Kỳ Yến kinh ngạc nhìn về phía Viên Bằng: “Viên đại thiếu anh đây là đang nói giỡn hả?”

Viên Bằng vẻ mặt mờ mịt, lời này là có ý gì? “Thân thích nhà các anh làm chuyện đắc tội tôi, tôi cũng không phải Bồ Tát, vì sao anh lại cảm thấy tôi sẽ đáp ứng cái gọi là một chuyện muốn nhờ của anh?” Kỳ Yến để người hầu giúp cậu cất thịt khô và đồ chua, cười như không cười nói, “Đã sớm nghe nói Viên gia làm việc có kiên nhẫn, mới có thể tạo ra gia nghiệp lớn như vậy. Bọn tôi tuổi trẻ, tính tình lớn, chịu không nổi uất ức, cho nên chuyện mấy người nhờ tôi làm, hiện tại tâm tình tôi không tốt không muốn làm, mấy người mời cao nhân khác đi.”

Sắc mặt Viên Bằng triệt để trầm xuống, “Kỳ đại sư lời này, cũng quá bất cận nhân tình rồi.”

“Chúng ta lại không có nhân tình gì, có cái gì mà xa hay không (“cận” là gần), ” Kỳ Yến nhịn không được cười nói, “Nếu không phải e ngại mặt mũi Sầm bá phụ, những lần trước mấy người tới, tôi đã không gặp nhà mấy người rồi. Tôi đã sớm nói, con người của tôi làm việc chú ý duyên phận, nhà mấy người không có duyên phận với tôi, chuyện nhìn âm trạch điểm long huyệt này, vãn bối năng lực không đủ, vẫn là không nhúng tay vào.”

Kỳ Yến nói đến nước này, tương đương trực tiếp xé rách mặt với Viên gia, toàn bộ đế đô người dám xé rách mặt với Viên gia không nhiều lắm, xé đến không hề cố kỵ như Kỳ Yến lại càng ít đến đáng thương, xếp phía trước cậu chỉ có một người, chính là Sầm Bách Hạc.

Dù Viên Sùng An có thể nhịn nữa, hiện tại bị một tiểu bối khiến cho xấu hổ như thế, ông ta giận đến bật cười, “Tốt tốt tốt, không hổ là Kỳ đại sư niên thiếu nổi danh, nói chuyện làm việc chính là nắm chắc như thế.” Ông ta đứng lên, nhìn Sầm Thu Sinh giống như lão tăng nhập định, “Lão Sầm, ông ngược lại chiếu cố vị Kỳ đại sư này nhỉ.”

Lời này tương đương là đang hỏi thái độ Sầm Thu Sinh, nếu Sầm gia không nhúng tay vào, Viên gia bọn họ sẽ không nuốt cơn giận này xuống. Sầm Bách Hạc sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, bọn họ cũng không muốn thật sự huyên náo đến mức túi bụi với Sầm gia.

“Lão Viên, lời này ông nói như thế nào vậy, ” Sầm Thu Sinh nâng nâng mí mắt, vẫn như cũ là bộ dạng mỉm cười, “Kỳ đại sư chính là khách quý Sầm gia chúng tôi, chỗ nào cần chúng tôi chiếu cố.”

Ngay cả Kỳ đại sư mà Sầm gia chúng tôi coi là khách quý, Viên gia các ông cũng muốn động đến, cũng phải ngẫm lại xem có bản lãnh này hay không.

Quan hệ của Sầm gia và Viên gia, những năm trước coi như tốt, hiện giờ hậu bối Sầm gia càng ngày càng có tiền đồ, Viên gia lại không có một người có thể đem ra, giữa Sầm Thu Sinh và Viên Sùng An vẫn luôn có chút vi diệu. Trước đó cháu trai Viên Sùng An dùng loại thủ đoạn không nhìn nổi để tính kế Sầm Bách Hạc, trong lòng người Sầm gia luôn bao che khuyết điểm đã sớm nghẹn tức, cố tình Viên Sùng An diễn một hồi bệnh nặng, Sầm gia bên này tuy rằng lén lút bắt đầu nhằm vào Viên gia, nhưng mà trên mặt còn duy trì một chút mặt mũi.

Sớm muộn gì cũng phải xé rách mặt, còn không bằng hôm nay liền kéo xuống, còn có thể hả giận.

“Xem ra tôi hôm nay không nên tới, ” Viên Sùng An từ trên ghế sô pha đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Giao tình hai nhà nhiều năm, đến hôm nay thế mà còn không thể so với một người ngoài.”

Đuôi mày Kỳ Yến giật giật, vừa định mở miệng, bị Sầm Bách Hạc nắm chắc cổ tay.

“Tôi nghĩ có khả năng ông hiểu sai rồi, ” Sầm Bách Hạc thản nhiên mở miệng nói, “Người ở đây hôm nay, chỉ có hai vị là khách quý thôi.”

Kỳ Yến nhìn cổ tay mình bị Sầm Bách Hạc bắt lấy, nhịn không được nghĩ, không phải nói lúc hào môn trở mặt, đặc biệt uyển chuyển đặc biệt cao thâm đặc biệt chín quẹo mười tám cong sao? Sao Viên gia và Sầm gia nói nói, lại ngay thẳng như vậy? Ngay thẳng đến mức khiến cậu hoài nghi mấy bộ phim hào môn tranh đoạt trước kia mình từng xem.

“Tốt tốt tốt, ” Viên Sùng An giận đến cười, nhìn cổ tay Kỳ Yến bị nắm chặt, vươn tay chậm rãi vỗ tay khen ngợi: “Xưa có anh hùng xung quan giận dữ vì hồng nhan, nay có Sầm ngũ gia không sợ hết thảy hộ lam nhan.” Nói đến đây, ông ta nhìn Sầm Thu Sinh, “Quả nhiên là khiến người ta không thể khen tặng nổi.”

Sầm Thu Sinh hạ mí mắt, biểu tình tôi không nghe thấy hiện tại đang buồn ngủ.

Sầm Bách Hạc đối mặt hai ông cháu Viên gia, ném xuống hai chữ: “Tôi thích.”

Viên Sùng An cảm thấy đầu óc người Sầm gia khả năng là có bệnh, nhưng mà bệnh cũng không nhẹ, con trai dính dính không rõ ràng với một người đàn ông, bọn họ không có phản ứng, dù ông ta đem việc này nói rõ ra, cũng không thấy Sầm Thu Sinh nhăn mày. Mặc kệ là thật hay là giả, loại thời điểm này đều nên đi ra nói hai câu rửa sạch hiềm nghi, tại sao có thể không nói một tiếng?

Người một nhà này đều là hồ ly giảo hoạt, lúc này sao tất cả đều biến thành hũ nút vậy?

Hai ông cháu Viên Sùng An và Viên Bằng phẩy tay áo bỏ đi, Kỳ Yến nhìn cánh tay, lại nhìn tay Sầm Bách Hạc, nhướn mày: “Lam nhan?”

Biểu tình Sầm Bách Hạc đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn là quẫn bách: “Bên cạnh tôi không có bạn bè tín nhiệm nào, từ sau khi em xuất hiện ở bên cạnh tôi, những người đó liền hiểu lầm.” Hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt Kỳ Yến, nếu Tiền Tiền bởi vì chuyện này mà tức giận, hắn nên dỗ người như thế nào?

“Tôi nói mấy người xuất thân hào môn đó, sao một người còn suy nghĩ phức tạp hơn một người, còn luôn nghĩ theo cái phương hướng lung tung này. Một đám ăn mặc khéo léo, bên trong còn là một lão tài xế*.” Kỳ Yến không phải người bởi vì vài câu nhàn thoại của người khác liền giận lây bạn bè, đây chẳng phải là người thân đau kẻ thù sướng à?

*Lão tài xế: từ ngữ internet, ý nói những người có tư lịch nhiều, kiến thức sâu, kinh nghiệm dày ở một phương diện nào đó.

“Lão tài xế?” Sầm Bách Hạc không hiểu, cái này có quan hệ gì với lão tài xế.

Kỳ Yến không giải thích hàm nghĩa danh từ này với hắn, quay đầu nói với Sầm Thu Sinh, “Bá phụ, cháu và Viên gia ầm ĩ thành như vậy, có thể không tốt lắm với mọi người hay không.”

“Hai năm nay tay chân Viên gia càng ngày càng không sạch sẽ, ta đang lo không biết tìm lý do gì triệt để trở mặt với nhà bọn họ, hiện tại cho cậu đến gánh tiếng xấu này, với ta mà nói trăm lợi mà không một hại, ngược lại đối với cậu không tốt lắm, ” Sầm Thu Sinh cười đến vẻ mặt hiền hoà, “Cho nên cậu không cần quá để ở trong lòng.”

Kỳ Yến gật gật đầu, do dự một chút nói: “Kỳ thật xa Viên gia chút cũng tốt, vận thế nhà bọn họ chấm dứt rồi.”

Cậu cũng không nói dối, trên người Viên Sùng An và Viên Bằng đã dính không ít xúi quẩy, có lẽ không được bao lâu nữa, Viên gia liền chấm dứt những ngày phong quang của bọn họ.

Sầm Thu Sinh nghe vậy ngẩn ra, lắc đầu nói: “Nhà bọn họ từ khi xảy ra sự kiện kia, liền ngày càng lụn bại.”

Người bình thường nghe nói như vậy, đều sẽ tò mò hỏi một câu chuyện gì, nhưng mà Sầm Thu Sinh đợi một lúc lâu, cũng không thấy Kỳ Yến truy vấn. Ông vội ho một tiếng, đành phải nói, “Hơn hai mươi năm trước, ai không hâm mộ Viên Sùng An có một con trai thông minh có khả năng, kết quả ông ta và con trai náo loạn mâu thuẫn, từ đó về sau con trai đến nơi khác sống, cha con hai người không còn lui tới nữa.”

Kỳ Yến nghe ra chút khác biệt trong lời nói của Sầm Thu Sinh, cậu ngồi xuống sô pha: “Dựa theo phim hào môn luân lý, đơn giản là con trai coi trọng một cô bé Lọ Lem bình thường, hoặc là ông cha ngoại tình linh tinh sinh ra mâu thuẫn, cuối cùng hai cha con cả đời không qua lại với nhau, đến khi ông cha ốm chết hoặc là con trai ngoài ý muốn tử vong, hai người mới diệt hết hiềm khích lúc trước, ở linh đường khóc một hồi liền xong việc.”

Sầm Thu Sinh co rút khóe miệng, thế này muốn ông nhiều chuyện tiếp như thế nào đây?

“Không khác cậu đoán là mấy, con ông ta coi trọng không phải cô bé Lọ Lem, mà là một người đàn ông. Người sĩ diện như Viên Sùng An, sao có thể chịu đựng con mình dây dưa không rõ với một người đàn ông, cuối cùng ép hắn kết hôn với một cô gái gia thế không tồi, thiếu chút nữa còn sinh ra một đứa trẻ. Nam nhân kia nào có thể chịu được, trong cơn tức giận liền rời khỏi đế đô, con của ông ta cũng bởi vậy mà hận cha mình, cuối cùng cũng rời khỏi Viên gia, một đôi tình nhân ầm ĩ đến nước này, cũng là đáng tiếc.”

Nghe xong câu chuyện này, Kỳ Yến trầm mặc thật lâu, ngay khi Sầm Thu Sinh cho rằng cậu phản cảm chuyện này, Kỳ Yến lần thứ hai mở miệng: “Vậy vợ hắn thì sao?”

Sầm Thu Sinh sửng sốt một chút: “Không biết, nghe nói lúc hắn rời đi, trong bụng vợ hắn mang thai, xảy ra việc này không bao lâu liền nạo thai xuất ngoại, mấy năm nay chưa nghe nói qua tin tức cô ta.”

“Bọn họ tốt xấu cũng oanh oanh liệt liệt yêu nhau một hồi, có cái gì đáng tiếc, đáng tiếc nhất hẳn là vợ hắn, ” Kỳ Yến lắc lắc đầu, một cô gái trẻ tuổi tốt đẹp gả đến nhà bọn họ, kết quả bị người nhà họ Viên xem thành công cụ để con trai trở về gia đình, cuối cùng đã mang thai mà ông xã còn chạy, cô ấy đi tìm ai nói lý đây?

“Con ông ta thích nam nhân, nên chống đỡ áp lực không kết hôn, hoặc là đem chuyện hắn thích nam nhân nói cho cô bé kia nghe, người ta là một cô gái tốt đẹp còn khóc lóc cầu xin gả cho hắn được à?” Giọng điệu Kỳ Yến có chút khinh thường, “Nếu hắn thật sự không nguyện ý như vậy, thì sao lại để con gái người ta mang thai? Không phải chính là muốn cưới vợ sinh con, lại không muốn mất đi người trong lòng hắn thôi sao? Ở mặt ngoài không tình nguyện, trong lòng hắn hẳn là vẫn có chút tâm tư nối dõi tông đường, chỉ bất quá hắn càng yêu nam nhân kia hơn, cho nên sau khi nam nhân đó rời đi, mới ầm ĩ với Viên gia.”

“Tất cả mọi người đều tiếc hận hắn mất đi người yêu của mình, ai lại tới đồng tình với cô gái từ đầu tới cuối đều là bị vô tội liên lụy chứ, ” Kỳ Yến uống một ngụm trà, “Lấy danh nghĩa tình yêu, đi thương tổn người vô tội, là sẽ có báo ứng.”

Sầm Thu Sinh sửng sốt, Kỳ Yến nói không sai, chuyện này qua hơn hai mươi năm, tất cả mọi người có thể nhớ rõ chính là Viên Sùng An gậy đánh uyên ương, làm hại con trai và người yêu chia tay, thậm chí bởi vậy mà cách lòng với Viên gia, người tư tưởng bảo thủ cảm thấy con ông ta bất hiếu, người quan niệm khai sáng cảm thấy Viên Sùng An làm quá mức, thế cho nên khiến con trai hận mình, ngược lại thật sự không có mấy người nói đến con dâu Viên Sùng An.

Rõ ràng cô ấy là vợ Viên Minh Tông, là người bị hại vô tội nhất trong mối tình oanh oanh liệt liệt này, nhưng mà tất cả mọi người lại xem cô ấy thành một người đứng xem có thể có có thể không.

Ông vốn muốn mượn chuyện này cho thấy thái độ mình tôn trọng tình yêu của con cái, thật không ngờ lại bị Kỳ Yến chỉ ra điểm này, nháy mắt cái nhìn với Viên gia lại càng kém, cũng vì mình phạm cùng một sai lầm như người khác mà cảm thấy xấu hổ.

“Sầm gia chúng tôi và Viên gia không giống, ” Sầm Bách Hạc rót đầy nước vào tách của Kỳ Yến, “Nhà chúng tôi vĩnh viễn sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, cũng sẽ không thương tổn người vô tội.”

Kỳ Yến nâng tách trà lên uống một hớp lớn: “Tôi đương nhiên biết Sầm gia và Viên gia không giống, anh đừng đem chuyện Viên gia quơ lên trên người mình, cũng không chê xúi quẩy.”

Sầm Bách Hạc ôm ấm trà cười cười.

Sầm Thu Sinh nhìn con trai út như vậy, trong lòng cũng vội muốn chết, đứa nhỏ này bình thường nhìn rất lợi hại, sao đến thời điểm mấu chốt ngược lại không có quả quyết như khi giết chóc trên việc làm ăn vậy?

Trời ạ! Mặc kệ ám chỉ rõ ràng hay lén lút, mày ít nhất cũng phải cho đối phương nhận thấy được một chút tâm tư mờ ám chứ! Cứ như vậy không nóng không lạnh, lúc nào mới có thể theo đuổi người ta tới tay? Đừng để đến lúc đó khóc oa oa đi tham gia hôn lễ của bạn tốt, còn cố gắng chịu đựng bi thương làm rể phụ!

Nghĩ đến việc con trai có khả năng rơi xuống kết cục thê thảm như vậy, Sầm Thu Sinh liền vuốt ngực, ngược chết ông già này rồi!

“Chỉ cần không làm chuyện đuối lý, liền không có gì để xúi quẩy, ” Sầm Bách Hạc hạ mí mắt, “Nhà chúng tôi những năm trước đây có chút lui tới với Viên gia, tôi đây không phải là sợ em hiểu lầm sao?”

“Nhà các anh lại không có con gái cho tôi cưới, tôi làm sao có thể hiểu lầm?”

Hết chương 86
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện