Tích Nguyệt Cung
Mặt trời đã lên cao, bên ngoài hai hàng tỳ nữ đang đứng đợi trước cửa, họ luôn cúi đầu nghiêm chỉnh, chờ đợi chủ tử gọi vào.
Bên trong hai cổ thân thể ôm chặt lấy nhau ngủ say sưa, nữ nhân như tiểu miêu nhu thuận rút vào trong lòng người bên cạnh, không khí còn dư lại hương vị xuân sắc của tối qua.
Bầu không khí yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở đều đều, một lát sau Lạc Bắc Thần trên giường hừ nhẹ một tiếng, mi nhíu lại, mắt chậm rãi mở ra.
Nàng lười biếng ngáp một cái, nhìn tiểu nữ nhân trong lòng của mình, ánh mắt mềm mại, khóe môi cong lên cười ngọt ngào.
Tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt gần trong gang tấc của nàng, mân mê mũi, mắt, môi, cảm nhận xúc cảm trên tay là mềm mại, lòng cũng chùng một mảnh, yêu thương nhẹ nhéo mũi người trong lòng khẽ mắng: "Tiểu yêu tinh!"
Liễu Linh Nhã đang ngủ thì bị người chọc phá, bắt lấy cánh tay đang làm loạn trên mặt mình, cau mày mở mắt ra.
"Tỉnh?" Lạc Bắc Thần nắm lại tay nàng, chọn mi cười hỏi.
"Ngài không mệt sao?" Liễu Linh Nhã nhìn nàng uể oải hỏi, thân thể của nàng bây giờ rất vô lực, phía dưới còn ẩn ẩn đau.
"Không có, nàng mệt sao?" Lạc Bắc Thần lắc đầu, lại hỏi.
"Rất mệt." Liễu Linh Nhã nhẹ giọng đáp, phía dưới chỉ cần cử động liền đau rát lên, nàng nhớ tối qua không có như vậy, sáng nay lại thành nông nỗi này, nàng trừng mắt nhìn người bên cạnh, đỏ mặt oán khí hỏi: "Sau khi ta ngất, ngài làm thêm bao nhiêu lần?"
"Ba...bốn lần gì đó!" Lạc Bắc Thần nhớ lại đêm qua triền miên, đưa tay lên đếm, rồi nhìn người kế bên trả lời.
"Lạc! Bắc! Thần!" Liễu Linh Nhã trên đầu một đàn quạ đen bay qua, nàng bật ngồi dậy, mặt lúc xanh lúc đen gầm lớn.
"Tại ta chưa thỏa mãn nàng đã ngất rồi, chẳng qua là muốn có một lần nữa thôi, ai bảo Nhã nhi mê người như vậy làm hại ta nhịn không được làm thêm mấy lần!" Lạc Bắc Thần nhìn vẻ mặt nàng thì ngồi dậy nhỏ giọng giải thích, còn mang theo ai oán nói.
"Đau..." Liễu Linh Nhã rên một tiếng, nàng vừa cử động mạnh hạ thân liền rát vô cùng, lại nghe Lạc Bắc Thần đổ lỗi cho mình, nàng trừng mắt cắn răng quát: "Vậy đây là lỗi của ta sao?"
"Không có, là lỗi của ta, nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi." Lạc Bắc Thần lắc đầu, đưa tay ôn nhu đỡ nàng nằm xuống.
Liễu Linh Nhã không nói gì chỉ liếc nàng một cái, cũng nhu thuận mà nằm xuống, vừa cử động đều đau đến nhe răng, nàng thật muốn khóc, hôm qua nửa ngày mệt mỏi mà tối đến còn gặp tên này nữa!
"Rất đau sao?" Lạc Bắc Thần nhìn sắc mặt của nàng thì đau lòng, nhẹ giọng hỏi.
"Phía dưới rất đau...cũng tại ngài!" Liễu Linh Nhã ấm ức liếc nàng.
"Ta xin lỗi, lần sau không như vậy, ta sẽ kiềm chế." Lạc Bắc Thần ngượng ngùng nói.
"Có quỷ mới tin!" Liễu Linh Nhã không khách khí phun ra một câu.
"Có thuốc xức giảm đau không?" Lạc Bắc Thần nghe nàng nói thì chỉ xoa mũi cười trừ, nhớ đến cái gì thì hỏi.
"Có ở ngăn tủ phía sau."
Lạc Bắc Thần đáp một tiếng rồi bước xuống giường
Một lát sau, đem y phục mặc lại gọn gàng thì đi lấy thuốc.
Mở ra tủ thấy lọ thuốc bôi trơn thì cầm đi, vén ra rèm ngồi xuống gần mép giường nói: "Nhã nhi, nàng cố chịu đau một chút, ta xức thuốc cho nàng."
Người trên giường gật đầu, xê dịch thân thể lại mép giường một chút, hai chân run rẩy mở ra.
Lạc Bắc Thần đau xót, nhìn nơi đó đã sưng đỏ, hai cánh hoa cũng phồng lên, nàng mở ra lọ thuốc, lấy một ít, đến cửa động nhẹ nhàng bôi lên.
Người trên run một cái rồi hừ nhẹ, một chút lại cảm nhận được mát lạnh, cơn đau cũng dịu đi một phần.
Lạc Bắc Thần lại lấy một miếng, ngón trỏ đưa vào âm huyệt, vào sâu bên trong nhẹ xoay tròn, cảm nhận được Liễu Linh Nhã run run thì nàng dừng một chút, đợi người kia thoải mái thì tiếp tục.
Một lát sau.
Lạc Bắc Thần thấy đã thoa xong, đem lọ thuốc đậy lại, đứng dậy đem nó để lại chỗ cũ.
Liễu Linh Nhã cũng không còn thống khổ như lúc đầu, nàng mỉm cười nhìn người kia đi đến nhẹ giọng: "Ngài muốn đi sao?"
"Ân, nhưng làm phiền Nhã nhi." Lạc Bắc Thần đi đến ngồi tại mép giường gật đầu nói.
"Các ngươi lui ra đi, bản Cung còn muốn ngủ thêm một lát." Liễu Linh Nhã đáp một tiếng, quay đầu về phía cửa giọng không lớn cũng không nhỏ nhưng đầy uy nghiêm vang lên.
"Vâng, quý phi." Bên ngoài đám tỳ nữ khom người nói, rồi nối đuôi nhau ly khai.
Liễu Linh Nhã bỗng dưng nhớ đến sự việc hôm qua và lời nói căm hận của phụ thân, nàng trong lòng nhói lên, lâm vào trầm mặc một lúc, mi mắt rũ xuống, đáy mắt hiện lên giãy giụa, nàng nhắm mắt lại đưa ra một quyết định, lời nói không thấy cảm xúc.
"Vương gia nên quên chuyện tối qua, từ nay về sau, ngài là Lạc Vương của ngài còn ta là phi tử của Hoàng Đế, không liên quan đến nhau."
Lạc Bắc Thần nghe lời này thì thân thể chấn động, ánh mắt khó tin mà nhìn nàng thay đổi nhanh như vậy, nhưng ngơ ngác một chút cũng hiểu ra vì sao, nàng nhìn Liễu Linh Nhã nói: "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, ta hiểu rồi."
"Ta sẽ nhớ kỹ ngài." Liễu Linh Nhã đau nhói khi Lạc Bắc Thần đáp ứng nhanh như vậy, nàng nhìn bóng lưng đang bước đi ở phía trước, hai tay siết lại ngón tay đâm vào da thịt, lẩm bẩm một tiếng thê lương, hai mắt phủ lên một tầng sương lệ rơi ướt má, không ai biết nàng đã rơi bao nhiêu nước mắt cũng không ai biết là nàng đã khóc bao lâu...
Lạc Bắc Thần bước ra khỏi Tích Nguyệt Cung, lang thang đi khắp nơi, thần sắc buồn bã, không biết làm sao chỉ mới chưa được một ngày, ba nữ nhân, hai người thì kêu nàng quên đi tình cảm, còn một người thì bỏ đi hẹn nàng kiếp sau.
Bọn họ nghĩ nàng là sắt đá sao, không biết buồn...
Nơi cổ đại này cùng trong phim ảnh quả không sai biệt, chuyện luyến ái, nhi nữ tình trường luôn để ở phía sau, có cũng được không có cũng chẳng sao, vì nó luôn xếp ở cuối cùng, vì họ quá lý trí, lý trí tới mức ép bản thân đến nghẹt thở. Cũng có nhiều người vì dã tâm chuyện gì cũng dám làm, ngay cả hi sinh tình thân tình yêu của mình, cũng nhiều người vì tiền tài danh vọng mà bán đứng nhân tình và bản thân, mà cũng không thể trách được ai, vì tạo hóa luôn trêu người, họ luôn nghiêng về đại sự bỏ qua những việc nhỏ luôn cho là không đáng, dùng một thứ họ coi là nhỏ nhoi đánh đổi một thứ lớn hơn, đây luôn là tác phong của người có địa vị cao cao tại thượng.
Nhưng nàng thì khác, dù phía trước trùng trùng điệp điệp khó khăn gian nan hay là một nơi cửu tử nhất sinh đang chờ nàng, nàng cũng không ngại mà bước đi, vì nàng không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, hai người đã có quan hệ, bản thân mình không thể vì câu nói của nàng mà quay lưng buông bỏ trách nhiệm, đã là nữ nhân của Lạc Bắc Thần thì mãi mãi cũng sẽ như vậy, nàng sẽ không bỏ qua một tấm chân tình nào cả!
Lạc Bắc Thần bất tri bất giác mà đi, cũng không biết đã qua bao nhiêu con đường, tới khi đến Long Lân Điện nàng mới hồi thần, nhìn lên trời, giờ này chắc ca ca đang còn thượng triều.
Long Lân Điện
Thị vệ thấy Lạc Vương đang đi đến thì quỳ xuống hành lễ, người kia phất tay cho đứng lên, rồi bản thân đi vào trong.
Bên trong không có ai, Lạc Bắc Thần bước vào, ngồi xuống dựa vào long ỷ, xoa xoa huyệt thái dương, đêm qua đến gần sáng nàng mới an giấc, bây giờ cảm thấy hơi mệt mỏi, có lẽ do vận động hơi nhiều đi, Lạc Bắc Thần nhắm mắt dưỡng thần một lát thì lâm vào ngủ say.
Cung điện rộng lớn chỉ có một mỹ nam tử trên long ỷ say giấc, thần sắc có vẻ mệt mỏi, trên gương mặt tinh xảo vài sợi tóc phủ xuống lung lay.
Một lát sau.
Hoàng Đế cùng Mộ Công Công ở bên ngoài bước vào.
"Đêm qua thích khách đột nhập nhưng trong cung không mất thứ gì, thật lạ!" Hoàng Đế vừa đi vừa không hiểu nói.
"Đúng là rất lạ" Mộ Công Công cũng cảm thấy vậy.
"Thần nhi?" Hoàng Đế vừa ngẩng đầu thì kinh ngạc xen lẫn vui mừng hô lên.
"Vương gia hôm nay thật sớm." Mộ Công Công cũng kinh ngạc không kém, người này đã nửa tháng rồi không có đến, hôm nay lại phá lệ đến sớm.
"Nhỏ thôi, Thần nhi đang ngủ..." Hoàng Đế trừng mắt Mộ Công Công, tay đưa lên miệng nhỏ giọng nói.
Mộ Công Công trong lòng bất đắc dĩ, người này trên triều với bây giờ như hai người khác nhau, không phải khác bình thường mà khác một trời một vực!
"Lấy chăn đến..." Hoàng Đế nhìn ông nói.
"Dạ." Mộ Công Công khom người, bước đi vào trong.
"Sao mà mệt mỏi thế này?" Hoàng Đế đem tóc trên mặt nàng vén qua một bên, nhìn đến vẻ mặt phong trần mệt mỏi của nàng thì than một tiếng, trong lòng lại hiện lên một ý nghĩ, đừng nói tối qua cùng nữ nhân nào cả đêm đi nên sáng mới có bộ dáng như vậy, mà ý nghĩ này hắn cũng nhanh bác bỏ, vì hắn biết nàng không tùy tiện như những người khác thêm cái bệnh khiết phích, nữ nhân nàng còn chưa chạm đến một góc áo nói chi phòng the chi sự!
"Bệ hạ..." Mộ Công Công bước ra cầm theo chăn bông đi đến.
"Đi tìm một bộ y phục cho Thần nhi, khi nàng tỉnh thì cho nàng thay." Hoàng Đế cầm lấy, nhìn hắn phân phó.
"Dạ."
Hoàng Đế đem chăn phủ lên người nàng xong thì nhớ tới cái gì, nhấc chân bước ra đại điện.
"Bệ hạ." Thị vệ thấy Hoàng Đế thì vội hành lễ.
"Báo cho ngự thiện phòng, một canh giờ sau đem đến một bát cháo hạt sen, cho thêm một ít dược bổ vào!" Hoàng Đế cẩn thận dặn dò.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Tên thị vệ cung kính rồi chạy đi.
Hoàng Đế trở lại phê duyệt tấu chương, một lúc sau Mộ Công Công trở về, trên tay cầm một bộ bạch y sam.
Tích Nguyệt Cung
Liễu Linh Nhã khóc một lúc mới dừng lại, nàng gọi tỳ nữ thiếp thân của mình vào.
"Nương nương..." Liễu Thúy mang theo một thau nước bước vào hành lễ.
"Bổn cung muốn tắm!" Liễu Linh Nhã phất tay nói, nàng lại bổ sung: "Đem mục dũng vào, không cần đến mục trì."
"Vâng nương nương." Liễu Thúy trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng cũng không có hỏi nhiều, nàng gật đầu cung kính lui ra chuẩn bị.
Một lát sau.
Mục dũng được đem vào để sau tấm bình phong, Liễu Thúy cho nô tài lui hết, đi đến phía giường gọi người đang thất thần trở về: "Nương nương hết thảy đã xong."
"Dìu bổn cung." Liễu Linh Nhã hồi thần, nhìn nàng nói.
Liễu Thúy không hiểu nhưng cũng đi tới, vén lên rèm thì nhìn thấy nương nương thần sắc vô cùng mệt mỏi, Hoàng Thượng hôm qua không có bãi giá thì phải, nhưng nương nương vì sao lại bộ dáng như vậy? Thật khó hiểu.
Liễu Linh Nhã đưa tay ra, được Liễu Thúy đỡ đi từng bước đến mục dũng.
"Nương nương nô tỳ thấy hôm nay người sắc mặt không tốt... có cần Tiểu Thúy gọi thái y?" Liễu Thúy nhìn Liễu Linh Nhã nhắm mắt dưỡng thần trong mục dũng thì nhẹ giọng hỏi.
"Không cần gọi thái y, bản Cung chỉ hơi mệt một chút." Liễu Linh Nhã không có mở mắt, môi mấp máy nói.
"Vâng, để nô tỳ cho ngự thiện phòng làm một ít canh bổ cho nương nương." Liễu Thúy lại nói.
"Ân."
Liễu Linh Nhã hít một hơi sâu, nàng không còn sự lựa chọn nào khác, phụ thân lại cùng người nàng yêu đối chọi gay gắt, nàng không thể bất hiếu, nên chỉ có thể phụ lòng người yêu.
Chỉ mong người kia bình an, kiếp sau nếu có duyên một lần nữa, nàng sẽ nguyện trao hết cho người, con tim, tình yêu, thể xác đều cho người...
Phượng Vân Cung
Vũ Dạ Ca nhìn điểm tâm trước mặt lại nuốt không trôi, đêm qua đến khuya nàng mới chợp mắt được, nhớ lại tối qua thì mặt nàng đỏ lên, nhưng là không biết đây là vì giận hay là thẹn thùng, hắn cả gan đêm khuya xông vào tẩm cung nàng, còn nói nhớ nàng, còn chiếm tiện nghi của nàng, nàng đường đường là Hoàng Hậu một quốc, nhưng lại bị một nam nhân đùa giỡn hơn nữa hắn còn là Lạc Vương, là đệ phu nàng, càng nghĩ càng cảm thấy không khỏe, nhưng khi nhớ lại lời dặn dò dịu dàng đêm qua, trong lòng ngũ vị tạp trần...
"Nương nương, những thứ này không hợp khẩu vị của người sao?" Linh Ly nhìn thấy nương nương vẻ mặt có chút khó coi thì nhìn bàn thức ăn hỏi.
"Bản Cung chưa muốn ăn, các ngươi đem dọn tất cả đi." Vũ Dạ Ca lắc đầu, ngữ khí hơi lạnh nhạt nói.
"Vâng nương nương." Linh Ly đáp, liền gọi cung nữ vào dọn đi.
Linh Nhạc cảm thấy hôm nay nương nương không đúng lắm, đợi tỳ nữ lui ra hết chỉ còn ba người thì hỏi: "Nương nương hôm nay tâm trạng không được tốt?"
"Phá lệ không tốt." Lời này cơ hồ nghiến răng mà nói.
"Ách..." Linh Ly bị hù dọa giật cả mình, nương nương hôm nay biết tức giận, thật khó tin nha.
"Chuyện gì mà làm cho nương nương tức giận như vậy?" Linh Nhạc cũng không giống như tỷ tỷ của nàng phản ứng, chỉ có chút kinh ngạc, một chút lại hỏi.
"Tất nhiên là cái tên tiện yêu nghiệt kia gây ra." Vũ Dạ Ca hừ lạnh, ánh mắt căm giận phun ra từng chữ.
Linh Ly cùng Linh Nhạc nhìn nhau, biểu cảm thú vị vô cùng, nương nương biết mắng người, nương nương ghét người, chuyện gì đang xảy ra? Không phải chứ? Thật vô cùng khó lý giải đi.
Bởi vì sao hai người như vậy, tất nhiên Vũ Dạ Ca luôn là một người chuẩn mực, lãnh đạm, điềm tĩnh, đối với ai hay với đối với sự việc gì đều bộ dáng bình tĩnh ứng phó, muốn nàng biểu lộ cảm xúc trên gương mặt là không có khả năng, nhưng hôm nay nàng lại đang tức giận, ánh mắt đều bộc lộ cả lên, này là vô cùng vô cùng tức giận đi, thật muốn biết thần thánh phương nào ép Vũ Dạ Ca đến dạng này.
"Hả? Tên tiện yêu nghiệt?" Linh Ly hoang mang, đầu nàng thông tin hình như xử lý không kịp, vẻ mặt lăng lăng mà lẩm bẩm.
"Là Lạc Vương!" Linh Nhạc nghĩ nghĩ một chút thì thốt lên.
"Hả? Lạc Vương là tiện yêu nghiệt?" Linh Ly lại lần nữa ngu ra, nương nương mắng nam nhân mà nữ tử thiên hạ ái mộ là tiện yêu nghiệt?
"Chính là hắn!" Vũ Dạ Ca lạnh lùng nói.
"Lạc Vương làm gì nương nương sao?" Linh Nhạc hứng thú hỏi, trong lòng thầm khen ngợi, Lạc Vương đúng là lợi hại đi, có thể chọc nương nương tức giận tới run người, nàng có cảm giác hai người không chỉ có như vậy đâu!
Linh Ly một bên cũng nhìn nàng chờ câu trả lời, nàng muốn biết vì sao một mỹ nam tử, tài hoa, nho nhã, thanh cao, quyền thế như Lạc Vương mà lại bị nương nương mắng là tiện yêu nghiệt.
Vũ Dạ Ca kể lại chuyện tối qua, mỗi câu đều cắn răng nói ra, khuôn mặt lúc xanh, lúc đen, lúc đỏ, nói chung là biểu cảm thiên biến vạn hóa.
Long Long Điện
Lạc Bắc Thần đang ăn cháo thì đánh cái rùng mình, làm một cái hắc xì.
"Thần nhi sinh bệnh sao?" Hoàng Đế kế bên quan tâm hỏi.
"Không có." Lạc Bắc Thần vừa ăn vừa lắc đầu trả lời, bây giờ nàng đã đổi y phục, một thân bạch y thanh thuần sạch sẽ, thoải mái tao nhã, khí chất ôn hòa nhưng không mất đi sự cao quý vương giả ăn sâu vào con người của nàng.
"Đúng rồi, muội thật lợi hại, có thể trị tên Liễu Nghị này!" Hoàng Đế nhớ ra một chuyện, sùng bái nhìn nàng nói.
"Hừ hừ, cho hắn đau chết luôn!" Lạc Bắc Thần nghe xong hừ lạnh nói.
"Muội có thể cho ca ca biết cái thứ muội ném từ trên trời xuống là gì không? Còn nữa làm sao bọn thuộc hạ của muội bay lượn trên không trung được?" Hoàng Đế vẻ mặt hưng phấn hỏi.
"Thứ ném là đạn mềm, thứ bay là đồ dê, nếu huynh muốn biết thì muội sẽ cho người đem mô hình đến." Lạc Bắc Thần nhìn ca ca của mình nói.
"Không cần, huynh chỉ hiếu kỳ thôi, huynh luôn biết muội muội của huynh rất lợi hại, cái gì cũng làm được!" Hoàng Đế nịnh nọt nói.
"Lẻo mép!" Lạc Bắc Thần liếc mắt hắn.
"Hôm nay muội đến thật sớm nha." Hoàng Đế đón nhận ánh mắt của nàng cười trừ, sau đó nói.
"Muội đến từ tối qua rồi!" Lạc Bắc Thần bĩu môi nói.
"Đến từ tối qua? Không lẽ thích khách là muội?" Hoàng Đế lẩm bẩm, nhớ đến chuyện tối qua thì trợn mắt lên hỏi.
"Đúng vậy." Lạc Bắc Thần nhún vai thản nhiên trả lời.
"Vậy tối qua muội ngủ ở đâu?" Hoàng Đế thật bất đắc dĩ, lại hỏi nàng.
"Ngủ ở Hậu Cung của huynh."
"Hậu cung? Là nơi nào?"
"Ở Tích Nguyệt Cung, ngủ cùng phi tử của ca ca, Liễu Linh Nhã." Lạc Bắc Thần lập tức trả lời, lời nói bình thản như thường.
"Phốc!" Hoàng Đế đang uống trà thì phun ra không còn một giọt, ánh mắt khó có thể tin nhìn muội muội của mình.
Mặt trời đã lên cao, bên ngoài hai hàng tỳ nữ đang đứng đợi trước cửa, họ luôn cúi đầu nghiêm chỉnh, chờ đợi chủ tử gọi vào.
Bên trong hai cổ thân thể ôm chặt lấy nhau ngủ say sưa, nữ nhân như tiểu miêu nhu thuận rút vào trong lòng người bên cạnh, không khí còn dư lại hương vị xuân sắc của tối qua.
Bầu không khí yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở đều đều, một lát sau Lạc Bắc Thần trên giường hừ nhẹ một tiếng, mi nhíu lại, mắt chậm rãi mở ra.
Nàng lười biếng ngáp một cái, nhìn tiểu nữ nhân trong lòng của mình, ánh mắt mềm mại, khóe môi cong lên cười ngọt ngào.
Tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt gần trong gang tấc của nàng, mân mê mũi, mắt, môi, cảm nhận xúc cảm trên tay là mềm mại, lòng cũng chùng một mảnh, yêu thương nhẹ nhéo mũi người trong lòng khẽ mắng: "Tiểu yêu tinh!"
Liễu Linh Nhã đang ngủ thì bị người chọc phá, bắt lấy cánh tay đang làm loạn trên mặt mình, cau mày mở mắt ra.
"Tỉnh?" Lạc Bắc Thần nắm lại tay nàng, chọn mi cười hỏi.
"Ngài không mệt sao?" Liễu Linh Nhã nhìn nàng uể oải hỏi, thân thể của nàng bây giờ rất vô lực, phía dưới còn ẩn ẩn đau.
"Không có, nàng mệt sao?" Lạc Bắc Thần lắc đầu, lại hỏi.
"Rất mệt." Liễu Linh Nhã nhẹ giọng đáp, phía dưới chỉ cần cử động liền đau rát lên, nàng nhớ tối qua không có như vậy, sáng nay lại thành nông nỗi này, nàng trừng mắt nhìn người bên cạnh, đỏ mặt oán khí hỏi: "Sau khi ta ngất, ngài làm thêm bao nhiêu lần?"
"Ba...bốn lần gì đó!" Lạc Bắc Thần nhớ lại đêm qua triền miên, đưa tay lên đếm, rồi nhìn người kế bên trả lời.
"Lạc! Bắc! Thần!" Liễu Linh Nhã trên đầu một đàn quạ đen bay qua, nàng bật ngồi dậy, mặt lúc xanh lúc đen gầm lớn.
"Tại ta chưa thỏa mãn nàng đã ngất rồi, chẳng qua là muốn có một lần nữa thôi, ai bảo Nhã nhi mê người như vậy làm hại ta nhịn không được làm thêm mấy lần!" Lạc Bắc Thần nhìn vẻ mặt nàng thì ngồi dậy nhỏ giọng giải thích, còn mang theo ai oán nói.
"Đau..." Liễu Linh Nhã rên một tiếng, nàng vừa cử động mạnh hạ thân liền rát vô cùng, lại nghe Lạc Bắc Thần đổ lỗi cho mình, nàng trừng mắt cắn răng quát: "Vậy đây là lỗi của ta sao?"
"Không có, là lỗi của ta, nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi." Lạc Bắc Thần lắc đầu, đưa tay ôn nhu đỡ nàng nằm xuống.
Liễu Linh Nhã không nói gì chỉ liếc nàng một cái, cũng nhu thuận mà nằm xuống, vừa cử động đều đau đến nhe răng, nàng thật muốn khóc, hôm qua nửa ngày mệt mỏi mà tối đến còn gặp tên này nữa!
"Rất đau sao?" Lạc Bắc Thần nhìn sắc mặt của nàng thì đau lòng, nhẹ giọng hỏi.
"Phía dưới rất đau...cũng tại ngài!" Liễu Linh Nhã ấm ức liếc nàng.
"Ta xin lỗi, lần sau không như vậy, ta sẽ kiềm chế." Lạc Bắc Thần ngượng ngùng nói.
"Có quỷ mới tin!" Liễu Linh Nhã không khách khí phun ra một câu.
"Có thuốc xức giảm đau không?" Lạc Bắc Thần nghe nàng nói thì chỉ xoa mũi cười trừ, nhớ đến cái gì thì hỏi.
"Có ở ngăn tủ phía sau."
Lạc Bắc Thần đáp một tiếng rồi bước xuống giường
Một lát sau, đem y phục mặc lại gọn gàng thì đi lấy thuốc.
Mở ra tủ thấy lọ thuốc bôi trơn thì cầm đi, vén ra rèm ngồi xuống gần mép giường nói: "Nhã nhi, nàng cố chịu đau một chút, ta xức thuốc cho nàng."
Người trên giường gật đầu, xê dịch thân thể lại mép giường một chút, hai chân run rẩy mở ra.
Lạc Bắc Thần đau xót, nhìn nơi đó đã sưng đỏ, hai cánh hoa cũng phồng lên, nàng mở ra lọ thuốc, lấy một ít, đến cửa động nhẹ nhàng bôi lên.
Người trên run một cái rồi hừ nhẹ, một chút lại cảm nhận được mát lạnh, cơn đau cũng dịu đi một phần.
Lạc Bắc Thần lại lấy một miếng, ngón trỏ đưa vào âm huyệt, vào sâu bên trong nhẹ xoay tròn, cảm nhận được Liễu Linh Nhã run run thì nàng dừng một chút, đợi người kia thoải mái thì tiếp tục.
Một lát sau.
Lạc Bắc Thần thấy đã thoa xong, đem lọ thuốc đậy lại, đứng dậy đem nó để lại chỗ cũ.
Liễu Linh Nhã cũng không còn thống khổ như lúc đầu, nàng mỉm cười nhìn người kia đi đến nhẹ giọng: "Ngài muốn đi sao?"
"Ân, nhưng làm phiền Nhã nhi." Lạc Bắc Thần đi đến ngồi tại mép giường gật đầu nói.
"Các ngươi lui ra đi, bản Cung còn muốn ngủ thêm một lát." Liễu Linh Nhã đáp một tiếng, quay đầu về phía cửa giọng không lớn cũng không nhỏ nhưng đầy uy nghiêm vang lên.
"Vâng, quý phi." Bên ngoài đám tỳ nữ khom người nói, rồi nối đuôi nhau ly khai.
Liễu Linh Nhã bỗng dưng nhớ đến sự việc hôm qua và lời nói căm hận của phụ thân, nàng trong lòng nhói lên, lâm vào trầm mặc một lúc, mi mắt rũ xuống, đáy mắt hiện lên giãy giụa, nàng nhắm mắt lại đưa ra một quyết định, lời nói không thấy cảm xúc.
"Vương gia nên quên chuyện tối qua, từ nay về sau, ngài là Lạc Vương của ngài còn ta là phi tử của Hoàng Đế, không liên quan đến nhau."
Lạc Bắc Thần nghe lời này thì thân thể chấn động, ánh mắt khó tin mà nhìn nàng thay đổi nhanh như vậy, nhưng ngơ ngác một chút cũng hiểu ra vì sao, nàng nhìn Liễu Linh Nhã nói: "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, ta hiểu rồi."
"Ta sẽ nhớ kỹ ngài." Liễu Linh Nhã đau nhói khi Lạc Bắc Thần đáp ứng nhanh như vậy, nàng nhìn bóng lưng đang bước đi ở phía trước, hai tay siết lại ngón tay đâm vào da thịt, lẩm bẩm một tiếng thê lương, hai mắt phủ lên một tầng sương lệ rơi ướt má, không ai biết nàng đã rơi bao nhiêu nước mắt cũng không ai biết là nàng đã khóc bao lâu...
Lạc Bắc Thần bước ra khỏi Tích Nguyệt Cung, lang thang đi khắp nơi, thần sắc buồn bã, không biết làm sao chỉ mới chưa được một ngày, ba nữ nhân, hai người thì kêu nàng quên đi tình cảm, còn một người thì bỏ đi hẹn nàng kiếp sau.
Bọn họ nghĩ nàng là sắt đá sao, không biết buồn...
Nơi cổ đại này cùng trong phim ảnh quả không sai biệt, chuyện luyến ái, nhi nữ tình trường luôn để ở phía sau, có cũng được không có cũng chẳng sao, vì nó luôn xếp ở cuối cùng, vì họ quá lý trí, lý trí tới mức ép bản thân đến nghẹt thở. Cũng có nhiều người vì dã tâm chuyện gì cũng dám làm, ngay cả hi sinh tình thân tình yêu của mình, cũng nhiều người vì tiền tài danh vọng mà bán đứng nhân tình và bản thân, mà cũng không thể trách được ai, vì tạo hóa luôn trêu người, họ luôn nghiêng về đại sự bỏ qua những việc nhỏ luôn cho là không đáng, dùng một thứ họ coi là nhỏ nhoi đánh đổi một thứ lớn hơn, đây luôn là tác phong của người có địa vị cao cao tại thượng.
Nhưng nàng thì khác, dù phía trước trùng trùng điệp điệp khó khăn gian nan hay là một nơi cửu tử nhất sinh đang chờ nàng, nàng cũng không ngại mà bước đi, vì nàng không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, hai người đã có quan hệ, bản thân mình không thể vì câu nói của nàng mà quay lưng buông bỏ trách nhiệm, đã là nữ nhân của Lạc Bắc Thần thì mãi mãi cũng sẽ như vậy, nàng sẽ không bỏ qua một tấm chân tình nào cả!
Lạc Bắc Thần bất tri bất giác mà đi, cũng không biết đã qua bao nhiêu con đường, tới khi đến Long Lân Điện nàng mới hồi thần, nhìn lên trời, giờ này chắc ca ca đang còn thượng triều.
Long Lân Điện
Thị vệ thấy Lạc Vương đang đi đến thì quỳ xuống hành lễ, người kia phất tay cho đứng lên, rồi bản thân đi vào trong.
Bên trong không có ai, Lạc Bắc Thần bước vào, ngồi xuống dựa vào long ỷ, xoa xoa huyệt thái dương, đêm qua đến gần sáng nàng mới an giấc, bây giờ cảm thấy hơi mệt mỏi, có lẽ do vận động hơi nhiều đi, Lạc Bắc Thần nhắm mắt dưỡng thần một lát thì lâm vào ngủ say.
Cung điện rộng lớn chỉ có một mỹ nam tử trên long ỷ say giấc, thần sắc có vẻ mệt mỏi, trên gương mặt tinh xảo vài sợi tóc phủ xuống lung lay.
Một lát sau.
Hoàng Đế cùng Mộ Công Công ở bên ngoài bước vào.
"Đêm qua thích khách đột nhập nhưng trong cung không mất thứ gì, thật lạ!" Hoàng Đế vừa đi vừa không hiểu nói.
"Đúng là rất lạ" Mộ Công Công cũng cảm thấy vậy.
"Thần nhi?" Hoàng Đế vừa ngẩng đầu thì kinh ngạc xen lẫn vui mừng hô lên.
"Vương gia hôm nay thật sớm." Mộ Công Công cũng kinh ngạc không kém, người này đã nửa tháng rồi không có đến, hôm nay lại phá lệ đến sớm.
"Nhỏ thôi, Thần nhi đang ngủ..." Hoàng Đế trừng mắt Mộ Công Công, tay đưa lên miệng nhỏ giọng nói.
Mộ Công Công trong lòng bất đắc dĩ, người này trên triều với bây giờ như hai người khác nhau, không phải khác bình thường mà khác một trời một vực!
"Lấy chăn đến..." Hoàng Đế nhìn ông nói.
"Dạ." Mộ Công Công khom người, bước đi vào trong.
"Sao mà mệt mỏi thế này?" Hoàng Đế đem tóc trên mặt nàng vén qua một bên, nhìn đến vẻ mặt phong trần mệt mỏi của nàng thì than một tiếng, trong lòng lại hiện lên một ý nghĩ, đừng nói tối qua cùng nữ nhân nào cả đêm đi nên sáng mới có bộ dáng như vậy, mà ý nghĩ này hắn cũng nhanh bác bỏ, vì hắn biết nàng không tùy tiện như những người khác thêm cái bệnh khiết phích, nữ nhân nàng còn chưa chạm đến một góc áo nói chi phòng the chi sự!
"Bệ hạ..." Mộ Công Công bước ra cầm theo chăn bông đi đến.
"Đi tìm một bộ y phục cho Thần nhi, khi nàng tỉnh thì cho nàng thay." Hoàng Đế cầm lấy, nhìn hắn phân phó.
"Dạ."
Hoàng Đế đem chăn phủ lên người nàng xong thì nhớ tới cái gì, nhấc chân bước ra đại điện.
"Bệ hạ." Thị vệ thấy Hoàng Đế thì vội hành lễ.
"Báo cho ngự thiện phòng, một canh giờ sau đem đến một bát cháo hạt sen, cho thêm một ít dược bổ vào!" Hoàng Đế cẩn thận dặn dò.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Tên thị vệ cung kính rồi chạy đi.
Hoàng Đế trở lại phê duyệt tấu chương, một lúc sau Mộ Công Công trở về, trên tay cầm một bộ bạch y sam.
Tích Nguyệt Cung
Liễu Linh Nhã khóc một lúc mới dừng lại, nàng gọi tỳ nữ thiếp thân của mình vào.
"Nương nương..." Liễu Thúy mang theo một thau nước bước vào hành lễ.
"Bổn cung muốn tắm!" Liễu Linh Nhã phất tay nói, nàng lại bổ sung: "Đem mục dũng vào, không cần đến mục trì."
"Vâng nương nương." Liễu Thúy trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng cũng không có hỏi nhiều, nàng gật đầu cung kính lui ra chuẩn bị.
Một lát sau.
Mục dũng được đem vào để sau tấm bình phong, Liễu Thúy cho nô tài lui hết, đi đến phía giường gọi người đang thất thần trở về: "Nương nương hết thảy đã xong."
"Dìu bổn cung." Liễu Linh Nhã hồi thần, nhìn nàng nói.
Liễu Thúy không hiểu nhưng cũng đi tới, vén lên rèm thì nhìn thấy nương nương thần sắc vô cùng mệt mỏi, Hoàng Thượng hôm qua không có bãi giá thì phải, nhưng nương nương vì sao lại bộ dáng như vậy? Thật khó hiểu.
Liễu Linh Nhã đưa tay ra, được Liễu Thúy đỡ đi từng bước đến mục dũng.
"Nương nương nô tỳ thấy hôm nay người sắc mặt không tốt... có cần Tiểu Thúy gọi thái y?" Liễu Thúy nhìn Liễu Linh Nhã nhắm mắt dưỡng thần trong mục dũng thì nhẹ giọng hỏi.
"Không cần gọi thái y, bản Cung chỉ hơi mệt một chút." Liễu Linh Nhã không có mở mắt, môi mấp máy nói.
"Vâng, để nô tỳ cho ngự thiện phòng làm một ít canh bổ cho nương nương." Liễu Thúy lại nói.
"Ân."
Liễu Linh Nhã hít một hơi sâu, nàng không còn sự lựa chọn nào khác, phụ thân lại cùng người nàng yêu đối chọi gay gắt, nàng không thể bất hiếu, nên chỉ có thể phụ lòng người yêu.
Chỉ mong người kia bình an, kiếp sau nếu có duyên một lần nữa, nàng sẽ nguyện trao hết cho người, con tim, tình yêu, thể xác đều cho người...
Phượng Vân Cung
Vũ Dạ Ca nhìn điểm tâm trước mặt lại nuốt không trôi, đêm qua đến khuya nàng mới chợp mắt được, nhớ lại tối qua thì mặt nàng đỏ lên, nhưng là không biết đây là vì giận hay là thẹn thùng, hắn cả gan đêm khuya xông vào tẩm cung nàng, còn nói nhớ nàng, còn chiếm tiện nghi của nàng, nàng đường đường là Hoàng Hậu một quốc, nhưng lại bị một nam nhân đùa giỡn hơn nữa hắn còn là Lạc Vương, là đệ phu nàng, càng nghĩ càng cảm thấy không khỏe, nhưng khi nhớ lại lời dặn dò dịu dàng đêm qua, trong lòng ngũ vị tạp trần...
"Nương nương, những thứ này không hợp khẩu vị của người sao?" Linh Ly nhìn thấy nương nương vẻ mặt có chút khó coi thì nhìn bàn thức ăn hỏi.
"Bản Cung chưa muốn ăn, các ngươi đem dọn tất cả đi." Vũ Dạ Ca lắc đầu, ngữ khí hơi lạnh nhạt nói.
"Vâng nương nương." Linh Ly đáp, liền gọi cung nữ vào dọn đi.
Linh Nhạc cảm thấy hôm nay nương nương không đúng lắm, đợi tỳ nữ lui ra hết chỉ còn ba người thì hỏi: "Nương nương hôm nay tâm trạng không được tốt?"
"Phá lệ không tốt." Lời này cơ hồ nghiến răng mà nói.
"Ách..." Linh Ly bị hù dọa giật cả mình, nương nương hôm nay biết tức giận, thật khó tin nha.
"Chuyện gì mà làm cho nương nương tức giận như vậy?" Linh Nhạc cũng không giống như tỷ tỷ của nàng phản ứng, chỉ có chút kinh ngạc, một chút lại hỏi.
"Tất nhiên là cái tên tiện yêu nghiệt kia gây ra." Vũ Dạ Ca hừ lạnh, ánh mắt căm giận phun ra từng chữ.
Linh Ly cùng Linh Nhạc nhìn nhau, biểu cảm thú vị vô cùng, nương nương biết mắng người, nương nương ghét người, chuyện gì đang xảy ra? Không phải chứ? Thật vô cùng khó lý giải đi.
Bởi vì sao hai người như vậy, tất nhiên Vũ Dạ Ca luôn là một người chuẩn mực, lãnh đạm, điềm tĩnh, đối với ai hay với đối với sự việc gì đều bộ dáng bình tĩnh ứng phó, muốn nàng biểu lộ cảm xúc trên gương mặt là không có khả năng, nhưng hôm nay nàng lại đang tức giận, ánh mắt đều bộc lộ cả lên, này là vô cùng vô cùng tức giận đi, thật muốn biết thần thánh phương nào ép Vũ Dạ Ca đến dạng này.
"Hả? Tên tiện yêu nghiệt?" Linh Ly hoang mang, đầu nàng thông tin hình như xử lý không kịp, vẻ mặt lăng lăng mà lẩm bẩm.
"Là Lạc Vương!" Linh Nhạc nghĩ nghĩ một chút thì thốt lên.
"Hả? Lạc Vương là tiện yêu nghiệt?" Linh Ly lại lần nữa ngu ra, nương nương mắng nam nhân mà nữ tử thiên hạ ái mộ là tiện yêu nghiệt?
"Chính là hắn!" Vũ Dạ Ca lạnh lùng nói.
"Lạc Vương làm gì nương nương sao?" Linh Nhạc hứng thú hỏi, trong lòng thầm khen ngợi, Lạc Vương đúng là lợi hại đi, có thể chọc nương nương tức giận tới run người, nàng có cảm giác hai người không chỉ có như vậy đâu!
Linh Ly một bên cũng nhìn nàng chờ câu trả lời, nàng muốn biết vì sao một mỹ nam tử, tài hoa, nho nhã, thanh cao, quyền thế như Lạc Vương mà lại bị nương nương mắng là tiện yêu nghiệt.
Vũ Dạ Ca kể lại chuyện tối qua, mỗi câu đều cắn răng nói ra, khuôn mặt lúc xanh, lúc đen, lúc đỏ, nói chung là biểu cảm thiên biến vạn hóa.
Long Long Điện
Lạc Bắc Thần đang ăn cháo thì đánh cái rùng mình, làm một cái hắc xì.
"Thần nhi sinh bệnh sao?" Hoàng Đế kế bên quan tâm hỏi.
"Không có." Lạc Bắc Thần vừa ăn vừa lắc đầu trả lời, bây giờ nàng đã đổi y phục, một thân bạch y thanh thuần sạch sẽ, thoải mái tao nhã, khí chất ôn hòa nhưng không mất đi sự cao quý vương giả ăn sâu vào con người của nàng.
"Đúng rồi, muội thật lợi hại, có thể trị tên Liễu Nghị này!" Hoàng Đế nhớ ra một chuyện, sùng bái nhìn nàng nói.
"Hừ hừ, cho hắn đau chết luôn!" Lạc Bắc Thần nghe xong hừ lạnh nói.
"Muội có thể cho ca ca biết cái thứ muội ném từ trên trời xuống là gì không? Còn nữa làm sao bọn thuộc hạ của muội bay lượn trên không trung được?" Hoàng Đế vẻ mặt hưng phấn hỏi.
"Thứ ném là đạn mềm, thứ bay là đồ dê, nếu huynh muốn biết thì muội sẽ cho người đem mô hình đến." Lạc Bắc Thần nhìn ca ca của mình nói.
"Không cần, huynh chỉ hiếu kỳ thôi, huynh luôn biết muội muội của huynh rất lợi hại, cái gì cũng làm được!" Hoàng Đế nịnh nọt nói.
"Lẻo mép!" Lạc Bắc Thần liếc mắt hắn.
"Hôm nay muội đến thật sớm nha." Hoàng Đế đón nhận ánh mắt của nàng cười trừ, sau đó nói.
"Muội đến từ tối qua rồi!" Lạc Bắc Thần bĩu môi nói.
"Đến từ tối qua? Không lẽ thích khách là muội?" Hoàng Đế lẩm bẩm, nhớ đến chuyện tối qua thì trợn mắt lên hỏi.
"Đúng vậy." Lạc Bắc Thần nhún vai thản nhiên trả lời.
"Vậy tối qua muội ngủ ở đâu?" Hoàng Đế thật bất đắc dĩ, lại hỏi nàng.
"Ngủ ở Hậu Cung của huynh."
"Hậu cung? Là nơi nào?"
"Ở Tích Nguyệt Cung, ngủ cùng phi tử của ca ca, Liễu Linh Nhã." Lạc Bắc Thần lập tức trả lời, lời nói bình thản như thường.
"Phốc!" Hoàng Đế đang uống trà thì phun ra không còn một giọt, ánh mắt khó có thể tin nhìn muội muội của mình.
Danh sách chương