“Ngũ thiếu, ngoài cửa trường đỗ mấy chiếc xe cảnh sát, ” Triệu Lực lái xe đưa mắt nhìn về phía cửa nhà trẻ, không tìm được bóng dáng Hoàng Hà, “Đại Hà và Kỳ thiếu có khả năng ở bên trong.”

Sầm Bách Hạc gật gật đầu, có Tiền Tiền ở đó, Đoàn Đoàn khẳng định sẽ không có chuyện gì, Tiền Tiền vừa há mồm, không đến một phút đồng hồ là có thể dỗ Đoàn Đoàn đến thật vui vẻ, dễ bảo.

Cửa nhà trẻ đỗ rất nhiều xe, Sầm Bách Hạc đành phải xuống xe đi bộ qua, đến cửa mới phát hiện, tuy rằng bên ngoài có rất nhiều người, nhưng mà mỗi người vào cửa trường đều phải xác minh thân phận, vài phóng viên không thể đi vào đang giơ máy chụp hình không ngừng chụp tới chụp lui.

Thân phận Sầm Bách Hạc là gia trưởng của học sinh, cho nên sau khi bảo an xác minh, cho hắn đi vào.

Trong trường đỗ một chiếc xe cứu thương, một xe cảnh sát, bên ngoài xe cứu thương có không ít phóng viên, hắn không có hứng thú đi quản, lúc quay đầu chuẩn bị đến phòng học của Đoàn Đoàn, một cảnh viên cầm túi vật chứng từ bên cạnh hắn đi qua, hắn ma xui quỷ khiến nhìn túi to trong tay cảnh viên thêm vài lần.

Trong túi to bỏ một con dao bốn năm mươi cm, lưỡi dao lóe ánh sáng, phía trên còn dính vết máu.

“Ngại ngùng, xin chờ một chút.” Sầm Bách Hạc gọi cảnh viên này lại.

Thân hình cảnh viên khựng lại, quay đầu nhìn Sầm Bách Hạc, “Sầm tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì?”

Ánh mắt Sầm Bách Hạc từ trên người hắn đảo qua, sau đó lấy một loại giọng điệu không chút để ý nói, “Con dao này là chuyện gì xảy ra, vì sao trên đó có máu, là tổn thương đến người nào vậy?”

“Cái này là vết máu trên người gia trưởng học sinh, nhóm bạn nhỏ đều không có việc gì, ” cảnh viên cười nói, “Nếu Sầm tiên sinh không có việc gì, tôi muốn đem vật chứng cầm lên xe, nghe nói gia trưởng bị thương còn là bạn của ngài đó.”

“Từ từ, ” Sầm Bách Hạc ý bảo Triệu Lực ngăn đường đi của cảnh viên này lại, “Hình như anh rất vội vã muốn tôi rời đi nhỉ?”

“Sầm tiên sinh lời này của ngài là có ý gì?” Cảnh viên lui về phía sau hai bước, quay đầu lại phát hiện Triệu Lực ở phía sau hắn, hắn nắm chặt túi vật chứng trong tay, “Sầm tiên sinh, ngài muốn gây trở ngại cảnh sát chấp pháp à?”

“Không, tôi chỉ là rất ngạc nhiên vì sao anh biết thân phận tôi, còn biết tôi với gia trưởng của đứa nhỏ nào đó là bạn nữa, ” trong lòng Sầm Bách Hạc vô cùng lo lắng cho Kỳ Yến, nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, cái túi vật chứng này rất quan trọng, không thể để cho người ta mang đi, “Những việc đó ngay cả cục trưởng các anh cũng có khả năng không rõ ràng lắm, anh ngược lại thực hiểu biết.”

Vẻ mặt cảnh viên khẽ thay đổi, hắn nhìn vài đồng nghiệp đang đi về phía bên này, cười khan nói: “Bởi vì bình thường tôi tương đối thích tám chuyện, cho nên biết nhiều chuyện một chút.”

Sầm Bách Hạc từ chối cho ý kiến mỉm cười, lời cảnh viên này giải thích một chữ hắn cũng không tin, bình thường hắn cũng không mượn quyền thế áp người, nhưng không có nghĩa là hắn không biết ỷ thế hiếp người, “Vị đồng chí cảnh sát này, trước khi cục trưởng của các anh đến, vẫn là mong anh đừng mang vật chứng này đi.”

Nếu bị thương là Tiền Tiền, vậy máu trên con dao này chính là của Tiền Tiền, luôn cảm thấy để người không rõ thân phận đem đồ vật có liên quan tới Tiền Tiền đi, trong lòng hắn sẽ không quá kiên định.

“Sầm tiên sinh sợ hãi tôi mang vật chứng đi như vậy, chẳng lẽ kẻ tập kích vườn trường có quan hệ gì với ngài à?” Cảnh viên cười lạnh nói, “Đều nói người Sầm gia nhiều thế hệ nhân thiện, hôm nay thấy Sầm ngũ gia thật sự là chỉ nhìn liền không thể nào ca ngợi.”

“Người Sầm gia chúng tôi có bao nhiêu tốt, không cần anh đến khích lệ, ” Sầm Bách Hạc cũng không bị lời của cảnh viên kích thích, “Tôi nói hiện tại anh không thể đi, liền không thể đi.”

Triệu Lực nghe nói như thế, nhịn không được co rút khóe miệng một chút, ngũ thiếu đi chung với Kỳ đại sư lâu, sao ngay cả phong cách nói chuyện cũng bị Kỳ đại sư đồng hóa rồi? “Nếu Sầm ngũ gia muốn gây trở ngại công vụ, tôi đây chỉ có thể không khách khí, ” cảnh viên lấy súng ra, chỉ vào Sầm Bách Hạc, “Sầm ngũ gia, thanh danh tốt hơn trăm năm của Sầm gia, vẫn là không cần hủy ở trong tay ngài mới tốt.”

Nhìn cảnh viên này giơ súng lên với hắn, ánh mắt Sầm Bách Hạc lạnh lẽo, khóe miệng vừa cong, lại lộ ra ý cười.

Cảnh viên nhìn thấy nụ cười trên mặt Sầm Bách Hạc, trong lòng tự dưng phát lạnh. Hắn chỉ biết là Sầm gia nhân hậu, nhưng không biết vì sao người toàn bộ đế đô đều không dám đắc tội Sầm ngũ gia, bởi vì vị này là không phát giận thì thôi, vừa tức giận chính là trời long đất lở.

“Cạch!” Triệu Lực đứng ở phía sau hắn thừa cơ hội này, trực tiếp bắt lấy cái tay nắm súng của hắn, hắn chỉ nghe thấy một tiếng rắc, cơn đau tê dại liền từ cánh tay truyền đến.

Cánh tay của hắn đã gãy, bị bảo tiêu của Sầm Bách Hạc tươi sống bẻ gãy.

Có mấy cảnh sát chú ý tới tình huống bên này, vội chạy tới. Cảnh sát chạy ở phía trước nhất nhặt súng rơi trên mặt đất lên, phát hiện súng thế mà đã mở chốt bảo hiểm, sợ tới mức hắn vội vàng đóng lại, sau đó cất vào. Đồng nghiệp này là ở chỗ khác mới điều tới, tuy rằng bọn họ không quen hắn, nhưng cũng không thể để những người khác đè áp hắn, “Vị tiên sinh này, mọi người có phải có hiểu lầm gì không?”

Sầm Bách Hạc nhìn cảnh sát nói chuyện này, ý bảo Triệu Lực tạm thời buông cảnh viên ra, sau đó đưa danh thiếp của mình cho hắn, “Tôi hoài nghi vị đồng chí cảnh sát này có vấn đề.”

Cảnh sát tiếp nhận danh thiếp nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời thay đổi, khi nhìn lại hướng cảnh viên, trong mắt liền lộ ra vẻ hoài nghi, nhất là sau khi hắn phát hiện trong tay đối phương còn cầm hung khí thu được ở hiện trường, nghi ngờ trên mặt thật nặng, “Cái này không phải đặt ở trong rương vật chứng sao, sao cậu lại lấy nó ra?”

Mọi người ở đây ai cũng không phải kẻ ngốc, nhất thời đều phát hiện không thích hợp, cảnh sát cầm đầu muốn lấy túi vật chứng trong tay cảnh viên này, nào biết cảnh viên này đạp hắn một cước, xoay người muốn chạy. Triệu Lực đã sớm đề phòng một quyền đánh vào bụng cảnh viên, cả người cảnh viên nhất thời cong thành con tôm, túi vật chứng gắt gao nắm chặt cũng bị Triệu Lực nhân cơ hội đoạt lấy.

“Trước hết đưa hắn lên trên xe, sau đó khảo vấn, ” cảnh sát dẫn đầu nhìn bốn phía, cười nói với Sầm Bách Hạc và Triệu Lực: “Đa tạ hai vị hỗ trợ.”

“Cảnh sát nhân dân một nhà thân, đồng chí cảnh sát không cần khách khí.”

Cảnh sát cười gượng hai tiếng, Sầm ngũ gia tiếng tăm lừng lẫy nói với hắn cái gì mà cảnh sát nhân dân một nhà thân, sao hắn lại cảm thấy kỳ quái như vậy chứ?

Ngay lúc này, bên ngoài lại có hai chiếc ô tô màu đen chạy vào, trần xe còn có đèn báo hiệu, không biết là hai cảnh quan cao cấp ở đâu dùng xe.

Cửa xe mở ra, vài nam nhân tây trang giày da đi tới bên này, trong đó có hai người Sầm Bách Hạc từng gặp qua, đều là người của tiểu tổ đặc biệt bộ quốc an. Người của tiểu tổ đặc biệt cũng đều biết Sầm Bách Hạc, sau khi đi đến trước mặt bọn họ, chủ động chào hỏi Sầm Bách Hạc.

“Đồng chí chào cậu, tôi là Hướng Cường bộ quốc an, ” Hướng Cường đem chứng minh công tác của mình đưa tới trước mặt cảnh sát, “Tôi muốn hỏi một chút, những chỗ có vết máu của người bị hại ở hiện trường, có thể để vị đồng chí nào đó dẫn chúng tôi đi xem hay không?”

Cảnh sát dẫn đầu theo bản năng cảm thấy việc hôm nay không đơn giản, nhưng hắn biết loại thời điểm này không thể hỏi nhiều, lập tức an bài một vị cảnh viên dẫn nhân viên quốc an đi xem xét hiện trường.

Hướng Cường an bài ba vị đồng nghiệp đi thanh trừ vết máu ở hiện trường, lại an bài một đồng nghiệp đi lấy video ghi hình theo dõi, nhìn xem có ai nhân cơ hội lấy đi máu Kỳ Yến hay không.

“Cái này…” Hướng Cường nhìn túi vật chứng trong tay cảnh sát, “Xin cậu cùng tôi đi tìm đội trưởng của các cậu một chút, cám ơn.”

“Được.” Cảnh sát sẽ không ngốc đến mức trở ngại quốc an làm việc, trực tiếp dẫn người bộ quốc an đến xe cứu thương, Sầm Bách Hạc không chút do dự đi theo. Chẳng qua khi bọn họ nhìn thấy xe cứu thương bị phóng viên vây quanh, đều dừng bước chân.

Hướng Cường nhíu mày, có chút bất mãn với trường hợp lộn xộn này.

Cảnh sát biết hắn nghĩ như thế nào, trên thực tế bản thân họ sao lại không như thế, chỉ là hiện tại rất nhiều phóng viên dựa vào việc há miệng, có thể đem đen nói thành trắng, trắng nói thành đen, mặc kệ cảnh sát bọn họ làm như thế nào cũng là không đúng, đến cuối cùng đều sẽ rước lấy bêu danh. Hắn cũng đã từng phẫn nộ, không cam, thậm chí muốn phủi tay mặc kệ, dù sao làm thì bị mắng, không làm thì còn có thể khiêm tốn tránh bị nổi bật. Chỉ là khi dân chúng chân chính cần hắn trợ giúp, hắn lại không thể làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.

Đại khái từ khi hắn mặc bộ quần áo này vào, thì cũng đồng loạt gánh lấy những trách nhiệm đó.

Sau khi bác sĩ khâu xong vết thương của Kỳ Yến, lại giúp cậu quấn băng vải, “Miệng vết thương không thể đụng vào nước, không thì có khả năng sẽ nhiễm trùng.”

“Cám ơn.” Kỳ Yến nhìn bác sĩ xử lý tốt dụng cụ y học, đem rác chữa bệnh dính máu của cậu cất vào trong một cái túi rác, mở miệng nói, “Mấy thứ này giao cho tôi đi?”

“Cái này?” Bác sĩ kinh ngạc nhìn rác trên tay, ông làm bác sĩ thiệt nhiều năm, người bệnh cổ quái cũng từng thấy không ít, cho nên dù có chút kinh ngạc nho nhỏ, vẫn đưa túi rác cho Kỳ Yến.

“Mấy ngày hôm trước có thầy bói nói gần đây tôi có huyết quang tai ương, còn nói nếu thật sự đổ máu, thì không thể để cho máu rơi vào tay người khác, ” vẻ mặt Kỳ Yến bất đắc dĩ, “Vốn dĩ tôi không coi là việc gì, kết quả không ngờ thế mà gặp được thần toán.”

Y tá bên cạnh sau khi nghe được, nhịn không được cười khúc khích: “Ngài dũng cảm như vậy, cũng dám vật lộn với kẻ xấu cầm dao, thật không ngờ còn tin tưởng cái này?”

“Thà tin là có còn hơn là không, ” Kỳ Yến cười cười với y tá trẻ tuổi này, “Cô xem hôm nay không phải tôi gặp huyết quang tai ương rồi sao?”

Sầm Bách Hạc trèo lên xe cứu thương, liền nhìn thấy bộ dạng Kỳ Yến chuyện trò vui vẻ với nữ y tá, nhịn không được giận tái mặt nói, “Xem ra em bị thương không nặng lắm nhỉ.”

Không thì sao còn có lòng thanh thản chọc y tá nhỏ vui vẻ?

“Bách Hạc?!” Kỳ Yến xê dịch mông, làm cho mình ngồi cách y tá nhỏ xa một chút, cho dù trong xe này chỉ lớn nhiêu đó, “Sao anh lại tới đây?”

“Tôi không đến làm sao có thể biết em bị thương?” Sầm Bách Hạc cảm thấy mình hẳn là nên nổi giận, chỉ có điều nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Kỳ Yến, cơn giận trong lòng hắn giống như là khí cầu bị đâm thủng, nháy mắt không còn, “Có bị thương nặng không?”

“Không có việc gì, chỉ khâu mấy mũi, nếu như nghiêm trọng, hiện tại khẳng định tôi cũng đã nằm ở trong bệnh viện rồi, ” Kỳ Yến ngẩng mặt lên mỉm cười lấy lòng với Sầm Bách Hạc, “Anh đi xem Đoàn Đoàn chưa, cũng không biết hiện tại con bé có thể sợ hãi hay không.”

“Yên tâm đi, tam ca tam tẩu đã đến xem nó, ” Sầm Bách Hạc ngồi xổm trước mặt Kỳ Yến, nhìn cái tay cột băng vải của cậu, giận dữ nói, “Sao em lại không cẩn thận như vậy chứ?”

“Tình huống lúc ấy, nếu tôi quá cẩn thận, bị hại sẽ là mấy đứa bé đó, ” Kỳ Yến thấy mặt Sầm Bách Hạc bình tĩnh, dùng tay không bị thương kéo kéo mặt mình, “Anh đừng nghiêm túc như vậy, cười một cái coi.”

“Nhìn thấy em không bớt lo như vậy, tôi cười không nổi, ” Sầm Bách Hạc tức giận nhìn cậu làm mặt quỷ, “Thật muốn nhốt em ở trong phòng đánh một trận.”

“Biết rồi, ba ba Bách Hạc!” Kỳ Yến thuận miệng đem lời phun tào trong lòng nói ra.

“Em gọi tôi là gì?!”

Hết chương 78
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện