Thấy Kỳ Yến không trả lời vấn đề này, trong lòng Sầm Bách Hạc trầm xuống: “Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích người thế nào à?”

Kỳ Yến cảm thấy giọng điệu Sầm Bách Hạc có chút kỳ quái, hình như là đè nén cảm xúc gì đó lại không muốn cậu nhìn ra: “Khi còn bé từng nghĩ tới.”

Sầm Bách Hạc mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Kỳ Yến: “Thế nào?”

“Chính là Bạch nương tử đó, ” Kỳ Yến nói, “Khi đó tôi cảm thấy Bạch nương tử rất đẹp, không chỉ biết bay, còn biết đạo pháp, bộ dạng hai ngón tay khép lại đặt ở cạnh đầu liền sáng lên, quả thực đẹp đến không chịu được, cô ấy chính là nữ thần thời thơ ấu của tôi.”

Sầm Bách Hạc: …

Không khí có tốt nữa, cũng sẽ bị loại ý tưởng quái dị này của Tiền Tiền đánh vỡ.

Có điều diễn viên diễn Bạch nương tử đã kết hôn, con còn lớn tuổi hơn cả Tiền Tiền, hắn cảm thấy dường như mình có thể yên tâm.

“Đúng là rất đẹp, ” Sầm Bách Hạc nghiêm mặt gật gật đầu, cuộc nói chuyện phiếm này không cách nào tiếp tục được, nhưng mà hắn cảm thấy mình còn có thể kiên trì thêm một chút, “Vậy thời kỳ thiếu niên cậu không có đối tượng thích à?”

“Tôi làm sao có thời giờ, thời gian lên lớp đầy, bài tập nhiều, tôi còn phải học huyền thuật, buổi tối nằm mơ đều đang vẽ bùa, ” Kỳ Yến cẩn thận nghĩ nghĩ, “Thích trụ chống trời có tính không?”

Kỳ Yến phát hiện sau khi mình nói những lời này, biểu tình Sầm Bách Hạc một lời khó nói hết.

“Trụ chống trời đã không thuộc về phạm vi con người.” Sầm Bách Hạc cảm giác mình đang tự ngược, một bên ngóng trông Tiền Tiền thông suốt, một bên lại vì Tiền Tiền không thích người khác mà cảm thấy vui vẻ. Chỉ cần Tiền Tiền không động lòng với người khác, vậy hắn còn có cơ hội.

“Vậy thì không có, ” Kỳ Yến một tay chống má, nhìn Sầm Bách Hạc, “Anh thì sao, người cũng sắp ba mươi tuổi, chung quy không phải chưa từng thích ai đi?”

Mấy chữ “người sắp ba mươi tuổi” này, thật sự không phải từ ngữ tốt đẹp gì, Sầm Bách Hạc nhướn mày, “Em là đang ghét bỏ tôi lớn tuổi à?”

“Đàn ông lớn tuổi một chút càng trầm ổn, không chê không chê, ” Kỳ Yến cười hì hì nói, “Lại nói, tôi chê không chê có quan hệ gì, chỉ cần người anh thích không chê là được.”

“Ừm, người tôi thích, em ấy cũng không chê.” Sầm Bách Hạc cười nhìn cậu, “Chỉ cần em ấy không chê là được.”

Kỳ Yến cảm thấy lời này càng nghe càng không thích hợp, nhìn biểu tình Sầm Bách Hạc, đối phương chỉ nhìn cậu mỉm cười, muốn nói có cái gì khác biệt, hình như cũng không khác nhiều lắm, chỉ là trong lòng cậu có chút quái quái.

“Phải không, ” Kỳ Yến trừng mắt, “Cô ấy không chê thì tốt.”

Sầm Bách Hạc thấy vẻ mặt Kỳ Yến có chút biến hóa, ý cười trên mặt càng đậm: “Đúng vậy. Em xem, ánh trăng hôm nay thật đẹp.”

Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn trời, cười gật đầu: “Ừm, thực đẹp.” Gió đêm chầm chậm thổi qua trên mặt hai ngườ, mang theo một chút ý lạnh, Kỳ Yến lôi kéo áo ngủ trên người, “Thật lạnh, tôi vẫn là trở về đi ngủ vậy.”

“Ngủ ngon.” Ở trước mặt Kỳ Yến, Sầm Bách Hạc chưa bao giờ keo kiệt nụ cười của mình.

Ngày tháng ở Sầm gia thật sự rất thoải mái, điều này làm cho Kỳ Yến có một loại cảm giác không biết hôm nay là hôm nào, đối với cậu mà nói, cuối tuần và thứ hai không có gì khác nhau, bởi vì mỗi ngày cậu đều ăn ngon, ngủ nướng.

Hôm đến bệnh viện cắt chỉ, thời tiết rất tốt, cậu đứng ở hành lang bệnh viện, thấy được Lâm Thạc và một người đàn ông cậu từng gặp qua.

Cậu chưa từng thấy Lâm Thạc tức giận như vậy, ngay cả lúc trước khi hắn phát hiện bạn gái là buôn người, cảm xúc cũng không có kịch liệt như vậy, càng miễn bàn cái chuyện một quyền đánh bay nam mắt kính.

“Lão nhị, ” Kỳ Yến đi đến bên cạnh Lâm Thạc, “vô ý” đạp phải tay người đàn ông quỳ rạp dưới đất, “Phát sinh chuyện gì?”

“Trần Gia Dương, tao cho mày biết, chỉ cần chị của tao không tỉnh lại, mày cũng đừng nghĩ sống những ngày yên ổn!” Lâm Thạc còn muốn đi đánh Trần Gia Dương, có điều bị Kỳ Yến ngăn cản, vừa cản lại thế này, Kỳ Yến lại không cẩn thận đạp phải tay người đàn ông đó, sau khi nghe người đàn ông đó hô đau, cậu mới vẻ mặt áy náy nói: “Ai, ngại ngùng, vừa rồi tôi không phát hiện.”

“Đồ khốn!” Lâm Thạc nhìn thấy Kỳ Yến, lửa giận đầy ngập rốt cuộc tiêu giảm một ít, “Mày lớn hơn chị tao mười tuổi, chính là bởi vì chị tao thích mày, nhà bọn tao vẫn đồng ý để chị ấy gả cho mày. Lúc trước mày hứa hẹn với người nhà bọn tao như thế nào? Hiện tại chị tao hôn mê bất tỉnh nằm ở bên trong, mày lại giả mù sa mưa nói mình cái gì cũng không biết!”

“Nếu cái gì mày cũng không biết, vì sao trong tay chị tao còn nắm cài áo của mày?” Giọng Lâm Thạc có chút khàn khàn, “Chỉ sợ mày thật không ngờ, chị tao còn có thể nhặt lại một cái mạng đi.”

“Lâm Thạc, em còn trẻ, tính cách xúc động, anh sẽ không trách em, ” Trần Gia Dương nhặt kính mắt dưới đất đeo lên, chậm rãi bò dậy từ dưới đất, “Nhưng mà tình cảm của anh với chị em vẫn luôn rất tốt, đêm đó sau khi bọn anh cãi nhau, anh liền đến nhà bạn ở một đêm, cái này cảnh sát và bạn anh đều có thể làm chứng. Chị em hiện tại biến thành như vậy, anh khổ sở hơn bất cứ ai khác.”

Trần Gia Dương thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, quần áo trống rỗng treo ở trên người, không còn nhã nhặn tao nhã như lần trước Kỳ Yến nhìn thấy hắn.

Kỳ Yến thật không ngờ cô gái xinh đẹp kia lại chính là chị của Lâm Thạc, hơn nữa cậu chưa bao giờ nghe Lâm Thạc nhắc tới chuyện của chị gái hắn. Khó trách lúc trước cậu nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia, sẽ nhịn không được chú ý cô thêm một chút, hóa ra còn có nguyên nhân này? Trần Gia Dương tuyệt đối không yêu chị Lâm Thạc như hắn biểu hiện ra ngoài, bởi vì yêu một người, lúc này hắn sẽ xem chị Lâm Thạc là người của mình, xưng hô hẳn là càng có khuynh hướng gọi tên tắt hoặc là biệt danh của chị Lâm Thạc, mà không phải một hơi một tiếng “chị của em” với Lâm Thạc. Nếu Lâm Thạc là con của bọn họ, nói với hắn một hơi một tiếng “mẹ của con” thì còn bình thường, bởi vì cha mẹ con cái là một thể, loại xưng hô này sẽ không có cảm giác bài ngoại, ngược lại sẽ khiến con cái càng có cảm giác an toàn mà gia đình mang đến.

Làm cái nghề của bọn họ, trực giác là một thứ thực huyền diệu, bọn họ chưa bao giờ dám xem nhẹ dự cảm trực giác mang đến.

Loại thời điểm này, cậu cũng sẽ không hỏi vì sao Lâm Thạc không nói với cậu là chị hắn có chuyện, mà là ngăn cản Lâm Thạc, không cho hắn làm chuyện điên rồ. Người đàn ông tên là Trần Gia Dương này thoạt nhìn mười phần nhã nhặn, nhưng hẳn là người rất có mưu tính, hiện tại Lâm Thạc đánh hắn, có khả năng người này quay đầu liền báo cảnh sát nói mình bị tập kích.

Người bình thường vĩnh viễn đừng lấy đạo đức quan của mình đi yêu cầu người vô liêm sỉ, bởi vì sự thật chứng minh, vậy sẽ chỉ làm người bình thường chịu thiệt.

“Trần Gia Dương tiên sinh?” Trong lòng Kỳ Yến nghĩ, Bách Hạc quang minh lỗi lạc hơn người này nhiều, cho dù người ở bên ngoài đều thực sợ hãi hắn.

“Kỳ tiên sinh, ” Trần Gia Dương nhận ra người thanh niên này là người ở trận đấu cờ đam tại xã khu vận động lần trước, cuối cùng thắng hắn, hắn lau vết máu trên khóe miệng bị Lâm Thạc đánh ra, “Thật không ngờ cậu quen biết Lâm Thạc.”

“Chúng tôi là bạn đại học, ” Kỳ Yến giữ chặt tay Lâm Thạc, không cho hắn mở miệng nói chuyện, “Nghe nói Trần tiên sinh và chị Lâm là một đôi vợ chồng ân ái khiến người ngoài hâm mộ, không biết hiểu lầm gì, mới có thể tạo thành hậu quả như vậy?”

“Lão tứ, cậu không cần nhiều lời với loại mặt người dạ thú này, dù hỏi hắn cũng sẽ không nói thật đâu!”

Trần Gia Dương cười khổ nói: “Lâm Thạc, anh biết chuyện chị em tự sát, khiến em vô cùng khó có thể tiếp thu, chỉ là loại chuyện hôn nhân này, thường thường không phải trách nhiệm của một bên, chị em cái gì cũng tốt, chỉ là bệnh đa nghi rất nặng, chỉ cần anh với cô gái khác nói chuyện một câu, cô ấy cũng hoài nghi nửa ngày. Lần này anh chỉ nhận điện thoại của một học sinh nữ không đến ba phút đồng hồ, cô ấy lại nói anh với học sinh nữ đó không rõ ràng, em bảo anh làm thế nào?”

“Không có khả năng, chị của tao không phải người như vậy!”

“Phụ nữ trước hôn nhân sau hôn nhân là hai loại bộ dáng, em còn chưa kết hôn, sẽ không hiểu.”

Ở trên người đàn ông này, Kỳ Yến không nhìn thấy bao nhiêu thương tâm hoặc là lo lắng của hắn đối với chị Lâm tự sát, càng nhiều là đang biện giải, biện giải hắn không có quan hệ với việc này, biện giải hắn không làm chuyện có lỗi với chị Lâm, loại thái độ nóng lòng phủi sạch này, khiến người ta vô cùng phản cảm.

Chẳng lẽ hai người ân ái tới cuối cùng, ngay cả chuyện cũ cơ bản cũng không nhớ sao? Đừng nói là vợ chồng, cho dù là nuôi một con thú cưng, nhìn thấy nó bởi vì mình sơ sẩy mà bị thương nghiêm trọng, phần lớn mọi người cũng có thể khổ sở và tự trách, mà không phải không thể chờ đợi được trốn tránh trách nhiệm.

Càng quan trọng hơn là, Kỳ Yến từng xem qua tướng mạo chị gái Lâm Thạc, tuyệt đối không phải một người có tính cách vô lý thì làm rối ba phần, có lý thì không buông tha người, Trần Gia Dương đang nói dối.

“Phụ nữ trước hôn nhân sau hôn nhân là hai loại bộ dáng, đàn ông không phải cũng như thế sao?” Kỳ Yến cười nhạo một tiếng, “Thầy Trần, thầy từng nghe nói qua địa ngục rút lưỡi chưa?”

“Lời này của Kỳ tiên sinh là có ý gì?” Trần Gia Dương đẩy kính mắt trên mũi, trên mặt lại hiện ra vẻ mỉm cười, “Làm phần tử trí thức, tôi không tin tà, cũng không tin quỷ thần, hy vọng cậu có thể hiểu được.”

“Cái này không quan hệ, ” Kỳ Yến nhếch khóe môi, “Chỉ cần là người Hoa Hạ, đều nghe nói qua mười tám tầng địa ngục. Chỉ tiếc tôi cũng là người không tin quỷ thần, cho nên địa ngục rút lưỡi đều là câu chuyện mà tổ tiên biên soạn ra, có điều người nói dối, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.”

“Phải không?” Trần Gia Dương gật đầu nói, “Vậy thì thật tốt quá.”

“Đúng vậy, thật tốt quá, ” Kỳ Yến cười híp mắt, “Có khả năng là thầy Trần không biết tôi có một thói quen không tốt lắm.”

Trần Gia Dương cảm thấy người trẻ tuổi họ Kỳ này có chút quái quái, rõ ràng cậu ta thoạt nhìn ôn hòa hơn Lâm Thạc nhiều, nhưng cố tình hắn lại vô cùng kiêng kị người này.

“Tôi thích nói lý với người phân rõ phải trái, gặp được người không nói lý, tôi liền thích ỷ thế hiếp người, ” Kỳ Yến nhìn phía sau Trần Gia Dương, âm thanh mơ hồ nói, “Anh có biết trong bệnh viện, có bao nhiêu xúi quẩy, oán khí, bệnh khí còn có tử khí không? Chúng nó thích nhất chính là những người trên tay dính máu người khác, bởi vì người như vậy đối với chúng phá lệ có lực hấp dẫn.”

Trần Gia Dương bị giọng điệu Kỳ Yến dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước, vừa lúc đó, đèn trên đỉnh đầu hắn lóe lên vài cái, sau đó xẹt một tiếng tắt đi. Trán Trần Gia Dương toát ra mồ hôi, quay đầu nhìn lại phía sau, bỗng nhiên cảm thấy trên hành lang này âm trầm, không có chút không khí sôi động nào!

“A!” Không biết người bệnh trong phòng bệnh nào phát ra một tiếng kêu rên, hắn sợ tới mức run rẩy.

“A, đèn hỏng rồi, ” Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn trần nhà, cười nói với Trần Gia Dương, “Trần tiên sinh không cần sợ hãi.”

Trần Gia Dương cười lạnh: “Tôi không có gì để sợ hãi.”

“Hy vọng chốc nữa anh còn có thể giữ được tâm tính tốt như vậy.” Nói xong, cậu lấy điện thoại di động ra, gửi một cái tin nhắn.

Hai giờ sau, trên internet đột nhiên xuất hiện một tin tức nghe rợn cả người, phó giáo sư đại học nổi danh nào đó sau khi ngoại tình bị vợ phát hiện, ngày hôm sau vợ cũng bởi vì bị thương nghiêm trọng được phòng quản lý tiểu khu đưa đến bệnh viện, nhưng mà vị phó giáo sư này vào lúc vợ đang cấp cứu, lại có tâm tình vô cùng tốt giảng bài cho học sinh trên lớp, mười phần hài hước tương tác với học sinh. Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, có người phát hiện hắn với nữ sinh nào đó thật không rõ ràng, còn chụp được ảnh.

Hết chương 89

Bách Hạc: ánh trăng hôm nay rất đẹp.

Tiền Tiền: à.

Bách Hạc: sao nói đây là cách thổ lộ uyển chuyển mà?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện