Đoàn người Lạc Bắc Thần bây giờ đang dừng chân trong một quán nước cách kinh thành hơn hai trăm dặm về phía Tây.
Nơi đây vắng vẻ nên rất ít người ghé đến, nhìn xung quanh chỉ có đôi phu thê vị trung niên bán nước.
Thị vệ trên trăm, Tinh Vệ ba mươi, Lệnh Quân, Lưu Trúc đã đổi lại võ phục màu sáng, không còn hắc y như lúc trước, họ đang ngồi ở bàn kế bên Lạc Bắc Thần đám người.
"Còn tới một ngày đường nữa, chúng ta đã đến Tây Vực rồi." Nhạc Tề Kiến Vu uống một ngụm trà, hưng phấn nói.
"Ngươi hưng phấn cái gì, Tây Vực cũng không phải nhà của ngươi." Phong Vô Tâm không khách khí nói.
"Bản công tử là muốn đi du ngoạn Tây Vực nhà ngươi được không?" Nhạc Tề Kiến Vu liếc nàng, cao giọng nói.
"Đệ nên trở về, phụ hoàng rất nhớ đệ." Nhạc Tề Ninh Uyển ngồi bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng.
"Vậy, đệ về thăm phụ hoàng xong sẽ đi Tây Vực, đại tỷ không có ý kiến chứ?" Nhạc Tề Kiến Vu ôm cánh tay nàng, hỏi.
"Được." Nhạc Tề Ninh Uyển uống một ngụm nước, đáp ứng.
"Yêu nghiệt, sao ngươi không nói gì?" Phong Vô Tâm đánh vào vai người bên cạnh một cái, hỏi.
"Tiểu Phong muốn ta nói gì?" Lạc Bắc Thần vẫn như cũ bạch y, nàng quay sang cười nhẹ, tay nhéo mũi Phong Vô Tâm một cái, sủng nịch hỏi.
"Ta thấy ngươi im lặng nên mới hỏi chứ ta muốn ngươi gì chứ." Phong Vô Tâm da mặt mỏng, chỉ là hành động nhỏ của nàng mà mặt cũng đã đỏ lên rồi, giả vờ trấn định nói.
"Lạc Vương, ngài định thả Ôn Vương về thật sao?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân khụ một tiếng, nhìn Lạc Bắc Thần nghi hoặc hỏi.
"Ân." Lạc Bắc Thần thu hồi ôn nhu trong mắt, nhìn sang hắn nói.
"Ngài không sợ hắn trả thù?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân lại hỏi.
"Bản Vương ngồi chờ hắn đến trả thù." Lạc Bắc Thần ánh mắt lóe lên hàn quang, nhàn nhạt đáp.
"Từ Nhân, nghe nói Ngân Vũ sư tỷ đã trở về Ái Lạp rồi phải không?" Phong Vô Tâm nhìn Ái Lạp Tư - Từ Nhân hỏi, nữ nhân mà nàng nói không phân cao thấp với mình cũng chính là nhị sư tỷ Ngân Vũ.
"Muội ấy vừa về mười mấy ngày trước." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhìn nàng nói.
"Bản công tử đã không gặp nhị sư tỷ gần hai năm, không biết sư tỷ mỹ mạo đã rung động lòng người đến mức nào rồi?" Nhạc Tề Kiến Vu mong chờ nói.
Lạc Bắc Thần nghe cái tên này, trà trong họng như muốn xông lên đến tận mũi.
"Ta muốn phân cao thấp cùng nhị sư tỷ!" Phong Vô Tâm nói.
"Ngươi là tiểu muội mà suốt ngày so đo nhan sắc cùng võ công với nhị sư tỷ." Nhạc Tề Kiến Vu liếc nàng nói.
"Liên quan gì tới ngươi?" Phong Vô Tâm hừ lạnh nói.
"Muội ấy lần này trở về đã thay đổi không ít, cả ngày không nói chuyện với ai, hình như đang tương tư ai đó." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhớ lại mấy ngày trước, thở dài nói.
"Cái gì? Nhị sư tỷ có ý trung nhân?" Nhạc Tề Kiến Vu đập bàn một cái, kinh hãi thốt lên.
"Khối băng nhị sư tỷ cũng biết ái tình?" Phong Vô Tâm nghe vậy cũng muốn bị sặc, mặt không thể tin nhìn người đối diện hỏi.
"Người đó đúng là thần thông quảng đại, cả nhị sư tỷ cũng thu phục được, thật khó tin!" Nhạc Tề Kiến Vu cảm khái nói, trong mắt là tưởng tượng ra xem, người kia hình dáng gì mới câu hồn được nhị sư tỷ.
"Người mà muội muội đem lòng trao ra, chắc cũng phải đại danh đỉnh đỉnh như Lạc Vương đây." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhìn Lạc Bắc Thần cười nói.
"Khụ khụ..." Lạc Bắc Thần nghe vậy, ho sặc sụa đỏ cả mặt, len lén nhìn sang Phong Vô Tâm một cái, thật nhanh trấn tĩnh tâm tình.
"Uống nước cũng bị sặc." Phong Vô Tâm vỗ lưng nàng, nói.
"Cùng ý kiến với Nhị Hoàng Tử, người trong thiên hạ này nếu xứng đôi với nhị sư tỷ cũng chỉ có Lạc Vương." Nhạc Tề Kiến Vu gật đầu, tay chỉ vào Lạc Bắc Thần nói.
Lạc Bắc Thần hơi đỏ mặt, nghẹn trong họng không biết nói gì, Phong Vô Tâm kế bên đen mặt, trừng mắt Nhạc Tề Kiến Vu, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Hắc hắc bản công tử nói sai, là người đó phải như Lạc Vương." Nhạc Tề Kiến Vu rụt cổ, cười làm lành nói.
"Mà Lạc Vương tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường tình, không lẽ Phong Quận Chúa để ý sao?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân nghi hoặc nhìn Phong Vô Tâm hỏi.
"Hừ! Còn phải xem các nữ nhân đó có đánh lại bản Quận Chúa hay không." Phong Vô Tâm hừ lạnh đáp.
"Ngân Vũ nhị sư tỷ ăn chắc ngươi rồi." Nhạc Tề Kiến Vu cười nói.
Lạc Bắc Thần khụ một tiếng không nói gì, nhớ tới Ngân Vũ nàng lại thở dài, nàng yên tâm, lời ta đã hứa sẽ không quên...
Phong Vô Tâm không nói gì nữa, nhàn nhã uống hết chén trà trong tay.
Nhạc Tề Kiến Vu chán nản, mắt lơ đãng liếc sang bàn bên cạnh, ánh mắt lóe lên, trong lòng sinh ra hứng thú, đứng dậy bước qua, lấy một cái ghế, kéo ra ngồi cạnh Lưu Trúc hỏi.
"Lưu mỹ nhân, nàng cho bản công tử ngồi ké được chứ?"
"Tránh xa ta một chút!" Lưu Trúc nhích sang một bên, lạnh lùng nói.
"Nàng kêu ta lại gần nàng sao? Được! Ta lại ngay." Nhạc Tề Kiến Vu cười nói, đứng dậy ngồi kế bên Lưu Trúc.
Phịch....
Hắn còn chưa ngồi xuống, liền bị một lực đá bay xa văng mười thước, môi lưỡi cùng mặt đất nồng nhiệt hôn...
"Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử..." Thị Vệ bên Nhạc Tề thấy một màn này, cuống quýt chạy tới đỡ hắn lên.
"Nữ nhân này, ngươi muốn chết!" Một tên thị vệ chỉ vào Lưu Trúc quát lên.
"Ngươi câm miệng, dám hỗn xược với Tứ Hoàng Phi của các ngươi!" Nhạc Tề Kiến Vu đẩy thị vệ sang một bên, quát hắn, bước chân loạng choạng đi đến bên cạnh Lưu Trúc.
Thị Vệ ngơ ngác, nguấy nguấy lỗ tai, bọn họ có nghe lầm không? Tứ Hoàng Phi a?
"Ân, hai người rất xứng." Phong Vô Tâm ánh mắt chứa ý cười, nhìn sang Lạc Bắc Thần nói.
"Quan sát xem." Lạc Bắc Thần cười nói.
"Ngươi ăn nói cho cẩn thận, ai là nương tử của ngươi, còn gọi bậy bạ ta cắt lưỡi ngươi!" Lưu Trúc bị hắn phiền, lạnh lùng nhìn hắn quát.
"Nương tử, ngươi quên vi phu rồi sao? Ô..Ô.." Nhạc Tề Kiến Vu nhào đến ôm lấy Lưu Trúc, khóc lóc nói, tay thừa cơ hội mò mẫm lung tung.
"Aa..đau!"
Nhạc Tề Kiến Vu hét lên, tay bị Lưu Trúc vặn ngược ra phía sau, vẻ mặt đau khổ kêu la inh ỏi.
"Vô lại!" Lưu Trúc buông tay hắn ra, đạp một cước cho hắn bay ra khỏi ghế, xanh mặt mắng một câu.
"Bình tĩnh." Lệnh Quân một bên nén cười, vỗ vai nàng nói.
"Ha ha ha! Ngươi cũng có ngày hôm nay." Phong Vô Tâm cười hả hê nhìn Nhạc Tề Kiến Vu nằm trên đất không chịu đứng lên nói.
"Lưu Trúc, qua đỡ Tứ Hoàng Tử lên." Lạc Bắc Thần ho nhẹ một tiếng, nhìn sang Lưu Trúc nói.
Lưu Trúc nghiến răng đi đến kéo hắn lên, nhưng nàng lại bị một lực kéo xuống lại.
Nhạc Tề Kiến Vu lật lại đè nàng dưới thân, cúi đầu xuống, vậy là môi chạm môi.
Mọi người trợn mắt, vội xoay mặt sang chỗ khác, phi lễ chớ nhìn!
Lưu Trúc cả kinh, cố đẩy người phía trên ra mà không được, môi thì đang bị thứ mềm mại cuốn lấy, đầu óc nàng cũng dần mơ màng choáng váng, một tia lý trí còn xót lại, nàng cắn mạnh vào môi kẻ nào đó...
"Đau..."
Nhạc Tề Kiến Vu la lên, chưa kịp lấy lại tinh thần thì mắt choáng, môi đau, ngực nhói, hạ thân...
Aaaa.....
Nhạc Tề Kiến Vu hét lớn, ôm hạ thân thê thảm lăn qua bò lại trên đất.
"Tứ Hoàng Tử..." Thị vệ hoảng sợ chạy đến kiềm hắn lại.
"Thứ vô lại, lưu manh!" Lưu Trúc mặt mày đỏ bừng, tay lau miệng, thở phì phò mắng hai tiếng.
"Thật thảm." Phong Vô Tâm nhìn Nhạc Tề Kiến Vu la đau thì cảm thán.
Lạc Bắc Thần bất tri bất giác, kẹp hai chân lại, tay ôm lấy hạ thân đứng ở phía sau Phong Vô Tâm, đêm đó nàng còn nhớ kỹ như in...
Nhạc Tề Ninh Uyển mặt bao bởi một lớp hàn băng, đứng dậy đi đến chỗ đệ đệ của mình, vẫn còn làm trò cười cho người khác xem, quát một tiếng.
"Đứng dậy!"
Nhạc Tề Kiến Vu run lên, chịu đau mà đứng dậy, mắt bị bầm một bên, khóe môi cũng bị dập, hai tay ôm hạ thân, vẻ mặt thống khổ...
"Không ra thể thống gì cả! Mau xin lỗi Lưu cô nương!" Nhạc Tề Ninh Uyển lạnh lùng nói.
"Rõ ràng là đệ...." Nhạc Tề Kiến Vu muốn nói thì thấy ánh mắt của nàng, lập tức ngậm miệng lại, khó khăn đi đến gần Lưu Trúc nói.
"Dù chúng ta hòa nhau, nhưng bản công tử sẽ chịu thiệt, nhận lỗi với ngươi."
Lưu Trúc hừ một tiếng, quay về chỗ ngồi, không quan tâm tới hắn.
"Xem ra, tam sư huynh khổ dài dài." Phong Vô Tâm nhìn hắn đang đi đến, cười nói.
"Không liên quan ngươi." Nhạc Tề Kiến Vu nhăn mặt, nhìn nàng trừng mắt nói.
"Tứ Hoàng Tử không cần thương tâm, nữ nhân phải từ từ thu phục mới có thể nếm được sự ngọt ngào." Ái Lạp Tư - Từ Nhân cười nói với hắn.
"Không cần ngươi dạy." Nhạc Tề Kiến Vu hừ một tiếng nói.
"Ngươi che cái gì?" Phong Vô Tâm nhìn ra phía sau, thấy Lạc Bắc Thần hai tay che phía dưới, tức cười hỏi.
"Không có gì, chúng ta nên đi tiếp." Lạc Bắc Thần thu hồi cánh tay, cười lắc đầu nói.
"Chúng ta cũng nên đi." Phong Vương một lúc không lên tiếng, gật đầu nói.
Những người còn lại đáp một tiếng, trả tiền xong thì bước đến xe ngựa của mình ngồi vào trong.
Sáu người năm chiếc xe ngựa, tất nhiên Lạc Bắc Thần, Phong Vô Tâm là chung một chiếc.
Đoàn người đi tiếp về phía trước, đường đi cũng không có vắng vẻ mấy, một chút lại có người đẩy xe đi ngang, hình như đa số là thương nhân.
"Yêu nghiệt, ngươi nghĩ trên đường chúng ta đi có đám chuột nào xuất hiện quấy rầy không?" Phong Vô Tâm ở trong lòng Lạc Bắc Thần ngọ ngậy, tò mò hỏi.
"Đây đúng là một thời cơ tốt." Lạc Bắc Thần tay ở trên người nàng vuốt ve, nói.
"Đừng mà!" Phong Vô Tâm đỏ mặt, bắt lấy cánh tay đang ở trong yếm xoa nắn, lắc đầu nói.
"Xe ngựa này cách âm rất tốt." Lạc Bắc Thần gỡ tay nàng ra, bế nàng lên đùi mình nói.
"Cũng không được." Phong Vô Tâm bắt lấy cánh tay nàng nói.
Lạc Bắc Thần nào nghe lời, tay ở trong yếm càng ra sức nhào nặn, nàng hừ nhẹ một tiếng, cảm giác thật thoải mái.
Tay kia đem nàng đặt ở phía dưới giường nhỏ, cởi dây thắt lưng nàng ra, kéo xuống quần cùng tiết khố.
"Muốn thì làm nhanh lên!" Phong Vô Tâm ngượng ngùng, quát khẽ.
Lạc Bắc Thần ngồi xuống phía dưới, đầu chôn giữa lại chân nàng bận rộn.
"Hừ...." Phong Vô Tâm run rẩy, hừ một tiếng, vẻ mặt hưởng thụ đỏ ửng, ôm đầu người đang hầu hạ phía dưới.
"Thứ này của Tiểu Phong thật nhiều cũng thật ngọt, ta rất thích, nên nàng hãy ra nhiều một chút..." Lạc Bắc Thần ở bên dưới lên tiếng nói.
"Nói nhiều, nhanh lên...Tiêu Phong sắp đến.." Phong Vô Tâm khuôn mặt vì động tình mà đỏ bừng, nàng mở miệng khó khăn nói.
Phong Vô Tâm ngửa mặt lên, cắn răng cho mình không rên ra tiếng, phía dưới kích thích đến nàng cả người tê dại, càng muốn thêm thật nhiều.
Lạc Bắc Thần yêu thương phía dưới hết mực, đến khi người trên run rẩy, phía dưới một suối mật cũng bị nàng uống hết.
"Yêu nghiệt, Tiểu Phong vẫn còn rất trướng, ngươi tiếp tục được không?" Phong Vô Tâm trán đầy mồ hôi, ngại ngùng nói.
"Cho Tiểu Phong." Lạc Bắc Thần vừa định nhả ra thì nghe nàng nói, gật đầu ngậm tiếp.
"Tên đó hình như rất không biết sống chết." Lệnh Quân nhìn Lưu Trúc, chỉ chỉ cửa sổ xe ngựa phía trước, đang có một con mắt lộ ra.
"Hừ! Một tên vô lại!" Lưu Trúc nhớ lại thì tức giận mắng.
"Hắn cũng rất được, cũng chịu khó, ngươi thử xem." Lệnh Quân cười đánh giá nói.
"Hắn là nữ nhân!" Lưu Trúc dứt khoát phun ra một câu, khi nãy nàng vô tình sờ trúng mạch đập cổ tay hắn nên biết.
"Chậc, chậc, một Hoàng Tử mà lại là nữ phẫn!" Lệnh Quân chỉ một chút kinh ngạc nói.
"Không liên quan đến ta." Lưu Trúc lạnh lùng nói.
"Nữ nhân cũng có sao, ngươi không thấy chủ tử, chủ mẫu hai người rất tốt sao, với lại nếu nàng thích ngươi cũng là chuyện bình thường, Nhạc Tề đối với nữ nữ là vô cùng được hoan nghênh." Lệnh Quân cười nói.
"Đừng nói nữa, ta không muốn nghe." Lưu Trúc quay sang Lệnh Quân trừng mắt.
"Nương tử, nương tử, nàng đi có mệt không? Lên xe ngồi với ta." Nhạc Tề Kiến Vu cho xe thả chậm tốc độ, đem cả nửa người ló ra cửa sổ, vẫy tay với Lưu Trúc nói.
"Ngươi còn gọi xằng bậy, ta cắt lưỡi của ngươi!" Lưu Trúc rút kiếm ra chỉ vào hắn cảnh cáo.
"Đao kiếm không có mắt, nàng không cần như vậy." Nhạc Tề Kiến Vu lắc đầu cười nói.
Lưu Trúc đưa kiếm vào vỏ, không quan tâm hắn, bước đi nhanh hơn.
"Ta ủng hộ ngươi." Lệnh Quân ở phía sau nói với hắn.
Nhạc Tề Kiến Vu cho người đi nhanh, để mình tiếp cận Lưu Trúc, hắn nhìn Lưu Trúc nói đến thao thao bất tuyệt.
"Mỹ nhân, mỹ nhân, nàng làm hoàng phi của ta đi được không?" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn Lưu Trúc khẩn cầu.
Lưu Trúc làm một mặt không quan tâm, xem hắn như không khí, một cái liếc mắt cũng không có, nhưng hắn lại nói càng ngày càng hăng.
"Nàng biết không, ta là tam đồ đệ của Độc Tôn nha, sư phụ nói với ta, nương tử của ta sẽ là một mỹ nhân, một người võ công cao cường, nàng sẽ sinh cho ta một tiểu nhân nhi khả ái giống ta." Nhạc Tề Kiến Vu một mình vừa cười vừa nói, chả khác nào tự kỷ.
"Đúng là sư phụ không gạt ta, nàng là một mỹ nhân, cũng là một cao thủ, vậy nàng sinh con cho ta đi..."
"Sinh bao nhiêu hài tử cũng được, ta sẽ nuôi hết..."
"Nương tử, nương tử!" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn Lưu Trúc gọi.
"Ngươi im ngay cho ta!" Lưu Trúc dừng bước, nghiến răng quát.
"Vậy nàng hứa sinh con cho ta đi, ta sẽ im ngay!" Nhạc Tề Kiến Vu ủy khuất nói.
"Ngươi nằm mơ!" Lưu Trúc đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, cắn răng phun ra ba chữ.
"Chỉ cần nàng đồng ý là sẽ không nằm mơ nha... Lưu Trúc nàng sinh hài tử cho ta đi!" Nhạc Tề Kiến Vu bĩu môi khẩn cầu.
"Ai cho ngươi gọi tên ta?" Lưu Trúc quát lên.
"Vậy không gọi tên, ta gọi nương tử, nương tử nàng sinh hài tử cho ta đi..." Nhạc Tề Kiến Vu vẻ mặt hết sức đáng thương khẩn cầu.
"Ta nói một lần nữa, người còn ăn nói bậy bạ, ta lấy mạng chó của ngươi." Lưu Trúc thật sự tức giận, nắm đấm siết chặt cảnh cáo nói.
"Ngươi im lặng một chút đi, còn nói nữa là không ai cứu nổi ngươi đâu." Lệnh Quân ngăn cản không cho hắn mở miệng, lắc đầu nói.
Lạc Bắc Thần buộc lại tiết khố cho Phong Vô Tâm, chỉnh chu lại y phục của nàng, ôm nàng vào lòng hôn mấy cái.
Phong Vô Tâm đạt cao triều hai lần, cả người có hơi vô lực dựa vào ngực nàng, hưởng thụ từng nụ hôn rơi xuống mặt mình.
"Tiểu Phong, nếu nàng mệt thì cứ ngủ." Lạc Bắc Thần ngữ điệu dịu dàng nói.
"Ta không có muốn ngủ, chỉ là có một chút mệt." Phong Vô Tâm lắc đầu đáp.
"Nàng uống một viên đi." Lạc Bắc Thần từ tay áo lấy ra một bình ngọc, mở nắp ra, trút ra một viên màu xanh nhạt, đưa đến miệng uy cho nàng.
Phong Vô Tâm hé miệng nuốt xuống viên thuốc, nàng nhắm mắt lại dưỡng thần.
Lạc Bắc Thần ngồi một chút cũng ngủ, hai người hơi thở đều đều lâm vào ngủ say.
Bên ngoài trời cũng không nóng mấy, rất thoáng mát, có lẽ xung quanh cây rừng rất tốt, nên không khí cũng thoải mái vô cùng.
*********************
Đoàn người Lạc Bắc Thần, bây giờ đang dừng chân trong một quán nước, cách kinh thành hơn hai trăm dặm phía Tây.
Nơi đây vắng vẻ, nên rất ít người ghé đến, nhìn xung quanh chỉ có đôi phu thê vị trung niên bán nước.
Thị vệ trên trăm, Tinh Vệ ba mươi, Lệnh Quân, Lưu Trúc đã đổi lại võ phục màu sáng, không còn hắc y như lúc trước, họ đang ngồi ở bàn kế bên Lạc Bắc Thần đám người.
"Còn tới một ngày đường nữa, chúng ta đã đến Tây Vực rồi." Nhạc Tề Kiến Vu uống một ngụm trà, hưng phấn nói.
"Ngươi hưng phấn cái gì, Tây Vực cũng không phải nhà của ngươi." Phong Vô Tâm không khách khí nói.
"Bản công tử là muốn đi ngoạn Tây Vực nhà ngươi được không?" Nhạc Tề Kiến Vu liếc nàng, cao giọng nói.
"Đệ nên trở về, phụ hoàng rất nhớ đệ." Nhạc Tề Ninh Uyển ngồi bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng.
"Vậy, đệ về thăm phụ hoàng xong sẽ đi Tây Vực, đại tỷ không có ý kiến chứ?" Nhạc Tề Kiến Vu ôm cánh tay nàng, hỏi.
"Được." Nhạc Tề Ninh Uyển uống một ngụm nước, đáp ứng.
"Yêu nghiệt, sao ngươi không nói gì?" Phong Vô Tâm đánh vào vai người bên cạnh một cái, hỏi.
"Tiểu Phong muốn ta nói gì?" Lạc Bắc Thần vẫn như cũ bạch y, nàng quay sang cười nhẹ, tay nhéo mũi Phong Vô Tâm một cái, sủng nịch hỏi.
"Ta thấy ngươi im lặng nên mới hỏi, chứ ta muốn ngươi gì chứ." Phong Vô Tâm da mặt mỏng, chỉ là hành động nhỏ của nàng cũng đã đỏ lên rồi, giả vờ chấn định nói.
"Lạc Vương, ngài định thả Ôn Vương về thật sao?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân khụ một tiếng, nhìn Lạc Bắc Thần nghi hoặc hỏi.
"Ân." Lạc Bắc Thần thu hồi ôn nhu trong mắt, nhìn sang hắn nói.
"Ngài không sợ hắn trả thù?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân lại hỏi.
"Bản Vương ngồi chờ hắn đến trả thù." Lạc Bắc Thần ánh mắt lóe lên hàn quang, nhàn nhạt đáp.
"Từ Nhân, nghe nói Ngân Vũ sư tỷ đã trở về Ái Lạp rồi phải không?" Phong Vô Tâm nhìn Ái Lạp Tư - Từ Nhân hỏi, nữ nhân mà nàng nói không phân cao thấp cũng chính là nhị sư tỷ Ngân Vũ.
"Muội ấy vừa về mười mấy ngày trước." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhìn nàng nói.
"Bản công tử đã không gặp nhị sư tỷ gần hai năm, không biết sư tỷ mỹ mạo đã rung động lòng người đến mức nào rồi?" Nhạc Tề Kiến Vu mong chờ nói.
Lạc Bắc Thần nghe cái tên này, trà trong họng như muốn xông lên đến tặng mũi.
"Ta muốn phân cao thấp cùng nhị sư tỷ!" Phong Vô Tâm nói.
"Ngươi là tiểu muội mà suốt ngày so đo nhan sắc cùng võ công với nhị sư tỷ." Nhạc Tề Kiến Vu liếc nàng nói.
"Liên quan gì tới ngươi?" Phong Vô Tâm hừ lạnh nói.
"Muội ấy lần này trở về, thay đổi không ít, cả ngày không nói chuyện với ai, hình như đang tương tư ai đó." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhớ lại mấy ngày trước, thở dài nói.
"Cái gì? Nhị sư tỷ có ý trung nhân?" Nhạc Tề Kiến Vu đập bàn một cái, kinh hãi thốt lên.
"Khối băng nhị sư tỷ cũng biết ái tình?" Phong Vô Tâm nghe vậy, cũng muốn bị sặc, mặt không thể tin nhìn người đối diện hỏi.
"Người đó đúng là thần thông quảng đại, cả nhị sư tỷ cũng thu phục được, thật khó tin!" Nhạc Tề Kiến Vu cảm khái nói, trong mắt là tưởng tượng ra xem, người kia hình dáng gì mới câu hồn được nhị sư tỷ.
"Người mà muội muội đem lòng trao ra, chắc cũng phải đại danh đỉnh đỉnh như Lạc Vương đây." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhìn Lạc Bắc Thần cười nói.
"Khụ khụ..." Lạc Bắc Thần nghe vậy, ho sặc sụa đỏ cả mặt, len lén nhìn sang Phong Vô Tâm một cái, thật nhanh trấn tinh tâm tình.
"Uống nước cũng bị sặc." Phong Vô Tâm vỗ lưng nàng, nói.
"Cùng ý kiến với Nhị Hoàng Tử, người trong thiên hạ này nếu xứng đôi với nhị sư tỷ cũng chỉ có Lạc Vương." Nhạc Tề Kiến Vu gật đầu, tay chỉ vào Lạc Bắc Thần nói.
Lạc Bắc Thần hơi đỏ mặt, nghẹn trong họng không biết nói gì, Phong Vô Tâm kế bên đen mặt, trừng mắt Nhạc Tề Kiến Vu, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Hắc hắc bản công tử nói sai, là người đó phải như Lạc Vương." Nhạc Tề Kiến Vu rụt cổ, cười làm lành nói.
"Mà Lạc Vương tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường tình, không lẽ Phong Quận Chúa để ý sao?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân nghi hoặc nhìn Phong Vô Tâm hỏi.
"Hừ! Còn phải xem các nữ nhân đó có đánh lại bản Quận Chúa hay không." Phong Vô Tâm hừ lạnh đáp.
"Ngân Vũ nhị sư tỷ ăn chắc ngươi rồi." Nhạc Tề Kiến Vu cười nói.
Lạc Bắc Thần khụ một tiếng không nói gì, nhớ tới Ngân Vũ nàng lại thở dài, nàng yên tâm, lời ta đã hứa sẽ không quên...
Phong Vô Tâm không nói gì nữa, nhàn nhã uống hết chén trà trong tay.
Nhạc Tề Kiến Vu chán nản, mắt lơ đãng liếc sang bàn bên cạnh, ánh mắt lóe lên, trong lòng sinh ra hứng thú, đứng dậy bước qua, lấy một cái ghế, kéo ra ngồi cạnh Lưu Trúc hỏi.
"Lưu mỹ nhân, nàng cho bản công tử ngồi ké được chứ?"
"Tránh xa ta một chút!" Lưu Trúc nhích sang một bên, lạnh lùng nói.
"Nàng kêu ta lại gần nàng sao? Được! Ta lại ngay." Nhạc Tề Kiến Vu cười nói, đứng dậy ngồi kế bên Lưu Trúc.
Phịch....
Hắn còn chưa ngồi xuống, liền bị một lực đá bay xa văng mười thước, môi lưỡi cùng mặt đất hôn nồng nhiệt...
"Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử..." Thị Vệ bên Nhạc Tề thấy một màn này, cuống quýt chạy lại đỡ hắn lên.
"Nữ nhân này, ngươi muốn chết!" Một tên thị vệ chỉ vào Lưu Trúc quát lên.
"Ngươi câm miệng, dám hỗn xược với Tứ Hoàng Phi của các ngươi!" Nhạc Tề Kiến Vu đẩy thị vệ sang một bên, quát hắn, bước chân loạn choạng đi đến bên cạnh Lưu Trúc.
Thị Vệ ngơ ngác, nguấy nguấy lỗ tai, bọn họ có nghe lầm không? Tứ Hoàng Phi a?
"Ân, hai người rất xứng." Phong Vô Tâm ánh mắt chứa ý cười, nhìn sang Lạc Bắc Thần nói.
"Quan sát xem." Lạc Bắc Thần cười nói.
"Ngươi ăn nói cho cẩn thận, ai là nương tử của ngươi, còn gọi bậy bạ ta cắt lưỡi ngươi!" Lưu Trúc bị hắn phiền, lạnh lùng nhìn hắn quát.
"Nương tử, ngươi quên vi phu rồi sao? Ô..Ô.." Nhạc Tề Kiến Vu nhào đến ôm lấy Lưu Trúc, khóc lóc nói, tay thừa cơ hội mò lung tung.
"Aa..đau!"
Nhạc Tề Kiến Vu hét lên, tay bị Lưu Trúc vặn ngược ra phía sau, vẻ mặt đau khổ kêu la inh ỏi.
"Vô lại!" Lưu Trúc buông tay hắn ra, đạp một cước cho hắn bay ra khỏi ghế, xanh mặt mắng một câu.
"Bình tĩnh." Lệnh Quân một bên nén cười, vỗ vai nàng nói.
"Ha ha ha! Ngươi cũng có ngày hôm nay." Phong Vô Tâm cười hả hê, nhìn Nhạc Tề Kiến Vu nằm trên đất không chịu đứng lên nói.
"Lưu Trúc, qua đỡ Tứ Hoàng Tử lên." Lạc Bắc Thần ho nhẹ một tiếng, nhìn sang Lưu Trúc nói.
Lưu Trúc nghiến răng đi đến kéo hắn lên, nhưng nàng lại bị một lực kéo xuống lại.
Nhạc Tề Kiến Vu lật lại đè nàng dưới thân, cúi đầu xuống, vậy là môi chạm môi.
Mọi người trợn mắt, vội xoay mặt sang chỗ khác, phi lễ chớ nhìn!
Lưu Trúc cả kinh, cố đẩy người phía trên ra mà không được, môi thì đang bị thứ mềm mại cuốn lấy, đầu óc nàng cũng dần mơ màng choáng váng, một tia lý trí còn xót, nàng cắn mạnh vào môi...
"Đau..."
Nhạc Tề Kiến Vu la lên, chưa kịp lấy lại tinh thần thì mắt choáng, môi đau, ngực nhói, hạ thân...
Aaaa.....
Nhạc Tề Kiến Vu hét lớn, ôm hạ thân thê thảm lăn qua bò lại trên đất.
"Tứ Hoàng Tử..." Thị vệ hoảng sợ chạy đến kiềm lại hắn.
"Thứ vô lại, lưu manh!" Lưu Trúc mặt mày đỏ bừng, tay lau miệng, thở phì phò mắng hai tiếng.
"Thật thảm." Phong Vô Tâm nhìn Nhạc Tề Kiến Vu la đau thì cảm thán.
Lạc Bắc Thần bất tri bất giác, kẹp hai chân lại, tay ôm lấy hạ thân đứng ở phía sau Phong Vô Tâm, đêm đó nàng còn nhớ kỹ như in...
Nhạc Tề Ninh Uyển mặt bao bởi một lớp hàn băng, đứng dậy đi đến chỗ đệ đệ của mình, vẫn còn làm trò cười cho người khác xem, một tiếng quát.
"Đứng dậy!"
Nhạc Tề Kiến Vu run lên, chịu đau mà đứng dậy, mắt bị bầm một bên, khóe môi cũng bị dập, hai tay ôm hạ thân, vẻ mặt thống khổ...
"Không ra thể thống gì cả! Mau xin lỗi Lưu cô nương!" Nhạc Tề Ninh Uyển lạnh lùng nói.
"Rõ ràng là đệ...." Nhạc Tề Kiến Vu muốn nói thì thấy ánh mắt của nàng, lập tức ngậm miệng lại, khó khắn đi đến gần Lưu Trúc nói.
"Dù chúng ta hòa nhau, nhưng bản công tử sẽ chịu thiệt, nhận lỗi với ngươi."
Lưu Trúc hừ một tiếng, quay về chỗ ngồi, không quan tâm tới hắn.
"Xem ra, tam sư huynh khổ dài dài." Phong Vô Tâm nhìn hắn đang đi đến, cười nói.
"Không liên quan ngươi." Nhạc Tề Kiến Vu nhăn mặt, nhìn nàng trừng mắt nói.
"Tứ Hoàng Tử không cần thương tâm, nữ nhân phải từ từ thu phục, mới có thể nếm được sự ngọt ngào." Ái Lạp Tư - Từ Nhân cười nói với hắn.
"Không cần ngươi dạy." Nhạc Tề Kiến Vu hừ một tiếng nói.
"Ngươi che cái gì?" Phong Vô Tâm nhìn ra phía sau, thấy Lạc Bắc Thần hai tay che phía dưới, tức cười hỏi.
"Không có gì, chúng ta nên đi tiếp." Lạc Bắc Thần thu hồi cánh tay, cười lắc đầu nói.
"Chúng ta cũng nên đi." Phong Vương một lúc không lên tiếng, gật đầu nói.
Những người còn lại đáp một tiếng, trả tiền xong thì bước đến xe ngựa của mình ngồi vào trong.
Sáu người năm chiếc xe ngựa, tất nhiên Lạc Bắc Thần, Phong Vô Tâm là chung một kiệu.
Đoàn người đi tiếp về phía trước, đường đi cũng không có vắng vẻ mấy, một chút lại có người đẩy xe đi ngang, hình như đa số là thương nhân.
"Yêu nghiệt, ngươi nghĩ trên đường chúng ta đi có đám chuột nào xuất hiện quấy rầy không?" Phong Vô Tâm ở trong lòng Lạc Bắc Thần ngọ ngậy, tò mò hỏi.
"Đây đúng là một thời cơ tốt." Lạc Bắc Thần tay ở trên người nàng vuốt ve, nói.
"Đừng mà!" Phong Vô Tâm đỏ mặt, bắt lấy cánh tay đang trong yếm xoa nắn, lắc đầu nói.
"Xe ngựa này cách âm rất tốt." Lạc Bắc Thần gở lấy tay nàng ra, bế nàng lên đùi mình nói.
"Cũng không được." Phong Vô Tâm bắt lấy cánh tay nàng nói.
Lạc Bắc Thần nào nghe lời, tay ở trong yếm càng ra sức nhào nặn, nàng hừ nhẹ một tiếng, cảm giác thật thoải mái.
Tay kia đem nàng đặt ở phía dưới giường nhỏ, cởi dây thắt lưng nàng ra, kéo xuống quần cùng tiết khố.
"Muốn thì làm nhanh lên!" Phong Vô Tâm ngượng ngùng, quát khẽ.
Lạc Bắc Thần ngồi xuống phía dưới, đầu chôn giữa lại chân nàng bận rộn.
"Hừ...." Phong Vô Tâm run rẩy, hừ một tiếng, vẻ mặt hưởng thụ đỏ ửng, ôm đầu người đang hầu hạ phía dưới.
"Thứ này của Tiểu Phong thật nhiều, cũng thật ngọt, ta rất thích, nên nàng hãy ra nhiều một chút..." Lạc Bắc Thần ở bên dưới lên tiếng nói.
"Nói nhiều, nhanh lên...Tiêu Phong sắp đến.." Phong Vô Tâm khuôn mặt vì động tình mà đỏ bừng, nàng mở miệng khó khăn nói.
Phong Vô Tâm ngửa mặt lên, cắn răng cho mình không rên ra tiếng, phía dưới kích thích đến nàng cả người tê dại, càng muốn thêm thật nhiều.
Lạc Bắc Thần yêu thương phía dưới hết mực, đến khi người trên run rẩy, phía dưới một suối mật cũng bị nàng uống hết.
"Yêu nghiệt, Tiểu Phong vẫn còn rất trướng, ngươi tiếp tục được không?" Phong Vô Tâm trán đầy mồ hôi, ngại ngùng nói.
"Cho Tiểu Phong." Lạc Bắc Thần vừa định nhả ra thì nghe nàng nói, gật đầu ngậm tiếp.
"Tên đó hình như rất không biết sống chết." Lệnh Quân nhìn Lưu Trúc, chỉ chỉ cửa sổ xe ngựa phía trước, đang có một con mắt lộ ra.
"Hừ! Một tên vô lại!" Lưu Trúc nhớ lại thì tức giận mắng.
"Hắn cũng rất được, cũng chịu khó, ngươi cũng thử xem." Lệnh Quân cười đánh giá nói.
"Hắn là nữ nhân!" Lưu Trúc dứt khoát phun ra một câu, khi nãy nàng vô tình sờ trúng mạch đập cổ tay hắn, nên biết.
"Chậc, chậc, một Hoàng Tử mà lại là nữ phẩn!" Lệnh Quân chỉ một chút kinh ngạc nói.
"Không liên quan đến ta." Lưu Trúc lạnh lùng nói.
"Nữ nhân cũng có sao, ngươi không thấy chủ tử, chủ mẫu hai người rất tốt sao, với lại nếu nàng thích ngươi cũng là chuyện bình thường, Nhạc Tề đối với nữ nữ là vô cùng được hoan nghênh." Lệnh Quân cười nói.
"Đừng nói nữa, ta không muốn nghe." Lưu Trúc quay sang Lệnh Quân trừng mắt.
"Nương tử, nương tử, nàng đi có mệt không? Lên xe ngồi với ta." Nhạc Tề Kiến Vu cho xe thả chậm tốc độ, đem cả nửa người ló ra cửa sổ, vẫy tay với Lưu Trúc nói.
"Ngươi còn gọi xằng bậy, ta cắt lưỡi của ngươi!" Lưu Trúc rút kiếm ra chỉ vào hắn cảnh cáo.
"Đao kiếm không có mắt, nàng không cần như vậy." Nhạc Tề Kiến Vu lắc đầu cười nói.
Lưu Trúc đưa kiếm vào vỏ, không quan tâm hắn, bước đi nhanh hơn.
"Ta ủng hộ ngươi." Lệnh Quân ở phía sau, nói với hắn.
Nhạc Tề Kiến Vu cho người đi nhanh, để mình tiếp cận Lưu Trúc, hắn nhìn Lưu Trúc nói đến thao thao bất tuyệt.
"Mỹ nhân, mỹ nhân, nàng làm hoàng phi của ta đi được không?" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn Lưu Trúc khẩn cầu.
Lưu Trúc làm một mặt không quan tâm, xem hắn như không khí, một cái liếc mắt cũng không có, nhưng hắn lại nói càng ngày càng hăng.
"Nàng biết không, ta là tam đồ đệ của Độc Tôn nha, sư phụ nói với ta, nương tử của ta sẽ là một mỹ nhân, một người võ công cao cường, nàng sẽ sinh cho ta một tiểu nhân nhi khả ái giống ta." Nhạc Tề Kiến Vu một mình vừa cười vừa nói, chả khác nào tự kỷ.
"Đúng là sư phụ không gạt ta, nàng là một mỹ nhân, cũng là một cao thủ, vậy nàng sinh con cho ta đi..."
"Sinh bao nhiêu hài tử cũng được, ta sẽ nuôi hết..."
"Nương tử, nương tử!" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn Lưu Trúc gọi.
"Ngươi im ngay cho ta!" Lưu Trúc dừng bước, nghiến răng quát.
"Vậy nàng hứa sinh con cho ta đi, ta sẽ im ngay!" Nhạc Tề Kiến Vu ủy khuất nói.
"Ngươi nằm mơ!" Lưu Trúc đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, cắn răng phun ra ba chữ.
"Chỉ cần nàng đồng ý là sẽ không nằm mơ nha... Lưu Trúc nàng sinh hài tử cho ta đi!" Nhạc Tề Kiến Vu bĩu môi khẩn cầu.
"Ai cho ngươi gọi tên ta?" Lưu Trúc quát lên.
"Vậy không gọi tên, ta gọi nương tử, nương tử nàng sinh hài tử cho ta đi..." Nhạc Tề Kiến Vu vẻ mặt hết sức đáng thương khẩn cầu.
"Ta nói một lần nữa, người còn ăn nói bậy bạ, ta lấy mạng chó của ngươi." Lưu Trúc thật sự tức giận, nắm đấm siết chặt cảnh cáo nói.
"Ngươi im lặng một chút đi, còn nói nữa là không ai cứu nổi ngươi đâu." Lệnh Quân ngăn cản không cho hắn mở miệng, lắc đầu nói.
Lạc Bắc Thần buộc lại tiết khố cho Phong Vô Tâm, chỉnh chu lại y phục của nàng, ôm nàng vào lòng hôn mấy cái.
Phong Vô Tâm đạt cao triều hai lần, cả người có hơi vô lực, dựa vào ngực nàng, hưởng thụ từng nụ hôn rơi xuống mặt mình.
"Tiểu Phong, nếu nàng mệt thì cứ ngủ." Lạc Bắc Thần ngữ điệu dịu dàng nói.
"Ta không có muốn ngủ, chỉ là có một chút mệt." Phong Vô Tâm lắc đầu đáp.
"Nàng uống một viên đi." Lạc Bắc Thần từ tay áo lấy ra một bình ngọc, mở nắp ra, trút ra một viênnmàu xanh nhạt, đưa đến miệng uy cho nàng.
Phong Vô Tâm hé miệng, nuốt xuống viên thuốc, nàng nhắm mặt lại dưỡng thần.
Lạc Bắc Thần ngồi một chút cũng ngủ, hai người hơi thở đều đều lâm vào ngủ say.
Bên ngoài trời cũng không nóng mấy, rất thoáng mát, có lẽ xung quanh cây rừng rất tốt, nên không khí cũng thoải mái vô cùng.
Nơi đây vắng vẻ nên rất ít người ghé đến, nhìn xung quanh chỉ có đôi phu thê vị trung niên bán nước.
Thị vệ trên trăm, Tinh Vệ ba mươi, Lệnh Quân, Lưu Trúc đã đổi lại võ phục màu sáng, không còn hắc y như lúc trước, họ đang ngồi ở bàn kế bên Lạc Bắc Thần đám người.
"Còn tới một ngày đường nữa, chúng ta đã đến Tây Vực rồi." Nhạc Tề Kiến Vu uống một ngụm trà, hưng phấn nói.
"Ngươi hưng phấn cái gì, Tây Vực cũng không phải nhà của ngươi." Phong Vô Tâm không khách khí nói.
"Bản công tử là muốn đi du ngoạn Tây Vực nhà ngươi được không?" Nhạc Tề Kiến Vu liếc nàng, cao giọng nói.
"Đệ nên trở về, phụ hoàng rất nhớ đệ." Nhạc Tề Ninh Uyển ngồi bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng.
"Vậy, đệ về thăm phụ hoàng xong sẽ đi Tây Vực, đại tỷ không có ý kiến chứ?" Nhạc Tề Kiến Vu ôm cánh tay nàng, hỏi.
"Được." Nhạc Tề Ninh Uyển uống một ngụm nước, đáp ứng.
"Yêu nghiệt, sao ngươi không nói gì?" Phong Vô Tâm đánh vào vai người bên cạnh một cái, hỏi.
"Tiểu Phong muốn ta nói gì?" Lạc Bắc Thần vẫn như cũ bạch y, nàng quay sang cười nhẹ, tay nhéo mũi Phong Vô Tâm một cái, sủng nịch hỏi.
"Ta thấy ngươi im lặng nên mới hỏi chứ ta muốn ngươi gì chứ." Phong Vô Tâm da mặt mỏng, chỉ là hành động nhỏ của nàng mà mặt cũng đã đỏ lên rồi, giả vờ trấn định nói.
"Lạc Vương, ngài định thả Ôn Vương về thật sao?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân khụ một tiếng, nhìn Lạc Bắc Thần nghi hoặc hỏi.
"Ân." Lạc Bắc Thần thu hồi ôn nhu trong mắt, nhìn sang hắn nói.
"Ngài không sợ hắn trả thù?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân lại hỏi.
"Bản Vương ngồi chờ hắn đến trả thù." Lạc Bắc Thần ánh mắt lóe lên hàn quang, nhàn nhạt đáp.
"Từ Nhân, nghe nói Ngân Vũ sư tỷ đã trở về Ái Lạp rồi phải không?" Phong Vô Tâm nhìn Ái Lạp Tư - Từ Nhân hỏi, nữ nhân mà nàng nói không phân cao thấp với mình cũng chính là nhị sư tỷ Ngân Vũ.
"Muội ấy vừa về mười mấy ngày trước." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhìn nàng nói.
"Bản công tử đã không gặp nhị sư tỷ gần hai năm, không biết sư tỷ mỹ mạo đã rung động lòng người đến mức nào rồi?" Nhạc Tề Kiến Vu mong chờ nói.
Lạc Bắc Thần nghe cái tên này, trà trong họng như muốn xông lên đến tận mũi.
"Ta muốn phân cao thấp cùng nhị sư tỷ!" Phong Vô Tâm nói.
"Ngươi là tiểu muội mà suốt ngày so đo nhan sắc cùng võ công với nhị sư tỷ." Nhạc Tề Kiến Vu liếc nàng nói.
"Liên quan gì tới ngươi?" Phong Vô Tâm hừ lạnh nói.
"Muội ấy lần này trở về đã thay đổi không ít, cả ngày không nói chuyện với ai, hình như đang tương tư ai đó." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhớ lại mấy ngày trước, thở dài nói.
"Cái gì? Nhị sư tỷ có ý trung nhân?" Nhạc Tề Kiến Vu đập bàn một cái, kinh hãi thốt lên.
"Khối băng nhị sư tỷ cũng biết ái tình?" Phong Vô Tâm nghe vậy cũng muốn bị sặc, mặt không thể tin nhìn người đối diện hỏi.
"Người đó đúng là thần thông quảng đại, cả nhị sư tỷ cũng thu phục được, thật khó tin!" Nhạc Tề Kiến Vu cảm khái nói, trong mắt là tưởng tượng ra xem, người kia hình dáng gì mới câu hồn được nhị sư tỷ.
"Người mà muội muội đem lòng trao ra, chắc cũng phải đại danh đỉnh đỉnh như Lạc Vương đây." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhìn Lạc Bắc Thần cười nói.
"Khụ khụ..." Lạc Bắc Thần nghe vậy, ho sặc sụa đỏ cả mặt, len lén nhìn sang Phong Vô Tâm một cái, thật nhanh trấn tĩnh tâm tình.
"Uống nước cũng bị sặc." Phong Vô Tâm vỗ lưng nàng, nói.
"Cùng ý kiến với Nhị Hoàng Tử, người trong thiên hạ này nếu xứng đôi với nhị sư tỷ cũng chỉ có Lạc Vương." Nhạc Tề Kiến Vu gật đầu, tay chỉ vào Lạc Bắc Thần nói.
Lạc Bắc Thần hơi đỏ mặt, nghẹn trong họng không biết nói gì, Phong Vô Tâm kế bên đen mặt, trừng mắt Nhạc Tề Kiến Vu, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Hắc hắc bản công tử nói sai, là người đó phải như Lạc Vương." Nhạc Tề Kiến Vu rụt cổ, cười làm lành nói.
"Mà Lạc Vương tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường tình, không lẽ Phong Quận Chúa để ý sao?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân nghi hoặc nhìn Phong Vô Tâm hỏi.
"Hừ! Còn phải xem các nữ nhân đó có đánh lại bản Quận Chúa hay không." Phong Vô Tâm hừ lạnh đáp.
"Ngân Vũ nhị sư tỷ ăn chắc ngươi rồi." Nhạc Tề Kiến Vu cười nói.
Lạc Bắc Thần khụ một tiếng không nói gì, nhớ tới Ngân Vũ nàng lại thở dài, nàng yên tâm, lời ta đã hứa sẽ không quên...
Phong Vô Tâm không nói gì nữa, nhàn nhã uống hết chén trà trong tay.
Nhạc Tề Kiến Vu chán nản, mắt lơ đãng liếc sang bàn bên cạnh, ánh mắt lóe lên, trong lòng sinh ra hứng thú, đứng dậy bước qua, lấy một cái ghế, kéo ra ngồi cạnh Lưu Trúc hỏi.
"Lưu mỹ nhân, nàng cho bản công tử ngồi ké được chứ?"
"Tránh xa ta một chút!" Lưu Trúc nhích sang một bên, lạnh lùng nói.
"Nàng kêu ta lại gần nàng sao? Được! Ta lại ngay." Nhạc Tề Kiến Vu cười nói, đứng dậy ngồi kế bên Lưu Trúc.
Phịch....
Hắn còn chưa ngồi xuống, liền bị một lực đá bay xa văng mười thước, môi lưỡi cùng mặt đất nồng nhiệt hôn...
"Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử..." Thị Vệ bên Nhạc Tề thấy một màn này, cuống quýt chạy tới đỡ hắn lên.
"Nữ nhân này, ngươi muốn chết!" Một tên thị vệ chỉ vào Lưu Trúc quát lên.
"Ngươi câm miệng, dám hỗn xược với Tứ Hoàng Phi của các ngươi!" Nhạc Tề Kiến Vu đẩy thị vệ sang một bên, quát hắn, bước chân loạng choạng đi đến bên cạnh Lưu Trúc.
Thị Vệ ngơ ngác, nguấy nguấy lỗ tai, bọn họ có nghe lầm không? Tứ Hoàng Phi a?
"Ân, hai người rất xứng." Phong Vô Tâm ánh mắt chứa ý cười, nhìn sang Lạc Bắc Thần nói.
"Quan sát xem." Lạc Bắc Thần cười nói.
"Ngươi ăn nói cho cẩn thận, ai là nương tử của ngươi, còn gọi bậy bạ ta cắt lưỡi ngươi!" Lưu Trúc bị hắn phiền, lạnh lùng nhìn hắn quát.
"Nương tử, ngươi quên vi phu rồi sao? Ô..Ô.." Nhạc Tề Kiến Vu nhào đến ôm lấy Lưu Trúc, khóc lóc nói, tay thừa cơ hội mò mẫm lung tung.
"Aa..đau!"
Nhạc Tề Kiến Vu hét lên, tay bị Lưu Trúc vặn ngược ra phía sau, vẻ mặt đau khổ kêu la inh ỏi.
"Vô lại!" Lưu Trúc buông tay hắn ra, đạp một cước cho hắn bay ra khỏi ghế, xanh mặt mắng một câu.
"Bình tĩnh." Lệnh Quân một bên nén cười, vỗ vai nàng nói.
"Ha ha ha! Ngươi cũng có ngày hôm nay." Phong Vô Tâm cười hả hê nhìn Nhạc Tề Kiến Vu nằm trên đất không chịu đứng lên nói.
"Lưu Trúc, qua đỡ Tứ Hoàng Tử lên." Lạc Bắc Thần ho nhẹ một tiếng, nhìn sang Lưu Trúc nói.
Lưu Trúc nghiến răng đi đến kéo hắn lên, nhưng nàng lại bị một lực kéo xuống lại.
Nhạc Tề Kiến Vu lật lại đè nàng dưới thân, cúi đầu xuống, vậy là môi chạm môi.
Mọi người trợn mắt, vội xoay mặt sang chỗ khác, phi lễ chớ nhìn!
Lưu Trúc cả kinh, cố đẩy người phía trên ra mà không được, môi thì đang bị thứ mềm mại cuốn lấy, đầu óc nàng cũng dần mơ màng choáng váng, một tia lý trí còn xót lại, nàng cắn mạnh vào môi kẻ nào đó...
"Đau..."
Nhạc Tề Kiến Vu la lên, chưa kịp lấy lại tinh thần thì mắt choáng, môi đau, ngực nhói, hạ thân...
Aaaa.....
Nhạc Tề Kiến Vu hét lớn, ôm hạ thân thê thảm lăn qua bò lại trên đất.
"Tứ Hoàng Tử..." Thị vệ hoảng sợ chạy đến kiềm hắn lại.
"Thứ vô lại, lưu manh!" Lưu Trúc mặt mày đỏ bừng, tay lau miệng, thở phì phò mắng hai tiếng.
"Thật thảm." Phong Vô Tâm nhìn Nhạc Tề Kiến Vu la đau thì cảm thán.
Lạc Bắc Thần bất tri bất giác, kẹp hai chân lại, tay ôm lấy hạ thân đứng ở phía sau Phong Vô Tâm, đêm đó nàng còn nhớ kỹ như in...
Nhạc Tề Ninh Uyển mặt bao bởi một lớp hàn băng, đứng dậy đi đến chỗ đệ đệ của mình, vẫn còn làm trò cười cho người khác xem, quát một tiếng.
"Đứng dậy!"
Nhạc Tề Kiến Vu run lên, chịu đau mà đứng dậy, mắt bị bầm một bên, khóe môi cũng bị dập, hai tay ôm hạ thân, vẻ mặt thống khổ...
"Không ra thể thống gì cả! Mau xin lỗi Lưu cô nương!" Nhạc Tề Ninh Uyển lạnh lùng nói.
"Rõ ràng là đệ...." Nhạc Tề Kiến Vu muốn nói thì thấy ánh mắt của nàng, lập tức ngậm miệng lại, khó khăn đi đến gần Lưu Trúc nói.
"Dù chúng ta hòa nhau, nhưng bản công tử sẽ chịu thiệt, nhận lỗi với ngươi."
Lưu Trúc hừ một tiếng, quay về chỗ ngồi, không quan tâm tới hắn.
"Xem ra, tam sư huynh khổ dài dài." Phong Vô Tâm nhìn hắn đang đi đến, cười nói.
"Không liên quan ngươi." Nhạc Tề Kiến Vu nhăn mặt, nhìn nàng trừng mắt nói.
"Tứ Hoàng Tử không cần thương tâm, nữ nhân phải từ từ thu phục mới có thể nếm được sự ngọt ngào." Ái Lạp Tư - Từ Nhân cười nói với hắn.
"Không cần ngươi dạy." Nhạc Tề Kiến Vu hừ một tiếng nói.
"Ngươi che cái gì?" Phong Vô Tâm nhìn ra phía sau, thấy Lạc Bắc Thần hai tay che phía dưới, tức cười hỏi.
"Không có gì, chúng ta nên đi tiếp." Lạc Bắc Thần thu hồi cánh tay, cười lắc đầu nói.
"Chúng ta cũng nên đi." Phong Vương một lúc không lên tiếng, gật đầu nói.
Những người còn lại đáp một tiếng, trả tiền xong thì bước đến xe ngựa của mình ngồi vào trong.
Sáu người năm chiếc xe ngựa, tất nhiên Lạc Bắc Thần, Phong Vô Tâm là chung một chiếc.
Đoàn người đi tiếp về phía trước, đường đi cũng không có vắng vẻ mấy, một chút lại có người đẩy xe đi ngang, hình như đa số là thương nhân.
"Yêu nghiệt, ngươi nghĩ trên đường chúng ta đi có đám chuột nào xuất hiện quấy rầy không?" Phong Vô Tâm ở trong lòng Lạc Bắc Thần ngọ ngậy, tò mò hỏi.
"Đây đúng là một thời cơ tốt." Lạc Bắc Thần tay ở trên người nàng vuốt ve, nói.
"Đừng mà!" Phong Vô Tâm đỏ mặt, bắt lấy cánh tay đang ở trong yếm xoa nắn, lắc đầu nói.
"Xe ngựa này cách âm rất tốt." Lạc Bắc Thần gỡ tay nàng ra, bế nàng lên đùi mình nói.
"Cũng không được." Phong Vô Tâm bắt lấy cánh tay nàng nói.
Lạc Bắc Thần nào nghe lời, tay ở trong yếm càng ra sức nhào nặn, nàng hừ nhẹ một tiếng, cảm giác thật thoải mái.
Tay kia đem nàng đặt ở phía dưới giường nhỏ, cởi dây thắt lưng nàng ra, kéo xuống quần cùng tiết khố.
"Muốn thì làm nhanh lên!" Phong Vô Tâm ngượng ngùng, quát khẽ.
Lạc Bắc Thần ngồi xuống phía dưới, đầu chôn giữa lại chân nàng bận rộn.
"Hừ...." Phong Vô Tâm run rẩy, hừ một tiếng, vẻ mặt hưởng thụ đỏ ửng, ôm đầu người đang hầu hạ phía dưới.
"Thứ này của Tiểu Phong thật nhiều cũng thật ngọt, ta rất thích, nên nàng hãy ra nhiều một chút..." Lạc Bắc Thần ở bên dưới lên tiếng nói.
"Nói nhiều, nhanh lên...Tiêu Phong sắp đến.." Phong Vô Tâm khuôn mặt vì động tình mà đỏ bừng, nàng mở miệng khó khăn nói.
Phong Vô Tâm ngửa mặt lên, cắn răng cho mình không rên ra tiếng, phía dưới kích thích đến nàng cả người tê dại, càng muốn thêm thật nhiều.
Lạc Bắc Thần yêu thương phía dưới hết mực, đến khi người trên run rẩy, phía dưới một suối mật cũng bị nàng uống hết.
"Yêu nghiệt, Tiểu Phong vẫn còn rất trướng, ngươi tiếp tục được không?" Phong Vô Tâm trán đầy mồ hôi, ngại ngùng nói.
"Cho Tiểu Phong." Lạc Bắc Thần vừa định nhả ra thì nghe nàng nói, gật đầu ngậm tiếp.
"Tên đó hình như rất không biết sống chết." Lệnh Quân nhìn Lưu Trúc, chỉ chỉ cửa sổ xe ngựa phía trước, đang có một con mắt lộ ra.
"Hừ! Một tên vô lại!" Lưu Trúc nhớ lại thì tức giận mắng.
"Hắn cũng rất được, cũng chịu khó, ngươi thử xem." Lệnh Quân cười đánh giá nói.
"Hắn là nữ nhân!" Lưu Trúc dứt khoát phun ra một câu, khi nãy nàng vô tình sờ trúng mạch đập cổ tay hắn nên biết.
"Chậc, chậc, một Hoàng Tử mà lại là nữ phẫn!" Lệnh Quân chỉ một chút kinh ngạc nói.
"Không liên quan đến ta." Lưu Trúc lạnh lùng nói.
"Nữ nhân cũng có sao, ngươi không thấy chủ tử, chủ mẫu hai người rất tốt sao, với lại nếu nàng thích ngươi cũng là chuyện bình thường, Nhạc Tề đối với nữ nữ là vô cùng được hoan nghênh." Lệnh Quân cười nói.
"Đừng nói nữa, ta không muốn nghe." Lưu Trúc quay sang Lệnh Quân trừng mắt.
"Nương tử, nương tử, nàng đi có mệt không? Lên xe ngồi với ta." Nhạc Tề Kiến Vu cho xe thả chậm tốc độ, đem cả nửa người ló ra cửa sổ, vẫy tay với Lưu Trúc nói.
"Ngươi còn gọi xằng bậy, ta cắt lưỡi của ngươi!" Lưu Trúc rút kiếm ra chỉ vào hắn cảnh cáo.
"Đao kiếm không có mắt, nàng không cần như vậy." Nhạc Tề Kiến Vu lắc đầu cười nói.
Lưu Trúc đưa kiếm vào vỏ, không quan tâm hắn, bước đi nhanh hơn.
"Ta ủng hộ ngươi." Lệnh Quân ở phía sau nói với hắn.
Nhạc Tề Kiến Vu cho người đi nhanh, để mình tiếp cận Lưu Trúc, hắn nhìn Lưu Trúc nói đến thao thao bất tuyệt.
"Mỹ nhân, mỹ nhân, nàng làm hoàng phi của ta đi được không?" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn Lưu Trúc khẩn cầu.
Lưu Trúc làm một mặt không quan tâm, xem hắn như không khí, một cái liếc mắt cũng không có, nhưng hắn lại nói càng ngày càng hăng.
"Nàng biết không, ta là tam đồ đệ của Độc Tôn nha, sư phụ nói với ta, nương tử của ta sẽ là một mỹ nhân, một người võ công cao cường, nàng sẽ sinh cho ta một tiểu nhân nhi khả ái giống ta." Nhạc Tề Kiến Vu một mình vừa cười vừa nói, chả khác nào tự kỷ.
"Đúng là sư phụ không gạt ta, nàng là một mỹ nhân, cũng là một cao thủ, vậy nàng sinh con cho ta đi..."
"Sinh bao nhiêu hài tử cũng được, ta sẽ nuôi hết..."
"Nương tử, nương tử!" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn Lưu Trúc gọi.
"Ngươi im ngay cho ta!" Lưu Trúc dừng bước, nghiến răng quát.
"Vậy nàng hứa sinh con cho ta đi, ta sẽ im ngay!" Nhạc Tề Kiến Vu ủy khuất nói.
"Ngươi nằm mơ!" Lưu Trúc đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, cắn răng phun ra ba chữ.
"Chỉ cần nàng đồng ý là sẽ không nằm mơ nha... Lưu Trúc nàng sinh hài tử cho ta đi!" Nhạc Tề Kiến Vu bĩu môi khẩn cầu.
"Ai cho ngươi gọi tên ta?" Lưu Trúc quát lên.
"Vậy không gọi tên, ta gọi nương tử, nương tử nàng sinh hài tử cho ta đi..." Nhạc Tề Kiến Vu vẻ mặt hết sức đáng thương khẩn cầu.
"Ta nói một lần nữa, người còn ăn nói bậy bạ, ta lấy mạng chó của ngươi." Lưu Trúc thật sự tức giận, nắm đấm siết chặt cảnh cáo nói.
"Ngươi im lặng một chút đi, còn nói nữa là không ai cứu nổi ngươi đâu." Lệnh Quân ngăn cản không cho hắn mở miệng, lắc đầu nói.
Lạc Bắc Thần buộc lại tiết khố cho Phong Vô Tâm, chỉnh chu lại y phục của nàng, ôm nàng vào lòng hôn mấy cái.
Phong Vô Tâm đạt cao triều hai lần, cả người có hơi vô lực dựa vào ngực nàng, hưởng thụ từng nụ hôn rơi xuống mặt mình.
"Tiểu Phong, nếu nàng mệt thì cứ ngủ." Lạc Bắc Thần ngữ điệu dịu dàng nói.
"Ta không có muốn ngủ, chỉ là có một chút mệt." Phong Vô Tâm lắc đầu đáp.
"Nàng uống một viên đi." Lạc Bắc Thần từ tay áo lấy ra một bình ngọc, mở nắp ra, trút ra một viên màu xanh nhạt, đưa đến miệng uy cho nàng.
Phong Vô Tâm hé miệng nuốt xuống viên thuốc, nàng nhắm mắt lại dưỡng thần.
Lạc Bắc Thần ngồi một chút cũng ngủ, hai người hơi thở đều đều lâm vào ngủ say.
Bên ngoài trời cũng không nóng mấy, rất thoáng mát, có lẽ xung quanh cây rừng rất tốt, nên không khí cũng thoải mái vô cùng.
*********************
Đoàn người Lạc Bắc Thần, bây giờ đang dừng chân trong một quán nước, cách kinh thành hơn hai trăm dặm phía Tây.
Nơi đây vắng vẻ, nên rất ít người ghé đến, nhìn xung quanh chỉ có đôi phu thê vị trung niên bán nước.
Thị vệ trên trăm, Tinh Vệ ba mươi, Lệnh Quân, Lưu Trúc đã đổi lại võ phục màu sáng, không còn hắc y như lúc trước, họ đang ngồi ở bàn kế bên Lạc Bắc Thần đám người.
"Còn tới một ngày đường nữa, chúng ta đã đến Tây Vực rồi." Nhạc Tề Kiến Vu uống một ngụm trà, hưng phấn nói.
"Ngươi hưng phấn cái gì, Tây Vực cũng không phải nhà của ngươi." Phong Vô Tâm không khách khí nói.
"Bản công tử là muốn đi ngoạn Tây Vực nhà ngươi được không?" Nhạc Tề Kiến Vu liếc nàng, cao giọng nói.
"Đệ nên trở về, phụ hoàng rất nhớ đệ." Nhạc Tề Ninh Uyển ngồi bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng.
"Vậy, đệ về thăm phụ hoàng xong sẽ đi Tây Vực, đại tỷ không có ý kiến chứ?" Nhạc Tề Kiến Vu ôm cánh tay nàng, hỏi.
"Được." Nhạc Tề Ninh Uyển uống một ngụm nước, đáp ứng.
"Yêu nghiệt, sao ngươi không nói gì?" Phong Vô Tâm đánh vào vai người bên cạnh một cái, hỏi.
"Tiểu Phong muốn ta nói gì?" Lạc Bắc Thần vẫn như cũ bạch y, nàng quay sang cười nhẹ, tay nhéo mũi Phong Vô Tâm một cái, sủng nịch hỏi.
"Ta thấy ngươi im lặng nên mới hỏi, chứ ta muốn ngươi gì chứ." Phong Vô Tâm da mặt mỏng, chỉ là hành động nhỏ của nàng cũng đã đỏ lên rồi, giả vờ chấn định nói.
"Lạc Vương, ngài định thả Ôn Vương về thật sao?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân khụ một tiếng, nhìn Lạc Bắc Thần nghi hoặc hỏi.
"Ân." Lạc Bắc Thần thu hồi ôn nhu trong mắt, nhìn sang hắn nói.
"Ngài không sợ hắn trả thù?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân lại hỏi.
"Bản Vương ngồi chờ hắn đến trả thù." Lạc Bắc Thần ánh mắt lóe lên hàn quang, nhàn nhạt đáp.
"Từ Nhân, nghe nói Ngân Vũ sư tỷ đã trở về Ái Lạp rồi phải không?" Phong Vô Tâm nhìn Ái Lạp Tư - Từ Nhân hỏi, nữ nhân mà nàng nói không phân cao thấp cũng chính là nhị sư tỷ Ngân Vũ.
"Muội ấy vừa về mười mấy ngày trước." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhìn nàng nói.
"Bản công tử đã không gặp nhị sư tỷ gần hai năm, không biết sư tỷ mỹ mạo đã rung động lòng người đến mức nào rồi?" Nhạc Tề Kiến Vu mong chờ nói.
Lạc Bắc Thần nghe cái tên này, trà trong họng như muốn xông lên đến tặng mũi.
"Ta muốn phân cao thấp cùng nhị sư tỷ!" Phong Vô Tâm nói.
"Ngươi là tiểu muội mà suốt ngày so đo nhan sắc cùng võ công với nhị sư tỷ." Nhạc Tề Kiến Vu liếc nàng nói.
"Liên quan gì tới ngươi?" Phong Vô Tâm hừ lạnh nói.
"Muội ấy lần này trở về, thay đổi không ít, cả ngày không nói chuyện với ai, hình như đang tương tư ai đó." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhớ lại mấy ngày trước, thở dài nói.
"Cái gì? Nhị sư tỷ có ý trung nhân?" Nhạc Tề Kiến Vu đập bàn một cái, kinh hãi thốt lên.
"Khối băng nhị sư tỷ cũng biết ái tình?" Phong Vô Tâm nghe vậy, cũng muốn bị sặc, mặt không thể tin nhìn người đối diện hỏi.
"Người đó đúng là thần thông quảng đại, cả nhị sư tỷ cũng thu phục được, thật khó tin!" Nhạc Tề Kiến Vu cảm khái nói, trong mắt là tưởng tượng ra xem, người kia hình dáng gì mới câu hồn được nhị sư tỷ.
"Người mà muội muội đem lòng trao ra, chắc cũng phải đại danh đỉnh đỉnh như Lạc Vương đây." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhìn Lạc Bắc Thần cười nói.
"Khụ khụ..." Lạc Bắc Thần nghe vậy, ho sặc sụa đỏ cả mặt, len lén nhìn sang Phong Vô Tâm một cái, thật nhanh trấn tinh tâm tình.
"Uống nước cũng bị sặc." Phong Vô Tâm vỗ lưng nàng, nói.
"Cùng ý kiến với Nhị Hoàng Tử, người trong thiên hạ này nếu xứng đôi với nhị sư tỷ cũng chỉ có Lạc Vương." Nhạc Tề Kiến Vu gật đầu, tay chỉ vào Lạc Bắc Thần nói.
Lạc Bắc Thần hơi đỏ mặt, nghẹn trong họng không biết nói gì, Phong Vô Tâm kế bên đen mặt, trừng mắt Nhạc Tề Kiến Vu, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Hắc hắc bản công tử nói sai, là người đó phải như Lạc Vương." Nhạc Tề Kiến Vu rụt cổ, cười làm lành nói.
"Mà Lạc Vương tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường tình, không lẽ Phong Quận Chúa để ý sao?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân nghi hoặc nhìn Phong Vô Tâm hỏi.
"Hừ! Còn phải xem các nữ nhân đó có đánh lại bản Quận Chúa hay không." Phong Vô Tâm hừ lạnh đáp.
"Ngân Vũ nhị sư tỷ ăn chắc ngươi rồi." Nhạc Tề Kiến Vu cười nói.
Lạc Bắc Thần khụ một tiếng không nói gì, nhớ tới Ngân Vũ nàng lại thở dài, nàng yên tâm, lời ta đã hứa sẽ không quên...
Phong Vô Tâm không nói gì nữa, nhàn nhã uống hết chén trà trong tay.
Nhạc Tề Kiến Vu chán nản, mắt lơ đãng liếc sang bàn bên cạnh, ánh mắt lóe lên, trong lòng sinh ra hứng thú, đứng dậy bước qua, lấy một cái ghế, kéo ra ngồi cạnh Lưu Trúc hỏi.
"Lưu mỹ nhân, nàng cho bản công tử ngồi ké được chứ?"
"Tránh xa ta một chút!" Lưu Trúc nhích sang một bên, lạnh lùng nói.
"Nàng kêu ta lại gần nàng sao? Được! Ta lại ngay." Nhạc Tề Kiến Vu cười nói, đứng dậy ngồi kế bên Lưu Trúc.
Phịch....
Hắn còn chưa ngồi xuống, liền bị một lực đá bay xa văng mười thước, môi lưỡi cùng mặt đất hôn nồng nhiệt...
"Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử..." Thị Vệ bên Nhạc Tề thấy một màn này, cuống quýt chạy lại đỡ hắn lên.
"Nữ nhân này, ngươi muốn chết!" Một tên thị vệ chỉ vào Lưu Trúc quát lên.
"Ngươi câm miệng, dám hỗn xược với Tứ Hoàng Phi của các ngươi!" Nhạc Tề Kiến Vu đẩy thị vệ sang một bên, quát hắn, bước chân loạn choạng đi đến bên cạnh Lưu Trúc.
Thị Vệ ngơ ngác, nguấy nguấy lỗ tai, bọn họ có nghe lầm không? Tứ Hoàng Phi a?
"Ân, hai người rất xứng." Phong Vô Tâm ánh mắt chứa ý cười, nhìn sang Lạc Bắc Thần nói.
"Quan sát xem." Lạc Bắc Thần cười nói.
"Ngươi ăn nói cho cẩn thận, ai là nương tử của ngươi, còn gọi bậy bạ ta cắt lưỡi ngươi!" Lưu Trúc bị hắn phiền, lạnh lùng nhìn hắn quát.
"Nương tử, ngươi quên vi phu rồi sao? Ô..Ô.." Nhạc Tề Kiến Vu nhào đến ôm lấy Lưu Trúc, khóc lóc nói, tay thừa cơ hội mò lung tung.
"Aa..đau!"
Nhạc Tề Kiến Vu hét lên, tay bị Lưu Trúc vặn ngược ra phía sau, vẻ mặt đau khổ kêu la inh ỏi.
"Vô lại!" Lưu Trúc buông tay hắn ra, đạp một cước cho hắn bay ra khỏi ghế, xanh mặt mắng một câu.
"Bình tĩnh." Lệnh Quân một bên nén cười, vỗ vai nàng nói.
"Ha ha ha! Ngươi cũng có ngày hôm nay." Phong Vô Tâm cười hả hê, nhìn Nhạc Tề Kiến Vu nằm trên đất không chịu đứng lên nói.
"Lưu Trúc, qua đỡ Tứ Hoàng Tử lên." Lạc Bắc Thần ho nhẹ một tiếng, nhìn sang Lưu Trúc nói.
Lưu Trúc nghiến răng đi đến kéo hắn lên, nhưng nàng lại bị một lực kéo xuống lại.
Nhạc Tề Kiến Vu lật lại đè nàng dưới thân, cúi đầu xuống, vậy là môi chạm môi.
Mọi người trợn mắt, vội xoay mặt sang chỗ khác, phi lễ chớ nhìn!
Lưu Trúc cả kinh, cố đẩy người phía trên ra mà không được, môi thì đang bị thứ mềm mại cuốn lấy, đầu óc nàng cũng dần mơ màng choáng váng, một tia lý trí còn xót, nàng cắn mạnh vào môi...
"Đau..."
Nhạc Tề Kiến Vu la lên, chưa kịp lấy lại tinh thần thì mắt choáng, môi đau, ngực nhói, hạ thân...
Aaaa.....
Nhạc Tề Kiến Vu hét lớn, ôm hạ thân thê thảm lăn qua bò lại trên đất.
"Tứ Hoàng Tử..." Thị vệ hoảng sợ chạy đến kiềm lại hắn.
"Thứ vô lại, lưu manh!" Lưu Trúc mặt mày đỏ bừng, tay lau miệng, thở phì phò mắng hai tiếng.
"Thật thảm." Phong Vô Tâm nhìn Nhạc Tề Kiến Vu la đau thì cảm thán.
Lạc Bắc Thần bất tri bất giác, kẹp hai chân lại, tay ôm lấy hạ thân đứng ở phía sau Phong Vô Tâm, đêm đó nàng còn nhớ kỹ như in...
Nhạc Tề Ninh Uyển mặt bao bởi một lớp hàn băng, đứng dậy đi đến chỗ đệ đệ của mình, vẫn còn làm trò cười cho người khác xem, một tiếng quát.
"Đứng dậy!"
Nhạc Tề Kiến Vu run lên, chịu đau mà đứng dậy, mắt bị bầm một bên, khóe môi cũng bị dập, hai tay ôm hạ thân, vẻ mặt thống khổ...
"Không ra thể thống gì cả! Mau xin lỗi Lưu cô nương!" Nhạc Tề Ninh Uyển lạnh lùng nói.
"Rõ ràng là đệ...." Nhạc Tề Kiến Vu muốn nói thì thấy ánh mắt của nàng, lập tức ngậm miệng lại, khó khắn đi đến gần Lưu Trúc nói.
"Dù chúng ta hòa nhau, nhưng bản công tử sẽ chịu thiệt, nhận lỗi với ngươi."
Lưu Trúc hừ một tiếng, quay về chỗ ngồi, không quan tâm tới hắn.
"Xem ra, tam sư huynh khổ dài dài." Phong Vô Tâm nhìn hắn đang đi đến, cười nói.
"Không liên quan ngươi." Nhạc Tề Kiến Vu nhăn mặt, nhìn nàng trừng mắt nói.
"Tứ Hoàng Tử không cần thương tâm, nữ nhân phải từ từ thu phục, mới có thể nếm được sự ngọt ngào." Ái Lạp Tư - Từ Nhân cười nói với hắn.
"Không cần ngươi dạy." Nhạc Tề Kiến Vu hừ một tiếng nói.
"Ngươi che cái gì?" Phong Vô Tâm nhìn ra phía sau, thấy Lạc Bắc Thần hai tay che phía dưới, tức cười hỏi.
"Không có gì, chúng ta nên đi tiếp." Lạc Bắc Thần thu hồi cánh tay, cười lắc đầu nói.
"Chúng ta cũng nên đi." Phong Vương một lúc không lên tiếng, gật đầu nói.
Những người còn lại đáp một tiếng, trả tiền xong thì bước đến xe ngựa của mình ngồi vào trong.
Sáu người năm chiếc xe ngựa, tất nhiên Lạc Bắc Thần, Phong Vô Tâm là chung một kiệu.
Đoàn người đi tiếp về phía trước, đường đi cũng không có vắng vẻ mấy, một chút lại có người đẩy xe đi ngang, hình như đa số là thương nhân.
"Yêu nghiệt, ngươi nghĩ trên đường chúng ta đi có đám chuột nào xuất hiện quấy rầy không?" Phong Vô Tâm ở trong lòng Lạc Bắc Thần ngọ ngậy, tò mò hỏi.
"Đây đúng là một thời cơ tốt." Lạc Bắc Thần tay ở trên người nàng vuốt ve, nói.
"Đừng mà!" Phong Vô Tâm đỏ mặt, bắt lấy cánh tay đang trong yếm xoa nắn, lắc đầu nói.
"Xe ngựa này cách âm rất tốt." Lạc Bắc Thần gở lấy tay nàng ra, bế nàng lên đùi mình nói.
"Cũng không được." Phong Vô Tâm bắt lấy cánh tay nàng nói.
Lạc Bắc Thần nào nghe lời, tay ở trong yếm càng ra sức nhào nặn, nàng hừ nhẹ một tiếng, cảm giác thật thoải mái.
Tay kia đem nàng đặt ở phía dưới giường nhỏ, cởi dây thắt lưng nàng ra, kéo xuống quần cùng tiết khố.
"Muốn thì làm nhanh lên!" Phong Vô Tâm ngượng ngùng, quát khẽ.
Lạc Bắc Thần ngồi xuống phía dưới, đầu chôn giữa lại chân nàng bận rộn.
"Hừ...." Phong Vô Tâm run rẩy, hừ một tiếng, vẻ mặt hưởng thụ đỏ ửng, ôm đầu người đang hầu hạ phía dưới.
"Thứ này của Tiểu Phong thật nhiều, cũng thật ngọt, ta rất thích, nên nàng hãy ra nhiều một chút..." Lạc Bắc Thần ở bên dưới lên tiếng nói.
"Nói nhiều, nhanh lên...Tiêu Phong sắp đến.." Phong Vô Tâm khuôn mặt vì động tình mà đỏ bừng, nàng mở miệng khó khăn nói.
Phong Vô Tâm ngửa mặt lên, cắn răng cho mình không rên ra tiếng, phía dưới kích thích đến nàng cả người tê dại, càng muốn thêm thật nhiều.
Lạc Bắc Thần yêu thương phía dưới hết mực, đến khi người trên run rẩy, phía dưới một suối mật cũng bị nàng uống hết.
"Yêu nghiệt, Tiểu Phong vẫn còn rất trướng, ngươi tiếp tục được không?" Phong Vô Tâm trán đầy mồ hôi, ngại ngùng nói.
"Cho Tiểu Phong." Lạc Bắc Thần vừa định nhả ra thì nghe nàng nói, gật đầu ngậm tiếp.
"Tên đó hình như rất không biết sống chết." Lệnh Quân nhìn Lưu Trúc, chỉ chỉ cửa sổ xe ngựa phía trước, đang có một con mắt lộ ra.
"Hừ! Một tên vô lại!" Lưu Trúc nhớ lại thì tức giận mắng.
"Hắn cũng rất được, cũng chịu khó, ngươi cũng thử xem." Lệnh Quân cười đánh giá nói.
"Hắn là nữ nhân!" Lưu Trúc dứt khoát phun ra một câu, khi nãy nàng vô tình sờ trúng mạch đập cổ tay hắn, nên biết.
"Chậc, chậc, một Hoàng Tử mà lại là nữ phẩn!" Lệnh Quân chỉ một chút kinh ngạc nói.
"Không liên quan đến ta." Lưu Trúc lạnh lùng nói.
"Nữ nhân cũng có sao, ngươi không thấy chủ tử, chủ mẫu hai người rất tốt sao, với lại nếu nàng thích ngươi cũng là chuyện bình thường, Nhạc Tề đối với nữ nữ là vô cùng được hoan nghênh." Lệnh Quân cười nói.
"Đừng nói nữa, ta không muốn nghe." Lưu Trúc quay sang Lệnh Quân trừng mắt.
"Nương tử, nương tử, nàng đi có mệt không? Lên xe ngồi với ta." Nhạc Tề Kiến Vu cho xe thả chậm tốc độ, đem cả nửa người ló ra cửa sổ, vẫy tay với Lưu Trúc nói.
"Ngươi còn gọi xằng bậy, ta cắt lưỡi của ngươi!" Lưu Trúc rút kiếm ra chỉ vào hắn cảnh cáo.
"Đao kiếm không có mắt, nàng không cần như vậy." Nhạc Tề Kiến Vu lắc đầu cười nói.
Lưu Trúc đưa kiếm vào vỏ, không quan tâm hắn, bước đi nhanh hơn.
"Ta ủng hộ ngươi." Lệnh Quân ở phía sau, nói với hắn.
Nhạc Tề Kiến Vu cho người đi nhanh, để mình tiếp cận Lưu Trúc, hắn nhìn Lưu Trúc nói đến thao thao bất tuyệt.
"Mỹ nhân, mỹ nhân, nàng làm hoàng phi của ta đi được không?" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn Lưu Trúc khẩn cầu.
Lưu Trúc làm một mặt không quan tâm, xem hắn như không khí, một cái liếc mắt cũng không có, nhưng hắn lại nói càng ngày càng hăng.
"Nàng biết không, ta là tam đồ đệ của Độc Tôn nha, sư phụ nói với ta, nương tử của ta sẽ là một mỹ nhân, một người võ công cao cường, nàng sẽ sinh cho ta một tiểu nhân nhi khả ái giống ta." Nhạc Tề Kiến Vu một mình vừa cười vừa nói, chả khác nào tự kỷ.
"Đúng là sư phụ không gạt ta, nàng là một mỹ nhân, cũng là một cao thủ, vậy nàng sinh con cho ta đi..."
"Sinh bao nhiêu hài tử cũng được, ta sẽ nuôi hết..."
"Nương tử, nương tử!" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn Lưu Trúc gọi.
"Ngươi im ngay cho ta!" Lưu Trúc dừng bước, nghiến răng quát.
"Vậy nàng hứa sinh con cho ta đi, ta sẽ im ngay!" Nhạc Tề Kiến Vu ủy khuất nói.
"Ngươi nằm mơ!" Lưu Trúc đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, cắn răng phun ra ba chữ.
"Chỉ cần nàng đồng ý là sẽ không nằm mơ nha... Lưu Trúc nàng sinh hài tử cho ta đi!" Nhạc Tề Kiến Vu bĩu môi khẩn cầu.
"Ai cho ngươi gọi tên ta?" Lưu Trúc quát lên.
"Vậy không gọi tên, ta gọi nương tử, nương tử nàng sinh hài tử cho ta đi..." Nhạc Tề Kiến Vu vẻ mặt hết sức đáng thương khẩn cầu.
"Ta nói một lần nữa, người còn ăn nói bậy bạ, ta lấy mạng chó của ngươi." Lưu Trúc thật sự tức giận, nắm đấm siết chặt cảnh cáo nói.
"Ngươi im lặng một chút đi, còn nói nữa là không ai cứu nổi ngươi đâu." Lệnh Quân ngăn cản không cho hắn mở miệng, lắc đầu nói.
Lạc Bắc Thần buộc lại tiết khố cho Phong Vô Tâm, chỉnh chu lại y phục của nàng, ôm nàng vào lòng hôn mấy cái.
Phong Vô Tâm đạt cao triều hai lần, cả người có hơi vô lực, dựa vào ngực nàng, hưởng thụ từng nụ hôn rơi xuống mặt mình.
"Tiểu Phong, nếu nàng mệt thì cứ ngủ." Lạc Bắc Thần ngữ điệu dịu dàng nói.
"Ta không có muốn ngủ, chỉ là có một chút mệt." Phong Vô Tâm lắc đầu đáp.
"Nàng uống một viên đi." Lạc Bắc Thần từ tay áo lấy ra một bình ngọc, mở nắp ra, trút ra một viênnmàu xanh nhạt, đưa đến miệng uy cho nàng.
Phong Vô Tâm hé miệng, nuốt xuống viên thuốc, nàng nhắm mặt lại dưỡng thần.
Lạc Bắc Thần ngồi một chút cũng ngủ, hai người hơi thở đều đều lâm vào ngủ say.
Bên ngoài trời cũng không nóng mấy, rất thoáng mát, có lẽ xung quanh cây rừng rất tốt, nên không khí cũng thoải mái vô cùng.
Danh sách chương