Ánh đèn trong khoang xe không quá sáng, trong mơ hồ Lâm Phức Trăn thấy được đồ vật trên tay Liên Gia Chú đang cầm nhìn rất quen mắt, nó trông như một cái túi.

Hình như cái túi ấy cô đã từng thấy qua.

"Gia Chú, cậu đang cầm cái gì trong tay vậy?" Cô hỏi anh.

Đáp lại cô là tiếng khóa của khóa điện tử của ngăn kéo xe, âm thanh đó làm cho lòng Lâm Phức Trăn rất không thoải mái, Liên Gia Chú có bí mật với cô rồi!

Kéo ống tay áo của anh, trong lòng cô rất không vui: "Rốt cuộc đó là cái gì?"

"Lâm Phức Trăn".

"Ừ".

"Cậu thực sự muốn biết sao?" Anh đè thấp giọng nói.

"Đương nhiên rồi".

"Đó là đầu của tên phản bội Andrew, mình đã giết Andrew nhân tiện cắt luôn đầu cậu ta xuống".

Trong nháy mắt cô đã tỉnh rượu hơn phân nửa, ngồi thẳng người dậy, bên tai vang lên tiếng cười khẽ.

Tên khốn này. Nắm đấm đấm về phía vai anh, tiếng động cơ xe vang lên, mui xe từ từ được kéo ra, trên đầu cô từ từ hiện ra một bầu trời sao.

Vùng Cote d"Azur này thực ra đẹp nhất chính là bầu trời sao, người khác đều yêu thích đường ven biển của vùng Cote d"Azur này, còn cô thì yêu thích bầu trời nơi đây.

Nghiêng đầu dựa lên cửa xe, mắt nhìn chăm chú lên bầu trời sao, cô thì thầm nói: Gia Chú, mình thấy sau khi uống rượu thì những vì sao này lại càng trở nên đẹp hơn đấy.

Cho dù từ rất lâu trước đây Lâm Phức Trăn đã biết, khi trời vừa tối những thứ nhỏ xíu kia liền tỏa sáng lấp lánh thực ra chỉ là viên đá quá đỗi bình thường, thậm chí chúng còn khó coi hơn cả những viên đá nữa kìa.

Nhưng, cô đã quen mang niềm nhung nhớ bí mật gửi cho chúng rồi, chúng là người bạn tốt nhất mỗi khi cô cô đơn, chúng là người lắng nghe yên lặng, mãi mãi sẽ không cười nhạo những ngông cuồng, ngây ngô, và cả yếu đuối của bạn.

Xe đi xuống theo sườn núi, dọc theo đường vùng vịnh.

Con đường Vịnh này dẫn tới nhà của Liên Gia Chú ở Eze, không phải dẫn tới nhà cô.

Thế là cô nhắc anh: Gia Chú, cậu lái nhầm hướng rồi. Liên tục nhắc nhở mấy lần, mà anh chỉ đáp lại một câu "Cứ coi như mình lười đưa cậu về nhà đi".

Lười đưa cô về nhà? Việc này sao có thể chớ!

Cho dù có lười đưa cô về nhà thì cũng không thể nói ra như vậy chớ, dù sao thì nói câu "Mình không để ý đường" có phải là nghe được hơn không.

Lời này khiến lòng cô không vui, cô kéo ống tay áo của anh nói: Mình muốn xuống xe, nếu như cậu lười đưa mình về vậy thì mình tự gọi xe về, thả mình xuống.

Xe chạy về trước với tốc độ nhanh hơn.

Còn nói không giận, Liên Gia Chú còn nói không giận, đây rõ ràng là đang bực bội, anh biết bực thì cô cũng biết bực đấy.

Nắm chặt ống tay áo anh, dựa vào chút men rượu còn sót lại mà lay lay vai của anh, miệng lớn tiếng chửi: Đồ khốn, cậu có nghe thấy mình nói không, thả mình xuống, mình tự bắt xe về.

Tiếng chửi lớn tiếng cùng với lực tay cũng không ảnh hưởng gì tới Liên Gia Chú, Lâm Phức Trăn bắt đầu dùng chân, khi chân một lần nữa đá tới đầu gối của anh thì bị một bàn tay nắm lấy.

Giây tiếp theo chân của cô đã bị anh vững vàng áp ở dưới đầu gối.

Không sao, còn một chân khác, cái chân này cũng chỉ vừa mới giơ lên thì chiếc xe lắc dữ dội xông thẳng về phía hàng rào chắc ở trên con đường sát bờ biển, phía dưới hàng rào chắc là tảng đá ngầm lớn, còn là tảng đá ngầm hình tam giác ngược...

Tiếng "Gia Chú" kèm theo tiếng khóc nức nở đồng thời vang lên cùng với tiếng lốp xe ma sát với mặt đường trải nhựa, đầu xe va về phía con lươn trên đường quẹt một góc cực lớn, dịch chuyển ngược với hướng biển.

Trong chớp mắt chiếc xe đã dừng lại sát ở sườn núi, tắt máy, toàn bộ khoang xe chìm vào bóng tối.

Một bên con đường vịnh là sườn núi, một bên là sát biển, bên kia núi là một mảng tối tăm ngăn lại một nửa bầu trời, bên sát biển là bọt nước trắng xóa vỗ vào đã ngầm.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, mùi xăng xông lên nồng nặc, nhịp tim của cô vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

15 tuổi Liên Gia Chú cũng từng dùng cách này để dọa cô, nhưng khi đó cô không có sợ như bây giờ, con người ta càng lớn thì lại càng nhát gan, đây là lời châm ngôn chí lý.

Nhịp tim vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, anh đã dựa sát về phía chỗ ngồi của cô, trong bóng tối thân thể cô bị áp về phía anh, đồng thời môi anh đè ép lên môi cô, tay kéo vạt áo bị nhét trong chiếc quần Jean ra, từ vạt váo trực tiếp đi lên phía trên, cô ra sức xoay người muốn tránh khỏi sự khống chế của bàn tay anh, sau khi biết được ý nghĩ của cô anh đã cố tình dùng vết chai của ngón tay do ngày thường luyện đàn để trêu đùa cô.

Sinh lý của cô phát triển bình thường, dần dần, động tác uốn éo người không còn là vì từ chối nữa mà là vì nghênh đón.

Sóng biển từng đợt lại từng đợt vỗ vào bờ, thế giới tĩnh lặng mà đẹp đẽ.

Tiếng phanh xe gấp vang lên, khi ánh đèn xe chiếu về phía họ thì Lâm Phức Trăn nhanh chóng trốn xuống phía dưới người Liên Gia Chú, tay cô đang đặt ở phía sau hông của anh, anh vừa cởi nút quần Jean của cô, dây kéo được kéo ra một nửa.

Rõ ràng là tiếng phanh xe gấp là của đám dân cờ bạc tới từ Monaco, trong túi cũng chỉ còn lại chút tiền để mua bia, mua xong bia lái xe về nhà, vừa lái xe vừa uống bia, tới khúc rẽ bỗng xuất hiện chiếc xe khiến cho anh ta xém chút nữa là lao xe xuống biển, mở đôi mắt say mèm ra: Này, Ferrari, này vịt trời.

Được lắm, trước tiên cứ đập xe Ferrari đã rồi tính tiếp.

Hùng hổ mở cửa xe ra, rồi lại đóng mạnh cửa xe lại, kéo lê chiếc gậy bóng chày trên đường đi về phía họ.

Gia Chú lấy khẩu súng ra từ trong hộc xe, trước khi quả bóng chày kia kịp đập về phía kính xe của họ, nòng súng đã nhắm ngay phía quả bóng chày vang lên.

Lúc này Lâm Phức Trăn đã cài lại quần jean, kéo chiếc áo sơ mi bị vén lên xuống, yên lặng đợi. Anh chàng kia có nguy hiển không, có mạnh không cô chẳng quan tâm, anh chàng kia có thể uy hiếp tới sự an toàn của họ không cô chẳng quan tâm, dù sao cũng đã có Gia Chú.

Đúng vậy, dù sao cũng đã có Gia Chú, Gia Chú với một bộ não của kỳ lân.

Cô mỉm cười chờ đợi.

Tách, tách, tách. Đêm khuya tĩnh mịch dường như lại vô cùng rõ ràng. Đó là tiếng gì vậy nhỉ?

Đó là âm thanh tiếng gập bóng chày lăn xuống núi, lúc này nghe cực kỳ lảnh lót, thậm chí là Gia Chú cũng không cần mở miệng anh chàng kia cũng tự động ngậm chặt miệng.

Thua sạch tiền còn có thể kiếm lại được, nhưng mất mạng rồi thì không thể kiếm lại được.

Tiếng bước chân quay trở về, cửa xe mở ra, lại nhẹ nhàng đóng lại, cảm ơn trời đất, xe không bị hư, tiếng động cơ xe vang lên, chiếc xe lao đi như viên đạn bay ra khỏi nòng súng.

Ông anh ơi, đó là đường xuống dốc đấy.... Trốn ở dưới người anh, cô khẽ nở nụ cười.

Súng được đặt về lại, mở đèn trong khoang xe ở mức nhỏ nhất, anh hơi chống người lên, cúi xuống nhìn cô.

Chẳng qua là cô cũng chỉ để cho lưỡi của mình dạo chơi một vòng trên cánh môi mà đã chọc cho giọng anh trở nên khàn khàn, đầu lưỡi còn chưa kịp thu về thì đã nhanh chóng bị bắt lấy. Cô vội vàng đáp lại, anh hôn dọc theo khóe miệng cô đi tới thái dương, môi vừa chạm tới vành tai cô ____

Ánh đèn xe lại lần nữa chiếu lên người họ.

Giọng ồm ồm rõ ràng mang chút không hài lòng: "Phía trước có Motel, lái xe Ferrari, tôi không nghĩ là mấy người ngay cả tiền motel cũng không trả nổi, tôi nói này, hai người đậu xe ở đây rất nguy hiểm đấy".

Liên Gia Chú làm động tác nhắm súng vào đầu người ta, chiếc xe ấy laovút đi như một làn khói.

Lâm Phức Trăn thò đầu ra khỏi người anh, nở nụ cười khẽ về phía chiếc xe vừa rời đi.

Anh thấp giọng hỏi cô chúng ta còn tiếp tục không?

Cô vừa cười vừa đáp lại: "Anh ta nói đúng, chúng ta đậu xe ở chỗ này rất nguy hiểm".

Giọng nói càm trầm hơn, anh hỏi dò bên tai cô, tối nay ở nhà mình.

Nếu lời này nói sớm hơn thì sẽ không có khoảnh khắc kinh hồn như vậy. So với câu "Coi như mình lười đưa cậu về" thì dễ nghe hơn nhiều. Cô quoàng tay lên cổ anh, gật đầu.

Xe tiếp tục đi về phía trước, cô tựa đầu lên vai anh, nhìn ánh sao đầy trời.

Liên Gia Chú dừng xe trước cửa một siêu thị nhỏ, cô hỏi anh làm gì, anh nói mua thuốc giải rượu cho cậu.

Thực ra sau mấy lần dày vò Lâm Phức Trăn cũng đã tỉnh rượu được tám phần rồi, bây giờ ngoài hơi choáng đầu thì cũng không còn khó chịu nhiều nữa.

Nhìn Liên Gia Chú cúi đầu đi vào siêu thị, chợt nhớ tới cái gì đó, ánh mắt Lâm Phức Trăn rơi vào vị trí ngăn kéo bên vị trí tài xế. Vào lúc này nó bày ra bộ dáng tránh người ta cách xa ngàn dặm.

Rốt cuộc là Gia Chú đã bỏ cái gì trong ngăn kéo nhỉ?

Rõ ràng là đồ vật đó cô rất quen, Lâm Phức Trăn rất muốn mở ngăn kéo ra nhìn một cái, nhưng ngăn kéo dùng khóa vân tay để mở, ngoài Liên Gia Chú thì không ai có thể mở nó ra được.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt vô thức nhìn ngăn kéo.

Một bóng người vụt qua kính chắn gió, Lâm Phức Trăn thu lại ánh mắt.

Liên Gia Chú đưa chai thuốc giải rượu tới trước mặt cô, cô nhận chai thuốc giải rượu mở nắp ra.

Lúc bỏ chai thuốc giải rượu đã trống không và trong túi mua hàng, Lâm Phức Trăn nhìn thấy vật màu trắng lộ ra ở dưới mấy vật dụng đồ dùng hàng ngày đặt trong túi, vừa định nhìn xem đó là cái gì thì túi mua hàng đã bị lấy đi.

"Đó là cái gì?" Cô hỏi anh.

"Cậu sẽ biết nhanh thôi".

Cô nhún vai, tựa đầu trên vai anh.

Xe lái vào hầm để xe, chậm chạp tháo dây an toàn ra, chậm chạp xuống xe, lại chậm chạp đi theo sau Liên Gia Chú.

Chỉ mới mười mấy bước mà Liên Gia Chú đã giục cô tới hai lần, "Được, mình biết rồi". Miệng thì trả lời nhưng bước chân thì vẫn cứ lề mề.

Hầm để xe có tấm bậc thang thôi sao?

Mắt thấy càng lúc càng gần bậc thang, lòng Lâm Phức Trăn thầm than thở. Đây đúng là một ngày dài, tất cả sức lực cô để dành trong 20 năm lười biếng dường như ngày hôm nay đã dùng hết cả rồi. Bây giờ chân của cô đã nhấc không nổi nữa rồi, nhưng biết làm sao được, không ai cõng cô, không ai bế cô lên bậc thang.

Cô thở dài thật mạnh: Ôi....

Ngay sau đó người được nhấc bổng lên.

Ngay khi người được nhấc lên khóe miệng cô không kìm được mà giương lên.

Nếu như là kiểu bế công chúa thì sẽ tuyệt hơn.

Lúc người nhấc ngang lên không, độ cong nơi khóe miệng cô đã giương lên hết cỡ, tay vòng lên vai anh, cô ngẩng mặt lên, anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy ý: Đừng có mà được voi đòi tiên!

Hiện tại dưới đáy mắt anh phản chiếu lên dáng vẻ của cô, vẻ mặt cô có chút ngốc nghếch, cô cau mày, hé miệng. Sao vẫn ngốc như vậy.

Haizzz...

Thôi quên đi, ngốc thì cứ ngốc đi, phải biết là bây giờ cô chưa hoàn toàn tỉnh rượu, dáng vẻ ngốc nghếch này có thể hiểu được.

"Vui lắm hả?" Anh hỏi cô.

Cô gật đầu, khóe miệng mím lại cũng không thu lại được, nở nụ cười.

Quản gia người Đức của Liên Gia Chú đã đứng ở trước cửa nhà để xe, ông lão người Đức ngập ngừng: "Vi..."

"Uống say". Liên Gia Chú nói như vậy.

Lâm Phức Trăn vội vàng nhắm mắt lại, vì để cho hiệu quả chân thực hơn cô còn nhéo Liên Gia Chú mấy cái ngay trước mặt ông lão người Đức.

Từ nhỏ Liên Gia Chú đã được học võ, nên mấy cái nhéo của cô đối với anh mà nói chỉ như gãi ngứa. Nhưng.... cho dù là cách lớp quần áo, xúc cảm vẫn khiến Lâm Phức Trăn bồn chồn, lát nữa cô phải cố gắng xoa cho anh.

"Có cần canh giải rượu không?" Ông lão người Đức lại hỏi.

"Không cần".

"Vậy..." Ông lão người Đức rất tận tâm.

"Chỗ này không còn chuyện của ông nữa".

"Ngủ ngon".

Ông lão người Đức đã đi, Lâm Phức Trăn mở mắt ra, rốt cuộc bây giờ có thể đàng hoàng sờ anh rồi. Đi từ dưới cằm anh đi thẳng tới cổ áo, khi ngón tay đi xuống xương quai xanh của cô thì khẽ khàng vẽ một vòng tròn.

"Lâm Phức Trăn, không muốn mông bị đau thì trật tự lại cho mình". Liên Gia Chú đè thấp giọng cảnh cáo.

Phải, phải. Trật tự. Trật tự là được chứ gì.

Anh đi thẳng về phía trước, mắt cô cứ nhìn chằm chằm mặt anh, đi vào thang máy, anh hỏi cô "Tới phòng cậu hay tới phòng mình".

Vẻ mặt cô mờ mịt.

"Đừng giả bộ".

Phải, phải. Không giả bộ, không giả bộ.

Cô rũ mắt xuống, gò má hơi nóng lên, áp mặt vào người anh, khàn giọng nói: "Cậu muốn ở phòng nào thì tới phòng đó".

Cửa phòng vừa đóng lại, người bị lật qua, mặt dán trên cánh cửa, còn chưa cho cô đứng vững lưng đã bị một lực đè lên, hai cơ thể áp sát nhau va vào cánh cửa, may mà cánh cửa đủ chắc chắn, Lâm Phức Trăn thầm nghĩ trong lòng.

Cô bị động giơ tay lên, lòng bàn tay bị động áp trên cánh cửa, nhìn cô bây giờ nhất định giống như cô nàng hư hỏng bị cảnh sát cưỡng chết soát người. Lâm Phức Trăn lại thầm nghĩ, cơ thể áp sát phía sau cô lên xuống kịch liệt, tình trạng này cực kỳ cuốn hút, cơ thể cô thoáng cái cũng run rẩy không ngừng, anh tháo hoa tai của cô xuống với tốc độ cực nhanh.

Hai chiếc hoa tai, một chiếc rơi trên thảm trải sàn, một chiếc rơi xuống sàn nhà.

Kim cương va phải đá hoa cương phát ra một âm thanh giòn giã. Tên khốn Liên Gia Chú này, đó là 5 triệu đô, nhưng bây giờ nó nhìn qua chẳng khác nào một viên đá pha lê.

Anh hừ khẽ bên tai cô "Tiểu Họa Mi, còn nhớ lời bài hát mình nói với cậu không?" Cô chỉ nhớ rõ nửa đầu của lời bài hát, anh nói muốn ném bông tai của cô vào bồn cầu toilet. Cô bật cười ha ha, áo ngực bị kéo ra phủ lên trên đôi bông tai, áo sơ mi còn mặc trên người cô, còn đôi tay kia đã không thể chờ đợi được mà vô cùng tùy tiện, anh thì thầm bên tai cô: Tiểu Họa Mi. "Ừm". Cô trả lời bằng giọng mũi.

"Tiểu Họa Mi" cách xưng hô này luôn có thể khơi gợi ngọn lửa ẩn náu trong lòng cô lên, cô nghiêng mặt qua chủ động dâng môi mình lên.

Hai người dây dưa, lăn qua lộn lại, cô bị anh cố định trên tủ trang trí, cô liên tục thúc giục anh. Gia Chú... Gia Chú, nhanh lên. Mồ hôi trên trán anh liên tục nhỏ xuống, nhưng càng nhanh thì lại càng vội, tiếng thúc giục anh của cô từ từ biến thành tiếng nức nở.

Nghe đi, cứ như đứa trẻ suốt ruột, đang chờ cây kem mùa hè.

Giây sau đó, anh nuốt hết những tiếng thúc giục của cô, lại một hồi môi lưỡi quấn quýt. Bàn tay cô chống trên mặt bàn, nhắm mắt lại, chờ đợi... Thế nhưng tiếng của hai dây khóa kéo vang lên khiến cho cô bất thình lình mở mắt ra, ngay lập tức chạm phải ánh mắt của Liên Gia Chú.

Cô lắc đầu ra sức đẩy anh ra, đóng khóa quần jean lại, tay vội vàng tìm vật có thể tấn công, tìm khắp nơi mà không được.

Người lui lại một góc của tủ trang trí, ngón tay chỉ về phía Liên Gia Chú nói: "Thuốc giải rượu là phụ, đồ chơi kia mới là chính có phải không!"

Lâm Phức Trăn cho là giọng mình nhất định đã đạt được tới độ uy hiếp rồi, nhưng trên thực tế lại như đang ve vãn trêu đùa, bị cơn sóng tình chi phối cứ như dáng vẻ của đứa trẻ tùy hứng không được ăn kẹo, cùng giằng co với cô, cô muốn nhanh thì nó cứ chậm, làm cho lời cô nói vốn phải cay độc thì không khác cái câu "Gia Chú,... nhanh lên..." kia chút nào.

"Đồ chơi kia là cái gì?" Anh hỏi cô, giọng nói không khác gì ngày thường.

Thật không công bằng, quá không công bằng, tại sao anh có thể điều khiển làm cho tâm tình như thường mà cô thì không làm được.

"Đừng giả bộ, đồ cậu mua không phải định để đêm nay dùng sao". Lần này giọng có thêm chút tức giận bực bội.

Không đáp lại lời cô ngay, anh thong thả cài khóa quần lại, nhìn Liên Gia Chú cài xong khóa Lâm Phức Trăn thầm thở ra một hơi, từ nhỏ tới lớn Gia Chú vẫn luôn là một đứa trẻ thông minh.

Nhưng mà sự thông minh ấy đôi khi khiến cho người ta có chút sợ.

Vào giờ phút này anh muốn làm gì. Quan trọng là anh đã cài khóa lại rồi.

Nhưng mà...

Tại sao lại cởi áo khoác?

"Liên... Liên Gia Chú!" Lâm Phức Trăn cao giọng. "Tránh ra, tránh ra mau, cách xa mình ra 5 bước".

Nhưng... người đang tránh về sau lại là cô.

Ném áo khoác sang một bên anh nói: "Thuốc giải rượu có phải là phụ không? Đúng, thuốc giải rượu chỉ là phụ. Đúng, thứ đồ chơi kia mới là chính. Có phải là muốn dùng thứ đồ chơi kia vào đêm nay không. Đúng vậy!"

Anh tiến tới một bước.

"Tiểu Họa Mi, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, đêm nay phòng mình không có cô gái nào khác, cho nên thứ đồ chơi này dùng cho ai hẳn là không cần mình nói cho cậu biết nhỉ".

Lời của Liên Gia Chú khiến cho Lâm Phức Trăn há hốc mồm.

"Đùa... đùa chứ gì... Gia... Gia Chú". Cô mấp máy môi.

Đúng vậy, chắc là đùa rồi, trước đây không lâu Gia Chú cũng đùa với cô như vậy. Đúng, chính là ngày đó ở phòng cô, cái đêm anh hái trộm Cherry cho cô.

Gia Chú vẫn luôn là một đứa trẻ thông minh, không có lý nào mà vào lúc này lãi bỗng trở nên ngốc được. Không phải, là trở nên kích động, Gia Chú thỉnh thoảng sẽ cố tình làm một vài chuyện điên rồ, nhưng từ trước tới giờ Gia Chú không làm chuyện kích động.

"Nơi này là nhà của Liên Gia Chú, Sophia không thể ở căn phòng cách vách, phòng của người giúp việc cách chỗ này cũng phải mất 10 phút đi bộ, còn phòng quản gia không phải 10 phút thì cũng là 8 phút, mình biết hơi sức của cậu cũng không tệ, nhưng cho dù cậu có dùng máy phóng đại âm thanh thì cũng không cách nào để bọn họ tới, bởi vì người trả lương cho họ là mình".

"Huống chi cách âm cảu phòng mình ra sao đâu phải cậu chưa biết".

Lâm Phức Trăn suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý nghĩa sau câu nói của Liên Gia Chú, đợi cô nghĩ xong thì cô đã bị anh ép tới vị trí giữa chiếc giường và tủ trang trí rồi.

Dưới cặp mắt kia tràn ngập sự tàn bạo.

"Tại... tại sao? Tại sao bỗng nhiên lại muốn thế này?" Cô hỏi.

Đúng vậy, tại sao? Tại sao bỗng nhiên lại muốn thế này, không phải bọn họ đã hẹn ước rồi sao? Tại sao bỗng nhiên lại muốn thay đổi? Trước đây không phải chơi rất vui sao?

MM

Hết chương 54!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện