Ngày hôm sau Lâm Phức Trăn rời khỏi phòng y tế, cả học viện Ryder cũng không ở lại được, dì Daisy đã ra mệnh lệnh, còn tiếp tục càn quấy nữa thì cô sẽ được đón tới Paris.

Lâm Phức Trăn không có thiện cảm với Paris, nhất là Paris vào tháng 8, mùa này là mùa cao điểm của du lịch, từ sáng tới tối đường phố Champs Elysees đều xếp một hàng xe dài dằng dặc, xe buýt của khách du lịch kéo tới từ khắp nơi trên thế giới, các điểm tham quan nổi tiếng của Paris chen chúc cực kỳ khủng khiếp.

Đây vẫn chưa phải là điều cô ghét nhất, khiến Lâm Phức Trăn ghét nhất chính là mạng xã hội của Paris.

Cùng với giữa mùa hè tới là mạng xã hội Paris dẫn tới một vòng thay đổi mới, ai sắp trở thành nhân tài mới xuất hiện, rồi đã từng là nhân tài mới xuất hiện cũng chỉ có lác đác mấy người trở thành người xuất sắc trong giới mạng xã hội, khách VIP thường xuyên của các chương trình hàng đầu, con cưng của giới truyền thông thời trang.

Nhiều nhân tài mới xuất hiện đã từng hoặc vì sự biểu hiện không có gì nổi bật mà quay về sự bình thường, hoặc nhờ vào một hai lần phát huy xuất sắc trong quá khứ mà cứ mãi đắm chìm vào đó, cũng có một số người có một kết thúc buồn. Bởi vì các cô ấy không thể tiếp tục đóng nổi các loại phí hội viên đắt đỏ nữa.

Trong khi đang nói chuyện điện thoại với dì Daisy, Lâm Phức Trăn đã liên tục dùng giọng điệu ngoan ngoãn nhất nói: "Được ạ, con biết rồi". "Được ạ, dì Daisy". "Dì Daisy, thời gian này con sẽ ở nhà nghỉ dưỡng, không đi đâu hết". "Con thề, con sẽ nghe lời của Sophia".

Sau khi cô cam đoan hết lần này tới lần khác thì nhà Rose mới không phái xe Rolls-Royce của nhà họ tới cổng của căn hộ ở miền Nam của cô, nhưng căn hộ ngoài Sophia ra còn có thêm một chuyên gia dinh dưỡng.

Tháng tám, trong sân nhà hàng xóm chào đón mùa Cherry ra quả.

Nữ chủ nhân của nhà hàng xóm là một bà nội trợ, hàng ngày Lâm Phức Trăn vẫn luôn nghe thấy bà ấy quát mắng những chú mòng biển đỏ nhìn chằm chằm những trái cherry nhà bà ấy. Mắng xong mấy chú mòng biển, lại quay ra oán trách ông chồng mỗi ngày ngoài làm việc thì cũng chỉ quan tâm tới bóng đá. À, đứa con trai 7 tuổi của bà ấy cũng không khá hơn chút nào, là một đứa trẻ nghiện tivi điển hình, ai mà cầm mất remote của nó thì nó sẽ gào khóc mãi không thôi.

Từ sau khi rời khỏi phòng y tế tâm tình của Lâm Phức Trăn cũng chẳng chuyển biến tốt hơn được chút nào.

Cô cho là tâm trạng mình vẫn chưa khá lên được có liên quan tới việc nữ chủ nhân nhà hàng xóm lải nhải cả ngày với đứa trẻ nghiện ti vi động chút là gào khóc kia.

Trôi qua nửa tháng, những trái cherry của nhà hàng xóm đã chuyển từ màu xanh sang màu hồng phấn nhạt, từ cửa sổ phòng Lâm Phức Trăn nhìn ra, từng trái lại từng trái căng mọng, đặc biệt là vào sáng sớm, những giọt sương đêm phủ quanh trái cherry, làm cho người ta nhìn mà chảy nước miếng.

Lúc này nữ chủ nhân nhà hàng xóm lại bắt đầu như đối diện với quân địch. Nghe nói cây cherry này đã có tuổi thọ 10 năm rồi, hương vị của những trái này còn ngọt hơn mấy phần trái cây bán ở bên ngoài.

Mỗi năm, vào mùa cherry chín, bà chủ đều sẽ mời bạn tới nhà làm khách, khi đó chiếc vòng cổ ngọc trai hồi mồi của bà ấy đã được phát huy tác dụng.

Nửa tháng này Lâm Phức Trăn chưa gặp qua Liên Gia Chú, dùng lời của Linda mà nói thì hiện tại Yann giống như một người nhào lộn trên không ấy.

Một vài chính khách dường như coi việc có thể làm Tiểu Pháp xuất hiện tại lễ nhậm chức của họ là một phong cách: Tôi thích nhạc cổ điển.

Đương nhiên buổi hòa nhạc từ thiện quy mô cũng không thể thiếu được Tiểu Pháp.

Trừ âm nhạc kỳ nghỉ hè này Tiểu Pháp cũng bắt đầu cũng có liên quan tới những lĩnh vực khác, ví dụ như ở chủ nhật tuần trước Tiểu Pháp xuất hiện ở một trận đấu bóng đá từ thiện được kêu gọi bởi một ngôi sao lớn nào đó, mặc dù bóng chưa tới nhưng mỗi khi chạm vào bóng tiếng thét chói tai của đám con gái như muốn làm cho trần của phòng thi đấu bật tung nóc.

Mùa hè này, Liên Gia Chú vẫn liên tục xuất hiện ở trên mạng xã hội cá nhân của một vài danh nhân, hình ảnh thân thiết của anh và mấy danh nhân này trở thành điểm nóng trên mạng xã hội, cùng chạm ly thưởng thức rượu, cùng cưỡi ngựa, cùng ra biển câu cá.

Các kênh website báo điện tử cũng không cam chịu yếu thế, họ cho Tiểu Pháp một bài viết không tệ, có khi cũng sẽ đăng hành trình của anh trên trang nhất, thông qua hành trình mọi người biết được Tiểu Pháp là một chàng trai thích phúc lợi công cộng.

Kỳ nghỉ hè của mùa hè năm nay tần suất xuất hiện của Liên Gia Chú trước nay chưa từng có.

Hiện tại một vài phương tiện truyền thông mỗi khi nhắc tới anh thì không còn dùng "Đứa trẻ nhỏ nhất của Liên Gia" để thu hút sự chú ý nữa, cái tên tiếng Trung Liên Gia Chú này nghiêm chỉnh được đặt trên tiêu đề của tin tức.

Càng có nhiều người biết tới cái trên tiếng Trung này hơn cái tên Tiểu Pháp.

Buổi tối giữa tháng 8, Lâm Phức Trăn bị một sức nặng đè lên người đánh thức, làm cô bừng tỉnh còn có một cơn sóng tình không thể nói rõ thành lời. Mắt còn chưa kịp mở ra thì cơ thể đã theo bản năng phối hợp với bàn tay đang ngao du trên thân thể cô, hoặc là cong người lên hoặc là đầu ngón chân duỗi thẳng ra hết mức, hoặc là lắc lư eo. Hơi thở phả trên người cô lại càng nóng rực. Trong ánh sáng sót lại rèm cửa sổ khẽ đung đưa theo cơn gió, mùi hương Cherry vào thời kỳ đang chín của nhà hàng xóm bay từ ngoài của sổ vào.

Quái lạ, sao cửa lại bị mở ra nhỉ? Cô nhớ rõ ràng là lúc trước khi đi ngủ đã kiểm tra năm lần bảy lượt xem cửa sổ đã đóng cẩn thận chưa rồi mà. Như nghe được nghi hoặc trong lòng cô, người đang ở trên người cô dán sát bên tai cô: "Cửa sổ là mình mở ra đó". Âm thanh trầm khàn và hơi thở nóng rực làm cho cô phải ngọ nguậy cổ, môi của anh in dấu lên từng tấc da tấc thịt của cô, làm cho cô có hơi ngứa ngáy. Cô vừa né vừa hỏi: "Bây giờ không phải là cậu nên ở Lausanne sao?"

Sáng nay có mấy trang web đã đăng một công bố của một học viện âm nhạc nổi tiếng của Lausanne rằng Liên Gia Chú sắp trở thành học sinh vinh dự thứ năm trong ngày thành lập trường 80 năm của họ, tin tức bộ phận khách hàng hãng hàng không đã chứng thực vé máy bay của Liên Gia Chú đã được đặt xong rồi, chuyến bay vào 10 giờ rưỡi sáng.

"Sáng sớm mai mới đi". Anh khẽ cắn vành tai cô.

Ngày mai mới đi hả? Cô chả thèm để ý tới khi nào anh đi đâu, bây giờ cô chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi, có phải anh vẫn còn thích cô như trước không, cái thích này đương nhiên không phải là ý chỉ thích gương mặt của cô thôi. Để xác nhận chuyện này cô đã giở không ít trò xấu, chỉ là.... Đúng là giết người mà.

Cảm thấy được nguy hiểm, cô muốn toan tháo chạy, chân đang câu trên người anh thừa dịp anh đang mê mị cô từ từ buông ra, lúc buông ra một mức độ nhất định thì tóm lấy cơ hội, cô nhanh như chớp lấy tư thế tháo chạy. Đây là dự định của cô.

Nhưng ____

Tay anh nắm lấy cổ chân cô. Được rồi, chuyện là do cô gây ra. Không, không đúng, là Liên Gia Chú lén mở cửa sổ của cô ra rồi trèo lên giường của cô mà. Từ trong tiếng thở dốc của Liên Gia Chú là có thể biết được bây giờ không phải là thời điểm bình tĩnh ôn hòa để nói lý. Được thôi, không trốn nữa là được chứ gì. Cô còn chưa cho anh làm đấy.

Nhưng mà trước lúc này ___

Cô nói với anh, Gia Chú mình rất muốn nếm thử cherry của nhà Martha.

Martha là tên bà chủ nhà hàng xóm, Liên Gia Chú đương nhiên biết Martha là ai, mấy ngày trước khi trò chuyện qua điện thoại cô vẫn than phiền với anh cơ mà.

"Vì thế..."

"Cậu phải kiếm về mấy trái cho mình nếm thử".

"Cậu nghĩ bây giờ có thể kiếm tới mấy trái cherry cho cậu hả?" Anh khàn giọng hỏi, "Đợi xong việc mình sẽ kiếm cho cậu, cậu muốn mình mang cả cây cherry mang tới trước mặt cậu cũng không vấn đề gì".

"Không được, mình muốn ăn cherry ngay bây giờ cơ". Cô hơi vặn eo mấy cái để kháng nghị, cùng lúc đó thì đã kéo xuống làn váy đã bị anh cuộn lên tới xương quai xanh.

"Lâm Phức Trăn!" Giọng anh nghiến răng nghiến lợi.

"Xin cậu đấy, Gia Chú". Dùng sự ương bướng khi còn nhỏ không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua. "Bây giờ cậu nghe mình, thì lát nữa mình sẽ nghe theo cậu hết. Gia Chú, mình đã quan sát qua rồi, từ đây tới nhà Martha rất dễ, vượt qua bức tường kia là được, tuyệt đối còn dễ hơn việc cậu leo vào cửa sổ của mình".

Anh nhìn cô.

"Ngày mai là cuối tuần rồi, chủ nhật cả nhà Martha sẽ tới nhà thờ, mình vốn... vốn định tối chủ nhật sẽ ra tay". Cô thành thật thừa nhận.

"Thật sự muốn ăn như vậy sao?"

"Rất rất muốn ăn".

Khi nghe thấy tiếng chửi khẽ cô đã nở một nụ cười tươi rói, Gia Chú đã không cưỡng lại được cô.

Giường đặt sát cạnh cửa sổ, phòng của cô nằm ở nơi cao nhất của khu nhà này, đẩy rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ. Lưng quay về phía trần nhà, đặt khủy tay trên giường, chống cằm, nhìn Liên Gia Chú dùng dáng vẻ cực kỳ vặn vẹo từ cửa sổ của cô men theo mép tường, tiến gần từng chút một tới cây cherry của nhà hàng xóm.

Cô che miệng cười, ai dè không biết không cẩn thận thế nào mà cười tới nỗi chảy cả nước mắt.

Thực sự và vì mấy quả cherry kia sao? Không phải, không phải vậy. Mặc dù cũng không biết là vì sao nhưng có thể xác định được đó không phải là vì mùi vị của cherry.

Có lẽ là vì hồi ức sau này, hồi ức 20 tuổi của Vianne có thể nói là muôn màu muôn vẻ, nhưng 20 tuổi của Lâm Phức Trăn lại rất mờ nhạt.

Coi như là vì hồi ức sau này đi.

Rất lâu rất lâu về sau, khi tiếng cười của Lâm Phức Trăn không còn giòn giã như tiếng chuông gió treo trên mái hiên nhà nữa, ở một sân ga nào đó không biết tên, cô sẽ dùng giọng nói già cỗi kể cho một hành khách không biết tên tuổi, không rõ quốc tịch về chuyện năm 20 tuổi này.

Mùa hè năm 20 tuổi, có một chàng trai như vậy để cho cô vui lòng đã lén hái trộm trái cherry của nhà hàng xóm, đó còn là một chàng trai vô cùng đẹp.

Nước mắt không cẩn thận cười tới chảy ra, xuôi theo khóe mắt đi xuống.

Bóng đêm của địa trung hải, tính cả bóng dáng đang vặn vẹo với dáng vẻ khó khăn tiến lại gần trái cherry dần trở nên mơ hồ.

Nước mắt này cô không muốn lau đi, bởi vì đây là giọt nước mắt của hạnh phúc, nhất định cùng với nước mắt hạnh phúc thế này còn có ý cười nơi khóe miệng cô.

Thật tuyệt, sau này nếu như Liên Gia Chú mà chọc cho cô giận thì cô nhất định sẽ lôi chuyện này ra làm cho anh xấu hổ, tới lúc đó nói anh vì cái gì thế nhỉ, thì cô sẽ nói: Động tác cậu leo tường nhìn khó coi chết đi được, giống như khỉ đầu chó ấy.

Đặt trái cherry còn mọng sương sang một bên, cửa sổ bị mở ra giữa đêm cũng đã khép chặt, bên trong bức rèm cửa không được kéo lên, bên ngoài bức rèm cửa là lớp vải voan mỏng nhạt màu, lớp voan mỏng ấy làm cho bầu trời sao của khu Cote d"zur này như có thêm một lớp màn, ánh sao tầng tầng lớp lớp, cô xếp bằng ngồi trên giường, hơi khép hờ đôi mắt, anh ngồi ở đối diện cô, vén mái tóc buông xuống trước ngực cô qua hai bên tai, sau khi vén hết tóc ra sau lưng, dưới ánh mắt của anh, tay cô đặt trên nút váy ngủ.

Đêm nay suy nghĩ của anh muốn cô rất mãnh liệt, buổi trưa phát sinh ra một chuyện, một chuyện nằm trong dự liệu của Liên Gia Chú.

Chuyện này làm cho anh thay đổi chuyến bay, cả một buổi chiều đều rơi vào tâm trạng khá là bực bội, buổi chiều Liên Gia Chú hẹn bạn ra biển, nhưng lần này dường như ra biển cũng không thể giải quyết được tâm trạng bực bội.

Quay trở lại, không quay về nhà mà là mở cửa sổ phòng Lâm Phức Trăn, nhìn cô ngủ say, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại phá hủy, mạnh mẽ tiến vào, đó cũng là nơi duy nhất thuộc về Lâm Phức Trăn mà Liên Gia Chú chưa đạt được.

Vào thời khắc sau cùng, lợi ích đã che đậy ý muốn phá hủy, trước mắt vẫn chưa phải là thời điểm trở mặt với Lâm Phức Trăn.

Mà vào giờ khắc này đây, loại mong muốn hủy diệt đó lại ngóc đầu dậy. Chết tiệt. Vừa nghĩ tới thời điểm khi anh mở cửa ra nhìn thấy cảnh tượng đã làm cho toàn thân anh nóng như lửa đốt. Nghiễm nhiên, giờ phút này anh đã không còn đủ sức chịu đựng để dỗ dành cô công chúa nhỏ này để cho cô ngoan ngoãn nghe theo anh rồi.

Giờ khắc này anh cực kỳ muốn loại khoái cảm ấy tới để phân tán tâm trạng bực bội đi.

Ý thức được cái gì đó, Lâm Phức Trăn thét lên: Sophia.

Sau tiếng Sophia đó ____

Tiếng gõ cửa vang lên: Cộc, Cộc, Cộc.

Nghiêng người chống ở trên giường, Lâm Phức Trăn cố gắng điều chỉnh lại nhịp hô hấp của mình.

Thấy không có đáp lại, cách một cánh cửa, Sophia thăm dò gọi một tiếng Vianne.

Cô kéo góc chăn che lại trước ngực, lại thở ra một hơi.

"Vianne, Chị vừa nghe thấy em gọi chị?" Sophia hỏi.

Cô đè thấp giọng xuống.

"Đúng vậy". Cảm tạ trời đất, giọng của cô ngoại trừ hơi khàn ra thì không có bất kỳ kỳ lạ nào, "Em vừa mới gặp ác mộng".

"Có cần chị pha cho em một ly sữa nóng không".

"Được, sữa chị cứ để ở ngoài là được, lát nữa em sẽ tự lấy".

Tiếng bước chân đi xa, Lâm Phức Trăn thở ra một hơi thật mạnh, vội vã tung chăn ra, chưa vừa kéo ra đã chạm ngay phải ánh mắt của Liên Gia Chú, đôi mắt đó nhìn như muốn tóe lửa.

Cô chột dạ cụp mắt xuống, mặc kệ anh, mang theo chút chột dạ oán thán: "Gia Chú, lần này cậu chơi hơi quá rồi".Nhưng không phải là lúc cô gọi Sophia anh đã nhanh chóng rút lui, dùng giọng điệu thẹn quá hóa giận nói cho cô biết anh chỉ đang dọa cô thôi sao.

"Gia Chú, vừa rồi cậu thật sự chỉ muốn dọa mình thôi sao?" Cô khoát tay lên vai của anh, nghĩ thế nào thì hành động vừa rồi của anh cũng không giống như đang dọa cô, với lại, với lại ở một nơi nào đó của cô vẫn còn có cảm giác mơ hồ đau.

"Tiểu Họa Mi". Động tác tay ngừng lại, lấn người tới, đầu mũi cọ vào đầu mũi cô, môi chạm vào khóe miệng của cô: "Sau này nếu như cậu dám bảo mình hái trộm cherry nhà hàng xóm nữa thì..."

Hơi thở của anh cực nóng, làm cho cô ___

"Sẽ... sẽ thế nào?" Cô lắp bắp hỏi.

"Tới khi ấy mình sẽ thực sự đi vào, mặc kệ cậu có đồng ý hay không!" Liên Gia Chú nâng tông giọng.

"Lại..." Cô dừng lại để tránh nói cà lăm, "Liên Gia Chú, cậu lại dọa mình đấy hử".

"Cậu nói xem?"

Tay cô khẽ đánh lên bả vai anh để bày tỏ sự kháng nghị.

"Lâm Phức Trăn".

"Ừ".

"Cherry mình đã trộm cho cậu rồi".

Cherry đã đặt trên tủ đầu giường, tổng cộng có tám quả, nhìn mấy trái cherry chín dở ấy làm cho khóe miệng của Lâm Phức Trăn cong lên.

"Như cậu đã nói đấy, mình tìm cách mang mấy quả cherry tới cho cậu thì cậu sẽ nghe theo mình tất".

"Đương nhiên". Cô còn suýt chút nữa đã vỗ ngực đảm bảo.

Nói thực thì trong quá trình Liên Gia Chú lấy mấy quả cherry cho cô, có mấy lần cô đã phải cho mắt lại rồi, chỉ sợ anh té xuống khỏi bức tường. Môi anh dán bên tai cô chỉ dẫn bàn tay của cô nhích từng chút một tới một nơi cuối cùng nào đó ở phía dưới. Anh thì thầm nói: Tiểu Họa Mi, chuyện này phỉa để cậu giải quyết. Cô khẽ đáp lại: Nhưng vẫn chưa bắt đầu mà. Tay lại bị kéo lại.

"Sao vậy?" Trong lòng kêu thầm không hay rồi, ánh mắt lại tràn ngập sự mờ mịt.

"Đừng giả bộ nữa".

"Mình không giả bộ". Cô oan ức nói.

"Cậu không giả bộ sao?"

Cô gật đầu.

"Tiểu Họa Mi, Hửm?" Ánh mắt dán chặt trên đôi môi cô, không nhúc nhích.

Sắc trời hiện ra màu trắng bạc, Liên Gia Chú nhặt chiếc áo sơ mi rơi trên đất lên, vừa cài khuy áo vừa nhìn người đang ở trên giường, vẫn đang ngủ say như chết.

Lâm Phức Trăn có một mái tóc dài rất dày, vừa đen lại vừa thẳng, xõa ra như vậy, lại phối hợp với drap giường màu lam nhạt, trông như rong biển dưới đáy biển sâu, từng sợi lại từng sợi khiến cho người ta sinh ra mộng tưởng vô hạn. Đừng cho rằng đây là dáng vẻ cô cố ý bày ra, mê hoặc người nhìn thấy cô ở nơi tăm tối, căn bản là không phải thế, tướng ngủ của Lâm Phức Trăn làm cho người ta chẳng dám khen tặng.

Cho dù khi ngủ Lâm Phức Trăn không có bất kỳ hình tượng nào đáng nói, nhưng màu tóc đen như mực ấy phối hợp với làn da trắng mịn như tuyết, cùng với dáng người đẹp đẽ cũng có thể được gọi là xuất sắc, nhưng mà vẻ đẹp này còn chưa duy trì được tới một phút thì đã bị phá tan, kéo chiếc chăn bị đẩy xuống mép giường lên trên, thân người nằm ngang đã được che kín lại.

Chẳng may cô lại đá chăn ra nữa thì sao? Ngủ thích đá chăn lại không thích kéo rèm cửa sổ, Dộ cao cảu bức tường bao ở đây khiến cho người ta lo lắng, lúc anh rời đi phải kéo rèm cửa sổ lại thật kím mới được.

Sau khi cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, ánh mắt từ trên giường rời đi, mắt chạm phải mấy trái cherry ở trên tủ đầu giường làm Liên Gia Chú nhíu chặt lông mày. Lúc này chúng đang làm anh cảm thấy mất mặt, khi đó chắc hẳn là anh điên rồi nên mới có thể trèo lên bức tường bao nhà hàng xóm.

Liên Gia Chú nghĩ, có lẽ sau này trong cuộc đời của anh sẽ không gặp phải cô gái biết dày vò như Lâm Phức Trăn đâu.

thời điểm này bình minh lên rất nhanh, trong thoáng chốc sắc trời đã đổi thành màu sắc như màu của bụng cá chết trên bãi biển. Trắng bệch.

Ở vùng này có không ít người làm nghề đánh bắt cá, thời gian những người này rời giường luôn rất sớm, anh phải nhân lúc những người này chưa thức dậy mà rời đi trước, chàng thanh niên rời đi từ cửa sổ của cô gái trẻ dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được đáp án.

Rất nhiều người đều biết Tiểu Pháp không có gọi điện cho Vianne.

Trước khi ròi đi Liên Gia Chú đã cầm một trái cherry, cầm trái cherry bỏ vào miệng, xách theo giày, Liên Gia Chú mở cửa sổ ra.

Tin chắc là cô nàng có tướng ngủ không được đẹp kia cho dù có lại đá chăn đi nữa thì người khác cũng không thể nào dòm trộm qua rèm cửa sổ được, lúc này anh mới đi giày vào.

Rời khỏi tòa nhà của Lâm Phức Trăn, răng đã cảm nhận được trọn vẹn vị chua của trái cherry vẫn chưa chín hẳn.

Nhấm vị chua này, Liên Gia Chú đi trên con đường quốc lộ ven biển, đối diện trước mắt chính là gió biển mằn mặn của vùng Cote d"zur.

Vị chua của trái cherry đã dần tan đi, vị chua tan đi thì còn lại chính là vị ngọt, trong vị ngọt ấy còn có chứa vị chan chát, một loại ngọt chát có thể đánh thức lại vị giác.

Mùi vị này hình như cũng không tệ.

Cherry, còn gọi là anh đào.

Lâm Phức Trăn cũng giống như trái anh đào chín dở ấy, trong ngây thơ lại có chút khôn lanh tầm thường.

MM

Hết chương 46!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện