Trước mặt còn Grita đang không ngừng tìm đề tài, kế hoạch chuồn lẹ của Lucia không có khả năng thành công lớn.
Không đợi Lucia mở miệng, Alvis đứng ở bên cạnh hai người trực tiếp dùng gương mặt tươi cười xấu xa của y cắt ngang Grita thao thao bất tuyệt, “Ngươi nói đủ chưa?” Giọng mềm nhẹ, nhưng ánh mắt lại ngầm có ý cảnh cáo.
Grita nghe Alvis nói, sắc mặt hơi khó coi, môi rung rung hai lần, cuối cùng không nói ra cái gì, chỉ dùng đôi mắt nhỏ lã chã chực khóc nhìn Lucia, hy vọng cậu có thể làm chủ cho mình.
Lucia không được tự nhiên đánh mắt sang chỗ khác, việc cậu không chịu được nhất chính là thấy con gái rơi nước mắt. Nghiêng đầu nhìn Alvis, hy vọng y có thể nghĩ ra cách.
“Ta đói bụng.” Đột nhiên một giọng nam hơi khàn khàn vang lên tai bên trái, thổi hơi nóng ẩm ướt vào trong tai Lucia, vành tai mẫn cảm lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy biến thành màu hồng nhạt chọc người thèm nhỏ dãi.
Lucia bị động tác bất ngờ của Alvis dọa đến, cậu phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với y. Ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn Alvis vẫn đang nghi hoặc đứng tại chỗ, làm một trạch nam của thế kỷ hai mươi mốt, thật sự không thể trách cậu suy nghĩ nhiều a.
“Sao vậy?” Alvis nghiêng đầu nghi hoặc hỏi, ánh mắt trong veo kia khiến Lucia cảm thấy tư tưởng của mình thật đáng khinh.
“Không có gì.” Trong một quyển ngôn tình thẳng tắp này, cậu cư nhiên lại hoài nghi Alvis coi trọng cậu, quả nhiên cậu đã quá tự kỷ rồi.
Alvis nhìn dáng vẻ âm thầm ảo não rối rắm của Lucia, cảm thấy buồn cười. Đối với Lucia, y vốn tính toán dùng nước ấm nấu ếch, cho nên hành động ngày hôm nay đã đủ rồi.
“Nếu không có cái gì, chúng ta mau đi đến chỗ lấy đồ ăn đi, ta đói bụng.” Alvis nói rồi đến gần Lucia.
Lucia vỗ nhẹ cánh tay Alvis, ném ánh mắt về phía sau y, ý bảo còn có một người ở đây đấy.
Grita ở phía sau Alvis, nghe đoạn đối thoại của hai người, mặt phát xanh đứng tại chỗ, nước mắt trong mắt đã sớm biến đâu không thấy, thay vào đó là tức giận cùng không thể tin.
Alvis ngay cả đầu cũng không quay lại, trực tiếp kéo Lucia đến chỗ đặt thức ăn cùng đồ uống ở trong Đại Sảnh, thấp giọng nói: “Không cần để ý đến nàng ta, sau này ngươi cũng nên cách xa nàng ta một chút.” Sợ Lucia không nghe theo y, y còn bổ sung thêm: “Nàng ta có tâm tư không thuần, còn thích tự cho mình là thông minh. Ngươi không cách xa nàng, đến khi bị nàng quấn lên, lúc đó mới biết tự chuốc lấy khổ.”
Lucia nghĩ nếu đêm nay không có Alvis, phỏng chừng cậu thật sự không có cách nào thoát thân, vì thế, cậu rất nghe lời gật gật đầu, cam đoan: “Ừ, ta đã biết.”
Hai người đều chưa ăn tối liền tới dạ tiệc, lúc trước vẫn hàn huyên với mọi người, giờ này bị Alvis vừa nói tới, Lucia cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Bữa tiệc đã tiến hành hơn một tiếng, mọi người đều đã đạt được phần lớn mục đích, cho nên bây giờ, họ đều tụ tập tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ, hoặc là hưởng thụ mỹ thực, hoặc là ngồi nghỉ ngơi. Lucia và Alvis cũng tìm một góc kín ngồi ăn, Jocelyn cùng Sandy đã cự tuyệt ý tốt để họ đi ăn của Lucia, vẫn tận chức tận trách đứng ở chỗ cách đó không xa, luôn chú ý an toàn của cậu.
Ngược lại, Alvis lại chẳng có cảm giác gì với Jocelyn cùng Sandy. Lúc này, y đang bận quét trứng cá muối và mứt quả lên trên bánh mì còn tỏa hương nóng, sau đó cho vào giữa bánh mì thịt hun khói cùng một ít rau dưa. Sau khi làm xong, y như hiến vật quý bưng mâm đưa cho Lucia, “Nếm thử đi.”
Ánh mắt lóe sáng khác thường của Alvis khiến Lucia không tự giác nhận mâm, cầm lấy miếng sandwich mà Alvis tự tay làm, cắn một ngụm, cảm nhận hương vị truyền đến đầu lưỡi, Lucia bí mật nhíu mày lại, thấy vẻ mặt đầy mong chờ của Alvis, cậu nhanh chóng nuốt miếng bánh xuống bụng, cười mở miệng khen: “Rất ngon, cảm ơn ngươi.”
Alvis nhìn chằm chằm vào Lucia, làm sao có thể không nhìn ra được cậu đang miễn cưỡng. Ánh mắt chuyển về cái sandwich mới chỉ cắn một ngụm nhỏ thì đã bị đặt trở lại trên đĩa, nhìn qua rất ngon mà.
“Thật sự ngon hả? Đây là lần đầu ta làm, ta cũng nếm thử.” Nói xong liền cầm miếng sandwich trên đĩa lên, cố ý cắn một ngụm vào chỗ Lucia vừa mới cắn qua.
Lucia còn đang âm thầm thấy may mắn vì mình rốt cuộc không cần tiếp tục ăn cái sandwich kia, vì thế cậu đã không chú ý tới động tác nhỏ của Alvis.
Hình như không có chỗ nào không ổn a, xem ra bên trong có thứ gì đó mà Lucia không thích ăn. Lần đầu tiên tự tay làm một món cho người khác ăn mà đã thất bại, Alvis không khỏi cảm thấy uể oải, nhưng vừa nghĩ khi nãy mình coi như đã gián tiếp hôn môi với Lucia, y lại cười cười bỉ ổi, nói với cậu: “Hương vị quả nhiên rất ngon.”
“Ăn ngon thì ngươi hãy ăn nhiều thêm một chút.” Lucia cong khóe môi trả lời, đồng thời khẩn cấp nhét cái mâm còn trên tay mình vào tay Alvis.
Nhìn ra ý đồ của Lucia, ý cười trong mắt Alvis đã sắp tràn ra ngoài, người đẹp Lucia sao có thể đáng yêu như vậy được cơ chứ, Alvis đem tâm tình vui sướng sủng nịch đầy mặt ăn hết toàn bộ số sandwich còn lại.
Mãi cho đến khi cái bánh sandwich cá ngừ cuối cùng đã được Alvis tiêu diệt, Lucia mới thở ra nhẹ nhõm một hơi. Nếu hỏi cậu thích ăn món gì nhất, Lucia có khả năng do dự thật lâu, nhưng nếu hỏi cậu ghét ăn cái gì nhất, cậu tuyệt đối không cần nghĩ ngợi nói là cá ngừ, ngoài ra không còn gì khác.
Hơn mười phút sau, Đại Sảnh bữa tiệc vang lên tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng. Mọi người đều dừng mọi việc lại, cùng hướng về phía bàn trước Đại Sảnh, phu nhân Lisa dưới tầm mắt chú ý của mọi người đi tới, mặt tươi cười cao giọng nói: “Thời gian khiêu vũ đã tới, hy vọng các vị tiên sinh, nữ sĩ tôn quý có thể có một đêm khoái trá.”
Nói xong bà đi về phía Bá Tước Quinel đang chờ ở dưới đài, hai người dẫn đầu khiêu vũ trước Đại Sảnh.
Người khác thấy thể cũng lần lượt đi mời vị tiểu thư phu nhân hợp mắt cùng nhảy một khúc. Grita cười cười từ chối vài thanh niên anh tuấn, sau đó xách váy đi về phía Alvis cùng Lucia.
Lucia và Alvis trốn ở góc phòng, Jocelyn cùng Sandy che ở trước mặt hai người, ngăn cản một số thiếu nữ quý tộc có ý mời hai người kia khiêu vũ.
Nhìn nam nam nữ nữ ôm nhau nhảy trong Đại Sảnh, Lucia không khỏi thấy buồn, bao giờ thì cậu mới có thể chân chính thông đồng được một em gái mềm mại đây. Hai đời cộng lại, cậu đã sắp bốn mươi tuổi rồi, đã trở thành một ông bác, vậy mà đến tận bây giờ cậu vẫn là một xử nam, nói ra ngay cả chính cậu cũng cảm thấy ngượng nữa là.
Alvis nhận thấy cảm xúc đột nhiên hơi suy sụp của Lucia, nhìn theo tầm mắt của cậu, chẳng lẽ Lucia cũng muốn khiêu vũ? Alvis nháy mắt suy xét khả năng Lucia đáp ứng lời mời khiêu vũ của y.
Nhưng không đợi Alvis tự hỏi ra kết quả, một giọng chói tai đã vang lên.
“Lucia, sao ngươi lại trốn ở chỗ này? Không đi khiêu vũ sao?” Không đợi Lucia đáp lời, ả đã nghiêng đầu chớp mắt, một tay kéo váy lên, một tay thò đến trước mặt cậu, ra vẻ hoạt bát nói: “Không biết ta có thể có vinh hạnh nhảy một khúc với vị tiên sinh xuất sắc này không?”
Lúc này, ánh mắt Alvis nhìn về phía Grita đặc biệt âm trầm, y biết cô em gái này không nên thân, nhưng lại không nghĩ tới ả cư nhiên dám không xem cảnh cáo trong mắt y ra gì.
Ở đại lục Io có một quy định, đó là đàn ông không thể cự tuyệt lời mời khiêu vũ của phụ nữ, không thì người đàn ông này sẽ bị người ta cho rằng là người không có phong độ.
Vì thế, Lucia đâm lao thì phải theo lao thôi. Có điều, Grita rõ ràng có diện mạo ôn nhu đoan trang, cộng thêm cách diễn xuất thành Bạch Liên Hoa, hiện giờ cư nhiên còn giả đáng yêu, nhìn vào thật sự khiến cậu đau răng a, đầu óc của cô gái này thật sự không phải bị chập mạch đấy chứ? Hơn nữa, làm sao cô ta có thể đến trước mặt cậu được, Lucia nhìn về phía Jocelyn và Sandy.
Jocelyn và Sandy nhận lấy ánh mắt khiển trách của Thánh Tử đại nhân, nhất thời cảm thấy mình thật vô dụng, cư nhiên bị thị nữ của công chúa Grita quấn lấy, khiến công chúa có thể đi qua, nghĩ đến đây, hai người không khỏi thấy xấu hổ đầy mặt.
Lucia dọc theo tầm mắt của Jocelyn nhìn qua, trong nháy mắt đã hiểu rõ. Cmn, cô công chúa kỳ ba này rốt cuộc tìm được ở chỗ nào hai thị nữ bộ dạng thô kệch cao lớn cùng gương mặt…bình thường như thế.
Vỗ vỗ bả vai Alvis, khóe môi Lucia nhếch thành một cái tươi cười ôn hòa như gió xuân, tiến lên một bước, đặt một tay ra sau lưng, hơi hơi khom người lại về phía Grita, một tay vươn ra làm động tác mời, cả người đều mang theo ưu nhã ung dung chỉ có riêng ở quý tộc.
Theo động tác khom lưng, mông Lucia tự nhiên cũng hơi hơi nâng lên, Alvis nhìn chăm chú ở phía sau cậu, ánh mắt liền trở nên u ám. Áo choàng của Lucia vốn vừa khít người, giờ phút này càng hiện rõ đường cong tròn trịa căng đầy trên mông cậu, Alvis nhìn nhìn, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc.
Grita nhẹ nhàng đặt cái tay nhỏ nhắn nhu nhược không xương vào bàn tay to trắng nõn thon dài của Lucia. Hai người nắm tay nhau đi đến giữa Đại Sảnh, đồng thời giúp Alvis đứng tại chỗ tỉnh giấc sau cảnh đẹp, y ảo não nhìn chằm chằm về phía hai người đang khiêu vũ kia.
Alvis nhìn ả ta còn đặt tay lên thắt lưng của Lucia, còn lại gần nói chuyện như vậy, y tức đến mức không thở nỗi, nhưng lại không thể xông lên, chỉ có thể buồn bực cầm chén rượu hung hăng uống một ngụm lớn.
Sau một hồi tự bình phục, y lại tươi cười bỉ ổi đầy mặt, trong lòng bắt đầu tính toán xem nên dạy dỗ con ả không biết nghe lời kia như thế nào.
Lucia hư hư thực thực ôm Grita, không yên lòng khiêu vũ. Bởi vì cô công chúa này rất không thành thật, khiến cậu thường phải phân tâm kéo dài khoảng cách với người đòi nhào vào trong lòng cậu kia.
Còn về phần người ta đang nói cái gì, Lucia tỏ vẻ cậu hoàn toàn không chú ý đến, cậu chỉ đang hận cái điệu nhảy chết tiệt này sao lâu kết thúc như vậy, để cậu còn có thể trở về nằm trên cái giường ngủ rộng lớn thoải mái của cậu chứ.
Coi toàn bộ nụ cười ôn hòa cùng lễ nghĩa cấp bậc của Lucia thành đèn xanh, Grita không nhìn ra cậu đang thất thần, còn tưởng rằng cậu là người tương đối ít nói, hay thẹn thùng mà thôi. Ngẫm lại đàn ông như vậy rất đáng yêu, ngẩng đầu lên nhìn cái cằm duyên dáng cùng gương mặt tinh xảo của Lucia, trên mặt Grita không khỏi nổi lên một tầng đỏ ửng, người đàn ông đẹp trai như vậy nhất định là nam chính của ả trong thế giới này, sau này cậu nhất định sẽ yêu ả không kiềm chế được, trừ ả ra thì không còn muốn ai nữa. Chờ ả trở thành nữ hoàng của Xigal, ả nhất định sẽ lưu lại vị trí hoàng phu cho cậu.
(Editor: Không thể không nói một câu, cô em này có bệnh ảo tưởng sức mạnh.)
Không đợi Lucia mở miệng, Alvis đứng ở bên cạnh hai người trực tiếp dùng gương mặt tươi cười xấu xa của y cắt ngang Grita thao thao bất tuyệt, “Ngươi nói đủ chưa?” Giọng mềm nhẹ, nhưng ánh mắt lại ngầm có ý cảnh cáo.
Grita nghe Alvis nói, sắc mặt hơi khó coi, môi rung rung hai lần, cuối cùng không nói ra cái gì, chỉ dùng đôi mắt nhỏ lã chã chực khóc nhìn Lucia, hy vọng cậu có thể làm chủ cho mình.
Lucia không được tự nhiên đánh mắt sang chỗ khác, việc cậu không chịu được nhất chính là thấy con gái rơi nước mắt. Nghiêng đầu nhìn Alvis, hy vọng y có thể nghĩ ra cách.
“Ta đói bụng.” Đột nhiên một giọng nam hơi khàn khàn vang lên tai bên trái, thổi hơi nóng ẩm ướt vào trong tai Lucia, vành tai mẫn cảm lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy biến thành màu hồng nhạt chọc người thèm nhỏ dãi.
Lucia bị động tác bất ngờ của Alvis dọa đến, cậu phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với y. Ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn Alvis vẫn đang nghi hoặc đứng tại chỗ, làm một trạch nam của thế kỷ hai mươi mốt, thật sự không thể trách cậu suy nghĩ nhiều a.
“Sao vậy?” Alvis nghiêng đầu nghi hoặc hỏi, ánh mắt trong veo kia khiến Lucia cảm thấy tư tưởng của mình thật đáng khinh.
“Không có gì.” Trong một quyển ngôn tình thẳng tắp này, cậu cư nhiên lại hoài nghi Alvis coi trọng cậu, quả nhiên cậu đã quá tự kỷ rồi.
Alvis nhìn dáng vẻ âm thầm ảo não rối rắm của Lucia, cảm thấy buồn cười. Đối với Lucia, y vốn tính toán dùng nước ấm nấu ếch, cho nên hành động ngày hôm nay đã đủ rồi.
“Nếu không có cái gì, chúng ta mau đi đến chỗ lấy đồ ăn đi, ta đói bụng.” Alvis nói rồi đến gần Lucia.
Lucia vỗ nhẹ cánh tay Alvis, ném ánh mắt về phía sau y, ý bảo còn có một người ở đây đấy.
Grita ở phía sau Alvis, nghe đoạn đối thoại của hai người, mặt phát xanh đứng tại chỗ, nước mắt trong mắt đã sớm biến đâu không thấy, thay vào đó là tức giận cùng không thể tin.
Alvis ngay cả đầu cũng không quay lại, trực tiếp kéo Lucia đến chỗ đặt thức ăn cùng đồ uống ở trong Đại Sảnh, thấp giọng nói: “Không cần để ý đến nàng ta, sau này ngươi cũng nên cách xa nàng ta một chút.” Sợ Lucia không nghe theo y, y còn bổ sung thêm: “Nàng ta có tâm tư không thuần, còn thích tự cho mình là thông minh. Ngươi không cách xa nàng, đến khi bị nàng quấn lên, lúc đó mới biết tự chuốc lấy khổ.”
Lucia nghĩ nếu đêm nay không có Alvis, phỏng chừng cậu thật sự không có cách nào thoát thân, vì thế, cậu rất nghe lời gật gật đầu, cam đoan: “Ừ, ta đã biết.”
Hai người đều chưa ăn tối liền tới dạ tiệc, lúc trước vẫn hàn huyên với mọi người, giờ này bị Alvis vừa nói tới, Lucia cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Bữa tiệc đã tiến hành hơn một tiếng, mọi người đều đã đạt được phần lớn mục đích, cho nên bây giờ, họ đều tụ tập tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ, hoặc là hưởng thụ mỹ thực, hoặc là ngồi nghỉ ngơi. Lucia và Alvis cũng tìm một góc kín ngồi ăn, Jocelyn cùng Sandy đã cự tuyệt ý tốt để họ đi ăn của Lucia, vẫn tận chức tận trách đứng ở chỗ cách đó không xa, luôn chú ý an toàn của cậu.
Ngược lại, Alvis lại chẳng có cảm giác gì với Jocelyn cùng Sandy. Lúc này, y đang bận quét trứng cá muối và mứt quả lên trên bánh mì còn tỏa hương nóng, sau đó cho vào giữa bánh mì thịt hun khói cùng một ít rau dưa. Sau khi làm xong, y như hiến vật quý bưng mâm đưa cho Lucia, “Nếm thử đi.”
Ánh mắt lóe sáng khác thường của Alvis khiến Lucia không tự giác nhận mâm, cầm lấy miếng sandwich mà Alvis tự tay làm, cắn một ngụm, cảm nhận hương vị truyền đến đầu lưỡi, Lucia bí mật nhíu mày lại, thấy vẻ mặt đầy mong chờ của Alvis, cậu nhanh chóng nuốt miếng bánh xuống bụng, cười mở miệng khen: “Rất ngon, cảm ơn ngươi.”
Alvis nhìn chằm chằm vào Lucia, làm sao có thể không nhìn ra được cậu đang miễn cưỡng. Ánh mắt chuyển về cái sandwich mới chỉ cắn một ngụm nhỏ thì đã bị đặt trở lại trên đĩa, nhìn qua rất ngon mà.
“Thật sự ngon hả? Đây là lần đầu ta làm, ta cũng nếm thử.” Nói xong liền cầm miếng sandwich trên đĩa lên, cố ý cắn một ngụm vào chỗ Lucia vừa mới cắn qua.
Lucia còn đang âm thầm thấy may mắn vì mình rốt cuộc không cần tiếp tục ăn cái sandwich kia, vì thế cậu đã không chú ý tới động tác nhỏ của Alvis.
Hình như không có chỗ nào không ổn a, xem ra bên trong có thứ gì đó mà Lucia không thích ăn. Lần đầu tiên tự tay làm một món cho người khác ăn mà đã thất bại, Alvis không khỏi cảm thấy uể oải, nhưng vừa nghĩ khi nãy mình coi như đã gián tiếp hôn môi với Lucia, y lại cười cười bỉ ổi, nói với cậu: “Hương vị quả nhiên rất ngon.”
“Ăn ngon thì ngươi hãy ăn nhiều thêm một chút.” Lucia cong khóe môi trả lời, đồng thời khẩn cấp nhét cái mâm còn trên tay mình vào tay Alvis.
Nhìn ra ý đồ của Lucia, ý cười trong mắt Alvis đã sắp tràn ra ngoài, người đẹp Lucia sao có thể đáng yêu như vậy được cơ chứ, Alvis đem tâm tình vui sướng sủng nịch đầy mặt ăn hết toàn bộ số sandwich còn lại.
Mãi cho đến khi cái bánh sandwich cá ngừ cuối cùng đã được Alvis tiêu diệt, Lucia mới thở ra nhẹ nhõm một hơi. Nếu hỏi cậu thích ăn món gì nhất, Lucia có khả năng do dự thật lâu, nhưng nếu hỏi cậu ghét ăn cái gì nhất, cậu tuyệt đối không cần nghĩ ngợi nói là cá ngừ, ngoài ra không còn gì khác.
Hơn mười phút sau, Đại Sảnh bữa tiệc vang lên tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng. Mọi người đều dừng mọi việc lại, cùng hướng về phía bàn trước Đại Sảnh, phu nhân Lisa dưới tầm mắt chú ý của mọi người đi tới, mặt tươi cười cao giọng nói: “Thời gian khiêu vũ đã tới, hy vọng các vị tiên sinh, nữ sĩ tôn quý có thể có một đêm khoái trá.”
Nói xong bà đi về phía Bá Tước Quinel đang chờ ở dưới đài, hai người dẫn đầu khiêu vũ trước Đại Sảnh.
Người khác thấy thể cũng lần lượt đi mời vị tiểu thư phu nhân hợp mắt cùng nhảy một khúc. Grita cười cười từ chối vài thanh niên anh tuấn, sau đó xách váy đi về phía Alvis cùng Lucia.
Lucia và Alvis trốn ở góc phòng, Jocelyn cùng Sandy che ở trước mặt hai người, ngăn cản một số thiếu nữ quý tộc có ý mời hai người kia khiêu vũ.
Nhìn nam nam nữ nữ ôm nhau nhảy trong Đại Sảnh, Lucia không khỏi thấy buồn, bao giờ thì cậu mới có thể chân chính thông đồng được một em gái mềm mại đây. Hai đời cộng lại, cậu đã sắp bốn mươi tuổi rồi, đã trở thành một ông bác, vậy mà đến tận bây giờ cậu vẫn là một xử nam, nói ra ngay cả chính cậu cũng cảm thấy ngượng nữa là.
Alvis nhận thấy cảm xúc đột nhiên hơi suy sụp của Lucia, nhìn theo tầm mắt của cậu, chẳng lẽ Lucia cũng muốn khiêu vũ? Alvis nháy mắt suy xét khả năng Lucia đáp ứng lời mời khiêu vũ của y.
Nhưng không đợi Alvis tự hỏi ra kết quả, một giọng chói tai đã vang lên.
“Lucia, sao ngươi lại trốn ở chỗ này? Không đi khiêu vũ sao?” Không đợi Lucia đáp lời, ả đã nghiêng đầu chớp mắt, một tay kéo váy lên, một tay thò đến trước mặt cậu, ra vẻ hoạt bát nói: “Không biết ta có thể có vinh hạnh nhảy một khúc với vị tiên sinh xuất sắc này không?”
Lúc này, ánh mắt Alvis nhìn về phía Grita đặc biệt âm trầm, y biết cô em gái này không nên thân, nhưng lại không nghĩ tới ả cư nhiên dám không xem cảnh cáo trong mắt y ra gì.
Ở đại lục Io có một quy định, đó là đàn ông không thể cự tuyệt lời mời khiêu vũ của phụ nữ, không thì người đàn ông này sẽ bị người ta cho rằng là người không có phong độ.
Vì thế, Lucia đâm lao thì phải theo lao thôi. Có điều, Grita rõ ràng có diện mạo ôn nhu đoan trang, cộng thêm cách diễn xuất thành Bạch Liên Hoa, hiện giờ cư nhiên còn giả đáng yêu, nhìn vào thật sự khiến cậu đau răng a, đầu óc của cô gái này thật sự không phải bị chập mạch đấy chứ? Hơn nữa, làm sao cô ta có thể đến trước mặt cậu được, Lucia nhìn về phía Jocelyn và Sandy.
Jocelyn và Sandy nhận lấy ánh mắt khiển trách của Thánh Tử đại nhân, nhất thời cảm thấy mình thật vô dụng, cư nhiên bị thị nữ của công chúa Grita quấn lấy, khiến công chúa có thể đi qua, nghĩ đến đây, hai người không khỏi thấy xấu hổ đầy mặt.
Lucia dọc theo tầm mắt của Jocelyn nhìn qua, trong nháy mắt đã hiểu rõ. Cmn, cô công chúa kỳ ba này rốt cuộc tìm được ở chỗ nào hai thị nữ bộ dạng thô kệch cao lớn cùng gương mặt…bình thường như thế.
Vỗ vỗ bả vai Alvis, khóe môi Lucia nhếch thành một cái tươi cười ôn hòa như gió xuân, tiến lên một bước, đặt một tay ra sau lưng, hơi hơi khom người lại về phía Grita, một tay vươn ra làm động tác mời, cả người đều mang theo ưu nhã ung dung chỉ có riêng ở quý tộc.
Theo động tác khom lưng, mông Lucia tự nhiên cũng hơi hơi nâng lên, Alvis nhìn chăm chú ở phía sau cậu, ánh mắt liền trở nên u ám. Áo choàng của Lucia vốn vừa khít người, giờ phút này càng hiện rõ đường cong tròn trịa căng đầy trên mông cậu, Alvis nhìn nhìn, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc.
Grita nhẹ nhàng đặt cái tay nhỏ nhắn nhu nhược không xương vào bàn tay to trắng nõn thon dài của Lucia. Hai người nắm tay nhau đi đến giữa Đại Sảnh, đồng thời giúp Alvis đứng tại chỗ tỉnh giấc sau cảnh đẹp, y ảo não nhìn chằm chằm về phía hai người đang khiêu vũ kia.
Alvis nhìn ả ta còn đặt tay lên thắt lưng của Lucia, còn lại gần nói chuyện như vậy, y tức đến mức không thở nỗi, nhưng lại không thể xông lên, chỉ có thể buồn bực cầm chén rượu hung hăng uống một ngụm lớn.
Sau một hồi tự bình phục, y lại tươi cười bỉ ổi đầy mặt, trong lòng bắt đầu tính toán xem nên dạy dỗ con ả không biết nghe lời kia như thế nào.
Lucia hư hư thực thực ôm Grita, không yên lòng khiêu vũ. Bởi vì cô công chúa này rất không thành thật, khiến cậu thường phải phân tâm kéo dài khoảng cách với người đòi nhào vào trong lòng cậu kia.
Còn về phần người ta đang nói cái gì, Lucia tỏ vẻ cậu hoàn toàn không chú ý đến, cậu chỉ đang hận cái điệu nhảy chết tiệt này sao lâu kết thúc như vậy, để cậu còn có thể trở về nằm trên cái giường ngủ rộng lớn thoải mái của cậu chứ.
Coi toàn bộ nụ cười ôn hòa cùng lễ nghĩa cấp bậc của Lucia thành đèn xanh, Grita không nhìn ra cậu đang thất thần, còn tưởng rằng cậu là người tương đối ít nói, hay thẹn thùng mà thôi. Ngẫm lại đàn ông như vậy rất đáng yêu, ngẩng đầu lên nhìn cái cằm duyên dáng cùng gương mặt tinh xảo của Lucia, trên mặt Grita không khỏi nổi lên một tầng đỏ ửng, người đàn ông đẹp trai như vậy nhất định là nam chính của ả trong thế giới này, sau này cậu nhất định sẽ yêu ả không kiềm chế được, trừ ả ra thì không còn muốn ai nữa. Chờ ả trở thành nữ hoàng của Xigal, ả nhất định sẽ lưu lại vị trí hoàng phu cho cậu.
(Editor: Không thể không nói một câu, cô em này có bệnh ảo tưởng sức mạnh.)
Danh sách chương