Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit + Beta: April

Sau đầu xuân, Lễ Bộ trình lên công văn khảo sát chi tiết về vấn đề khoa cử trước án (bàn dài) của Tạ Nguyên Gia, Tạ Nguyên Gia sau khi xem xong liền quay đầu hỏi Phó Cảnh Hồng, "Hoàng thúc, Hà đại nhân thuộc Lễ Bộ muốn hỏi về vấn đề tổ chức ân khoa năm nay."

"Ân khoa?" Phó Cảnh Hồng đang vùi đầu trong tấu chương liền ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đương nhiên phải mở, Tiên đế bệnh nặng suốt ba năm, kéo theo trì hoãn ba năm khảo thí, đây chính là lúc để nạp thêm người mới."

Tạ Nguyên Gia cầm bút chu sa, viết một chữ "Chuẩn" thật lớn phía dưới tấu chương của Hà đại nhân, rồi nhẹ nhàng đặt sang một bên.

Tuy nói đã Lập xuân [1], nhưng tiết trời còn lạnh hơn so với đầu năm, rét tháng ba cứ ùn ùn kéo đến, Tạ Nguyên Gia không may cảm nhiễm phong hàn, lâu lâu lại hắt xì vài cái, Phó Cảnh Hồng vốn dĩ không cho phép y xuống giường phê duyệt tấu chương, nhưng y lại thấy bản thân cũng chỉ bị cảm cúm bình thường, nghỉ ngơi mấy ngày là được, không cần phải cẩn thận như vậy.

[1] - Lập xuân: là một trong số 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày lập xuân được coi là ngày bắt đầu mùa xuân. Bắt đầu từ 4 - 5 tháng 2 (dương lịch) và kết thúc vào 17 - 18 tháng 2.

Lại nói tiếp, từ đầu năm đến nay, trên bàn đã chất đầy một đống lớn tấu chương, trong thời gian nghỉ Tết mười lăm ngày không phải không có chuyện cần trình báo, y cũng muốn thay Phó Cảnh Hồng gánh vác một phần trách nhiệm.

"Hoàng Thượng tới giờ uống thuốc rồi." Lam Khấu bưng chén thuốc tiến vào, đặt nhẹ chén thuốc lên trên bàn, thúc giục nói: "Hoàng Thượng mau uống đi, nô tỳ đã nấu mất hai canh giờ đấy."

Chén thuốc đen ngòm tỏa ra mùi vị khó chịu khiến người ta hít thở không thông, Tạ Nguyên Gia mắt cá chết trừng chén thuốc, trong lòng vô cùng khát khao bản thân bây giờ vẫn còn đang ở xã hội hiện đại, bị cảm cũng không có gì nghiêm trọng, thông thường chỉ cần uống nước nghỉ ngơi là tự khỏi, nếu vẫn còn chưa khỏi thì uống thêm thuốc chống viêm Ibuprofen [2]. Nhưng đây là cổ đại, cho dù y có nói mình không sao, thì Ngự y cũng sẽ không nghe theo lời y, một mực làm theo quy định kê cả đống thuốc.

[2] - Ibuprofen: có tác dụng chính là chống viêm, hạ sốt, giảm đau và chống ngưng kết tiểu cầu.

Nhìn vẻ mặt của y liền biết y đang nghĩ cái gì, Lam Khấu nhấp môi cười khẽ, "Hoàng Thượng, người ta thường nói thuốc đắng dã tật, uống rồi bệnh mới mau khỏi."

Không hề nhá!

Tạ Nguyên Gia kịch liệt bài xích, loại thuốc này y đã uống liên tục 3 ngày, bệnh cảm chả thấy hết, còn không bằng việc uống thêm nhiều nước.

Thấy y không chịu phối hợp, Phó Cảnh Hồng đang bận rộn buộc phải ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: "Hoàng Thượng nghe lời đi, sinh bệnh phải uống thuốc, không thể tùy hứng."


"Trẫm đã khá hơn nhiều rồi, thật sự không cần uống thuốc nữa." Tạ Nguyên Gia kiên quyết cự tuyệt.

Ánh mắt sắc bén của Phó Cảnh Hồng nhìn chằm chằm y, hình như có chút ý cảnh cáo.

Nhưng Tạ Nguyên Gia bây giờ đã không còn là Tạ Nguyên Gia trước kia nữa, y biết Phó Cảnh Hồng sẽ cho phép y quậy nháo ở một mức độ nhất định, thậm chí điểm mấu chốt của hắn đang không ngừng âm thầm mở rộng, có người nuông chiều khiến Tạ Nguyên Gia cũng to gan hơn, thỉnh thoảng sẽ đối nghịch với hắn, vẫn luôn thử thách giới hạn của việc dẫm lên ranh giới.

Phó Cảnh Hồng đương nhiên biết tâm tư nhỏ bé của y, hắn cũng không thật sự nổi giận, Nguyên Gia không chịu uống thuốc, chẳng lẽ hắn lại đánh y một trận sao? "Nếu Hoàng Thượng ngoan ngoãn uống thuốc, sữa dê hôm nay có thể miễn một ngày." Phó Cảnh Hồng ra vẻ nhượng bộ.

Tạ Nguyên Gia: "......"

Rõ ràng cái nào cũng là thứ mình ghét, tại sao khuôn mặt của vai chính lại tỏ vẻ như mình chiếm tiện nghi của hắn?

Tạ Nguyên Gia vẫn không chịu đứng dậy, y biết Phó Cảnh Hồng cùng Lam Khấu đều chỉ muốn tốt cho mình, tùy tiện nháo hai cái rồi thôi, y cúi đầu bưng cái chén lớn đưa tới bên miệng, bóp mũi ngửa mặt lên trời ùng ục ùng ục uống hết.

Lam Khấu mỉm cười dịu dàng, từ trong tay áo móc ra một gói ô mai xí muội đặt lên trên bàn, "Hoàng Thượng mới vừa uống thuốc xong chắc trong miệng rất đắng, ăn chút mứt đi."

Tạ Nguyên Gia gấp không chờ nổi nhét một viên vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt vừa đúng lúc trung hòa vị chua đắng trong thuốc.

Thấy Tạ Nguyên Gia đã uống thuốc xong, Lam Khấu yên lặng bưng mâm lui ra ngoài. Tạ Nguyên Gia không cẩn thận lại hắt xì mấy cái, tự hiểu cơn cảm cúm lần này cũng thật là dài, đã bốn năm ngày vẫn chưa thấy khỏe.

"Nghỉ ngơi đi." Giọng nói của Phó Cảnh Hồng từ bên cạnh truyền đến, mang theo cường thế không không cho phép từ chối.

Tạ Nguyên Gia nhìn mấy cuốn tấu chương trên bàn đã được mình xử lý xong, nghĩ tốt xấu gì cũng giúp được một phần, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, "Vậy trẫm đi trước một bước, Hoàng thúc cứ tiếp tục công việc."

Phó Cảnh Hồng lúc làm việc rất là nghiêm túc, kể cả Tạ Nguyên Gia cũng không thể làm hắn phân tâm, nghe vậy liền xua tay, tỏ vẻ bản thân đã biết.

Tạ Nguyên Gia không dám quấy rầy hắn, rón rén ra khỏi thư phòng, bên ngoài phòng rất lạnh, cũng may hôm nay có mặt trời, y nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn lên trời một lúc, cảm thấy cơn nghẹt mũi của mình đã khá hơn rất nhiều.


Mục Chiến trầm mặc đi theo phía sau y cách một khoảng không xa, từ khi bị đẩy đến chỗ của Tạ Nguyên Gia, hắn vẫn luôn tận chức tận trách đi theo, chưa từng cách nhau quá một thước.

Tạ Nguyên Gia quay đầu, đúng lúc nhìn thấy hắn đang cúi đầu nhìn tuyết đọng trên mặt đất, khuôn mặt vô cảm không biết đang suy tư cái gì, không khỏi tò mò hỏi: "Mục thị vệ, ngươi suy nghĩ gì vậy?"

Mục Chiến đang ngẩn người, đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Tạ Nguyên Gia, vội ngẩng đầu lên hành lễ: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ cái gì cũng không nghĩ."

Tạ Nguyên Gia nhìn dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn của hắn, nhịn không được bật cười, "Theo trẫm lâu như vậy, ngươi vẫn rất nghiêm túc."

"Làm việc ở bên cạnh Hoàng Thượng, đây là điều hiển nhiên."

Đây chính là điểm thú vị của Mục Chiến.

"Hoàng Thượng, Vương gia nói, bên ngoài gió lớn, thân thể người còn chưa khỏe, nên đi về trước." Mục Chiến suy nghĩ một hồi, rồi nói ra câu này, bên ngoài quá lạnh, Hoàng Thượng không có nội lực hộ thân, nhất định không chịu nổi.

Tạ Nguyên Gia mới đứng ở bên ngoài có năm phút, cả người y được trang bị tầng tầng lớp lớp áo quần, còn khoác bên ngoài áo choàng lông chồn, căn bản không cảm thấy lạnh, nhưng mọi người lại cứ vô cớ cảm thấy y mỏng manh.

"Haiz." Tạ Nguyên Gia thở dài, "Trẫm đang muốn đi dạo một vòng, Hoàng cung lớn như vậy, trẫm còn chưa đi hết nữa."

Chân mày Mục Chiến hơi nhăn lại, vừa nãy Vương gia đã ám thị cho hắn, bảo hắn phải tận mắt nhìn Hoàng Thượng trở về ngủ, không ngờ Hoàng Thượng lại muốn đi long nhong, ngoài trời lạnh như vậy, lỡ đâu bệnh tình lại nặng thêm, vậy biết phải giải thích với Vương gia thế nào?

Tạ Nguyên Gia nhìn ra sự do dự bên trong hắn, đành thở dài trong lòng, "Trẫm chỉ nói vậy thôi, đi trở về nghỉ ngơi."

Biết y không muốn làm mình khó xử, Mục Chiến có chút cảm kích: "Thiệt thòi cho Hoàng Thượng."

"Trẫm có gì đâu mà thiệt thòi?" Tạ Nguyên Gia cười nói, "Mục thị vệ mới là oan ức, bị kẹp ở giữa trẫm và Hoàng thúc, khó vừa lòng đôi bên."

Khuôn mặt Mục Chiến hơi ửng đỏ, hắn không ngờ tâm tư của mình thế mà bị Hoàng Thượng nhìn thấu, thấp giọng nói: "Thuộc hạ từ xưa đến nay vốn ngu dốt, hành sự không đủ linh hoạt, khiến Hoàng Thượng chê cười."


"Ngu dốt chỗ nào chứ?" Tạ Nguyên Gia không tán đồng nói, "Mục thị vệ tuấn tú lịch sự, không thể tự coi nhẹ bản thân, trẫm cảm thấy Mục thị vệ rất thông minh."

Sống 20 năm trên đời, có lẽ chỉ có duy nhất Hoàng Thượng là người khen hắn thông minh, Mục Chiến xấu hổ trốn tránh lần hai.

Đúng lúc này, giọng nói của Phó Cảnh Hồng từ trong thư phòng không xa không gần vọng đến, "Nguyên Gia sao còn chưa đi ngủ, đứng ở bên ngoài làm cái gì?"

Tạ Nguyên Gia hoảng sợ, chợt nhớ tới Phó Cảnh Hồng đã tập võ nhiều năm nên tai thính mắt tinh, mình đứng bên ngoài nói chuyện cùng Mục Chiến, e rằng bên trong đã nghe thấy hết, vội dẫn theo Mục Chiến đi đến thiên điện [3], thầm nghĩ cũng may chưa nói cái gì đại nghịch bất đạo, bằng không hôm nay chỉ có thảm.

[3] - Thiên điện: sảnh phụ có liên quan đến sảnh chính.

Lần này Tạ Nguyên Gia bị bệnh không nặng cũng không nhẹ, tĩnh dưỡng mất mười ngày mới khỏi, chờ đến khi được Phó Cảnh Hồng cho phép ra khỏi cửa đi dạo, băng tuyết bên ngoài đã bắt đầu tan.

"Trẫm rất muốn xuất cung." Tạ Nguyên Gia đứng dưới nhánh mai, vẻ mặt u sầu nhìn bức tường màu đỏ gạch, mùa đông vốn dĩ đã nặng nề, bị nhốt ở trong cung lại càng thêm buồn, sau khi đọc xong mấy quyển thoại bản kì dị, y lại bắt đầu muốn tìm phương thức giải trí khác cho cuộc sống buồn tẻ.

Phó Cảnh Hồng đang ở trước bàn độc ẩm [4], nghe thấy y than đang chán, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thần vẫn còn có chút việc cần xử lý, đợi qua mấy ngày nữa, thần sẽ dẫn Hoàng Thượng đến sơn trang suối nước nóng giải sầu."

[4] - Độc ẩm: uống trà, uống rượu một mình.

Ánh mắt Tạ Nguyên Gia sáng lên: "Có sơn trang suối nước nóng hả?"

"Hoàng Thượng không biết ư?" Phó Cảnh Hồng khó hiểu nhìn y, "Đây là thôn trang do Hoàng thất xây dựng, mùa đông có suối nước mùa nóng hạ có thể tránh nóng, suốt năm qua vẫn luôn bận rộn, làm thần quên mất vẫn còn chỗ tốt như vậy."

"Nếu Hoàng Thượng muốn đi, đợi mấy ngày nữa thần sẽ dẫn Hoàng Thượng đi giải sầu."

Tạ Nguyên Gia không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, vội xít lại gần hỏi: "Khi nào chúng ta mới lên đường?"

Phó Cảnh Hồng sủng nịch nhìn y, vươn tay gỡ xuống cánh hoa mai vướng trên đầu y, mỉm cười nói: "Hai ngày sau."

Tạ Nguyên Gia hưng phấn, "Vậy bây giờ trẫm liền bắt đầu chuẩn bị hành lý!"

Vừa dứt lời, y liền xoay người đi về phía tẩm điện của mình, bị nhốt trong hoàng cung đã hơn hai năm, y thật sự ngộp đến phát ngất.

Nghe nói Hoàng Thượng muốn đến sơn trang suối nước nóng nghỉ dưỡng, Thiến Bích hâm mộ không thôi, ồn ào cầu xin được đi theo.

"Đó là chuyện đương nhiên." Tạ Nguyên Gia hào khí ngút trời, "Loại chuyện tốt như đi ra ngoài chơi, trẫm sao có thể quên phần của ngươi cùng Cô cô? Các ngươi muốn mang theo thứ gì? Sẵn bây giờ cùng nhau sửa soạn luôn, Hoàng thúc có nói, hai ngày sau sẽ xuất phát."


So với thói ham chơi của Thiến Bích, Lam Khấu trầm ổn hơn nhiều, nàng không xem lần xuất hành (ra ngoài) này là một cuộc du ngoạn, vẫn chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho Tạ Nguyên Gia.

Hai ngày sau ——

"Hoàng, Hoàng huynh, thần muội đi theo như vậy, Hoàng thúc sẽ không mất hứng phải không?" Vẻ mặt Thu Dương thấp thỏm đứng trước xe ngựa, vui mừng vì được ra khỏi cửa du ngoạn, nhưng cũng lo sợ Phó Cảnh Hồng sẽ nổi giận.

"Không sao hết." Tạ Nguyên Gia sờ đầu nàng, "Hoàng thúc có nói, trẫm muốn dẫn theo ai cũng được, đúng lúc có A Dao cùng đi, muội đúng lúc cũng có bạn."

Thu Dương yên tâm một chút, vui vẻ đi theo Hàn Dao leo lên chiếc xe ngựa đằng sau, còn Phó Cảnh Hồng dẫn theo Tạ Nguyên Gia ngồi lên chiếc xe ở đằng trước, Mục Chiến Lăng Sương mang theo một đám thị vệ mở đường ở phía trước.

"Hoàng thúc, chúng ta cứ vậy mà xuất cung đi chơi, trong triều không có vấn đề gì chứ?" Ngồi trên xe ngựa, Tạ Nguyên Gia chợt nhớ tới vấn đề lớn này.

Phó Cảnh Hồng thoải mái dựa vào đệm mềm trên xe ngựa, lười biếng nói: "Có Thuần Vu Nhã cùng Thiếu Viêm ở đó, sẽ không có việc gì."

Tạ Nguyên Gia ngẫm lại cũng thấy đúng, chỉ cần một mình Thuần Vu Nhã cũng đủ chấn trụ triều đình, huống chi còn có chiến thần phụ trợ, cho nên sẽ không xảy ra vấn đề gì. Vì thế, Tạ Nguyên Gia hoàn toàn thả lỏng học theo dáng vẻ của Phó Cảnh Hồng dựa vào cái đệm, tận hưởng kỳ nghỉ sắp tới một cách trọn vẹn nhất.

"Hoàng thúc, sơn trang suối nước nóng ở đâu vậy?"

Phó Cảnh Hồng cầm một khối bánh ngọt đút vô miệng của Tạ Nguyên Gia, hơi mỉm cười, nhẹ giọng đáp:

"Ở một nơi mà Hoàng Thượng rất thích."

"Lâm Châu."

------------------

Tác giả có lời muốn nói: Map sơn trang suối nước nóng đã được mở! Bảo bối Hướng Sơ sắp hoa lệ xuất hiện!

Chú thích:



Ô mai xí muội


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện