không được ho khan hai tiếng, ngay sau đó trước mặt liền có thêm một tách trà nhân sâm bốc hơi nóng.

“Uống nước lại nói nữa.”

Nhìn Sầm Bách Hạc mặt không đổi sắc, Kỳ Yến ngoan ngoãn bưng tách lên, uống một hớp lớn, hương vị không tốt lắm, nhưng mà khi Sầm Bách Hạc mặt không đổi sắc, Kỳ Yến không dám quá soi mói. Thật sự là kỳ quái, rõ ràng bình thường Bách Hạc rất dễ ở chung, nhưng mà có đôi khi lại phá lệ nghiêm khắc.

Đại khái… lúc cha giáo dục con, chính là loại trạng thái này đi?

Nghĩ vậy, Kỳ Yến mãnh liệt lắc đầu, cậu đi đâu tìm người cha còn trẻ như vậy chứ?

Thấy Kỳ Yến từng ngụm từng ngụm uống trà nhân sâm mình tự tay pha, Sầm Bách Hạc vừa lòng thu hồi tầm mắt, khi ánh mắt đảo qua trên người Viên Thành, lạnh lẽo không có một chút hơi người. Viên Thành rụt cổ, có chút kính sợ với ánh mắt Sầm Bách Hạc.

“Sau đó, sau đó trong nhà liên tiếp phát sinh vài chuyện không tốt lắm, ” Viên Thành dựa dựa lên sô pha phía sau, cảm thấy như vậy có thể cách Sầm Bách Hạc xa một chút, cũng càng có cảm giác an toàn, “Có đại sư xem bói nói, âm trạch nhà chúng tôi bị người ta phá hủy phong thuỷ, người trong nhà nằm mơ là bởi vì nhà tôi làm việc thiện, mới có thể được báo động trước, nếu không dời âm trạch, sẽ có tai họa càng lớn phát sinh.”

Trên thực tế cao thấp Viên gia sợ nhất chính là Viên Sùng An xảy ra chuyện, hậu bối Viên gia không có bản lĩnh như mấy anh chị em Sầm gia, nếu Viên lão gia tử thật sự xảy ra chuyện gì, Viên gia bọn họ muốn giữ vị trí gia tộc đỉnh cao, chỉ sợ cũng có chút khó khăn.

Kỳ Yến nhìn chằm chằm tướng mạo Viên Thành vài giây, sau đó mở miệng nói, “Nói trước, hiện tại có thể đi hay không tôi còn chưa thể khẳng định. Nếu mọi người tin được tôi, có thể trước tiên để lại ngày sinh tháng đẻ của người nhà, ngày sinh tháng đẻ và ngày giỗ của tổ tiên, tôi sẽ suy xét.”

“Ngài nguyện ý suy xét, chính là vinh hạnh lớn lao, ” Viên Sùng An lấy từ trong túi ra một xấp giấy đỏ, và hai tờ giấy trắng, trên giấy đỏ chính là viết ngày sinh tháng đẻ của người nhà, trên tờ giấy trắng chính là viết ngày sinh và ngày giỗ của cha mẹ ông, nói vậy là trước khi đến, cũng đã làm chuẩn bị vẹn toàn.

Kỳ Yến mỉm cười nhận lấy đồ vật, sau khi nhìn thoáng qua, liền không có thêm lời gì khác. Viên Sùng An biết dây dưa nữa, ngược lại không quá tốt, cho nên thực thức thời đứng dậy cáo từ.

Sầm Bách Hạc tự mình đưa ông cháu hai người đến cửa, biểu tình có chút lãnh đạm.

“Hiền chất dừng bước, ” Viên Sùng An mỉm cười nói với Sầm Bách Hạc, “Hiền chất và Kỳ đại sư là bạn tốt, cho nên bá phụ ưỡn cái mặt già xin hiền chất một chuyện, hy vọng hiền chất giúp ta nói vài lời hay trước mặt Kỳ đại sư.”

Sầm Bách Hạc nhìn Viên Sùng An thật sâu một cái, lộ ra một nụ cười khách sáo.

Tiễn bước ông cháu Viên gia, Sầm Bách Hạc quay đầu lại tìm Kỳ Yến, thấy cậu đang điện thoại với người ta, không có tiến lên quấy rầy. Kỳ Yến thấy hắn lại đây, nói câu hẹn gặp lại với người ở đầu kia điện thoại liền ngắt.

“Biết là ai không?” Kỳ Yến lắc lắc di động với Sầm Bách Hạc.

“Ai?”

“Dương Hòa Thư.”

Sầm Bách Hạc sửng sốt một khắc, mới nhớ tới Dương Hòa Thư là ai, “Hắn muốn làm gì?”

“Hắn muốn hẹn tôi đêm nay đi ra ngoài ăn cơm, ” Kỳ Yến ném di động tới trên bàn, “Tôi đồng ý.”

Sầm Bách Hạc nghe vậy nhíu mày: “Muốn tôi đi cùng cậu không?”

“Không cần, ” Kỳ Yến cười nói, “Đối với trò chơi này tôi có hơi chán rồi, muốn đi phá. Có điều anh không cần đi, nhưng mà tôi muốn mượn hai người.”

“Cậu muốn dẫn Hoàng Hà và Triệu Lực đi theo à?” Sầm Bách Hạc không nói hai lời liền đáp ứng, hắn không thể đi theo, có Hoàng Hà và Triệu Lực, hắn cũng có thể yên tâm một chút.

Tâm tình Dương Hòa Thư có chút không xong, bởi vì hôm nay lúc ra cửa vận khí đặc biệt không tốt, thế mà lại có chim ị trên đầu hắn, nếu không phải đã hẹn tốt thời gian gặp mặt với Kỳ Yến, hắn hận không thể trở về tắm ba ngày mới có thể giải hận.

Nào biết cưỡi xe đạp điện đến nửa đường, trời không tốt đổ mưa to, cả người hắn ướt sũng, cuối cùng chỉ có thể lâm thời mua một bộ quần áo không quá vừa người mà thay, mặc áo mưa tiếp tục chạy đi.

Thật vất vả đến địa điểm đã hẹn, Kỳ Yến thế mà còn chưa tới, hắn vuốt mái tóc ướt sũng của mình, đè nén tức giận dưới đáy lòng, làm bộ như lo lắng chờ người.

Để phù hợp thân phận của hắn, hắn cố ý chọn một khách sạn làm ăn coi như không tồi nhưng tuyệt đối không quá xa hoa, hoàn cảnh ồn ào khiến tâm tình hắn càng thêm không tốt, thế cho nên thường thường nhìn đồng hồ.

“A! Các cậu nhìn thấy chiếc xe đỗ bên ngoài không?”

“Chiếc có biển số xe màu vàng đó hả?”

“Thổ hào ngồi xe sang giá trị hơn một ngàn vạn thế mà cũng tới khách sạn này ăn cơm, thật sự là rất bình dân.”

Tiếng thảo luận của bàn khách nhân trẻ tuổi bên cạnh có hơi lớn, Dương Hòa Thư nhịn không được ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kỳ Yến ăn mặc phô trương, mang theo hai bảo tiêu đồ đen. Cái xe sang chói mù mắt người kia, tư thế đi đường giả vờ giả vịt kia, quả thực hận không thể nói cho tất cả mọi người biết, cậu ta có tiền, cậu ta rất có tiền.

“Răng rắc!” Dương Hòa Thư cứng rắn bẻ gãy một chiếc đũa, hắn ném chiếc đũa qua một bên, ngoắc tay với phục vụ nói: “Phục vụ, giúp tôi đổi đôi đũa!”

Mẹ nó! Tên thiểu năng này không sĩ diện, không khoe khoang sẽ chết à?!

Kỳ Yến kéo cà vạt, quay đầu nhỏ giọng nói với Triệu Lực và Hoàng Hà: “Hai người anh em, chờ chút nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì, các anh nhất định phải bình tĩnh đó.”

Trực giác của hai người Hoàng Hà và Triệu Lực nói cho bọn họ biết, chốc nữa nhất định phát sinh chuyện khiến người ta chẳng thể bình tĩnh.

Hết chương 67
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện