"Nương nương!"

Linh Ly, Linh Nhạc nghe bên trong lớn tiếng, vừa chạy vào thì nhìn thấy cảnh này, hai nàng thật nhanh đỡ lấy Vũ Dạ Ca.

"Dạ Ca..." Lạc Bắc Thần hoảng loạn, muốn tiến đến đỡ lấy nàng.

"Súc sinh!" Linh Nhạc cuồng bạo, đẩy Lạc Bắc Thần ra, nghiến răng mắng một tiếng, mặc cho nàng là Hoàng Đế đi nữa.

"Hỗn xược!" Lạc Bắc Thần bị đẩy suýt ngã, lại nghe Linh Nhạc đại nghịch bất đạo mắng mình, nàng phẫn nộ quát lên.

"Linh Nhạc không được vô lễ, ta không sao." Vũ Dạ Ca nghe vậy, lập tức tiến lên ngăn cản Linh Nhạc làm bậy, cho nàng ánh mắt không hài lòng, lắc đầu nói không sao, vết thương dù có đau thì cũng không bằng vết thương trong lòng nàng lúc này.

"Nương nương, người chảy máu nhiều như vậy, để nô tỳ gọi thái y..." Linh Ly một bên khóc lóc lau vết máu cho Vũ Dạ Ca.

"Không cần...." Vũ Dạ Ca lắc đầu, nàng thủy chung nhìn Lạc Bắc Thần, ánh mắt khát vọng nhìn người trước mặt bước đến ôn nhu, ân cần hỏi thăm mình biết bao, nhưng nàng lại thấy được người đó tránh né mình, tâm nàng lúc này thật sự rơi xuống đáy vực, nước mắt vô thức chảy dài.

Lạc Bắc Thần không muốn nhìn khuôn mặt đau khổ của Vũ Dạ Ca, vì như thế tim nàng sẽ rất đau, đau đến như bị ai đó bóp chặt không còn đập nữa... nàng xoay mặt đi, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt lên nuốt nước mắt vào trong, từ tay áo lấy ra một bình thuốc bột quăng xuống giường, bước thật nhanh đi không bỏ lại câu nào, giống như nàng đang chạy trốn.

Vũ Dạ Ca nhìn bóng lưng chạy đi của người mình yêu, nàng vô lực ngã xuống giường, khóe môi chua xót nở nụ cười, ánh mắt tản ra bi thương, con ngươi lộ ra tràn ngập đau đớn...

Lạc Bắc Thần chạy thật nhanh ra khỏi Phượng Vân Cung, chạy nhanh, nàng sợ nàng sẽ không thắng được bản thân, lại làm tổn thương Vũ Dạ Ca tiếp...

Lạc Bắc Thần đứng ngoài trời hít thở để cho lòng mình không cảm thấy ngột ngạt, ngực bị đè nén cũng dần dần nhẹ nhõm hơn một chút.

Hôm nay chính là tân hôn của nàng, nên nàng không được bị đau thương chi phối, phải bỏ hết qua một bên, nàng còn trách nhiệm với rất nhiều người nữa...

Hoa Dương Cung

Lạc Bắc Thần vừa bước đến, hai hàng tỳ nữ đã cung kính hành lễ, nàng phất tay đi vào bên trong, trước cửa phòng là một vị ma ma cùng một tỳ nữ tên Tiểu Thúy.

"Tham kiến bệ hạ..." Hai người thấy Tân Đế, lập tức vui vẻ cung kính hành lễ.


Lạc Bắc Thần gật đầu cho bọn họ lui ra, bản thân mở cửa bước vào.

Nhạc Tề Ninh Uyển ở trên giường ngồi, nghe tiếng bước chân cùng ngửi được mùi hương quen thuộc, nàng trong mắt hiện lên vui vẻ, chiếc khăn cùng lúc bị lấy xuống.

"Uyển nhi hôm nay rất đẹp." Lạc Bắc Thần che giấu đi tâm trạng, khom người xuống, tay xoa xoa khuôn mặt Nhạc Tề Ninh Uyển lên tiếng cảm khái.

"Ngươi cũng vậy." Nhạc Tề Ninh Uyển mặt phiếm hồng, hơi ngượng ngùng tránh đi ánh mắt nóng rực của nàng, nói.

"Ha ha ha..." Lạc Bắc Thần nhìn biểu hiện của nàng hài lòng cười ra tiếng, xoay người đi đến rót rượu, làm cho xong nghi thức cuối cùng.

Nhạc Tề Ninh Uyển nhìn Lạc Bắc Thần cầm ly rượu đưa đến, nàng cầm lấy, hai người tay chéo nhau uống cạn.

"Ngươi buồn sao?" Nhạc Tề Ninh Uyển nhìn Lạc Bắc Thần, dù người này che giấu rất giỏi, nhưng nàng có thể nhìn ra ở đáy mắt ẩn ẩn ưu thương nhàn nhạt, nàng ngẩng đầu lên quan tâm hỏi.

"Ta không sao." Lạc Bắc Thần mỉm cười nói không có, vòng tay ôm lấy Nhạc Tề Ninh Uyển, môi hôn lên vành vai nàng, y phục từng cái một được bỏ đi.

Nhạc Tề Ninh Uyển mặt chuyển hồng thấu, nàng ưỡn người lên, mím môi không cho mình bật thốt ra âm thanh, hơi thở hai người cuốn lấy nhau bắt đầu dồn dập, nàng thân thể theo động tác nhẹ nhàng phía dưới mà run rẩy, cơ thể tê giật, khoái cảm từng cái một đánh ập tới làm nàng như trôi bồng bềnh trên mây, cố gắng áp sát vào Lạc Bắc Thần giữ chặt lấy.

Lạc Bắc Thần ngẩng đầu hạ xuống từng nụ hôn lên người Nhạc Tề Ninh Uyển, tay phía dưới nhẹ nhàng ra vào, hai bức tường thịt phun ra nuốt vào, đôi khi mút chặt ngón tay nàng, cảm giác sung sướng cực điểm, khiến nàng muốn hòa vào người phía dưới làm một.

Nhạc Tề Ninh Uyển đôi khi thốt ra tiếng rên nhẹ, thân thể nàng ướt đẫm mồ hôi, dưới bụng xẹt qua dòng nhiệt lưu, giữa hai chân nàng cảm nhận thứ đó của mình hút chặt lấy ngón tay Lạc Bắc Thần, cảm giác khó tả có vui sướng, nhưng nhiều hơn là xấu hổ.

Nàng cong người thở ra một hơi, sau đó cả người buông lỏng, bên dưới liền chảy ra một dòng nước ấm nóng.

Nhạc Tề Ninh Uyển vô lực nằm trên giường, hai chân hơi run rẩy cảm thấy một chút trống vắng, nhưng rất nhanh một thứ mềm mại không xương ôm trọn âu yếm nơi tư mật của mình, chiếc lưỡi Lạc Bắc Thần nhẹ nhàng liếm, mút đóa hoa đang nở rộ vì mình, Nhạc Tề Ninh Uyển xấu hổ không dám mở mắt ra nhìn, bên dưới thứ gì đó rất mềm, rất nóng chui vào cơ thể nàng, nàng cảm giác mình rất mẫn cảm, người kia chỉ chạm một chút nàng đã chịu kích thích mãnh liệt, chất lỏng ấm nóng lại chảy ra càng ngày càng nhiều...

Sau khi qua ân ái, Nhạc Tề Ninh Uyển đã thiếp đi, Lạc Bắc Thần không vội đi liền, nàng chu đáo, ở lại giúp nữ nhân của mình tắm rửa, lau thân thể, rồi uy dược bổ cho nàng, sau đó mới hài lòng rời đi.

Lạc Bắc Thần sau khi đi còn không quên căn dặn tỳ nữ không được làm phiền người bên trong, để nàng thoải mái ngủ ngon.

Nàng một mạch rời khỏi Hoa Dương Cung, trở về Long Lân Điện, tâm tình giờ phúc này của nàng chỉ đặt vào ba nữ nhân bên trong, đau thương trong ánh mắt cũng tản đi không ít.

Long Lân Điện

"Tham kiến Hoàng Thượng..."nTrước cửa điện, ba vị ma ma cùng hai hàng tỳ nữ quỳ xuống hành lễ.

"Tất cả lui ra lấy tiền thưởng." Lạc Bắc Thần phất phất tay nói, sau đó đi nhanh vào trong.

Các vị ma ma và cung nữ nói đa tạ không ngừng, nắm tay nhau cùng đi lãnh bạc.

"Nàng chết luôn rồi a? Giờ này còn chưa đến..."

Trên giường rộng lớn bên trong tẩm cung của Hoàng Đế, ba tân nương ngồi ở đó, bỗng dưng người ở giữa khó chịu lên tiếng, ngữ khí này khỏi nói mọi người cũng đoán được là ai đi.

"Tỷ tỷ, A Thần không phải chỉ đến mỗi chỗ chúng ta." Tuyết Vô Song ngồi phía trong, nhẹ nhàng nói.

"Vô Song nói không sai." Nguyệt Vân cũng gật đầu.

"Các muội đừng có chiều nàng quá, phải dạy dỗ nàng, nàng mới ngoan được!" Ngân Vũ lại nói.

"Ta lúc nào không ngoan?"

Một âm thanh vang lên, ẩn chứa ủy khuất hỏi lại.

"Thì ra ngươi vẫn an ổn." Ngân Vũ hừ một tiếng.

Lạc Bắc Thần bĩu môi cười cười, đi đến một lượt nhẹ nhàng lấy xuống ba chiếc khăn, sau đó đi đến bàn bưng khay rượu đến để ở đầu giường.

Nàng rót sáu ly, cùng Nguyệt Vân uống trước, tới Ngân Vũ, cuối cùng là Tuyết Vô Song.

Lạc Bắc Thần nhìn ba yêu tinh trước mặt, không son phấn đã yêu nghiệt nay lại thêm tỉ mỉ chân diện, nhất là Tuyết Vô Song, nhìn thôi máu huyết đã sôi trào, ánh mắt nóng như nham thạch được đốt quanh năm của nàng, bắn tới ba người trên giường.

Tuyết Vô Song ngại ngùng cúi đầu, Nguyệt Vân thì xấu hổ không thôi, chỉ có Ngân Vũ trừng mắt lại nàng, không một chút tình thú.


"Ngươi đem chúng ta đến đây làm gì?"

"Động phòng." Lạc Bắc Thần hiển nhiên trả lời.

"Ngươi muốn..." Ngân Vũ mặt cũng đỏ bừng không tin hỏi, Tuyết Vô Song, Nguyệt Vân kế bên bị ánh mắt của Lạc Bắc Thần nhìn tới, khiến cho các nàng vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng.

Lạc Bắc Thần luôn biết muốn thu phục bầy hổ phải thu phục trước con đầu đàn, nên nàng cởi bỏ y phục của mình xong, nhảy lên giường quấn lấy Ngân Vũ trước.

"Ngô..." Ngân Vũ bắt ngờ bị tập kích, cả người giật bắn lên, y phục không qua bao lâu đều bị quăng bỏ xuống giường, bị Lạc Bắc Thần vuốt ve thôi nàng thân thể đã run rẩy đến lợi hại.

Hai nữ nhân còn lại nhắm mắt không dám nhìn hành động phóng đãng của hai người, nhưng tân y của cả hai nháy mắt cũng đã được giải khai.

Lạc Bắc Thần hai tay kéo hai người lại nằm kế bên, hai tay hai bên xoa niết vào hai nụ hoa, còn Ngân Vũ đã theo nhịp nhàng ma sát của Lạc Bắc Thần dẫn sa vào mê ly.

Tuyết Vô Song được bàn tay quen thuộc đụng chạm, hai đỉnh phong của nàng đã cương, dựng thẳng lên, cả người tê dại run nhẹ, ánh mắt cũng mơ màng theo từng cái xoa nắn, vuốt ve của người phía trên.

Tích Vân bên kia cũng không khá là bao, thân thể uốn éo, ánh mắt khát vọng nhiều hơn, từng tấc da thịt của nàng vô cùng mẫn cảm với Lạc Bắc Thần, cả thân thể nóng hừng hực lên, mặt cũng đỏ muốn xuất huyết, nàng mím môi thở dồn dập, để cố không cho mình bật thốt ra tiếng.

Ngân Vũ thảm hơn, bị tiến công trực diện, ở dưới của hai người ma sát mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nham nháp của ái dịch, phía dưới làm cho Ngân Vũ cảm xúc vô cùng xa lạ, vừa muốn rất nhiều vừa khó chịu không thể tả, nàng trong cổ họng thoát ra âm thanh câu người, hai tay ôm lấy đầu Lạc Bắc Thần đang tham luyến trước ngực mình.

Nụ hoa đỏ nhạt dựng thẳng, Lạc Bắc Thần một ngụm rồi một ngụm mút lấy, khiến Ngân Vũ ngửa mặt rên rỉ càng lúc càng nhiều.

Hai cánh tay Lạc Bắc Thần dời đi nơi khác, chậm rãi vuốt ve từ trên xuống, vuốt ve từng thứ một trên người hai nữ nhân bên cạnh, tay trượt xuống hai đùi trắng nõn như tuyết, yêu thương nhéo nhéo vài cái, dần dần chậm rãi tiến lên nơi mẫn cảm nhất của nữ nhân, ngón trỏ cố tính xẹt qua hạt đậu một cái.

Tuyết Vô Song, Nguyệt Vân bị nàng đụng chạm đến tê giật mấy cái, hai người đồng thời cong người lên rên nhẹ, khoái cảm như sóng vỗ đánh thẳng tới đại não làm các nàng chìm thẳng vào dục vọng, dù đã khống chế không cho mình kêu thành tiếng, nhưng hơi thở cứ dồn dập lên không kìm được mà rên khẽ, hai người có thể cảm nhận ngón tay của Lạc Bắc Thần đang xoa xoa nơi tư mật của mình, làm các nàng bị mãnh liệt khiêu khích, thân thể khó chịu như bị thiêu đốt, giữa hai chân lúc được lắp đầy lúc trống vắng, hụt hẫng.....

Lạc Bắc Thần hừ hừ mấy tiếng, bỗng dưng đổi vị trí, hai nơi tư mật tách ra, nàng đứng dậy ôm lấy Tuyết Vô Song, hai nơi lại dính sát vào nhau, nàng từng nhịp mà đung đưa.

Ngân Vũ đang treo lơ lửng trên mây cảm nhận khoái cảm thì phía dưới bỗng trống rỗng, nàng nhíu mày khó chịu, nhưng không qua bao lâu nơi đó của mình được một bàn tay bao lấy, sau đó có vật gì đó tiến vào, nàng nháy mắt căng thẳng người, mở mắt ra lắc đầu nhìn Lạc Bắc Thần, nhưng đáp lại nàng là ôn nhu ánh mắt bảo nàng yên tâm...

Tuyết Vô Song cảm nhận bên dưới có thứ ấm nóng áp vào nơi tư mật của mình, nàng hai chân run lên, cảm giác rất thoải mái, mỗi cái va chạm qua lại mang nàng bay bổng theo, hơi thở gấp gáp dồn dập, ngực phập phồng lên xuống, miệng lại bật ra những âm thanh mê người, Tuyết Vô Song khuôn mặt bị nhiễm đỏ, ánh mắt mê man chứa mị lực vô hạn, đôi môi đỏ mọng hé mở không ngừng, sắc đẹp như hoa nở rộ của nàng lúc này, là diễm lệ tuyệt luân không gì so sánh được...

Tích Vân bên dưới bị khiêu khích đến sưng lên mà nàng vẫn không chịu vào, người phía dưới thì cắn răng chịu đựng, bên dưới cơ hồ phát đau, cảm giác vừa đau vừa trống rỗng như tra tấn, trong người như có hàng trăm ngàn con kiến quấy phá, bụng nhiều lần chạy qua một dòng nhiệt lưu, bên dưới nàng cũng chảy ra dòng nước ấm nóng, hơi thở rối loạn theo thúc giục của thân thể, nàng bắt lấy ngón tay Lạc Bắc Thần tự đẩy vào trong cơ thể mình, sau đó rên nhẹ một tiếng vì sung sướng...

Lạc Bắc Thần rất hài lòng với hành động của Nguyệt Vân, không giày vò nàng nữa, ngón tay theo ái dịch thuận lợi đi vào trong, đến màng ngăn thì nhẹ nhàng đâm xuyên qua...

"Aa...." Nguyệt Vân bị đau kêu thành tiếng, nàng thấy rất đau, như bị xé nát cơ thể, nhưng không qua bao lâu ngón tay phía dưới luật động, dần dần khoái cảm ập tới, cơn đau cũng tiêu tan không ít.

Lạc Bắc Thần hôn môi Ngân Vũ, tay ở phía dưới theo hang động tiến vào, vừa phá thân người phía dưới, Ngân Vũ rên một tiếng, người Lạc Bắc Thần liền khí huyết sôi trào, nàng cắn răng cố nhịn cơn đau trước ngực, nhưng hai tay vẫn không quên di chuyển ra vào hai nơi tư mật của hai nữ nhân.

Ngân Vũ cảm giác thân thể đã nhẹ hơn rất nhiều, bây giờ chỉ có từng cơn khoái cảm đánh tới, làm nàng muốn không chịu nổi, hai chân cứ run run không kiềm chế được, đầu óc trống rỗng cả người phập phồng như đang trôi nổi trên mặt nước, cố gắng bắt lấy Lạc Bắc như cái phao cứu mạng, để mình không chìm xuống.

"Hừ hừ...." Lạc Bắc Thần trán đổ đầy mồ hôi, qua cơn đau nàng thở ra một hơi, lực ma sát tăng tốc, bên dưới giật giật co thắt, nàng áp sâu vào nơi tư mật của Tuyết Vô Song, sau đó ngửa mặt thống khoái hừ mấy tiếng, ái dịch một phát bị nội lực bắn thẳng vào trong của Tuyết Vô Song, một giọt cũng không chừa dư.

"Aaa....." Tuyết Vô Song cũng hét một tiếng, có thứ gì đó đưa vào người nàng, bụng bên dưới nhô lên, hai chân run rẩy quấn lấy hông Lạc Bắc Thần.

Nguyệt Vân cùng lúc cảm giác bên dưới co giật, nuốt chặt lấy ngón tay ấm nóng của người kia, miệng nàng rên khẽ một tiếng, phía dưới thả lỏng chảy ra một dòng suối ấm, nàng vô lực xụi lơ thở gấp ở một bên.

Ngân Vũ phía dưới nhả ra nuốt vào ngón tay Lạc Bắc Thần, ngón tay ở bên trong xấu xa qua trái qua phải, sau đó cong lên đâm ngay yếu điểm của nữ nhân, Ngân Vũ kêu thành tiếng, hông nhịp nhàng đong đưa theo, bây giờ ai cũng nghe theo thân thể, lý trí từ lâu đã không còn.

Không qua bao lâu, bên dưới hút chặt lấy Lạc Bắc Thần, nàng di chuyển không được, xấu xa dùng ngón cái ấn mạnh vào hạt đậu đã cương cứng. Ngân Vũ nỉ non rên khẽ, bị tập kích bất ngờ khoái cảm chồng chất lên nhau, hai bức tường thịt buông lỏng, cùng lúc theo ngón tay nàng chảy ra dòng nước nhiễu xuống nệm giường, hòa cùng dòng máu tạo ra từng đốm hồng nhạt.

Lạc Bắc Thần lại tiếp tục quấn lấy Ngân Vũ, Nguyệt Vân, hai tay lại cho vào trong hai nàng, sau đó đầu chôn giữa hai chân Tuyết Vô Song vẫn còn đang mê man, chiếc lưỡi mềm ấm xoáy quanh hạt đậu.

Ba nữ nhân đồng thời rên ra tiếng, bên dưới lại bị xâm nhập, khoái cảm kích thích mãnh liệt làm các nàng muốn điên lên, thân thể vô cùng mẫn cảm cứ mỗi lần đụng chạm là dâng lên một trận tê dại, thân thể thật khao khát muốn Lạc Bắc Thần âu yếm vào sâu bên trong mình...

Ba nữ nhân uốn éo người theo đừng động tác của nàng, Tuyết Vô Song ôm lấy đầu Lạc Bắc Thần vừa thở gấp vừa nỉ non, trong nàng chảy ra chất lỏng bao nhiêu người này cũng thưởng thức trọn, chiếc lưỡi mềm mại đẩy vào rồi lấy ra, lâu lâu lại xoắn hai cánh hoa bên ngoài, làm bên trong co lại, hạt đậu cứ run run lên biểu thị bất mãn nhìn rất đáng yêu.

Hai cái miệng nhỏ hai bên xuyên suốt phun ra nuốt vào ngón tay Lạc Bắc Thần, ái dịch chảy ra càng ngày càng nhiều, rất thuận lợi để tăng lực đạo ra vào và Lạc Bắc Thần đã làm vậy, hai ngón giữa thon dài tăng thêm nửa nhịp động, tiếng va chạm tạo ra âm thanh đầy dâm mỹ...

Hai nữ nhân hưởng thụ theo từng đưa đẩy của nàng, hông cũng thuận theo nhịp nhàng bị thân thể chi phối, ánh mắt nhắm nghiền, cổ họng bật thoát ra âm thanh mị hoặc, phóng đãng.

Không khí xung quanh tràn ngập xuân sắc, trộn thêm âm thanh mê người theo từng nhịp của Lạc Bắc Thần phát ra, làm không khí tăng lên liên tục như muốn đốt cháy bốn người đang hoan ái triền miên trên giường, Dạ Minh Chậu phản xạ dòng nước trắng bạc chảy ra, khiến nó càng thêm lung linh, đẹp đẽ.

Vũ Dạ Ca suy nghĩ hơn một canh giờ, cuối cùng quyết định đến nói cho Lạc Bắc Thân biết tình cảm bao nhiêu năm của mình, mặc kệ cho tỳ nữ ngăn cản, mặc kệ vết thương trên trán vẫn còn đau...


Nhưng khi nàng vừa bước tới, vừa mới đi vào, âm thanh làm người ta xấu hổ liền truyền ra, không phải một mà là tới ba.

Vũ Dạ Ca nhấc chân bước vào, đập vào mắt nàng là cảnh bốn người đang lõa thể, ba nữ nhân nằm dưới rên rỉ, còn người kia...

Vũ Dạ Ca lui lại từng bước, nàng thật không ngờ Lạc Bắc Thần đêm tân hôn đẩy nàng ra, nhưng lại cùng các nữ nhân khác hoan ái, khổ sở hơn là nàng xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, ở đây vui vẻ trong khoái lạc.

"Lạc Bắc Thần."

Âm thanh không lớn cũng không nhỏ, nhưng bên trong ẩn chứa một cõi thê lương, khổ sở vang lên.

Lạc Bắc Thần từ mê ly chuyển sang tỉnh hẵn, nàng rút tay ra, quay người ra sau.

"Hoàng Hậu đến đây làm gì?" Nàng áp chế tâm tình xuống, dùng âm thanh không lạnh, không nóng hỏi.

"Ta bây giờ muốn hỏi ngươi một câu..." Vũ Dạ Ca cố gắng chống đỡ không cho mình ngã xuống, sắc mặt trắng bệch nhìn Lạc Bắc Thần nói.

"Nàng hỏi đi." Lạc Bắc Thần khoát lên ngoại sam, gật đầu nhìn Vũ Dạ Ca.

Ba người trên giường cũng nghe được động tĩnh, mặc vào trung y bước xuống giường nhìn hai người.

"Ngươi trong lòng bây giờ còn có ta không?" Vũ Dạ Ca ánh mắt chờ mong nhìn Lạc Bắc Thần.

"Cầm thú... chát!" Đột nhiên, không đợi Lạc Bắc Thần trả lời, thì từ bên ngoài bay vào một người, mắng một tiếng sau đó cùng lúc tát Lạc Bắc Thần thật mạnh một cái vào mặt.

Âm thanh bàn tay va chạm vào mặt vang dội cả Long Lân Điện.

"Ngươi đường đường là Hoàng Đế mà nửa đêm động phòng phũ bỏ chính thê, còn hại thê tử mình bị thương, không quan tâm thê tử, đến đây dây dưa cùng các nữ nhân khác, Lạc Bắc Thần ngươi là cầm thú súc sinh!" Linh Nhạc phẫn nộ bừng bừng sát khí nhìn Lạc Bắc Thần, quát lên chất vấn.

"Chát... hỗn láo, từ khi nào đến lượt một tỳ nữ như ngươi chất vấn Hoàng Thượng!!" Ngân Vũ thấy Lạc Bắc Thần bị đánh, bị mắng thậm tệ, nàng bước đến đánh cho Linh Nhạc một cái tát, lạnh giọng mắng.

Tuyết Vô Song cau mày, kéo Lạc Bắc Thần lại, ôn nhu xoa xoa mặt cho nàng, lắc đầu cầu xin nàng đừng làm cho chuyện này lớn thêm.

Lạc Bắc Thần giận run cả người, sắc mặt lạnh xuống âm độ, cả người tỏa ra nguy hiểm cỗ khí, nếu không phải Tuyết Vô Song nhanh tay thì không biết Lạc Bắc Thần sẽ làm ra chuyện gì.

"Hoàng Hậu nương nương tốt nhất nên quản người của mình lại!" Ngân Vũ lại nhìn Vũ Dạ Ca đang sững sờ một bên, lạnh lùng nói.

Nguyệt Vân một bên cũng nhíu mày nhìn Linh Nhạc.

"Một tiểu thiếp mà thôi, lại dám ăn nói lớn tiếng với Hoàng Hậu, Trưởng Công Chúa đây chưa từng được dạy lễ nghi sao?" Linh Ly đỡ lấy Linh Nhạc, lại nghe Ngân Vũ lớn tiếng không biết trên dưới với Vũ Dạ Ca, lập tức không đợi muội muội mình nói, liền lớn tiếng nhìn thẳng Ngân Vũ trách cứ.

"Linh Ly! Không được hỗn xược!" Vũ Dạ Ca hoàn hồn, kéo Linh Ly ra sau, lớn tiếng quát.

"Người đâu!!" Lạc Bắc Thần thật chịu hết nổi mà kéo Ngân Vũ ra phía sau, sắc mặt lạnh băng nhìn Vũ Dạ Ca ba người phía trước, lớn tiếng gọi.

"Có thuộc hạ." Bên ngoài liền chạy vào một đám người mặc võ phục, cung kính đợi mệnh.

"Linh Ly, Linh Nhạc đại nghịch bất đạo, vô lễ làm càn, lập tức mang ra trảm, còn Vũ Hậu dung túng thuộc hạ, phạt viết giáo huấn trăm bản, cấm túc năm ngày!"






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện