Edit + Beta: April
Từ sau khi nghe Phó Cảnh Hồng kể lại quá khứ huy hoàng của Thuần Vu Nhã, Tạ Nguyên Gia vẫn luôn cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân để không lộ ra vẻ mặt kỳ quái trước mặt Thuần Vu Nhã, cũng không phải y đã thay đổi cái nhìn về Thuần Vu Nhã, hay là sụp đổ hình tượng gì đó, y chỉ đơn giản thấy có chút tò mò.
Trong cung lúc không có chuyện nghiêm túc cần xử lý thì rất nhàm chán, thỉnh thoảng có chút chuyện để hóng cũng coi như giải sầu. Thuần Vu Nhã chưa từng lộ ra bên ngoài dáng vẻ bị tổn thương tình cảm, vẫn luôn nói cười ưu nhã thong dong, nếu không phải Phó Cảnh Hồng biết mấy chuyện này, Tạ Nguyên Gia tuyệt đối không thể tưởng tượng được hắn cũng có một thời đã qua như thế.
Có lẽ hắn vẫn đang đợi người kia quay về.
Tạ Nguyên Gia dùng tay chống cằm cảm khái, thì ra ai cũng có quá khứ, chỉ là mấy thứ này đều bị che giấu như vì sao giữa ban ngày, người thường dù có tìm cũng không thể thấy.
Mấy ngày sau, Tạ Nguyên Gia đến Triều Tịch Điện thăm hỏi Thu Dương.
"Hôm nay Hoàng huynh không bận việc gì sao?" Thu Dương chống cằm nhìn Tạ Nguyên Gia, nàng biết bây giờ mỗi ngày Hoàng huynh đều phải xử lý rất nhiều chuyện triều chính, vì vậy nàng tận lực không phiền nhiễu đến y, nhưng thật ra trong lòng nàng vẫn luôn mong ngóng về y.
"Hôm nay cũng không có nhiều việc cần làm, đúng lúc rảnh rỗi nên đến thăm muội." Tạ Nguyên Gia đặt cái chén xuống, có chút không yên tâm hỏi: "Hiện giờ trong cung có ai còn ức hiếp muội nữa không? Muội có gì chưa hài lòng không?"
Thu Dương vội lắc đầu nói: "Không có, Hạ ma ma rất tận tâm, trên dưới Triều Tịch Điện đều được bà xử lý rất tốt."
Nghe nói không còn ai dám ức hiếp nàng, Tạ Nguyên Gia cũng yên tâm hơn nhiều, y vừa nhấc mắt, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt đánh giá của Quý Đại Nhu đang đứng sau Thu Dương.
Từ lần nhận đồng hương ở trong sơn trang cho đến nay, họ vẫn chưa từng tiếp xúc, thân phận giới tính của cả hai đều không cho phép bọn họ ngầm liên lạc, lỡ đâu bị người khác phát hiện, hiểu lầm gây ra sẽ rất nghiêm trọng.
Thật ra Tạ Nguyên Gia vẫn luôn muốn tìm cơ hội tốt để hỏi Quý Đại Nhu, tuy y không còn nghĩ đến việc trở về hiện đại, nhưng vẫn muốn biết tại sao mình xuyên không, có lẽ Quý Đại Nhu sẽ có thông tin.
Hôm nay đúng lúc y một mình tới gặp Thu Dương, Tạ Nguyên Gia suy nghĩ nên lấy cái cớ chính đáng nào để khiến Thu Dương tránh mặt mười phút, nhưng y cũng được quá tùy tiện, đang đau đầu, cơ hội liền tự tìm tới.
Thu Dương trò chuyện được một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, Tạ Nguyên Gia thấy nàng có chút mỏi mệt, cũng không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, đứng dậy nói bản thân phải rời đi, chu đáo bảo Thu Dương không cần tiễn y.
Quý Đại Nhu nhanh nhạy chủ động xin ra trận gánh trọng trách này, để Trần Nhi dẫn Thu Dương đi ngủ, còn mình bình tĩnh nói: "Hoàng Thượng, thần tiễn người."
"Ừ." Bề ngoài Tạ Nguyên Gia rất bình tĩnh, sau khi dặn dò Thu Dương phải nghỉ ngơi cho tốt, nhấc chân liền bước ra khỏi cửa lớn nội điện của Triều Tịch Điện.
Y cùng Quý Đại Nhu chân trước chân sau dạo quanh hoa viên ở trong điện, Tạ Nguyên Gia đột nhiên dừng chân dưới một cái cây, giả vờ lơ đãng nói: "Trẫm thấy bóng cây ở chỗ này của Thu Dương rất hợp để nghỉ chân hóng mát, nên muốn dừng một lát rồi đi tiếp."
"Vâng." Quý Đại Nhu gật đầu đồng ý.
Lúc này trong hoa viên không có cung nhân, sau giờ ngọ mặt trời đứng bóng chói chang khiến ai nấy đều gật gù buồn ngủ, sau khi Trưởng công chúa ngủ, hạ nhân cũng có thể nghỉ ngơi một lát.
Mục Chiến cả ngày một tấc cũng không rời khỏi Tạ Nguyên Gia, nhưng chỗ của Trưởng công chúa hắn không thể tùy tiện tiến vào, chỉ đành chờ ở bên ngoài đại điện, nói cách khác, lúc này trong hoa viên, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hiện tại có thời gian một mình, Tạ Nguyên Gia không biết phải hỏi gì mới đúng, không ngờ Quý Đại Nhu lại mở miệng trước.
"Ngươi tới đây từ khi nào?"
"Hai năm trước." Tạ Nguyên Gia nhớ lại nói, "Còn ngươi?"
Trên khuôn mặt của Quý Đại Nhu hiện lên một nụ cười khổ, "Mười lăm năm."
"Sớm như vậy à?" Tạ Nguyên Gia giật mình, vậy không phải lúc nàng mới xuyên qua, Quý Đại Nhu chân chính mới được một tuổi sao? "Đúng vậy, quá sớm." Quý Đại Nhu thở dài, "Tiểu cô nương nhà bọn họ thân thể không tốt, nuôi nấng được hơn một năm liền bệnh chết, ta cũng không biết tại sao lại nhập vào, dùng thân phận của nàng để sống tiếp."
Tạ Nguyên Gia có chút đồng tình nhìn nàng: "Em gái đúng là quá thảm."
"Em gái?" Quý Đại Nhu quỷ dị nở nụ cười tự giễu, "Đúng vậy, đôi khi ta cũng không rõ bản thân rốt cuộc là nam hay nữ."
"Gì?" Tạ Nguyên Gia khiếp sợ nhìn Quý Đại Nhu, vẻ mặt không thể tin được: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi là nam!?"
Vẻ mặt Quý Đại Nhu tang thương [1], "Nếu có thể rít điếu thuốc thì tốt rồi."
[1] - Tang thương: Tiều tuỵ khổ sở đến mức gợi sự đau sót, thương tâm.
"Ngươi......" Vẻ mặt Tạ Nguyên Gia phức tạp nhìn nàng, vị đại ca này không chỉ thảm, mà còn cực kỳ thảm, xuyên qua sớm đã đành, tự nhiên giới tính cũng bị đổi, sự thay đổi lớn về tâm sinh lý như vậy e rằng người thường khó mà chịu nổi.
"Tên ban đầu của ta là Quý Đại Long." Vẻ mặt Quý Đại Nhu tang thương, nếu không phải đang khoác cái thân xác thiếu nữ xinh đẹp, thì thật ra có thể nhìn thấy dáng vẻ sa sút của một người đàn ông.
Nàng ngẩng đầu nhìn táng cây xanh um, thở dài nói: "Ngày tháng quá xa xăm, ông đây cũng quên gần hết những chuyện trước kia rồi."
"Ai có thể ngờ, một đại ca xã hội đen, bỗng một ngày xuyên không thành gái loli [2]!" Khuôn mặt Quý Đại Nhu cay đắng đến mức có thể vắt ra nước, "Ngày đó ta cùng với đàn em ra bến tàu lấy hàng theo thường lệ, đột nhiên đụng trúng kẻ thù đang mai phục, bị bắn thành con nhím, vừa mở mắt ra liền thấy bản thân đang ở đây."
[2] - Loli: là thuật ngữ để chỉ những bé gái chưa kết thúc dậy thì (thường<17 tuổi) hoặc những cô gái tuy đã trưởng thành nhưng thân hình lại chỉ như trẻ con.
"Ngươi là ông trùm hắc bang!?" Tạ Nguyên Gia cảm thấy bản thân đang nằm mơ, trách không được có đôi khi y cảm nhận được chất côn đồ khó tả trên người Quý Đại Nhu, lúc trước còn tưởng do nàng xuất thân nhà tướng nên tính tình hào sảng, không ngờ lại là xã hội đen chính gốc!
"Vẻ mặt đó của ngươi là gì?" Quý Đại Nhu bất mãn liếc y, trên mặt lộ vẻ bất mãn, "Tuy ông đây thật sự là xã hội đen, nhưng cũng chưa từng làm gì trái đạo đức!"
"Hồi trẻ lúc ta còn chưa đứng đầu, trong bang quả thật có làm một vài chuyện mờ ám, nhưng ta thì không có, dù gì vẫn còn chút lương tâm, nếu có thể tẩy trắng thì sẽ tẩy trắng." Quý Đại Nhu trầm giọng thở dài, "Nhưng bởi vì tốc độ tẩy trắng quá nhanh, nên có vài thằng nhãi không tán thành, dù gì mấy chuyện không thể làm dưới ánh sáng cũng kiếm được tiền nhanh hơn."
"Cho nên bọn họ phản bội ngươi?" Tạ Nguyên Gia đã xem qua rất nhiều phim Hongkong thể loại như này, nên ước chừng cũng đoán ra được.
Khuôn mặt Quý Đại Nhu càng thêm cay đắng, nàng không để ý hình tượng vươn tay kéo tóc, "Tuy rằng đã qua mười mấy năm, nhưng ông đây vẫn nhớ rõ cơn đau này, nếu có cơ hội trở về, ta sẽ hành chết mấy thằng ăn cây táo, rào cây sung!"
Nàng hung hăng phỉ nhổ, "Toàn là mấy thằng ngu si đần độn! Mấy cái ý định làm ăn bẩn thỉu đó sớm muộn cũng tiễn vong bọn nó, một chút đầu óc cũng không có! Ông đây chết rồi, bọn nó cho rằng bên kia sẽ để bọn nó sống yên ổn sao?"
Tạ Nguyên Gia có chút đồng cảm với nàng, tốt xấu gì cũng từng là ông trùm, sau khi bị đàn em phản bội liền xuyên không thành một đứa bé gái, cái loại tâm trạng trong tình cảnh này y thật sự không tưởng tượng nổi.
"Ngươi đừng buồn......" Tạ Nguyên Gia gãi đầu, cũng không biết bản thân nên nói gì mới phải.
Quý Đại Nhu lại thờ ơ xua tay: "Ông đây sớm đã không còn để bụng, có thể làm được gì nữa sao? Cũng đâu thể tự sát?"
"Làm nữ nhân mười mấy năm, không quen cũng thành quen."
Tạ Nguyên Gia trầm mặc, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề: "Không đúng! Ngươi vốn dĩ là nam nhân, nhưng giờ ngày nào ngươi cũng đi theo Thu Dương! Ngươi sẽ không......!"
"Ta không cho phép!"
Khuôn mặt Quý Đại Nhu khinh bỉ nhìn y: "Ngươi nghĩ cái gì vậy? Tuy ta chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng cũng không súc sinh đến mức đó, được chưa?"
"Em gái của ngươi mới bao lớn, ta phải cầm thú cỡ nào mới có thể biến thái như vậy?"
Tạ Nguyên Gia không quá tín nhiệm nàng, dù gì cũng là dân xã hội đen, lỡ đâu?
Quý Đại Nhu trợn trắng mắt, "Cho dù ông đây có tâm muốn làm gì gì đó, nhưng ngươi nhìn cái đức hạnh hiện giờ của ta xem, bộ có thể làm ăn được gì sao?"
Tạ Nguyên Gia trên dưới đánh giá nàng, cẩn thận ngẫm lại thấy cũng đúng, hiện giờ tên này đang trong thân thể một cô nương, nếu thực sự có tà tâm thì cũng chẳng có cái kia để hành sự, "Nhưng mà, linh hồn của ngươi là nam, đi theo Thu Dương dẫu sao cũng không tiện."
"Ngươi yên tâm." Quý Đại Nhu sảng khoái nói, "Ta quả thật rất thích em gái ngươi, nằm mơ cũng muốn cưới nàng làm vợ, nhưng ta ra sao, tự ta hiểu rõ."
Tạ Nguyên Gia mở miệng muốn nói, muốn nói tên này tự nhận xét bản thân như vậy có hơi quá, nhưng rồi lại không biết nên mở lời ra sao, dẫu sao mình quả thật chưa hiểu nhiều về con người này.
"Thằng nhóc như ngươi thì biết cái gì?" Quý Đại Nhu hừ nhẹ một tiếng, "Nếu ta muốn có, nói không chừng kiếp trước con trai con gái đã có một đàn!"
Nàng im lặng một lúc, lại nói: "Ngươi không cần phải sợ ta làm bậy, ta chẳng qua là thấy nàng...... Giống với mối tình đầu của ta thôi."
"Ngươi nói xem, trên đời này có phải thực sự có cái gọi là kiếp trước kiếp này không?" Quý Đại Nhu có vẻ sầu não, "Lần đầu tiên ta gặp được Thu Dương quả thật rất khiếp sợ, thật sự quá giống, không chỉ lớn lên giống, mà cả tên cũng giống."
"Hồi học cấp 2 lúc ta mười bốn mười lăm tuổi, có ngồi cùng bàn với một cô gái, cũng có tên như vậy, dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn, ngoài miệng ta luôn bắt nạt cô ấy, nhưng thật ra trong lòng đã sớm thích rồi, còn ước gì khi trưởng thành sẽ cưới người con gái ấy về làm vợ.". truyện teen hay
"Sau đó thì sao?" Tạ Nguyên Gia biết rõ phía sau chắc chắn là bi kịch, nhưng vẫn tò mò hỏi một câu.
"Làm gì có sau đó?" Quý Đại Nhu cười nhạt một tiếng, "Một tên côn đồ làm sao có thể liên quan đến cô công chúa nhỏ ưu tú có gia giáo? Ngươi có dám đem khuê nữ nhà mình giao cho một thằng lưu manh không?"
"Ta chưa học xong cấp 2 liền gia nhập băng đảng xã hội đen, không thể so được với sinh viên đại học danh tiếng." Quý Đại Nhu tự giễu, "Ta thấy em gái của ngươi giống cô ấy, nên muốn ở bên cạnh một thời gian cho thỏa nỗi nhớ nhung."
"Ngươi đừng lo lắng, ta chỉ là một thằng thất bại xấu xí lưu manh, cô ấy xem thường ta."
Ánh mắt Tạ Nguyên Gia phức tạp, tuy y tiếp xúc không nhiều với Quý Đại Nhu, nhưng y cảm thấy bên dưới vẻ ngoài côn đồ, thật ra cất giấu một trái tim nhân hậu, bằng không lúc nàng nói mấy lời này, đôi mắt sẽ không long lanh ngấn lệ?
"Ta chỉ muốn chờ nàng lớn thêm chút nữa, chờ ngày nàng thành thân, nhìn nàng lên kiệu hoa, ta liền rời khỏi." Quý Đại Nhu nhẹ giọng nói, "Coi như anh đây cầu xin cậu."
Tạ Nguyên Gia trầm mặc không nói, "Sao ngươi phải khổ như vậy chứ? Làm vậy chỉ khiến ngươi càng thêm đau thôi."
"Ta làm sao biết được?" Quý Đại Nhu mất kiên nhẫn, "Ngươi cùng tên kia không phải cũng đang chịu áp lực sao, chính ngươi cũng đâu nói rõ được nguyên nhân tại sao ngươi không từ bỏ?"
Tạ Nguyên Gia câm nín.
"Đừng có làm bộ mặt như khóc tang." Quý Đại Nhu trợn mắt, "Ông đây chưa có thảm đến vậy, ngươi cho rằng mình đang viếng mồ ai hả?"
"Ta cảm thấy ngươi quá dễ đồng cảm." Vẻ mặt nàng không tán đồng, "Kiểu người như ngươi, nếu ở trong băng đảng của ta thì đã sớm bị ăn sạch đến xương cốt cũng không còn."
"Ta không phải kẻ ngốc." Tạ Nguyên Gia phản bác.
Quý Đại Nhu hừ một tiếng, "Hèn gì ai gặp cũng thích, ta thấy khắp hoàng cung này, đến con mèo còn hung dữ hơn ngươi."
Tạ Nguyên Gia bằng tốc độ nhanh nhất thu hồi lại sự đồng cảm ban nãy của mình, tên Quý Đại Nhu này thật sự thiếu đánh.
Từ sau khi nghe Phó Cảnh Hồng kể lại quá khứ huy hoàng của Thuần Vu Nhã, Tạ Nguyên Gia vẫn luôn cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân để không lộ ra vẻ mặt kỳ quái trước mặt Thuần Vu Nhã, cũng không phải y đã thay đổi cái nhìn về Thuần Vu Nhã, hay là sụp đổ hình tượng gì đó, y chỉ đơn giản thấy có chút tò mò.
Trong cung lúc không có chuyện nghiêm túc cần xử lý thì rất nhàm chán, thỉnh thoảng có chút chuyện để hóng cũng coi như giải sầu. Thuần Vu Nhã chưa từng lộ ra bên ngoài dáng vẻ bị tổn thương tình cảm, vẫn luôn nói cười ưu nhã thong dong, nếu không phải Phó Cảnh Hồng biết mấy chuyện này, Tạ Nguyên Gia tuyệt đối không thể tưởng tượng được hắn cũng có một thời đã qua như thế.
Có lẽ hắn vẫn đang đợi người kia quay về.
Tạ Nguyên Gia dùng tay chống cằm cảm khái, thì ra ai cũng có quá khứ, chỉ là mấy thứ này đều bị che giấu như vì sao giữa ban ngày, người thường dù có tìm cũng không thể thấy.
Mấy ngày sau, Tạ Nguyên Gia đến Triều Tịch Điện thăm hỏi Thu Dương.
"Hôm nay Hoàng huynh không bận việc gì sao?" Thu Dương chống cằm nhìn Tạ Nguyên Gia, nàng biết bây giờ mỗi ngày Hoàng huynh đều phải xử lý rất nhiều chuyện triều chính, vì vậy nàng tận lực không phiền nhiễu đến y, nhưng thật ra trong lòng nàng vẫn luôn mong ngóng về y.
"Hôm nay cũng không có nhiều việc cần làm, đúng lúc rảnh rỗi nên đến thăm muội." Tạ Nguyên Gia đặt cái chén xuống, có chút không yên tâm hỏi: "Hiện giờ trong cung có ai còn ức hiếp muội nữa không? Muội có gì chưa hài lòng không?"
Thu Dương vội lắc đầu nói: "Không có, Hạ ma ma rất tận tâm, trên dưới Triều Tịch Điện đều được bà xử lý rất tốt."
Nghe nói không còn ai dám ức hiếp nàng, Tạ Nguyên Gia cũng yên tâm hơn nhiều, y vừa nhấc mắt, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt đánh giá của Quý Đại Nhu đang đứng sau Thu Dương.
Từ lần nhận đồng hương ở trong sơn trang cho đến nay, họ vẫn chưa từng tiếp xúc, thân phận giới tính của cả hai đều không cho phép bọn họ ngầm liên lạc, lỡ đâu bị người khác phát hiện, hiểu lầm gây ra sẽ rất nghiêm trọng.
Thật ra Tạ Nguyên Gia vẫn luôn muốn tìm cơ hội tốt để hỏi Quý Đại Nhu, tuy y không còn nghĩ đến việc trở về hiện đại, nhưng vẫn muốn biết tại sao mình xuyên không, có lẽ Quý Đại Nhu sẽ có thông tin.
Hôm nay đúng lúc y một mình tới gặp Thu Dương, Tạ Nguyên Gia suy nghĩ nên lấy cái cớ chính đáng nào để khiến Thu Dương tránh mặt mười phút, nhưng y cũng được quá tùy tiện, đang đau đầu, cơ hội liền tự tìm tới.
Thu Dương trò chuyện được một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, Tạ Nguyên Gia thấy nàng có chút mỏi mệt, cũng không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, đứng dậy nói bản thân phải rời đi, chu đáo bảo Thu Dương không cần tiễn y.
Quý Đại Nhu nhanh nhạy chủ động xin ra trận gánh trọng trách này, để Trần Nhi dẫn Thu Dương đi ngủ, còn mình bình tĩnh nói: "Hoàng Thượng, thần tiễn người."
"Ừ." Bề ngoài Tạ Nguyên Gia rất bình tĩnh, sau khi dặn dò Thu Dương phải nghỉ ngơi cho tốt, nhấc chân liền bước ra khỏi cửa lớn nội điện của Triều Tịch Điện.
Y cùng Quý Đại Nhu chân trước chân sau dạo quanh hoa viên ở trong điện, Tạ Nguyên Gia đột nhiên dừng chân dưới một cái cây, giả vờ lơ đãng nói: "Trẫm thấy bóng cây ở chỗ này của Thu Dương rất hợp để nghỉ chân hóng mát, nên muốn dừng một lát rồi đi tiếp."
"Vâng." Quý Đại Nhu gật đầu đồng ý.
Lúc này trong hoa viên không có cung nhân, sau giờ ngọ mặt trời đứng bóng chói chang khiến ai nấy đều gật gù buồn ngủ, sau khi Trưởng công chúa ngủ, hạ nhân cũng có thể nghỉ ngơi một lát.
Mục Chiến cả ngày một tấc cũng không rời khỏi Tạ Nguyên Gia, nhưng chỗ của Trưởng công chúa hắn không thể tùy tiện tiến vào, chỉ đành chờ ở bên ngoài đại điện, nói cách khác, lúc này trong hoa viên, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hiện tại có thời gian một mình, Tạ Nguyên Gia không biết phải hỏi gì mới đúng, không ngờ Quý Đại Nhu lại mở miệng trước.
"Ngươi tới đây từ khi nào?"
"Hai năm trước." Tạ Nguyên Gia nhớ lại nói, "Còn ngươi?"
Trên khuôn mặt của Quý Đại Nhu hiện lên một nụ cười khổ, "Mười lăm năm."
"Sớm như vậy à?" Tạ Nguyên Gia giật mình, vậy không phải lúc nàng mới xuyên qua, Quý Đại Nhu chân chính mới được một tuổi sao? "Đúng vậy, quá sớm." Quý Đại Nhu thở dài, "Tiểu cô nương nhà bọn họ thân thể không tốt, nuôi nấng được hơn một năm liền bệnh chết, ta cũng không biết tại sao lại nhập vào, dùng thân phận của nàng để sống tiếp."
Tạ Nguyên Gia có chút đồng tình nhìn nàng: "Em gái đúng là quá thảm."
"Em gái?" Quý Đại Nhu quỷ dị nở nụ cười tự giễu, "Đúng vậy, đôi khi ta cũng không rõ bản thân rốt cuộc là nam hay nữ."
"Gì?" Tạ Nguyên Gia khiếp sợ nhìn Quý Đại Nhu, vẻ mặt không thể tin được: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi là nam!?"
Vẻ mặt Quý Đại Nhu tang thương [1], "Nếu có thể rít điếu thuốc thì tốt rồi."
[1] - Tang thương: Tiều tuỵ khổ sở đến mức gợi sự đau sót, thương tâm.
"Ngươi......" Vẻ mặt Tạ Nguyên Gia phức tạp nhìn nàng, vị đại ca này không chỉ thảm, mà còn cực kỳ thảm, xuyên qua sớm đã đành, tự nhiên giới tính cũng bị đổi, sự thay đổi lớn về tâm sinh lý như vậy e rằng người thường khó mà chịu nổi.
"Tên ban đầu của ta là Quý Đại Long." Vẻ mặt Quý Đại Nhu tang thương, nếu không phải đang khoác cái thân xác thiếu nữ xinh đẹp, thì thật ra có thể nhìn thấy dáng vẻ sa sút của một người đàn ông.
Nàng ngẩng đầu nhìn táng cây xanh um, thở dài nói: "Ngày tháng quá xa xăm, ông đây cũng quên gần hết những chuyện trước kia rồi."
"Ai có thể ngờ, một đại ca xã hội đen, bỗng một ngày xuyên không thành gái loli [2]!" Khuôn mặt Quý Đại Nhu cay đắng đến mức có thể vắt ra nước, "Ngày đó ta cùng với đàn em ra bến tàu lấy hàng theo thường lệ, đột nhiên đụng trúng kẻ thù đang mai phục, bị bắn thành con nhím, vừa mở mắt ra liền thấy bản thân đang ở đây."
[2] - Loli: là thuật ngữ để chỉ những bé gái chưa kết thúc dậy thì (thường<17 tuổi) hoặc những cô gái tuy đã trưởng thành nhưng thân hình lại chỉ như trẻ con.
"Ngươi là ông trùm hắc bang!?" Tạ Nguyên Gia cảm thấy bản thân đang nằm mơ, trách không được có đôi khi y cảm nhận được chất côn đồ khó tả trên người Quý Đại Nhu, lúc trước còn tưởng do nàng xuất thân nhà tướng nên tính tình hào sảng, không ngờ lại là xã hội đen chính gốc!
"Vẻ mặt đó của ngươi là gì?" Quý Đại Nhu bất mãn liếc y, trên mặt lộ vẻ bất mãn, "Tuy ông đây thật sự là xã hội đen, nhưng cũng chưa từng làm gì trái đạo đức!"
"Hồi trẻ lúc ta còn chưa đứng đầu, trong bang quả thật có làm một vài chuyện mờ ám, nhưng ta thì không có, dù gì vẫn còn chút lương tâm, nếu có thể tẩy trắng thì sẽ tẩy trắng." Quý Đại Nhu trầm giọng thở dài, "Nhưng bởi vì tốc độ tẩy trắng quá nhanh, nên có vài thằng nhãi không tán thành, dù gì mấy chuyện không thể làm dưới ánh sáng cũng kiếm được tiền nhanh hơn."
"Cho nên bọn họ phản bội ngươi?" Tạ Nguyên Gia đã xem qua rất nhiều phim Hongkong thể loại như này, nên ước chừng cũng đoán ra được.
Khuôn mặt Quý Đại Nhu càng thêm cay đắng, nàng không để ý hình tượng vươn tay kéo tóc, "Tuy rằng đã qua mười mấy năm, nhưng ông đây vẫn nhớ rõ cơn đau này, nếu có cơ hội trở về, ta sẽ hành chết mấy thằng ăn cây táo, rào cây sung!"
Nàng hung hăng phỉ nhổ, "Toàn là mấy thằng ngu si đần độn! Mấy cái ý định làm ăn bẩn thỉu đó sớm muộn cũng tiễn vong bọn nó, một chút đầu óc cũng không có! Ông đây chết rồi, bọn nó cho rằng bên kia sẽ để bọn nó sống yên ổn sao?"
Tạ Nguyên Gia có chút đồng cảm với nàng, tốt xấu gì cũng từng là ông trùm, sau khi bị đàn em phản bội liền xuyên không thành một đứa bé gái, cái loại tâm trạng trong tình cảnh này y thật sự không tưởng tượng nổi.
"Ngươi đừng buồn......" Tạ Nguyên Gia gãi đầu, cũng không biết bản thân nên nói gì mới phải.
Quý Đại Nhu lại thờ ơ xua tay: "Ông đây sớm đã không còn để bụng, có thể làm được gì nữa sao? Cũng đâu thể tự sát?"
"Làm nữ nhân mười mấy năm, không quen cũng thành quen."
Tạ Nguyên Gia trầm mặc, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề: "Không đúng! Ngươi vốn dĩ là nam nhân, nhưng giờ ngày nào ngươi cũng đi theo Thu Dương! Ngươi sẽ không......!"
"Ta không cho phép!"
Khuôn mặt Quý Đại Nhu khinh bỉ nhìn y: "Ngươi nghĩ cái gì vậy? Tuy ta chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng cũng không súc sinh đến mức đó, được chưa?"
"Em gái của ngươi mới bao lớn, ta phải cầm thú cỡ nào mới có thể biến thái như vậy?"
Tạ Nguyên Gia không quá tín nhiệm nàng, dù gì cũng là dân xã hội đen, lỡ đâu?
Quý Đại Nhu trợn trắng mắt, "Cho dù ông đây có tâm muốn làm gì gì đó, nhưng ngươi nhìn cái đức hạnh hiện giờ của ta xem, bộ có thể làm ăn được gì sao?"
Tạ Nguyên Gia trên dưới đánh giá nàng, cẩn thận ngẫm lại thấy cũng đúng, hiện giờ tên này đang trong thân thể một cô nương, nếu thực sự có tà tâm thì cũng chẳng có cái kia để hành sự, "Nhưng mà, linh hồn của ngươi là nam, đi theo Thu Dương dẫu sao cũng không tiện."
"Ngươi yên tâm." Quý Đại Nhu sảng khoái nói, "Ta quả thật rất thích em gái ngươi, nằm mơ cũng muốn cưới nàng làm vợ, nhưng ta ra sao, tự ta hiểu rõ."
Tạ Nguyên Gia mở miệng muốn nói, muốn nói tên này tự nhận xét bản thân như vậy có hơi quá, nhưng rồi lại không biết nên mở lời ra sao, dẫu sao mình quả thật chưa hiểu nhiều về con người này.
"Thằng nhóc như ngươi thì biết cái gì?" Quý Đại Nhu hừ nhẹ một tiếng, "Nếu ta muốn có, nói không chừng kiếp trước con trai con gái đã có một đàn!"
Nàng im lặng một lúc, lại nói: "Ngươi không cần phải sợ ta làm bậy, ta chẳng qua là thấy nàng...... Giống với mối tình đầu của ta thôi."
"Ngươi nói xem, trên đời này có phải thực sự có cái gọi là kiếp trước kiếp này không?" Quý Đại Nhu có vẻ sầu não, "Lần đầu tiên ta gặp được Thu Dương quả thật rất khiếp sợ, thật sự quá giống, không chỉ lớn lên giống, mà cả tên cũng giống."
"Hồi học cấp 2 lúc ta mười bốn mười lăm tuổi, có ngồi cùng bàn với một cô gái, cũng có tên như vậy, dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn, ngoài miệng ta luôn bắt nạt cô ấy, nhưng thật ra trong lòng đã sớm thích rồi, còn ước gì khi trưởng thành sẽ cưới người con gái ấy về làm vợ.". truyện teen hay
"Sau đó thì sao?" Tạ Nguyên Gia biết rõ phía sau chắc chắn là bi kịch, nhưng vẫn tò mò hỏi một câu.
"Làm gì có sau đó?" Quý Đại Nhu cười nhạt một tiếng, "Một tên côn đồ làm sao có thể liên quan đến cô công chúa nhỏ ưu tú có gia giáo? Ngươi có dám đem khuê nữ nhà mình giao cho một thằng lưu manh không?"
"Ta chưa học xong cấp 2 liền gia nhập băng đảng xã hội đen, không thể so được với sinh viên đại học danh tiếng." Quý Đại Nhu tự giễu, "Ta thấy em gái của ngươi giống cô ấy, nên muốn ở bên cạnh một thời gian cho thỏa nỗi nhớ nhung."
"Ngươi đừng lo lắng, ta chỉ là một thằng thất bại xấu xí lưu manh, cô ấy xem thường ta."
Ánh mắt Tạ Nguyên Gia phức tạp, tuy y tiếp xúc không nhiều với Quý Đại Nhu, nhưng y cảm thấy bên dưới vẻ ngoài côn đồ, thật ra cất giấu một trái tim nhân hậu, bằng không lúc nàng nói mấy lời này, đôi mắt sẽ không long lanh ngấn lệ?
"Ta chỉ muốn chờ nàng lớn thêm chút nữa, chờ ngày nàng thành thân, nhìn nàng lên kiệu hoa, ta liền rời khỏi." Quý Đại Nhu nhẹ giọng nói, "Coi như anh đây cầu xin cậu."
Tạ Nguyên Gia trầm mặc không nói, "Sao ngươi phải khổ như vậy chứ? Làm vậy chỉ khiến ngươi càng thêm đau thôi."
"Ta làm sao biết được?" Quý Đại Nhu mất kiên nhẫn, "Ngươi cùng tên kia không phải cũng đang chịu áp lực sao, chính ngươi cũng đâu nói rõ được nguyên nhân tại sao ngươi không từ bỏ?"
Tạ Nguyên Gia câm nín.
"Đừng có làm bộ mặt như khóc tang." Quý Đại Nhu trợn mắt, "Ông đây chưa có thảm đến vậy, ngươi cho rằng mình đang viếng mồ ai hả?"
"Ta cảm thấy ngươi quá dễ đồng cảm." Vẻ mặt nàng không tán đồng, "Kiểu người như ngươi, nếu ở trong băng đảng của ta thì đã sớm bị ăn sạch đến xương cốt cũng không còn."
"Ta không phải kẻ ngốc." Tạ Nguyên Gia phản bác.
Quý Đại Nhu hừ một tiếng, "Hèn gì ai gặp cũng thích, ta thấy khắp hoàng cung này, đến con mèo còn hung dữ hơn ngươi."
Tạ Nguyên Gia bằng tốc độ nhanh nhất thu hồi lại sự đồng cảm ban nãy của mình, tên Quý Đại Nhu này thật sự thiếu đánh.
Danh sách chương